Pages

Xem Mục lục

Sunday, May 17, 2009

Phần quan trọng nhất trên cơ thể

Phần quan trọng nhất trên cơ thể


(Sưu tầm)







Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?" Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."

Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì." Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ." Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.

Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.

Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.




The Salty coffee


The Salt coffee





He met her on a party, she was so outstanding, many guys chasing after her, while he was so normal, nobody paid attention to him.
At the end of The Salty Coffee. He met her on a party, she was so outstanding, many guys chasing after her, while he was so normal, nobody paid attention to him. At the end of sea, I could feel the taste of the sea, salty and bite, just like the taste of the salty coffee. Now every time I have the salty coffee, I always think of my childhood, think of my hometown, I miss my hometown so much, I miss my parents who are still living there. While saying that, tears filled his eyes.

She was deeply touched. That's his true feeling, from the bottom of his heart.A man who can tell out his homesick, he must be a man who loves home, cares about home, has responsibility of home.
Then she also started to speak, spoke about her faraway hometown, her childhood, her family.
That was a really nice talk, also a beautiful beginning of their story. They continued to date. She found actually he was a man who meets all her demands: he had tolerance, was kind hearted, warm, careful...he was such a good person but she almost missed him! Thanks to his salty coffee!

Then the story was just like every beautiful love story: the princess married to the prince, then they were living the happy life... And, every time she made coffee for him, she put some salt in the coffee as she knew that's the way he liked it.

After 40 years, he passed away, left her a letter which said: "My dearest, please forgive me, forgive my whole life lie. This was the only lie I said to you----the salty coffee. Remember the first time we dated? I was so nervous at that time, actually I wanted some sugar, but I said salt. It was hard for me to change so I just went ahead. I never thought that could be the start of our communication! I tried to tell you the truth many times in my life, but I was too afraid to do that, as I have promised not to lie to you for anything. Now I'm dying, I afraid of nothing so I tell you the truth: I don't like the salty coffee, what a strange bad taste. But I have the salty coffee for my whole life since I knew you, I never feel sorry for anything I do for you. Having you with me is my biggest happiness for my whole life. If I can live for the second time, I still want to know you and have you for my whole life, even though I have to drink the salty coffee again." Her tears made the letter totally wet. Someday, someone asked her: what's the taste of salty coffee? It's sweet.
She replied "SOMETIMES YOU FEEL YOU KNOW THE PERSON MORE THAN ANYBODY ELSE... BUT ONLY TO REALISE THAT YOUR OPINION ABOUT THE PERSON WERE NOT AS YOU DESCRIBED. JUST LIKE THE INCIDENT OF THE SALTY COFFEE... LOVE MORE AND HATE LESSER... CAUSE' SOMETIMES SALT TASTES BETTER THAN SUGAR..."








Saturday, May 9, 2009

Cầu vồng - Chapter 05


CHƯƠNG V





Tiếng dập máy làm tôi đánh rơi điện thoại , vội vàng cầm chùm chìa khoá :

- Đến bệnh viện Việt-Pháp nhanh lên . Mạnh đang cấp cứu .

Không hỏi han , Lâm mở tủ lấy tiền rồi nhanh chóng dắt xe ra . Trên đường đi , tôi gọi vào máy bác Hai thông báo tình hình . Việc gì đã xảy ra ? Sao Huy bị bắt ? Mạnh làm sao phải cấp cứu ? Nó…nó sẽ không sao chứ …

- Tên béo sẽ không sao đâu – Bàn tay to và ấm áp của Lâm đang nắm nhẹ tay tôi - Sẽ không sao đâu !
Hơi ấm từ tay nó làm tôi bớt run và bình tĩnh lại .Vẫn giữ chặt tay tôi , nó hỏi một cô y tá gặp ở cửa . Mạnh đang ở phòng cấp cứu , nó làm sao mà phải vào đây? Tôi cố nhón chân nhìn vào tấm kính trên cửa thì một cô y tá bước ra :

- Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân ? Bệnh nhân bị vỡ xương đầu gối , cần phải mổ …


- Vỡ xương ? Mạnh…cậu ấy…

- Chúng tôi là người nhà cậu ấy – Ôm vai tôi , Lâm cắt ngang khi thấy tôi lắp bắp – Bây giờ phải làm những thủ tục gì , xin cô hướng dẫn !

Nó vỗ nhè nhẹ vào vai tôi rồi đi theo cô y tá . Ngồi phịch xuống ghế , tôi không khỏi bàng hoàng với những gì vừa nghe . Vỡ xương ? Phải mổ …Vậy có nguy hiểm không ? Liệu …
Một cánh tay ôm lấy vai tôi . Lâm trở lại lúc nào thế ?

- Yên tâm ! Chỉ là vỡ xương đầu gối thôi – Kéo đầu tôi sát vào người , nó bóp nhẹ vai – Không có gì nguy hiểm đâu !

- Vậy mổ xong có sao không ? Có bị..

- Sẽ hơi chấm phẩy một chút – Dù đang lo lắng nhưng nghe thấy giọng bông đùa của Lâm , tôi thấy yên tâm phần nào – Tao hỏi rồi , thì ra nó đua xe và bị tai nạn .

Mạnh đua xe ? Không thể nào …nó đi theo Huy mà . Đang theo dõi Huy sao lại chuyển thành đua xe ?
Lại một lần nữa tiếng di động làm tôi giật mình . Là lão Hưng , chắc có tin của Huy .

- Anh Hưng ! Huy sao rồi ? - Tiếng hét của tôi làm vài cái đầu ló ra ở những căn phòng gần đấy , gật đầu xin lỗi rồi tôi hạ giọng – Huy làm gì mà bị bắt ? Bác Hai lên đó chưa anh ? Liệu Huy có được thả ra không ?

- Nhỏ yên tâm – Lão vội vàng trấn an tôi – Nó bị bắt vì đua xe . Cha vừa gọi điện về bảo là nó đã được thả ra ngay . Nhưng đã phóng đi đâu mất , tao nghi đến bệnh viện .

- Vậy anh có bết vì sao Mạnh phải cấp cứu không ? Mạnh đi cùng Huy mà …

- Vì hắn cản khi tôi phóng quá nhanh – Quay phắt lại , tôi thấy Huy đang khoanh tay đứng nhìn - Hắn ta sao rồi ?

Nó ở đây lúc nào ? Sao đến nhanh thế ?

- Nè nè ! Nhỏ vẫn đang nghe chứ - Tiếng hét từ trong di động làn tôi nhớ ra

- Có gì mai nói . Giờ Huy đang ở chỗ em . Anh yên tâm nha !- Tôi cúp máy luôn rồi quay sang Huy – Huy không sao chứ ?

Nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng mổ , nó nói :

- Tôi không sao . Hắn làm sao mà phải mổ ? – Cái giọng thản nhiên thường ngày giờ đã chuyển sang lo lắng – Không nhẽ khi ngã đập đầu xuống đất ? Tôi chỉ thấy máu ở chân thôi mà …

- Được rồi ! Được rồi ! - Nhẹ nhành ấn Huy ngồi xuống ghế , vóng ra trước mặt và tôi thẳng tay tát mạnh …

Bốp!!!
Quá ngạc nhiên , nó không tránh được nên một bên má đang ửng đỏ .

- Cái tát này vì những người thân của Huy . Có biết lúc nghe điện thoại ,Thư đã sợ như thế nào không hả ?

- Tôi..- Nó chưa kịp dứt lời đã vội ôm mặt .

- Cái tát này dành cho Mạnh – Tôi nói mà mắt nhoè đi , hình như có thứ gì đó long lanh trong suốt ở khoé mắt – Huy có biết Mạnh đang phải mổ vì đầu gối vỡ không hả ? Dù có khỏi thì cũng thành tật ở chân thôi . Huy…

- Đủ rồi Thư – Kéo tay tôi , Lâm gạt những giọt nước mắt chưa kịp lăn xuống má – Huy hiểu mà ! Nó cũng đâu muốn chuyện đó xảy ra .

Nhìn thấy Huy đang cúi đầu cam chịu , tôi biết Lâm đúng . Người ân hận nhất , sợ hãi nhất chính là Huy_người đã trực tiếp làm Mạnh phải mổ . Nó cũng đau lòng lắm chứ . Bóp nhẹ tay Huy , tôi hỏi :

- Việc xảy ra như thế nào hả Huy ?

- Vừa ra khỏi nhà tôi đến thẳng APO – Nó kể lại với giọng buồn buồn - Hắn vẫn bám theo khi tôi đổi địa điểm khác . Hôm nay có cuộc đua xe với tụi “công tử” , một phần vì cá độ một phần vì bực khi hắn cứ bám theo nên tôi phóng nhanh hơn tốc độ thường chạy . Hắn vì mải khuyên tôi nên lạc tay lái và…

Tôi bóp mạnh tay Huy hơn khi nó cúi thấp đầu ân hận . Đang lựa lời an ủi thì tên Lâm thò tay đánh bốp vào đầu nó . Không chỉ có tôi sửng sốt với hành động của Lâm , Huy cũng mở to mắt ra nhìn nụ cười toe toét của nó .

- Cú đánh này vì chú mày đã làm con bạn tao khóc - Thấy cái lườm của tôi , nó chép chép miệng – Hai đứa thiểu não cái gì ? Thằng Mạnh sẽ không sao đâu . Diêm vương biết nó chưa nếm mùi vị của tình yêu nên sẽ không bắt nó đâu .

Biết tên Lâm cố tình đùa để trấn an , tôi liền cười theo . Huy thì cười trừ rồi lại quay về cánh cửa ngăn cách mọi người và Mạnh . Nó cứ nhìn chăm chú vào cái bảng hiệu trên cửa rồi thở dài . Không khí cành ngột ngạt và căng thẳng hơn khi đã một giờ trôi qua nhưng vẫn không có động tĩnh gì . Thở dài thêm vài cái , Huy hỏi tôi với đôi mắt buồn :

- Tôi đã sai phải không Thư ?

- Thư không biết là sai hay đúng , nhưng… – Nghiêng đầu , tôi chiếu tia nhìn dịu dàng vào mắt nó - Dừng lại được rồi Huy !

- Ý đừng ! Đừng dừng lại – Lâm vội vàng hớt ngang khi thấy Huy mở miệng – Hành nó thêm một thời gian đi !

- Gì ? Mày hiểu mày đang nói gì không ? – Quay sang , tôi quắc mắt nhìn Lâm cảnh cáo .

Ngồi lùi ra xa , nó nói gọng cảnh giác nhưng không thiếu sự độc ác trong dó :

- Huy từng nếm nên biết cảm giác hành hạ người khác như thế nào mà . Thích cực kỳ ! Nếm một lần thì sẽ muốn thêm lần nữa ….

- Mày…- Giơ tay lên tính táng thằng bạn nhưng cánh cửa bật mở làm tôi vội đứng dậy .

Mạnh đang được đẩy ra ngoài , nó nắm thiêm thiếp trên giường .

- Ca mổ thành công ! Năm phút nữa anh ấy sẽ tỉnh lại – Cô y tá bên trái nói với giọng đều đều - Bệnh nhân chuyển đến phòng 305 .

Lóc cóc chạy theo , tôi thấy yên tâm khi mặt nó vẫn bình thường , chỉ có một vài vết trầy . Trong khi chờ Mạnh tỉnh , tên Lâm ra ngoài mua một số thứ .
Chớp chớp mắt , Mạnh nhìn mọi vật với sự ngạc nhiên . Vừa nhìn thấy Huy , nó đã vội nhỏm dây :

- Em không sao chứ .. Á !!!

Vội vàng đỡ nó nằm xuống , tôi cằn nhằn :

- Ông vừa mổ xong , nên nằm yên đi - Rồi tôi từ tốn kể lại mọi việc .

Nghe xong nó liền quay sang Huy :

- Xin lỗi ! Vì anh mà em lại bị công an bắt …

- Người cần xin lỗi là tôi – Nhìn thẳng vào mắt Mạnh , Huy nói với giọng ân hận , không còn chút gì là lạnh lùng nữa – Anh bị thế này là vì tôi . Xin lỗi anh !

- Lỗi gì mà xin hoài vậy ? – Giọng oang oang của Lâm làm mọi người quay ra cửa , may mà phòng này chỉ có mỗi mình Mạnh thôi đấy – Bây giờ chắc hai người đã hiểu nhau thêm một chút , nên bỏ khách sáo đi !

Vừa đặt hoa quả , bình nước lên bàn , Lâm vừa nói tỉnh bơ :

- Hai đứa về nhà đi . Tao ở lại đây !

- Ấy đừng – Mạnh vội vàng lên tiếng – Tao một mình được rồi . Mày ở lại toàn đá đểu tao thôi .

- Sao được . Vừa mổ phải có người chăm sóc . Thư sẽ ở lại…

Mọi nười đang tranh cãi thì nhóc Huy phát biểu một câu làm Lâm đánh rơi chiếc cốc , tôi mở to mắt ra nhìn và Mạnh há hốc mốm vì sốc .

- Để tôi ở lại - Tưởng mọi người không nghe rõ , nó nhắc lại – Tôi sẽ ở lại trông anh ta .

- OK – Tên Lâm nháy mắt ra hiệu cho tôi - Về thôi mày !

Khác với Lâm , tôi suy nghĩ rất thực tế :

- Không đươc – Gãi gãi đầu , tôi nói trong cái nhìn phật ý của Mạnh – Huy đâu làm được chuyện đó …chuyện vệ sinh ý …

Không cần tôi dứt lời , Mạnh đã vội nói với khuôn mặt ửng hồng :

- Lâm ở lại đi – Nhìn Huy tiếc rẻ , nó đuổi – Em về đi , không cần trông anh đâu .

- Tôi sẽ ở lại – Huy lại làm chiếc cốc một lần nữa rơi xuống đất .

Cúi xuống nhặt chiếc cốc Mạnh vừa làm rơi lên , Lâm cười cười :

- Nhóc không cần ép bản thân đâu !

- Tôi sẽ ở lại – Nó nói dứt khoát – Anh đưa Thư về đi , muộn rồi !

Nheo măt nhìn Huy , rồi tên Lâm quay lại nhìn Mạnh với nụ cười gian gian :

- Giờ tao lại thấy mệt . Để Huy ở lại trông mày – Nó kéo tay tôi - Về Thư !

- Lâm…- Mạnh hét với theo .

Bước tới cửa , tên Lâm quay lại nói một câu rồi co giò chạy :

- Đừng uống nhiều nước quá nha mày !

Phì cười , tôi chạy theo nó . Biết Mạnh đang ngượng mà còn trêu . Quả này dù có khát đến mấy , tên béo cũng không dám uống nước đâu . Nhìn thái độ của Huy , tôi thấy Mạnh đã có cơ hội rồi . Nó không còn căng với Mạnh nữa , chắc nên cảm ơn tai nạn này . Đúng là “trong cái rủi có cái may” .

~~~~~~~~~~~~~

Con số mười một đập vào mắt làm tôi bật ngồi dậy . Trời ơi ! Sao tôi có thể ngủ quên đến tận bây giờ chứ ? Đi học gì nữa , giờ việcphải làm là kiếm đồ ăn cho cái bụng rỗng không này . Lê cái bụng đói xuống nhà , tôi thấy một mâm cơm và một bức thư trên bàn .
“ Biết mày mệt nên tao không gọi đi học . Tao mang bữa sáng vào cho hai đứa rồi đi học luôn . Mày không cần vào bệnh viện dâu , tối đi với tao (để hai đứa có thời gian riêng tư ) .
Tao đoán lúc mày dậy cũng là trưa rồi . Nhớ hâm nóng đồ ăn nhé con lười .
Thằng bạn siêu đẹp trai” .
Vứt bức thư cụt ngủn sang một bên , tôi sà xuống mâm cơm . Cá kho , canh cải cúc , ngon quá đi . Không thèm nghe lời thằng bạn , tôi nhiệt tình giải quyết không thương tiếc mâm cơm .
Rửa bát xong , tôi lôi giấy ra viết truyện tiếp . Tên Lâm đã nhiều lần mắng vì tôi không chịu đãnh máy cho nhanh . Dù cổ hủ nhưng tôi thích viết tay hơn . Đang chống cằm nghĩ tình tiết tiếp theo cho câu chuyện thì tiếng còi xe inh ỏi làm tôi ló đầu ra :

- Cửa mở mà , anh vào đi - Thấy nụ cười tươi roi rói của lão Hưng , tôi đoán chắc có việc gì nên mới đến đây .

- Ở nhà một mình hả nhỏ - Sà xuống cạnh tôi , lão tò mò lật những trang bản thảo – Lúc nào cũng thấy nhỏ làm việc , chăm ghê !

- Anh đến khôngphải để khen em chứ ?

Cười khì , lão trả lời :

- Hở chút bắt bẻ . Tao vừa từ bệnh vện về , nhóc Huy vẫn đang ở đó – Lão ngó nghiêng rồi nhìn lên gác – Lâm không có nhà hả ?

- Đi học rồi - Khều khều lão , tôi hỏi với giọng nghiêm túc – Em hỏi thật , anh thực sự đâu có thích Lâm , vậy sao lại chia tay hết cả bạn gái ?

- Nhỏ Hằng buôn phải không – Lão trả lời với cái nhún vai – Thì tại cá cược với nhỏ nên tao …

- Anh thử nói thật một lần đi – Nhìn thằng vào mắt lão , tôi nhấn mạnh từng chữ .

Lão nhướng mắt nhìn tôi rồi nụ cười nhếch môi xuất hiện :

- Tại tao muốn thử sức mình . Tao từng nghĩ thật tởm khi yêu con trai , tụi gay…

Bốp !!!
Nghiến răng , tôi tát lão với tất cả sức lực .

- Nhỏ..

- Anh có thể về . Từ nay không cần đến đây nữa - Chỉ tay ra cửa , tôi quắc mắt lên - Vụ cá cược chấm dứt .

- Nhỏ …

- Anh về đi . Em thật không ngờ những lời như thế có thể xuất phát từ miệng anh - Mắt tôi bắt đầu long lanh , không hiểu sao tôi lại thấy như chính mình bị xúc phạm – Em đã nhìn nhầm người .

- Tao không có ý nói như vậy . Đó chỉ là suy nghĩ trước đây , chứ bây giờ …

- Anh về đi . Em không muốn nghe - Gạt nước mắt trên má , tôi thấy Lâm không có nhà thế mà hay .

- Để tao nói hết – Lão giữ chặt tay tôi và hét lên , rất nhẹ nhàng lão lau nước mắt cho tôi - Từ khi biết chuyện của cha , đặc biệt khi quen Mạnh và Lâm tao đã có cái nhìn khác_bình thường và không còn gì gọi là kỳ thị hay coi thường nữa .

Nhìn vào mắt lão , tôi thấy sự thành thật trong đó . Hít một hơi thật sâu , tôi từ tốn nói :

- Anh nghĩ những người như Lâm như Mạnh sẽ rất vui khi mình là gay ư ? Sai lầm ! Tuy nhiều người chấp nhận và vui vẻ khi mình là gay . Nhưng không phải ai cũng như thế , một số người cảm thấy chán nản , đau khổ khi bản thân khác mọi người - Chiếu tia buồnvào mắt lão , tôi nói - Phải là người trong cuộc mới cảm nhận hết được . Chứ anh thử tưởng tượng coi , cả cuộc đời họ chỉ đi tìm một nửa của mình , khi tìm được rồi thì sao ? Họ có được sống công khai không , hay lại là sự lén lút đầy đau khổ ? Chính những người như anh đã cướp mất của họ cái quyền được yêu được sống một cuộc đời bình thường .

- Tao xin lỗi – Lão nói với giọng hối hận – Đó là trước đây thôi . Bây giờ tao không còn thấy dân gay khác tao ở điểm nào nữa . Mà còn có điểm chung , đó là thích cái đẹp_tao thích gái dẹp , họ thích trai đẹp .

- Ăn với nói - Lườm lão bén gót , tôi nói – Lúc nãy em chỉ muốn đấm cho anh vài cái thôi …

Lão nhanh chóng cắt ngang lời tôi :

- Nhỏ giận anh rồi nhỏ…đánh anh …- Lão nghiêng người để tránh cú nhéo hông của tôi .

- Anh thực sự thay đổi cái nhìn rồi chứ - Nhíu mày tôi hỏi lại , để về sau còn tránh , nhỡ một lúc nào do vô tình lão xúc phạm Lâm thì mất hay – Hay tại ăn tát nên nói cho qua chuyện ?

- Bây giờ đến lượt tao thắc mắc : tại sao tai lại phải thành kiến hay kỳ thị những người giống mình nhỉ ? Không ăn cắp , không ăn trộm , họ sống và làm việc như tao và nhỏ , vậy có gì để phân biệt đối xử ? – Đang nói , đột nhiên lão nhíu mày – Mà tao không đáng tin thế hả ?

- Độ thành thật nơi anh là không phần trăm – Nhún vai , tôi buông gọn .

- Đau lòng !

Vẻ thảm não của lão làm tôi phì cười , đẩy nhẹ người lão , tôi đuổi:

- Đau lòng thì về đi ! Nãy giờ bị làm phiền không viết được gì cả .

-Đuổi thì về - Lão thảy thảy chìa khoá trên tay và đứng dậy - Tối mai tao lại sang . Tao muốn đánh nhanh rút gọn .

Đến làm gì chớ ? Có thích Lâm đâu mà…Ý quên , không hỏi lão có thích Lâm không rồi . Tiếng xe lão vút đi làm tôi tiếc rẻ một cơ hội khai thác . Thôi để lần sau vậy .
Tối Lâm chở tôi vào thăm Mạnh . Nhìn cặp lồng cháo mà tôi không nén nổi cười. Tên Mạnh chỉ có mổ chân mà bắt nó kiêng đủ thứ , cuối cùng chỉ cho ăn cháo sườn thôi . Hỏi lý do thì tên Lâm tỉnh bơ nói “ Cháo là thứ nó ghét nhất nên tao mới nấu” . Có một thằng bạn như Lâm , sớm muộn gì Mạnh cũng chết vì ức .
Tôi đoán không sai mà , vừa mở cặp lồng ra tên béo đã hét lên ai oán :

- Lại cháo - Đẩy cặp lồng ra xa , nó dỗi - Nhất định không ăn !

Đang mở hộp cơm , nghe Mạnh cằn nhằn , nhóc Huy đứng lên cầm cặp lồng cháo tiến ra cửa sổ . Mạnh vội hét lên khi thấy Huy giơ tay :

- Em làm gì thế ?

- Anh bảo không ăn mà – Nhóc Huy quay lại với khuôn mặt lanh lùng - Chiều ý anh , tôi vứt nó đi !

- Anh ăn ! Anh ăn , ăn mà – Tên béo vội vàng nói trong tiếng cười chọc quê của tôi và Lâm .

Huy đúng là biết cách hành người khác . Nó khó ưa vậy mà tên béo nhất nhất nghe lời , thế mới lạ .

- Nhìn cảnh này yên tâm rồi chứ - Tên Lâm rõ ràng hỏi tôi nhưng sao lại thấy nó nhìn Mạnh như trêu ngươi - Vậy là đêm nay tao và mày có thể ngon giấc trên giường êm đệm ấm rồi .

Gật gù , tôi phối hợp với nó :

- Yên tâm rồi – Nhóc Huy đang nhìn cảnh cáo nhưng tôi vẫn vô tư nói – Tình củm thế cơ mà .

Mạnh cứ xì xụp xúc cháo như không nghe thấy , Lâm thì cứ tủm tỉm cười trêu nó. Chờ nó ăn xong tôi quyết định về vì ở lại lúc nữa chắc nhóc Huy giận tôi luôn . Dù đang bên Mạnh nhưng nó vẫnkhông quên dặn dò tôi :

- Thức ít thôi Thư nhé . Dạo này Thư gầy lắm đấy !

Vỗ nhẹ vào tay nó , tôi trấn an :

- Được rồi , Thư biết tự lo cho mình mà !

Dù nói vậy , nhưng đến gần ba giờ tôi mới đi ngủ . Làm cho sáng nay suýt muộn học , vào lớp kịp chuông reng . Hôm nay tên Hiển lại nghỉ học . Tuy quyết định nghỉ học nhưng cũng nên học nốt mấy buổi chứ , còn bao lâu được nhìn thấy tôi nữa đâu . Chắc mỗi sáng không rời nổi vợ đây mà . Thôi thông cảm cho nó , vợ chồng mới cưới mà .
Bữa trưa tôi lại ăn cơm một mình vì tên Lâm đang trong bệnh viện . Vẫn trong thời gian nghỉ bán hàng , thôi thì làm bài tập tồn kho vậy . Dạo này lười bài tập hơi nhiều , nên tôi quên luôn cả nấu cơm . May sao vừa lúc Lâm về , tí tởn chạy đi tắm để mặc nó trổ tài .
Cơm tối thì tôi mang vào bậnh viện , tên Lâm ở nhà vẽ . Nhìn cảnh Mạnh nghe lời Huy răp rắp mà tôi thấy tội cho nó . Chắc Mạnh cũng nhận ra tình cảm trong mắt Huy_không phải tình yêu , chỉ là sự hối hận ăn năn , nếu hơn một chút là tính bạn . Chứ tuyệt nhiên không hề có tình yêu . Quả này tên béo phải tốn nhiều thời gian và công sức mới cưa đổ thằng bé đẹp trai này được . Nhất là khi Huy nói gì Mạnh cũng nghe thì càng khó cưa . Kiểu này Huy yêu cầu “Anh đừng yêu tôi” chắc nó nghe theo luôn…Thử không nghe coi , Huy giận cho mệt nghỉ .
Vừa dừng xe trước cổng thì con SH của lão Hưng đã đập vào mắt tôi . Không biết lão đến lâu chưa ? Chỉ có mỗi lão là đang cười vui vẻ , còn tên Lâm thì thản nhiên vẽ với vẻ lạnh lùng .
Nụ cười của lão rộng hơn khi thấy tôi :

- Ở bệnh viện về hả nhỏ ?- Lão nói tiếp không thèm nghe câu trả lời của tôi – Tao qua xem nhỏ sống thế nào ?

Điêu dễ sợ ! Bốc phét không thèm đỏ mặt , đúng là anh tôi . Rồi lão hỏi han tôi đủ chuyện trên trời dưới đất , thỉnh thoảng kéo Lâm tham gia nhưng nó chỉ đáp lại với sự lạnh lùng cố hữu . Trong những chuyện lão đem ra buôn thì việc bác Hai chuyển đến sống với chú Thắng làm tôi sốc nhất . Vậy là căn nhà đó giờ chỉ còn bác gái với lão Hưng sao ? Đợi Mạnh đỡ đỡ , tôi phải bảo Huy về nhà mới được . Chứ để bác gái cô đơn trong căn nhà rộng lớn đó thật ác . Ngồi tía lia một hồi rồi lão cáo từ ra về . Trước khi đi , lão quay sang hỏi Lâm với giọng khó hiểu :

- Tiếp tục chứ Lâm ?

Vẫn không quay lại , nó nói :

- Ngày mai , giờ cũ ,chỗ cũ !

- OK – Lão nhướng mắt cười chiến thắng với tôi rồi đi về .

Tưởng nói lấp lửng như vậy tôi không hiểu chắc . Cuộc hẹn thứ hai đã được châm ngòi rồi . Mai sẽ có nhiều điều thú vị xảy ra đây . Để khẳng định tôi đúng , tên Lâm thu dọn giá vẽ :

- Tao đi ngủ đây ! Mai mới có sức chiến đấu !

Hôm nay là chủ nhật nên tôi dành cả buổi sáng đi chơi với Hiển . Sau khi đập phá ở Vcom , tôi bắt nó dẫn đi ăn đủ thứ đến khi no căng mới chịu về . Chiếc xe đạp @ màu xanh dương dựng trong sân làm tôi mở to mắt ngạc nhiên . Trông nó như mới bóc tem mà . Của ai zậy ? Khuôn mặt tỉnh bơ của Lâm giải đáp thắc mắc :

- Lúc sáng lượn qua Thái Hà , thấy màu này ổn nhất tao mua luôn – Nhún vai nó nói tiếp – Không thích thì mang ra đổi màu khác .

- Đã bảo tao có tiền mà – Nhăn mặt , tôi nói giọng phật ý – Cái gì cũng lo cho tao , coi chừng tao dọn ra ngoài đấy .

- Thử coi - Quắc mắt lên , nó nhấn mạnh từng chữ một - Đợi khi nào mày lấy chồng , tao đòi luôn một thể .

Đột nhiên giọng nó trở lên vui vẻ :

- Máy tính nối mạng rồi đấy . Mày không dùng thì để tao chơi game .

Bước thẳng vào trong , tôi buông gọn :

- Tuỳ mày ! Tao đói rồi ăn cơm thôi .

Sau bữa cơm , tôi vào chơi với Mạnh , vì Lâm đã ra ngoài vẽ ngoại cảnh . Ngồi nói chuyện mà tên béo mắt cứ liếc sang đồng hồ , nhíu mày tôi hỏi thẳng :

- Có việc gì mà ông cứ xem giờ suốt thế ?

- Đồng hồ chạy sai hay sao ý – Câu trả lời của nó càng làm tôi khó hiểu hơn – Sao mãi chưa đến năm giờ .

Bây giờ tôi mới hiểu hàm ý trong câu nói đó . Đúng là Huy có ảnh hưởng quá lớn đối với Mạnh_năm giờ Huy tan học mà . Lắc đầu chịu thua , tôi đứng lên :

- Còn hai tiếng nữa thôi, tha hồ mà chờ nhé . Thư về đây !

- Ở lại đi Thư .

- Người ông muốn ở lại đâu phải là tôi – Nháy mắt , tôi bước ra ngoài trong nụ cười xấu hổ của nó .

Không biết tên béo đã tỉnh tò Huy chưa nhỉ ? Nếu Huy từ chối thẳng thừng thì liệu nó có “yêu quá hoá liều” không ? Khó đoán thiệt ! Thôi cứ từ từ theo dõi tình hình hai đứa vậy .
Thong thả , tôi đạp xe lang thang ngoài đường . Xe này đi êm và nhanh hơn con mini hồi trước nhiều . Một cơn gió mạnh làm thứ gì đó bay vào cay mắt . Đang dừng lại dụi mắt thì con Jupiter phía sau phóng lên va phải bà bán hồng , mọi thứ tung lên rồi rơi xuống tung toé. Những trái hồng theo đó mà lăn đi khắp nơi , một vài trái bị người qua đường chẹt lên không thương tiếc . Vội vàng đứng dậy , chưa kịp hoàn hồn thì tên con trai lên giọng kể cả :

- Bà đi đứng kiểu đó hả ?

- Người sai là cậu mà – Ánh mắt hiền lành của bà bán hồng không làm tên con trai nhận lỗi .

- Bà nói ai sai ?

- Chỉ những người ngang ngược mới đổ lỗi lầm của mình sang người khác – Cúi nhặt trái hồng gần đó nhất , tôi ngẳng lên và quắc mắt nhìn hắn .

Trước mặt tôi là anh chàng khá to lớn , cặp mai dài tới cằm làm cho khuôn mặt càng trở nên hung dữ hơn . Trông không đến nỗi nào , sao ăn nói bất lịch sự thế ?
Đôi mắt hắn đang trừng trừng nhìn tôi :

- Truyện không liên quan đến mày , tránh sang một bên !

- Nhìn anh giống người có văn hoá , sao nói chuyện chói tai thế ? – Cúi xuống nhặt những trái hồng gần chỗ hắn , tôi chợt nhận ra có vài người đang tò mò đứng xem – Tôi nhìn thấy rõ ràng anh va phải bà cụ đây . Người cần xin lỗi là anh !

- Thôi cô ạ - Níu tay tôi , bà cụ có vẻ sợ dáng bặm trợn của hắn – Dù sao tôi cũng không bị gì , “của đi thay người” !

Quay sang bà , tôi cười hiền nhưng giọng nói đầy ác ý :

- Vâng, nếu bà đã nói vây - Mắt cố tình liếc sang hắn - Chứ nói chuyện với người không có văn hoá cũng phí công thôi .

- Con kia – Tiếng gằn giọng tức tối của hắn làm tôi quay lại – Mày nói ai không có văn hoá ?

- Tôi nói những người không có văn hoá chứ có nói anh đâu - Nhướng mắt , tôi cố nén cười – Anh làm ơn đừng vơ vào mình như thế !

- Mày…- Bàn tay hắn giơ lên kèm theo một khuôn mặt đỏ gay vì mọi người xung quanh đang cười chọc quê .

- “Có tật giật mình” hay sao mà định đánh tôi để bịt đầu mối – Đã không sợ , tôi còn nhướng mắt trêu ngươi hắn nữa .

- Hừ !!! - Hắn lên xe nổ máy nhưng đã bị tôi giữ tay .

- Anh chưa đi được đâu . Anh phải đền tiền những trái hồng bị nát – Quay sang bà cụ đang đứng sớ rớ bên gánh hồng - Chỗ hồng bị hỏng bao nhiêu tiền vậy bà ?

Lắc nhẹ đầu , bà nói với nụ cười hiền hậu :

- Không đáng bao nhiêu đâu cô . Tôi…

Một tờ 50.000đ giơ ra trước mắt tôi đã cắt ngang lời bà :

- Cuối cùng mấy người chỉ cần tiền thôi phải không ? Đây ! Giờ để tôi đi .

Nhanh tay , tôi rút luôn chìa khoá xe khi thấy hắn đề máy :

- Chúng tôi không ăn xin ! Những người như chúng tôi chỉ nhận số tiền đúng với sức lao động đã bỏ ra - Giật tờ năm chục , tôi đặt vào tay bà cụ - Với những loại này , bà không nên dừng lòng tốt đối xử . Bà nhận đi ạ !

Dù nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng nghiến răng của hắn .Cầm tiền thối và chìa khoá xe , tôi đặt vào tay hắn với nụ cười coi thường :

- Gửi anh !

- Hừ !!!- Trước khi đi hắn còn gườm gườm nhìn tôi .

Biết hắn bất lịch sự nhưng không ngờ đến mức này . Cười tươi khi bà cụ đang nhìn tôi với đôi mắt biết ơn .

- Những trái hồng trông thật ngon . Bà bán cho con hai cân - Lựa lựa những trái đỏ au , tôi mới biết mọi người đã tản ra từ bao giờ .

Không biết Mạnh có phải kiêng hồng không ? Thôi kệ , nó không ăn thì còn Huy và Lâm mà . Tí tở treo túi hồng lên ghi đông , tôi chào bà cụ rồi thong thả về nhà . Về sớm còn nấu cơm , dạo này ỷ lại vào Lâm nhiều quá .

