Pages

Xem Mục lục

Thursday, July 29, 2010

Yêu & được yêu

YÊU VÀ ĐƯỢC YÊU

( Nhung xin tặng Nguyễn Trung Tiến truyện “Yêu và được yêu” )


Tôi không bao giờ đưa những lời tâm sự , những sự việc và cuộc sống thật của những người đã tâm sự hoặc tin tưởng làm quen với tôi vào truyện tôi sáng tác . Tôi tôn trọng cuộc sống của các bạn nên tôi sẽ không bao giờ mang bí mật của riêng mỗi người ra để viết .“Yêu và được yêu” thuộc bản quyền của tôi_kokubu karin , không ăn cắp bản quyền hay sự kiện , tình tiết của bất cứ ai trên đời này .Tôi cũng muốn các bạn tôn trọng rating cũng như thực hiện đúng . Trên 16 tuổi và cảm thấy bản thân có thể chịu trách nhiệm trước việc vào đọc thì hãy đọc . Tôi đặt rating này không phải vì những cảnh quan hệ thể xác mà vì những lời thoại cũng như những hình ảnh không phù hợp với những bạn dưới 16 tuổi .




YÊU VÀ ĐƯỢC YÊU



Author : Kokubu Karin

Rating : M ( Không dành cho người dưới 16 tuổi )

Category : Gay / General / completed




Summary : Yêu một người nhưng lại nói yêu người khác . Ở bên Xuyên , âu yếm người con gái hơn 2 tuổi nhưng trái tim Khoa luôn hướng về một người con trai cùng lớp . Liệu câu trả lời của Khoa sẽ như thế nào khi cuộc sống cơm áo gạo tiền đưa đẩy một con người từ chỗ đơn giản đến một thế giới tiền bạc đặt lên hàng đầu ? Liệu Xuyên , Khoa , Thạch , ba con người tính tình khác nhau nhưng số phận lại sắp đặt cho họ gặp gỡ bởi một chữ duyên , họ sẽ đi về đâu khi xã hội Việt Vam chưa chấp nhận những người trong thế giới thứ ba ?


CHƯƠNG I

- Xuyên mặc đồ vào đi . Khoa có tiết ngay đầu giờ chiều - Xỏ quần dài vào , Khoa tránh nhìn thân thể trắng mịn đang phơi bày tất cả trên giường .
Với dáng nằm gợi cảm , Xuyên cười tươi lộ má lúm bên trái thật duyên :
- Nghỉ một buổi đi anh . Chiều đưa em dạo shop .
Vẫn không quay lại , giọng Khoa nhẹ nhưng dứt khoát như hiểu rõ tính tình người con gái đẹp này :
- Môn chuyên nghành và người giữ tài liệu của lớp là Khoa , không đi không được .
Đúng như dự đoán , Xuyên chống tay ngồi dậy khiến mái tóc dài rủ xuống vai , buông nhẹ trên tấm lưng trần dịu dàng mà đầy quyến rũ . Nhiều lúc Khoa cũng khá bất ngờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Xuyên . Khi nồng nàn quyến rũ , có lúc lại nũng nịu như thiếu nữ tuổi mới lớn , hay như bây giờ : nghe lời trong im lặng , không một đòi hỏi . Có thể khoảng cách chênh nhau hai tuổi làm Khoa không bao giờ nắm bắt được suy nghĩ của Xuyên , cũng như không cách nào dứt hẳn dù trái tim anh đang phản bội lời tỏ tình cách đây hơn một năm .

Khoa quyết định yêu Xuyên , yêu một người con gái để quên đi sự thật của bản thân . Anh cũng biết cách này không thể trốn tránh hay phủ nhận và chính những buổi quan hệ với Xuyên đã cho anh câu trả lời tàn nhẫn đến lạnh người . Không cảm giác , không cả mảy may hưng phấn hay thèm muốn , anh vẫn thử để cuối cùng mọi cố gắng gãy giữa chừng khi nhận ra con tim đang hướng về ai .

Khoa phủ nhận tình cảm đó , dìm xuống rồi lẩn trốn vào khoảng tối của tâm hồn . Lý trí ép anh tránh xa nhưng con tim , ánh mắt , tâm hồn đều hướng về Thạch_người con trai duy nhất chuyển vào lớp Thời Trang trong năm thứ hai . Với dáng người thấp , đậm , khuôn mặt vuông vức rỗ nhiều trên gò má , tính ít nói nên Thạch không được nhiều người để tâm dù đã sang kỳ hai . Khoa có trốn tránh không đối diện cảm xúc thì vị trí lớp trưởng cũng kéo anh xích lại gần Thạch_nam sinh thứ ba trong lớp kể cả anh . Những buổi chiều lang thang khắp Hà Nội để thu thập tài liệu cho môn Cơ sở sáng tác , những lần Thạch đến nhà học cắt may , những buổi bùng học sang Ninh Hiệp mua vải may trang phục tự thiết kế , Thạch càng thân thiết càng trở nên xa vời , không cách nào chạm vào được . Khoa tưởng chừng chỉ cần bước thêm một bước , chạm khẽ , mọi thứ đang có sẽ vỡ tan .

Tình bạn có còn không khi Thạch biết Khoa nghĩ đến một thằng đàn ông , muốn ôm cơ thể đó , muốn chạm , muốn nuốt trọn làn da mát lạnh màu nâu sậm ? Thạch sẽ nghĩ gì khi mỗi lần đối diện với đôi mắt không giả dối của cậu ta , các mạch máu trong cơ thể Khoa luôn tê cứng một nỗi thèm khát thấp hèn đầy nhục dục ? Thạch sẽ phản ứng ra sao khi hai lần cuối trong ba lần quan hệ với Xuyên , Khoa luôn nghĩ đó là Thạch , là cơ thể , là hơi ấm của cậu ta ? Để cuối cùng anh giật mình trước sự thật đang hiện hữu trước mắt : đó là Xuyên_cô gái 24 tuổi xinh đẹp , không phải Thạch_người nắm giữ trái tim anh .

Không nỡ xa em rồi hả - Mùi hoa hồng hăng hăng lướt nhẹ qua cánh mũi , giọng ngọt ngào pha chút giễu cợt vang lên bên tai Khoa khiến anh giật mình phanh vội xe .
Cánh cổng sắt màu xanh lá vẫn nặng nề khép kín như mọi ngày , cánh cửa dẫn đến bên người con trai nắm giữ trái tim Khoa im lìm nhìn anh khắc nghiệt . Nụ cười gượng khoả lấp thật tinh vi , anh nói dứt khoát nhưng vẫn đủ mật ngọt trong đó :
- Thôi nào , Xuyên biết Khoa không bỏ học vì bất cứ lý do nào mà – Câu nói vừa dứt , Khoa nhận ra trái tim trong lồng ngực đang cười bỡn cợt mai mỉa chính anh . Toàn một mùi giả dối .

Không bỏ học ? Chính Khoa cũng muốn cười phá lên khi câu nói đó lại thoát ra từ anh chàng lớp trưởng chuyên gia bùng tiết . Khoa muốn cười trước chiếc lưỡi không xương , trước sự thiếu trung thực của bản thân .Khoa muốn biết còn trốn tránh , đê tiện giả dối đến lúc nào khi chữ “trinh” của người con gái luôn án ngữ trước mặt anh ? Anh có thể thản nhiên bước qua nó , chạy đến sống với sự thật của trái tim ? Anh có thể không ?

