Pages

Xem Mục lục

Tuesday, November 17, 2009

Cô gái ơi, cô ở đâu? Cô hãy lên tiếng đi !


Trích từ báo Tuổi trẻ - Câu chuyện tình “sét đánh” giữa một chàng trai Mỹ và một cô gái Việt trên chuyến xe khách từ Mỹ Tho về TP.HCM. Họ xa nhau từ đó nhưng chàng trai vẫn kiên trì tìm kiếm cô gái qua những lá thư gửi về VN. Liệu họ sẽ gặp lại nhau? Nhiều bạn đọc đã "xuýt xoa" vì chàng trai lãng mạn và mong cho anh sớm gặp lại "người trong mộng" của mình.

Tuổi Trẻ xin trích đăng một phần lá thư cảm động này với lời chúc Ethan sẽ sớm gặp lại người con gái Mỹ Tho của mình:


“Tôi đón chuyến xe đò từ Mỹ Tho về TP.HCM trong một buổi trưa nắng gắt (tầm 10-12 giờ) vào ngày 3-8 vừa qua. Tôi chuẩn bị quay lại Mỹ sau một thời gian du lịch ở Việt Nam. Theo lời giới thiệu của một cô bạn người Việt học chung ở đại học thì Mỹ Tho là một thành phố đẹp, khá phát triển nhưng vẫn giữ được nét sơ khai, nên tôi đã không bỏ qua cơ hội tham quan vùng đất này.

Trời nóng như đổ lửa mà chuyến xe lại đông người, tôi phải uống nước nhiều hơn bình thường. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy hai bên đường những người nông dân đang làm ruộng miệt mài với mấy lớp áo trên người. Họ không thấy nóng ư? Tôi cũng thấy những đứa trẻ còn nhỏ xíu nô đùa bên sông. Có ai chú ý đến chúng không? Con sông sâu đến thế mà...

Đang miên man suy nghĩ, tôi chợt phát hiện điều gì đó rất đặc biệt đang diễn ra ở hàng ghế ngay trước mặt. Có một đôi mắt cứ len lén nhìn tôi...
Cái cách cô ấy giả vờ nhìn tôi một cách vô tình cũng như nụ cười đầy bối rối của cô vội quay mặt đi khi bắt gặp tôi nhìn lại khiến tôi thấy vui vui.
Tôi quyết định bắt chuyện trước.

Thật buồn khi tôi không thể nói tiếng Việt, còn cô ấy chỉ hiểu lõm bõm vài từ tiếng Anh. Sau hai, ba câu chào hỏi không thành công, chúng tôi im lặng. Cái cảm giác phải lặng im khi có quá nhiều điều muốn nói, muốn hỏi thật sự khó chịu lắm.

Tôi bắt đầu nghĩ ngợi nhiều hơn và suy đoán về cô ấy. Thật khó để biết được cô ấy còn đi học hay đang đi làm. Tôi chỉ đoán chắc cô ấy là người gốc Mỹ Tho vì cô chỉ ôm đúng một chiếc balô nhỏ trên người. Tôi nhớ cô ấy khoác chiếc áo kaki có màu xanh lá nhẹ, không trang điểm gì cả, bình thường, giản dị... Điều duy nhất khiến cô ấy đặc biệt là việc không đeo khẩu trang lùm xùm như bao phụ nữ khác trên xe.

Tôi không tin lắm vào cái gọi là tình yêu sét đánh, nhưng tôi biết mình sẽ hối hận nếu không kết bạn được với người con gái này. Tôi trao vội cho cô tờ giấy nhăn nhúm với số điện thoại của mình trên đó, không quên gửi tặng cô một nụ cười thật tươi.
Như thế vẫn chưa đủ. Tôi không muốn mình bỏ phí khoảng thời gian còn lại... nên tôi đã đưa máy ảnh và nhờ cô ấy chụp hình cho mình. Chuyện nhỏ nhặt là thế mà tôi cứ ấp úng mãi mới nên lời. Khi cô ấy nhoẻn miệng cười và báo đã xong, tôi rất muốn đề nghị được chụp hình lại cho cô nhưng không hiểu sao tất cả những thứ tôi làm lại là: cảm ơn và ngồi xuống, im lặng tiếp!