~~~~~~~~~~~

- Khi nào Mạnh ra viện vậy ?

- Ba hôm nữa !

- Mạnh nghỉ học nhiều vậy , có ảnh hưởng đến việc học không ?

- Không !

- Thư dạo này có thức khuya không ?

- Có !

- Huy…nó vẫn ổn chứ ?

- Ổn !

Sau câu trả lời nhát gừng của Lâm là sự im lặng .Thật bó chân bó tay với hai người này luôn . Không hiểu cái lưỡi dẻo quẹo của lão Hưng đi đâu mất rồi , mà toàn hỏi những câu lãng xẹt . Lâm thì không còn gì để nói . “Không” , “có” , “ổn” ! Trời , chết với hai người này quá . Thở dài , tôi dựa vào bức tường lạnh ngắt của quán “Vô vọng” . Mất công tôi đến sớm 30 phút , ngồi chờ ở quán bên kia đường , rồi tốn một đống máu nuôi muỗi chỉ để ngồi nghe những câu xã giao dở hơi . Phải chờ hai người vào trong quán truớc , tôi mới dám mon men theo dõi . Hình như ông trời giúp tôi nên lâm đã lựa cái bàn gần cửa sổ , ngồi bên ngoài cũng nghe thấy được toàn bộ câu chuyện . Mới đầu cũng hơi ngượng vì những đôi mắt hiếu kỳ của người qua đường , nhưng tính tò mò đã chiến thắng tất cả . Đang đập con muỗi ở chân thì một giọng con gái làm tôi giật mình :

- Anh Hưng ! Làm em tìm mãi…

Sao lại có con gái ở đây ? Rón rén , tôi nhô đầu lên xem tình hình bên trong . Lúc này Lâm và lão Hưng đều quay lại nhìn cô gái tóc rối mù , quần áo xộc xệch , khuya áo chưa cài hết làm lấp ló nửa bộ ngực trắng hồng . Như không nhìn thấy Lâm , cô ta ôm cổ lão Hưng rất tình tứ :

- Anh đi nhanh quá à…Làm người ta phóng theo mệt ơi là mệt - Rất tự nhiên , cô nàng hôn chụt vào môi lão rồi cất giọng nũng nịu – Anh để quên tập tài liệu trên giường , em nghĩ nó rất quan trọng nên mang cho anh nè…

- Em…sao lại…- Lão bối rối gỡ vòng tay ở cổ ra , mắt thì đảo nhanh về phía Lâm để dò thái độ .

- Đây , anh cầm lấy - Đặt tập tài liệu vào tay lão Hưng , cô nàng cười duyên – Thôi , em về đây !

Lão hết nhìn tập tài liệu lại nhìn dáng nhún nhảy của cô ta mà không nói nên lời . Mới được mấy bước , cô ta quay lại cất gọng nhão hơn cháo :

- Đêm nay đừng bỏ người ta một mình nha..- Rất điệu dàng , cô ta hôn gió về phía lão Hưng - Người ta sợ lạnh lắm…

Lần này cô ta đi thật , đi luôn , đi mất hút bỏ lại khuôn mặt “không hiểu mô tê gì cả” của lão Hưng . Tiếng nhịp nhịp tay lên bàn của Lâm đưa lão trở về thực tại :

- Anh…lúc nãy …- Nhăn nhăn mặt , lão cố lựa lời nhưng không hiểu ngôn từ đã chạy đi đâu mất .

Đáp lại sự bối rối của lão là nụ cười quyến rũ của Lâm_nó thản nhiên nâng cốc cafe lên mời lão rồi uống cạn . Đặt cốc xuống , nó nhìn thẳng vào mắt lão :

- Kết thúc nhanh hơn tôi tưởng - Đứng dậy ,nó bước ra ngoài trong tiếng hét của lão Hưng .

- Lâm ! Nghe anh nói…

Tôi không biết lão nói gì chỉ nghe thấy tiếng “xoảng” , “rầm” , rồi tiếng anh bồi bàn “đề nghị anh…” . Nấp vội vào gốc cây cổ thụ gần đó , tôi ngạc nhiên khi thấy Lâm bước vào quán cafe cách đó một căn . Nó vào đó làm gì ? Không phải đang giận lão Hưng sao ? Không kìm nổi hiếu kỳ , tôi chạy vội vào quán và không khỏi thắc mắc khi thấy nó bước đến bàn có hai cô gái . Giơ tay che mặt , tôi ngồi vào bàn cạnh đó rồi cầm quyển menu nguỵ trang .
Ơ ? Sao cô gái lúc nãy cũng ở đây ? Tuy mái tóc đã gọn gàng , quần áo cũng ngay ngắn hơn , nhưng đôi mắt lá dăm này thì không lẫn vào đâu được . Nhất là cái giọng nũng nịu đến sởn gai ốc khi cô ta cất lên :

- Ngân à , có người tìm kìa…

- Chị ngạc nhiên lắm phải không - Thản nhiên kéo ghế ngồi xuống , Lâm cười lạnh lẽo – Âm mưu đã thất bại chỉ sau vài phút .

- Cậu nói gì chúng tôi không hiểu ? – Cô nàng tóc ngắn bên cạnh lên tiếng với giọng tức tối .

- Hai chị hạ màn dược rồi – Nhìn thẳng vào người đối diện , Lâm buông từng tiếng - Để tôi nói ba lỗi lớn làm kế hoạch thất bại nhé . Sở khanh như anh ta sẽ không bao giờ để đối tượng biết điểm hẹn và giờ giấc đâu . Đó là lỗi thứ nhất , lỗi thứ hai là người ta sản xuất ra điện thoại cầm tay là để làm gì ? Tôi không nói chị cũng hiểu . Lỗi thứ ba là lỗi lớn nhất , khi theo dõi thì đừng có lộ liễu quá . Màn kịch này đã thất bại khi chưa kéo màn .

Nó tuôn luôn một tràng làm hai cô gái cứ há hốc miệng sửng sốt . Cô tóc ngắn sau khi làm chủ được cảm xúc , liền nhìn Lâm cười khẩy :

- Cậu đừng tưởng thế mà ngon . Chúng tôi không chịu thua đâu !

- Nếu có khả năng thì các chị đã không phải dùng hạ sách này - Đứng lên , nó nói nhỏ đủ cho hai cô gái và tôi nghe thấy - Người thông minh là biết dừng lại đúng lúc !

Sau khi buông những lời tàn nhẫn , nó …bước thẳng sang bàn tôi . Vội vàng cúi xuống nhưng tiếng cười của nó làm tôi ngẩng lên :

- Khỏi nấp ! Tao biết từ quán bên kia cơ .

Xoảng !!!
Giật mình , tôt quay sang thì thấy cô tóc ngắn đang nhìn trừng trừng về phía này , dưới đất là chiếc ly vỡ . Quán khá vắng , mọi người cũng nhanh chóng thôi tò mò không nhìn về phía chúng tôi nữa . Búng tay kêu phục vụ , Lâm thản nhiên :

- Đừng quan tâm – Nó gọi nước xong rồi nhìn tôi – Mày rảnh thiệt đó Thư !

- Hì hì…

- Không ở nhà học hành , chỉ giỏi phá phách - Lườm tôi , nó trách nhẹ - Dạo này mày lười học lắm đấy nhé , chỉ lo kiếm tiền …

Vội vàng , tôi cắt ngang lời nó :

- Sao mày biết tao đi theo ?

- Còn nhớ trước lúc mày ra khỏi nhà tao đã làm gì không ?- Nhìn nụ cười tủm tỉm của nó , tôi chợt nhận ra - Chẳng phải mày đã hét om sòm khi tao xịt nước hoa hồng lên người mày sao ? Những cơn gió đã tố cáo mày .

- Ở bên lão Hưng mà mày tỉnh táo ghê - Chờ cô phục vụ đặt nước lên bàn xong, tôi nói tiếp – Mày không có chút tình cảm gì với lão hả ? Lão trông cũng được mà?

- Vẻ bên ngoài đâu có nuôi sống bản thân – Đôi mắt nó xuất hiện những tia giận dữ - Mày biết tao ghét… không , phải nói là hận những người không chung tình mà .

- Ba năm rồi mày – Bóp nhẹ tay nó , tôi nói giọng buồn buồn – Tha thứ được thì tha thứ . Dù sao…

- Không nhắc đến vấn đề này nữa – Nó cắt ngang lời tôi với giọng vui vẻ - Mày thấy tối nay vui không ?

Biết nó cố tình lẩn tránh , tôi đành hùa theo :

- Cực kỳ vui luôn ! Cho lão Hưng nếm mùi “oan thị kính” như thế nào . Hihihhi..

- Chỉ cần mày luôn cười là tao vui rồi – Nó véo má tôi – Tao thích nụ cười của mày lắm !

- Vậy mày gọi tao là mẹ đi – Hơi nghiêng người , tôi tránh cú đấm của nó – Ai biểu bảo tao giống mẹ mày làm chi ?

- Hừ !!! Uống nhanh rồi về - Nó lườm tôi bến gót .

Làm một hơi hết sạch cốc nước cam , tôi đứng dậy :

- Mày về trước đi . Tao qua nhỏ Hằng chơi .

- Có cầm chìa khoá theo không - Nhận được cái gật đầu của tôi , nó gọi phục vụ tính tiền rồi đi về .

Công nhận tên này hay thiệt ! Gặp chuyện như vậy mà vẫn bình tĩnh quan sát phán đoán . Chứ đặt người khác vào trường hợp nó , sẽ mắc mưu hai nàng hồ ly kia thôi . Đặc biệt là lão Tùng_lão sẽ làm tình làm tội anh Lân cho mà xem . May là anh Lân không bị trả thù tình như lão Hưng , có ai đểu được như lão đâu. Mà dạo này cũng không có cơ hội phá lão Tùng , cảm thấy nhớ nhớ .
Sau khi kể từ đầu chí cuối cho Hằng nghe , tôi kết thúc với giọng như đúng rồi :

- Lâm đúng là Lâm ! Nó thuộc dạng khó chơi .

- Thì chính cái tính này mà tao bị quê đó thôi - Vẫn nhớ vụ tỉnh tò hồi trước , nhỏ Hằng lườm tôi - Hồi đó chết vì sự bình tĩnh đến lạnh lùng của nó mà tao đã làm một việc chưa bao giờ làm . Lần đầu ngỏ lời bị từ chối thẳng “ Xin lỗi Hằng ! Lời yêu này tôi không thể nhận . Tôi là gay nên không yêu con gái đâu , Hằng nên quên đi” .

- Tao cũng không nghĩ nó “thẳng đến tàn nhẫn” như vậy - Nằm vật ra giường , tôi ôm con chó bông vào lòng – Nhưng thế lại hay , thẳng ngay từ đầu để đỡ khó xử về sau .

Nằm sấp xuống cạnh tôi , nó đung đưa chân :

- Lão Hưng sẽ khổ vì tính nó – Nhìn tôi với đôi mắt đầy hàm ý , nó nói – Mày có nghĩ lão sẽ thích Lâm không ?

- Mày biết lão làm tất cả những việc này chỉ vì chữ “kiêu” thôi mà – Chu chu môi, tôi nói – Nhưng đúng là không ai thoát được nụ cười quyến rũ của nó nhỉ .

- Tao thắc mắc mãi nha . Nó là con trai sao khi cười lại còn đẹp hơn cả con gái? Tao nhiều lúc còn phải ghen với nó nữa .

- Nụ cười đó được thừa hưởng từ má yêu của nó mà .

Nheo mắt , nhỏ Hằng đi guốc vào bụng tôi :

- Mày đang gián tiếp khen mày cười đẹp phải không ?

- Hì hì…biết rồi còn hỏi .

Tức khí , nó lấy gối úp lên mặt tôi làm một trận hỗn chiến bằng gối đã xảy ra . Sau một hồi chiến đấu , tôi và nó nằm vật ra giường thở dốc . Đang cố điều hoà hơi thở thì con số mười một làm tôi bật dậy đòi về . Tuy đã nói trước , nhưng đi một mình ngoài đường giờ này Lâm hay cằn nhằn lắm . Đắc biệt là nhóc Huy , việc này đến tai nó thì tôi chết .
Dáng người quen quen trước cổng làm tôi mở to mắt thắc mắc . Bạn Lâm đâu có ai đến chơi giờ này . Huy đang ở trong bệnh viện , không thể là bạn nó được . Không phải suy nghĩ lâu , cái giọng“dù bình thường nhưng vẫn có chút đểu đểu” đã tố cáo đó là ai :

- Nhỏ đi chơi về muộn thế ?

- Em qua nhỏ Hằng - Mở rộng cửa , tôi hất đầu ra hiệu – Lâm có nhà mà , sao anh không gọi ? Vào đi anh !

Lắc nhẹ đầu , lão nói giọng ai oán :

- Lâm giận , không cho tao vào - Thấy đôi mắt “ ngạc nhiên giả tạo” của tôi , lão liến tường thuật lại mọi chuyện lúc tối rồi nhấn mạnh - Thực sự , tao và Hồng không còn quan hệ gì nữa . Tao không hiểu sao cô ấy lại làm như vậy …

- Có gì thì vào nhà hẵng nói – Tôi tránh sang cho lão dắt xe nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của lão .

- Lâm bảo “Anh bước vào nhà tôi thì từ giờ trở đi đừng nhìn mặt tôi nữa . Tôi nói là làm” , tao không muốn mất hoà khí nên …

- Vậy anh cứ đứng chờ tự nhiên – Chưa kịp cất bước thì lão đã tóm tay tôi .

- Nhỏ vào nói hộ vài câu nhé ! Tao thực sự bị oan . Không chỉ Hồng mà những người con gái tao quen trước đây đều chấm dứt hết rồi !

Giọng khẳng định chắc chắn của lão làm tôi tò mò :

- Anh không hề thích Lâm , vậy nó giận cũng đâu sao ? Đừng nói tất cả vì cá cược nhé !

Lão nhìn tôi suy nghĩ rồi buông gọn :

- Tao chỉ không thích bị hiểu lầm thôi . Cảm giác đó khó chịu lắm …

- Nhất là Lâm ?

- Tao…không biết - Giọng ngập ngừng của lão làm tôi hồ nghi .

- Anh bắt đầu thích nó rồi hả ?

Lẩn tránh ánh mắt tôi , lão đẩy vai :

- Nhỏ vào nhà đi , sương xuống rồi !

- Nhưng…- Thấy vẻ tránh né của lão , tôi nhún vai đi vào - Được rồi , em sẽ giúp anh ! Mà nè , anh chờ bao lâu rồi ?

- Gần hai tiếng - Giọng ỉu xìu của lão làm tôi sung sướng .

Vậy là lão đã được nếm mùi chờ đợi rồi đấy ! Mà lão nói thật không ? Một người kiêu như lão mà chịu đứng chờ gần hai tiếng ư ? Đúng là chuyện lạ có thật . Bác gái mà biết chuyện này dám tổ chức ăn mừng lắm . Chuyện , đứa con họ Sở đã thay đổi mà . Hehe…Bước chân sáo , tôi đi thẳng lên tầng . Đoán không sai mà , tên bạn lạnh lùng đang chơi game trong phòng tôi .

- Lần sau về muộn , gọi điện tao sẽ qua đón - Mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình , nó nói .

- Ừa - Gật đầu cho qua chuyện , tôi mở lời trước – Mày không định…

- Nếu là chuyện anh ta thì stop . Tao không cản mày thức khuya thì…- Nó quay sang nháy mắt với tôi – Thì mày cũng đừng cản khi tao hành hạ người khác . OK?

