Pages

Xem Mục lục

Wednesday, April 15, 2009

Cầu vồng - Chapter 04

Chương IV






Không để Mạnh kịp phản ứng , Huy tóm cổ áo Mạnh rồi lên gối xuống khuỷ tay …Khi Mạnh gục xuống cũng là lúc nó ngồi hẳn lên người và đấm liên tiếp vào người vào mặt Mạnh ….

- Huy dừng lại !



Một bàn tay đã giữ không cho tôi chạy đến cản Huy . Quay sang tôi nhìn Lâm với đôi mắt khó hiểu .

- Để tụi nó tự giải quyết ! Nếu đúng như suy đoán của tao thì tên béo này bị đánh không oan đâu !

- Nhưng …

Đôi mắt dứt khoát của nó làm tôi ngưng nói . Quay lại thì khuôn mặt Mạnh đã biến dạng : Mắt thâm tím , má sưng vếu , môi tứa máu . Điều gây sốc là nó hoàn toàn không phản kháng , để yên cho Huy đánh . Còn Huy vừa đánh vừa nói với giọng hận thù , nhưng tôi lại thấy có chút gì đó tức tưởi :

- Đã bảo đừng xuất hiện trước mặt tôi ! Nghe không ? Nghe không ?

Tuy Mạnh to gấp đôi nhóc Huy nhưng bị đánh kiểu này thì nó sẽ die sớm thôi . Hất tay Lâm ra , tôi hét lên :

- Huy…- Lao đến đẩy Huy sang một bên , tôi đỡ Mạnh – Đánh nữa là có án mạng đó ! Dừng đi Huy !

- Thư tránh sang một bên – Như không nghe thấy , Huy tóm cổ áo Mạnh – Tôi phải giết hắn ..

Bốp !!!
Thẳng tay tôi tát Huy , cần phải làm nó tỉnh táo lại :

- Bảo Huy dừng lại nghe không ? - Quắc mắt lên , tôi gằn giọng khi thấy xung quanh đã xuất hiện nhiều người – Làm ồn hàng xóm , Huy vui lắm hả ?

Mím môi nhìn tôi , rồi Huy kéo tay :

- Nếu Thư định ở lại đây thì VỀ !

Hít một hơi thật sâu , tôi trì người lại :

- Huy về đi – Nhìn thẳng vào mắt Huy , tôi thấy trong đó là vô vàn sự đau đớn , thở dài tôi nhấn mạnh từng tiếng – Mai Thư sẽ về lấy đồ , còn bây giờ THƯ MUỐN HUY VỀ !

- Thư !

Nhìn vào mắt nó , tôi hểu sự lo lắng trong đó . Cố nhón chân , tôi nói nhỏ đủ nó nghe :

- Thư hiểu Huy nghĩ gì , nhưng đừng lo vì bạn Thư đều là …gay . Về đi Huy !

Nó lặng người đi một chút , rồi đột nhiên quay phắt sang Mạnh với đôi mắt đỏ ngầu :

- Đừng để tôi gặp lại - Rồi nó nhìn Lâm nãy giờ vẫn thản nhiên khoanh tay đứng nhìn – Thư gặp chuyện gì , tôi giết mấy người !

Không chờ Lâm trả lời , nó ngồi lên xe với sự tức giận nên không nhìn thấy cái nhếch môi của Lâm . Trước khi phóng đi , nó vẫn không quên buông một câu :

- Thư vào nhà đi , sương xuống rồi !

Nhìn dáng nó mất hút cuối con đường , tôi thở dài rồi đưa Mạnh vào nhà . Nhưng nó đang được tên Lâm dìu vào với lời cằn nhằn :

- Mày ăn gì mà “ khổ lòng” thế ?

Cười trừ với những đôi mắt tò mò , tôi lóc cóc chạy theo . Vội vàng ôm hộp thuốc ngồi xuống cạnh Mạnh nhưng chưa kịp bôi cho nó thì Lâm đã áp tay vào má tôi :

- Mày khóc hả Thư ? – Tay vẫn áp vào má tôi , nó dùng ngón cái làm động tác như gạt nước mắt rồi nói – Không phải đã bảo chỉ được khóc khi có mặt tao sao ?

Đúng là với đôi mắt đỏ hoe này , tôi không thể giấu được nó . Lắc nhẹ đầu , tôi bôi thuốc cho Mạnh trong sự im lặng . Hy vọng nó hiểu là tôi đang muốn yên tĩnh. Nhưng nó đúng là Lâm_thích chọc vào nỗi đau người khác .

- Không bôi thuốc thì tên béo này cũng không chết ngay đâu – Nó đập vào chỗ bầm tím trên tay Mạnh làm thằng nhỏ hét ầm lên , đã không hối lỗi nó còn nhe răng ra cười – Còn thiếu lời giải thích của mày là có án mạng đó .

Lừ mắt , tôi nói với giọng chịu thua :

- Thì để tao làm xong - Vừa nói tôi vừa đổ ôxi già vào vết thương trên vai Mạnh , không hiểu nhóc Huy đánh thế nào mà vai Mạnh ngoài bầm tím còn trầy xuớc hết - Để lâu vết thương nhiễm trùng nó die , nhóc Huy trở thành hung thủ giết người thì sao ?

Nhún vai nó không nói gì , chỉ trơ mắt nhìn tôi bôi thuốc cho Mạnh . Vẻ thờ ơ của nó làm tôi khó hiểu . Bạn bè gì mà bạn bị đánh cứ đứng xem thản nhiên . Thật không hiểu nổi ! Cả cái tên đang bị thương này nữa ! Bị đánh mà không phản kháng , đúng là điên ! Không hiểu sao tôi lại thấy bực mình nên rửa vết thương hơi mạnh tay làm nó hét toáng lên :

- Rát ! Cho ít ôxi già thôi Thư ! Sót lắm !

- Biết đau sao lúc bị đánh không tránh đi – Càng nói tôi càng dổ nhiều ôxi già làm nó ngồi bật dậy .

- Để Mạnh tự làm – Nó xích ra xa tôi với vẻ luống cuống làm tên Lâm phì cười – Thư đúng không phải con gái !

Tính táng nó nhưng tên Lâm đã giữ tay tôi :

- Quay lại vấn đề chính - Hất hất đầu , nó ra lệnh cho tôi – Cái gì làm con bạn mạnh mẽ của tao rơi nước mắt ?

Biết chắc im lặng sẽ không xong với nó , nhưng tôi chưa kịp mở miệng thì Mạnh đã đứng lên :

- Để tao về phòng cho hai đứa mày tự nhiên .. Áaaaaaaaaa…

Nó hét toáng như bị chọc tiết là tại tôi tóm phải chỗ bầm tím trên tay nó . Lại một lần nữa tôi bị người khác cướp lời :

- Mày không cần về phòng đâu ! Con Thư đã coi mày là bạn nên không cần ngại – Lâm nói y như những gì tôi nghĩ trong đầu – Mà mày không cần đóng kịch, tao biết thừa mày chuồn vì không muốn bị tra hỏi .

Bây giờ tôi mới hiểu ý Lâm , quay sang nhìn Mạnh với đôi mắt đe doạ :

- Chưa giải đáp hết thắc mắc trong lòng Thư thì đừng hòng về phòng - Ngừng một chút , tôi nói tiếp - Chuyện của Thư cũng không cần phải giấu .

Rồi tôi từ tốn kể lại mọi chuyện . Không hiểu sao bây giờ tôi thấy bĩnh tĩnh lạ , cái giọng đều dều này làm tôi có cảm tưởng đang kể chuyện của một người nào đó. Và nước mắt cũng không hề rơi giọt nào . Khi tôi vừa ngừng nói thì cũng là lúc tên Lâm tát nhẹ vào má tôi :

- Có vậy mà cũng khóc - Lần này nó lại véo má tôi , mà không phải một tay đâu nhá , nó dùng hai tay kéo mạnh má tôi ra và nói với giọng tỉnh bơ – Mày khóc thì được tích sự gì ? Khóc thì thay đổi được mọi chuyện hả ? Khóc thì bác trai sẽ trở thành cha ruột mày ư ? Chẳng phải ba mày luôn yêu thương mày sao ? Tình thương đó có chỗ nào giả dối mà khóc ? Đảm bảo dưới suối vàng , ba mày thấy mày khóc cũng phải hét lên : “Đồ con ngu ngốc ! nước mắt chứ phải nước ..lã đâu mà phí phạm ? Uổng công mình yêu thương nó , chiều chuộng nó ! Đúng là đứa con ngốc …”

- Thôi nha mày ! - Hất tay nó ra , tôi lườm nó không thương tiếc - Chửi nhiều quá tao tưởng tao …ngu thiệt thì sao ?

Cười khẩy , nó nheo mắt nhìn tôi :

- Mày ngu được đã tốt !

Chưa kịp trả miếng thì Mạnh xen vào :

- Công nhận , tên Lâm hay thật - Gật gù như một ông già , Mạnh nói thản nhiên – Ai mà muốn chết , đến tìm nó đảm bảo sau một hồi nói chuyện thì tức quá hết muốn tự tử luôn .

- Hết muốn tự tử thì nói lý do vì sao tên lúc nãy tẩn mày đi - Thản nhiên bóc quýt , tên Lâm hỏi với vẻ thờ ơ - Phải thằng nhỏ mày hay kể không ?

- Ừ …

Hết quay sang nhìn vẻ buồn buồn của Mạnh , tôi lại quay sang nhìn Lâm ăn quýt với vẻ thích thú . Nó làm như chưa được ăn quýt bao giờ ý . Hết chịu nổi , tôi hét lên nho nhỏ :

- Cuối cùng hai đứa mày có chịu nói tao nghe đã xảy ra chuyện gì không ?

Nghe tôi hỏi mà tên Lâm vẫn thản nhiên đút quýt vào mồm , tức khí tôi giằng luôn múi quýt trên tay nó và …nhét vào miệng – Còn ăn nữa hả ?

Nhìn nhìn tôi rồi nó nhún vai vẻ bất cần , rất thản nhiên nó tiếp tục …bóc quả quýt khác . Muốn khóc với thằng bạn này quá . Điên tiết , tôi đạp nó một cái nhưng nó đáp trả tôi bằng hành động : giơ quả quýt ra trước mặt và nói với đôi mắt ngây thơ :

- Từ từ rồi tao đưa . Mày làm gì… tham ăn thế ?

Đến đây thì tôi không chịu nổi nữa , thắc mắc ngập lòng mà nó cứ cù nhây . Tính cho nó thêm vài đạp nhưng tiếng cười của Mạnh làm tôi tỉnh trí :

- Vậy mà thằng Lâm nói Thư luôn thắng nó trong những đấu lần tay đôi . Phải xem lại ! Phải xem lại !

Ừ nhỉ ! Mạnh nhắc tôi mới nhớ . Con bé Thư luôn bình tĩnh tự tin trong mọi trường hợp đâu rồi ? Sao lại có thể thua tên bạn cà chớn này được chứ . Thì ra cú sốc hồi này cũng có ảnh hưởng không nhỏ đến phản ứng của tôi . Phải xem lại mới được .

Nở nụ cười mím chi , tôi hỏi Mạnh :

- Xem lại thì rõ rồi , cái chính là Mạnh giải thích chuyện hồi nãy đi .

- Việc này …

- Hỏi nó thì thà hỏi tao còn hơn – Xoa tay , Lâm nhìn Mạnh với đôi mắt gian gian - Chứ việc xấu của bản thân sao nó đủ dũng cảm mà kể ra .

Xán lại gần Lâm , tôi hỏi với giọng tò mò :

- Vậy kể tao nghe ! Mai đãi mày chầu cafe .

- OK – Nó cố tình nói trong cái lừ mắt cảnh cáo của Mạnh - Để tao kể đầu đuôi cho nghe . Có một tên béo tròn béo trục sống ở miền Nam , trong một lần ra Hà Nội chơi đã nghe bạn bè xúi giục tham gia đua xe . Không hiểu nó ra đường gặp trai hay gái mà cuộc đua xe hôm đó đã trúng tiếng sét ái tình . Một tên nhóc đã làm trái tim anh béo nhảy lô tô trong lồng ngực , thế là nó cá với thằng nhỏ là ai thua phải đãi một bữa nhậu . Dĩ nhiên là có âm mưu cả , vì nó bít chắc thằng nhỏ sẽ không uống lại nó . À quên , nói cho mày bít một chuyện , người đào tạo cho tên béo có tửu lượng tốt không ai ngoài người bạn đẹp trai tốt bụng này – Ngón tay nó chỉ chỉ vào ngực làm tôi phì cười , Mạnh dù đang đau nhưng vẫn phải nhe răng ra cười với giọng đùa giỡn của tên Lâm - Rồi cái gì phải đến đã đến . Sau khi phục rượu thằng nhỏ tội nghịp , nó đã cướp đi sự trong trắng của trai nhà lành .

Nói đến đây , nó giơ tay sang Mạnh và hơi nghiêng đầu làm dáng như một người giới thiệu chương trình :

- Phần tiếp theo để người trong cuộc …kể nốt !

Cười buồn , Mạnh nói sau tiếng thở dài :

- Việc đó xảy ra sau khi tôi đã ngà nga say nên…nhưng dù thế nào thì trách nhiệm cũng thuộc về tôi - Rồi nó chiếu tia buồn vào mắt tôi – Tôi đã nhiều lần về đây để tìm cậu ấy nhưng …những buổi đua xe đã không thấy cậu tham gia nữa . Những người biết về cậu đều không mở miệng khi tôi hỏi thăm ….

- Việc đó xảy ra lâu chưa ? – Sau một hồi im lặng , cuối cùng tôi cũng nói .

- Hơn hai năm rồi !

Thì ra lý do làm Huy thay đổi tính tình là ở đây . Tôi không nghĩ Huy đã phải chịu đựng chuyện như thế này . Ôi …không nhẽ nó bị hiếp khi…chưa 16 tuổi ư ? Bảo sao nó không …Và đó cũng là lý do làm nó ghét đàn ông con trai ư ? Vậy khổ nó rồi , là gay nhưng lại ghét đàn ông con trai thì sao có bồ được chứ . Tất cả chỉ tại tên béo đang ngồi trước mặt tôi thôi . Quắc mắt , tôi đe nó :

- Giờ ông tính sao ? Vì chuyện đó mà Huy hận đàn ông con trai . Nó là gay mà lại ghét đàn ông con trai thì sao có người yêu được chứ ? Ông làm gì thì làm đi ..

- Cậu ấy…Không , Huy ! Huy là gay thật hả - Lắc lắc người tôi không thương tiếc , Mạnh hỏi dồn dập - Thật không ? Thật là gay chứ ?

Nhận được cái gật đầu của tôi , Mạnh nở nụ cười rộng đến mang tai làm cái mặt vốn đã tròn nay càng tròn hơn_trông y cái bánh bao . Mặc kệ hai đôi mắt mở to của tôi và Lâm , nó đi lên gác với bước chân nhún nhẩy nhưng mới đặt chân lên cầu thang nó đã quay lại :

- Thư yên tâm ! Tôi sẽ làm Huy không những hết ghét đàn ông con trai mà còn chuyển sang yêu - Nó nháy mắt với tôi rồi bước lên tầng với tiếng huýt sáo líu lo .

Gì ? Không nhẽ nó tính cưa Huy ? Quay sang tôi nhìn Lâm thắc mắc làm nó nhún vai buông gọn :

- Đẹp trai như nhóc Huy sẽ không đổ vì tên béo này đâu !

Nói tới tôi mới nhận ra , đúng là so về hình dáng thì Mạnh và Huy không hợp nhau . Mạnh dù cao 1m8 nhưng với thể trọng một tạ thì chiều cao như vậy là không đủ bù đắp . Nên nhìn nó rất to béo phốp pháp . còn Huy thì dáng cực chuẩn, không biết nó có tập thể dục thể hình không , chứ nhiều lúc nhìn vào cái thân hình người mẫu của nó tôi còn mê nữa à . Nếu so về ngoại hình thì lão Hưng với tên Lâm là đẹp đôi nhất . Lão Hưng ngoài giờ đi làm và đến vũ trường ra thì thường xuyên đi tập thể hình để giữ “phoọc” , nên người lão không phải là khá ổn mà là quá ổn . Còn tên Lâm đai đen tam đẳng judo, dáng đẹp hay không thì cứ nhìn nó là biết . Lại còn khuôn mặt đẹp trai ngất ngây con gà tây nữa chứ . Ra đường không chỉ con gái mà con trai cũng phải quay lại nhìn . Nói đi nói lai , nếu nó và lão Hưng là một cặp thì cực đẹp . Nhưng thằng nhỏ lại không ưa lão thế mới chết …
Đang so sánh thì tên Lâm véo má tôi đau điếng :

- Hồn ở phương nào hồn về… ăn cơm – Nó nhướng mắt khi bị hất tay ra - Tỉnh rồi thì lên gác ngủ đi . Muộn rồi mày !

- Lên ngủ với giá vẽ và màu à ? - Đập đập tay xuống sàn , tôi tỉnh bơ – Tao ngủ đây được rồi .

Nó đứng lên đi thẳng vào bếp sau khi buông gọn :

- Cứ lên thì biết !