Câu trả lời là không khi ngón trỏ thon dài chạm khẽ đôi môi mọng đỏ , Xuyên nhìn Khoa với ánh mắt long lanh một chữ “yêu” . Nụ hôn thơm mùi bạc hà nhưng lại nhạt đến mức con tim lỗi một nhịp vì thấy có lỗi với chính nó . Thừi gian dừng lại và lặng lẽ xoay tròn rồi kéo giật Khoa ra xa khi con Sirius phóng đi với nụ cười hài lòng của cô chủ xinh đẹp . Một đôi mắt với dấu lặng đang nhìn anh từ lan can tầng hai . Bất giác đôi môi mím lại phủ nhận nụ hôn không tình yêu , Khoa cảm tưởng sống lưng có luồng điện chạy qua . Đầu ngón tay tê dại như có hàng trăm mũi kim đâm nhẹ rồi rút ra thật nhanh , thật mạnh và dứt khoát .

Cơ miệng tê cứng không phát ra tiếng , dù là lời thanh minh giải thích . Khoa tự hỏi có thể giải thích khi sự thật đang chứng kiến giả dối ? Sự thật nhìn vào dối trá với ánh nhìn câm lặng , Khoa không thể nắm bắt màu đen kỳ lạ trong đôi mắt người con trai đó .

Thạch biến mất cùng lúc tiếng chuông vào tiết vang lên . Khoa vẫn chết lặng , dời xa những tiếng ồn nơi căn tin , lãng quên tiếng động cơ xe máy trên đường . Tình cảm thật đang bị bao phủ bởi lớp sương giả dối_lớp sương màu trắng mờ ảo của sự thiếu trung thực , thiếu dũng cảm , lớp sương với mùi hoa hồng hăng hăng …..
Khoa cảm thấy như ăn phải một món cho quá nhiều mỳ chính nên ngọt lờ lợ nhưng vì tấm lòng của chủ nhân nên vị khách tiếp tục cắn nhẹ món khai vị đang ngọ nguậy nghịch ngợm . Đôi mắt làm việc theo bản năng chợt mở to sững sờ , bờ môi khựng lại sượng trân trước người con trai đứng nơi cửa ra vào . Rất nhanh , Thạch quay đi với cử động miệng tạo ra tiếng “xin lỗi” không âm sắc , nhưng Khoa đã kịp nắm bắt thứ gì đó là lạ trong mắt cậu ta . Anh đẩy Xuyên ra khi cô đang vòng tay lên cổ rướn người vào sát hơn :
- Sao vậy anh ? – Tia si dại trong mắt người con gái khiến anh bối rối trong vòng tròn luẩn quẩn do chính anh tạo ra .
- Anh quên , mai phải nộp bản vẽ kỹ thuật thiết kế áo ký giả nam mà chưa làm chút nào - Vừa nói Khoa vừa nhìn ra cửa với tia hy vọng nhưng đáp lại chỉ là tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đều lạnh lẽo .
Má lúm đồng tiền lại xuất hiện khi Xuyên cười , cô nói giọng nhẹ tênh :
- Vậy anh làm đi . Tối nay em ở đây nhé , dù sao bà già anh cũng đi khách rồi phải không ?

Khoa nhìn Xuyên như tìm kiếm sự coi thường kinh miệt trong giọng nói . Lời nói đơn giản không cố tình nhưng cũng đủ gây tổn thương , khi lời đó xuất phát từ người con gái anh vừa ôm hôn . Xuyên biết gia thế của gia đình anh , hiểu rất rõ vì mấy lần đến chơi đều bắt gặp mẹ Khoa lúc thì ngồi lên con Spacy trắng , khi lại từ tốn bước vào con toyota , mỗi lần đều là một người đàn ông khác nhau . Chính những đồng tiền gọi là “nhơ bẩn” lại nuôi sống anh , cho anh ăn học và dạy anh một cách nhìn đời khác với những thằng con trai 22 cùng trang lứa khác . Biết rõ Xuyên không ác ý hay xúc xiểng và anh cũng quen với tính cách cô nên chỉ nhắc lại :
- Xuyên về nhà đi . Bài này đến sáng cũng chưa biết có xong hay không .
Nét cười trong mắt tan nhanh , thay vào đó là sự kiêu ngạo rất con gái , Xuyên nhìn thẳng vào Khoa . Ánh nhìn của người ra đời sớm hơn hai năm , đôi mắt của người đi trước không dễ nắm bắt .

Hành động đột ngột không báo trước , Khoa chỉ biết thụ động trước đôi môi thành thạo . Con gái luôn nhạy cảm trước mọi vệc , Xuyên chứng minh điều này khi nụ hôn kết thúc :
- Không có vị ! Em nhận ra điều này từ rất lâu nhưng luôn cố phủ nhận - Chớp nhẹ mắt , Xuyên nhoẻn cười trước cái chau mày khó hiểu của Khoa – Chính ra ngu ngốc nhiều khi có lợi hơn thông minh , phải không anh ?
Cảm giác bất an bủa vây mọi cảm xúc , Khoa im lặng cố phân tích ẩn ý trong lời nói . Anh cảm thấy bản thân bị nắm giữ , chỉ là một vật bị thấu rõ trong lòng bàn tay Xuyên . Tình cảm thật hiện hữu lên mặt ?
- Thôi , em về để anh còn kịp làm bài - Giọng nói trở lại vui vẻ như trước đó không có gì xảy ra , Xuyên chỉnh lại chiếc áo sơ mi màu hoàng yến với những nếp bèo được xếp rất khéo léo , cô hất chiếc xắc cùng màu qua vai rồi đứng lên – Không tiễn em hả ?

Chiếc váy chữ A quấn lấy đôi chân thon dài , Xuyên uyển chuyển bước ra cửa . Đi bên cạnh , trống ngực Khoa chưa trở lại bình thường . Anh vẫn đang lo sợ trước câu trả lời vừa tìm ra trong đầu . Xuyên đã biết , đã cảm nhận rõ tình cảm của anh ? Biết anh là gay và yêu Thạch ? Không ! Khoa lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa manh nha . Sự thật anh là đồng tính không có ai biết ngoài trái tim trong lồng ngực , vậy việc Xuyên ám chỉ chắc chắn là những cư xử tránh né gần đây thôi . Con gái nhạy cảm sắc bén về quan sát nên Xuyên có thể đã cảm nhận chút thay đổi trong thái độ của anh , chứ không thể nắm rõ sự thật bên trong_sự thật của trái tim anh .