- OK – Lôi sách vở ra , tôi đồng ý .

Nghe cũng có lý , hành lão thêm một chút vậy . Dù sao muỗi xung quanh đây toàn muỗi gầy , hiếm khi mới có bữa tiệc thịnh soạn như thế , cứ để bọn nó từ từ thưởng thức . Để xem lão kiên nhẫn đến bao giờ . Kiêu ngạo đứng chờ lạnh lùng _nghe thú vị ghê !
Làm hết đống bài tập tồn kho , tôi chuyển sang viết tiểu thuyết mà tên Lâm vẫn gan lỳ chơi game . Bước đến cửa sổ , tôi nhìn xuống đoạn đường tối đen như mực trước nhà . Đốm lửa từ điếu thuốc cho tôi biết lão vẫn đứng chờ . Quay lại nhìn tên bạn đang thản nhiên bấm bấm trên bàn phím , thì nó lên tiếng :

- Rảnh lo cho người khác thì lo cho bản thân đi . Hai giờ ngủ được rồi mày !

- Tao viết thêm lúc nữa - Bước vội lại bàn , tôi nhanh chóng cầm bút giả vờ viết để nó khỏi cằn nhằn .

Mới đầu còn tập trung nhưng tiếng mưa rơi làm tôi phải ngẩng lên :

- Mưa rồi mày !

- Cửa nẻo mày đóng hết rồi mà - Vẫn nhìn như thôi miên vào màn hình , nó cố tình hiểu sai ý tôi – Không sợ mưa hắt vào nhà đâu .

Hừ mũi , tôi không thèm nói với đứa lạnh lùng như nó nữa . Nhưng mưa ngày càng to và thời gian vẫn dần dần trôi qua . Ba giờ…ba giờ ba mươi…dù đang xuân nhưng những hạt mưa to và những cơn gió này cũng đủ làm rét run . Đi ra cửa sổ , tôi nhíu mày nhìn xuống đường , mãi một lúc mới nhận ra lão Hưng đang đứng xoa xoa tay bên cạnh con SH .Quay sang Lâm , tôi gọi :

- Mày ơi !

- Hử ?

- Đứng dưới trời mưa to như thế này có ốm liệt giường không ?

Hơi ngừng tay , nó nghiêng đầu suy nghĩ rồi tuyên bố tỉnh bơ :

- Chết luôn chứ ốm liệt giường gì .

Chờ nó dứt câu , tôi đi lại bàn mở ngăn kéo ra trong đôi mắt thắc mắc của nó .

- Mày làm gì thế ?- Nhìn tôi kiểm tiền , nó hỏi .

- Tao xem đủ tiền đi phúng đám ma không đó mà – Liếm tay , tôi giả vờ đếm tiền nhưng mắt không ngừng quan sát nó .

Không đầy 15 giây , nó đứng lên với cái mím môi :

- Được rồi ! Tao chịu thua – Không thèm nhìn tôi, nó bước luôn ra ngoài .

Từ cửa sổ , tôi thấy nó cầm ô chạy ra kêu lão Hưng vào nhà . Vậy là đã hơn sáu tiếng đồng hồ lão kiên nhẫn đứng chờ nó . Khâm phục ! Khâm phục ! Ngay cả khi mưa , lão cũng không thèm trú , mà nhất định đứng đợi nó ra mới vào nhà . Lão gan lỳ không kém Lâm . Không biết hai người đang làm gì dưới đó ? Rón rén , tôi bước ra cửa nhưng tên Lâm đã đi vào :

- Tính tò mò không bỏ - Véo má tôi , nó nói – Đi ngủ đi !

- Chút nữa - Xụ mặt , tôi trở về bàn giấy – Lão Hưng đâu ?

Nó trả lời tôi mà mắt dán vào màn hình :

- Đang tắm , lão sẽ ngủ dưới nhà !

- Mày đi ngủ đi ! Tao chưa buồn ngủ - Cười tươi , tôi trêu nó – Nhớ ngủ đúng nơi đúng chỗ nhé !

- Vớ vẩn – Nó kết thúc với giọng thản nhiên – Mày không thấy tao đang làm chuyện đại sự hả ?

Nó tính thức suốt đêm chắc ? Mai nó cũng phải đi học mà ? Hình như nối mạng máy tính là sai lầm . Thôi kệ , chỉ tại lão Hưng không có vận may thôi . Trước kia chuyên đi lừa gái nhà lành , giờ bị trai nhà lành hành hạ lại . Luật nhân quả đó mà . Không hiểu sao sau khi lão Hưng được vào nhà thì tôi lại thấy buồn ngủ . Ngáp đến cái thứ năm thì tôi thu dọn sách vở và giấy tờ rồi leo lên giường . Tiếng gõ lách cách của bàn phim cũng không ngăn được cơn buồn ngủ đang kéo tôi chìm dần vào những giấc mơ …

~~~~~~~~~~~~~

Vội vàng gồng mình đạp hết sức , tôi phóng nhanh đến trường . Tên Lâm lại không chịu gọi dậy nên hơn 8 giờ tôi mới tỉnh . Chắc lão Hưng đã đi trước khi tôi dậy . Không biết sáng nay giữa lão và Lâm có xảy ra chuyện gì không ? Chỉ tại đêm qua ngủ muộn quá mà . Mải suy nghĩ , tôi không nhận ra đang rẽ vào ngõ …

Rầm !!!
Với kinh nghiệm ngã xe , tôi nhảy phóc sang một bên làm chiếc xe mới mua đổ cái rầm . Kẻ gây tai nạn cũng bị ngã gần đó gầm lên :

- Con gái con đứa ! Đi đứng như thế hả ?

- Đoạn rẽ mà anh không bóp còi thì sao tôi biết – Dù không bị thương nhưng cái giọng khó ưa đó làm tôi bực mình - Cả hai người cùng có lỗi , chứ riêng gì tôi .

- Giỏi bẻm mép…Ơ , sao lại là cô !

Giọng ngạc nhiên của hắn làm tôi quay lại . Đúng là “oan gia ngõ hẹp” mà ! Mới sáng sớm mà gặp tên tóc mai này thì xui cả ngày . Vừa dựng xe tôi vừa lẩm nhẩm đủ để hắn nghe thấy :

- Đúng là ra đường gặp …trai mà . Xui tận mạng !

- Cô…

- Cô cháu gì mà gọi - Lừ mắt , tôi chưa kịp đanh đá thì một con dream đã dừng cạnh dó :

- Thư có sao không - Bước xuống xe , Duy nhìn tôi như kiểm tra – Xem có bị thương ở đâu không ?

- Thằng em cũng bị nạn , sao anh không hỏi thăm ? - Tiếng cười khẩy của tên tóc mai làm tôi nhíu mày quay lại - Người dưng quan trọng hơn cả người thân cơ đấy .

- Thư đâu phải người dưng . Đây là bạn…gái anh mà …Ui , đau – Duy vội ôm bụng khi bị tôi cho một khuỷu tay – Bà chằng quá Thư !

- Tôi thật không ngờ anh quen với cô nàng đanh đá này - Ngồi lên xe , nó lao vút đi sau khi buông lại một câu đầy ác ý - Loại chằn tinh như chị không xứng với anh tôi đâu !

Tức khí tôi giơ ngón giữa ra đe nó làm Duy phì cười . Nhăn mặt , tôi hỏi thẳng :

- Em trai Duy thật hả ?

- Ừ ! Đứa em kém Duy 2 tuổi đấy – Nó vội hét nhỏ khi thấy cái đảo mắt khắp người của tôi - Bỏ cái nhìn khó ưa đó đi . Biết Thư không tin nhưng…

- Thì ai tin nổi –Nhún vai , tôi ngồi lên xe – Nó và Duy như hai thái cực , khác nhau hoàn toàn . Một người thì cao to đẹp trai nhưng ăn nói bất lịch sự , một người thì…chậc chậc … không nhẽ lại nói thẳng ..

Giữ vội ghi đông khi thấy tôi nhấn pêđan :

- Đi uống nước với Duy đi - Giọng nó đã chuyển sang năn nỉ từ lúc nào - Bộ Thư không thắc mắc vì sao Duy và Dũng là anh em nhưng không hề có điểm chung hả ?

Giơ tay nhìn đồng hồ , tôi gật đầu trong tếng thở dài . Hơn chín giờ rồi , bây giờ có đến lớp thì cũng không theo kịp bài , thôi mai mượn vở về chép vậy .
Sau khi gọi nước , Duy nhìn tôi cười hiền :

- Rồi ! Bây giờ muốn hỏi gì thì hỏi đi .

- Tên nhóc …À , Dũng chỉ kém Duy có hai tuổi , sao hồi trước đến nhà mấy lần đều không gặp vậy ?

Chắt lưỡi , Duy cất giọng đều đều :

- Cha mẹ Duy ly dị khi cha có vợ hai . Lúc đó dù vẫn yêu cha nhưng mẹ nhất định không tha thứ . Vậy là Duy ở với mẹ , Dũng theo cha . Cách đây ba năm , cha mất vì ung thư nên Dũng mới trở về nhà .

- Xin lỗi nếu Thư nói gì đó xúc phạm đến bác trai nhưng cách cư xử của Dũng không được hay , bộ bác trai không dậy dỗ nó sao - Ngập ngừng , tôi hỏi Duy .

- Nó vẫn là đứa trẻ ngoan nhưng từ khi về sống với mẹ thì thay đổi hẳn, bỏ học đi chơi , đàn đúm với tụi bạn xấu , may là nó chưa dính vào ma tuý ….

Cắt ngang lời Duy , tôi đưa ra ý kiến :

- Duy có nghĩ Dũng như vậy là vì ghen với Duy không ? Nó ghen vì lúc ly dị , mẹ đã chọn Duy chứ không chọn nó , giờ lại mất cha nên đâm ra nổi loạn .

Uống ngụm nước , Duy trả lời tôi :

- Duy đã từng nghĩ vậy . Hồi đó Duy quá ốm yếu nên mẹ mới không nỡ xa , chứ ai đành lòng bỏ đứa con 4 tuổi đâu .

- Ốm yếu gì – Nghe Duy nói tôi cũng hểu phần nào câu chuyện , dù ly dị nhưng bác Huê vẫn rất yêu chồng nên mới sống một mình đến bây giờ chứ . Tôi liền giở giọng vui vẻ cho không khí bớt buồn - Chắc đó là lý do Duy trở thành trái bóng mập mạp phải không ?

- Thư giỏi nhất là phá người khác thôi – Nó lườm tôi không thương tiếc – Thư không giận Dũng chứ ? Nó tuy ác mồm nhưng…

Tôi vội cắt ngang khi thấy vẻ khó xử của Duy :

- Được rồi mà ! Mới đầu cũng ghét nhưng nể tình có ông anh trai dễ thương , Thư sẽ xét lại .

- Thư là tuyệt nhất !

Nhìn nụ cười tươi rói của Duy , tôi chợt nhớ ra :

- Nè , sao dám kêu Thư là bạn gái hả ? Hết muốn sống rồi sao ?

- Thư không yêu Duy hả - Nó nheo nheo mắt trêu tôi – Duy đâu đến nỗi nào . Mẹ cũng hay khen “Con đẹp trai nhất trong những người đàn ông mẹ quen” .

- Không hề - Tỉnh bơ , tôi nói trong nụ cười vui vẻ - Đẹp trai không phải tiêu chuẩn chọn người yêu của Thư ! Thư chỉ thích những người ..hơn cả đẹp trai thôi .

Nghe tôi nói , Duy liền lý sự cùn :

- Hơn cả đẹp trai là… xấu trai rồi . Để Duy đi thẩm mỹ viện cho mình xấu đi vậy .

Phì cười với giọng đùa giỡn của Duy , tôi móc di động ra nghe khi thấy nó rung . Giọng vui vẻ của Huy vang lên trong điện thoại :

- Anh Lâm bảo trưa không về đâu . Thư đừng chờ cơm nhé !

- Nó vào bệnh viện hả Huy – Không trả lời , tôi hỏi ngược lại với giọng lo lắng – Có chuyện gì với Mạnh sao ?

- Không ! Không có gì đâu - Giọng cười nho nhỏ của Huy làm tôi yên tâm - Tại ảnh lười nấu cơm nên bảo Thư ra ngoài ăn tạm đấy mà .

- Ừa Thư biết rồi – Hơi cười khi Duy nhìn tôi tò mò – Sao Huy gọi vào giờ này? Bộ …

- Đang giờ ra chơi – Nó nói nhanh như sợ tôi cằn nhằn – Thôi nhé !

Không để tôi kịp nói gì nữa , nó cúp máy luôn . Tôi đáng sợ như thế sao ? Tiếng cười của Duy làm tôi giật mình ngẩng lên .

- Thư đang có việc bận phải không ? Vậy lúc khác nói chuyện tiếp nhé – Gãi gãi đầu , nó cười - Thực tình là Duy đang đi gom tiền cho mẹ đó chứ ! Hì hì ..

- Vậy mà còn ngồi đây - Lườm nó , tôi đùa - Hỏng chuyện của bác đừng đổ thừa nhé .

Cười hì hì , Duy chào tôi rồi về trước . Lúc này tôi mới nhận ra bụng réo om sòm. Làm biếng sang quán khác nên tôi gọi luôn mấy cái bánh ngọt . Vừa cho miếng cuối cùng vào miệng thì một bóng người đứng trước mặt :

- Bác đoán đúng là con mà – Kéo ghế , bác Hai ngồi xuống thắc mắc – Con không đi học sao Thư ?

- Vì một số chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên con nghỉ học luôn - Vội nói nhanh khi mắt bác ánh lên tia lo lắng – Bác đừng lo , toàn chuyện vui thôi .

- Làm bác giật mình – Nhìn những chiếc đĩa không trên bàn , bác trêu tôi - Chắc đây là bữa sáng của người bỏ học phải không ? Sao con toàn ăn bánh ngọt thế Thư ? Ăn vậy sao có sức mà học .

- Tại con làm biếng đổi quán - Cười toe toét , tôi lí lắc - Sợ con ăn không đủ chất , vậy bác cho con thưởng thức tài nấu ăn của bác đi .Anh Hưng bảo khoản nấu nướng của bác ăn đứt bác gái .

- Bác vào đây vì lý do đó mà - Gọi phục vụ tính tiền rồi bác quay sang tôi – Đi thôi Thư !

Thì ra bác đang đi chợ , thấy tôi ngồi trong quán một mình nên vào xem sao . Hôm nay tôi sẽ được gặp chú Thắng_người mà bác Hai đánh đổi cả gia đình để được ở bên cạnh . Không biết chú là người như thế nào ? Chắc phải là người cực kỳ tuyệt vời thì mới nắm giữ được trái tim bác Hai suốt 28 năm trời chứ .
Trái ngược với những gì tôi đoán , chú Thắng là người thoạt nhìn không gây được ấn tuợng nhiều . Dáng cao dong dỏng , đầu điểm vài sợi tóc bạc , duy nhất đôi mắt là điểm đáng chú ý . Một đôi mắt biết nói , lúc nào cũng như đang cười , nhìn vào đó ta cảm thấy ấm áp và dịu êm như đôi mắt của mẹ . Trong khi đó bác Hai lại có dáng người to béo khoẻ mạnh , nhìn bác không ai nghĩ đã bước sang tuổi 55 .
Sau màn giới thiệu , bác Hai đưa chú Thắng cái rổ và mớ rau :

- Đây ! Hai chú cháu nhặt rau nhé , tôi vào làm thức ăn !

Chờ bác Hai đi vào trong , chú Thắng mở lời trước :

- Chú được biết về cháu qua lời kể của anh Hinh , nhưng không ngờ ..- Nhìn tôi, chú cười hền – Cháu dễ thương hơn sự tưởng tượng của chú .

- Dạ , nhiều người cũng nói thế ạ - Nhặt cọng rau bỏ vào rổ , tôi tò mò – Hôm nay thứ hai , chú không phải đi làm ạ ?

Lắc nhẹ đầu , vẫn giọng dịu dàng đó cất lên :

- Chú về hưu rồi . Làm thủ thư hai mươi năm , bây giờ già rồi cũng cần nghỉ ngơi .

- Vậy bây giờ chú ở nhà nấu cơm giặt giũ cho…bác Hai phải không ạ ?

Giọng khàn khàn cắt ngang câu hỏi trêu chọc của tôi :


- “Có tiếng mà không có miếng” đó Thư - Ngồi xuống thu dọn những chiếc cốc trên bàn , bác Hai nhìn chú Thắng dịu dàng - Từ lúc nghỉ hưu đến giờ , bác đã được “vợ” nấu cho bữa cơm nào đâu !

Hơi đỏ mặt vì bị tôi nhìn , chú Thắng cầm rổ rau đứnglên :

- Đừng đùa nữa ! Cháu nó cười cho bây giờ .

- Chú Thắng lành tính ghê – Nhìn vào trong bếp , tôi buông lời nhận xét – Đôi mắt chú đẹp bác nhỉ . Chắc đôi mắt đó chưa biết giận ai bao giờ .

- Cũng vì ánh mắt “hớp hồn” người đó mà bác bị cầm tù suốt bao nhiêu năm qua .

Giọng cười vui vẻ của bác làm tôi cười theo . Sống bên chú Thắng , bác Hai như trẻ ra , và không còn những chuyến công tác xa nhà nữa . Liếc nhanh vào trong bếp , tôi hỏi bác với giọng băn khoăn :

- Cuộc sống này có ảnh hưởng gì tới công việc của bác không ạ ?

- Bác cũng tính về hưu sớm – Nhìn tôi , bác thở dài - Chứ việc này mà đến tai cấp trên thì lại phiền . Thắng đã chịu nhiều đau khổ rồi , bác không muốn tổn thương chú ấy nữa .

Gật gật đầu , tôi đồng ý với suy nghĩ của bác :

- Nhất là cái nghề cảnh sát này , đụng vào là xảy ra khối chuyện – Chép miệng , tôi tỏ ý tiếc rẻ - Chỉ có điều , bác về hưu thì mỗi lần Huy đua xe bị bắt sẽ không có ai bảo lãnh cho nó . Phải nhắc nhở tên nhóc cứng đầu này mới được .

- Một người vì mình mà sống độc thân suốt đời thì việc làm này có đáng gì đâu - Chiếu tia nhìn đôn hậu vào mắt tôi , bác cười – Tuy muộn nhưng Thắng xứng đáng được hưởng hạnh phúc , dù là hạnh phúc nhỏ nhoi và bình dị .

- Hai bác cháu nói xấu gì tôi đấy - Giọng vui vẻ của chú Thắng làm tôi quay lại.

Cái nhìn dịu dàng của chú cho tôi biết : Cuộc nói chuyện vừa rồi đã có người thứ ba nghe thấy . Không sao cả ! Tôi biết chú rất vui với những lời tâm sự của bác Hai . Bằng chứng là đôi mắt tràn đầy yêu thương của chú mỗi khi nhìn bác Hai . Vậy quyết định ly dị của bác là đúng đắn_một gia đình hạnh phúc đang diễn ra trước mắt . Chỉ còn bác gái thôi , hy vọng thời gian sẽ giúp bác lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống . Cả buổi chiều tôi ở lại chơi với chú Thắng . Nhưng đến năm giờ tôi xin phép về . Làm người phải biết lịch sự , có trẻ con bên cạnh người lớn sao tự nhiên được .

~~~~~~~~~~

Đang xem lại những trang bản thảo thì tiếng xe máy dừng lại trước cổng làm tôi ngó ra sân . Hoá ra là nhỏ Hằng . Để nó tự mở cổng , tôi thu dọn những trang giấy trên bàn cho gọn . Chưa nhìn thấy mặt đã nghe thấy giọng “oanh vàng thỏ thẻ” của nó :

- Lúc nào mày cũng viết viết . Chiều mai đi chơi với tao nhe ?

Không trả lời nó , tôi hỏi ngược lại :

- Qua đây có việc gì ?

- Qua chơi không được hả - Nó sà xuống cạnh tôi nhưng mắt nhìn Lâm cười cười – Mày trồng cây trước cửa lúc nào vậy Lâm ?

Đang vẽ , nghe nhỏ Hằng hỏi khó hiểu , Lâm quay lại với cái nhíu mày :

- Gì ? Mày nói gì tao kông hiểu !

- Thì cây si đó – Nó vừa dứt câu , tôi đã cười phụ hoạ

Đúng là nhỏ Hằng ! Chỉ khoái chọc phá Lâm thôi . Đang cười trong cái lườm của Lâm thì điện thoại kêu .

- A lô ? – Tôi lên tiếng với giọng tò mò khi thấy số lão Hưng .

- Muỗi đốt tao nhiều quá rồi nhỏ ơi ! Giúp giùm đi mà !

- Anh thông cảm - Vẫy vẫy nhỏ Hằng , tôi ra hiệu làm nó áp tai vào nghe cùng - Ở đây toàn muỗi đói , anh lại là con mồi béo bở nên…

Không để tôi nói hết câu , lão cắt ngang với giọng sốt ruột :

- Nãy giờ hơn ba mươi con muỗi chết dưới tay tao rồi . Nhỏ cứu giùm đi !!!

Giọng ai oán của lão làm tôi động lòng trắc ẩn . Quay sang Lâm , tôi ướm lời :

- Điện thoại của mày ! Nghe đi !

- Bảo tao đi vắng rồi – Nó nói nhanh nhưng thấy cái nhìn phật ý của tôi liền đứng dậy – Được rồi ! Ai bảo tao làm bạn mày chi .

Nở nụ cười ác quỷ , nó cầm điện thoại và cất giọng “ ngọt ngào như nước đá” :

- Kiếp sau gọi điện lại cho tôi nhé - Nó gập điện thoại lại bằng một động tác cực kỳ gọn gàng và dứt khoát .

Thảy cục gạch cho tôi , nó bỏ lên phòng như không có chuyện gì :

- Tao đã nghe điện thoại theo yêu cầu của mày rồi đấy . Tao lên chơi game đây!

- Nối mạng máy tính là sai lầm – Quay sang , tôi lắc đầu nhìn nhỏ Hằng – Đêm qua cũng xảy ra trường hợp tương tự .

Đôi mắt nhỏ Hằng ngày một to theo từng lời kể của tôi , cuối cùng mắt nó không thể mở to được nữa thì tôi dừng lại :

- Vậy mà hôm nay lão vẫn kiên nhẫn đứng chờ . Hình như chờ từ lúc tao và nó ăn cơm hay sao ý .

- Mày nghĩ lão chờ vì cái gì – Hơi nghiêng đầu , nó hỏi với khuôn mặt băn khoăn – Cá cược hay vì…

- Tao đoán là lý do thứ hai - Cười tươi tôi nhìn ra cổng , lão Hưng vẫn đang hút thuốc bên con SH – Lão là người coi thường suy nghĩ của người khác , nhưng lại không muốn Lâm hiểu lầm , nhất là về tình cảm . Tao nghĩ lão đã bắt đầu “rung rinh” nhưng không hề nhận ra thôi .

Gật gù , nhỏ Hằng nói như một bà cụ non:

- Lão vốn không phải đồng tính nên dù có nhận ra thì cũng không dám đối diện đâu . Nhất là một người kiêu ngạo và luôn được săn đón như lão .