Thì lên ! Phóng vèo lên gác , tôi tò mò muốn biết có gì trong phòng nó . Ơ , bảng và giá vẽ đâu rồi ? Còn cái giường này ở đâu ra ? Căn phòng còn rất sạch sẽ nữa chứ , cứ như đã được lau chùi . Đang trố mắt lên quan sát thì tiếng Mạnh vang lên phía sau tôi :

- Sáng nay nó đã mang hết bảng và giá vẽ xuống tầng rồi . Còn cái giường này mới tậu về . Nó sợ lần sau Thư say không có chỗ ngủ …

Mạnh bỏ dở câu nói khi không thấy tôi nói gì , nó vỗ vào vai tôi rồi bỏ về phòng . Bây giờ tôi mới cảm nhận hết tình thương yêu của mọi người . Dù không phải con ruột nhưng ba luôn thương yêu tôi . Dù không máu mủ họ hàng nhưng bác Hai lão Hưng và Huy rất quý mến tôi , nhất là Huy …còn Lâm nữa , nó làm gì cũng nghĩ đến tôi . Có lẽ tôi nên cảm ơn cái từ con hoang thì đúng hơn . Vì không có cha nên tôi có một người ba tuyệt vời . Vì không có cha nên tôi gặp được những người luôn yêu thương và quý trọng tôi . Thật hạnh phúc khi được làm con ba , được làm bạn với những người như Lâm như Huy…

~~~~~~~~~

Lồm cồm bò ra khỏi giường , tôi làm vài động tác cho đỡ mỏi . Sau cuộc buôn điện thoại với lão Hưng thì tôi thức luôn không ngủ nổi nữa . Chả là đang ngủ thì có tiếng nhạc đâu đó vọng lại đánh thức tôi . Mắt nhắm mắt mở , tôi thấy di động lúc sáng Huy mua cho đang sáng đèn . Mở máy ra , tôi thấy chưa đến 3 giờ sáng :

- Alô ?

- Huy có ở đó không ? -Tiếng hét của lão Hưng làm tôi tỉnh ngủ hẳn .

Sao lại hỏi thế ? Bộ có chuyện gì xảy ra với nó ư ? Sau khi đánh Mạnh , nó phóng xe đi , không nhẽ lại không về nhà ? Vội vàng , tôi trả lời lão với giọng lo lắng :

- Huy không ở chỗ em . Có chuyện gì vậy anh ?

- Chết thật - Tiếng chép miệng của lão càng làm tôi lo hơn - Thằng này đi đâu chứ ?

- Chuyện gì vậy anh ?- Tôi hét lên vì cảm thấy nóng ruột , đã xảy ra việc gì với Huy sao – Nói em nghe , Huy làm sao ?

Dù nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng thở dài của lão , rồi một giọng buồn buồn cất lên :

- Lúc một giờ tao về nhà thì mẹ bảo thằng Huy đua xe bị công an tóm , cha đang ở đấy để đưa nó về - Giọng nói của lão trở nên khàn khàn - Về nhà nó cứ lầm lì không nói , lúc mẹ nhắc đến nhỏ thì nó lấy xe phóng đi đến giờ này chưa về . Cả tiếng rồi tao và cha đã lùng nó khắp nơi nhưng không thấy .

Thằng nhóc này thật là …Bác gái nói tôi thì ảnh hưởng gì đến nó chứ ? Kiểu này lại phóng xe bạt mạng trên đường rồi . Tôi quan trọng với Huy đến thế sao ? Cái này để bàn sau , việc cần quan tâm là nó đang ở đâu . Nghĩ đến đây tôi chợt nhớ ra một việc :

- Sao anh lại nghĩ Huy đang ở chỗ em ?

Tôi nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của lão :

- Sau cả tiếng ngoài đường , tao về nhà thì phát hiện di động nó rơi trên sàn . Tính tìm xem đám bạn nó có biết không thì…- Lão nói với giọng vui vẻ - Trong máy nó ngoài số của nhỏ thì chẳng có ma nào . Ngay cả ông anh đào hoa này nó cũng không lưu , thế mới ức !

Tên này hay nhỉ ? Dùng máy từ đời tám hoánh mà không chịu lưu một số điện thoại nào thì chịu nó luôn . Đúng là Huy ! Với tính khí này tôi có thể đảm bảo sẽ không có việc gì xảy ra với nó đâu . Cùng lắm là nó lại bị tóm vì đua xe thôi . Mà với chức vụ của bác Hai thì việc đưa nó ra ngoài là ngon ơ . Yên tâm với suy nghĩ đó , tôi ngập ngừng hỏi lão Hưng :

- Anh…anh không hỏi gì về em hả ?

- Tao hiểu tâm trạng bây giờ của nhỏ - Lão nói với giọng đều đều nhưng tràn đầy sự tin tưởng - Với ai thì tao không biết , chứ nhỏ đã quyết định việc gì thì luôn đúng .

- Tuy anh mang họ Sở nhưng khá hiểu chuyện – Vui vẻ vì có người đồng tình , tôi gật gù khen lão – Em thích điểm này của anh .

- Nhỏ đang ở đâu ? Khách sạn hả ?

- Nhà Lâm – Tôi buông gọn .

- ….

Sau một hồi im lặng , cuối cùng lão cũng nói :

- Nhỏ ở đó càng giúp tao thắng nhanh trong vụ cá cược này .

- Làm được hẵng nói !

Tiếng cười khẩy của lão kết thúc câu chuyện vì lão bảo phải đi tìm Huy tiếp . Dù đã năn nỉ xin theo nhưng lão nhất định bắt tôi đi ngủ và hứa không được ra đường tìm Huy . Vậy là tôi đành nằm trên giường lo lắng cho nhóc Huy . Đến khi trời sáng bảnh mắt tôi là dò xuống tầng thì đập vào mắt là hai đống lù lù giữa nhà . Hoá ra dậy sớm không chỉ có tôi mà còn có Lâm và Mạnh .

- Ăn sáng mày - Cắn một miếng bánh nhai ngồm ngoàm rồi tên Lâm nói - Biết mày ăn như “miêu” nên tao mua hơi nhiều , cố giải quyết hết !

Không cần nó mời lần thứ hai , tôi sà xuống giải quyết một bánh mỳ pate cộng hai bánh bao rồi đứng lên nói với Lâm :

- Chở tao đi học – Đang nói thì thấy Mạnh nhìn tôi với đôi mắt “đắm sờ đuối” , hất đầu tôi bảo - Muốn khai thác thông tin thì trưa bao Thư bữa cơm , OK ?

- OK - Cười toe toét , nó gật vội gật vàng .

Thủ cái bút bi trên bàn , tôi bước ra cổng chờ lâm . Nhưng vừa ló đầu ra thì nhóc Huy và con jupiter của nó bên kia đường đã đập vào mắt tôi . Không thèm suy nghĩ , tôi chạy vội lại nhưng chưa kịp mở mệng thì nó đã nói :

- Tôi chở Thư đi ăn sáng rồi đi học – Nó quay đi khi thấy tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt thiếu ngủ của nó - Muộn rồi !

Thở dài , tôi quay lại ra hiệu khi Lâm đang đứng ở cổng ngó tôi . Hiểu ý , nó dắt xe vào nhà mà không thèm thắc mắc một câu . Ôm Huy mà tôi không khỏi giật mình , người nó lạnh ngắt . Không nhẽ…

- Huy đứng chờ Thư từ lúc nào ?

- …..

- Sao phải thế hả Huy ? – Tôi ôm nó chặt hơn , hy vọng hơi ấm từ người tôi sẽ làm nó bớt lạnh – Thư đâu xứng với tình cảm của Huy ….

Tay tôi bị nó bóp mạnh , cái giọng lạnh lùng vốn có lại cất lên nhưng tôi không hề thấy sợ :

- Thư còn nói thế , tôi ném xuống xe đấy !

- Hứ !!! - Nguẩy mặt đi giận dỗi nhưng thấy trẻ con quá nên tôi áp má vào lưng nó – Huy đứng đây tận mấy tiếng rồi ư ?

-…

Lại là sự im lặng cố hữu . Nó không nói gì , chỉ biết tay tôi vẫn trong tay nó_ấm áp và dịu dàng .
Biết tôi đã ăn sáng nên nó chở tôi đến thẳng trường . Vừa nhảy xuống xe thì nó đã kéo tay tôi :

- Giờ về tôi chờ - Chiếu đôi mắt buồn vào mắt tôi , nó năn nỉ - Về nhà đi Thư !

Lắc nhẹ đầu , tôi gỡ tay nó ra :

- Sẽ không ai có thể thay đổi được quyết định của Thư đâu - Đập nhẹ vào tay nó , tôi dứt khoát - Chiều Thư về lấy đồ .

Rồi tôi đi thẳng vào trường , dù biết Huy đang nhìn theo với đôi mắt giận dữ . Nhưng ..tôi không thể ở lại đó , huy có giận có buồn tôi đành xin lỗi vậy .
Học hết tiết một rồi mà tên Hiển vẫn chưa vác xác đến . Cái thằng bạn luôn đến sớm giữ chỗ cho tôi hôm nay sao thế nhỉ ? Chơi với nó gần năm nay , tôi có thấy nó nghỉ buổi nào đâu . Tính mò xuống căn tin tìm gì bỏ bụng thì nó lò dò bước vào với cái mặt bánh bao thiu .

- Mày làm gì…

Không để tôi kịp nói hết câu , nó…ôm chầm lấy tôi làm tụi con trai trong lớp huýt sáo và hò hét om sòm :

- Tuyệt !

- Mày được đó Hiển !

- Cuối cùng “băng tuyết” cũng tan !

Huýt ! Huýt !
Tính thụi cho nó một quả nhưng giọng chán nản của nó vang lên bên tai tôi :

- Con Hương có thai rồi mày ơi !

Hình như tôi nghe nhầm , cố đẩy nó ra trong nụ cười :

- Đùa vớ vẩn …

Vừa thoát khỏi tay nó thì tôi lại bị ôm_lần này chặt hơn làm tôi hết cựa quậy .

- Đêm qua nó ở lại nhà tao , và sáng nay đưa tao que thử thai …

Tay nó run run làm tôi giật mình . Vậy là thật ư ? Con Hương có thai ? Sao lại …

- Băng tuyết , sao mày lại để thằng mặt rỗ này cưa đổ ? - Tiếng thằng Thái làm tôi quay phắt sang và quắc mắt lên .

Thấy cái lừ mắt cảnh cáo của tôi , nó im de không nói gì . Gỡ tay hiển ra , tôi nhìn thẳng vào mắt thằng Thái và từ tốn nói :

- Uốn lưỡi 7 lần trước khi nói ! Không đến lúc rụng răng cũng không biết lý do - Rồi tôi thu dọn sách vở và kéo Hiển ra ngoài .

Biết thừa tụi bạn trong lớp sẽ đồn thổi chuyện này nhưng tôi mặc kệ . Việc quan trọng nhất bây giờ là Hiển_ nó đang bấn loạn và không biết làm gì nên mới tìm tôi.
Vừa đưa cốc cafe lên miệng lên uống một ngụm nó đã nhăn mặt , ráng nuốt xuống cổ rồi nó nhìn tôi :

- Sao không gọi nâu cho tao ?

Nghiêng nghiêng đầu , tôi nói với cái nhướng mắt :

- Mày thử uống đen một lần cho biết thế nào là đắng !

- Có đắng bằng cái tin sáng nay Hương đưa tao không ? – Xoay xoay cốc cafe , nó nhìn như thôi miên vào thứ nước đen sì đó .

- Đắng hơn - Vừa khuấy cốc nước cam lanh canh , tôi vừa trả lời – Vì tin đó có cả sự ngọt ngào mà , một sinh mạng không thể gọi là đắng .

- …..

Nó im lặng nhìn tôi , thản nhiên tôi đáp lại bằng một nụ cười rộng đến mang tai và tiếp tục giải quyết cốc nước cam . Lắc đầu chịu thua ,nó nói :

- Những ý kiến mày đưa ra rất đáng ghét nhưng đó lại là ý kiến đúng đắn .

Đẩy lọ đường nhỏ xíu trên bàn về phía nó , tôi nói với nụ cười nhẹ :

- Cafe đắng nhưng nếu thêm chút đường vào sẽ dễ uống hơn . Cũng giống như mày và Hương , nếu thêm đứa bé thì hai đứa sẽ chín chắn và hiểu nhau hơn , rồi yêu nhau hơn rồi…

- Mày nói cứ như tao không yêu nó ý – Nó lườm yêu tôi rồi nở nụ cười thường ngày - Chuẩn bị phong bì đi , tao sắp lên …xe hoa .

Phì cười với giọng đùa giỡn của nó , tôi hỏi thẳng :

- Mấy tháng rồi ?

- Hai tháng ! Cưới gấp không bụng to mặc váy cưới không đẹp – Nó nói mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt – Con đấy chết vẫn không hết điệu .

Cái thằng quỷ này ! Vợ sắp cưới mà nó xưng hô như thế , thiệt hết nói . Bỏ thêm đường vào cafe rồi nó nói :

- Tao lấy nó là theo ý mày . Nếu đó là quyết định sai thì tao thịt mày .

- Chuyện nhỏ - Tôi nháy mắt với nó – Tao đền cho mày một con vợ khác .

- Giống mày càng tốt - Nụ cười của nó làm tôi yên tâm , không còn vẻ buồn chán nữa mà thay vào đó là sự tự tin - Lấy về không cần ăn cơm cũng no .

Nó nói tiếp khi thấy cái nhướng mắt thắc mắc của tôi :

- Cãi nhau tối ngày là đủ no rồi !

Phì cười , tôi thò chân đạp nó một cái :

- Hở chút là đùa , mà sao mày dám ôm tao ? – Nheo nheo mắt , tôi nói như đi guốc vào bụng nó – Tao cá một ăn mười là mày đã có quyết định trước khi gặp tao. Vậy mà còn dám giả vờ buồn nữa .

- Thì phải “mèo mỡ” trước khi có vợ , chứ đeo gông rồi thì ai dám ho he .

Lắc đầu chịu thua với giọng đểu của nó . Vậy mà nhiều đứa con gái chết vì giọng sở khanh này mới lạ . Nó không được đẹp trai nhưng vẫn nhiều cô mê , bảo sao lão Hưng không đào hoa . Đứng trên phương diện con gái , tôi phải công nhận lão Hưng có một khuôn mặt rất nam tính , nhất là đôi mắt sâu và đen nháy được ẩn dưới hàng lông mày rậm đẹp . Lão không đểu cũng không được vì đa số là con gái tự bám lão mà . Và đây là điểm mấu chốt làm lão thua tôi trong vụ cá cược .
Vậy là cả buổi học hôm nay tôi ngồi bàn về đám cưới với tên Hiển . Đưa ra ý kiến gì nó cũng bác bỏ , một điều Hương , hai điều Hương …cuối cùng nó quyết định để Hương làm chủ . Mất công tôi nghĩ phụ , đúng là thằng bạn sợ vợ .
Giờ về , tôi vừa ló mặt ra cổng trường đã thấy Huy và Duy lù lù ở đó . Chắc Duy đến đòi nợ tôi bữa cơm đây nhưng đành hẹn hôm khác vì nhóc Huy đang nhìn tôi gườm gườm . Bước lên xe ôm eo nhóc Huy , tôi biết Duy đang nhìn teo với đôi mắt buồn buồn . Nhưng bít làm sao , tôi mà không đi đảm bảo nhóc Huy…trói gô tôi lại rồi chở đi . Ai chứ Huy dám lắm à .
Nó phóng như điên , bỏ qua những tiếng chửi những tiếng rủa của mọi người . Hì hì , tại tôi bảo Lâm và Mạnh đang chờ cơm nên nhất quyết bắt nó chở về nhà chứ không chịu ra hàng ăn với nó .
Đứng trước cổng nhà Lâm , nó lưỡng lự giữa vào và không vào . Nhìn đôi môi mím chặt , tôi biết nó tức lắm nhưng tôi lại là người thích trêu chọc người khác nên nhìn nó với nụ cười toe toét :

- Nếu không muốn ăn cơm với Thư thì về đi . Dù buồn nhưng Thư đành ăn một mình vậy .

Nó quay sang nhìn tôi với đôi mắt tức giận nhưng không nói gì rồi dắt xe vào nhà. Vừa thấy mặt tôi , tên Lâm đã hét lên :

- Ăn hàng ! Ăn hàng ! – Nó nháy mắt ra hiệu với tôi - Thằng Mạnh bao . Qua quán bên kia đường mày !

Cái mặt vui vẻ của Mạnh khi thấy Huy làm tôi muốn cười . Còn thằng nhóc thì không thèm nhìn đến một cái , nó mở miệng định nói nhưng tôi đã hớt ngang :

- Huy không đi ăn cùng , Thư nhịn đói luôn – Khoác tay nó , tôi kéo đi trong ánh mắt biết ơn của Mạnh .

Bữa ăn diễn ra cực kỳ đáng yêu vì tôi và Lâm là người có lợi nhất trong vụ này . Chả là lúc ngồi vào bàn , không hiểu vô tình hay hữu ý mà Mạnh ngồi cạnh Huy , Huy lại ngồi cạnh tôi nên có vô số chuyện xảy ra . Như là lúc Mạnh gắp thức ăn cho Huy với nụ cười biết lỗi , còn nhóc Huy thản nhiên bỏ sang bắt tôi . Cứ thế , Mạnh chăm sóc cho Huy toàn miếng ngon , còn tôi vô tư nhận và ăn . Chuyện đó không dừng lại nếu tên Lâm không xen vào lãng xẹt :

- Để tao phụ mày …một miệng – Nó giơ bát sang gắp bớt thức ăn trong bát tôi và nói - Tội nghiệp mày ! Bé xíu mà cứ bị …bắt ăn nhiều !

Nó nói xong cũng là lúc Mạnh gãi gãi tai với khuôn mặt đỏ ửng . Mặt tên Mạnh đã không còn màu trắng của chiếc bánh bao nữa mà giờ đã chuyển sang bánh bao…nướng . Hehe , nhìn iu chết được ! Còn nhóc Hóc Huy mặt kín bưng , không cảm xúc không biểu hiện . Tôi cũng chẳng biết nó nghĩ gì nữa , nhưng can đoan trong lòng nó là vô vàn sự giận dữ . Nó hận Mạnh đến mức vừa gặp đã đánh , vậy mà vì tôi lại chịu ngồi ăn cơm cùng . Bảo sao nó không tức .
Sau bữa cơm nó đưa tôi đi làm và dặn không phải lo gì cả , chiều nay nó sẽ mang đồ đạc sang cho tôi nên cứ yên tâm làm việc . Biết tính Huy , tôi làm việc với tâm trạng vui phơi phới . Cuối giờ nghe Liên kháo nhau là lão Tùng đã khỏi ốm nhưng vẫn ở nhà . Thấy cần ra tay giúp anh Lân , chứ một người quen được chiều như lão Tùng không cho bài học không được .
Thò khuôn mặt vào phòng lão , tôi tía lia :

- Anh và anh Lân chia tay mà không nói với em nha !

- Gì ? – Đang nằm trên giường , nghe tôi nói lão vội nhỏm dậy nhưng không hiểu thế nào lại ngã quay cu đơ xuống đất .

Đứng dậy với cục u trên trán , lão hỏi tôi với giọng vội vã :

- Thư nói gì ? Ai chia tay ?

- Ủa ? Thế không phải hả ? - Chớp chớp mắt với vẻ cực kỳ ngây thơ , tôi gãi đầu rồi cất giọng giả nai - Vậy sao lúc sáng em thấy Anh Lân chở một anh…đẹp trai . Công nhận nhá , cái anh đó manly dễ sợ , em thấy còn mê nữa à …

Lão ngồi phịch xuống giường như không còn sứclực . Cười nham hiểm , tôi nhẹ nhàng đóng cửa và …chuồn êm . Hehe, quả này cho lão Tùng nếm mùi đau khổ . Ai bảo kiêu , cho chết !
Tung tẩy , tôi tính bắt xe ôm về nhưng bên kia đường đang có người chờ tôi . Đi thẳng đến trước mặt người đó , tôi nói trong nụ cười nhẹ :

- Bác Hai chờ con ạ ?

- Con ăn cơm với bác tối nay nhé - Cười hiền , bác Hai hỏi tôi .

- Dạ - Bước lên ngồi vào xe bác , tôi biết cuộc nói chuyện này sớm muộn rồi sẽ xảy ra , nhưng không nghĩ là hôm nay .

Lần đầu thấy bác đi xe máy , tại mọi lần bác toàn đi con toyota thôi , nên tôi một tay ôm bác cho an toàn , một tay nhắn tin cho Mạnh là không ăn cơm . May lúc trưa nó có lưu số vào máy tôi .
Sau khi gọi thức ăn , bác quay sang nhìn tôi trìu mến . Nhìn bác tôi lại nghĩ đến ba_cũng đôi mắt đó , ba luôn nhìn tôi yêu thương .
Tiếng thở dài của tôi làm bác Hai mở lời trước :

- Con tha thứ cho ta chứ Thư ?

- Bác đâu có lỗi trong việc này - Lắc nhẹ đầu, tôi từ tốn nói – Con biết bác vì thương con nên mới giấu , nhưng …sự thật vẫn tốt hơn bác ạ .

- Ừ , bác hiểu ý con – Hơi ngập ngừng một chút rồi bác nói tiếp – Bác gái không có ý xúc phàm con đâu , chỉ là trong lúc nóng giận người ta không thể hiểu rõ những gì mình nói ...

Cười nhẹ , tôi không nói gì . Điều này tôi cũng hiểu , có ai trong lúc tức giận mà hiểu rõ hành động của mình đâu . Bác gái cũng không ngoại lệ . Nhất là khi bác đang dần mất đi một người chồng_người đã chung chăn gối 28 năm trời .
Thấy tôi im lặng không nói , bác lại lên tiếng :


- Chắc con biết chuyện của hai bác rồi phải không ? - Nhận được cái gật đầu của tôi , bác tiếp tục – Đúng đó Thư ! Bác đã phản bội bác gái đi theo tiếng gọi của tình yêu . Chắc con nghĩ bác đang dùng tình yêu để che đậy tội lỗi phải không? Nếu không phải tình yêu thì bác đã có thể quên người đó đi , nhưng …28 năm nay bác vẫn giữ quan hệ chỉ vì…không thể nào quên .

Bác ngừng nói , nhìn tôi rồi nở nụ cười buồn :

- Và kết thúc mối tình vụng tộm là một gia đình tan vỡ . Con có khinh bác không ? Có ghê tởm bác không ?

Vội vàng nắm chặt bàn tay run run trên bàn của bác , tôi nhìn bác với sự tôn trọng :

- Không ai khinh thường hay ghê tởm tình yêu đâu bác . Con là phận con cháu nên không có quyền phán xét người lớn nhưng con tin một ngày nào đó bác gái sẽ hiểu ra vẫn đề thôi . – Nghiêng đầu , tôi cười duyên – Yêu một người là mong hạnh phúc đến với người đó , tình yêu không phải là sự chiếm hữu mà là sự tôn trọng lẫn nhau .

- Con nói đúng – Bác ngừng lại vì người phục vụ đã mang thức ăn lên , chờ đồ ăn dọn ra hết rồi bác nói – Bác tin ba mẹ con dưới suối vàng sẽ rất hạnh phúc khi có một người con như con .

Cười toe toét vì được khen , tôi hỏi bác :

- Vậy bác không phản đối việc con dọn ra ngoài chứ ạ ?

- Bác không cản vì bác tin con hiểu rõ những việc mình làm - Gắp con tôm bỏ vào bát tôi ,bác giục – Ăn đi con !

Bữa ăn diễn ra vui vẻ . Trước lúc về , bác đứa tôi quyển sổ tiết kiệm của ba mẹ để lại . Đến bây giờ , tôi mới biết trong ngân hàng có 100 triệu ba mẹ gửi với tên tôi . Và bác Hai là người bảo hộ đến khi tôi lấy chồng , nhưng bây giờ tôi dọn ra ngoài nên bác đưa trước để nếu cần thì lấy ra dùng . Zậy là tôi giàu rồi , tí nữa bao tên Lâm bữa cơm mới được .
Chờ bác Hai khất sau chỗ rẽ , tôi tí tởn chạy vào nhà rủ Lâm đi chơi . Nhưng cảnh tượng trước mắt làm tôi phải hét lên :

- Huy ! Bỏ dao xuống….

Nhưng đã quá muộn vì Mạnh đang khuỵ xuống , hai tay ôm lấy bụng . Máu bắt đầu thấm ướt áo và hai tay nó . Vội vàng rút khăn tay ấn vào vết thương của Mạnh, tôi hét lên với Huy :

- Còn đứng đó ! Dìu Mạnh ra xe nhanh ! Huy ! Huy…

Nhưng lúc này nó đang nhìn máu nơi bụng Manh với đôi mắt ngơ ngác . Chết thật ! Nó sợ quá đây mà . Nhanh nhẹn , tôi tóm lấy tay nó và cắn thật mạnh , làm nó hét lên rồi nhìn tôi với đôi mắt tỉnh táo hơn :

- Tôi…tôi…

- Dìu Mạnh ra xe - Thấy tôi cố đỡ thân hình đồ sộ của Mạnh lên , Huy vội giúp một bên – Huy lấy xe chở , Thư ngồi sau giữ !

Nó làm mọi việc theo sự hướng dẫn của tôi nhưng khi cầm tay lái người cứ run run . Quyết định nhanh trong đầu , tôi nói dứt khoát :

- Huy giữ Mạnh đi , Thư lái cho .

Tôi biết Mạnh mất máu khá nhiều vì lưng áo tôi đang ướt dần . Còn nó thì luôn miệng lảm nhảm :

- Xin lỗi …anh xin lỗi ! Anh xin lỗi ..

Cái tên béo này ! Đã không còn sức mà còn cố nói . Đúng là lậm Huy quá rồi . Thôi được rồi , vì tình yêu tôi sẽ phóng nhanh hơn . Sau khi Mạnh được đưa vào phòng cấp cứu , tôi quay lại chỗ Huy . Lúc này nó đang ngồi ở ghế đợi và người cứ không ngừng run . Nó ngước lên nhìn tôi với đôi môi tái xám :

- Hắn…tôi..

Không hiểu sao tôi lại ôm lấy Huy . Chỉ biết sau một lúc ngỡ ngàng , Huy cũng ôm lại tôi và một giọng run run vang lên :

- Hắn sẽ không sao chứ ?

-Không sao đâu ! Hắn phước lớn mạng lớn sẽ không sao đâu - Vỗ nhẹ vào lưng Huy , tôi cảm thấy nó như một đứa trẻ .

Rồi tôi cũng im lặng theo khi nó siết tôi mạnh hơn . Hãy cứ để nó yên tĩnh với suy nghĩ của mình . Vì biết đâu sau chuyện này nó sẽ bớt căng với Mạnh hơn thì sao . Tôi thấy yên tâm hơn khi nó bớt run rồi ngừng hẳn . Đang vỗ nhè nhẹ vào lưng thì nó lại nói :

- Con dao đó tôi luôn mang theo bên mình từ ngày ấy . Tôi…tôi thực sự không muốn giết hắn …chỉ là…

- Được rồi Huy ! Đừng nói nữa – Tôi ôm nó chặt hơn – Thư hiểu ! Thư hiểu mà…

Tiếng cô y tá làm tôi giật mình buông vội Huy ra :

- Xin hỏi ở đây ai có nhóm máu o ? Bệnh nhân mất máu khá nhiều nhưng hiện tại bệnh viện chúng tôi vừa hết nhóm máu này .

- Tôi , tôi nhóm máu O – Chưa kịp đứng lên thì Huy đã kéo tay tôi .

- Không được ! người Thư yếu sao cho máu được !

- Nhưng không có máu thì Mạnh…

Đang nhíu mày nhìn Huy thì một giọng quen quen vang lên làm tôi giật mình :

- Tao máu O – Quay lại thì thấy lão Hưng đứng đây từ lúc nào – Đi thôi cô y tá. Bệnh nhân đang chờ .

Gật đầu , cô ý tá dẫn đường cho lão . Sao lão biết chuyện mà đến đây ? Chưa kịp giải đáp thắc mắc thì giọng nói dõng dạc của anh cảnh sát làm tôi quay phắt lại :

- Chúng tôi là cảnh sát 113 . Mời anh về đồn làm rõ mọi chuyện !

Chết rồi ! Ai báo cảnh sát thế ? Đúng rồi , chính là mấy bác hàng xóm đứng ngấp nghé ngoài cổng khi tôi chở Mạnh đến bệnh viện . Chỉ có thể là họ thôi . Còn thằng nhóc này nữa ! Cảnh sát [ I ] “mời” [ /I ] về đồn mà tỉnh bơ như không . Nó đã lấy lại vẻ lạnh lùng từ lúc nào vậy ? Rất thản nhiên , nó nhìn tôi mà nói :

- Thư gọi điện cho cha tôi !

A ! Zậy mà tôi quên ! Chờ nó bị giải đi , tôi vội vàng gọi điện cho bác Hai . Hy vọng bác Hai có thể đưa Huy nhanh chóng thoát ra khỏi rắc rối này .
Đi đi lại trước phòng cấp cứu , tôi bắt đầu sốt ruột vì lão Hưng mãi vẫn chưa ra . Bộ có gì xảy ra ư ? Lạy trời ! Đừng có việc gì , chứ Mạnh mà die thì nhóc Huy khó thoát . Nó đã chịu quá nhiều đau buồn rồi , đừng giáng đau buồn xuống đầu nó nữa . Đúng là ở hiền gặp lành , lão Hưng bước ra với khuôn mặt hơi xanh nhưng giọng nói thì vui vẻ :

-Tên béo đó không sao đâu ! Vết thương không sâu và vào phần mềm nên chỉ phải khâu có 12 mũi – Đang nói thì lão ngó quanh quất – Hung thủ gây án đâu rồi?

Lão chết tiệt này ! Đang lo sốt vó mà còn đùa , tức khí tôi giẫm thật mạnh lên chân lão :

- Công an vừa giải nó về đồn .

Nhảy loi choi , lão vừa ôm chân vừa nhăn mặt :

- Gọi điện cho cha chưa ? - Nhận được cái gật đầu của tôi , lão nói tiếp –Thôi tao về nhà đây . Cần phải nói với mẹ một tiếng .

Không chờ tôi ư hử , lão đi luôn nhưng mới bước được mấy bước liền quay lại :

- Lâm biết chuyện này chưa ? - Lắc nhẹ đầu tôi ngơ ngác nhìn lão , Lâm thì quan hệ gì ở đây ? Đột nhiên lão nở nụ cười gian gian – Tao tạt qua nó thông báo tình hình , tiện thể cho vụ cá cược bước thêm một bước .

- Vậy anh bảo nó vào đây ngay – Đang nói thì tôi nhìn nhìn lão tò mò – Sao anh biết chuyện mà có mặt ở đây ?

Nhún vai , lão nói :

- Tính qua xem chỗ ở của nhỏ nhưng vừa tới cổng thì thấy nhỏ kẹp ba phóng tới bệnh viện , vậy là đi theo luôn - Cười toe toét , lão trêu tôi - Định xuất hiện từ lâu nhưng thấy nhỏ và nhóc Huy đang [ I ] “tình thương mếm thương” [ /I ] nên chờ thời cơ khác .

Lừ mắt , tôi tính sặc cho một trận thì lão co chân chuồn mất . Đúng là ông anh tôi, chết cũng không hết đùa . Hơ , mà biết đâu với cái tính hay đùa này mà lão cưa đổ Lâm thì sao ? Đời mà , ai học được chữ ngờ .