Vừa yên tâm với suy nghĩ này vừa không dám hỏi thẳng , không dám đi sâu hơn , Khoa tiễn Xuyên ra cổng . Nhìn con Sirius chìm dần vào màn đêm , Khoa sợ rằng với bản tính của Xuyên , sớm muộn anh cũng phải đối diện , phải lựa chọn dứt khoát . Tiếp tục giả dối trong tình yêu không màu sắc hay thẳng thắn phá huỷ mọi thứ để bước đến sự thật của trái tim ? Anh phải làm gì khi mà xã hội chưa chấp nhận những người như anh ?
Chưa kịp bước lên cầu thang lộ thiên , Khoa đã giật mình trước dáng người lặng lẽ trong bóng tối :
- Ông chưa về hả - Bóng người chưa kịp trả lời thì nơi cổng ồn ào những tiếng cười lanh lảnh của khách thuê trọ cùng nhà .
Vài cô gái trạc 20 , 21 ăn mặc hở hang với mái tóc uốn xù buông lời trêu ghẹo khi thấy Khoa :
- Chị Yên đêm nay đi vắng , Khoa có muốn tụi này sang không ? - Giọng cười giòn tan phát ra từ đôi môi trong lớp son đỏ thẫm .
Cô gái bên cạnh vừa mở cửa vừa phụ hoạ với giọng ngọt ngào :
- Chỗ hàng xóm láng giềng , tụi này tính rẻ thôi cưng .
- Gặp khách sộp hay sao mà phởn vậy mấy cô ? - Giọng nói thanh thanh khá lớn vang lên ở căn phòng đang sáng đèn gần đó - Chị Yên biết chuyện thì có mà hết đường làm ăn chứ ở đó mà giỡn nhây .
- Khiếp ! Làm gì bênh em trai thế - Đôi môi đỏ thẫm bĩu nhẹ rồi chu ra tạo thành nụ hôn gió về phía Khoa – Khi nào cưng muốn , luôn phục vụ tận tình . Chụt !!!
Giọng cười giòn tan hoà với gió , lan rộng ra khoảng sân có vài chiếc xe máy dựng sát tường . Đây là khu trọ dành cho gái làng chơi , hàng ngày ra vào đủ hạng người_giàu có , đầu trộm đuôi cướp , công nhân viên chức…chỉ cần hội đủ hai yếu tố : tiền và gái là khu trọ lại đón thêm một vị khách mới . Khoa không nhớ đã ở đây bao lâu nhưng chủ khu trọ luôn dành cho mẹ con anh một thái độ khác những người khác . Cả dãy nhà gồm 10 phòng , công trình phụ biệt lập nên đảm bảo sự riêng tư của khách . Phòng cuối dãy nằm kề một cầu thang lộ thiên từ ngoài sân dẫn lên một căn phòng trên tầng . Mẹ Khoa ở căn phòng sát cầu thang , anh được ở riêng phòng trên tầng . Nói chung , ngoài việc thường xuyên tiếp xúc và chứng kiến thế lực của đồng tiền cũng như sự khinh mạn cuộc đời của những cô gái làng chơi , Khoa sống khá thoải mái vì mẹ anh luôn chu cấp đủ tiền bạc và không can thiệp nhiều vào cuộc sống của anh .
- Tính đứng đây hết đêm hả ? - Giọng nói khàn khàn nghe hơi nặng vang lên khiến Khoa nhớ ra đang đứng ở đâu .
Nhìn con dream II dựng bên Thạch , anh khoả lấp thật nhanh :
- Để xe vào phòng mẹ tôi , chứ để ở đây là dâng hai tay cho bọn trộm đấy – Nhanh chóng mở cửa rồi dắt xe vào căn phòng không người , Khoa đang cố làm chủ cảm xúc .
Anh không biết lý do gì mà Thạch không về sau khi vô tình chứng kiến cảnh vừa rồi . Chắc cậu ta có việc quan trọng nên mới chịu khó đứng chờ như vậy . Mà qua việc này , Khoa càng thấy Thạch qúa giữ ý với anh . Thường đàn ông con trai thấy thằng bạn hôn bồ nó thì cũng là chuyện bình thường , đâu nhất thiết quay ngoắt ra ngoài . Càng nghĩ càng khó hiểu nhưng Khoa chỉ hỏi đơn giản :
- Ông qua có việc gì không ? – Ném chùm chìa khoá lên bàn , anh kéo những bản thiết kế ra xem – Hay lại muốn dùng máy .
Hất hất đầu vào chiếc máy may sát tường , Khoa buông gọn vì việc Thạch đến nhà anh dùng máy là chuyện rất đỗi bình thường :
- Dùng tự nhiên đi . Mà này , sao đi tay không ? Quên vải ngoài xe rồi hả ? Có cần tôi….

Sự im lặng của thạch khiến Khoa khựng lại giữa chừng . Anh nhận ra bản thân như một tên ngốc , nói nhiều lan man cũng cốt che đậy tâm trạng , để lẩn tránh cảm xúc , để cân bằng nhịp đập trái tim , để hướng người con trai trước mặt sang một chủ đề nào đó . Nhưng tất cả chững lại trước đôi mắt câm lặng , Thạch vẫn nhìn Khoa kỳ lạ . Khi nhận ra anh bắt đầu bối rối , cậu ta phì cười lại càng khiến Khoa vụng về hơn :
- Được rồi ! Làm cái gì khẩn trương thế ? Bộ tôi qua nhà ông ngoài việc học thì không có gì hả ?
Khoa chưng hửng trước câu hỏi :
- Thế có việc gì ?
- Tính rủ ông đi nhậu nhưng…lại được xem phim miễn phí - Thạch bật cười trêu chọc mà giọng cười nghe không thật , có gì đó rất khác lạ .
Khoa nhíu mày nhìn thái độ của cậu ta , anh muốn xẻ đôi cái đầu đó ra , muốn nhìn vào não , muốn đọc được suy nghĩ của cậu ta . Nhưng điều đó không thể được khiến anh nhăn mặt phật ý :
- Hôn ăn nhằm gì , thằng đàn ông nào tuổi này mà chẳng đi xa hơn rồi . Có gì đáng nói đâu .

Chỉ tích tắc thôi nhưng Khoa lại bắt kịp tia kỳ lạ trong mắt Thạch , giọng y lúc cậu ta xuất hiện nơi cửa khi anh đang hôn Xuyên . Ánh nhìn khó hiểu , không cách nào giải mã . Khoa sững người trong đáy mắt đó , không thể điều khiển hành động của bản thân . Những tiếng tích tắc đều nhịp như muốn thử thách chủ nhân căn phòng , vị khách vẫn im lặng quan sát như người ngoài cuộc với đôi mắt thản nhiên đến khó hiểu .
Thời gian lặng lẽ lan chậm chạp , cơn gió cái lay nhẹ tấm rèm cửa sổ cắt ngang sự tĩnh lặng trong phòng . Khoa nói nhanh mà ngực đang thắt lại :
- Đừng nói ông chưa bao giờ chơi gái nhé ?

Hỏi để rồi tự đau , tự thấy bản thân ngốc hết mức . Khoa không biết việc gì vừa xảy ra với anh , anh cảm thấy vụng về như cậu bé mới bước vào yêu . Lúc nào cũng vậy , ở bên Thạch là Khoa lại thấy bản thân không thể làm chủ cảm xúc cũng như không cách nào kiểm soát lời nói . Anh muốn rút lại câu hỏi nhưng lời nói thoát ra nào có lấy lại được .
- Nếu tôi bảo chưa và không bao giờ ? - Ngồi xuống giường , Thạch nói với nụ cười vui vẻ .

Khoa thấy rất lạ , không phải vì những tia sáng khác thường mà là thái độ của Thạch hôm nay rất khác mọi ngày . Cậu ta vốn ít nói và chưa bao giờ đùa giỡn nhưng việc nhạy cảm như vậy , sao hôm nay…Muốn hỏi nhiều nhưng lại như trước đây , Khoa không dám đi sâu vì một nỗi lo sợ luôn thường trực trong tim_đó là mất tất cả , có thể cả tình bạn giữa hai thằng đàn ông cũng không còn .
- Vậy có muốn thử không ? - Hất đầu ra cửa ám chỉ những cô gái thuê trọ dưới tầng , Khoa hoà theo để khớp cuộc nói chuyện , Anh không muốn Thạch nhận ra bất cứ điều gì , đặc biệt càng không muốn cậu ta biết anh đang bỡn cợt chính trái tim mình .
- Tôi không thích con gái - Lại một câu trả lời khác thường .
- Đừng nói ông thích con trai – Trái tim đập nhanh đến mức Khoa phải thóp bụng lại để giữ nó không vỡ tung lồng ngực .