Nhún vai , tôi kết thúc câu chuyện :

- “Chạy trời không khỏi nắng” đâu ! Tình cảm là một thứ muốn tránh cũng không được …

~~~~~~~~~~~

Tôi dắt xe ra khỏi cổng trường trong cái ngáp dài , thầy bận việc nên buổi học chuyển sang hôm khác . Mất công hôm qua ngủ sớm để sáng nay không đi muộn nữa . Cứ như tôi không có duyên với trườnghọc ý . Đến bây giờ tôi chưa hết thắc mắc , lão Hưng đêm qua chờ đến mấy giờ . Lúc tôi lên giường đi ngủ , lão vẫn hút thuốc đứng đợi mà , còn tên Lâm vô tư chơi game như không biết đến một cây si đang làm thức ăn cho muỗi . Thiệt là “ máu lạnh” !
Chưa kịp nhấn pêđan thì một bóng người đã chắn trước mặt :

- Chị có thể dành cho tôi chút thời gian không ?

Nhíu mày nhìn tên tóc mai , tôi thắc mắc :

- Chị và nhóc mới gặp hai lần , có chuyện gì để nói ?

- Chị sợ hả ?- Nheo mắt , nó giở giọng khó ưa – Làm chuyện mờ ám nên không dám đối diện phải không ?

Ăn nói khó nghe ghê ! Muốn cho tên nhóc này một bài học , tôi dắt xe sang bên kia đường :

- Qua quán bên kia – Tôi chọn cái bàn đã ngồi với Duy một lần .

Chờ cô phục vụ bước đi , nó quay sang nhìn tôi cười khẩy :

- Tôi biết mưu đồ của chị . Tốt nhất nên bỏ cuộc , chứ lộ ra thì nhục mặt lắm !

Càng nghe tôi càng không hiểu nó nói gì . Mới gặp có hai lần thì mưu mô gì chứ? Lạ thiệt ! Nhíu mày , tôi hỏi thật lòng :

- Nhóc nói gì chị không hiểu ! Mưu đồ gì mà phải bỏ cuộc ?

- Đừng có gọi tôi là nhóc - Quắc mắt lên , nó gằn giọng với tôi - Chỉ hơn tôi có hai tuổi …

- Nhóc ! nhóc ! Nhóc ! Nhóc ! - Giọng đùa giỡn cố tình của tôi cắt ngang không cho nó nói tiếp – Hai tuổi cũng là ít hơn .

- Hừ !!! – Đôi mắt nó trừng trừng nhìn tôi - Chị không cần giả nai . Tôi biết chị quen anh tôi là có âm mưu cả . Những cửa hàng vàng bạc cũng làm chị loá mắt phải không ? Anh tôi hiền nên mới bị dắt mũi chứ …

- Ôi , nhóc nhận ra hả ? - Cười duyên , tôi chạm vào tay làm nó rụt vội lại – Bây giờ phải làm gì thì nhóc mới làm ngơ ?

- Cảm thấy sợ phải không ? Những người như chị tôi gặp nhiều rồi …- Nó nhíu mày nhìn nụ cười mím chi của tôi - …Hình như…chị…

Cố tình kéo dài giọng ra , tôi vào vai ác độc khi thấy nó nhìn tôi săm soi :

- Nha ! Nhóc đừng nói với Duy . Khi nào lên chức chị Hai , chị sẽ không quên nhóc đâu !

Đập mạnh tay xuống làm những chiếc cốc hơi nảy lên , Dũng nhìn tôi toé lửa :

- Tôi không có đùa ! Chị có chịu buông tha cho anh tôi không ?

- Không - Nhướng mắt lên , tôi giở giọng tưng tửng - Gặp mỏ vàng , ai lại bỏ ? Phải đào cật lực chứ !

Mím chặt môi nhìn tôi tức tối , nó uống cafe như uống cơn giận vào lòng . Có lẽ cái vị đắng đắng đã làm nó bình tĩnh lại , giọng nói không còn gay gắt nữa :

- Từ nãy đến giờ chị nhạo tôi phải không ? - Thấy cái nghiêng đầu làm dáng của tôi , nó liền thở dài - Chị làm tôi thấy mình như một tên ngốc !

- Nhưng là một tên ngốc dễ thương - Cười khoe răng , tôi không còn thấy ghét tên nhóc trước mặt nữa .

Nó cũng đáng yêu đấy chứ ! Vì sợ ông anh bị lừa nên đã diễn vai đầu gấu . Cảm thấy không đáng ghét như ấn tượng ban đầu . Đứng dậy , tôi kết thúc cuộc nói chuyện :

- Chị có việc nên đi trước - Bước ngang qua , tôi nói nhỏ vào tai nó –Yên tâm ! Chị sẽ không buông tha mỏ vàng này đâu mà nhóc lo !

Nó hét với theo khi tôi bước ra cửa với nụ cười chiến thắng trên môi :

- Đừng gọi tôi là nhóc !!!

Công nhận trêu người khác vui thật ! Không uổng công hôm nay tôi dậy sớm . Đạp xe thật chậm , tôi quan sát mọi người với vẻ thú vị trên môi . Lâu lâu hoà nhập vào dòng người bận rộn cũng có cái hay của nó . Dù nhàn nhã nhưng vẫn bị tác động , chỉ muốn nhanh về nhà để làm gì đó cho phù hợp với cuộc sống nhộn nhịp này . Đang thả hồn trôi lơ lửng trên chín tầng mây thì một chiếc Dylan ép tôi vào lề đường . Nhanh chóng phanh lại , tôi quay sang mắng vốn :

- Điên hả ? Có điên thì…- Nụ cười tươi rói của anh Lân và lão Tùng đập vào mắt tôi – Anh tính giết em hả ?

- Ai dám giết ân nhân của mình - Nở nụ cười cầu tài , anh Lân lên tiếng - Bọn anh chỉ muốn mời em một bữa cơm thôi !

Nhìn lão Tùng đang ngồi sát rạt vào người anh Lân , tôi nói với giọng tỉnh bơ :

- Chưa được miếng nào , ân nhân đã chết vì đau tim rồi - Cố tình liếc lão Tùng với đôi mắt đầy hàm ý – Anh không sợ em làm kỳ đà sao ?

- Thôi nào ! Hai người cứ kênh nhau thế ? - Cười hiền anh Lân năn nỉ tôi – Thư đi ăn với tụi anh cho vui .

Biết khó từ chối với đôi mắt chân thành của anh , tôi liền gật đầu . Chọn một quán khá bình dân trên Quán Thánh , anh hỏi tôi :

- Tuy bình dân nhưng thức ăn khá ngon . Thư không chê chứ ?

- Chỉ cần ngon là em ok – Kéo ghế ngồi xuống , tôi không quên cà khịa với lão Tùng - Chỉ sợ có người không thích thôi .

- Thư…

- Nữa rồi - Vội vàng gọi phục vụ , anh Lân chặn ngang khi lão Tùng nhìn tôi trừng trừng – Hai người gọi món đi !

Không muốn anh Lân phải khó xử , tôi cười cười chọn món ăn trước đôi mắt tức tối của lão Tùng . Hì hì , từ sáng tới giờ có hai nạn nhân chết dưới cái miệng đanh đá của tôi rồi . Cũng tại lão Tùng cơ , ai bảo mặt lão khi giận đáng yêu quá làm chi_rất giống một đứa trẻ ấm ức vì bị oan .
Bây giờ tôi mới nhận ra tình cảm của người lớn khác trẻ con như thế nào . Cứ nhìn cách anh Lân quan tâm chăm sóc lão Tùng là biết_dịu dàng ân cần như đó là điều đương nhiên , không có gì bàn cãi . Tình cảm đó không còn là sự nũng nịu , làm dáng hay quan tâm thái quá của những người mới yêu nhau nữa , mà nó như đã chín mùi , đã ở một cung bậc khác gọi là “ vợ chồng” . Rất giống mỗi khi ba lo lắng chăm sóc mẹ_nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình cảm , tự nhiên nhưng đầy yêu thương …tôi không biết nói thế nào nữa . Chỉ biết nhìn đôi tình nhân trước mặt , tôi ước gì cũng có một anh chàng yêu tôi như thế . Vậy thật hạnh phúc !

~~~~~~~~~~

- Ok ! Hai giờ qua đón tao ! Bye – Không thèm nghe nhỏ Hằng trả lời , tôi cúp máy luôn .

Thấy đôi mắt tò mò của lão Tùng , tôi liền giải thích :

- Nhỏ Hằng đó mà ! Nó rủ em chiều đi “ Ngôi sao xanh” !

- Cô em họ tôi chỉ chơi là giỏi - Lắc đầu , lão Tùng nói giọng cụ non - Giờ lại còn lôi kéo bạn nữa , thiệt là…

- Em về méc lại nhỏ Hằng - Cười tươi , tôi doạ lão – Thôi , em phải về đây . Hai anh cũng đến giờ làm buổi chiều rồi phải không ?

Kim đồng hồ chỉ đến con số một làm anh Lân nhìn lão Tùng cười nguy hiểm :

- Còn nửa tiếng nữa ! Về công ty nhé Tùng ?

Lườm anh bén gót , lão bỏ ra ngoài sau khi nói giọng giận dỗi :

- Không về công ty thì đi đâu ? Anh chỉ giỏi trốn việc !

- Anh đi nhanh đi ! Lần này bị giận nữa em không giúp đâu - Đứng lên , tôi cười hiền - Cảm ơn anh đã mời em bữa cơm này !

- Em muốn bị giận hả - Nhìn tôi , anh nói giọng phật ý - Đừng khách sáo với anh nữa . Không anh buồn đấy !

- Dạ , em biết rồi – Tôi đẩy vai anh khi thấy vẻ chần chừ - Anh cứ đi trước đi . Em đi hướng ngược lại mà .

- Được rồi , gặp lại em sau – Anh chạy vội ra lấy xe như sợ lão Tùng giận thật .

Trước khi đi , lão Tùng còn kịp giơ nắm đấm ra đe tôi nữa . Thiệt là thù dai mà ! Nhưng người dễ thương như lão , anh Lân mới thương chứ . Cảm thấy vui lây với hạnh phúc của lão , tôi đạp xe về nhà với nụ cười trên môi .

Mới chỉ nhẩy được mấy bài mà tôi mệt lả người . Ngồi xuống ghế , tôi nhìn nhỏ Hằng nhẩy chân sáo mà than :

- Kiểu nhẩy này tao tập mãi mà vẫn không được – Nó nhún nhẩy không sai một nhịp nào của bài “tell me” , làm tôi thở dài – Chút nữa mày chơi bài ông già nhé !

- OK - Vẫn tiếp tục bước đúng nhịp , nó cười tươi – Hôm trước tao được xếp loại B rồi đấy !

Lắc đầu tôi chịu thua nó . Nhảy bài ông già nonstop mà loại B thì không phải người , tôi chỉ được có hơn 7nghìn điểm hà . Công nhận , đã không vào Sega thì thôi, chứ vào rồi không còn sức để thở nữa . Hôm trước lên Vcom chơi với Hiển cũng không mệt bằng ở đây . Dù máy nhẩy ở đó nhảy cả chân và tay nhưng không hề mất sức , còn ở đây thì…chưa nhẩy hết xèng đã khát khô cổ . Bước lại quầy , tôi mua hai lon sữa dừa . Vừa hút thứ nước ngọt ngọt mát mát vào cổ , tôi vừa quan sát xung quanh . Đúng là vào cái giờ “ Trưa chẳng ra trưa , chiều chẳng phải chiều” , sega hoàn toàn vắng người . Nhìn đi nhìn lại chỉ có tôi , nhỏ Hằng và một đôi tình nhân đập gián gần đó . Chẳng bù cho thứ 7 hàng tuần , muốn vào nhảy phải xếp hàng . Đúng là “ thứ bẩy máu chẩy về tim” mà .
Đón lon nước từ tay tôi , nó làm một hơi rồi nói :

- Lâu không lên chơi , nhảy gượng chân quá !

- Tao mới không ổn ! Nhảy double bài con mèo mà chỉ được A , chán !

- Tại dạo này mày cũng không có thời gian lên mà – Nó nheo mắt nhìn tôi giận dỗi – Hôm trước mày và tên Hiển lên Vcom chơi mà không rủ tao nhé !

Nhún vai , tôi nói giọng vô tội :

- Chẳng phải mày không thích máy nhẩy ở đó sao ? Mày kêu nhảy như thế không sướng . Ở Sega khoái hơn dù khá mệt !

Không trả lời tôi , nó làm một hơi hết lon nước rồi lên nhảy tiếp :

- Mày đúng là hiểu tao - Vừa giải mã để nhân đôi ,nó vừa nói – Lâu tao không nhảy hard bài staria , để xem có xuống hạng không !

Hai đứa chơi đến mệt lả , không còn sức để thở thì về . Cái giọng vô tư của nhỏ Hằng làm một vài người trên đường quay lại nhìn :

- Ủa , lão Hưng kìa ! Lão làm gì ơ đây ? – Nó phóng lên đi song song với con SH – Anh Hưng ! Anh không đi làm hả ?

- Tao về sớm – Hơi cười khi nhận ra người quen , lão nói – Đi đường này thì chắc hai đứa từ Sega về phải không ?

Gật đầu như bổ củi , tôi tò mò :

- Anh đi làm về sao lại đi đường này ? Mà mới có 4 giờ mà…- Nhíu này nhìn lão , tôi hỏi giọng nghi ngờ - Anh đến trường tên Lâm hả ?

- Đúng là không giấu được nhỏ - Nụ cười của lão hơi ngượng – Huy bảo hôm nay Lâm không đi xe . Nên tao qua đón , tiện thể giải quyết luôn vụ hôm trước !

Đi học mà không đi xe thì sao Lâm đến trường được chứ ? Dù thắc mắc nhưng tôi không hỏi vì đã tới cổng trường Đại học Mỹ thuật công nghiệp . Giơ tay chào theo kiểu nhà binh , tôi trêu lão :

- Chúc anh thuận buồm xuôi gió !

- Sẽ như lời chúc của nhỏ !

Hoà theo tiếng gió là giọng cười vui vẻ của tôi và Hằng . Hai đứa đều biết lão Hưng đang làm những chuyện trái với bình thường . Việc lão đứng chờ trước cửa đã là việc hy hữu , giờ lại đi đón Lâm tan học thì sốc thật đấy . Vì muốn hố sau ngăn cách giữa lão và Lâm ngày càng to nên tôi và nhỏ Hăng đều thầm nhất trí không nói việc : Lâm cực kỳ ghét chuyện đưa đón . Đó là điều tối kỵ của nó . Quả này cho lão Hưng “ tội chồng thêm tội” .
Không hỏi ý kiến tôi , nhỏ Hằng phóng thẳng đến bệnh viện thăm Mạnh . Ló đầu vào , tôi ngạc nhiên không thấy Mạnh đâu . Bệnh nhân mất tích rồi ! Nhưng đồ dùng của nó vẫn còn đây cơ mà . Tính chạy ra ngoài tìm nhưng nó đang được nhóc Huy dìu vào :

- Thấy từ ngoài cổng nhưng gọi mãi mà Thư không nghe thấy – Dìu Mạnh ngồi xuống giường , Huy quay sang hỏi – Hai người đi cùng nhau , chắc lại lên Sega phải không ?

Sao nó và lão Hưng đoán hay vậy ? Không nhẽ tôi và nhỏ Hằng có mỗi Sega là điểm dừng thôi sao ? Xí !!! Nhìn Mạnh đang cười cười , tôi móc lò :

- Khoẻ chưa mà tập đi ? Công nhận tình yêu có thể chữa lành mọi vết thương !

- Thì đã bảo “ Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” mà - Nhỏ Hằng cũng không vừa , nó tiếp lời tôi - Nhất là nụ cười của người trong mộng phải không Mạnh ?

- Hai người chỉ được cái nói… đúng – Đang nói thì nó gãi đầu bối rối khi nhận được cái trừng mắt cảnh cáo của Huy – Tôi không còn người thân , may có Huy bên cạnh không thì…

Không một mảy may xúc động , Huy cắt ngang lời tên béo với giọng thản nhiên :

- Vì tôi mà anh phải nằm viện , nên không cần nói như vậy – Đôi mắt nó nhìn Mạnh không cảm xúc – Tôi phải có trách nhiệm với cái chân của anh !

- Huy ác và nhẫn tâm thật – Nhìn Huy , tôi nhận xét thẳng thừng rồi quay sang hỏi Mạnh – Còn ông vẫn không thay đổi chứ ?

- Sao lại phải thay đổi - Bỏ qua cái lừ mắt của Huy , Mạnh cười tươi – Tìm được một nửa của mình , ai lại buông tha dễ dàng chứ .

- Vậy cứ ôm lấy rồi canh giữ hoài nhé – Nháy mắt trêu nó , tôi quay sang hỏi Huy – Có chuyện vui muốn cho mọi người biết nè . Chuyện lão Hưng đó, mọi người biết chưa ?

Khuôn mặt không cảm xúc của Huy bừng sáng khi nụ cười xuất hiện trên môi nó:

- Có phải Thư vừa gặp lão trên đường Đê La Thành không ? – Nó là thầy bói hả , sao lại biết . Nó hơi cười khi thấy vẻ sửng sốt của tôi và nhỏ Hằng - Người bảo anh Lâm không đi xe là tôi đấy !

Thấy cái mặt nghệt của tôi , nó vỗ nhè nhẹ vào má :

- Hôm qua lão có kể lại cuộc nói chuyện hôm trước với Thư – Đôi mắt đang cười đó đột nhiên đanh lại – Tôi sẽ không tha thứ cho những ai làm Thư khóc đâu. Dù có là anh tôi đi nữa .

Vội vàng nắm chặt tay Huy , tôi cất gọng vui vẻ để kéo nó bình tĩnh trở lại:

- Tên béo này khai Lâm ghét đưa đón đúng không ? Huy ác thiệt ! Lão Hưng sẽ bị ghét dài dài cho mà xem .

- Vẫn không đủ bù đắp cho những giọt nuớc mắt Thư đã khóc – Nó nhìn tôi trìu mến – Lão là anh nên tôi chỉ xử nhẹ thôi !

- Nhưng Lâm sẽ xử đẹp lão phải không ? - Nhỏ Hằng hiểu chuyện nên nhảy vào kéo vẫn đề sang một hướng khác – Lão Hưng có những đứa em “ tốt” thiệt !

Gật đầu đồng ý với Hằng , tôi định đi mua cơm vào cho Mạnh nhưng Huy cản lại vì bác gái nói sẽ mang cơm vào cho hai đứa . Cuối cùng nhỏ Hằng chở tôi về rủ Lâm đi ăn .Chắc giờ này nó tan học rồi . Đúng như tôi dự đoán , nó ngồi chình ình giữa nhà với khuôn mặt khó đăm dăm . Vừa thấy tôi , nó đã quắc mắt :

- Ai trong hai đứa mày nói tao không đi xe hả ?

Không đánh mà khai , nhỏ Hằng thật thà khi thấy nguy hiểm đang gần kề :

- Huy !

- Lý do ?

- Tao cũng không biết vì sao nhưng hình như hôm trước lão Hưng làm con Thư khóc - Nhỏ Hằng chỉ chỉ vào tôi và tuôn luôn một tràng – Nên nó mới chơi lão , và mày bị và lây !

Nó nhìn tôi như muốn hỏi thật không ? Nhún vai tôi không nói gì , để nó muốn hiểu sao thì hiểu . Nhìn tôi một hồi , cuối cùng nó dứt khoát :

- Được ! Tao sẽ hành hắn ta tới bến . Khi nào tởn thì thôi .

- Nè ,chuyện gì đã xảy ra vậy – Nhìn nó với vẻ tò mò cố hữu , tôi hơi rướn người ra phía trước – Lão làm gì mà mày tức giận thế ?

- Tao không muốn nhắc lại - Đứng lên ,nó hất đầu ra lệnh – Đi ăn tối luôn , tao không nấu cơm !

- OK , mày bao mà , lo gì - Nhỏ Hằng kéo tay tôi chạy ra xe với nụ cười vui vẻ.

Bữa ăn diễn ra vui vẻ đầy tiếng cười , thỉnh thoảng đan xen những cuộc đấu khẩu của Lâm và nhỏ Hằng . Hai đứa cứ như chó với mèo . Nhỏ Hằng vẫn còn tức vụ “tỉnh tò” nên hay cà khịa với Lâm , còn tên bạn lạnh lùng luôn đối đáp lại không nể nang gì cả . Nên cứ hễ gặp nhau là bọn nó chí choé.
Sau bữa ăn , nhỏ Hằng chở tôi lang thang ngoài đường trên con sirius của nó . Lâm không đi cùng vì phải đến nhà bạn lấy tài liệu . Lòng vòng ngoài đường cả tiếng đồng hồ , đột nhiên Hằng dừng lại truớc một quám khá đông người rồi quay lại cười cười :

- Tao muốn vào đây !

- Hả ? Nhưng đây là …

- Hả ? Nhưng đây là quán rượu mà – Tôi trố mắt nhìn những người đàn ông đứng tuổi đang cười nói uống rượu rôm rả , chưa kịp phản đối tôi đã vội ôm chặt khi nhỏ Hằng phóng thẳng xe lên lề đường .

Ý kiến của tôi không được nổi một gam trong mắt nó , vậy mà còn giả bộ hỏi . Tôi bước xuống xe trong cái nguýt dài . Cười thản nhiên trước ánh mắt thú vị của mọi người , Nhỏ Hằng thảy thảy chìa khoá và lớn giọng gọi :

- Chục chân gà nướng nha người đẹp ! – Nháy mắt với cô phục vụ , nó chọn một bàn phía trong - Ngồi đi mày ! Tự nhiên tao lại thích ăn chân gà ..hì hì ..

Trời ! Muốn ăn chân gà cũng đâu cần vô nơi toàn đàn ông con trai chứ . Chịu thua nó luôn ! Nhún vai , tôi ngồi xuống :

- Mày tửng hết chỗ nói !

Đáp lại lời tôi là cái nháy mắt với những tiếng huýt sáo của những bàn gần đó rồi quay sang cười với tôi :

- Ăn uống mà bị chê là tửng hả ?

Nhún vai không trả lời , tôi đảo mắt một vòng xung quanh quán . Đúng là ngoài tôi và Hằng , quán toàn đàn ông con trai . Mọi người đang cụng ly trăm phần trăm, một số người nhìn về phía này với nụ cười khó ưa . Quá quen với những đôi mắt tò mò , tôi quay lại nhìn nhỏ Hằng đang nhịp nhịp tay trên bàn một điệu nhạc vui nhộn nào đó .
Nó hất đầu hỏi khi cô phục vụ đặt đĩa chân gà lên bàn :

- Rượu không mày ?

- Rượu là thứ tao không thích - Cầm một chân gà lên , tôi hít hà mùi thơm – Tao chỉ uống khi thấy cần !

- OK – Nó quay sang cô phục vụ nãy giờ vẫn đứng chờ - Nếu thêm gì chúng em sẽ gọi sau . Cảm ơn người đẹp nhiều !

Nở nụ cười niềm nở , cô phục vụ bước đi với cái gật đầu .
Vứt sự khách sáo sang một bên , tôi và Hằng giải quyết những chiếc chân nướng thơm phức . Cũng gần năm rồi , tôi không được thưởng thức món ăn này . Khi ở Hải Phòng tôi và Lâm thường xuyên đi ăn , chứ từ khi về Hà Nội thì cuộc sống bận rộn đã làm quên đi thú nhậu nhẹt của hai đứa . Lâm không bận , có phải lúc này ba đứa vui hơn không !
Đang tiếc vì không có thằng bạn ở bên thì mắt tôi lia phải người quen . Bộ tóc mai đó không nhầm vào đâu được . Dũng có chuyện gì mà nhậu một mình thế nhỉ? Giật mình tôi quay lại vì tiếng tằng hắng của nhỏ Hằng :

- Người quen hả mày ?

- Ừa ! Nói thế cũng được - Mở to mắt , tôi nhìn con bạn bê đĩa chân gà đứng lên – Làm gì vậy ?

- Uống rượu một mình buồn lắm mày – Nháy mắt , nó ra hiệu cho tôi – Qua đó!

Không cần tôi đồng ý hay không , nó đi thẳng sang bàn thằng nhóc làm tôi lóc cóc chạy theo . Hằng kéo ghế ngồi xuống thật thản nhiên :

- Người quen , tụi này ngồi cùng nhé !

- Người quen gì ? - Dũng nhướng mắt ngạc nhiên nhưng khi thấy mặt tôi , nó liền gằn giọng - Chị vẫn chưa bỏ cuộc hả ?

- Chưa bỏ cuộc nên chị mới sang đây lấy lòng nhóc nè – Tôi liền bốc phét khi nhỏ Hằng đá đá vào chân ra hiệu – Đây là Dũng em Duy béo ! Nó đã phát hiện ra âm mưu muốn làm chủ mấy cửa hàng vàng bạc của tao ! Thế có chết tao không cơ chứ !

Hơi nhíu mày nhưng nhỏ Hằng liền cười toe toét khi thấy tôi tủm tỉm cười . Giọng nói ngọt ngào của nó cất lên làm tôi rùng mình :

- Có phải Dũng đã đe doạ Thư không ? Con nhỏ thủ đoạn đầy mình này không chịu bỏ cuộc với trò vớ vẩn đó đâu - Nó liền cấu tay tôi ra hiệu làm tôi ngồi im nghe nó nói tiếp - Muốn thắng lớn thì phải có tay trong . Dũng thấy …Hằng được không ?

Để chứng minh đã mắc bẫy , Dũng ngập ngừng hỏi :

- Ý chị …

- Đừng gọi chị - Nhỏ Hằng cười duyên , sao tôi thấy nụ cười của nó gian gian - Gọi Hằng nha . Người ta không thích già……

- Chị…- Vẻ giận dỗi của Hằng làm nó vội đổi lại - Được rồi ! Hằng nói muốn làm tay trong cho tôi ư ?

- Ừ - Gật đầu , con nhỏ cười toe .

Nhìn nụ cười dễ thương đó , Dũng nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi thẳng :

- Hằng giúp tôi thì có lợi gì ? Không phải hai người là bạn sao - Giọng nó chuyển thành ác ý - Đừng nói vì tiền nhé . Tôi sẽ không …

Thật thản nhiên , nhỏ Hằng cầm ly rượu của Dũng uống cạn :

- Tền Hằng không thiếu - Dốc ngược ly rượu xuống , nó nhìn Dũng với đôi mắt lúng liếng - Hằng chỉ thiếu …người tình !

Biết con nhỏ đang đùa nhưng không ngờ nó lại giở chiêu này . Xem nhóc Dũng xử lý thế nào . Để lấy lại bình tĩnh , thằng nhỏ giật ly trên tay Hằng rót rượu và uống cạn :

- Dù tôi ít tuổi hơn nhưng cũng không nên đùa như thế !