~~~~~~~~

Tiếng chuông đồng hồ làm tôi tỉnh giấc , nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi tôi phóng đến bệnh viện . Đêm qua tên Lâm nhất quyết bắt tôi về , để nó ở lại trông Mạnh . Dù sao Mạnh cũng được chuyển sang phòng bình thường rồi nên tôi yên tâm nghe lời nó . Với lại vết thương không đáng lo , ngoài phải khâu 12 mũi ra thì không có gì nguy hiểm . Nó phải ở lại bệnh viện chỉ vì mất máu khá nhiều thôi .
Vừa ngó mặt vào phòng thì cảnh tượng trước mắt làm tôi cười nhe răng . Tên Mạnh đang ăn món gì đó trong cặp lồng và nói chuyện vói ..bác gái rất vui vẻ . Còn tên Lâm đang nhướng đôi mắt lạnh lùng nhưng tràn ngập vẻ thách thức về phía lão Hưng_đang nhe nhởn cười làm thân . Sự xuất hiện của tôi làm nụ cười của lão rộng to hơn :

- Mẹ đã mang cháo vào cho Mạnh ! Nhỏ ế đồ ăn rồi !

Lão vừa dứt lời thì tên Lâm đi thẳng đến trước mặt tôi , nó thản nhiên cầm túi bánh tôi đã mua trên đường và lấy ra ăn . Nhận được cái nhìn thắc mắc của tôi , lão Hưng liền hất hất đầu vào một túi bánh khác trên bàn rồi nhún vai chịu thua khi quay lại nhìn Lâm đang ăn ngon lành . Thằng bạn tôi thật chặt lòng . Nó có cần khó ưa thế không ? Nhất định chịu đói chờ tôi mang đồ ăn vào chứ không chịu ăn đồ lão Hưng mua . Đúng là bó tay với nó luôn .
Giọng bối rối của bác gái làm tôi quay lại :

- Bác…bác vào xin Mạnh đừng kiện Huy ! Nó…

- Bác yên tâm – Đang ăn nhưng Mạnh vội ngẩng lên với một miệng đầy cháo – Con sẽ nói với bên công an . Huy sẽ không sao đâu !

- Cảm ơn ! Cảm ơn con ! – Đôi mắt biết ơn của bác đã chuyển sang thành cái nhìn trìu mến khi quay sang tôi – Thư à ! Chuyện hôm trước bác xin lỗi ! Bác ..

Giọng lão Hưng cắt ngang khi thấy vẻ ngập ngừng của bác gái :

- Được rồi mẹ , nhỏ Thư không giận đâu ! Chuyện đó để hôm nào Thư về nhà rồi hẵng nói - Hất đầu lão ra hiệu cho tôi – nhỏ đi học đi , muộn rồi đấy .

- Tao đưa mày đi học – Lâm đi thẳng ra cửa sau khi buông gọn một câu - Mạnh, mày cứ ở đây nốt buổi sáng , chiều tao làm thủ tục xuất viện cho .

- Anh…- Lão Hưng vội nhỏm dậy chạy theo nhưng giọng nhẹ nhàng của bác gái đã ngăn cản lão :

- Con chở mẹ qua bên công an , chiều nay Huy sẽ được thả !

Vì mải cảm ơn Mạnh nên bác gái không thấy cái mặt xụ của lão Hưng . Lúc về , lão vẫn kịp nói nhỏ đủ tôi nghe :

- Cái kiêu của Lâm khá hay đó !

Cười tươi vì tôi biết lão muốn nói gì . Dĩ nhiên rồi , kiêu thì nó mới có biệt danh là “tảng băng” . Ai chứ , Lâm thì khó có cơ hội bước vào tim nó lắm .
Nhận thấy đôi mắt thắc mắc của Mạnh đang nhìn , tôi nói cho nó yên tâm :

- Bác Hai dư sức đưa Huy về , nên yên tâm ăn đi đặng còn có sức mà tán…trai!

Cười lớn , tôi chạy ra ngoài trong cái lườm của nó .
Tính đến lớp hỏi han tình hình đám cưới của Hiển thì nó nghỉ học , vậy là tôi không có người buôn chuyện rồi .
Chiều tôi nghỉ làm vì vào viện cùng Lâm làm thủ tục xuất viện cho Mạnh . Đến bây giờ tôi mới biết Mạnh cũng mồ côi như tôi_15 tuổi mất cha mẹ , về sống với bà nội nhưng khi nhận tin đỗ Đại học cũng là ngày bà nó mất . Bi giờ nó phải tự lo ăn học vì không còn ai họ hàng thân thích nữa .Tôi may mắn hơn nó nhiều vì tôi còn bác Hai còn lão Hưng còn Huy , Lâm…Mạnh không có bạn thân ngoài Lâm , vậy mà giờ nó còn gặp chuyện này . Được ! Tôi nhất định giúp nó cưa đổ nhóc Huy . Vì dù sao nó cũng đã cướp đi sự trong trắng của thằng nhóc , bây giờ phải chịu trách nhiệm chứ .

- Mở cửa đi ! Mày sao thế Thư ? - Tiếng gắt nhỏ của Lâm làm tôi giật mình .

Ý quên , vội vàng mở cửa để Lâm dìu Mạnh vào nhà . Mải suy nghĩ mà tôi quên mất là đang mở cổng .
Để mặc tên Lâm đưa Mạnh lên gác , tôi vào bếp xem có gì ăn không thì “cục gạch” kêu . A ! Nhóc huy , nó được thả rồi sao ?

- Hắn chết chưa ? – Câu nói đầu tiên của nó là đây sao ?

Cái thằng nhóc này , tưởng ăn năn ai dè…Bộ nó vẫn còn hận Mạnh sao ? Quả này Mạnh sẽ khổ dài dài .
Lắc nhẹ đầu , tôi nói trong nụ cười toe toét mà quên mất là nó không nhìn thấy :

- Bác sĩ bảo hắn phước lớn mạng lớn nên cho về nhà rồi . Huy có vui với tin này không ?

-…….

10 giây…30 giây…cuối cùng giọng khàn khàn của nó cũng cất lên :

- Buổi sáng tỉnh dậy nhận ra mình mất hết , mất hết toàn bộ . Và kẻ cướp mất nó lại là người mới quen chưa đến sáu tiếng đồng hồ.... Điều đó khủng khiếp lắm Thư à !

- Thư xin lỗi ! - Chỉ vì muốn Huy nhẹ nhõm hơn , nhưng không ngờ tôi vừa chạm vào nỗi đau của Huy .

Đã 1 phút 20 giây trôi qua mà nó vẫn không thèm nói câu nào , làm tôi càng áy náy hơn . Định lên tiếng xin lỗi nhưng tiếng của nó đã vang lên :

- Thư không về nhà thật hả ?

- Không ! – Nói xong tôi cúp máy luôn .