Đừng tưởng khi một người sinh ra và lớn lên ở trời Tây thì sẽ thoải mái, tự tin trong quan điểm và hành động... Tôi cũng phải đối mặt với sự nhút nhát, toát mồ hôi thật sự mỗi khi nhìn hay tiếp xúc trực tiếp với cô ấy.
Cô ấy xuống xe trước tôi và tôi nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện: “Ước gì mình sẽ nhanh chóng quên điều này đi”. Khoảng cách địa lý, bất đồng về ngôn ngữ... sẽ làm mọi chuyện chẳng tới đâu...

Nói là thế, nhưng năm ngày cuối cùng ở TP.HCM tôi đã dành mỗi ngày vài giờ để ra trạm xe ấy, chờ đợi, quan sát và hi vọng sẽ gặp lại cô gái Mỹ Tho...

Đứng tại trạm xe, tôi thấy thời gian trôi thật nặng nề, và bắt đầu cảm thấy mình hứng thú với việc nhìn trời, mây bay... hay con thằn lằn đang bò, bắt mối trên tường. Tôi biết những điều đó là vô vị, nhưng ít ra nó giúp tôi không có thời gian rảnh để nghĩ về hình ảnh của cô gái.
Nhưng tất cả đều vô dụng! Đầu tôi luôn vang lên câu hỏi: “Làm sao để được gặp lại em? Làm sao?”.

Mang câu chuyện đó sẻ chia với người quen, tôi được một người bạn giới thiệu mục “Trong mắt người nước ngoài” của một tờ báo lớn ở Việt Nam. Tôi coi như đây là cơ hội cuối cùng để có thể tìm lại hình ảnh ấy.

Tôi đã trở lại Mỹ, về lại với cuộc sống đầy bận rộn thân quen... Nhưng khoảnh khắc ấy, ngồi im và chỉ lặng nhìn em lại khiến tôi cồn cào, nhớ da diết và chẳng thể nào quên em được! Những cô gái xinh đẹp, đầy quyến rũ vẫn xuất hiện kề bên tôi như ngày nào... Nhưng giờ họ bỗng nhạt nhòa trong tôi, điều này liệu em có bao giờ biết?...

Tôi chỉ mong được nhắn gửi vài dòng tới người con gái ấy:
"Chấp nhận đi theo con đường nghiên cứu y khoa, tôi biết mình sẽ không có nhiều thời gian để quay trở lại Việt Nam và tìm kiếm em. Tuy vậy, tôi sẽ không bao giờ thôi hi vọng. Tôi biết điều này khá là ủy mị khi nói ra, nhưng quả thật những kỷ niệm dù rất nhỏ đã xảy ra giữa hai chúng ta lại đang chiếm một góc rất lớn trong suy nghĩ này, và tôi - dù đã cố gắng - nhưng chẳng thể nào quên được.

Tôi tin dù ở hai nơi cách xa nhau, nếu chúng ta muốn thì cầu nối tình cảm vẫn có thể kết nối được. Và tôi sẽ nắm bắt thật chặt mọi cơ hội dù rất mong manh đến với mình... để lại được bên em!”


Tôi biết lá thư này quá lập dị và hoàn toàn không phù hợp để gửi tới một tờ báo, nhưng tôi tin ở đâu đó trên trái đất này sẽ vẫn còn nhiều cái được gọi là sự ngoại lệ. Có tham lam quá không khi tôi muốn mình rơi vào trường hợp ấy?