- Đúng ! - Gật gù , tôi tán thành ý kiến của Dũng – Mày không thấy nó quá xấu so với mày sao ? Mốt hay không tao không biết , chứ bộ tóc mai đó xấu òm ! Tính tình thì bất lịch sự chẳng bù cho Duy ….

Cộp !!!
Giật mình , tôi nhìn đôi mắt giận dữ của Dũng . Nó vừa dằn mạnh ly xuống bàn với sự tức giận kìm nén :

- Chị nói đúng ! Tôi không bằng anh ta - Tiếng nghiến răng cho biết : tôi vừa chạm vào nỗi đau của nó – Anh ta tốt hơn tôi ! Trưởng thành chín chắn hơn tôi…

- Dũng nói không đúng - Giọng nói ngọt ngào của Hằng át đi vẻ tức tối của Dũng - Mỗi người là cá thể riêng biệt ! Không nên so sánh vì mọi sự so sánh đều khập khiễng !

- Hằng ngạo tôi đấy à ?

Lắc nhẹ đầu , nhỏ Hằng tủm tỉm cười :

- Thiệt mà ! Dũng có điểm hơn Duy nhiều - Giọng nó ngày càng ngọt – Dũng có khuôn mặt ăn đứt tên béo đó !

Tôi phì cười khi nhỏ Hằng dứt lời , nhóc Dũng thì lừ mắt cảnh cáo . Ơ ! Nhưng sao hai tai nó lại đỏ thế kia ? Nó ngượng hả ? Nó ngượng quá hoá khùng khi thấy cái trố mắt của tôi :

- Có gì mà nhìn ?

Lại một lần nữa , nhỏ Hằng cắt ngang lời Dũng với giọng ngọt ngào đến nổi gai ốc :

- Không phải mày kêu có việc cần về sớm sao Thư ? - Thản nhiên , nó đặt vào tay tôi chùm chìa khoá …xe nó - Trả mày nè ! Về đi không lại hỏng việc !


Thời gian kết bạn với nó cũng đủ làm tôi hiểu những suy nghĩ trong cái đầu xinh đẹp này . Vừa đứng lên tôi vừa giả bộ hỏi :

- Vậy mày về bằng cách nào ?

- Người tình mới sẽ đưa tao về - Nó đá lông nheo với Dũng làm hai tai thằng nhỏ ngày một đỏ .

Cười toe toét , tôi chào hai đứa rồi ra lấy xe . Tên Dũng đã trong tầm ngắm của nó thì không thoát được đâu . Từ khi bị Lâm từ chối , nhỏ Hằng thay đổi khá nhiều trong quan niệm yêu đương . Đến giờ tôi cũng không nhớ nổi nó đã cho rơi bao nhiêu chàng . Đây cũng là lý do nó và lão Hưng là cạ cứng . Thời gian nó và lão Hưng cặp kè cũng tương đương thời gian tôi ở bên Lâm . Có thể nói : Nhỏ Hằng là người bạn tri kỷ nhỏ tuổi của lão Hưng !

~~~~~~~~~~~~

- Thư không đi học hả ?

Vừa ló mặt xuống tầng , tôi đã đụng ngay nhóc Huy . Lắc nhẹ đầu , tôi nói với nụ cười trên môi :

- Thư ra sân bay tiễn bạn nên nghỉ học luôn – Nhìn bộ quần áo trên tay nó , tôi thắc mắc – Huy chưa đi học hả ? Muộn rồi đấy !

- Tắm xong tôi mới đi - Đặt tay trên nắm đấm cửa , nó quay lại hỏi – Tôi đưa Thư đi nhé ! Từ đây ra sân bay cũng không gần .

- Được rồi ! Thư lấy xe Lâm đi – Bước được mấy bước tôi vội quay lại dặn - Đừng gọi Lâm dậy ! Hình như nó vẽ đến sáng nay .

Huy đóng mạnh cửa sau khi buông gọn :

- Đi cẩn thận nhé Thư !

- Ừa - Chạy vội ra lấy xe vì cũng khá muộn , tôi phóng nhanh đến sân bay .

Muốn tôi ra tiễn nên Hiển đã chọn giờ bay vào sáng sớm . Vậy là hôm nay nó đi thật , phải rất lâu tôi mới được gặp nó . Cảm thấy đang mất mát một thứ quan trọng .
Hiểu tình cảm của tôi và Hiển , nhỏ Hương vào phòng cách ly trước . Tôi giơ tay ra bắt nhưng bị nó ôm chặt :

- Giữ sức khoẻ nha mày ! Tao gọi điện đừng có tắt máy , dù có một hai giờ đêm vẫn phải nghe , nhớ chưa ?

Phì cười với giọng doạ nạt của nó , vòng tay tôi siết chặt hơn :

- Hương sinh nhớ báo tao nhé ! Tao nôn làm mẹ đỡ đầu lắm !

Nó trả lời tôi bằng giọng cười nho nhỏ . Đẩy nhẹ ra , nó nhìn thẳng vào mắt tôi :

- Tao có thể hôn mày không ?

- Không !

- Vẫn câu trả lời đó – Lắc đầu giận dỗi , nó cúi xuống thì thầm vào tai tôi – Tình cảm tao dành cho mày mãi mãi không thay đổi …

Tôi ngỡ ngàng đến nỗi không kịp phản ứng khi nó hôn phớt qua má . Như sợ tôi đánh , nó chạy vội vào phòng cách ly . Tiếng cười sảng khoái của nó làm tôi giật mình tỉnh lại . Tên bạn quỷ quyệt này , nhỏ Hương mà thấy thì chết . Lúc đó tôi có nhảy xuống sông …Tô lịch cũng không rửa sạch tội . Thiệt là ….
Nó quay lại nhìn tôi lần cuối rồi giơ tay vẽ hình trái tim thật to kèm theo là nụ cười rộng đến mang tai . Thật tàn nhẫn , tôi tóm tay vào không khí rồi ném mạnh xuống đất , dùng chân đạp đạp lên trêu tức nó . Không nghe thấy tiếng cười nhưng đôi mắt lấp lánh đó cho biết nó đang cười vui vẻ . Vẫy vẫy tay , tôi nhìn theo buồn buồn . Vậy là nó đi thật rồi . Sẽ không còn những buổi lên lớp cãi nhau nữa ….

Từ sân bay tôi đi thẳng đến nhà sách xem bác Nga lên chưa . Cửa hàng đóng cửa cũng một tuần rồi còn gì . Cánh cửa bên trái mở rộng cho biết chủ nhân đã về . Sau tiếng chuông “ tính tong” , một người phụ nữ đứng tuổi với khuôn mặt phúc hậu bước ra :

- Con hả Thư ? Vào đây ! Vào đây con !

- Con chào bác - Dắt xe vào nhà , tôi tía lia – Con đoán hôm nay bác về nên con qua .

- Bác lên từ tối qua - Bước đến mở tủ , bác mang ra một túi nilong to – Có quà cho con này !

- A ! Bánh đậu xanh - Ngồi xuống cạnh bác , tôi cười vui vẻ - Bác Nga là nhất !

- Cha cô ! – Bác dí dí ngón tay vào trán tôi và mắng yêu - Chỉ thế là giỏi !

Cười khoe hết răng , tôi tò mò :

- Ở nhà có chuyện hả bác ? Bác đi cả tuần làm buổi chiều con chẳng biết làm gì!

- Thì chuyện thằng Tùng nhà bác chứ chuyện gì đâu – Chép miệng , bác nói giọng buồn buồn – Nhà có mình nó là con trai , vậy mà 28 rồi vẫn chưa chịu lấy vợ . Người ta bằng tuổi bác đã có cháu bồng cháu bế rồi …

Mở to mắt hết cỡ , tôi hỏi lại cho chắc ăn :

- Bác muốn anh Tùng cưới vợ ạ ?

- Bác cũng hiểu thanh niên bây giờ nghĩ gì , phải có sự nghiệp mới nghĩ đến chuyện gia đình . Nhưng họ hàng dưới nhà cứ hối thúc mãi .

- Ảnh mới 28 mà bác ! Thời nay đàn ông 33, 34 lập gia đình vẫn chưa muộn đâu bác .

Thở dài , bác phân trần :

- Thì cũng có ai ép nó cưới ngay ? Bác chỉ khuyên nó kiếm lấy một cô rồi hai ba năm nữa cưới cũng được . Vậy mà nó dám nói “ Con không lấy vợ ! Mẹ nói với các bác là nếu muốn thì tự đi mà cưới . Con không cưới” , thế có ức không cơ chứ !

Tôi cười rúc rích theo từng lời kể của bác . Lão Tùng láo thiệt ! Dám ăn nói với mẹ như vậy .
Tiếng thở dài của bác làm tôi nín cười :

- Bác giận quá quạt cho một trận làm nó đóng cửa ở trong phòng suốt . Sáng nay ra khỏi nhà từ năm giờ - Đang nói thì mắt bác ánh lên vẻ dứt khoát - Được ! Để xem nó cương đến khi nào ?

Ngoài mẹ và mẹ Lâm ra , bác Nga là người phụ nữ tôi kính nể nhất . Bác_người phụ nữ goá chồng đã 15 năm một mình nuôi con và gánh vác cửa hàng sách to lớn này . Dù vất vả khó nhọc nhưng tính hài hước trong bác không mất đi , bằng chứng là bác rất được lòng nhân viên bởi sự vui vẻ của bản thân .
Quả này lão Tùng khổ rồi đây ! Bên tình bên hiếu biết bỏ bên nào ? Nhất là mối tình của lão có đi đến hôn nhân cũng không có cháu cho bác Nga bế . Trong khi bác Nga yêu trẻ con đến mức thường xuyên sang nhà chị Mai bên cạnh chơi với bé Na hai tuổi .
Chưa kịp phát biểu ý kiến thì di động reo . Vội vàng mở máy ra tôi thấy số của bác gái :

- Con xin phép bác - Nhận được nụ cười hiền của bác Nga , tôi nghe máy – Con Thư đây ạ !

- Trưa con về ăn cơm với bác nha Thư - Giọng bác hơi ngập ngừng – Con không bận gì chứ ?

- Dạ không ! Con không bận ạ - Tôi nói nhanh khi thấy giọng bác buồn buồn – Có chuyện gì hả bác ? Sao giọng bác…

- Không có gì đâu – Tiếng cười nho nhỏ ở đầu dây làm tôi yên tâm hơn – Hôm nay bác tự tay xuống bếp và nhớ đến con . Con qua chứ Thư ?

- Bác nấu ăn thì nhất rồi ! Con phải đến chứ ạ - Tôi cười theo nụ cười hiền lành của bác Nga .

- Ừ , vậy con qua luôn nhé . Bác phải xuống bếp đây ! Chào con !

- Con chào bác – Gập máy , tôi nhìn bác Nga rồi gãi gãi đầu - Con…

Lại một nụ cười hiền xuất hiện trên gương mặt phúc hậu của bác :

- Bác cũng đang định bảo con ở lại , nhưng thôi được rồi ! Con qua đó đi , không chị Thanh lại buồn !

- Con…

- Bác hiểu ! Người cần người thân bên cạnh lúc này là chị Thanh , chuyện cũng còn mới …- Bác vỗ nhẹ lên tay tôi – Con khách sáo nữa bác giận đó !

- Vậy con qua bên đó đây – Tôi vừa đứng lên đã bị bác giữ tay .

- Con chờ một chút _ Bước lại mở tủ , bác mang ra một tui nilong khác – Con mang cho chị Thanh giúp bác !

- Dạ ! - Cười toe , tôi dắt xe ra ngoài .

Vừa dừng xe , tôi đã nhìn người mở cổng với sự ngạc nhiên cực độ :

- Anh không đi làm hả ? Giờ này có mặt ở nhà , ngộ hen !


- Đã nói tao cai rồi mà – Lão Hưng mở rộng cửa cho tôi đi vào - Với lại từ ngày cha dọn ra ngoài , tao không nỡ để mẹ ăn cơm một mình .

- Ừa ! - Chờ lão đóng cổng xong , tôi bước song song – Anh ở nhà vì chữ hiếu hay còn vì cái gì nữa ?

- Cũng muốn chứng minh cho ai đó là tao thật lòng - Đột nhiên lão khoác vai tôi và thì thầm – Sau vụ đứng dưới mưa tao càng quyết tâm cưa đổ thằng nhỏ !

- Nó ghét anh lắm ! Việc anh mang họ Sở vẫn in đậm trong mắt nó !

- Ghét và yêu chỉ cách nhau một sợi chỉ mong mạnh thôi – Lão buông tay khi thấy bác gái bước ra từ bếp – Con nhỏ tham ăn đến rồi !

Cú đánh của tôi bị trượt vào không trung vì lão đã nhanh chân vọt vào bếp trong tiếng cười sảng khoái . Lắc đầu , bác gái cười :

- Hai đứa như con nít ! Vào ăn thôi Thư !

- Dạ - Tôi bước theo bác , vừa nhìn thấy mâm cơm tôi đã trầm trồ - Chưa ăn con đã thấy ngon rồi !

- Ngon thì con ăn nhiều vào nhé - Ngồi xuống cạnh lão Hưng , bác gái nhìn tôi trách nhẹ - Dạo này con gầy lắm đấy !

- Dạ ! Con sẽ không chừa một món nào – Vui vẻ , tôi nói tránh đi cho bác đỡ mắng - Con mời bác ! Em mời anh !

- Ừ , ăn đi con !

Giọng nói vui vẻ của bác làm tôi yên tâm hơn . Việc bác trai giờ không còn ảnh hưởng nhiều đến bác nữa , đặc biệt lão Hưng thay đổi khá nhiều làm bác càng vui hơn . Vì muốn nụ cười nở trọn vẹn trên môi bác , tôi tự hứa sẽ khuyên nhóc Huy về nhà bằng được . Nhưng chắc phải đợi Mạnh ra viện đã .
Sau bữa cơm , bác gái lên nhà nghỉ ngơi để giới trẻ được tự nhiên . Bê đĩa xoài xanh , tôi ngồi xuống cạnh lão Hưng :

- Mấy giờ anh phải đến công ty ?

- Còn sớm mà nhỏ - Lão nhăn mặt khi thấy tôi chấm muối ớt ăn ngon lành – Không hiểu sao con gái lại thích ăn chua ?

- Cũng như em không hiểu thuốc là và rượu có gì hay mà đàn ông con trai lại thích ?

- Cái gì nhỏ cũng đối đáp được – Lão ngả hẳn người ra ghế - Nhóc Mạnh sao rồi ? Nó đã tập đi chưa ?

- Hôm qua Huy bắt đầu dìu nó tập đi rồi - Cắn một miếng xoài to , tôi nói gọng tưng tửng - Người anh muốn hỏi đâu phải Mạnh ! Cứ vòng vo hoài !

Ngồi thẳng dậy , lão nhìn tôi sốt ruột :

- Từ hôm đó Lâm có nhắc gì đến tao không ?

- Không - Lắc đầu , tôi thành thật – Nó chỉ cảm thấy giận vì anh đến trường đón nó thôi . Anh bị nhóc Huy chơi đó !

- Tao biết - Khều khều tôi , lão tò mò – Sao Lâm ghét chuyện đó đến vậy ? Tao thấy bình thường mà !

Cố nhai xong miếng xoài trong miềng , tôi từ tốn kể :

- Hồi ở Hải Phòng nó bị một tên theo bám từ sáng đến tối , không lúc nào rời – Nhìn thẳng vào mắt lão , tôi buông gọn – Lúc đó nó bị gièm pha nhiều lắm ! Nên ai mà đưa đón thì nó cho đứt luôn !

- Tao hiểu – Lão nói giọng nghiêm túc - Nhất là nó lại là…cảm giác bị bám đuôi khó chịu lắm !

Tôi im lặng không nói gì sau lời nhận xét của lão . Giải quyết gần hết đĩa xoài thì lão lại lên tiếng :

- Bây giờ Lâm ngày càng ghét tao ! Mà tao có tội gì đâu , toàn “ tình ngay lý gian” thôi .

Nghe lão nói , tôi mới sực nhớ ra một chuyện :

- Nè ! Cô nàng tối hôm đó là ai vậy ?

- Tao điều tra rồi – Khoé miệng lão hơi nhếch lên – Hoá ra Hồng đã theo dõi và dùng thủ đoạn đó . Còn có Ngân nữa , cô ta đứng sau vụ này .

- Anh đã làm gì mà bị trả thù như vậy ?

Nhún vai , lão nói thản nhiên đến vô tình :

- Tao chẳng làm gì cả ! Chỉ là người tình một thời thì nên biết thân biết phận .

- Đó là lý do Lâm ghét loại Sở khanh như anh – Tôi lừ mắt nhìn lão – Trò chơi nên dừng lại trước khi nó làm người khác đau khổ !

Lão nhìn tôi không nói gì , rồi cất gọng đều đều :

- Nhỏ biết tao có tâm trạng gì khi đứng chờ nó dưới mưa không ? Lòng thì muốn về nhưng chân không cất bước . Lúc đó tao thấy mình thật ngu ngốc ! Vì một thằng con trai mà đứng dưới mưa…ngu thật phải không ?

- Lúc đó anh thực sự không muốn Lâm hiểu lầm phải không ?

- Đúng ! Tao không biết vì sao nhưng tao không muốn nó hiểu lầm .

- Dù lạnh dù giận nhưng anh vẫn đứng chờ , nhất quyết chờ nó nghe giải thích mới chịu về phải không ? – Tôi từ tốn mở lòng lão ra .

- Ừ ! Nếu không nói rõ thì tao không thể ngủ ngon được . Cứ như mình vừa làm sai một việc gì đó .

- Và khi nó ra bảo anh vào nhà thì tất cả sự tức giận và mọi lời giải thích đều bay đi mất tiêu . Thay vào đó là sự vui sướng vì nó đã chịu gặp anh phải không ?

- Không sai ! Không hiểu sao lúc đó tao như lâng lâng . Dù mặt nó lạnh như tiền nhưng nó chịu gặp là tao vui rồi ….

Tôi cắt ngang không cho lão nói tiếp :

- Câu trả lời đã có sẵn trong tim anh rồi đấy - Đặt tay lên ngực lão , tôi mỉm cười – Thử đối diện với tình cảm của bản thân một lần đi anh !

Lão không nhìn tôi mà nhìn chăm chú vào đĩa..xoài . Tôi cũng im lặng để lão nhận ra những điều bao lâu nay đã chối bỏ . Giọng trầm trầm của lão làm tôi ngẩng lên :

- Lần sau tao sẽ có câu trả lời cho nhỏ . Chứ bây giờ lòng đang rối như tơ vò . Nếu câu trả lời cuối cùng là nhỏ sai thì trò chơi sẽ chấm dứt . Lâm là người tốt , tao không muốn nó buồn khi mọi việc vỡ lở .

- Cái kiêu ngạo của anh đâu rồi ?

- Cơn mưa đêm đó đã mang nó đi rồi – Lão đứng lên kết thúc câu chuyện – Tao đi làm đây ! Chứ ngồi đây toàn bị nhỏ đi guốc vào bụng .

Cười cười , tôi nhìn dáng cao lớn của lão lên gác . Lão có tình cảm với Lâm tương đương với việc lão là bi . Nhưng dù có là bi cũng không cưa nổi thằng bạn khó tính của tôi đâu . Nhất là nó ghét lão ra mặt .
Tiếng xe máy dừng lại trước cổng làm tôi ngó ra .Chạy ra mở cổng , tôi hỏi luôn không để Hằng nói một tiếng :

- Sao mày biết tao ở đây ?

- Vừa từ chỗ Mạnh về , nhóc Huy thông báo - Thấy tôi mở rộng cửa , nó liền nói nhanh – Tao qua rủ mày đi chơi !

- Se ga ?

- Không ! Cafe. Com !

Bây giờ lão Hưng đi làm cũng không có người buôn với tôi , bác gái chắc vẫn đang nghỉ . Thôi đi với nó vậy , hôm nay thấy lười làm việc quá . Gật đầu đống ý , tôi vào dặn dì An rồi dắt xe Lâm ra .

- Thằng Lâm cũng ở đây ? - Nhỏ Hằng hất đầu hỏi tôi với vẻ tò mò .

- Không ! Hôm nay nó ở nhà . Tao lấy xe nó ra sân bay tiễn Hiển !

- Thằng Hiển đi rồi ? - Rồ ga , nó đi song song với tôi - Lấy vợ đúng là đeo dây vào cổ mà !

- Biết làm sao ! Giờ có vợ con thì phải có trách nhiệm chứ - Bẻ lại gương , tôi hỏi nó – Đi đâu mày ?

- Thọ !

Lại Thọ ! Sao nó thích quán cafe này thế không biết ? Đảm bảo chút nữa nó sẽ ngồi trên gác cho mà xem .
Đoán không sai mà ! Vừa gửi xe xong , nó đi thẳng lên gác không thèm hỏi ý kiến tôi . Nhưng sao nó lại ngồi vào bàn đã có người thế kia ? Dũng cũng ở đây ? Chưa kịp hoàn hồn , tôi đã giật mình khi Dũng gật đầu chào tôi :

- Chào chị !

Nhỏ Hằng đập vào Lưng vì tôi cứ há hốc mồm ngạc nhiện :

- Bất lịch sự quá mày !

- Hì hì ..- Gãi gãi đầu , tôi quay sang chị phục vụ gọi nước – Sinh tố xoài !

Chờ Dũng và Hằng gọi xong , tôi đùa :

- Gặp chị không sợ bị lấy lòng hả nhóc ?

- Chị là bạn của Hằng thì cũng là người tốt – Nó hơi cười khi nhắc đến tên Hằng – Tôi cũng biết từ trước đến nay chị đùa với tôi . Xin lỗi đã có những lời không phải với chị !

Tôi có nghe nhầm không ? Nó xin lỗi tôi ? Chẳng phải nó gặp Hằng sau tôi sao , vậy vì lý do gì nó nói vì tôi là bạn Hằng nên là người tốt ? Đừng nói là nó đổ rồi nhé ! Trình cưa của Hằng cao đến vậy sao ?

- Vậy nhóc không phản đối nếu chị đưa Duy vào tròng chứ ?

Tôi vừa dứt lời , nó đã nói với giọng tự tin :

- Tôi tin anh Duy đủ bản lĩnh để bước qua những âm mưu xấu xa !

- Cách nhóc nhắc đến Duy làm chị nghi ngờ , không còn ghét Duy nữa hả ?

- Tôi chưa bao gìơ nói ghét anh ta - Mắt nó hơi đảo sang nhỏ Hằng đang thản nhiên uống nước cam – Tôi muốn mình trưởng thành và chín chắn hơn .

Nhìn Hằng với đôi mắt thán phục , tôi cầm ly sinh tố uống một hơi rồi nói :

- Chị đang làm kỳ đà phải không ? - Đứng lên , tôi nghiêng nghiêng đầu – Thư có việc nên về trước ! Hai người ở lại nhé !

Nghe tôi về mà nhỏ Hằng chẳng có phản ứng gì , nó cứ điềm nhiên uống nước như là chuyện phải vậy mới hợp lôgíc . Chưa kịp cất bước , Dũng đã nói nhanh :

- Chị Thư này ! Tôi có một đề nghị nhỏ , chị đừng gọi tôi là nhóc nữa .

- Nhưng nhóc kém chị hai tuổi mà - Nhướng mắt ngạc nhiện , tôi hỏi lại – Nhóc thích già đi ư ?

- Chị làm được là đang giúp tôi đấy !

Đôi mắt chân thành của nó làm tôi nhìn nhỏ Hằng hỏi ý kiến . Con nhỏ chỉ nhướng mắt cười cười chứ không nói gì . Hiểu ra vấn đề , tôi nháy mắt :

- OK ! Chị sẽ gọi là Dũng nhé - Trước khi đi , tôi còn cố buông lại một câu - Chỉ cần trả ơn bằng đầu heo là được …ha ha…

Bước ra lấy xe với tâm trạng vui vẻ , sao tôi thấy mình như vừa “ giao trứng cho ác” . Dĩ nhiên trứng là Dũng rồi ! Vừa phóng xe đến công ty nộp bản dịch , tôi vừa huýt sáo một bản nhạc vui nhộn . Anh Lân đã biết vụ lão Tùng chưa nhỉ ? Phải vào xem tình hình mới được .
Tôi mở cửa sau tiếng vào đi của anh . Vừa thấy mặt tôi , anh đã trách nhẹ :

- Lần sau Thư đến không cần gõ cửa đâu ! Có phải người ngoài đâu mà giữ ý .

- Nhưng em sợ làm phiền ai đó ! Anh Tùng chắc giận em lắm vì mấy lần đã cắt ngang lúc cao trào - Ngồi xuống ghế , tôi trêu anh .

- May hôm nay Tùng đi giao dịch bên ngân hàng , chứ không thì …- Lườm tôi , anh mở tủ lấy nước - Chiều nay em vẫn được nghỉ đúng không ?

Gật gật đầu , tôi tò mò :

- Dạ đúng ! Anh Tùng nói với anh việc bác Nga chưa ?

- Anh cũng đang đau đầu vấn đề đó đây ! Có lẽ anh nên đến nói thật với bác !

- Em nghĩ không ổn ! - Chắt lưỡi , tôi đưa ý kiến – Anh không biết đó thôi , bác Nga thích có cháu bế lắm , lúc sáng em có qua nhà mà !

Thở dài , anh trầm ngâm :

- Vấn đề là ở đó ! Tùng thì bướng quá . Lại còn nghĩ đến việc dọn ra ngoài nữa chứ .

- Không được ! Cách đó không được – Tôi vội vàng hớt ngang – Làm vậy tình hình càng xấu thêm thôi !

- Anh tính mãi vẫn không ra ! Làm gì để vẹn cả đôi đường đây ?

Tôi cũng nhíu mày nghĩ kế phụ anh , nhưng càng nghĩ càng rối thêm . Lắc đầu , tôi buông xuôi :

- Đến đường cùng thì đành chọn cách nói thật thôi !

- Anh thấy cách đó là tốt nhất . Bậc cha mẹ nào mà chẳng thương con , mong con mình hạnh phúc chứ - Mắt anh có tia sáng lấp lánh – Còn việc con cái thì anh đã có hướng giải quyết rồi .

- Cách gì vậy anh ?

Đáp lại vẻ tò mò của tôi là giọng nói bí mật :

- Anh không nói trước được ! Phải hỏi lại Tùng đã .

Không biết là gì mà bí mật thế nhỉ ? Tôn trọng suy nghĩ của anh , tôi đứng lên :

- Vậy em xin phép về - Gật đầu chào rồi tôi bước ra cửa – À quên ! Em luôn mong hai anh được hạnh phúc ! Cầu cho khó khăn này giúp cho tình cảm của hai người thêm mặn nồng !

- Cảm ơn Thư – Anh cười hiền nhìn tôi đóng cửa .