Thật không chịu nổi ! Thà nó không nói còn hơn , cứ mở miệng ra là muốn tôi về nhà . Theo lời của tên Lâm kể thì cả chiều qua nó đã mang hết đồ của tôi sang đây, vậy mà bây giờ vẫn còn hỏi thế nữa . Lúc nó mang quần áo sách vở tôi sang , Lâm cũng có nhà và đã phụ khiêng đồ khi nó mua thêm tủ tường , tủ sách, bàn học…Vậy mà Lâm mới ra ngoài mua thuốc lá đã xảy ra việc . Chắc tại trong lúc Lâm vắng mặt , tên béo đã giở trò gì đó nên cu cậu mới điên tiết xiên cho một phát. Tôi đã truy hỏi nhiều lần nhưng Mạnh nhất quyết không nói đã xảy ra việc gì. Cái này mà hỏi Huy , thì nó sẽ áp dùng câu [ I ] “đánh chết cũng không khai” [ /I ]. Thiệt tò mò ghê !

~~~~~~~~~~~~~

Ăn cơm xong , tôi đang ngồi xỉa xỉa răng thì lão Hưng mò đến . Ngộ thật , vì vụ cá cược mà lão bỏ luôn một buổi đi vũ trường cơ đấy . Kiểu này lão sẽ chơi tới cùng đây . Vừa thấy cái mặt tươi như hoa của lão , Lâm đã lạnh lùng đứng lên :

- Tao dùng máy tính nhe – nói xong nó đi thẳng lên gác , không thèm chào lão một câu .

Thấy thái độ dứt khoát của Lâm , lão tiu nghỉu nhìn Mạnh và hỏi thăm :

- Khoẻ chưa mà về nhà ?

- Người anh muốn hỏi thăm đâu phải là em – Phì cười , Mạnh nói thẳng luôn – Thích phải tảng băng khổ lắm anh ơi !

Sao tên béo này biết ? Bộ lão Hưng nói à ? Tôi quay sang nhìn lão thắc mắc làm nó giải thích :

- Cần gì nói mới biết hả thư . Nhìn thái độ của ảnh và Lâm lúc sáng cũng đủ hiểu .

Gật gù , tôi công nhận tên béo này khá thông minh . Nhưng theo cách nó nói thì vụ cá cược chưa bị lộ ra ngoài . May quá , nó biết thì khác gì Lâm cũng biết . Lúc đó Lâm sẽ luộc tôi mất .


- Khổ nhưng vẫn không thoát ra được , thế mới chết – Cái giọng buồn buồn của lão làm tôi nheo mắt nhìn .

Bao nhiêu phần trăm trong câu nói này là sự thật ? Với một người đa tình như lão thì chuyện chỉ yêu một người là chuyện không tưởng . Nhất là lão không phải gay thì việc thích Lâm là chuyện trên trời . Thấy cái nhìn không tin tưởng của tôi , lão nhướng mắt thách thức trong nụ cười đểu đểu, làm tôi có thể chắc chắn là lão chưa thích lâm . Hơ , vậy càng dễ thở . Tên đểu cưa tảng băng_một câu chuyện thú vị .

- Hai người có âm mưu gì thế ? - Thấy thái độ của tôi và lão Hưng , Mạnh lên tiếng thắc mắc nhưng nhận được cái nhún vai của tôi , nó liền nhìn lão Hưng cười - Nếu em giúp anh cưa đổ Lâm thì anh thưởng công gì đây ?

Nghĩ Mạnh đùa nên lão nói với giọng tưng tửng :

- Để nghĩ xem nào , chà chà…- Hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi mắt lão chợt sáng lên – Anh có mỗi thằng em là quý giá , nếu nhóc thích thì tặng luôn .

- Thiệt ? - Mắt Mạnh sáng như đèn pha ôtô làm tôi phì cười .

Béo ơi là béo ! Nó không nghĩ là lão đùa sao ? Dù lão có đồng ý thì quyết định của Huy mới là quan trọng chứ . Không ngờ nó si nhóc Huy đến vậy .
Thấy nụ cười của tôi , lão Hưng nhíu mày rồi hỏi Mạnh với vẻ ngập ngừng :

- Em là gay ?

Hình như Mạnh cực sốc khi nghe câu hỏi của lão Hưng , nên nó mắt nó mới mở to như vây :

- Đừng nói anh cũng không biết Lâm là gay nhé ?

Mạnh vừa dứt câu , lão đã quay phắt sang tôi với đôi mắt trừng trừng . Rất thản nhiên tôi đáp lại bằng cái nghiêng đầu và nụ cười duyên dáng làm lão hơi mím môi .
Mạnh khuyên khi thấy lão im lặng :

- Vậy tốt nhất anh nên bỏ cuộc . Không phải gay thì không có khả năng cưa gay đâu !

- Chưa thử sao biết hả nhóc ? – Sau khi làm chủ được cảm xúc , lão trở về với giọng bông đùa - Vậy cuộc thoả thuận thế nào đây ?

Có vẻ tên béo cũng thích tính lão Hưng nên nó cười nhe răng :

- Đôi bên cùng có lợi , OK ?

- Ok – Lão cười theo nó rồi đứng dậy ra về .

Cái hất đầu ra hiệu của lão làm tôi bước theo :

- Để em mở cổng !

- Vụ cá cược này nhỏ chơi tao hơi nhiều - Ngồi lên xe , lão quay sang nhìn tôi .

- Không những chơi mà em còn thắng nữa – Không vừa , tôi đáp trả bằng một giọng tự tin .

Véo má tôi , lão phóng đi sau khi buông gọn :

- Là gì cũng không thoát khỏi tay tao đâu .

Có kiêu quá không anh ? Lão tưởng Lâm là ai chứ ? Nó là một tảng băng biết di động đấy , nên anh không thắng trong canh bạc này đâu .

~~~~~~~~~

Vừa ngồi xuống chưa kịp ấm chỗ thì tên Hiển đã đưa tôi tấm thiệp đỏ chót . Sau khi đọc tới đọc lui , tôi quay sang trêu nó :

- Cưới vợ là cưới liền tay thế hả ?

- Gia đình hai bên biết chuyện nên bắt cưới luôn – Nó thở dài thườn thượt rồi khuých khuỷ tay tôi – Đi cafe với tao .

- Học xong hai tiết rồi đi – Tôi hạ giọng vì thầy đã vào lớp .

- OK ! Dạo này mày cũng nghỉ hơi nhiều - Nói xong thì nó bắt đầu ghi chép bài.

Hết 2 tiết , nó chở tôi lòng vòng ngoài đường rồi vào quán kem bên hồ Tây . Thấy nó gọi đen , tôi thắc mắc :

- Sắp lấy vợ rồi vẫn muốn nếm vị đắng hả ?

- Tao sắp mất đi những ngày tháng sinh viên rồi .

Cái giọng buồn buồn giả tạo của nó làm tôi phì cười và lật tẩy luôn :

- Thôi đi ông ! 7 năm sinh viên rồi mà còn kêu .

- Ý tao là mất đi những ngày tháng sinh viên có mày bên cạnh – Lườm tôi , nó giả vờ dỗi - Hở chút là mắng mỏ .

Làm như oan lắm dỗi . Nó đã trải qua đời sinh viên ở Đại học Bách khoa và Kinh tế rồi , vậy mà còn than . Hơn tôi 6 tuổi nhưng vì ham vui nên mới học tiếp trường này . Đúng là cái điên của người luôn được học bổng .

- Nè – Một bàn tay huơ huơ tay trước mặt tôi – Sao mày không gọi tao là anh , dù sao tao cũng nhiều tuổi hơn mày mà .

- Anh Hiểnnnnnnnn………..

- Thôi thôi – Nói nhanh khi thấy tôi cố tình gọi tên nó với giọng nhão hơn cháo – Thà mày tao còn hơn . Nghe nổi gai ốc !

Đang nhe răng ra cười chọc quê nó thì một giọng quen quen gọi tôi :

- Hôm nay Thư không đi học hả ?

Quay lại thì tôi thấy Duy đang đi đến . Dạo này gặp tên bạn răng khểnh này hơi nhiều . Kéo ghế , tôi mời nó :

- Ngồi đây Duy !

Nó gật nhẹ đầu chào Hiển và nhìn tôi tò mò . Sau màn giới thiệu , tôi hỏi Duy :

- Cửa hàng vứt cho ai mà lang thang ngoài đường giờ này ?

- Sao Thư hay gieo tiếng ác cho người tốt thế ? - Lườm tôi , Duy nói với giọng thật thà – Duy đi gom tiền cho mẹ .

- Ý , vậy về đi - Đẩy người Duy , tôi đùa – Mang nhiều tiền theo người không nên la cà dọc đường .

- Yên tâm - Cười khoe răng khểnh , Duy nheo mắt đùa theo - Hồi trước được Thư huấn luyện nên đánh nhau cũng có khiếu .

Cười hì hì , Hiển tham gia với giọng đáng ghét :

- Đúng rồi , muốn đánh nhau giỏi cứ tìm Thư - Chỉ vào người tôi , Hiển thản nhiên nói tiếp – Nó bạo lực đầy mình .

Tôi giơ tay đánh thằng bạn chết tiệt ,chỉ hơi nghiêng người là nó tránh được . Theo đà , tôi đạp cho một phát làm nó hét toáng lên nhưng vội bụm miệng vì vài vị khách quay lại nhìn . Cười chiến thắng , tôi giải quyết nốt cốc nước cam .
Duy cũng không vừa , nó giúp Hiển với giọng tưng tửng :

- Công nhận bạo lực luôn đi kèm với Thư – Nó nín luôn khi tôi nheo mắt cảnh cáo , và vội vàng đứng lên – Duy đi trước vì có hẹn với khách . Chào hai bạn nha !

Zậy là nó chuồn mất , không để tôi kịp trả thù . Hai tên này vừa láo vừa không có mắt nhìn người . Tôi dễ thương đáng yêu hiền lành thế này mà kêu bạo lực . Xí !!! Chỉ hơi…bạo lực thôi .
Sau khi thả tôi ở cổng , tên Hiển phóng xe đi . Trưa nay tôi đành ăn cơm một mình vì cả Lâm và Mạnh đều ở lại trường .
Vừa dựng xe vào chỗ quy định thì nhỏ Liên đã kéo tay tôi :

- Nhỏ đến vừa hay . Vào đây hỏi chút !

Cái con nhỏ nhiều chuyện này muốn gì đây ? Cả chị Thuý và mấy người khác nữa , hình như đang…đợi tôi . Chị thuý hớt ngang khi thấy tôi định há miệng ra hỏi :

- Trong đám nhận viên nhỏ thân anh Tùng nhất , vậy nhỏ có biết anh chàng trong phòng lão là ai không ?

Hở ? Anh chàng nào ? Nói gì mà tôi không hiểu?
Thấy cái mặt ngơ ngác của tôi , Liên liền kể sơ qua mọi việc . Thì ra từ sáng sớm đã có một anh đến tìm lão Tùng , và hai người đã ở trỏng đến bây giờ vẫn chưa ló mặt ra . Chỉ có mỗi lúc trưa , lão Tùng có ra ngoài mua thức ăn . Vì tôi làm mỗi ca chiều nên không biết . Nếu tôi đoán không lầm thì…

- Chính là cái anh chàng đẹp trai hôm trước đó ! Nhỏ nhớ không ? – Lay lay người tôi , Lên hỏi dồn dập - Nhỏ có biết đó là ai không ? Lần trước thì đánh nhau, lần này thì im hơi lặng tiếng .

Ôi , mấy người này tò mò ghê , thích xen vào chuyện người khác . Kiểu này bác Nga lại đi vắng nên mọi người mới dám tụ tập bàn tán như thế . Lắc lắc đầu , tôi nói thản nhiên :

- Đó chỉ là bạn lão Tùng thôi . Mấy chị suy diễn nhiều quá …

- Nhưng bạn bè gì mà cãi nhau rồi lại ở trong phòng cả ngày chứ - Lại là nhỏ Liên nói .

Nhận thấy Liên cũng không phải ngốc , tôi lền khôn khéo nói :

- Con trai là thế đó , mình con gái sao hiểu nổi . Chắc hai ông ấy ở trỏng chơi…game .

Nghe tôi nói , anh Thành vội lên tiếng :

- Thư nhắc tôi mới nhớ . Mọi lần thằng bạn thân đến nhà , hai đứa cũng đóng cửa chơi game suốt .

- Xời ơi , sao không nói sớm !

- Mất công nãy giờ đoán này đoán nọ…

Sau câu phát biểu kịp thời của anh Thành , mọi người tản ra làm việc . Đúng là hên không để đâu cho hết . Nhưng không ngờ anh Lân lại dỗ được lão Tùng , chắc một phầnlà nhờ trò đùa của tôi hôm qua . Tí nữa bắt anh Lân thưởng mới được
Nghĩ là làm , hết giờ tôi mò tới phòng lão Tùng . Lần này lịch sự , tôi gõ cửa đoàng hoàng vì không biết sau cánh cửa này là cảnh gì . Phải sau hơn một phút cánh cửa mới mở ra , đón tôi là khuôn mặt vui phơi phới của anh Lân :

- Biết chắc Thư sẽ vào !

Bước vào , tôi thấy lạ khi trong phòng có mỗi anh . Lão cười bối rối khi thấy cái nhìn thắc mắc của tôi :

- Tùng đang tắm . Đây là lần thứ 3 trong ngày…

Lão vội nín luôn khi biết đã lỡ lời . Cười hiểu chuyện , tôi đổi đề tài :

- Ai làm lành trước vậy anh ?

Đang bối rối đỏ mặt nhưng nghe tôi hỏi ,lão vội nói ngay như vớ được phao :

- Cái này phải cảm ơn Thư nhiều - Bỏ túi sách sang một bên , tôi đỡ cốc nước lão đưa – Thư đúng là bà tiên !

- Bà tiên không nhận lời cảm ơn suông đâu – Nghiêng nghiêng đầu , tôi đùa .

Cười hiền , lão nói vui vẻ :

- Dĩ nhiên , vì phép của bà tiên rất công hiệu mà .

Gật gù , tôi hỏi khi nghe thấy tiếng hát nho nhỏ vọng từ trong nhà tắm ra :

- Anh ở đây cả ngày không sợ bác Nga sao ?

- Mẹ vợ về quê rồi em – Hình như vui quá , lão lại lỡ lời một lần nữa – Đêm nay cũng không về…

Cười toe toét với cái mặt ngượng ngùng của lão , tôi đứng lên kết thúc câu chuyện :

- Thôi em phải về đây . Chúc anh đêm nay… ngon miệng !