Đáp lại là cái nhún vai , Thạch không cười không nói , chỉ nhìn nhìn Khoa . Anh tiếp tục hỏi mà phân vân đây là đùa hay thật ?
- Vậy có muốn tôi giúp một tay ?
Tiếng cười giòn nhưng hơi khàn vang khắp phòng , Thạch chống hai tay xuống giường ngả người ra phía sau :
- Để ông giúp thì tàn đời tôi hả ?
Bỏ qua lời trêu chọc , Khoa hỏi mà không nhận ra đôi mắt anh đang xuất hiện những tia sáng rất không trong sáng :
- Vậy những lúc cần thì ông tự giải quyết một mình ?
- Thôi đi ông tướng ! Hết chuyện để nói rồi hả - Đứng dậy , bước đến gần Khoa ,

Thạch lật lật những bản thiết kế dở dang trên bàn – Ông làm xong bản vẽ kỹ thuật áo ký giả nam chưa ? Tôi chưa hiểu phần cổ ….
Đôi mắt Thạch chăm chú tìm kiếm giữa đống giấy ngổn ngang trên bàn , Khoa tưởng chừng cậu ta đã quên cuộc nói chuyện vừa rồi , tất cả chỉ là chuyện phiếm . Biết là không nên nhưng Khoa vẫn cố thòng một câu , cũng có thể anh đang tự nói với chính mình :
- Cứ tự làm thì hết lớn nổi đấy !
- Hử ? Ông nói gì - Sự ngạc nhiên rất thật , Thạch nhíu mày hỏi lại .
- Không – Khoa hoà theo để hướng câu chuyện sang chủ đề khác , cũng có thể anh không muốn thử thách bản thân thêm nữa – Đưa đây , tôi chỉ cách ráp cổ và cách thể hiện trên bản kỹ thuật cho .
Anh lẩn tránh bằng việc trở lại những bản thiết kế nhiều đường nét đậm nhạt , nhiều con số và những ký hiệu riêng biệt . Thạch vẫn vô tư hỏi và thắc mắc những chỗ không hiểu , cậu ta không hề biết trong lòng người con trai trước mặt là hàng vạn con sóng nhỏ , lăn tăn , đập dịu dàng vào trái tim màu đỏ của máu_dịu dàng nhưng không biết bùng nổ vào lúc nào .