~~~~~~~~~~

Sau bữa cơm Lâm chở tôi vào viện chơi với Mạnh . Ngay đầu hành lang , tôi gặp Huy đang dìu Mạnh bước từng bước một . Tên Mạnh cười toe toét thế kia chắc tại lời cằn nhằn của nhóc Huy :

- Anh phải cố tự đi . Chứ cứ dựa vào tôi thì đến bao giờ mới đi được ?

- Nhưng anh đang đau mà ! Chân không theo sự điều khiển của anh .

- Anh không tự đi , tôi vứt anh lại đó - Tiếng gằn giọng chuyển thành vui vẻ khi thấy tôi và Lâm tủm tỉm cười – Hai người đến lúc nào thế ?

- Vừa xong !

- Anh Lâm dìu anh ta giúp tôi – Huy nói mà mắt tránh đôi mắt phật ý của Mạnh – Nãy giờ làm cái bệ , mỏi vai quá !

- OK – Tên Lâm cố tình thay Huy , bỏ qua lời trách móc nhỏ xíu của Mạnh :

- Sớm không đến muộn không đến , đến ngay vào lúc này …

- Hừ - Lừ mắt cảnh cáo Mạnh rồi Huy bước đến chỗ tôi – Thư ăn tối chưa ?

Gật đầu , tôi trả lời :

- Lâm bảo bác gái mang cơm vào cho hai người nên Thư ăn xong mới vào .

- Ừ , mẹ vừa về xong – Nó cầm tay tôi rồi giật mình – Thư bị bỏ đói hả ? Sao dạo này gầy thế ?

Đang gồng mình dìu bao gạo một tạ vào phòng , Lâm vẫn cố quay lại tố :

- Mỗi bữa nó chén ba bát đấy ! Nhưng vẫn không đủ bù đắp cho những hôm thức đêm .

Thấy Huy sắp sửa lên lớp , tôi vội vàng nói nhanh :

- Được rồi ! Được rồi ! Từ giờ Thư sẽ cố ngủ sớm ! Không quá ba giờ đêm là được chứ gì ?

- Thư …

- Nó nghe lời thì tương đương với việc tên béo này trong một đem giảm mười cân !

- Ai bảo mày trong một đêm tao không giảm được mười cân - Ngồi ngay ngắn lên giường , tên béo gân cổ lên cãi – Nhưng làm được việc đó thì phải nhờ ai đó, Huy nhỉ !

Tên Lâm ôm bụng cười khi nhóc Huy quắc mắt nhìn Mạnh toé lửa :

- Mày có sung đến mấy thì một đêm giảm được ba cân là căng !

- Tụi mày có thôi đi không ? Có con gái ngồi đây mà ăn nói thế hả ?

- Mày chỉ có thân xác là con gái thôi – Cả Mạnh và Lâm đều đồng thanh nói như đã hội ý trước .

Chưa kịp trả đòn thì câu nói của Huy càng làm tôi ức hơn :

- Tuy hai người nói bậy nhưng có câu này là chính xác – Nó vội đứng lên khi thấy vẻ phụng phịu của tôi – Hai người ở đây nhé . Tôi có việc phải đi !

- Việc gì mà đi giờ này hả Huy - Lần này là tôi và Mạnh cùng hỏi .

- Tôi có cuộc hẹn quan trọng – Nó quay lại vì Mạnh đã giữ chặt tay – Anh yên tâm ! Không phải như hồi trước đâu .

- Nhưng …

Nhẹ nhàng , nó gỡ tay Mạnh ra nhưng giọng nói vô cùng dứt khoát :

- Những gì tôi đã nói thì sẽ làm được . Trước khi đóng cổng tôi sẽ về .

Biết tính Huy , tên béo nhìn theo luyến tiếc làm Lâm cười trêu chọc . Trước khi bước hẳn ra ngoài Huy còn ngoái lại dặn tôi :

- Nhớ những gì Thư đã hứa đấy . Tôi sẽ hỏi anh Lâm để kiểm tra lại .

- Về việc giữ lời hứa thì Thư cũng giống Huy thôi – Tôi cười cho nó yên tâm .

Gật đầu , nó đi luôn không thèm nhìn Mạnh đến một cái . Tội nghiệp thằng nhỏ ! Nãy giờ cứ nhìn Huy “đắm sờ đuối” mà không được đáp lại , dù là một chút ban bố cũng không .
Tiếng Lâm vang lên làm tôi dứt mắt khỏi cánh cửa :

- Tao cá người nó hẹn tối nay là đàn ông !

- Nói bậy - Mạnh nói lớn .

- Tao cá cả gia tài là Lâm nói đúng !

- Hai đứa mày về đi .

- Đuổi thì về - Đứng dậy trước đôi mắt mở to của Mạnh , Lâm khoác vai tôi - Về thôi mày !

- OK !

Còn một bước nữa là tới cửa thì Mạnh gọi giật lại :

- Tụi mày bỏ tao cô đơn hả ?

Từ tốn quay lại , Lâm hỏi nó chuyện ngoài lề :

- Mày ngồi một mình có buồn không ?

- Có !

- Nhóc Huy không ở đây mày có nhớ không ?

- Còn phải hỏi !

- Vậy thì…- Nó lại khoác vai tôi sau khi buông tiếng cười - Cứ ngồi một mình mà gặm nhấm nỗi nhớ nhóc Huy nhé ! Tao về cho mày được tự nhiên…ha ha…

Bước theo đà kéo của Lâm , tôi cũng không nén được cười . Thường xuyện bị Lâm trêu chọc vậy mà Mạnh vẫn chịu được bao nhiêu năm nay . Hơ , biết đâu chính người chịu đựng giỏi như Mạnh mới cưa nổi nhóc Huy_một anh chàng siêu khó tính .

~~~~~~~~~~~~

Mải tránh ổ gà suýt tí nữa tôi đâm sầm vào cổng trường . Vỗ lên ngực để lấy lại bình tĩnh thì giọng nói quen quen làm tôi quay lại :

- Tôi có thể xin chị hai tiết đầu không ? – Nhóc Dũng đầu vuốt keo bóng mượt đang ngồi trên con Jupiter cười thân thiện với tôi .

- Để cuối giờ được không ?

- Nhưng tôi không chịu nổi nữa rồi !

Giọng năn nỉ của nó làm tôi xuôi lòng . Quán ăn bên kia đường lại một lần nữa hân hạnh đón tiếp tôi và Dũng . Sau khi gọi nước , nó vào đề luôn :

- Tôi nói vào vấn đề luôn nhé . Cũng biết là Hằng đang đùa giỡn nhưng tôi vẫn không thoát được bàn tay ma thuật đó .

Nhíu mày , tôi hỏi lại :

- Nhóc …à , Dũng biết Hằng chỉ trêu đùa nhưng vẫn kết nó phải không ?

- Ừ , tôi đã đầu hàng không điều kiện vào chiều hôm qua !

- Mới gặp có hai ngày mà Dũng .

- Thời gian không phải là tất cả !

Nghiêng nghiêng đầu , tôi đo lường sự thành thật trong đôi mắt nó . Đó là đôi mắt cương trực và thẳng thắn . Công nhận Dũng đẹp trai hơn Duy nhiều , nhất là đôi mắt đen và sâu luôn nhìn thẳng người đối diện . Gật gù , tôi hiếu kỳ :

- Vậy nhóc…Dũng cần gì ở chị ?

- Chị có thể nói cho tôi biết những thứ Hằng thích không ? Tôi không chơi với con gái nên không biết con gái cần và thích gì !

Đột nhiên một ý tưởng dễ thương lướt qua đầu , tôi vui vẻ nói :

- Giúp Dũng mà chưa thông qua ý kến Hằng là không hay nhưng sự thành thật đáng quý này , chị sẽ tiết lộ một chuyện cực kỳ bí mật !

- Chị cứ nói !

- Tuy hơi kỳ cục nhưng Hằng lại thích nên …

- Chị nói thẳng đi – Nó sốt ruột hối tôi .

- OK ! Nhỏ Hằng rất thích được tỏ tình theo kiểu cổ điển – Tôi cố tình dùng giọng bí mật để loè thằng nhóc – Nó từng tâm sự : Nếu có anh chàng nào đó tỏ tình bằng cây đàn ghita thì thật tuyệt . Nhất là vào đúng 12 giờ đêm_thời khắc bước sang một ngày mới thì càng lãng mạn . Nó khoái mấy cảnh tỏ tình giống bên Mexico lắm , đặc biệt sau khi xem phim “ Nhật ký cô bé Daniela” .

- Chị đang nói đùa tôi phải không ? – Nó nhíu mày nhìn tôi nghi ngờ .

Nhún vai bất cần , tôi nói thật vô tư :

- Biết khó tin nhưng Hằng lại thích thì biết làm sao ?

- Tôi thấy như đang bị ăn thịt thỏ !

- Thịt thỏ ngon mà chê – Nheo nheo mắt , tôi đùa với nó - Tại Dũng hỏi chị mới nói , chứ không…

- Không phải tôi nói chị nói dối , mà cái tin chị nói không đáng tin thôi .

Uống một ngụm nước rồi tôi tiếp lời nó :

- Tuỳ nhóc thôi – Tôi liền cười toe với đôi mắt trách móc của nó – Quên !!! Hì hì …

- Thôi chị lên lớp đi – Nó đuổi khéo tôi – Không lại mất buổi học vì chuyện vớ vẩn .

- Tình yêu không phải chuyện vớ vẩn – Tôi đứng lên nhưng vẫn chỉnh nó – Dũng cứ ngồi đây mà ngẫm chuyện… tình yêu nhé ! Chị vô lớp đây .

Nó không trả lời câu hỏi của tôi mà như đang suy nghĩ tận đâu đâu . Nhún vai , tôi bỏ lên lớp .
Ngộ thiệt nghen ! Mới quen nhau hai ngày mà thằng nhỏ đã đổ cái rầm ! Không biết nhỏ Hằng có họ hàng gì với lão Hưng không mà trình cưa của nó cao thế ? Nhưng chắc Dũng không nắm được con tim nhỏ đâu . Vì nó và lão Hưng có điểm chung “ Có mới nới cũ” . Ai mà yêu phải hai người này thì khổ dài dài !
Tôi chạy vào lớp đúng lúc vào tiết hai . Dù đã cố tập trung nhưng hình ảnh lão Hưng và Lâm , Hằng và Dũng cứ bay qua bay lại trước mắt làm tôi không nắm rõ bài giảng của thầy .

Rẽ vào con ngõ quen thuộc thì hình ảnh lão Hưng bên cạnh con SH làm tôi mở to mắt ngạc nhiên . Bộ Lâm chưa đi học về hả ? Dừng xe trước mặt lão , tôi hỏi luôn:

- Anh đang chờ em hả ? Mọi khi giờ này Lâm đã về..- Tôi lại bị một cú sốc nữa khi thấy con dream chình ình trong sân – Ơ ? Sao anh không gọi Lâm ?

- Thằng nhỏ kiêu bá chấy – Lão nhún vai chịu thua – Tao rút kinh nghiệm không qua trường đón nó . Vậy mà thấy tao đứng chờ ở cổng , nó thản nhiên vào nhà rồi … “cách” một cái_cổng đã khoá .

Đang nói thì lão gắt lên :

- Vui lắm mà cười ? Tao chưa thấy ai đáng ghét như nó , một câu chào cũng tiếc !

- Vậy anh còn đứng đây làm gì - Hất đầu , tôi hỏi khó lão .

- Thì…

- Anh chờ bao lâu rồi ?

- Gần ba mươi phút – Lão lại gắt lên khi tôi ôm bụngcười – Còn cười nữa , tao không bao nhỏ bữa cơm đâu !

- Ý …hí hí…- Vì ăn , tôi cố nén cười – Em nín rồi , nín rồi …hi hi …Anh tính rủ em đi ăn trưa phải không ?

Trả lời tôi mà mắt lão cứ đảo vào nhà :

- Vậy nhỏ nghĩ tao đứng đây vì cái gì ? Với lại….

- Ok ! Ok ! Em hiểu - Mở cổng , tôi đi luôn vào trong - Nhiệm vụ của em là làm thuyết khách phải không ? Đúng là “đời không cho không ai cái gì” mà !

Dựng xe vào góc sân , tôi thi hành nhiệm vụ vừa được giao :

- Lâm ơi ! Tao đói !

- Cơm tiệm ! Tao cũng vừa về đã nấu đâu – Nó từ trong bếp bước ra .

- Dĩ nhiên – Tôi kéo tay nó lôi đi – Đi thôi ! tao đói rồi !

Mới được mấy bước thì nó trì người lại :

- Đợi chút ! Có phải cả hắn ta không ? – Đôi mắt chớp chớp của tôi làm nó quay ngoắt vào trong – Tao không đói !

- Vậy tao nhịn theo mày – Tôi thản nhiên lên giường nằm như không liên quan, và nói giọng phụng phịu – Dù đói nhưng ăn một mình buồn thí mồ !

- Tuỳ mày – Cũng không vừa , nó ngồi xuống chống cằm nhìn tôi .

Tên này không dùng biện pháp mạnh không được mà . Để xem nó cương với tôi đến lúc nào ? 1 phút ..2 phút …5 phút…8 phút , giọng nói của nó cho tôi biết ai là người chiến thắng :

- Kêu đói còn nằm đó ! Dậy ! Nhanh lên !

- Hì hì – Không thèm chờ nó nhắc đến lần hai , tôi bật dậy luôn - Đồng ý ngay từ đầu thì đâu có rắc rối !

Nó mang luôn cả khuôn mặt “đừng có nhìn” vào bữa ăn làm tôi chỉ muốn cười nhưng không dám . Lão Hưng thì giả mù , cứ luôn tay gắp thức ăn cho nó , mặc kệ đôi mắt cảnh cáo luôn sáng rực . Mới đầu nó còn bỏ sang bát tôi với sự túc giận nhưng vẻ chai lỳ của lão làm nó thay đổi chiến thuật . Mỗi lần lão tiếp thức ăn là nó lại nở nụ cười chết người đó . Và điều hiển nhiên đã xảy ra : đôi mắt lão như dán chặt vào mặt Lâm , còn miếng thức ăn vô tư rơi xuống bàn theo lực hút của Trái đất . Sau ba lần phí phạm thức ăn thì Lâm cáu thực sự :

- Anh không muốn ăn thì cũng đừng ném thức ăn đi chứ !

- Anh…

Không chịu nổi nữa , tôi cười phá lên trong những đôi mắt hiếu kỳ của mấy bàn bên cạnh . Tôi càng cười lão Hưng càng gãi đầu nhanh hơn , cuối cùng để chữa thẹn lão liền gắt tôi :

- Con gái con đứa vô duyên! Đang ăn lại cười !

- Ha ha….

- Nhỏ ….

Không muốn gây sự chú ý , Lâm liền gắp con tôm chiên bỏ vào bát tôi :

- Ăn đi còn lấy sức mà cười !

- Nè nè ! Lại đây ! - Nhỏ Liên kéo tay tôi về phía chị Thuý – Nhỏ biết chuyện lão Tùng bị ép lấy vợ chưa ?

Hử ? Sao mọi người biết ? Không nhẽ bác Nga nói ra …

- Cái mặt ngố này là chưa biết rồi - Thấy đôi mắt mở to của tôi , Liền liền hạ giọng bí mật - Lúc sáng bác Nga và lão Tùng cãi nhau ỏm tỏi . Tụi tao nghe thấy hết !

- Thư thấy không nên bàn chuyện người không có mặt -Tôi gạt phắt – Ta về vị trí đi , bác Nga ra thì không hay….

Phẩy tay , chị Thuý bĩu môi :

- Lo gì nhỏ ! Bác Nga ra ngoài rồi .

- Nhưng …

- Được rồi ! Được rồi – Liên đứng lên nhưng mắt không quên liếc tôi – Con nhỏ này chỉ biết làm việc làm việc , vào vị trí thôi mọi người !

Biết nhiều người không ưa sự nghiêm túc trong công việc của tôi nhưng tính tôi thế biết làm sao . Nhún vai , tôi vào vị trí thu ngân của mình . Mà lão Tùng ngốc thật ! Việc này càng căng càng hỏng thôi . Sao tôi đi đâu cũng đụng chuyện rắc rối về tình yêu thế hả trời ? Sáng thì Dũng và Hằng , bữa cơm lúc nãy là lão Hưng và Lâm , giờ đến chuyện lão Tùng . Làm tôi hết muốn yêu luôn . Câu “ bước vào đời là bước vào đau khổ , bước vào tình là sợ toát mồ hôi” không sai mà .
Hết giờ làm mà bác Nga vẫn chưa về , mọi người có vẻ thất vọng vì không được xem…cãi nhau . Đúng là tính tò mò được ông trời ban phát công bằng , ai cũng có không chỉ riêng tôi . Chờ mọi người về hết , tôi đi thẳng vào phòng lão Tùng :

- Anh Tùng ơi ! Em Thư nè !

- Vào đi Thư !

- Ý trời - Vừa ngó đầu vào tôi đã há hốc mồm kinh ngạc – Mấy hôm anh không cạo râu rồi ?

Xoa xoa cằm với vẻ thờ ơ , lão nói :

- Có một hôm hà ! Ờ , cũng dài nhỉ !

- Anh Lân mà thấy anh trong bộ dạng xí trai này thì “ tình yêu đứt gánh giữa đường” - Ngồi xuống ghế , tôi cười chọc quê .

- Bây giờ cũng đủ đứt rồi – Lão thở dài nhìn tôi buồn buồn – Em biết chuyện của anh rồi phải không ?

Thấy tôi gật đầu , lão nói tiếp :

- Điều anh lo nhất là anh Lân muốn công khai mọi việc – Lão lấy thuốc ra châm lửa nhưng không hút mà cứ xoay xoay trên tay - Người nhà của ảnh bên Mỹ hết nên không vướng bận nhiều thứ , mà cuộc sống bên đó cũng thoáng . Anh còn mẹ , bà không chịu nổi cú sốc này đâu . Anh không bao giờ muốn mẹ buồn !

Hít một hơi thật sâu , tôi từ tốn nói :

- Người mẹ nào cũng yêu con cũng mong con mình hạnh phúc mà anh . Bác Nga là người hiểu biết nên chỉ cần từ từ chứng mình được tình cảm của hai anh thật lòng , em nghĩ bác sẽ không phản đối đâu !

- Anh cũng từng nghĩ như Thư nhưng sau chuyện đó thì …- Lão dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi mỉm cười – Quên chuyện đó đi ! Nè , anh Lân bảo nhỏ có nhiều bạn giống tụi anh vậy có ai gặp trường hợp này không ?

Biết lão cố tình chuyển đề tài , tôi cũng không hỏi thêm . Vì muốn nói thì đã nói rồi . Cười vui , tôi thành thật :

- Những người em biết đều vui và sống khá thoải mái khi mình là gay . Một phần không bị bó hẹp vì người thân – Tôi nhớ đến hoàn cảnh của Mạnh , rồi lại cười khi khuôn mặt lạnh lùng của Lâm lướt qua – Cũng có người vì hận mà không ở bên gia đình mình . Nhưng tất cả đếu may mắn hơn anh là không bị ép hôn . Hi hi…

- Thư hay đùa quá - Lườm tôi muốn đứt đuôi mắt , lão cười hiền – Anh chỉ ước những người như tụi anh có thể hiên ngang thông báo với cha mẹ là con đã có người yêu .

Nhìn thẳng vào mắt lão , tôi nhấn mạnh :

- Anh ngày đó sẽ không xa đâu anh !

- Ừ - Gật gù như ông cụ non rồi đột nhiên lão vò đầu - Điều anh lo là anh Lân . Ảnh đã quyết gì thì làm bằng được . Mà bây giờ anh thấy chưa nên công khai …

- Vậy để ảnh làm – Tôi nói tiếp khi thấy lão trợn mắt lên – Nhưng bảo để từ từ! Nóng vội không giải quyết được việc gì đâu .

- Ừ nhỉ ! Cách hoãn binh này sao anh lại không nghĩ ra - Đối mắt lão sáng rực làm tôi phì cười - Đúng là trong quáng ngoài sáng !

Đứng lên , tôi kết thúc :

- Giải quyết nỗi lo rồi thì em về đây – Tôi nói nhanh khi thấy lão định mở miệng – Không cần vội , thời gian sẽ chứng minh cho bác Nga nhiều điều lắm . Em về nha !

- Cảm ơn Thư nhiều – Lão liền cười khi tôi liếc mắt phật ý .

Thiệt là …Khách sáo quá đi ! Tôi không phải là lão nên không hiểu hết được nỗi lo khi mọi người biết chuyện . Cảm giác đó là đau ? Là Buồn ? Là ngượng ? Là sợ ?….Hoàn toàn không biết ! Tôi chỉ thầm ước mọi ngưòi được hưởng đúng quyền của một con người_quyền yêu và được yêu !

Đón tôi ở phòng khách là khuôn mặt béo tròn của Mạnh:

- Về muộn thế Thư ?

Sà xuống cạnh nó , tôi hỏi dồn dập :

- Ra viện lúc nào vậy ? Sao không bảo với Thư ? Chân đỡ chưa mà đòi về ? Liệu…

- Mày để nó thở với - Tiếng Lâm làm tôi ngẩng lên , nó đang bê mâm cơm từ trong bếp ra – Không cần hỏi tao cũng biết mày ăn trước tắm sau !

- Bao giờ Thư chẳng ưu tiên việc ăn uống - Nối gót Lâm là nhóc Huy , nó bước ra với cái đầu sũng nước làm Mạnh nhăn mặt

- Lau khô tóc đã Huy !

- Chút nữa – Nó lắc mạnh làm những giọt nước bắn ra xa – Ăn cơm thôi ! Lâu không thưởng thức tài nghệ của anh Lâm .

- Tóc em…

Nó quay sang nhấn từng chữ với đôi mắt lo lắng của Mạnh :

- Anh rắc rối quá ! Sẽ tự khô - Ngồi xuống cạnh tôi làm Mạnh xụ mặt vì tôi đang ngồi giữa hai người - Mấy hôm không ăn cơm cùng Thư !

-Tao nấu ngon mà không đứa nào đụng đũa hả - Tên Lâm gắt lên làm mọi người cười trừ và bắt đầu vào cuộc

Bây giờ tôi mới biết cái khổ của con kỳ đà . Đếm sơ Mạnh cũng liếc tôi trên mười cái rồi đấy . Tất cả chỉ tại Huy , tại nó cứ gắp thức ăn cứ hỏi han tôi đủ điều mà bỏ quên tên béo đang “ ghen vô cớ” . Tôi có làm gì quá đáng đâu , thức ăn đến miệg ai lại từ chối . Vậy là tôi vui vẻ ăn , Mạnh thì…tự nhiên ghen .
Và chính lúc này tôi càng khẳng định chắc chắn : Lâm là người thích đổ dầu vào lửa khi nó ngâm nga đoạn thơ chế :

-Cái ghen chẳng biết để đâu
Lỡ để trên đầu thì tóc che đi
Để trong túi áo cũng kỳ
Lỡ Huy không thấy lấy gì chứng minh
Chi bằng giả bộ làm thinh
Liếc mắt vài cái là người hiểu thôi !

Lâm vừa dứt lời , Khuôn mặt trắng hồng của Mạnh đã chuyển sang màu đỏ còn Huy vẫn chưa hiểu hàm ý của Lâm nên nhíu mày nhìn tôi ôm bụng cười với vẻ khó hiểu . Thấy tôi cười mãi , Mạnh ngượng quá hoá sùng :

- Hai đứa mày thích cười trên sự đau khổ của người khác lắm hả ?

- Ừa – Không hẹn mà lên , tôi và Lâm gật đầu xác định làm Mạnh mím môi uất ức .

Huy biết khôn hơn Mạnh , nó đổi đề tài :

- Chân anh Mạnh vẫn chưa đi lại bình thường được – Nó quay sang hỏi ý kiến Lâm - Vậy tôi tính thế này : để anh ta ở dưới tầng tiện việc đi lại , tôi và anh …

- Không - Mạnh vội vàng cắt ngang – Anh dù đã khoẻ nhưng nhiều việc vẫn phải có người giúp nên

- Vậy để tao ở dưới này với mày – Tên Lâm nói rất bình thường, không hiểu sao tôi thấy giọng nó gian gian .

- Cũng không được - Mạnh lắc đầu ngầy ngậy - Ở với mày thì sáng ra tao chỉ còn cái xác . Mày là thằng thích hành hạ người khác …

Huy tiếp lời với giọng bực mình :

- Vậy anh muốn thế nào ?

- Anh …- Tên béo kiếm đâu ra giọng bẽn lẽn này thế , lại còn hai tai đỏ ửng kia nữa chứ - Anh quen có em bên cạnh rồi…

- Để tôi nói rõ – Huy chiếu tia nhìn không cảm xúc vào mắt Mạnh – Tôi chăm sóc anh vì đó là trách nhiệm của tôi , tôi ở lại bệnh viện để giúp anh sinh hoạt được thoải mái hơn . Anh không nên dùng từ “ bên cạnh” , dễ gây hiểu lầm lắm !

Tôi vỗ vào tay Huy khi thấy mắt nó có tia đỏ giận dữ :

- Huy à , thẳng thắn quá làm người khác đau đấy !

- Không cần đâu Thư - Giọng buồn của Mạnh làm tôi quay lại , nó nhìn Huy yêu thương và nói – Anh hiểu những gì em nói mà Huy . Thẳng thắn như vậy mới là em . Nhưng em càng tàn nhẫn anh càng yêu em nhiều hơn !

- Tôi sẽ về nhà !

Sau câu tuyên bố dứt khoát của Huy , mọi người đều sửng sốt nhìn nó . Người tỉnh lại đầu tiên là Lâm với giọng tưng tửng thường ngày :

- Đừng vì một người mà có quyết định vội vàng vậy chú em !

- Những gì tôi nói đều suy nghĩ kỹ - Nó trừng mắt làm tên Mạnh đang định mở miệng liền ngậm lại – Tôi về nhà thì chuyện phòng ở dễ giải quyết . Với lại , mẹ bây giờ rất cần người thân bên cạnh ….

- Thư cũng định nói với Huy việc này . Thư tán thành ý kiến ….

Tôi chưa kịp dứt lời đã lại nhận được cái lườm của Mạnh , nó nhìn tôi tức tối :

- Bộ Thư có thù oán với Mạnh hả ? Sao lại chia cắt đôi tình nhân ….

- Anh Mạnh ! – Tiếng quát của Huy làm tên béo giật nảy mình – Cú đấm của tôi không có mắt . Cẩn thận khi phát ngôn .

- Thôi nào ! Thôi nào – Tôi xoa xoa lên lưng Huy – Dĩ hoà vi quý !

- Thư ! - Giờ đến lượt tôi giật mình vì tiếng quát của Lâm , nó lườm yêu tôi – Đang hí hửng vì có đánh nhau thì mày….

Không chỉ có tôi mà Huy cũng phì cười với giọng tưng tửng của Lâm . Cái cách làm không khí đỡ căng thẳng thật hiệu quả . Nhóc Huy nói trong nụ cười chịu thua:

- Anh Lâm đúng là có một chưa hai !

- Thì mẹ tao mang thai hơn chín tháng nên tao là độc nhất vô nhị !

Mạnh cũng quên đi cuộc đấu khẩu nãy giờ , nó tham gia với nụ cười rộng dến mang tai :

- Ai chẳng mang thai chín tháng mười ngày , mày chỉ được cái vớ vẩn ….

- Có người đẻ non mà ….

Vậy là bữa cơm bước sang một trang khác , mọi người tham gia tranh luận với Lâm rất hăng . Thật phục thằng bạn , nó có cách lôi cuốn người khác rất hay . Làm cho một người từ tức giận chuyển thành vui vẻ thì không phải thường . Càng chơi với Lâm , tôi càng phát hiện ra nhiều điều thú vị nơi nó .
Sau bữa cơm , Huy thu dọn đồ rồi phóng thẳng về nhà bỏ lại đôi mắt yêu thương trong phònh khách . Và Lâm lại trổ tài chọc khấy vào nỗi đau của bạn mình :

- Yêu nhiều càng khổ nhiều – Nó cười lớn rồi chạy lên gác – Tao chơi game , tụi mày cứ ngủ trước !