Cười lớn , tôi bước ra ngoài trong cái nguýt dài của lão . Đúng là “Mẹ vắng nhà gà mọc đuôi tôm” . Bác Nga về quê cả tuần thì nước trong nhà sẽ hết sạch cho coi, vì lão Tùng tắm thường xuyên mà . Hehe…

~~~~~~~

- Cafe mày - Thảy thảy chìa khoá trên tay , Lâm rủ rê tôi .

Sau bữa cơm , tên Mạnh đi đâu mất tiêu . Đang ngồi ngắm nghía cái giường Lâm mới mua trong phòng khách , thì nó rủ tôi đi chơi . Chẳng cần nghĩ ngợi tôi ra cổng đợi nó . Cái mặt lạnh lùng hàng ngày của nó , hôm nay có thêm chút gian gian trong ánh mắt . Có việc gì thế nhỉ ? Không biết cái đầu đẹp trai này đang chứa mưu mô gì ?

- Ngồi đây – Nó ấn tôi xuống ghế rồi thản nhiên gọi đồ uống .

Nhìn nụ cười bí mật của nó , tôi không khỏi thắc mắc . Thật lạ khi nó bắt tôi ngồi đây_nơi có thể quan sát được cả quán nhưng sẽ không ai thấy tôi vì vướng cây cọ phía sau . Ngay đến tên cái quán này cũng gợi sự tò mò trong tôi . Vô vọng_một cái tên cần suy ngẫm . Tôi càng khó hiểu khi nhận ra nó chỉ gọi nước cho tôi thôi . Thấy im lặng thật khó chịu , tôi định mở miệng thì nó đứng lên và…sang bàn bên cạnh . Cái quái quỷ gì vây ? Thắc mắc của tôi được giải đáp ngay khi một người ngồi vào chỗ đối diện Lâm . Là lão Hưng ! Lão làm gì ở đây ? Tên Lâm tính giở trò gì hả ? Theo sự sắp xếp của Lâm nên tôi chỉ quan sát được mỗi mặt nó . Và lúc này nó đang nở nụ cười “lạnh lùng quyến rũ” nhưng sao tôi thấy phảng phất trong đó là vẻ đểu đểu của ông anh tôi .
Được ! để xem thằng bạn tôi diễn trò gì . Không nhẽ nó đã… đổ ? Không thể nào, truyện động trời này nếu có thật thì nó đã kể tôi nghe . Ớ , biết đâu nó gặp mặt lão để …cấm bám đuôi . Vụ này nó đã làm với mấy cây si và rất hiệu quả . Biết đâu lịch sử lập lại .

- Hình như anh không bất ngờ khi tôi hẹn anh - Giọng lạnh lùng của Lâm cắt ngang suy nghĩ của tôi , nó đang chiếu tia nhìn không cảm xúc vào lão – Anh là người rất tự tin đấy !

- Hiểu rõ bản thân là một phần trong chiến thắng - Rất tỉnh bơ , lão Hưng đáp lại với giọng tự kiêu - Chắc em không hẹn anh ra đây để nói việc này chứ ?

Hơi nhíu mày , Lâm buông gọn :

- Đề nghị anh đừng gọi tôi là em . Tôi không thích từ đó .

- Nếu cưng thích ,anh chiều !

Lão vừa dứt lời , môi Lâm hơi mím lại rồi một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên mặt nó :

- Nếu chỉ là đùa vui trong nhất thời thì anh nên dừng lại . Dù sao Thư cũng là em anh , tôi không muốn nó khó xử .

-……..

Không thấy lão nói gì , tôi chỉ nghe thấy tiếng lanh canh của chiếc muỗng cafe . Rồi lão cũng lên tiếng sau một hồi suy nghĩ , nhưng giọng cực kỳ tỉnh bơ :

- Em có cần dứt khoát thế không ? Ngay đến cái quán cafe này cũng là một câu trả lời . Vô vọng_lời từ chối rất khéo .

Nghe lão trách mà nó thản nhiên cầm cốc cafe lên uống rồi nhướng mắt mỉm cười như tâm đắc lắm . Nụ cười này có ý nghĩa gì chứ ? Nó cười vì cafe ngon hay cười vì khen lão Hưng thông minh ? Rồi nó lại tiếp tục uống cafe với vẻ thích thú trên môi , làm lão Hưng lại là người mở lời :

- Bỏ cuộc không phải tính anh . Hình như em không tin anh thực lòng phải không ? Anh sẽ chứng…

Không để lão nói tiếp , nó cắt ngang luôn :

- Vậy chúng ta cá nhau nhé ? Trong 10 lần hẹn hò , anh cưa được tôi thì …

- Anh cưa được em thì …ANH MUỐN EM ! – Tuy không nhìn thấy mặt lão , nhưng tôi dám chắc lão đang nói với khuôn mặt sở khanh .

Tên Lâm mím mím môi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có , nó hơi nhếch môi cười :

- Còn nếu tôi thắng thì chỉ cần anh nói: tôi thua rồi !

Nó không hề biết cái nhếch môi của nó lại là nụ cười đẹp nhất từ trước đến nay . Trong một phút sững người , tôi cũng bị cuốn theo mà không biết . Đến khi tiếng gõ tay vào mặt bàn của nó làm tôi giật mình tỉnh lại :

- Trước khi ra đường tôi đã kiểm tra rồi , không có nhọ trên mặt đâu .

Ôi trời ơi ! Hoá ra không chỉ có tôi mà lão Hưng cũng không thoát được nụ cười ma quái của Lâm . Bằng chứng là lão đang gãi đầu bối rối :

- Vậy thoả thuận thế nhé ! Trong mười cuộc hẹn…- Đang nói thì lão lắc lắc đầu - Đừng nói đây là cuộc hẹn thứ nhất…

Một bên lông mày nhướng lên như trêu ngươi lão , rồi rất thản nhiên nó chạm nhẹ cốc cafe vào cốc lão :

- Anh và Thư đều rất thông minh !

Nó khen lão mà tôi cảm thấy như đang xỏ xiên ý . Đúng là bạn tôi , luôn đứng vững trên mọi trận địa . Lão Hưng thật sự gặp đối thủ rồi . Quả này cho lão hết kiêu . Mà hình như tên Lâm vẫn nghĩ , lão Hưng cũng có thích nó . Càng tốt , như vậy càng vui . Vậy là , cá cược trong cá cược . Từ giờ trở đi sẽ còn nhiều truyện thú vị đây !
Lão Hưng có ý đưa nó về nhưng nó bảo còn việc nên lão về trước . Tôi cá trăm phần trăm lão lại có cuộc hẹn với em nào đó , vì hôm nay lão bảnh bao chải chuốt như những hôm có hẹn . Lắc lắc đầu chịu thua ông anh , tôi cười khi Lâm trở lại bàn :

- Hôm nay cafe ngon chứ ?

Biết thừa nó muốn ám chỉ gì , tôi gật đầu trong nụ cười tươi :

- Không những ngon mà còn “ngọt ngào và man trá” nữa !

- Chỉ ngửi thôi sẽ nghĩ cafe rất ngon , nhưng khi nếm rồi mới biết “đắng là gì” - Giọng lạnh lùng của nó đột nhiên hơi ngập ngừng – Mày không giận nếu tao cho hắn ta nếm mùi chứ ?

Lắc lắc đầu , tôi nói vô tư :

- Tao còn bé không can thệp vào chuyện …người lớn !

- Vậy trẻ con nên ngủ sớm – Nó búng tay kêu phục vụ tính tiền - Về thôi !

Trên đường về , tôi im lặng nghe nó huýt sáo một bản nhạc vui nhộn . Có vẻ nó rất khoái khi tham gia trò chơi này_phải không ưa lão Hưng lắm nên nó mới vui khi sắp trừng trị được lão . Không ngờ nó ghét những người không chung tình đến vậy . Chuyện này cũng có lý do , chỉ vì …
Chưa kịp nghĩ tiếp thì con Jupiter của nhóc Huy đập vào mắt tôi . Thằng nhóc đến lúc nào nhỉ ? Mặc kệ Lâm dắt xe , tôi tí tởn chạy vào nhà nhưng tiếng rít của của Huy làm tôi chùn bước :

- Coi chừng nắm đấm của tôi . Nó không có mắt - Nó đang quắc mắt nhìn Mạnh .

Tên béo này lại gở trò gì nữa đây ? Bị một nhát dao chưa tởn sao mà còn làm Huy điên tiết . Đúng là tình yêu làm người ta…ngu đi .
Khuôn mặt hầm trở nên tươi hơn khi Huy nhìn thấy tôi :

- Đi chơi về hả Thư - Nhận được cái gật đầu của tôi , nó liền quay sang Lâm lúc này đang nhìn Mạnh cười trêu chọc – Anh Lâm ! Tôi có thể sống ở đây không?

- Không !

- Có !

Không là tôi , có là Mạnh . Nhóc Huy quắc mắt nhìn Mạnh như muốn ăn tươi nuốt sống làm tên béo cầu kíu Lâm .

- Nhà hết phòng rồi – Nhún vai , Lâm nói như đã biết trước mọi việc – Nhưng nếu nhóc muốn thì ở dưới này với tao .

- Không ! - Vội vàng chen ngang , Mạnh bỏ qua cả cái lừ mắt của Huy - Mày là chủ nhà , ai lại thế . Thôi , tao trả lại phòng cho mày đó , để tao ở dưới này cho…

Tên béo vội im bặt vì nhóc Huy đứng phắt dậy , tôi vội vàng kéo tay nó :

- Đi đâu thế Huy ? Ngồi xuống đi !

Vẫn đứng nguyên , nó trả lời tôi nhưng chiếu tia nhìn giận giữ vào Mạnh :

- Đi lấy dao !

- Vớ vẩn – Phì cười , tôi kéo mạnh tay Huy .

Nó từ từ ngồi xuống nhưng vẫn không quên nhìn Mạnh cảnh giác làm tên Lâm ôm bụng cười và vỗ vỗ lên vai tên béo :

- Coi bộ khó đa - Cố gắng nín cười , nó quay sang Huy - Nếu nhóc không chê thì ở phòng khách với tao !

Thấy vẻ ngập ngừng của Huy , Lâm nói với giọng tưng tửng :

- Yên tâm ! Tao không có hứng thú với chú mày đâu !

- Mày không nhưng tao có…- Mạnh chen ngang và nhìn Huy với đôi mắt như muốn lột trần nó ra .

Huy nhỏm người dậy với cái mím môi làm tôi vội đẩy vai Mạnh :

- Về phòng ngủ đi ông béo ! Không lại có án mạng bây giờ .

- Chúc em ngủ ngon ! – Đang nhìn Huy tiếc rẻ , Mạnh vội vàng vọt lên gác khi thấy nó giơ nắm đấm lên .

Cười lớn , tôi đi theo tên béo sau khi buông gọn :

- Hai người tự giải quyết chỗ ngủ . Thư đi ngủ đây!

Trước khi vào phòng , tôi vẫn nghe loáng thoáng giọng nén cười của Lâm :

- Đã bảo tao không hứng thú nên chú mày không cần ngủ dưới đất đâu….

Chắc nhóc Huy đòi ngủ dưới đất đây mà . Nó sợ và ghét đàn ông đến vậy ư ? Cái này phải hỏi tội tên Mạnh . Chỉ vì tên béo này mà 18 tuổi rồi Huy vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai . Mà Huy cũng ngộ ghê ! Chỉ vì lo lắng cho tôi mà chịu ở chung nhà với kẻ thù không đợi trời chung , vậy cũng đủ biết nó thương tôi đến mức nào . Phải tìm hiểu lý do này mới được , chứ nhận không hoài cũng ngại ghê .

~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi dự đám cưới Hiển , Lâm chở tôi về thẳng nhà . Công nhận , nhỏ Hương hôm nay đẹp dã man , tuy có thai nhưng người nó vẫn đẹp trong bộ váy cưới trắng muốt . Tên Hiển cũng nhận thấy nên thỉnh thoảng cứ nhìn lén , làm mấy lần bị quê vì tôi và Lâm trêu chọc . Chủ nhật không phải đi làm nhưng tôi đành cáo lỗi không ở lại đến chiều với nó được_xin nghỉ làm nữa chắc tôi mất việc luôn quá . Cũng hiểu rõ nên Hiển không trách tôi .
Vừa đặt chân vào nhà , tôi đã không nén nổi tò mò vì một bên mắt Mạnh thâm tím :

- Mắt sao thế kia ?

- Tại…

Nó chưa kịp trả lời thì nhóc Huy đã đứng phắt dậy :

- Tôi đưa Thư đi làm !

Trong lúc Huy dắt xe ra , tôi nháy mắt ra hiệu làm Mạnh nói nhanh :

- Tôi chỉ đỡ lúc Huy vấp phải bục cửa thôi mà cũng bị thoi cho một cú …

- Thư !

- Rồi rồi – Tôi vội vàng chạy ra xe vì nhóc Huy đang gắt lên .

Lời kể của Mạnh chỉ tin được 50 % thôi , vì nhóc Huy dù có ghét Mạnh đến mấy thì cũng không thể đánh người vô cớ được . Chắc chắn trong lúc đỡ Huy nó đã giở trò gì đó nên mới bị ăn đấm chứ .
Nãy giờ vẫn im lặng lái xe , đột nhiên Huy nói với gọng tức tối cố nén :

- Về nhà đi Thư !

- Không ! - Vừa nói xong tôi đã vội ôm chặt người nó , xe đang chạy với tốc độ 100km / h .

Kệ ! Dù nó có chạy 160km/h tôi cũng không thay đổi quyết định đâu . Chắc chắn Huy đang cực kỳ giận vì từ lúc tôi bước xuống xe đến lúc nó lao vút đi cũng không thèm nói một câu nào . Nhún vai , tôi đi vào cửa hàng .
Hôm nay bác Nga về quê vẫn chưa về , nên mọi người làm việc hơi chểnh mảng . Thỉnh thoảng vắng khách lại tụ vào buôn chuyện , và những câu chuyện mang ra bàn luận không có lão Tùng_chắc là hôm nay lão không có nhà . Nhưng suy đoán của tôi hoàn toàn sai bét , vì gần cuối giờ có một người đến tìm tôi . Là anh Lân , điều đáng nói là anh đi từ…trong nhà ra :

- Cuối giờ Thư ở lại chút nhé . Anh có chuyện quan trọng muốn nói .

Tôi gật đầu trong những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người . Lão vừa khuất sau cánh cửa là mọi người hỏi tôi đủ thứ nhưng nhanh chóng thất vọng vì không moi được thông tin gì từ miệng tôi .
Cuối giờ , tôi đi thẳng vào trong nhà , dù biết nhỏ Liên đang nhìn theo tò mò . Lần này người mở cửa cho tôi là lão Tùng . Nhìn nụ cười hạnh phúc của lão , bất giác tôi bật ra tiếng trêu chọc :

- Em tưởng giờ này anh cũng tắm như hôm qua ?

Với khuôn mặt hơi ửng hồng , lão quay phắt sang anh Lân làm ảnh vuốt tay lão :

- Anh không có nói nha .

Vẻ bối rối của anh Lân khi vuốt giận lão Tùng làm tôi phì cười . Hai người này già đầu rồi mà còn trẻ con ghê . Lão Tùng thấy nụ cười chọc quê của tôi liền nhăn mặt :

- Sao Thư hay trêu anh thế ? Cả chuyện hôm trước lừa anh nữa …

- Hơ ! Qua cầu rút ván nhe .

- Thư …

- Thôi nào – Giơ tay ngăn chặn cuộc đấu khẩu có nguy cơ bùng nổ , anh Lân ra lệnh mà cứ như đang năn nỉ - Hai người trẻ con quá , đừng cãi nhau nữa . Anh có chuyện quan trọng muốn nói với Thư mà !

- Thì nói đi – Lão Tùng nói mà mắt không quên lườm tôi bén gót .

Lắc đầu chịu thua , anh Lân đưa tôi …cái túi sách . Cái túi của tôi đây mà , cứ tưởng mất hoá ra để quên ở đây !

- Chiều qua em bỏ quên – Nhìn thẳng vào tôi , anh nói với giọng nghiêm túc – Anh xin lỗi đã đọc xấp bản thảo trong đó mà không xin phép em .

Anh Lân nói tôi mới nhớ , cả đêm qua trằn trọc không ngủ được vì tưởng mất nó. Mất cái túi tôi không tiếc , chỉ tiếc những trang bản thảo này thôi . Nó là mồ hôi nước mắt và công sức bao lâu nay của tôi .
Đang vui mừng vì “Vật hoàn cố chủ” thì anh Lân lên tiếng :

- Anh muốn bàn với Thư một việc . Em có muốn xuất bản nó không ? - Thấy đôi mắt mở to của tôi , anh cười hiền lành - Anh đọc và thấy nó khá hay . Em có khiếu viết truyện đó , dịu dàng nhẹ nhàng nhưng đầy cá tính !

- Hình như anh đang khen em ? - Hiểu ý anh nhưng tôi cố tình nói trớ đi

Phì cười với giọng đùa giỡn của tôi , rồi anh trở nên nghiêm túc :

- Không phải là hình như mà là khen thật . Em có muốn xuất bản truyện đó không ? Nếu muốn thì công ty Thanh Hải sẽ ký hợp đồng với em .

Đôi mắt cương nghị và chân tình của anh làm tôi gật đầu :

- Khi viết nó em không nghĩ sẽ xuất bản thành sách – Hơi nghiêng đầu , tôi mỉm cười tự tin – Nhưng em muốn thử xem khả năng của bản thân đến đâu . Em động ý ký hợp đồng .

- Vậy ba hôm nữa em đến công ty , chúng ta làm thủ tục – Đang nói thì lão liếc nhanh sang lão Tùng với nụ cười ý nhị - Hôm đó anh mới đi làm . Hiện giờ anh đang…nghỉ phép .

- Giám đốc cũng có nghỉ phép hả anh ? - Cười toe toét , tôi nheo mắt nhìn lão Tùng làm lão quay đi tránh ánh mắt của tôi .

- Giám đốc cũng là người mà em !

- Nhất là giám đốc đang yêu phải không anh – Tôi đứng lên vì thấy đến giờ phải về - Thôi em về đây . Không có người lại rủa vì làm phiền kỳ nghỉ của ai đóoo…

Cố tình , tôi kéo dài giọng ra làm lão Tùng quay phắt sang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống . Nhanh chóng chuồn ra ngoài trong tiếng cười vui vẻ của anh Lân .
Ôi , sướng quá đi ! Vậy là có thêm một công việc rồi . Tối nay phải kể cho tên Lâm chuyện vui này mới được .
Sau khi nộp bản dịch , thấy còn sớm nên tôi vào mạng . Lâu không vào hộp thư , không biết có ai gửi gì cho tôi không ? Vào nick thì tôi lại lưỡng lự giữa về nhà và ngồi tiếp … Vì nick Quân đang sáng đèn . Hít một hơi thật sâu , tôi nháy vào . Dù sao cũng nên đối diện trực tiếp một lần

- Khoẻ không Quân ?

-….

- Không muốn nói chuyện với Thư hả ?

-….

- Dù là tình bạn cũng không còn sao - Thấy Quân cứ im lặng không nói , tôi bắt đầu bực mình .

- Quân xin lỗi !

- Nếu chỉ một câu xin lỗi là xong chuyện thì trên đời đâu cần cảnh sát nữa .

- Thư hết giận và buồn Quân rồi hả ?

- Quân khá hiểu Thư đấy . Có gì mà giận , Quân với Thư không gì giằng buộc , Quân muốn yêu ai là quyền của Quân - Muốn đùa với Quân một chút nên tôi cố tình dùng giọng giận dỗi .

- Quân xin lỗi !

- Còn nghe xin lỗi một lần nữa , Thư thề cả đời sẽ không nói chuyện với Quân – Phì cười , tôi chịu thua Quân luôn , bộ không có câu nào khác ngoài “xin lỗi” hả?

- Cách nói chuyện của Thư làm Quân yên tâm nhiều . Đến bây giờ Thư vẫn chưa yêu Quân nhỉ ?

- Đã là quá khứ không nên nhắc lại - Giở giọng tưng tửng , tôi tò mò - Kể về anh chàng Jon đi .

Im lặng một lúc , Quân mới nói tiếp :

- Thư không ghê tởm hay khinh khi sao ?

- Quân quên tên Lâm rồi hả ? Mới đi chưa dược một năm mà quên hết bạn bè rồi . Đồ có mới nới cũ !

- Lâm vẫn khoẻ chứ Thư ?

- Nó khoẻ , vẫn ăn vẫn ngủ và vẫn là…gay – Đang đánh nhưng nhận thấy Quân cố tình lẩn tránh câu hỏi , cười nham hiểm tôi viết tiếp – Jon quan trọng với Quân đến mức phải cất kỹ thế hả ? Nói sơ qua cho Thư biết để xem có duyệt không . Chứ Quân ngây thơ dễ bị lừa lém .

- Tính hay đùa không bỏ được !

- Thế có nói không thì bảo ?

- Cậu ấy cao hơn Quân một cái đầu , mái tóc hung đỏ , nước da thì không trắng như những người nước ngoài trên tivi đâu…

Hơi dừng lại một chút , có vẻ Quân đang suy nghĩ trước khi nói :

- Quân thích nhất là đôi mắt xanh dương của Jon_ấm áp hiền hoà . Nhìn vào đó Quân có cảm tuởng cả bầu trời xanh rộng cả đại dương bao la đều dành cho Quân , chỉ cho Quân …

- Vậy Quân sướng rồi . Kiếm được bồ như ý - Cười toe toét , tôi chúc mừng với giọng vô tư .

Có lẽ nhận được lời chúc mừng của tôi , Quân xúc động đến mức đã lỡ lời :

- Chỉ có điều , cậu ấy bạo lắm . Hở chút là…

Rồi tôi không thấy Quân nói gì nữa , đúng 10 giây sau nó nói một câu và out luôn:

- Quân out đây . Jon về rồi !

Zậy là Quân thoát luôn , không thèm chào tôi một tiếng . Đồ vì tình bỏ bạn ! Cười hì hì , tôi cũng thoát khỏi nick và về nhà . Dù lúc nãy đang nói dở nhưng tôi hiểu hết , vì bên Tây rất thoải mái chứ không phong kiến như Việt Nam . Không biết một ngày Quân chịu được mấy lần ? Hehe…
Sau bữa cơm tối , tôi lấy xe Lâm và phóng về thăm bác gái . Tôi biết lúc này căn nhà năm tầng đó chỉ có một mình bác đang cô đơn thôi . Lúc ăn cơm , Huy có bảo hai bác đang chờ toà gọi . Mà bác trai lại đi công tác , lão Hưng khỏi nói cũng biết đang ở đâu . Nhiều lúc tôi nghĩ vũ trường mới là nhà lão .
Bác rất vui và xúc động khi tôi về nhà . Rồi bác nói hết chuyện vui đến chuyện buồn , hình như lâu lắm rồi không có người ngồi nghe bác nói . Lúc này tôi chợt nhận ra mình thật vô tâm , sống ở đây khá lâu nhưng chưa có buổi nào ngồi nghe bác tâm sự cả . Bảo sao bao nhiêu uất ức bao nhiêu kìm nén đã vỡ ra vào tối hôm đó . Bất giác tôi nhìn bác mỉm cười làm bác vuốt nhẹ tóc tôi :

- Sao con không để tóc dài hả Thư ? – Cũng không cần nghe câu trả lời của tôi , bác bắt đầu kể về qua khứ .

Rõ ràng bác đang nhìn tôi nhưng hình ảnh trong mắt bác lại là một quá khứ đau buồn và tội lỗi . Lúc này tôi mới biết bác gái, bác Hai và chú Thắng_bồ của bác Hai là những người bạn thân từ nhỏ . Nhưng tình cảm của bác gái chỉ là đơn phương vì lúc đó bác Hai và chú Thắng đang quen nhau . Cứ tưởng mối tình đơn phương đó sẽ theo bác xuống mồ nhưng trong lúc mềm lòng và yếu đuối , bác gái đã bị một tên họ sở lừa gạt và cướp đi chữ trinh . Rồi cái thai 2 tháng đã làm bác đặt chân vào tội lỗi , người phải gánh chịu không ai ngoài bác Hai . Bác Hai cũng gặp trường hợp gần như Huy_bị phục rượu và đưa vào chuyện đã rồi . Nhưng dù mưu mô thủ đoạn thì bác gái cũng chỉ là người phụ nữ bị tình yêu làm mù quáng . Bác đáng thương hơn đáng trách . Nhìn tôi , bác kết thúc câu chuyện bằng giọng ân hận :

- Điều làm bác buồn nhất là Hưng . Bao nhiêu năm nay , bác thắp hương khấn phật nó đừng di truyền tính sở khanh của cha nó . Nhưng…- Cười buồn , bác nói - Chắc tại bác làm nhiều việc ác nên ông trời không nghe .

Hoá ra sự đểu cáng của lão Hưng xuất phát từ đây . Lắc nhẹ đầu , tôi hứa :

- Bác yên tâm ! Con có cách làm anh Hưng thay đổi .

- Thật hả con ? Con có cách ? - Nắm chặt tay tôi , bác nói với sự tin tưởng tuyệt đối – Bác chỉ sợ với kiểu quan hệ bừa bãi này , nó sẽ rước hoạ vào thân thôi . Nhưng nếu con đã nói vậy thì bác yên tâm .

- Sao bác lại tin tưởng con thế ?

- Vì con là một bản sao của mẹ con_tự tin , bản lĩnh , thông minh .

Mở to mắt , tôi hỏi bác với giọng ngạc nhiên :

- Bác không ghét mẹ con ?

Bác nhìn tôi trìu mến và nói giọng yêu thương :

- Ai nói bác ghét mẹ con ? Chỉ là…bác ghen tỵ vì mẹ con có tất cả những gì mà một người phụ nữ mong muốn_thành công trong công vệc , hạnh phúc gia đình , đặc biệt mẹ con luôn được mọi người yêu mến …

Không để bác nói hết câu , tôi sà vào lòng bác nũng nịu :

- Chẳng phải con , anh Hưng và Huy luôn yêu quý bác sao ? - Giọng cười nho nhỏ của bác làm tôi ngẩng lên - Nếu con cho anh Hưng một bài học , bác có giận con không ?

Nhìn sững tôi một hồi rồi bác cười hiền :

- Thằng nhóc ấy phải người cao tay mới trị được nó .

- Xuất hiện rồi bác ạ - Đột nhiên nụ cười quyến rũ của Lâm lướt qua đầu tôi – Cao nhân ắt có cao nhân trị !

Phì cười với giọng cụ non của tôi , bác nói :

- Con nhỏ này !

Ngồi nói chuyện với bác thêm một lúc , rồi tôi về vì biết chắc không chỉ có nhóc Huy chờ cửa mà còn có bản dịch mới đang đợi tôi ở nhà . Đêm nay lại ngủ muộn rồi .