Từ khi con tim bắt đầu lỗi nhịp , Khoa luôn phập phồng một câu hỏi : Thạch là straight hay gay ? Nếu là straight cậu ta không thể thờ ơ lãnh đạm trước những cô bạn thuộc dạng đẹp trong lớp . Ánh mắt cậu ta chỉ là chiêm ngưỡng cái đẹp , không một tia ham muốn như những thằng bạn bên lớp Đồ hoạ . Nhưng cũng không thể là gay vì Khoa không tìm thấy một điểm nào của…gay . Cuối cùng càng cố phân tích anh càng lún sâu vào mớ bòng bong do chính anh tạo ra . Đây có phải tâm trạng chung của gay khi không hiểu rõ đối tượng không ? Yêu straight chỉ rước đau buồn , Khoa biết nhưng trái tim tự dời bỏ anh , lao đến bên Thạch và tự nguyện thuộc về cậu ta không đòi hỏi một điều kiện gì . Lý trí không thể ngăn cản nhưng lý trí có thể giúp trái tim không có những hành động quá lộ .

~~~~~~~~~~~~~~~~

Những giọt nước bám trên cơ thể rám nắng biến mất mỗi khi chiếc khăn lông mềm mại đi qua . Cơ thể khô ráo mát lạnh , Khoa mặc quần sooc màu ghi vào rồi bước ra ngoài . Đôi mắt vằn những tia đỏ án ngữ ngay trước mặt , Khoa khựng lại sững người . Đồng tử nhỏ , lọt thỏm giữa màu trắng đỏ cho biết người trước mắt đang bị kích thích đến mức nào . Bản năng tự vệ khiến Khoa lùi lại một bước , nhìn bác chủ nhà cảnh giác khi anh cảm thấy ánh mắt đang chiếu thẳng vào vùng ngực trần :
- Đến ngày đóng tiền rồi hả chú Tính ?
- Không , chú gặp mẹ cháu có chút việc – Tay xoa vào nhau , ông ta giả lả - Cô ấy bảo chú vào phòng trước .
- Cứ về đi ! Lấy tiền rồi tôi sang ngay - Chất giọng chua vang lên cùng với khuôn mặt trẻ đẹp của người phụ nữ mặc váy ngủ mỏng tanh xuất hiện nơi cửa - Tắm xong thì lên phòng đi !
Không có đích danh tên trong mệnh lệnh nhưng Khoa biết mẹ nói ai và cũng biết bà sắp làm gì . 39 tuổi nhưng gương mặt đẹp sắc sảo như chỉ 24 , 25 . Bà Yên có nét đẹp không phai nhạt theo thời gian , càng gần tuổi 40 từ người bà càng toát ra sự mê hoặc đến say đắm những người đàn ông “chán cơm thèm phở” . Đôi mắt sắc dưới lớp mi cong vút , nhân trung sâu tạo nên đôi môi trái tim gợi cảm , sống mũi thanh tuy không cao , bà Yên là gái làng chơi cao cấp luôn chọn khách chứ không phải khách chọn bà .
Cánh cửa đóng lại sau lưng , Khoa lững thững bước lên cầu thang với tâm trạng bất an . Không phải anh lo lắng chuyện gì xảy ra trong căn phòng đó , việc bà Yên quan hệ với chủ nhà trọ hầu như ai cũng biết và coi đó là…ân huệ của ông ta . Mà điều làm anh phải bắt sự cảnh giác hoạt động lại là ánh mắt thèm khát kỳ lạ của ông ta . Đã nhiều lần ông ta nhìn anh không được bình thường , hoàn toàn khác những người đàn ông xuất hiện trong căn phòng dưới tầng . Họ luôn nhìn anh với sự ngạc nhiên tột độ , người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều này lại có đứa con lớn vậy sao ? Ông ta thì khác , cái nhìn như đang đánh giá một món hàng và lần này lại xuất hiện những thứ không an toàn trong đôi mắt đó .
Khoa quyết định phải cẩn thận hơn , tránh tiếp xúc và hạn chế mọi việc rắc rối xảy ra . Để nuôi anh bà Yên đã chấp nhận kiếp làm người mua vui cho thiên hạ , mang thân ra đổi thành điều kiện thuận lợi trong nghành học , bà đạp lên dư luận đều là vì anh . Không thể để bất cứ điều gì khiến bà phiền lòng , nhất là xuất phát tự người bà đã hy sinh mọi thứ thì càng không được phép .
Màu đen thẫm của bầu trời qua khung cửa sổ cho biết mọi nhà đã lên đèn , sinh hoạt thường nhật đã bắt đầu ở những gia đình bình thường . Nhưng với Khoa chỉ có bốn bức tường trắng và những tràng cười từ dưới nhà vọng lên . Thay quần jean bạc và chiếc áo phông đen trên giường , Khoa quyết địng rời khỏi sự bức bối khó chịu này . Cần bình tĩnh để có thể tiếp tục đấu tranh với chính sự luẩn quẩn rắc rối do bản thân tạo ra . Anh cần không khí !
Thường ngày đi học bằng xe bus , phải đi bộ một đoạn khá dài mới đến chỗ đợi nên Khoa thong thả bước trên vỉa hè rất thoải mái . Đã vào tháng ba , khí trời vẫn dở dở ương ương như chính suy nghĩ trong đầu anh . Thời tiết thất thường , không nhất quyết nóng hẳn luôn mà lưỡng lự thỉnh thoảng chen ngang một vài ngày rét nhẹ . Cũng như Khoa , bản thân là người yêu chính thức của Xuyên nhưng con tim lại bị giam giữ bởi chàng trai khác . Muốn ôm cơ thể chắc nịch vào lòng nhưng lại lặng yên ở bên cạnh Xuyên và đón nhận cũng như hồi đáp những cử chỉ yêu thương . Muốn hất tung tất cả , muốn lao đến bên người con trai đó nhưng hình ảnh những người đàn ông đưa đón mẹ đã dìm ước muốn vào lòng , bóp nghẹt trái tim đang yêu . Muốn ngấu nghiến đôi môi hay im lặng , muốn nuốt trọn hơi ấm của người đó nhưng…con gái quan trọng nhất là chữ “trinh”….
- Này – Hơi nảy người giật mình , Khoa quay lại bắt gặp nụ cười nhẹ nhưng chứa nhiều vui mừng – Đi đâu lang thang đây ? Trông bộ dạng như dân thất tình .
Nét cười trong mắt khiến Khoa nghi ngờ Thạch vừa trúng mánh :
- Lang thang thôi . Còn ông ?
- Chán nên xách xe chạy lanh quanh ngắm dân tình thế thái - Ngồi lui lại phía sau , Thạch nhường tay lái – Cafe không ?

Khoa trả lời bằng việc con dream II lao vút đi hoà vào lòng người trên đường . Từ trước đến nay , mỗi lần lần đi chung Khoa luôn chở Thạch , việc này trở nên tự nhiên đến mức như đó là điều hiển nhiên , không có gì phải thắc mắc .
Từ lúc xuất phát đến khi yên vị trong quán cafe quen thuộc , nhịp đập trái tim khoa vẫn chưa trở lại bình thường . Vị đắng của café chỉ giúp anh giữ được vẻ ngoài bình tĩnh như ngày thường nhưng trong lòng là những cảm xúc đan chéo nhau không theo quy luật nhất định , tạo ra mớ bòng bong không kiểm soát được . Anh vui vì tối nay được gặp Thạch nhưng lại thấy có lỗi với Xuyên . Hạnh phúc bình yên nhỏ nhoi bên cạnh người anh yêu nhưng cũng xen vào cảm giác tội lỗi bất an . Anh tự tạo ra và vùng vẫy trong đó , không cách nào tìm ra con đường tốt cho cả ba . Nếu không phủ nhận bản thân , không chọn giải pháp yêu Xuyên để quên đi ham muốn đích thực thì bây giờ ít nhất một người có số phận trời đày như Khoa sẽ không làm khổ một người con gái tốt như Xuyên . Nếu anh chỉ im lặng đứng nhìn và chết trong tinh cảm đơn phương thì Thạch sẽ không bị đưa vào những giấc mơ của riêng anh . Nếu anh không là gay thì…
Nhiều lúc Khoa cũng tự hỏi gay là bẩm sinh hay do hoàn cảnh ? Câu trả lời là không biết ! Có thể đối với người khác , họ sẽ là một trong hai trường hợp nhưng riêng Khoa , anh lại nghĩ do cả hai đưa đến .
- Kép hả Thạch ? - Mạch suy nghĩ bị đứt đoạn , Khoa nhìn hai người con trai trạc tuổi trước mặt với cái nhíu mày .
Anh không hiểu rõ câu hỏi nên quay sang Thạch để rồi bắt gặp ánh mắt thoáng xao động .
- Đây là Khoa , thằng bạn học cùng lớp – Đôi mắt cậu ta vẫn có sự bối rối dù không nhiều – Anh Chính và Tự , bạn tôi .
Khoa gật đầu chào cũng là lúc người tên Tự hối nhẹ :
- Đi thôi anh . Muộn rồi .
- Xin lỗi ! Tụi này có việc phải đi ngay . Lúc khác chúng ta nói chuyện nhé - Người con trai tên Chính bắt tay Khoa rồi bước theo Tự với lời cằn nhằn việc cậu ta bất lịch sự .
Cái kiểu nhăn mặt không vui rồi lại cười toe của người tên Tự rất quen , Khoa nhớ đã gặp ở đâu rồi . Đôi mày chau lại suy nghĩ , anh càng cố đi sâu vào trí nhớ càng thấy quen hơn .
- Chắc ông thấy Tự quen phải không ?
Bất giác Khoa ngồi thẳng người trong vô thức , anh cứ nhìn Thạch ngỡ ngàng mà đầy khó hiểu . Sao cậu ta có thể đọc được suy nghĩ trong đầu người khác ?
- Tự post hình làm quen trên khá nhiều diễn đàn . Tôi cũng nhận ra ông từ những topic giống vậy , chỉ có điều bây giờ ông đã del hình đi rồi .

Trái tim muốn ngừng đập , Khoa không biết nên vui hay nên buồn . Cảm xúc bị trộn lẫn , rối bời , không tách ra để chủ nhân có thể nắm rõ chính bản thân mình . Khoa cảm tưởng chân tay nhũn ra , cơ thể run lên bởi máu đang trào lên não , không nhận rõ hoạt động xung quanh .
- Tôi cũng như ông đấy !
- Tôi cũng như ông đấy !

Tiếng nhạc êm dịu hoà quyện vào không gian tĩnh lặng , chỉ có vài tiếng khúc khích phía bàn sát quầy . Khoa như người mộng du , với đầu óc trống rỗng anh đảo mắt ra xung quanh để rồi nhận thấy quán khá vắng người . Ánh nhìn chạm phải đôi mắt của người đối diện , cảm giác rúng động toàn thân , luồng điện lướt nhanh qua sống lưng lạnh ngắt . Khoa phải vui trước bí mật vừa tiết lộ nhưng anh lại thấy tâm trạng như tấm gương phẳng phản chiếu mọi suy nghĩ rối ren . Không vui không buồn trước sự thật , Khoa chỉ biết vòng tròn luẩn quẩn càng xiết chặt hơn , ép anh vào những mắt xích không lối thoát .
Sẽ chọn Xuyên để vẹn chữ yêu , để tiếp tục tồn tại trên đời ? Hay chọn người nắm giữ trái tim để không thấy có lỗi với chính mình , để tự đẩy bản thân vào con đường bị xã hội xa lánh ?Cả hai con đường đều đẩy Khoa vào mặc cảm tội lỗi , lựa chọn bất cứ hướng đi nào cũng khiến anh ngạt thở trong định kiến xã hội .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ánh sáng trắng từ đèn neol vẫn dìu dịu bao quát căn phòng . Lan đều lên những bản thiết kế nhiều màu sắc dở dang trên bàn , nhẹ nhàng men theo bức tường quét vôi vàng nhạt chạy đến chiếc máy may ngổn ngang vải vụn . Cả căn phòng bừa bộn nhưng lại trật tự theo cách riêng của vị chủ nhân . Mọi vật dõi đôi mắt câm lặng lên dáng người mệt mỏi phía chiếc giường đôi như quan sát một kẻ thất trận trở về .