~~~~~~~~~

Tiếng cười của Mạnh trong phòng khách làm tôi bước nhanh hơn :

- Thằng Lâm đúng là không có lộc ăn – Nó ngừng cười khi thấy mặt tôi – Ăn sáng Thư !

- Ừ - Tính chạy lại bàn nhưng nụ cười mím chi của Huy làm tôi quay vào bếp – Đánh răng rửa mặt phải không ? OK !

Sau khi rửa mặt tỉnh táo , tôi ngồi xuống cạnh Huy :

- Làm gì mua nhiều đồ ăn thế ? Mà tên Lâm đâu rồi ?

- Anh Lâm đi học - Đẩy cặp lồng nghi ngút khói đến trước mặt tôi - Nhiệm vụ của Thư là giải quyết hết chỗ phở thêm hai chiếc bánh bao .

- Sức ăn đâu có kém tôi sao người Thư vẫn nhỏ xíu thế ? – Mạnh tròn mắt nhìn chỗ thức ăn trước mặt tôi .

- Anh lo ăn đi . Hỏi vớ vẩn – Nó lừ mắt với Mạnh rồi nhắc tôi – Thư ăn nhanh lên , muộn học rồi đấy !

Cách Huy lo lắng cho tôi không khác ba mấy . Hồi đó mỗi sáng ba cũng nói câu này , cũng cằn nhằn khi tôi ăn chậm …nếu không có tai nạn đó thì….Thở dài , tôi tiếp tục ăn . Không nên làm Huy lo lắng , chỉ cần tôi có biểu hiện gì khác thường là nó nhận ra ngay . Được người khác quan tâm thì thích thật nhưng Huy hay phóng đại vấn đề lắm . Nó có thể dùng đến cả bạo lực khi có ai làm tổn thương tôi. Tốt nhất “ cẩn tắc vô áy náy” , Huy đã nhiều lần ra vào đồn công an rồi , không nên mang rắc rối cho nó nữa !
Sau bữa sáng tôi và Huy đến trường , Mạnh ở nhà tiếp tục tập đi . Tên béo đã quyết định bảo lưu một năm nên nó thảnh thơi không lo bị phạt thi vì nghỉ nhiều . Tôi biết nó muốn kiếm tiền để trang trải cuộc sống , và nhân cơ hội bảo lưu này làm luôn . Mạnh không may mắn như tôi_được ba mẹ để lại một quyển sổ tiết kiệm …nếu ngày đó tai nạn không xảy ra thì…
Lắc mạnh đầu để xua chuyện không vui , tôi bước vào lớp trong cái nhìn soi mói của tụi con gái . Bây giờ không có Hiển bên cạnh , tôi mới biết mình bị…ghét . Tại cứ đến giờ giải lao , mấy tên con trai hay ra nói chuyện với tôi làm tụi nó tức . Thằng Thái đẹp trai nhất lớp cũng nằm trong số đó nên “đã ghét nay càng ghét hơn” . Biết làm sao , ngoài nhỏ Hằng ra tôi thực sự không có đứa bạn nào là con gái . Nhỏ Hằng tính cũng tưng tửng nên hai đứa mới chơi với nhau được , chứ tụi con gái suốt ngày bàn về phấn son_một thứ xa lạ với tôi thì có gì gọi là điểm chung ?
Tiếng thở dài của tôi làm tên Trí hất đầu hỏi :

- Lại nhớ đến thằng Hiển hả Băng tuyết ?

- Ứng cử viên trước mắt mà còn nhớ nó hả ? Làm bồ tao nghen – Tay Thái vừa khoác lên vai tôi đã vội rơi xuống vì nó đang gập người ôm bụng – Ba lần ngỏ lời đều bị đánh vậy mà vẫn khoái mày , thế mới ức !

Sau cú khuých vào bụng nó , tôi nhướng mày thách thức :

- Nữa không ?

- Tẩn nó đi Băng tuyết !

- Cho nó vài cú coi ! Yên tâm ! Dân ga lăng không đánh con gái đâu !

Mấy tên con trai cà chớn xung quanh thấy Thái nhăn mặt vì đau liền huýt sáo ỏm tỏi . Đúng là con trai , chỉ thích bạo lực !
Canh lúc tôi không để ý , Thái lại giơ tay nhưng đã bị tôi gõ bốp một cái :

- Coi chừng tao chặt tay đi đó ! – Trong khi đẩy nó ra xa , tôi nhận thấy ở cuối lớp tụi con gái đang nhìn theo tức tối - Lúc đó không còn tay để ôm em của mày đâu !

Tên Thái nhìn tôi khó hiểu rồi nó rút con dao bấm ra :

- Đây mày chặt đi ! Tao tình nguyện !

Đôi mắt nó nhìn tôi không còn là đùa giỡn nữa . Đó là đôi mắt đang…yêu . Không nhẽ …Tiếng chuông vào tiết cắt ngang dòng suy , tôi lẩn tránh vấn đề :

- Bọn mày về chỗ đi , thầy vào !

Mọi người tản ra trong nụ cười tiếc rẻ , riêng tên Thái vẫn ngồi im nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu đó .

- Nhìn gì ? – Tôi nhướng mắt với vẻ anh chị .

Nó cười cười đứng lên nhưng lại cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi :

- Mày đã nhận ra phải không ? Tao sẽ không im lặng nữa đâu !

Hơi ngỡ ngàng , tôi nhìn theo dáng nó tến về cuối lớp với vẻ ngông nghênh cố hữu . Nhìn theo chỉ là trong vô thức vậy mà tôi cũng bị tụi con gái dãy bên nguýt đểu . Thiệt là ….oan thị kính mà . Lời nói cuối cùng của Thái làm tôi không sao tập trung nghe giảng được_lọt tai này lại chui qua tai kia bay mất tiêu . Chỉ tại tên cà chớn đó thôi ! Nếu đúng như tôi cảm nhận thì nên giữ khoảng cách khi nói chuyện với nó . Tuy hay bắt chuyện nhưng tôi không thể thân giống Hiển được . Chắc tại ấn tượng hồi đầu năm vẫn chưa phai_hồi đó nó ăn nói khó ưa và coi trời bằng vung . Tôi có nghe mọi người kháo nhau Thái có tham gia một vụ đâm chém nhưng thoát tội vì có tiền . Lúc đó Hiển đã gạt phắt đi : “ Lời đồn không căn cứ ! Nếu nó có tội thì đang ngồi bóc lịch rồi . Tuy tao không thích cách nói chuyện của tụi con nhà giàu nhưng nhưng nó thực sự là thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất ….” . Bài diễn thuyết của Hiển còn dài nữa nhưng tôi không nhớ hết . Phải chi lúc này có nó bên cạnh thì hay….
Reeng ….reeng….
Tiếng chuông hết giờ làm tôi giật mình tỉnh lại . Trời , chỉ suy nghĩ thôi mà cũng hết 2 tiết cơ đấy .
Đang lục đục thu dọn sác vở thì Thái bước ngang qua :

- Đánh nhanh tiêu diệt gọn – Nó nháy mắt khi tôi ngẩng lên – Băng tuyết sẽ sớm tan thôi !

Đáp lại lời nó là nụ cười tự tin của tôi . Băng tuyết sớm tan cũng không đến lượt nó đâu . Dễ thương như Quân còn khổ sở vất vả mà chỉ tan có một chút thì kiêu ngạo như nó càng không có cơ hội . Với suy nghĩ như vậy , tôi ra lấy xe với nụ cười trên môi .
Buổi trưa trôi qua trong tiếng cười vui vẻ của mọi người . Dạo này Huy cười nhiều hơn , không còn vẻ lạnh lùng ngày xưa nữa . Dù nụ cười của có chỉ là chuyển động cơ mặt nhưng cũng đủ làm Mạnh nhìn như hút hồn vào . Tôi không biết những suy nghĩ trong lòng Huy nhưng tôi có thể chắc chắn không còn thù ghét Mạnh nữa . Tuy hay lấn lướt Mạnh nhưng đôi mắt Huy không còn tia đỏ thù hận . Hôm trước vô tình tôi được biết con dao trong cốp xe đã không còn . Không còn dao có nghĩa là không còn hận thù . Nhưng cái vẻ quan tâm vì trách nhiệm này thì còn lâu Mạnh mới cưa được Huy . Quan tâm , chăm sóc đó nhưng chữ yêu không hề có trong mắt Huy , mà hiện lên chữ “ bạn” to tướng . Tên béo cũng nhận ra nên mới dùng thái độ dịu dàng đối xử lại . Chắc nó áp dụng chiến thuật “ mưa dầm thấm đất” . Đúng là không nên nhìn người mà bắt hình dong . Ẩn sau dáng to béo phốp pháp của Mạnh là sự dịu dàng đầy chân thành . Đặc biệt tên Lâm , đừng nhìn khuôn mặt ăn ảnh , dáng người hấp dẫn mà nghĩ nó dễ tính . Đằng sau vẻ đẹp lạnh lùng trời ban đó là sự kiêu bạc đến phát khóc , là sự bình tĩnh đến đáng sợ , là sự không ngoan đến mức phải cảnh giác . Nói chung Lâm là mẫu đàn ông lý tưởng . Nhưng chọn người yêu thì tôi không chọn nó_ hiểu nhau đến tận cùng suy nghĩ thì cũng đáng sợ lắm . Lúc đó cảm giác mất tự do sẽ luôn thường trực .
Đến 1 giờ tôi đi làm còn Lâm đến Thư viện . Huy bảo không có buổi học nên ở lại tập đi cho Mạnh . Hy vọng trong thời gian chân chưa khỏi , Mạnh sẽ tranh thủ tình cảm của Huy được chút nào hay chút nấy .
Nhảy phóc xuống , tôi chưa kịp dắt xe vào thì :

- Con không muốn nghe nữa – Kèm theo tiếng hét là một thân hình lao ra ngoài va phải tôi .

May tôi trì người lại nếu không cả hai cùng ngã . Tính mắng lão Tùng nhưng đã bị cướp lời :

- Hết giờ anh chờ Thư ở quán bên kia đường nhé - Giọng nói vẫn còn gay gắt khi lão bước đi – Anh cần có người nói chuyện .

Nhìn lão bước ra cổng mà tôi không biết nói gì . Không nhẽ anh Lân đã đến nhà ? Vội vã để xe vào chỗ quy định , tôi chạy vào hỏi nhỏ Liên . Như khơi đúng mạch , nhỏ tuôn cho một tràng :

- Thì vẫn chuyện vợ con . Từ sáng đã cãi nhau ba lần . Mà nè…- Mắt Liên có những tia sáng lấp lánh khi nói giọng bí mật – Theo những gì lão Tùng nói trong lúc giận , tao đoán lão đã có người yêu nhưng không dám dắt về . Chắc con nhỏ thuộc tầng lớp không xứng nên ….Đời mà ! Mấy bà mẹ chồng hay….

Rồi Liên nói những chuyện mẹ chồng nàng dâu làm chị Thúy cũng tham gia sôi nổi . Hai người chỉ dừng lại khi bác Nga bước ra :

- Mấy đứa cứ làm việc , bác ra ngoài có chút chuyện – Đôi mắt đỏ hoe của bác làm tôi lo lắng , chưa kịp mở miệng thì bác nhìn tôi mỉm cười – Bác không sao đâu ! Con vào làm việc đi Thư .

Bác bước nhanh ra ngoài không để tôi kịp nói câu nào . Lão Tùng đã làm gì đến mức bác khóc chứ ? Tội làm người sinh ra mình khóc thật đáng . Nhưng theo lời Liên kể thì mọi người chưa biết chuyện anh Lân . Vậy chắc chắn chỉ tại lão Tùng thôi , chút nữa phải mắng lão mới được . Vừa làm việc tôi vừa nhìn đồng hồ , sao hôm nay thời gian trôi chậm thế ….
Bác Nga về được một lúc thì hết giờ . Không suy nghĩ , tôi đi thẳng sang bên đường . Ngồi chưa kịp ấm chỗ thì một nước cam đã đặt trước mặt . Lão Tùng trả lời thắc mắc trong cái nhìn khó hiểu của tôi :

- Thấy anh căn giờ giỏi không – Lão cười toe toét làm tôi gắt lên .

- Anh làm bác khóc mà còn tâm trạng cười hả ? – Nhìn lão trừng trừng , tôi trách nhẹ - Em biết anh khó xử nhưng không nên làm mẹ mình khóc chứ ! Làm vậy là bất….

- Từ từ - Lão giơ tay ngăn tôi - Từ từ ! Anh không biết là mẹ khóc , em nói anh mới biết .

Nhíu mày khó hiểu , tôi hỏi thẳng :

- Như vậy bác khóc sau khi anh bỏ ra ngoài ?

- Anh không biết – Lão lắc đầu buồn buồn – Có ai muốn mẹ mình khóc đâu em . Anh chỉ nói …

Mắt lão sáng rực rồi trở nên tối sầm :

- Anh thật ngu khi nhắc lại chuyện đó …..- Cũng như lần trước lão đổi đề tài – Anh không hề muốn mẹ buồn , cũng không muốn mất anh Lân . Cả hai anh đều yêu , phải làm gì đây Thư ?

Đôi mắt lão là vô vàn sự đau đớn , lo lắng bấn loạn , không lối thoát . Tôi biết tình yêu của lão là một vòng tròn lẩn quẩn với hai ngã thoát ra ngoài_một ngã là bác Nga , một ngã là anh Lân . Liệu có ngã nào dành cho cả ba người , cho tất cả gay không ? Hay chỉ được chọn một trong hai ? Ai có thể trả lời cho tôi câu hỏi này ?Ai có thể cho tôi biết đến khi nào xã hội mới hết kỳ thị , hết phân biệt …
Chẳng ai có thể trả lời cả , bằng chứng là lão Tùng đang vò đầu bứt tóc vì không có lối thoát . Tình và hiếu biết chọn bên nào ? Tôi cũng biết hạnh phúc do mình chọn, do mình đấu tranh mà có nhưng liệu sự lựa chọn đó là đúng hay sai ? Và khi sai có cơ hội để sửa chữa lỗi lầm hay không ? Hay là…
Càng nghĩ tôi càng hận xã hội bất công này . Tôi ghét xã hội đang sống nhưng bản thân tôi lại là một phần tử tạo nên xã hội đó .
Lắc lắc đầu , tôi trở lại với vẻ chán nản của lão Tùng :

- Em có cách này , anh xem có được không – Khuôn mặt mừng rỡ của lão làm tôi nói nhanh – Anh nhờ ai đó đóng giả người yêu để kéo dài thời gian rồi hai ba năm nữa nói là không hợp . Lúc đó già rồi bác cũng chán chờ đợi , và anh muốn làm gì thì làm .

- Nhưng lấy đâu ra người yêu giả hả Thư …– Đang nói thì lão nhìn tôi cười nham hiểm – Hay Thư nhé ? Mẹ anh cũng thích Thư ….

- Anh muốn kế hoạch hỏng ngay từ buổi đầu hả - Tôi lườm lão không thương tiếc – Bác Nga biết thừa em và anh như nước với lửa . Nhất là không có gì chứng minh anh tìm hiểu em hết .

- Vậy thì ai ?

Khuôn mặt chán nản của lão làm tôi chợt nhớ :

- Nhỏ Hằng được không ? Nó và anh họ hàng xa lắc xa lơ , bắn đại bác ba ngày cũng không đến . Em thấy ổn đấy !

Lão thản nhiên gặt phắt ý kiến của tôi với giọng dứt khoát :

- Chọn nhỏ Hằng thì kế hoạch càng phá sản – Lão chép chép miệng - Mẹ anh ghét nhất con gái tóc xanh tóc đỏ . Tóc nó đã nhuộm màu vàng rực vậy mà lọn tóc trước trán còn để màu bạch kim nữa chứ .

Nghĩ tới mái tóc ngang lưng của nhỏ Hằng mà tôi không khỏi phì cười :

- Anh khó tính quá . Tóc nó mềm và mượt vậy mà….- Tôi chuyển sang giọng nghiêm túc – Đúng là người già không thích mốt nhuộm tóc của giới trẻ . Con nhỏ khoái bộ tóc đó lắm , nó sẽ không nhuộm lại màu đen đâu .

- Thì thế !

Tôi cũng im lặng theo sự trầm ngâm của lão . Cố căng óc ra nghĩ kế nhưng cách nào cũng không ổn . Đầu muốn nổ tung mà kế hoạch vẫn chưa xuất hiện . Kim đồng hồ chỉ đến con số sáu làm lão nhắc tôi :

- Muộn rồi , về đi Thư – Lão nói tiếp khi tôi lắc đầu – Không phải em từng nói: vội vàng không giải quyết được vấn đề sao ? Về đi , chuyện của anh không phải muốn mà nghĩ ra ngay đâu !

- Vậy em về nghen - Đứng lên tôi đe lão – Anh làm bác khóc nữa coi chừng em méc anh Lân .

- Không cần méc , anh cũng biết phải làm gì – Lão cười hiền - Về đi , không mọi người lại lo !

Lão nhắc tôi mới nhớ , nếu Huy có ở nhà sẽ bị nhằn cho mà xem . Vội vã , tôi phóng nhanh về nhà .
Nhưng người cằn nhằn tôi lại là tên Lâm :

- Về muộn cũng nên gọi điện chứ - Nó nhìn nụ cười hối lỗi của tôi liền hạ giọng – Máy mày hết pin hả ?

- Ừ - Gật đầu , tôi vớ vào cái phao nó tung ra – Xin lỗi mọi người ! Thư có chút việc nên…

- Được rồi ! Chỉ cần Thư không có chuyện gì là được – Huy nhìn tôi yêu thương làm tôi càng áy náy hơn – Vào ăn cơm thôi Thư !

Cười nhe răng vì hôm nay Huy không gạn hỏi như mọi khi , tôi sà xuống cạnh nó:

- Lần sau Thư sẽ kiểm tra máy trước khi ra khỏi nhà .

- Chờ mày kiểm tra chắc máy hết pin từ đời tám hoánh – Tên Lâm gắp miếng chả cá vào bát tôi – Tao sẽ làm việc đó thay mày .

- Hì hì ….tao thương mày nhất !

Nghe tôi nói , Mạnh liền xen vào lãng xẹt :

- Dễ thương như Mạnh sao không ai thương ?

- Chắc tại mày màu mỡ phì nhiêu quá , không ai đủ can đảm thương . Sợ ăn hết phần mà – Tên Lâm lại gắp miếng chả cá khác cho Mạnh – Đây , ăn đi ! Chúc mày tăng thêm một cân .

Dù mắt nhìn Lâm tức tối nhưng tên béo vẫn tiếp tục ăn ngon lành . Suốt bữa ăn , Mạnh bị Lâm trêu mệt nghỉ . Mạnh hiền thật , bị phá bao nhiêu lần mà không đối đáp được . Trong khi đó nhóc Huy thản nhiên đóng vai khán giả , thỉnh thoảng nó gắp thức ăn cho tôi . Nó chỉ mở miệng nói khi Mạnh đả động đến tên nhưng toàn những lời “ lạnh lùng không cảm xúc” . Tội nghiệp tên béo thật , cả chiều nay ở bên Huy mà tình cảm vẫn dậm chân tại chỗ …..
Lâm lên gác chơi game , tôi lại trở về với công việc quen thuộc : dịch sách . Huy và Mạnh ngồi nói chuyện về xe máy , một số thứ máy móc liên quan . Mọi lần Mạnh thường nhường Huy nhưng vấn đề liên quan đến xe cộ thì nó tranh cãi đến cùng . Nhóc Huy cũng không vừa , nó vứt sự lạnh lùng không cảm xúc sang một bên và nhất quyết bảo vệ ý kiến của mình .
Tiếng xe máy dừng trước cổng làm cả hai ngừng nói . Nhóc Huy đứng lên ra mở cổng :

- Là chị Hằng !

- Mấy hôm không gặp . Nhóc ngày càng đẹp trai – Chưa thấy mặt tôi đã nghe thấy tiếng Hằng .

Đúng là bạn tôi_ “răng đi trước người lả lướt theo sau” . Nụ cười của tôi đã tắc nghẽn giữa chừng vì nhỏ bạn đang…bóp cổ tôi .