~~~~~~~~~~~~

Mở mắt ra tôi không khỏi giật mình , gần 9 giờ rồi . Bây giờ có đi học thì cũng điểm danh mắt tiêu . Cũng tại đêm qua cơ , mải dịch nốt nên gần 4 giờ sáng mới ngủ . Thở dài , tôi vác cái bụng đói xuống nhà . Tưởng mọi người đi học hết rồi , hoá ra tên Lâm ở nhà . Nó đang ngồi trước giá vẽ , thấy mặt tôi lền hất đầu về phía bàn . Trên đó là một cặp lồng , mở ra tôi mới biết là phở . Ý , còn nóng mà ?

- Nghe thấy tiếng động trên nhà , tao biết mày đã dậy nên vừa phóng xe đi mua xong – Nó nói mà không quay lại nhìn tôi .

Đúng là Lâm_tâm ý hết sức . Vừa giải quyết bữa sáng , tôi vừa hỏi nó :

- Chiều qua tao lên mạng , mày biết tao gặp ai không ?

Để chứng minh nó hiểu tôi đến mức nào , nó trả lời với giọng tỉnh bơ :

- Cảm giác khi nói chuyện với Quân như thế nào ? Vui ? Buồn ? giận ? Đau khổ ?

Sững người, tôi nhìn nó :

- Mày hiểu tao đến thế thì cũng đoán ra rồi chứ ?

- Dĩ nhiên ! Mày là người luôn biết bản thân đang làm gì – Không nhìn tôi , nó tiếp tục đưa những nét bút – Ăn nhanh cho nóng !

Đang rửa cái cặp lồng thì ngoài sân có tiếng xe máy . Ai thế nhỉ ? Giờ này Mạnh và Huy đều ở trường mà . Vừa ngó đầu ra , tôi đã hét lên :

- Mày chết mất xác ở đâu thế hả ? Sao không đi luôn đi , về đây làm gì ?

- Tại tao chưa đưa mày cái này nên đội mồ sống lại chứ sao ? – Nhỏ Hằng đưa tôi bức thư của Quân hôm trước , rồi bất chợt ôm siết tôi – Tao xin lỗi đã không ở bên mày trong những ngày vừa qua . Nhưng…

Nó buông tôi ra và hất đầu về phía Lâm :

- Nhưng tao tin mày ổn , vì tên cà chớn này đủ sứ giúp mày đứng vững trước mọi tình huống .

- Ai cà chớn ? – Nãy giờ vẫn thản nhiên vẽ nhưng tên Lâm đã quay phắt lại trừng mắt lên .

- Ai cà chớn tự người đó biết .

Nó hơi nheo một bên mắt rồi quay lại giá vẽ với vẻ bất cần . Còn nhỏ Hằng sau khi le lưỡi trêu Lâm liền nhìn tôi :

- Lão Hưng sắp lấy vợ sao mày không nói tao nghe ? Tin động trời mà giấu hén!

- Gì ? – Không chỉ có tôi trố mắt ngạc nhiên , ngay đến tên Lâm cũng hơi sững người đúng 5 giây 3 tíc tắc rồi nó lại tiếp tục vẽ như không lên quan . Nhướng mắt tôi hỏi lại vì mặt nhỏ Hằng rất thành thật – Ai nói với mày lão Hưng sắp cưới vợ ?

- Không cần ai nói , tao đoán ra thế mới siêu - Bỏ qua cái nhìn ngạc nhiên của tôi , nói tiếp với giọng bí mật – Hôm qua tao đi chơi với lão nên mới biết chuyện của mày đó .

- Bỏ qua đi , cái tao muốn biết là sao mày lại nghĩ là lão sắp lấy vợ - Nhíu mày, tôi nhìn nó khó hiểu .

Rất từ tốn , nó cầm tay tôi và vuốt nhẹ :

- Mày gặp chuyện mà không có tao bên cạnh…Tại lúc mày đọc thư Quân xong thì dượng Hai gọi điện về Vinh ngay , bà tao đột quỵ nên…

- Bà mày có sao không ? Không ở đó trông nom , về đây làm gì ?

- Bà khoẻ rồi tao mới có mặt ở đây chứ – Nó vội đổi đề tài khi thấy cái nhìn phật ý của tôi – Mày có muốn biết tại sao tao đoán lão Hưng sắp lấy vợ không ? Chuyện là vầy …chà chà…

Đánh bốp vào tay nó , tôi giục khi nó cứ câu giờ :

- Mày học được tính cù nhây ở đâu đấy ? Nói nhanh !

- Hì hì …Tối qua lão nhờ tao đóng giả người yêu để có cớ chia tay mấy cô tình nhân . Công nhận mấy bà đó đẹp dã man , tao là con gái cũng ngứa ngáy nữa à . Chỉ có điều…- Nó nhìn tôi nói giọng bí mật – Mày biết tối qua tao phải tiếp mấy cô không ?

- Sáu !

- Sáu thì nói làm gì ? – Nó phẩy phẩy tay như đuổi ruồi - Mười một nàng đó mày . Cả tối qua tao mệt nhừ , đặc biệt là lúc lão hẹn ba cô vào một giờ nên cãi nhau om sòm .

- Tao không nghĩ lão sở khanh đến mức đó – Tôi nói mà mắt không quên quan sát Lâm , nó vẫn vẽ với khuôn mặt vô can .

- “Sở khanh” chưa miêu tả hết anh mày – Nó nhìn tôi cười toe toét và giở giọng đùa giỡn – Lão Hưng là đỉnh cao của nghệ thuật . Tao cũng không ngờ lão cưa được cả phụ nữ đã có chồng đâu , con của cô ấy chắc bằng tuổi bọn mình .

Nghe nhỏ Hằng nói , tôi chỉ muốn cho lão chai axit . Bác gái nói không ngoa mà , phải có ai đó cho lão bài học thì mới chừa . Kiểu này , còn ối em phải rơi nước mắt vì lão . Nhưng tôi cũng không ngờ chỉ vì lòng kiêu hãnh mà lão nhất quyết chơi ván bài này đến cùng .
Đang rủa xả người vắng mặt thì nhỏ Hằng khều tôi :

- Nè , ai có thể làm ông anh đào hoa của mày hết mê gái đẹp thế ?

- Giờ lão chuyển sang mê giai đẹp rồi mày ơi ! - Hất đầu về phía Lâm , tôi nháy mắt ra hiệu với nhỏ Hằng .

Nó nhíu mày nhìn tôi , rồi quay lại nhìn Lâm và đột nhiên hét lên :

- Lão Hưng điên à ?

- Hở ?

- Điên mới mê thằng xấu trai này – Nó nhìn Lâm với đôi mắt cực kỳ ý nhị , miệng thì nói tỉnh bơ – Mày bảo lão đi khám chưa ….

Nở nụ cười rộng đến mang tai , rất điệu nghệ nó nghiêng đầu tránh cái bút đang bay tới :

- Không những xấu trai , nó còn dùng bạo lực để che đậy sự thật !

- Sự thật nào mà phải dùng bạo lực ?

- Khuôn mặt xấu trai của nó – Nhún vai , nó buông gọn .

Nhìn vào mắt nhỏ Hằng tôi hiểu ý ngay , liền quay sang Lâm :

- Mày nên chấp nhận sự thật đi , dù nó tàn nhẫn đến mấy !

Mới đầu tên Lâm còn nheo mắt nhìn hai đứa tôi tức tối ,nhưng rất nhanh chóng nó cười nhếch môi rất tự tin:

- Vậy mà có người vừa ngỏ lới đã bị từ chối không thương tiếc đó thôi !

Nó vừa dứt câu , tôi đã ôm bụng cười chọc quê Hằng . Nhỏ Hằng ngượng cũng đúng thôi , vì nó đã từng “tỉnh tò” tên Lâm nhưng lại bị từ chối với lý do “Lâm là gay” . Lúc đó nhỏ Hằng sốc đến mức giận tôi cả tuần liền , chỉ vì không nói trước làm nó bị quê .
Nó nguýt tôi dài cả cây số khi thấy tôi cứ cười cười mãi :

- Chuyện từ thời Napoleon cởi truồng mà cứ nhắc mãi – Nó chép chép miệng và đảo mắt khắp người Lâm - Thực tình giờ nghĩ lại , tao không hiểu lúc đó khoái mày vì cái gì ?

- Vì khuôn mặt đẹp trai của tao – Đang vẽ nhưng nghe Hằng hỏi , nó quay lại và nhướng mắt cười kiêu ngạo .

- Công nhận , trong ba đứa thì mày kiêu nhất !

- Đanh đá nhất thuộc về mày – Nó hất đầu sang tôi – Riêng nhỏ Thư lại là đứa cá tính nhất …

Tên Lâm chưa dứt câu thì nhỏ Hằng đã ôm chầm tôi và hôn đánh chụt vào má :

- Nên tao và mày mới “cưng” nó nhất nhà !

- Quỷ mày - Đẩy mặt nó ra , tôi lườm cảnh cáo - Bọn mày “kẻ tung người hứng” thế hả ?

Vừa nói tôi vừa nhanh nhẹn lách sang một bên tránh cái hôn của Hằng :

- Trưa ở lại ăn cơm luôn . Tí nữa cho mày gặp Mạnh_kẻ si mê nhóc Huy nhà ta.

Rồi tôi từ tốn kể lại mọi chuyện cho nó nghe . Vì nhỏ Hằng học với tôi từ cấp một nên lão Hưng và Huy không lạ gì với nó . Riêng Lâm ,lên cấp ba tôi mới quen, mà lúc đó lại ở Hải phòng nên chuyện lão Hưng và Huy nó hoàn toàn không biết .
Nhỏ Hằng cực kỳ háo hức được xem Huy kình Mạnh như thế nào nhưng nó dã phải thất vọng vì thằng nhóc gọi về bảo không ăn cơm . Tuy vậy , bữa ăn vẫn diễn ra vui vẻ vì Mạnh bị tôi Hằng thay phiên nhau chọc phá .
Sau bữa cơm , tôi lấy xe Lâm đi làm , mặc kệ nhỏ bạn vẫn đang tích cực khai thác tên béo . Con nhỏ này là thế , cái gì có bạo lực là nó khoái . Vì còn sớm nên tôi cứ đi tà tà nhưng một chiếc xe phía sau phóng lên với tốc độ chóng mặt làm tôi nhíu mày nhìn . Tôi nhìn theo không phải vì tốc độ của nó , mà vì cái người đang ngồi sau . Là Huy mà ! Nó …nó dang ôm eo tên ngồi trước rất tình tứ . Dù chỉ lướt qua nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy tay nhóc Huy đang …đặt trên đùi kẻ cầm lái

Hình ảnh Huy ngồi sau người đàn ông xa lạ làm tôi không thể tập trung vào làm việc . Lắc lắc đầu nhiều lần để tỉnh táo , tôi cố gắng làm đến hết giờ . Hôm nay lão Tùng đã đi đâu mất nên cũng không có người để tôi phá .
Đặt chân ra khỏi nhà sách , tôi không khỏi bàng hoàng với cảnh diễn ra trước mắt. Lại là Huy , nó từ trong nhà nghỉ bên kia đường bước ra xe . Vài giây sau , một người đàn ông đứng tuổi cũng từ trong đó ra ngồi vào tay lái . Trước khi quay đi , ông ta còn quay lại…hôn nhẹ vào môi nó nữa . Tôi có nhìn nhầm không , nhóc Huy… đang cười_một nụ cười nũng nịu . Không thể là Huy ! Nụ cười đó chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt vô cảm của nó mà . Nhưng…khuôn mặt này , vóc dáng này , ngoài Huy còn ai vào đây…
Đang mở to mắt nhìn xe Huy khuất ở ngã tư , tôi tỉnh hẳn người khi thấy Mạnh phóng theo . Tên béo cũng ở đây ? Không nhẽ nó đi theo Huy ? Béo ơi là béo , càng theo đuổi càng chuốc đâu khổ vào người mà thôi . Với tính cách Huy , tôi đảm bảo nó không hề có tình cảm với người đàn ông kia , đó chỉ là bình phong để hành hạ Mạnh thôi . Huy ngốc thật ! Dùng một người đàn ông mình không yêu để trả thù người con trai yêu mình là ngu ngốc ! Cực kỳ ngu ngốc ! Tuy tôi nghĩ Huy thật ngốc nhưng nếu đứng trên phương diện là Huy , tôi cũng không biết bản thân sẽ làm gì . Phải là Huy mới hiểu hết cảm giác lúc đó . Thôi thì , Huy muốn dùng cách nào để làm Mạnh đau khổ thì dùng , vì đó là con đường do Huy chọn , buồn vui cũng là Huy chọn….

~~~~~~~~~~~

Về đến nhà thì nhóc Huy đã có mặt ở phòng khách . Nó thản nhiên ngồi nói chuyện với Lâm , bỏ qua đôi mắt dịu dàng của Mạnh . Th�

Về đến nhà thì nhóc Huy đã có mặt ở phòng khách . Nó thản nhiên ngồi nói chuyện với Lâm , bỏ qua đôi mắt dịu dàng của Mạnh . Thấy không nên đề cập chuyện vừa rồi ở đây , tôi sà xuống cạnh Lâm :

- Lâu rồi không ăn những món mày làm – Kéo rổ rau lại nhưng đã bị nó hất tay ra

- Đi tắm rồi ăn cơm – Nói xong nó bỏ vào bếp làm nhóc Huy đứng lên .

- Để tôi phụ anh !

Đây là cách để nó tránh ngồi với Mạnh , thằng nhỏ thù dai dễ sợ . 12 mũi khâu cộng một đống máu không đủ bù đắp cho tội lỗi đó sao ? Đang nhìn Mạnh thông cảm thì có tiếng nhạc đâu đó trong phòng làm tôi chú ý . Ngó nghiêng , tôi nhận thấy di dộng Huy sáng đèn :

- Huy ơi ! Điện thoại nè !

Nó bước vội ra làm tôi có cảm tưởng cuộc điện thoại này đã được chờ từ lâu . Tuy tế nhị ra ngoài nghe , nhưng cái giọng oang oang của nó như muốn tất cả những người trong nhà nghe thấy :

- Ừ , được mà ! – Hơi ngừng một chút rồi chuyển sang nũng nịu – Anh qua đón em cơ ! Mười phút thôi đấy !

Rồi lẩn tránh cái nhìn tò mò của tôi , nó vớ lọ keo bọt và đi vào trong . Tôi và Mạnh đang nhìn nhau thắc mắc thì tiếng còi xe ngoài cổng làm giật mình . Một anh chàng khá điển trai tầm 25 , 26 ngồi trên con dream nhìn nhìn vào nhà , thỉnh thoảng bấm còi inh ỏi . Người điện thoại cho Huy là anh ta ư ? Mà đây cũng không phải người lúc chiều . Vẫn tiếp tục trả thù sao ? Để chứng minh suy nghĩ của tôi đúng , Huy đầu tóc bóng mượt bước ra :

- Tôi không ăn cơm đâu Thư – Vẫn tránh không nhìn vào mắt tôi , nó bước thẳng ra ngoài – Cũng không cần chờ cửa .

Rất tự nhiên , nó ôm eo người đó tình tứ , bỏ qua đôi mắt toé lửa của Mạnh . Nếu tôi không lên tiếng thì tên béo sẽ cứ ngồi nhìn sững ra cổng :

- Nó đi rồi - Mạnh quay lại nhìn tôi với đôi mắt vô hồn , trong đó chỉ có một màu đen thẫm - Nếu không hành động thì mất luôn đó !

- Ăn năn hối hận át mất sự tự tin của mày rồi hả ? - Giọng lạnh lùng của Lâm vang lên ở cửa bếp , nó bước đến đặt bao thuốc vào tay Mạnh – Hút đi ! Thư không thích mùi thuốc nhưng mày có nửa tiếng để tìm lại bản thân .

Hiểu ý Lâm , tôi bước thẳng lên tầng :

- Thư đi tắm đây !

Buổi tối , không khí phòng khách cực kỳ trầm lặng_tôi ngồi viết truyện , cạnh đó là Lâm bên giá vẽ , riêng Mạnh thì hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Lâm , thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía đồng hồ . Nó nhất quyết chờ Huy về sao ? Một người vừa ra viện cần nghỉ ngơi , nó không biết điều đó sao ? Dù đã rất tập trung vào chuyên môn nhưng khuôn mặt đa dạng của Mạnh ít nhiều cũng thu hút tôi . Từ tám giờ đến 11 giờ vẫn bình thường , sau 12 giờ thì cực kỳ sốt ruột_mật độ nhìn động hồ ngày càng tăng . Và nó hết kiên nhận khi kim đồng hồ chỉ đến con số ba , đứng phắt dậy nó bước ra cổng rồi biến đi đâu mắt tiêu khoảng 30 phút . Lúc về , tôi thấy thoảng mùi rượi và thuốc lá trong hơi thở của nó . Nhưng vẫn yên tâm vì giọng nói còn rất tỉnh táo :

- Ngủ đi Thư - Nhận được cái lắc đầu nhẹ nhàng của tôi , nó thở dài quay sang Lâm đang ngủ ngon lành trên giường – Chính ra làm tảng băng cũng sướng nhỉ ? Không phải đau khổ !

- Trước đây Huy không có như thế đâu - Cố gắng lựa lời , tôi an ủi nó .

- Tôi biết chứ Thư - Ngồi xuống , nó nhìn vào những trang bản thảo trên bàn và cất giọng khàn khàn - Sự trả thù ngọt ngào …

Bất chợt nó ngước lên nhìn tôi và cười nhẹ :

- Tôi hay Huy ngốc hả Thư ? Có phải tôi đã sai khi vẫn yêu vẫn hy vọng…

- Trong tình yêu không nên nhắc đến chữ sai lầm - Vỗ nhẹ vào tay nó , tôi triết lý - Tình yêu không có tội , chỉ có tội nếu mình không dám yêu không dám chiến đấu …

Không nói gì , Mạnh nhìn tôi chăm chú rồi một nụ cười xuất hiện trên gương mặt u ám đó :

- Tôi hiểu vì sao Lâm thích Thư rồi – Và nụ cười đó tuơi hơn khi nó nháy mắt - Những hạnh phúc may mắn sẽ luôn mỉm cười với người như Lâm như Thư !

Nghiêng đầu , tôi cười tươi nhận lời khen của nó rồi quay trở lại những trang giấy trên bàn . Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua lặng lẽ_tôi vẫn ngồi viết , Mạnh vẫn nhìn ra cửa với đôi mắt chờ đợi . Nhưng người Mạnh mong chờ mãi đến gần năm giờ sáng vẫn chưa xuất hiện ….