Mí mắt muốn được nghỉ ngơi , muốn được nhắm lại chìm trong cảm giác thanh bình của giấc ngủ nhưng những suy nghĩ đan chéo ép Khoa nhìn lên trần nhà . Hai chú thạch sùng đuổi nhau , chắt lưỡi từng hồi nghe tình cảm đến nao lòng . Ngay đến loài vật nhỏ bé còn được tự do đùa giỡn , tự do bộc lộ tình cảm thật , còn Khoa là con người_loài thông minh nhất tại sao không có được cái quyền đơn giản đó ? Tại sao chỉ vì là người đồng tính mà phải vướng vào vòng tròn luẩn quẩn không một lối thoát ? Tại sao chỉ vì không dám đối diện dư luận xã hội , vì muốn phủ nhận sự thật của bản thân mà anh lại kéo một người con gái vào vòng tròn đau khổ ? Tại sao người nắm giữ tim anh mãi mãi không là bí mật , tại sao không là straight để giờ đây anh càng lún sâu vào câu hỏi lựa chọn cho chính tình cảm của anh ? Tại sao đôi mắt của người anh luôn mơ đến lại nhìn anh như thế , tại sao vẫn dịu dàng chờ đợi câu trả lời trong kiên nhẫn ? Tại sao….

Những câu hỏi không có trả lời khoét sâu vào não khiến Khoa thấy đầu ong ong khó chịu . Khoa cần phải lựa chọn , ngay bây giờ , Xuyên hay Thạch chỉ được phép có một . Chọn lý trí sẽ bóp nghẹt trái tim , chọn tình cảm sẽ giết chết danh dự của một người con gái . Con đường nào dành cho cả ba khi mà Khoa không muốn lừa dối , không muốn giữ vai “bắt cá hai tay” . Chính vì không muốn làm tên đểu , không muốn lần nữa lựa chọn con đường giả dối , Khoa lại tiếp tục quay cuồng trong vòng xoáy tình cảm . Sở khanh ! Khoa có thể diễn hai bộ mặt nhưng liệu khi còn một mình , anh sẽ phải đối diện với tâm trạng nào nữa ? Khoa không muốn thêm một bộ mặt , không muốn giả dối trước Thạch hay Xuyên , anh muốn ngẩng cao đầu sống với lương tâm của mình . Anh cần lựa chọn con đường không có vai sở khanh ! Mà một người như Khoa liệu có thể “diễn” trước sự bình tĩnh của Thạch , trước nét kiêu kỳ của Xuyên ? Có thể khoác thêm bộ mặt nữa trước hai con người không đơn giản này ?

- Khoa đang ngủ hả ?
Giật bắn mình , con tim như nhảy khỏi lồng ngực khi án ngữ trước mặt là người đàn ông cao gầy , gò má xương xẩu , đôi mắt nhỏ thó đang nhìn Khoa đăm dăm vẩn những tia đục ngầu .
Cửa mở toang , gió lùa vào vò rối mái tóc Khoa khi anh đứng dậy . Tâm trạng rối ren chuyển nhanh sang tự chủ , nhịp đập trái tim trở nên bình tĩnh đến lạ thường . Đôi mắt đỏ những tia ham muốn lướt nhanh từ nơi cao nhất trên vùng ngực trần , quét mạnh xuống các thớ thị rắn chắc nơi bụng khiến Khoa biết mục đích của ông ta . Bà Yên đi từ đêm qua đến giờ chưa về , theo tính cách mọi ngày anh biết bà đã đến sới bạc phía trong ngõ . Lại một cuộc sát phạt đỏ đen , ném hàng chục triệu lấy từ những người đàn ông đã đi qua đời bà . Làm con không có quyền phán xét nhưng một đứa con cũng được quyền căn ngăn ? Có được không ?
- Có chuyện gì không chú Tính ? Mẹ tôi qua sới rồi .
Chắt chắt lưỡi , tia mắt ông ta xoắn lấy từng mm da thịt khiến gai ốc nổi khắp cánh tay anh . Cười khẩy khi khám phá ngay bên bên cạnh cũng có người như mình , Khoa không vui mà thấy đau nhiều hơn . Ngoại trừ thạch , Khoa không mảy may hứng thú trước bất cứ cơ thể nào , kể cả con người đang nhìn anh rực lửa tình .
- Tôi chỉ muốn biết Khoa có thoải mái trong cái phòng xập xệ này không ? – Ông ta cười khùng khục khi thấy Khoa hơi nhướng mắt – Thanh niên bây giờ thích thật .
Biết ông ta ám chỉ cơ thể độc chiếc quần soóc , Khoa vẫn im lặng quan sát xem trò gì sẽ diễn ra tiếp theo . Sẽ trơ trẽn đặt thẳng vấn đề hay lời ong tiếng ve ? Chính Khoa cũng muốn thử cảm giác , muốn xem phản ứng của bản thân khi có người muốn cùng…lên giường ….
- Nhậu không Khoa ?

Giọng nói trầm hơi khàn rất đặc trưng vang lên nơi cửa , nụ cười rực rỡ kém tươi khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt . Người đàn ông đứng tuổi với đôi mắt đỏ tia dục tình đang chễm chệ trên giường , cách đó chưa đầy một met là cơ thể cường tráng của chàng trai 22 tuổi có độc chiếc quần soóc ngang đầu gối . Thời gian chưa kịp cô đọng thì giọng giả lả không chút thật đã phá vỡ :
- Thôi , Khoa tiếp bạn , tôi có việc phải đi - Trước khi bước ngang người Thạch , ông ta còn buông lại một câu đầu ẩn ý - Lần sau chúng ta tiếp tục nhé .
Khoa không cách nào đọc được suy nghĩ trong cái đầu quay nhìn theo ông ta . Bộ não điều khiển các dây thần kinh ép cơ miệng giải thích nhưng đôi môi mấp máy nhẹ rồi ngậm lại im lặng . Khoa muốn nói rõ tình huống vừa rồi , muốn cái đầu kia không được có một chút hiểu lầm , muốn thanh minh điều…không hề xảy ra . Nhưng ngoài việc hai cánh môi khẽ động thì mọi cử chỉ của Khoa chỉ là lặng yên quan sát .
Không gian càng tĩnh lặng , không tiếng muỗi vo ve , không tiếng cười đùa như mọi ngày vọng từ dưới nhà lên , màn đen ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện những hạt lệ trắng lung linh huyền ảo giữa trời . Cơn gió cái đùa giỡn mái tóc loăn xoăn của Thạch , vờn lên trán lên gò má tròn căng khi cậu ta quay lại nhếch mép :
- Tôi xuất hiện không đúng lúc phải không ?

Những tia sáng tắt lịm , đôi mắt Thạch chỉ có một màu đen sâu thẳm . Khoa như nhìn thấy trong đó một cái giếng không đáy , càng đi sâu càng tối , càng cô đặc cảm giác ẩm ướt hanh hanh mùi rêu non . Ngoài cái nhếch mép thì khuôn mặt tròn với chiếc cằm chẻ đôi không có biểu hiện nào để Khoa nhận biết cậu ta đang có tâm trạng gì . Không vui vì người đàn ông đó ? Hay đang bỡn cợt như những người dân nơi đây mỗi khi thấy mẹ Khoa ? Là tốt hay xấu cho tình cảm của anh ?
Chiếc áo sơ mi sọc đen khẽ động , Thạch bước đến ngồi vào vị trí cách đây vài phút đã có người ngồi :
- Có cần tôi thế chỗ và tiếp tục không ?

Tất cả vỡ tung không tự chủ , mọi hình ảnh bị đẩy giật lùi khi Khoa bước đến quỳ trước mặt Thạch với đôi môi mím chặt . Mùi hoa hồng hăng hăng trong lớn son đỏ ngọt ngào chìm dần , trước mặt Khoa chỉ có đôi mắt không khuất phục , mở to thách thức những tế bào đang rung lên ước muốn được sống thật . Bàn tay thô ráp với vết chai nơi ngón cái và ngón áp út do cầm kéo thường xuyên , từ tốn mở chiếc đinh bằng đồng rồi kéo mạnh khoá xuống

Ánh nhìn ngạo nghễ không thay đổi ngay cả khi lớp vải màu trắng mỏng xuất hiện khi khoá quần bung ra . Chỉ đến lúc ngón tay chạm vào nơi nhạy cảm nhất giữa hai đùi, nơi nhô lên căng phồng , cơ thể Khoa mới bị xô ra trong thô bạo . Cười khẩy với chính ham muốn của bản thân , Khoa nhận ra lý trí thật ngu ngốc . Chỉ trong một giây để tình cảm dẫn dắt , anh đã tự đâm trăm ngàn nhát dao vào trái tim mình . Phản ứng của Thạch như một lời từ chối thẳng thắn tình cảm của anh . Im lặng và phản kháng lại là con dao sắc nhọn đến rợn người , nó giết dần những tia hy vọng vừa nảy mầm . Với trái tim bị bóp nghẹt , Khoa ngẩng lên và tiếp tục siết chặt sợi dây vô hình vào tim anh :
- Tôi tưởng ông ngon lắm chứ ….

Lời nói nghẹn ngang cổ , Khoa chồm đến cơ thể đang run lên sợ hãi , co lại như gặp điều gì đó rất kinh khủng . Bàn tay bị hất mạnh , Khoa càng hoảng hơn vì nước da ngăm đen khoẻ mạnh trở nên trắng bệch như sáp nến . Cơ thể run run kỳ lạ đang chỉnh lại trang phục , Khoa nhận thấy Thạch cố hít thở để điều khiển cảm xúc . Anh biết cậu ta vẫn bướng và khó hiểu ngay cả khi cảm xúc thoát ra khá nhiều . Tự nhiên Khoa thấy nghi ngờ , không phải cậu ta cũng có ý với anh sao ? Chắc chắn con tim cũng rung những nhịp khác thường thì mới im lặng khi nhận ra anh ngay từ đầu nhưng không nói . Buổi cafe hôm trước , hai người ngầm thoả thuận không nhắc đến việc này , cứ để tự nhiên như mọi khi , trái ngược hoàn toàn những đôi khác gặp gỡ tìm hiểu hoặc lên giường . Cuối cùng Thạch tránh né điều gì và hoảng sợ vì lý do gì ?
Hơi thở của Thạch đã trở lại bình thường , cậu ta nhìn thẳng vào mắt Khoa không trốn tránh :
- Tôi nghĩ nên về …- Trong vô thức Khoa giữ vội tay Thạch nhưng đã bị hất văng ra , đôi mắt câu ta chỉ một thoáng xao động rồi lại như thường ngày – Lúc này đừng chạm vào người tôi ….
- Ông nghĩ có thể về sau những việc kỳ cục này ? – So tính bướng thì Khoa cũng không kém , anh không thể để cậu ta lấp lửng . Anh cần sự rõ ràng để có cơ sở xác định hướng đi cho lựa chọn của bản thân .
Đáp lại câu hỏi là cơ thể di chuyển đến bên cửa sổ , Thạch vẫn im lặng giữa mái tóc xổ tung vì gió . Nét kinh hãi hoảng sợ trong mắt đã biến mất , màu đen tuyền ngày càng thẫm , nhìn như những hạt lệ long lanh với vẻ tư lự . Khoa ngồi hẳn xuống sàn , dựa lưng vào giường trong dáng vẻ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời dù suy nghĩ của anh đang quay ngược về những tâm sự của vài người bạn quen trên mạng . Sợ hãi khi gặp người say , lạnh toát người khi bị chạm vào cơ thể….kiểu tránh né ghê tởm này chỉ xảy ra khi….

Lại một lần nữa những hạt ngọc trong suốt lướt qua mắt Khoa , tâm sự ngổn ngang của những nỗi buồn hiện ra rõ nét , anh không trải qua nhưng anh có thể hiểu phần nào , cảm nhận được góc tối của tâm hồn khi bị xâm phạm với sự không tự nguyện . Nỗi đau trong sự nhơ nhớp của thân thể như những con giòi đục khoét xác chết từng giờ từng ngày .


Vết thương lòng xuất phát từ nỗi đau thể xác sẽ như những con giòi , đục khoét từ từ rồi ăn dần mọi cảm xúc yêu thương , vui mừng , đau khổ …biến hỷ nộ ái ố trở thành nét kinh hãi trên gương mặt Thạch cách đây vài phút .