- Con ác phụ ! Mày chơi tao nghen- Nó lắc lắc cổ làm tôi trợn mắt vì khó thở - Chết nè ! Chết nè !

Cảm thấy không khí xung quanh như đông lại , tôi vội giơ tay chọc lét làm con nhỏ buông ra . Cố điều hoà lại hơi thở , tôi lừ mắt :

- Mày làm gì thế ? Vô duyên vô cớ giết người…

- Ai vô duyên vô cớ - Nó quắc mắt lên nhìn tôi – Mày nói gì với Dũng hả ?

Nó hỏi vậy tức là sao ? Tôi có nói gì quá đáng đâu ? Nhíu mày kiểm tra lại những gì đã phát ngôn nhưng vẫn không biết tôi đã nói gì khiến Hằng giận .

- Đứa nào nói tao thích kiểu tỏ tình cổ điển – Nó gắt lên khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của tôi – Mày biết hôm qua tao ngượng với hàng xóm thế nào không hả?

Bây giờ tôi đã lờ mờ đoán ra mọi việc . Không nhẽ Dũng làm thật ? Nó tin vào lời ba xạo của tôi ư ? Không thể nào…

Nhìn nhỏ Hằng , tôi ướm lời :

- Tao cũng đoán ra nhưng muốn nghe tường thuật chi tiết cơ . Mày kể đi .

- Hừ ! - Vẫn nhìn tôi trừng trừng , nó nói giọng tức tối – Đêm qua đang ngủ ngon thì một thằng điên đứng dưới cửa sổ phòng tao chơi ghita và tỏ tình . Đúng 12 giờ , không sai một giây ! Mày có hiểu cảm giác lúc đó không hả , con cà chớn kia !

- Nó làm thật ?

- Tao nói dối làm gì . May nó mới hát một phần ba bài thôi đấy , chứ hát cả bài chắc hàng xóm sang chửi cho hết đường sống luôn .

Cố gắng nén cười , tôi hiếu kỳ :

- Mày không cảm động hả ? Lãng mạn thế mà chê . Ờ, mà mày xử lý thằng nhỏ thế nào ?

- Một âu nước lọc – Nó cũng cười theo tôi – Lúc Dũng ướt hết người tao mới biết là ai . Ra hỏi thì biết mày là tác giả .

- Hì hì ..tao cũng không ngờ nó cả tin đến thế - Gật gù , tôi triết lý – Con người có thể vì tình yêu làm những chuyện ngu ngốc .

- Kể cả việc hại bản thân nữa - Giọng nói trầm trầm của Huy làm tôi giật mình quay lại , nó đang khoanh tay đứng dựa vào cửa .

Huy vừa dứt lời thì Mạnh đã lên tiếng :

- Khi yêu thì lý trí chỉ xếp hàng thứ hai thôi – Tên béo nhìn Huy đầy yêu thương nhưng thằng nhóc cố tình đảo mắt sang hướng khác .

- Lý trí đứng sau tình cảm thì tình yêu đó gọi là mù quáng - Đột nhiên Huy nhìn thẳng vào mắt Mạnh , không còn trốn chạy nữa – Anh hiểu tôi nói gì chứ ?

- Hiểu nên tim anh mới đau nhưng tình cảm bảo anh không được lùi - Đôi mắt Mạnh như ôm gọn gương mặt Huy . Đó là cả một bầu trời tràn ngập dịu dàng và yêu thương . Đôi mắt đó làm Huy chững lại một giây ….

Nhưng Huy nhanh chóng làm chủ cảm xúc khi Hằng xen vào :

- Tình yêu là thứ tình cảm do nhiều yếu tố tạo thành , lý trí và tình cảm chỉ là một phần trong đó thôi – Dù đang triết lý nhưng nhỏ Hằng không quên quay lại vấn đề ban đầu - Trở lại việc của tao . Mày làm sao thì làm , chứ giờ chỗ tao đầy xi căngđan . Về gần đến nhà là…..

- Họ nhìn và bàn tán vì mày đẹp chứ vì cái gì mà than .

Nó véo má tôi rồi phì cười :

- Đúng là không thể giận được mày – Nháy mắt , nó tiết lộ bí mật cho tôi – Sau vụ này tao càng khoái Dũng . Dám làm những việc như thế không phải thường . Sự dũng cảm đáng khâm phục !

- Lão Hưng đã biết điểm dừng , chị vẫn chưa chán sao – Huy hỏi với giọng lạnh lùng .

Nụ cười sở khanh của lão Hưng được Hằng mang ra áp dụng khi nhìn Huy :

- Dừng lại khi đã tìm thấy bến đỗ . Chị vẫn đang đi tìm , giờ mỏi chân cần nghỉ ngơi ít phút !

Sau câu nói của Hằng , tôi nghe thấy Mạnh nói nho nhỏ :

- May Huy không họ hàng vớiHằng . Chứ không mình khổ dài dài ….

Tiếng cười vỡ oà của tôi và Hằng kết thúc buổi tối không bình yên . Mạnh nói đúng , nó sẽ khổ dài dài vì Huy không họ hàng với Hằng nhưng lại là em lão Hưng_người có thành tích tình yêu không kém Hằng .

~~~~~~~~~~

Sau giờ học mấy tên con trai rủ đi ăn nhưng khuôn mặt Huy với hai cái sừng trên đầu làm tôi ngậm ngùi từ chối . Lơn tơn bước ra cổng và đập vào mắt là Dũng đang nhìn tôi hầm hầm :

- Chị nợ tôi một lời giải thích !

- OK - Biết chắc không tránh được buổi nói chuyện này , tôi bước vào quán nước quen thuộc – Nói nhanh nha , chị không có thời gian .

- Nhanh thôi - Ngồi xuống ghế , nó vào đề luôn - Hằng giận tôi và người gây ra là chị . Chị tính sao ?

- Không tính sao cả - Dựa hẳn vào ghế , tôi nhướng mắt trêu tức nó - Một, Dũng là người làm Hằng giận , hai là Dũng thật ngốc khi làm việc đó không suy nghĩ . Tình yêu có thể làm nên tất cả nhưng sự cả tin không tạo ra lãng mạn đâu . Thứ ba , Hằng không giận vì nó biết Dũng chỉ là nạn nhân . Thứ tư , hôm Dũng hỏi Hằng thích gì là ngày cá tháng tư . Ngày mọi lời nói dối đều được tha thứ .

Đôi mắt Dũng mở to theo từng lời nói của tôi , đến gần cuối thì nó phì cười :

- Sao tôi không nhớ nhỉ ? Chị nói tôi mới nhận ra .

- Điều thứ năm là Dũng chưa cảm ơn người ân – Nghiêng đầu , tôi từ tốn đi guốc vào bụng nó - Lợi dụng câu nói đùa của người khác để tạo ấn tượng khó phai trong tim đối tượng . Một cách bày tỏ tình cảm thông minh !

Nó hơi nheo mắt nhìn tôi :

- Chị có bao giờ nghĩ : sự thông minh sẽ quay lại hại chính chị không ?

Cười rất duyên , tôi trả lời nó với giọng tự tin :

- Đến bây giờ thì chưa !

- Vậy chị cần có vệ sĩ đi theo làm gì ? – Nó hất đầu hỏi tôi – Tôi trông đáng sợ lắm hả ?

- Hả ? - Nhướng mắt lên , tôi nhìn Dũng khó hiểu rồi quay lại phía sau theo cái hất đầu ra hiệu .

Ngồi ở bàn gần cửa là …Thái , nó đang xoay xoay con dao bấm trên tay và nhìn về phía này . Thấy tôi quay lại , nó liền giơ cốc cafe lên mời với nụ cười làm thân .

- Bắt đầu vào đây tôi đã để ý , anh ta luôn nhìn chị và đó là nụ cười duy nhất trên gương mặt lạnh băng – Tôi quay lại nhìn Dũng đang nói giọng đều đều – Đôi mắt anh ta làm tôi nghĩ : nếu tôi động thủ thì con dao sẽ bay khỏi tay và nó đến đâu chắc chị biết .

Nó hất đầu hỏi khi thấy tôi im lặng :

- Tôi đoán là cây si của chị ! Trông khá đầu gấu .

- Nếu ở bên Hằng mà Dũng cũng thông minh như vậy thì không bị ướt từ đầu đến chân đâu .

Sau câu trêu chọc của tôi là hai cái tai chuyển sang màu đỏ . Cười chiến thắng , tôi đứng lên :

- Dũng về sau nhé – Không chờ nó trả lời , tôi bước thẳng đến bàn Thái .

Cúi xuống thì thầm vào tai khi Thái vẫn bình tĩnh xem tôi làm gì :

- Bạo lực không giải quyết được vấn đề . Nếu là con dao hai lưỡi sẽ có lúc nó quay lại đâm mình đấy !

Tôi bước ngang qua nhưng đã bị Thái giữ tay :

- Bạo lực có thể không giải quyết được vấn đề nhưng nó có thể bảo vệ được người mình yêu . Dao hai lưỡi nhưng nếu biết sử dụng thì nó không phản chủ đâu .

Giật mạnh tay ra , tôi nhấn từng chữ :

- Bạo lực và dao kéo là hai thứ tao ghét nhất – Tôi bước ra cửa với những bước chân giận dữ nhưng giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Thái làm tôi chững lại .

- Yêu và ghét chỉ cách nhau một sợi chỉ mong manh thôi – Nó lập lại những lời lão Hưng đã nói hôm trước – Nó tuy đứng trên hai đường thẳng song song nhưng đường thẳng còn có thể trùng nhau nói gì đến tình cảm .

Nhận thấy nếu còn đứng ở đây cuộc đấu khẩu sẽ còn kéo dài , tôi quyết định về . Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ Thái là người hời hợt , chỉ thích vui chơi nhưng không ngờ …..Dựa vào những lời này , tôi biết Thái là người khó dò . Đột nhiên tôi nhớ đến lời Hiển “ Thái tuy có cái kênh kiệu của con nhà giàu nhưng trong lớp tao nể nó nhất ! À , trừ mày ra…” Bây giờ mới hiểu Hiển nói đúng , dù sao Hiển cũng trải đời hơn nên cách nhìn người chính xác hơn .
Trưa nay tôi lại về muộn hơn mọi khi . Vứt xe vào góc sân , tôi chạy vội vào nhà nhưng con mắt thâm tím của Mạnh làm tôi cười lớn . Lâu rồi không thấy nó đeo kính , lại còn một bên nữa chứ ….
Huy nói lớn át tiếng cười của tôi :

- Thư về rồi thì ăn cơm thôi !

Không cần nhắc lần thứ hai , tôi ngồi xuống cạnh Mạnh và tò mò :

- Lần này vì lý do gì ?

Nghe tôi hỏi mà tên béo cứ giả điếc và cơm lia lịa . Quay sang Huy tôi nhíu mày dò hỏi nhưng nó chỉ buông gọn :

- Thư ăn cơm đi – Nó gắp thức ăn cho tôi rồi cũng giống Mạnh_tập trung ăn uống .

Còn mỗi tên Lâm , tôi quay sang lạm dụng nụ cười nó thích . Lâm đúng là bạn hiền , nó cười theo :

- Vì nụ cười dễ thương này , tao sẽ nói cho mày nghe - Cả Huy và Mạnh đều trừng mắt đe doạ nhưng không xi nhê gì với Lâm , nó dùng giọng tưng tửng để miêu tả - Lý do chỉ bó gọn trong bốn câu thơ :

Đố ai định nghĩa được chữ hôn
Có khó chi đâu giờ nói luôn
Đứa thì lợi dụng đứa dìu đi
Mắt nhắm má kề cướp nụ hôn !



- Ha ha ha ha…..- Tôi ôm bụng cười làm Mạnh đỏ mặt xấu hổ còn Huy nhìn Mạnh như muốn ăn tươi nuốt sống .

Cái tên béo này thiệt là….Hiền lạnh vậy mà cơ hội ghê . May nhóc Huy chỉ thoi cho một cú thôi đấy , chắc nó nương nhẹ vì cái chân đau . Huy dọn về nhà thật khôn ngoan , chứ nó ở đây chắc Mạnh bị uýnh tối ngày . Không biết béo như Mạnh có đau không nhỉ ? Chắc không đâu , thịt nó đỡ hết rồi mà…..

~~~~~~~~~~~

- Nhìn thấy người yêu mà không chào hả Thư - Giọng vui vẻ của Duy làm tôi giật mình tỉnh lại .

Tại đang nhớ lại bài thơ lúc trưa Lâm đọc nên không chú ý xung quanh . Phải tự kểm điểm mới được , làm việc kiểu này thật đáng đánh đòn . Cũng tại tên Lâm cơ , mỗi bài thơ nó chế đều hay cả ….
Lắc đầu xua những thứ không liên quan công việc ra khỏi đầu , tôi nhìn Duy cười tươi :

- Tại biết người yêu sẽ chào trước nên chờ nghe đó mà .

- Trả lời khôn thiệt - Nhịp nhịp tay lên mặt quầy , Duy hỏi tôi – Sách “ Những cách làm người yêu hờ trở thành người yêu thật” đã nhập tiếp chưa Thư ? Duy vẫn cần mua một quyển để dùng .

- Vậy Duy vô duyên với sách đó rồi – Tôi lắc đầu trong nụ cười toe toét - Lần này nhập ít nên đã bán hết vào hôm kia .

- Đúng là vô duyên thật - Đặt mất quyển sách tiếng Hàn lên bàn , Duy nói tiếp – Vì vô duyên nên giờ vẫn solo nè !

Sau khi tính tiền , tôicho sách vào túi :

- Đã biết vô duyên thì quên người yêu hờ đi , kiếm người yêu thật mà dùng .

- Người yêu đem ra dùng thì khác gì đồ vật ? Thư thiệt là …- Lườm tôi rồi Duy cười nhẹ - Duy về đây ! Sách đó nhập nhớ dành cho Duy một quyển .

Tôi hkông trả lời mà chỉ cười . Cứ đùa kiểu này thì còn lâu Duy mới có bồ . Gì mà người yêu hờ , người yêu thật ? Đúng là hai đứa tửng nói chuyện với nhau . À , còn một người tửng nữa , là lão Tùng . Lão đang [/I] “ tuyệt thực quyên sinh” [/I], ý nhầm , “ tuyệt thực phản đối cưới vợ chứ” . Không hiểu lão nghĩ gì mà dùng cách này , có phải trẻ con đâu cơ chứ . Tôi biết thừa không có hiệu quả vì bác Nga vẫn vui vẻ như không có việc gì to tát lắm . Mấy thông tin này đều được phát lại từ “thông tấn xã” Liên cô nương . Công nhận con nhỏ là chúa tò mò . Nó còn bảo bây giờ đi làm là để xem tình hình chiến sự của bác Nga và lão Tùng , chứ công việc chỉ đứng thứ hai . Tính tò mò của nó to gấp đôi người thường .
Hết giờ làm lão Tùng vẫn đóng đô trong phòng , nhất định không ra ngoài . Không muốn làm phiền kế hoạch của lão , tôi đi thẳng về nhà . Đón tôi là gương mặt bánh bao thiu của Mạnh :

- Thư bảo Huy đến ăn cơm đi !

- Hả ?

Tôi càng ngạc nhiên khi Mạnh năn nỉ :

- Nếu Thư nói Huy sẽ nghe . Gọi điện cho Huy đi……

- Mày phải đàn ông không ? - Giọng bực mình của Lâm ở cửa bếp làm tôi ngẩng lên – Nó đã bảo có hẹn rồi ! Đừng dùng dằng nữa …..







Theo cách Lân cằn nhằn , tôi đã hiểu mọi việc . Nhóc Huy có hẹn và Mạnh đang lo sợ đủ điều . Cũng phải , trước đây Huy vì trả thù đã có rất nhiều mối quan hệ tình cảm . Không phải thù hận đã hoá giải rồi sao ? Biết Huy không thích Mạnh nhưng..không nhẽ Huy đã tìm được một nửa ….

- Chắc Huy đã tìm được một nửa của mình …..

Mạnh vội vàng cắt ngang lời Lâm với cái trừng mắt :

- Thủi thui mồm mày đi ! Miệng ăn mắm ăn muối - Giọng nó chuyển sang giận dỗi – Mày phải bạn tao không ? Lúc nào cũng phá ….

- Là bạn nên mới phá – Lâm bước vào bếp mang theo tiếng cười lớn - Dọn cơm ra mà mày chưa cất cái mặt bánh bao đi thì nhịn đói luôn !

Ngồi xuống , tôi lựa lời trấn an Mạnh :

- Huy làm gì cũng suy nghĩ , Mạnh đừng lo !

Nó im lặng trầm ngâm không nói . Tình cảm nó dành cho Huy quá nhiều nên mới có chút chuyện đã cuống lên . Vậy càng khó cưa thằng nhỏ . Một người mạnh mẽ , dứt khoát và có chút lạnh lùng không hợp với người hiền như Mạnh đâu . Ý , chưa chắc ! Người hiền đã không đủ can đảm làm việc đó . Mạnh thuộc dạng dữ ngầm.
Trong khi tôi rửa bát thì Lâm lại ở trên phòng chơi game . Tiếng xe máy quen thuộc cho biết lão Hưng đang phóng vào sân . Cất bát cẩn thẩn vào trạn , tôi bước ra ngoài . Vừa thấy mặt tôi , lão đã cười toe :

- Hôm nay nhỏ không viết lách như mọi khi hả ?

- Không ! Dạo nay ý tưởng đi chơi hết rồi , em đang bí – Tôi kéo rổ xoài trên bàn lại rồi bắt đầu gọt – Anh cũng rảnh nhỉ ? Các em xinh đẹp bỏ cho ai ?

Lão cầm vỏ xoài bẻ gãy làm đôi và nói giọng là lạ :

- Tao có câu trả lời cho nhỏ cho bản thân rồi - Giọng nói lão như đông lại rồi vỡ ra - Nhỏ đã đúng !

- Em biết anh rất bối rối khi nhận ra tình cảm của mình nhưng thử nói tâm trạng anh bây giờ đi – Tôi nhìn lão với đôi mắt chân thành – Em sẽ góp ý cho !

- Tao mà phải tham khảo ý kiến của nhỏ hả ? Vớ vẩn ….

Giọng hiểu biết của Mạnh cắt ngang lời lão :

- Anh đừng coi thường người ít tuổi hơn mình – Nó hơi cười – Nghe hai người nói chuyện em cũng hiểu được phần nào . Anh không giống tụi em nên một mình quyết định thì không nắm rõ sự việc đâu . Tình cảm là thật hay chỉ ngộ nhận , nếu không nói ra khó xác định lắm .

Trong khi lão hơi sững người với những lời Mạnh nói thì tôi nghe thấy tiếng động nhỏ xíu ở phía cầu thang . Rất giống tiếng bước chân . Hơi nhíu mày đắn đo , rồi lão cũng cất giọng đều đều :

- Đó không phải tình yêu , chỉ là sự hiếu thắng là sự phiêu lưu nhưng…tao không phủ nhận cảm thấy bứt rứt khi bị hiểu lầm , cảm thấy thiếu gì đó khi không gặp , đặc biệt là đôi mắt đầy kiêu bạc luôn chiếu tia nhìn lạnh lùng vào tao – Lão ngập ngừng vì không biết dùng từ miêu tả tâm trang của mình - Một chút nhớ …một chút thích…có cả hiếu thắng của trẻ con…không rõ là gì . Thích nụ cười coi thường khi nó nhìn tao , thích vẻ thờ ơ thản nhiên như tao không tồn tại bên cạnh , một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện ….

Lão thấy hơi ngượng vì tôi và Mạnh đang mở to mắt ra nhìn :

- Tao nói điên quá phải không ?

- Không ! Em hiểu tâm trạng anh . Vì Lâm là con trai nên anh mới có tâm trạng đó – Tên Mạnh hỏi lão với nụ cười nhamhiểm - Phải đây là lần đầu anh đứng ở vị trí chủ động không ?

- Ừ - Chép chép miệng , lão nói - Mọi lần toàn ngồi một chỗ và tự có người đến ….

Đổ muối ớt ra đĩa , tôi đẩy đĩa xoài về phía lão nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu . Nhún vai , tôi và Mạnh cùng giải quyết .

- Chưa hẳn là thích nhưng anh cũng nhận ra Lâm có vị trí cao hơn người khác trong tim anh , phải không ? – Lão hơi nhăn trán rồi gật đầu , tôi cố tình triết lý - Vị trí đặc biệt trở thành vị trí quan trọng sẽ sớm xảy ra thôi . Hãy nắm lấy trước khi vuột mất !

- Cơ hội do mình tạo nên - Mạnh tiếp lời tôi – Thành công hay không đều dựa vào hai chữ “ chân thành” . Đối với Lâm đó là điều thiêng liêng nhất !

- Nhưng chưa bao giờ tồn tại nơi anh – Nói xong tôi tiếp tục ăn xoài trong cái nhìn phật ý của lão . Tôi biết thừa câu vừa rồi đã làm sự thành kiến trong lòng Lâm ngày càng tăng .

- “ Chưa” không có nghĩ là “ không” – Ngó quanh quất rồi lão nhìn về phía cầu thang – Lâm không có nhà hả ? Hay ở trên gác ?

Tôi trả lời lão với một mệng đầy xoài :

- Câu thứ hai đúng . Chắc nó biết tối nay anh qua nên đã lên phòng chơi game rồi .

- Có ai biết tao qua đây đâu – Khuôn mặt ngơ ngác của lão làm tôi và Mạnh phì cười , lão trợn mắt lên khi nhận ra tôi nói đùa – Đang nghiêm túc thì cứ đùa . Thôi tao về đây .

- Ý ! Ý – Tôi với theo khi lão đứng dậy - Ở lại chơi , sớm mà !

Lão cười khoe hết răng :

- Hì hì …tao đang đi mua mỳ vằn thắn cho mẹ đấy chứ . Chạy ngang qua tự nhiên tay lái rẽ vào luôn .

- Người ta gọi đó là “ tình cảm điều khiển lý trí” - Hất đầu , tôi đuổi thẳng – Anh về đi không bác chờ lâu .

Chờ xe lão lao vút đi , tôi nhìn vào bếp và lớn giọng :

- Nghe lén là xấu !

- Tao nghe thẳng chứ nghe lén gì – Dáng cao lớn của Lâm bước ra sau câu nói – Cách ba nhà vẫn nghe thấy mọi người nói gì . Lần sau vặn nhỏ volume nhé !

- Mày đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện hả - Mạnh nhìn Lâm từ đầu đến chân rồi buông gọn – Mày xử lý thế nào ?

- Chẳng thế nào cả ! Không liên quan đến tao và tao cũng không nghe lén .

Giọng lạnh lùng của Lâm làm tôi muốn trêu nó một chút . Đẩy đĩa xoài sang một bên , tôi nhìn nó và cười mím chi :

- Vậy tao nói sơ qua cuộc đàm đạo vừa nãy cho mày nghe nhé – Tôi hỏi mà nó chỉ nhún vai bất cần , tôi vẫn nói với giọng ngọt ngào - Chỉ bó gọn với từ “nhớ” , mày nghe kỹ và học thuộc nhé !

Nỗi nhớ nhảy qua hàng rào
Không thèm đăng ký cũng nhào vô anh
Xô ra anh thấy chẳng đành
Rồi anh ôm lấy rồi canh giữ hoài
Con kiến còn nhớ củ khoai
Huống chi họ Sở nhớ hoài bé Lâm !

Trong khi tôi đọc thơ trêu thì Lâm thản nhiên khoanh tay đứng dựa vào cửa bếp nhìn tôi . Một nụ cười đẹp mê hồn xuất hiện trên môi nó , nhưng sao những lời nó thốt ra toàn băng giá :

- Cảm giác của tao bây giờ cũng bó gọn trong ba tiếng “ không gì cả”

Tôi vội với theo vì nó đang đặt chân lên cầu thang :

- Tạo cơ hội cho người khác cũng là cho bản thân mình cơ hội đó mày !

Đôi mắt nó nhìn tôi là vô vàn sự lạnh giá , không cảm xúc , không tình cảm . Một dòng nước lạnh buốt chạy dọc sống lưng khi Lâm cất tiếng :

- Tao đã cho nhưng người đó không nhận . Sẽ không có lần thứ hai ! – Nó nhắm mắt lại như muốn dìm sự thù hận vào trong , rồi bước lên gác với giọng nhẹ nhàng hơn – Tao chơi game , nên mày ngủ phòng bên nhé Thư !

Nó bỏ lên gác làm không khí phòng khách trùng xuống . Tôi và Mạnh nhìn nhau không nói nhưng đều cùng một suy nghĩ . Cuối cùng , Mạnh là người lên tiếng trước :

- Nó muốn ám chỉ anh Hưng hay là ….

- Cả hai - Lại một lần nữa tôi nhìn lên gác với tâm trạng khó tả .

Cơn mưa đêm nào đã làm trôi đi sự kiêu ngạo và giúp lão Hưng nhận ra tình cảm của mình . Còn Lâm ? Cái gì sẽ giúp nó đặt hận thù sang một bên và đón nhận cơ hội trước mắt đây ?





_________________________

THE END.