~~~~~~~~~~~~

- Em cứ đánh cứ chửi , thậm chí giết anh nhưng đừng làm thế nữa - Tiếng hét làm tôi bật dậy .

Cái gì vậy ? Sao lại có Mạnh và Huy ở đây ? Ngó quanh quất một hồi , mãi tôi mới nhớ ra mọi việc , hoá ra tôi đã ngủ quên trong phòng khách . Nhưng sao tôi lại ngủ trên giường ? Tên Lâm đâu ? Ơ , mà Huy về lúc nào thế ? Sao tôi không nghe thấy tiếng xe ?

- Anh có quyền gì mà nói giọng đó với tôi ?- Nhóc Huy vẫn chưa biết tôi đã dậy , nó đang cười nhếch môi nhìn Mạnh .

- Quyền của một người luôn yêu và luôn lo lắng cho em ..- Chưa dứt câu , tên béo đã mất đà ngã xuống theo cú đấm của Huy .

Không thèm nhìn đôi môi bị rách của Mạnh , nó quay sang tôi ra lệnh :

- Thư dậy rồi thì lên lấy sách vở , tôi đưa đi học .

Khuôn mặt Huy lúc này hoàn toàn khép kín , không cảm xúc . Nó không áy náy khi đánh người sao ? Nhún vai , tôi bước vào bếp mang ra cái khăn mặt ướt :

- Áp vào má , vết bầm sẽ đỡ đau hơn - Thấy tôi lo lắng cho tên béo , nhóc Huy bước thẳng ra cửa với giọng tức tối :

- Nhanh lên Thư . Còn ăn sáng nữa !

Đồ lạnh lùng ! Đấm nguời xong thì bỏ đi thế hả ? Cả tên béo này nữa , sao lần nào bị đánh cũng để yên thế ? Ít nhất cũng thoi lại một cú chứ , thiệt là….
Mặc xác “đồ điên vì tình” , tôi vớ cái túi gần bàn và chạy ra xe . Vẫn là sự im lặng thường ngày nhưng tôi thấy Huy khang khác thế nào ý . Khác thường nhất là tốc độ chạy xe của nó_cực kỳ chậm chạp . Nó có tâm sự gì sao ? Nhẹ nhàng tôi vòng tay qua eo nó :

- Hôm trước Thư có về nhà thăm bác …

- Toà đã có giấy gọi cha mẹ tôi rồi Thư – Nó cắt ngang lời tôi với giọng khàn khàn – Ngày kia xử luôn vì hai bên đều đồng ý .

Cái ôm nhẹ giờ đã trở thành cái siết mạnh . Lời an ủi hay bất cứ thứ gì đại loại cũng không có hiệu quả vào lúc này . Chỉ biết má tôi đang áp vào lưng Huy và tay tôi trong tay nó_hơi đau nhưng ấm áp . Tôi biết Huy dù tỏ ra bình thản nhưng thực sự nó chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận sự thật_gia đình tan vỡ hoàn toàn .
Ngồi sau Huy , tôi quan sát phố phường với vẻ câm lặng . Vẫn thế , không có gì khác_cuộc sống xung quanh vẫn nhộn nhịp tưng bừng , vẫn là bản nhạc được lặp đi lặp lại đều đều . Mà không biết rằng ở nơi nào đó có một nốt nhạc đã sai nhịp , không thể phối hợp được nữa . Huy , gia đình bác Hai chính là nốt nhạc sai nhịp đó_không thể quay lại từ đầu , vẫn phải tiến lên đi theo hướng khác…
Dừng xe , Huy thả tay ra cho tôi xuống :

- Ăn sáng rồi vào học !

- Hết tiết một Thư ăn cũng được - Biết Huy đang buồn chuyện hai bác nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhắc đến Mạnh – Huy à ! Trốn chạy tình cảm càng làm bản thân đau hơn thôi !

- Thư có nghĩ Thư quá thông minh không – Hơi cười Huy nhìn thẳng vào mắt tôi , đôi mắt to và sâu đó như vỡ ra thành trăm ngàn mảnh – Dù biết là ngu ngốc nhưng vết thương đã mưng mủ thì khó lành lắm !

- Kể cả khi sự ngu ngốc đó đang cứa những nhắt dao vào tim người khác sao Huy – Hơi nghiêng đầu , tô hỏi khó làm nó phì cười

- Sống bên cạnh một người đáng sợ như Thư , nhiều lúc cũng thấy ớn - Nở nụ cười hiếm hoi Huy trấn an tôi , và phóng xe đi sau khi buông gọn – Tôi biết nên dừng ở đâu , Thư yên tâm !

Huy đã nói vậy , tôi không nên can thiệp vào vụ trả thù này . Hôm trước tôi có ý muốn giúp Mạnh nhưng bây giờ tôi lại thấy đáng đời . Dùng rượu để cướp đi đời trai của con nhà người ta thì đáng bị bỏ vạc dầu lắm . Nhóc Huy lại không thèm dùng vạc dầu , nó dùng “đàn ông” để trả thù Mạnh . Từ ác độc không xứng với Huy , mà phải nói là “cực kỳ ác độc” . Càng nghĩ càng thấy Huy và Mạnh hợp nhau . Hiền như Mạnh mới đủ sức chịu đựng và chiều chuộng Huy_lạnh lùng vô cảm , khi đã hận ai thì hận hết mình , trả thù ai thì làm hết sức . Cái này người đời gọi là “tình yêu bù trừ” .
Buổi học hôm nay hơi buồn vì tên bạn lớn tuổi đang hạnh phúc bên vợ , nên tôi không có người buôn chuyện . Chắc giờ này nó đang vui vẻ bên Hương_một cô nàng khá điệu hay nhõng nhẽo .
Buổi chiều đi làm , tôi mới biết được nghỉ . Bác Nga về quê nên cửa hàng sẽ đóng cửa cả tuần . Kiểu này anh Lân và lão Tùng không phá sập nhà thì cũng làm …sập giường mất thôi . Không hiểu bác Nga về nhà có nhận ra con trai mình không nữa_phải tắm ba lần một ngày thì sau một tuần còn gì là người ….
Tự nhiên tôi lại muốn lang thang ngoài đường , chẳng để làm gì , chỉ là muốn ngắm mọi người qua lại thôi . Đúng là rảnh không có gì làm mà .

- Cướp….cướp….

Tiếng la thất thanh của một người phụ nữ làm tôi quay lại . Chưa kịp hiểu ra vấn đề thì cái áo đen xô vào người tôi và chạy vụt di . Nhìn người phụ nữ đang ngồi bệt trên đường , tôi hiểu ra liền . Nhanh nhẹn tháo…chiếc guốc dưới chân , tôi lấy đà và nhắm vào chiếc áo đen mà phi…
Cốp!!!
Hơi mất đà , hắn quay lại nhìn tôi trừng trừng rồi phi thẳng . Với khoảng cách này, tôi can đoan có chạy hết tốc lực cũng không kịp . Mà những người xung quanh thì thản nhiên dừng lại vài giây rồi cất bước tiếp với một cái nhùn vai không liên quan . Đời là thế đó !
Cũng nhún vai cho hợp thời , tôi đi đến nhặt chiếc guốc nằm chỏng chơ bên lề đường . Công nhận tên cướp này lỳ ghê , bị gần 4 kg chọi vào đầu mà vẫn chạy tiếp . Chắc thứ nó cướp được đáng giá lắm . Vừa đi guốc xong thì người phụ nữ lúc nãy chạy tới chỗ tôi :

- Cháu thật tốt ! Thật khác với mọi người…- Tôi quay lại thì giọng nói hổn hển đã chuyển thành giọng mừng rỡ - Cháu là Thư đúng không ?

-Dạ , sao bác biết tên cháu – Nhíu mày , tôi nhìn người trước mặt – Cháu thấy bác…A , bác Huê phải không ạ ? Vậy mà cháu không nhận ra .

- Mới có mấy hôm mà không nhận ra người quen rồi - Cười hiền , mẹ Duy nhìn xuống chân tôi – Cháu thật dũng cảm ! Sự dũng cảm đáng yêu .

Cười nhe răng vì được khen , tôi nói nhanh :

- Bác có mất gì quý giá không ạ ? Bác nên đến công an trình báo …

- Có gì quý giá đâu . Chỉ là theo phản xạ bác hô lên như thế thôi - Thở phào , tôi cười tươi làm bác ngó nghiêng – Cháu đi đâu mà đến đây ? Bác tưởng giờ này cháu đang làm việc chứ ?

Chắc tên Duy đã nói với bác . Đúng là đồ lanh chanh ! Lắc nhẹ đầu , tôi lém lỉnh:

- Hôm nay cửa hàng nghỉ , cháu tính “dạo qua phố phường dạo qua thị trường” nhưng không hiểu ông trời đưa đẩy như thế nào mà lạc đến đây – Lúc này nụ cười của tôi đã rộng hết cỡ - Để rồi trở thành người “bắt cướp hụt” .

- Cháu vẫn lí lắc như hồi trước - Cầm tay tôi , bác cười hiền - Vậy cháu vào nhà bác chơi nhé ! Dù sao cũng đang rảnh mà .

Định từ chối nhưng đôi mắt dịu dàng của bác làm tôi nhớ đến mẹ , gật đầu tôi đồng ý :

- Cháu chỉ sợ làm phiền bác thôi ạ !

- Phiền kiểu này bác càng vui – Bác kéo tay tôi đến con atila đỏ gần đó – Bác luôn ở nhà một mình , nên nếu cháu rảnh thì cứ đến làm phiền nhé !

- Cháu sẽ thực thi mệnh lệnh thường xuyên - Vội ôm chặt bác vì xe bị giật mạnh – Lúc đó bác sẽ bị phiền dài dài .

Hoà theo câu nói của tôi là giọng cười vui vẻ của bác . Cả chiều hôm đó tôi ở lại nhà Duy . Bác trai tuy mất gần ba năm nhưng theo giọng nói vui vẻ hạnh phúc này tôi can đoan bác Huê còn rất yêu chồng mình . Bây giờ tôi mới biết cô bé gặp ở bệnh viện không phải em Duy , mà tên răng khểnh này có một em trai bằng tuổi Huy . Có một người mẹ vui tính và khiếu khách như thế này , bảo sao nó hay thích đùa .
Phải dùng mọi lý lẽ tôi mới từ chối được lời mời ở lại dùng bữa của bác . Về đến gần nhà , tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy một người lạ hoắc đang đứng ngoài cổng bên con Jupiter V . Hơi gật đầu chào tôi , người đó nhìn vào nhà với đôi mắt sốt ruột . Đáp lại cái nhìn của hắn là nhóc Huy bước ra với nụ cười trên môi :

- Anh chờ em lâu chưa ? – Lúc này mới nhận ra sự có mặt của tôi , nó nói như không có gì quan trọng - Đừng chờ cửa nha Thư !

- Vết thương vẫn chưa lành sao Huy ? – Hơi bực mình vì cái nhìn tò mò của bạn Huy , tôi nhíu mày hỏi thẳng .

- Rách thêm thì có – Nó trả lời với giọng bực mình và ngồi sát vào người hắn ta – Đi thôi anh !

Trước khi xe phóng đi , nó vẫn kịp dặn dò :

- Đừng thức khuya quá !

Chiếc xe lao vút đi , bỏ lại khuôn mặt buồn của tôi . Huy có cần làm thế không ? Dù có trả thù cũng đừng mỗi ngày mỗi anh chứ . Mà nó cũng siêu , mấy tên này đều khá ổn . Nhất là tên hôm nay_cao to đẹp trai , hắn chắc có tập thì cơ bắp mới chắc nịch như thế . Nếu nhận xét công bằng thì tên béo không đáng xách dép cho “người yêu một ngày” của Huy . Tôi mà là Huy thì cũng không thém ngó ngàng đến thân hình một tạ đó đâu !
Vừa đặt chân vào nhà , tôi đã không nén nổi cười . Con mắt thâm tím hôm trước nay đã mờ đi , và để công bằng con mắt còn lại đã nối tiếp bước đàn anh . Nhìn tên béo như đang đeo kính ý , trông buồn cười chết được . Thấy tôi cứ tủm tỉm cười , Mạnh nổi khùng vô cớ :

- Bộ chưa thấy ai bị đấm hay sao mà cười ?

- Ha ha…ha ha…

Trong khi Mạnh lườm tôi , thì tên Lâm giải thích :

- Tao cũng không biết chuyện gì xảy ra . Đang nấu cơm trong bếp nghe thấy tiếng xô xát , chạy ra thì nhóc Huy đã đeo kính cho nó .

- Ông làm gì để Huy đánh ? – Thay đổi cách xưng hô , tôi hỏi nó .

Nó đã không trả lời lại còn đứng phắt dậy bỏ ra ngoài làm tên Lâm vội hỏi :

- Mày đi đâu ?

- Rượu !

- Đợi tao - Vớ cái ví và chìa khoá xe , Lâm quay sang dặn dò tôi – Cơm tao nấu xong rồi , mày không phải chờ cửa đâu !

Nó dắt xe ra cổng , trước khi đi còn hét với vào :

- Đừng ngủ muộn quá nha mày !

Vì sự quan tâm đáng yêu của Lâm và Huy , tôi quyết định ăn hết những gì Lâm nấu . Ai bảo để tôi cô đơn một mình . Đang dọn cơm thì có tiếng xe máy ngoài cổng làm tôi ngó ra .

- Mở cổng cho bác , Thư ơi !

- A ! Bác Hai - Cười toe toét vì có người nói chuyện , tôi chạy ra mở cổng – Bác Hai ăn cơm với con nha ! Tối nay có mình con hà .

Đáp lại sự nhiệt tình của tôi là gáo nước lạnh :

- Bác ăn cơm với chú Thắng rồi – Thấy cái mặt xụ của tôi , bác liền đổi ý - Được rồi , bác ăn một chút vậy !

Chạy vào bếp lấy thêm bát với nụ cười chiến thắng , tôi nói :

- Con biết bác thương con mà !

Hình như bác nói thật , vì nãy giờ toàn gắp cho tôi chứ không hề đụng đũa . Xới thêm cơm , tôi hỏi thật lòng :

- Bác qua lôi Huy về ạ ?

- Sao con lại hỏi thế - Mắt bác hơi cười – Nhóc Huy có con bên cạnh , bác hoàn toàn yên tâm !

Đúng là bên cạnh tôi , nhóc Huy an toàn nhưng kế phòng tôi là Mạnh thì không yên tâm được . Rất muốn nói ra nhưng tôi không dám_nghe xong chắc bác dù có phải dùng bạo lực cũng lôi Huy về bằng được . Chứ có cha mẹ nào để con mình gần miệng cọp đâu , lơ mơ nó…xực chết . Nhất là Mạnh , bị đấm mấy lần mà vẫn chưa chừa .
Gọng trầm ngâm của bác Hai làm tôi ngẩng lên :

- Điều bác lo bây giờ là Hưng – Nhìn tôi , bác thở dài - Mấy hôm nay nó lạ lắm!

- Ảnh sao hả bác ?

- Cả tối qua và hôm nay nó đều ở nhà – Bác càng nói tôi càng không hiểu , chép chép miệng bác nói tiếp - Chứ bình thường giờ này nó phải ở vũ trường chứ !

Bác nói mà tôi muốn té ngửa . Lão “tu” thì bác phải vui mới đúng , sao lại lo lắng ? Mà cũng không ngờ lão có thể cai hai tối liền . Quả này lão quyết tâm rồi . Mà lạ thiệt , rõ ràng lão không thích Lâm vậy mà chấp nhận cá cược với tôi và nó . Không hiểu lão đang nghĩ gì ? Không nhẽ chỉ vì một chữ “kiêu” . Tôi vội trấn an khi thấy đôi mắt lo lắng của bác Hai :

- Người đang yêu phải khác chứ bác !

- Nó thì yêu gì – Nghĩ tôi đùa nên bác phì cười - Từ bé nó đã bộc lộ tính cách “có mới nới cũ” rồi . Đối với nó , chung tình là một thứ xa xỉ .

- Chắc tại ảnh bị di truyền gen xấu – Vô tình , tôi chạm vào nỗi đau của bác .

- Nhiều lúc bác cũng nghĩ vây - Giọng bác trở lên buồn hơn - Từ khi biết chuyện nó luôn tránh mặt bác , đó là lý do nó coi vũ trường là nhà …

- Anh Hưng không có nghĩ vậy đâu . Ảnh không có ghét bác mà …

Phì cười khi tôi bênh lão , bác nhẹ nhàng lên tiếng :

- Bác có nói Hưng ghét bác đâu . Chỉ là nó tránh không muốn tiếp xúc với bác thôi – Bác nói giọng yêu thương – Bác biết nó rất tôn trọng và kính nể bác mà .

Tôi cũng nghĩ như bác , lão Hưng ngoài tính thích lăng nhăng ra thì là một người tốt . Khách quan nhận xét thì lão là người con hiếu thảo , người anh biết quan tâm em mình . Lão cũng có tài thì mới làm đến chức phó giám đốc chứ . Nhưng người ta thường nói “lắm tài thì nhiều tật” , cái tật của lão là mê gái đẹp . Ý quên , lão còn nhược điểm là quá tự kiêu , luôn cho mình tài giỏi , đào hoa . Chính tính cách này đã dẫn dắt lão bước vào trò chơi do tôi và Lâm dựng lên . Hy vọng sau thất bại này , lão sẽ thay đổi cách sống .
Bác Hai ngồi chơi đến mười giờ thì về , tôi lại lôi những trang bản thảo ra suy nghĩ tiếp . Không ngờ chỉ là một sở thích nho nhỏ thôi mà giúp tôi có thêm công việc . Tiếng mở cổng làm tôi giật mình thoát ra khỏi những trang giấy , Lâm đang dìu Mạnh vào nhà . Khuôn mặt đỏ gay và dáng người siêu vẹo của tên béo cho biết nó đã say ngoắc cần câu . Trong khi Lâm thô bạo thả nó xuống giường , tôi chạy đi lấy cái chậu . Đặt dưới chân giường , tôi nói với Lâm :

- Mày cứ đi ngủ , tao trông nó cho !

Nó không nói gì mà bước đến mở những trang giấy trên bàn rồi ra dắt xe vào nhà. Sau khi chỉnh tranh lại dáng nằm của Mạnh cho đoàng hoàng , tôi trở về bàn thì một túi nilong nóng hổi áp vào má :

- Còn nóng đấy – Không thèm nhìn đôi mắt biết ơn của tôi , nó bước vào trong - Cất cái chậu đi , nó say nhưng không nôn bừa bãi đâu !

Sao không nói sớm ? Vừa cầm cái chậu lên thì tôi nghe thấy tiếng lảm nhảm của Mạnh :

- Đừng thế mà …Huy…Huy..xin ..lỗi..anh…

- Lậm thằng cu quá rồi - Giật mình tôi quay lại thì đập vào mắt là tên Lâm với cốc nước chanh trên tay - Uống cái này mày sẽ dễ chịu hơn !