~~~~~~~~~~~~

Róc rách…róc rách….

Tiếng nước chảy nhỏ dần , bàn tay ai đó đang vặn van nước bị gỉ nên nghe rin rít . Tiếng va chạm xoong nồi nghe nhẹ và êm đến dịu dàng . Hàng mi dày khẽ động cùng lúc với động cơ xe máy xa dần nơi cuối ngõ , đuổi theo là giọng í ới yêu thương của người vợ hiền . Ánh nắng tràn lên khung cửa sổ , lướt qua mặt bàn ngổn ngang những bản kỹ thuật dở dang , chảy dài đến vị trí Khoa đang nằm . Mùi âm ẩm dìu dịu dấu vết của cơn mưa đêm qua bay nhảy trong không gian , lướt qua cánh mũi mát lạnh rồi đùa giỡn mái tóc xen kẽ những sợi xơ xác vì đi nắng . Giọng ngọng líu lo của cô bé ba tuổi nhà phía sau vang lên như bản nhạc vui nhộn , tiếng vỗ về yêu thương của người bà nghe trìu mến dịu hiền đến mức cơ miệng Khoa cử động trong vô thức tạo nên nụ cười bình yên .

Những sinh hoạt đơn giản hàng ngày đã bị lãng quên bao lâu nay , giờ trở nên gần gũi và dịu ngọt đến bất ngờ . Đã từ lâu Khoa nhận ra cuộc sống của anh và mẹ không trọn vẹn chữ “gia đình” , bây giờ càng thấy rõ nét hơn . Sáng mở mắt , Khoa thấy bà Yên mỉm cười say giấc ngủ sau một đêm sát phạt cùng những con bạc khát nước , cũng có thể sau một lần mang thân ra đổi đồng tiền duy trì cuộc sống của Khoa . Trong khi đó Khoa cũng dành nhiều thời gian cho những bản thiết kế trang phục , những buổi kiếm tìm tài liệu cho bài nghiên cứu khoa học , những giây phút để trái tim đi hoang trước Thạch , những buổi cùng Xuyên dạo tất cả các nơi cô yêu cầu . Sinh hoạt của Khoa không có chỗ cho bà Yên , không có hình ảnh của mẹ , không có cả giây phút dành cho người thân duy nhất những thứ giản đơn của cuộc sống thường nhật . Khoa chỉ gặp bà Yên những lúc đêm đến , khi bà vừa đi hát karaoke với mấy cô gái trọ cùng dãy về , hoặc thỉnh thoảng bà thua bạc thì trút giận sang anh với lý do “cứ gặp mày là hãm” , nhưng đôi lần bà mang rượu và đồ nhắm lên nhậu với anh như…hai người bạn . Khoa không hiểu bà cũng như bà không can thiệp quá sâu vào các mối quan hệ của anh , và chính những lúc mẹ con nhậu nhẹt như hai thằng đàn ông lại là lúc hiếm hoi đối diện với cái tôi , với tình cảm gia đình , những yêu thương của “mẹ và con” mới hiện ra rõ nét . Ngắn ngủi nhưng đủ để Khoa tôn kính yêu thương bà hết mực . Và đây là lý do Khoa không đủ dũng cảm mang tổn thương đến với người thân duy nhất của anh , tình cảm thật của Khoa mãi mãi là bí mật với bà Yên .