A?nh của Ethan do “cô gái Mỹ Tho” chụp cho anh trên chuyến xe khách về TP.HCM

--------o0o----------


7 lá thư tình của một người lạ.
Tôi là Công Nhật, cộng tác viên của chuyên mục “Trong mắt người nước ngoài” trên báo Tuổi Trẻ. Một ngày nọ tôi nhận được lá thư của một chàng trai Mỹ với lời ghi chú cẩn thận: “Gửi chuyên mục Trong mắt người nước ngoài”, nhưng bên trong lại chứa đựng những câu văn thấm đẫm sự lãng mạn pha chút phấn khích của anh chàng dành cho một cô gái Việt tình cờ gặp nhau trên chuyến xe đò về TP.HCM.

Lá thư ấy đã bị tôi xếp xó trong một thời gian dài vì sự “lạc đề” của nó so với những vấn đề thời sự của chuyên mục, kể cả khi anh chàng si tình ấy tiếp tục gửi tới tôi sáu lá thư khác, cùng nội dung với lá thư đầu tiên.

Nhưng tôi đã không thể phớt lờ khi nhận được lá thư thứ bảy của anh chàng, nội dung y hệt những lá thư trước, chỉ khác phần tái bút với những lời tha thiết: “Tôi biết nói ra điều này có vẻ kỳ dị, nhưng tôi tin mình và cô gái ấy sinh ra là để cho nhau. Tôi chưa thể quay lại nơi ấy vì phải tiếp tục chương trình học dang dở của mình, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, không bao giờ bỏ cuộc...”.

Bất đồng ngôn ngữ, sự e dè của những người trẻ khiến họ chỉ kịp trao nhau những ánh mắt, nụ cười đầy thẹn thùng. Thế nhưng khi về nước, anh chàng Ethan Yang (SV cao học ĐH Stanford, Mỹ - tác giả bức thư) vẫn không tài nào quên được hình ảnh của cô gái Việt. Tất cả đã khiến Ethan day dứt suốt ba tháng qua và phải trải lòng mình qua những lá thư...
ETHAN YANG (Công Nhật dịch).

_________________________

Trưa nay nằm nghỉ trưa, tôi vô tình thấy tờ báo Tuổi trẻ của người bạn đồng nghiệp để ở bàn, "uhm, đọc tạm chút rồi ngũ". Sau khi đọc qua vài bài báo, tôi vô tình đọc được bài đăng "Cô gái ơi, cô ở đâu, cô hãy lên tiếng đi!" trên báo viết về sự tình cờ gặp nhau của Ethan Yang và cô gái Mỹ Tho. Rất tiếc là số báo TT tôi đọc ko có trích nội dung lá thư mà Ethan viết gửi cho cô gái. Tôi cứ liếc nhìn đồng hồ mãi "sao hôm nay thời gian qua lâu qá", tôi mong cho mau tan sở để lên mạng tìm xem nội dung lá thư của Ethan như thế nào - quả thật là có chút tò mò ^^.

Nhưng sau khi đọc qua lá thư của Ethan, tôi rất cảm động. "Phải chăng giữa thế kỷ 21 vẫn có những câu chuyện cổ tích?" - Vừa lãng mạn - vừa xúc động...

Tôi hy vọng cô gái Mỹ Tho ấy sẽ kể sự gặp gỡ giữa cô và Ethan cho bạn bè nghe, và thông qua đó, biết đâu bạn bè - hoặc chính cô đọc được lá thư của Ethan gửi cho cô thông qua báo TT hoặc trên mạng Internet.

Tôi tin tình cảm của Ethan dành cho cô là chân thật, nhưng cô có biết - tình cảm ấy hiện tại giống như "sét đánh - cảm xúc nhất thời" ? Mà cái nhất cảm ấy rất dễ nguội lạnh nếu không được bồi đắp để nó có thể ươm mầm đâm chồi.

Cô gái ơi (hoặc bạn bè của cô) nếu đọc được lá thư của Ethan, hãy nhanh chóng liên lạc với Ethan, đừng để quá muộn... nếu không.... chỉ còn là ký ức và... tình bạn... (Thật đáng tiếc, phải không?)