Tên Lâm chu đáo thật . Sau khi ép tên béo uống hết , nó hất đầu nói với tôi :

- Làm gì cũng đừng để kiệt sức – Nhìn tên béo , nó nói với giọng vô can – Béo vậy thì say xỉn vài bữa cũng không ảnh hưởng sức khoẻ đâu .

- Biết rồi khổ lắm nói mãi – Nhăn mặt tôi lấy bánh bao ra ăn – Hơn 1một giờ rồi , đi ngủ đi ….

Nó không ngăn cản nhưng cũng không khuyến khích tôi thức khuya . Dù làm gì nó cũng dùng vẻ lạnh lùng ra giải quyết . Đúng là tên bạn tôi .

~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay tên Hiển đã đi học , nó không hưởng tuần trăng mật với vợ sao ? Học hết tiết ba , tôi và nó đi uống cafe . Nhìn những giọt cafe nhỏ tong tong , tôi không khỏi lo lắng cho Huy_nó lại một đêm không về nhà . Còn tên Mạnh lúc tôi đi học vẫn nắm ngủ ngon lành trên giường . Bất giác tiếng thở dài phát ra từ tôi . Tên Hiển cũng thở dài theo làm tôi phì cười :

- Tao có chuyện mới thở dài , chứ người vừa cưới vợ như mày có gì buồn chứ !

Uống một ngụm cafe , nó nhìn tôi buồn buồn :

- Tao nghỉ học luôn mày ạ ! Phải đi làm kiếm tiền nuôi vợ !

- Khỉ mày ! Nghe thiểu não qua đi – Tôi thấy nó nói có lý , cái ngân hàng của gia đình ở Đà Lạt đang chờ nó về quản lý mà – Khi nào mày bay ?

- Tuần sau - Mặt nó chuyển sang gian gian từ lúc nào - Trước khi đi , mày phải dành một buổi đi chơi với tao nhé .

- OK ! Gì chứ đi chơi thì vô tư ! - Cười tươi , tôi tò mò – Con Hương cũng chịu về đó sao ?

Nhún vai , nó tỉnh bơ nói :

- Nó là người đưa ra ý kiến mà – Nheo nheo mắt , nó giở giọng đùa giỡn – Khi nào mày ra trường mà thất nghiệp nhớ đến tìm tao nhé !

- Thông minh và tài giỏi như tao chỉ hợp với chức…giám đốc thôi !

- Yên tâm ! Yên tâm - Gật gù như ông cụ non , nó nói tâm dắc - Một công việc được tiếp xúc với tất cả mọi người trong công ty đang chờ mày đến nhận chức ….

Cười khẩy , tôi cắt ngang lời nó :

- Làm bảo vệ chứ gì ?

- Đúng là không qua nổi mày –Nó cười nhe răng vì bị tôi lật tẩy .

- Dĩ nhiên , tao mà – Hất mặt lên , tôi nói giọng tự kiêu làm nó cười lớn .

Vậy phải lâu lắm tôi mới gặp lại nó , sắp mất đi một thằng bạn vui tính rồi . Cưới vợ đúng là đeo gông vào cổ mà . May Huy và Lâm đều không lấy vợ , chứ tụi nó mà đeo gông thì tôi sẽ bị vứt sang một bên , không ai dòm ngó . Thở phào , tôi tiếp tục uống cafe và bàn chuyện của Hiển .
Lúc Hiển chở về nhà , tôi thấy nên mua xe , chứ cứ như vậy phiền mọi người quá. Chiều nay rủ Lâm đi cùng mới được , dạo này đang thịnh hành mốt xe @_tôi vẫn muốn đi xe đạp hơn .
Nhưng tên Mạnh đã tạt gáo nước lạnh vào người tôi không thương tiếc :

- Lâm ở lại trường không ăn cơm đâu – Tiu nghỉu bước lên gác thì nó nói với theo – Thư nè , Huy đang ngủ trong phòng đó .

Thấy cái nheo mắt của tôi , nó bối rối gãi đầu :

- Gần chín giờ Huy về , tôi chỉ mới nói vài câu thôi mà Huy không chịu nằm đây ngủ …- Nó nói nhanh khi thấy tôi cười cười – Tôi thề không có làm gì hết . Thật đấy !

Khuôn mặt đỏ ửng của nó làm tôi gật đầu tin tưởng . Nếu nó giở trò gì thì Huy không chỉ bỏ vào phòng tôi không đâu . Ngồi đối diện với Mạnh , tôi bắt đầu khai thác :

- Ông thực sự thích Huy ?

- Ừ - Như bắt đúng mạch , nó tuôn luôn một tràng - Lần đầu gặp tôi đã cảm rồi. Nhất là khi Huy quắc mắt nói “Đừng có nhìn tôi với đôi mắt đó . Tôi không thích !” . Chính sự lạnh lùng khó gần của Huy đã thu hút tôi . Vì vậy nên…

- Ông mới hại đời nó chứ gì ? – Tôi cắt ngang với giọng tỉnh bơ .

- Nói nặng quá Thư – Nó thở dài rồi nhìn về phía cầu thang – Dù có dùng những từ hoa mỹ cũng không che đậy được tội lỗi của tôi đúng không ? Tôi đang gánh chịu hậu quả đây !

- Ông vui vẻ chấp nhận số phận ?

- Tôi sẽ dùng chính tình yêu của mình làm Huy tha thứ - Nó cười và nói giọng tự tin – Kiên nhẫn thì tôi có thừa !

- Lúc đó chắc ông đã gầy tong gầy teo rồi …

Cắt ngang giọng đùa giỡn của tôi , nó hỏi với khuôn mặt lo lắng :

- Huy…Huy ghét người béo hả ?

- Nhìn người nó là biết . Đẹp như nó đâu có hợp với béo - Tự nhiên tôi muốn phá Mạnh một chút , nên nói với gọng thành thật giả tạo – Ông còn béo thì còn lâu nó mới thay đổi cái nhìn về ông .

- Vậy từ giờ mỗi ngày tôi chỉ ăn ba bữa , mỗi bữa một bát thôi .

Cười phá lên , tôi chịu thua nó luôn . Với thân hình một tạ này , để xem nó chịu được mấy ngày chế độ ăn như thế . Đảm bảo không quá ba ngày là xỉu !
Sau khi đi ăn với Mạnh , tôi bắt đầu ngồi dịch bản mới hôm trước và viết tiếp câu truyện dang dở . Đang mạch văn tuôn trào thì chuông điện thoại làm tôi bực mình . Mở máy ra , tôi thấy một số lạ hoắc :

- Alô ?

- Duy nè - Giọng phấn khởi của tên bạn răng khểnh vang lên – Đi chơi không Thư ?

- Không ! - Cảm thấy giận không đúng chỗ , tôi liền hạ bớt giọng – Thư đang có việc , không đi đâu !

- Thư giận Duy hả ? – tôi nghe thấy giọng ngập ngừng của Duy bên kia đầu dây – Duy làm gì sai hả ?

- Thư xin lỗi ! Tại Thư đang có việc thôi - Cười nhẹ cho Duy yên lòng , tôi đùa - Lần này không đi , nhưng Duy nợ Thư một buổi đi chơi nhé !

- OK ! Hẹn lần sau ! Giờ Thư làm việc tiếp đi , không lại bảo tại Duy - giọng vui vẻ của Duy làm tôi đỡ áy náy nhiều .

- Vậy bye nha !

- Bye !

Chắc bác Huê nói số di động của tôi cho Duy đây mà . Đến bốn giờ tôi lấy xe Huy đến công ty nộp bản dịch , lúc này nhóc Huy vẫn ngủ trong phòng . Lấy bản tiếng Thái xong , tôi đến phòng giám đốc . Khi ký hợp đồng viết tiểu thuyết tình cảm cho công ty anh Lân , tôi mới biết cứ một chuyện xuất bản là tôi được mười triệu . Ôi , vậy từ nay không cần lo lắng nhiều rồi . Sướng quá đi !

~~~~~~~~~~

Để chúc mừng hợp đồng mới ký nên bữa tối tôi mua khá nhiều đồ ăn . Bữa ăn diễn ra cực kỳ vui vẻ vì nhóc Huy thỉnh thoảng cũng nói đùa vài câu . Nhưng tuyệt nhiên nó không thèm nhìn Mạnh một cái , dù chỉ là nửa con mắt . Tội nghiệp tên béo , mải nhìn nhóc Huy quên cả ăn . Đến khi nhớ ra đã quá muộn vì tôi và Lâm rất nhiệt tình giải quyết hộ . Mà nó nên cảm ơn tôi và Lâm_nó đang giảm cân mà .
Sau bữa ăn , mọi người ai về việc nấy . Tôi làm những bài tập đã bỏ bê lâu nay , Lâm lại lôi màu ra vẽ những bức tranh mà tôi hoàn toàn không hiểu . Huy ngồi xem Lâm vẽ , thỉnh thoảng hỏi một câu gì đó . Mạnh vẫn thế , vẫn ngồi nhìn Huy “đắm sờ đuối” , khi thấy cái nhướng mắt trêu chọc của tôi thì lại cười trừ . Đã hai tiếng bị chiếu tướng nhưng nhóc Huy vẫn thản nhiên cười nói với Lâm như không có Mạnh trong phòng . Không biết lúc này nó đang nghĩ gì ? Nó có vui khi hành hạ được người khác không ? Cảm giác đó như thế nào nhỉ ? Tên Lâm còn vui vẻ phối hợp với Huy để trêu tức Mạnh nữa chứ . Nó cứ vẽ cứ cười nói , bỏ mặc thằng bạn ngồi buồn một góc .
Đang nhìn Mạnh tội nghiệp thì di động Huy reo . Đừng nói là nó lại đi nhé ? Nhưng cái miệng ăn mắm ăn muối của tôi đã đoán trúng phóc , nó vội vàng mở tủ lấy đồ rồi chạy vào trong . Khi nó bước ra trong bộ quần áo sành điệu cũng là lúc một chiếc xe dừng lại trước cổng . Lướt qua đôi mắt giận dữ của Mạnh , nó nhìn tôi :

- Đừng ngủ muộn quá – Đang nói thì nó quay phắt lại .

Mạnh tóm tay nó và gằn gọng :

- Dừng việc này được rồi Huy ! Anh…

Bốp !!!
Mạnh nghiêng đầu nhưng cú đấm của Huy đã nhanh hơn . Vậy là con mắt chưa hết thâm của tên béo nay càng thâm hơn , lòng trắng đã xuất hiện những tia màu đỏ . Bị đấm nhưng tên béo nhất quyết không buông tay ra :

- Em thích thì cứ đánh . Mắt anh có hỏng cũng không để em bước ra khỏi nhà ..

Bốp!!!

- Đừng có chạm vào người tôi !

Lần này nó thẳng tay thụi vào bụng Mạnh . Chắc đau lắm nên Mạnh đã gập người xuống , nhưng tay nó vẫn nắm chặt . Rất tàn nhẫn , Huy bóp mạnh cổ tay tên béo và gằn giọng :

- Bỏ ra ! Tôi không nhắc lại lần thứ hai – Nó nghiến răng siết mạnh làm tên béo mím môi nén đau , bàn tay đã chuyển sang màu đỏ .

Dù đang sốc với những gì diễn ra trước mắt nhưng giọng thú vị của Lâm làm tôi quay phắt lại :

- Mạnh vào ! Bị thịt không biết đau đâu – Nó nhe răng ra cười khi thấy cái trừng mắt của tôi .

Nhưng không hiểu sao vừa nghe thấy giọng cổ vũ của Lâm , Nhóc Huy thả lỏng tay và giật mạnh . Nó nhìn Mạnh bằng nửa con mắt và bước ra ngoài kèm theo tiếng hừ trong miệng .
Rồi chiếc xe lao vút di mang theo người trong mộng của Mạnh . Không khí đã vô cùng ngột ngạt , tên Lâm còn huýt sáo nữa chứ . Điệu nhạc vẫn vang lên vui vẻ trong cái nhìn toé lửa của Mạnh . Đến khi điệu nhạc dừng , tên Lâm cười tơe toét và vẽ tiếp . Cứ tưởng sẽ dừng lại ở đây , nhưng rất thản nhiên , nó từ từ cứa vào tim Mạnh những nhát dao :

- “ Đã biết em vô tình mà lòng anh vẫn yêu . Đã biết em hững hờ mà lòng anh vẫn thương …- Hơi nghiêng đầu tránh cái bút bi đang lao tới , nó vẽ tiếp và hát to hơn – Đã biết khi yêu ai , lòng này…”

Lần này thì nó phải quay lại vì cả hộp bút đang lao tới :

- Được rồi ! được rồi ! Tao đi ngủ đây ! – Nó nhe răng ra cười với khuôn mặt hầm hầm của Mạnh .

Vừa thu dọn màu vẽ nó vừa lẩm nhẩm “đồ giận cá chém thớt” . Tên bạn quỷ quái này ! Vì ai mà Mạnh chém thớt chứ ? Nó đang điên lại còn trêu ngươi nó nữa. Thiêt…
Tên Lâm leo lên giường , nhưng vừa nằm xuống nó đã vội ngẩng lên :

- Tầm ba giờ thì mày nhắc con “tham công tiếc việc” kia đi ngủ nhé ! – Không cần câu trả lời của Mạnh , nó nằm xuống luôn .

Vậy là lại một đêm Huy không ở nhà . Và người yêu nó bằng cả trái tim vẫn ngồi nhìn ra cổng với sự kiên nhẫn đáng khâm phục . Nó phải yêu Huy lắm thì mới ngồi yên chờ đợi sáu bảy tiếng đồng hồ chứ . Tôi mà là Mạnh thì nhóc Huy nhừ đòn_nói không nghe thì đập cho một trận .

~~~~~~~~~~~~

Quyết định của toà án đã làm gia đình bác Hai thực sự tan vỡ . Vì hai bên đều dứt khoát nên toà xử luôn , không cần hoà giải . Phiên toà khá vắng , chỉ có tôi và lão Hưng là người thân , còn nhóc Huy vẫn chưa đến . Đừng nói là lúc này nó đang ở bên người đàn ông hôm qua nhé ? Dù có hận Mạnh thì cũng không nên đi dến giờ này chưa về . Mười một giờ rồi mà .
Vì chiều có buổi họp quan trọng nên lão Hưng chỉ chở tôi về đến nhà thôi . Đang khép cổng thì xe nhóc Huy dừng lại . Nhìn nó với đôi mắt trách móc :

- Hôm nay Huy…

- Tôi có nhớ ngày mà Thư . Nhưng tôi không muốn có mặt ở đó - Dựng chân chống xe , nó đưa tôi một hộp to đùng – Tôi mệt nên không đưa Thư đi ăn được . Thư ăn tạm nhé!

Bỏ mặc khuôn mặt ngơ ngác của tôi , nó bước lên gác :

- Mượn phòng Thư nhé . Khi nào cần tôi sẽ dậy – Đang nói với giọng đều đều , đột nhiên nó đe doạ tôi - Phải ăn hết nhé ! Dạo này nhìn Thư hơi xanh .

Vội vàng mở hộp cơm ra , tôi muốn hét lên với những gì trong đó . Dành cho hai người ăn còn thừa nữa à . Tôi dù ăn khoẻ cũng đâu giỏi đến mức giải quyết hết chỗ này . Nó nghĩ bụng tôi không đáy chắc ? Đúng là ép người quá mà . Dù cằn nhằn nhưng tôi không khỏi cảm động trước sự quan tâm của nó . Đúng là tôi nợ Huy và Lâm quá nhiều .
Tôi lại ngồi vào bàn dịch bản tiếng Thái sau khi nạp đủ năng lượng cần thiết . Không khí yên tĩnh làm tôi dịch khá nhanh , xong việc cũng đến giờ nấu cơm .
Bữa ăn tràn ngập tiếng cười vì Mạnh chốc lại liếc mắt về phía cầu thang nên bị tôi và Lâm thay phiên nhau trêu . Mới đầu tên béo còn đỏ mặt nhưng càng trêu nó càng chai lì ra , thỉnh thoảng còn hùa theo nữa . Nhóc huy vẫn vô tư ngủ , không hề biết cả buổi tối có ba con người luôn nhắc đến tên nó . Mà nó ngủ giỏi ghê , 9 giờ tối rồi mà vẫn chưa dậy . Bộ đêm qua nó không ngủ sao ?
Đáp lại thắc mắc của tôi là một cái đầu bù xù cộng một đôi mắt đỏ hoe sưng mọng bước ra . Huy khóc ư ? Chuyện sáng nay đã làm nó khóc sao ? Tôi chưa bao giờ thấy Huy khóc , kể cả lúc bé bị đánh đòn nó cũng không rơi một giọt nước mắt nào . Nó gan lỳ thế mà bây giờ …
Thấy sự ngạc nhiên trên mặt tôi , nó quay vào trong , một lúc sau bước ra với khuôn mặt tỉnh táo hơn . Nhìn nó mở tủ lấy quần áo , tôi không khỏi thắc mắc :

- Muộn rồi Huy đi dâu thế ?

- Mọi người cứ ngủ trước - Bước vào trong với bộ quần áo trên tay , nó cất giọng đều – Thư không cần chờ cửa đâu !

Lần này Huy ra ngoài vào buổi tối mà tên béo không phản ứng gì . Nó rất thản nhiên nhìn Huy dắt xe đi . Chưa kịp thắc mắc , nó đã lấy xe phóng theo Huy . Nó đi theo có sao không ? Nhỡ xảy ra ẩu đả thì….Hôm trước rất tình cờ , tôi biết trong cốp xe Huy vẫn còn con dao ngày nào . Thực tình tôi rất lo với vẻ thản nhiên khi Mạnh đi theo .

- Mạnh không phải là đứa hành động không suy nghĩ - Một viên giấy vo tròn ném lên bàn , Lâm đang nhìn tôi trấn an - Đứa cần lo là Huy . Nhìn vào mắt nó , tao thấy hoàn toàn trống rỗng . Chắc thằng Mạnh cũng nhận ra nên mới đi theo .

Bây giờ Lâm nói gì , tôi cũng chỉ biết tin như thế . Không hiểu sao từ nãy đến giờ tôi thấy nóng ruột quá , người cứ cồn cào khó chịu . Càng về khuya tôi càng lo lắng . Gần mười hai giờ rồi , sao Huy vẫn chưa về ? Mạnh bám theo thì chắc chắn nó không đi đến sáng đâu …
Đáp lại sự lo lắng của tôi là tiếng chuông điện thoại . Vội vàng mở máy ra khi thấy số của Huy :

- Thư đến bệnh viện Việt-Pháp ngay - Tiếng hét của Huy làm tôi bàng hoàng - Hắn ta đang cấp cứu . Giờ tôi đang ở đồn cảnh sát , Thư gọi điện cho cha tôi trước khi đi . Crụp . Tít. tít. tít .

______________________




Các bạn vừa cùng tôi đi hết chặng đường Chương IV của tập truyện.
Giờ đây trong tâm trí các bạn hẵn có nhiều cảm xúc khác nhau như vui có, buồn có, giận có, yêu có, ghét có và cả hồi hộp nữa, phải không?
Chuyện gì đã xảy ra với Huy? Cuộc thách đấu giữa Lâm - Hưng, cuối cùng ai sẽ là người bị knock out?
Mời các bạn cùng tôi tìm hiểu tiếp những tình huống gay cấn ở Chương V.

Trở về Chương III

Tiếp theo Chương V