- Tỉnh rồi thì dậy đi - Giọng khàn khàn vang lên phía cửa khiến Khoa rời khỏi mạch suy nghĩ .

Thạch với mái tóc loăn xoăn đang cười bình thản , khuôn mặt vui vẻ rạng ngời như không có chuyện tối qua . Cắm phích điện , Thạch chỉnh lại kim rồi cầm chiếc quần hộp may dở ra xem xét . Máy mới tra dầu nên chạy rất êm , tiếng kim cắm xuống vải nghe trơn tru như chủ nhân hiểu rõ chiếc quần còn thiếu khuyết chỗ nào .
Thái độ thản nhiên của Thạch bắt buộc Khoa phải suy nghĩ . Tối qua Thạch đứng bên cửa sổ như thách thức tính kiên nhẫn của Khoa . Thời gian lặng lẽ trôi , tiếng trêu ghẹo sỗ sàng của mấy cô gái dưới nhà giòn tan cũng không làm sự tĩnh lặng thay đổi . Ngay cả cơn mưa rào mang làn gió mát lạnh vào phòng cũng không dìm được sự ngột ngạt xuống . Khoa đóng cửa ra vào rồi tư lự nhìn Thạch . Gió mạnh mang theo mưa chạm khẽ lên gò má cậu ta , sống mũi Thạch phập phồng nhưng vẫn lặng yên kỳ lạ . Khoa cần lời giải thích cho tất cả mọi việc nhưng cũng giống buổi cafe hôm trước , anh bình thản như việc này nên vậy . Không nên chạm , không nên phá vỡ , cứ như hiện tại , nếu bước thêm sẽ vỡ tan như bọt biển .

Thạch vẫn ngoan cố đứng nhìn mưa , Khoa chịu hết nổi nên ngồi vào máy may mấy bộ đồ anh mới nghĩ ra . Gió quấn lấy mưa tạo lên sự hanh lạnh , rì rào đập xuống mái tôn những tiếng lộp bộp khá lớn . Gió rít nhẹ , len qua khe cửa , tràn vào phòng , quyện lấy cây kim nhọn sắc lạnh xuyên vào lớp vải thô cứng . Quần hộp ống nối ba lần , hai bên sườn là 4 chiếc tui hộp dầy khoảng năm phân , Khoa mất khá nhiều thời gian để ráp khoá đúng và đẹp . Một vài lần do vội vàng không kẻ phấn hoặc cũng có thể do tậm trạng bất ổn , anh may trật lên khoá làm gãy kim . Đến khi chỉ còn ống cuối cùng của gấu thì Khoa phát hiện Thạch ngủ từ lúc nào .

Tiếng thở đều đều lan khắp phòng , một cảm giác ấm cúng bủa vây Khoa , xua đi cái hanh lạnh của cơn mưa hiếm hoi vào tháng ba . Hàng mi thưa che đậy đôi mắt sáng , rủ xuống im lìm bên dưới lông mày rậm . Chiếc mũi to hài hoà với khuôn mặt tròn tròn , đôi má chảy xuống như đang phụng phịu khiến Khoa muốn cắn lên đó . Khoé miệng vẽ lên trên tạo thành nụ cười bình yên , ngay bên dưới là chiếc cằm chẻ đôi rất nam tính . Ức hơi lõm xuống , nhịp thở làm ngực Thạch lên xuống nhẹ nhàng . Ánh mắt Khoa xuất hiện những tia không trong sáng khi chạm đến nơi cộm lên giữa hai đùi . Anh thấy tim đập nhanh , hơi thở nóng hơn nên chuyển ánh mắt khỏi nơi nguy hiểm đó . Nét bình yên trong giấc ngủ làm Khoa mỉm cười nhẹ , dìm ham muốn xác thịt vào lòng . Anh biết chưa phải lúc .

Xạch xạch …xạch xạch….

Tiếng máy may chạy đều như lời nhắc nhở Khoa nên trở lại hiện tại . Anh đang nằm trên sàn , ngang bụng là chiếc chăn mỏng che đi cơ thể độc chiếc quần soóc , Thạch vẫn cặm cụi bên máy may như đó là công việc phải làm ngay bây giờ . Chống tay ngồi dậy để vào buồng tắm , Khoa muốn đầu óc tỉnh táo để liên kết tất cả sự việc gần đây nhưng giọng nói ngọt ngào nơi cửa đã ngăn anh lại :
- Đến sớm vậy Thạch ? – Lúm đồng tiền nhoẻn cười duyên , cô gái mang theo mùi hoa hồng hăng hăng bước vào phòng , ánh nắng trải dài trên tóc cô lung linh bóng mượt .
- Tôi đang trả nợ - Xoay tới xoay lui chiếc quần trên tay , Thạch giở giọng đùa giỡn – Làm gì sáng sớm đã quản chặt thế Xuyên ?
- Quản chặt mà còn đi hoang đấy anh .
Khoa cười gượng theo hai người mà lòng bất an , ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của Thạch . Cậu ta tính làm gì ? Đôi mắt đen nhướng nhẹ , sự tự chủ hiện rõ trong người con trai có thân hình tròn tròn :
- Xong rồi đấy , tôi về không có người cứ lườm nãy giờ .

Mỗi lần tiếc xúc , Xuyên và Thạch luôn mang Khoa ra tung hứng . Trước đây Khoa nghĩ việc đó vô tư nhưng từ lúc biết Thạch là gay , anh cảm thấy những gì cậu ta làm đều không bình thường , chắc chắn ẩn chứa bên trong một lý do khó hiểu .
Xuyên nói gì đó nhưng Khoa chỉ nhìn thấy nụ cười từ chối của Thạch . Trước khi dáng người khuất sau cửa , Khoa chắc chắn đôi mắt vô vàn tia sáng không bình thường là dành cho anh , gửi đến anh . Nhưng anh không thể hiểu nội dung muốn truyền tải trong ánh nhìn đó .

Mùi hoa hồng lướt nhẹ ngang mũi , đôi môi chìm trong cảm giác ướt ngọt . Rời môi Khoa , Xuyên nhoẻn cười đòi hỏi :
- Đưa em đi ăn sáng nhé .
- Xuyên chưa ăn hả ?
- Vừa nãy là món khai vị thôi – Ngón tay di chuyển từ cằm , mơn nhẹ yết hầu Khoa , giọng Xuyên ngọt hơn mọi ngày – Em muốn ăn món chính .
Hàng mi dài chớp nhẹ , đôi mắt màu đen ẩn chứa những tia quyến rũ nguy hiểm . Khoa giữ chặt tay Xuyên khi cô đang ép sát ngực vào anh mời mọc , vùng ngực trần không mảy may rung động trước cơ thể rực lửa :
- Đừng đùa nữa Xuyên . Đợi khoa thay đồ rồi đi ăn .
Mái tóc đen chảy dài theo cái nghiêng đầu , Xuyên chau mày đúng một giây rồi lại cười .
- Khi ở bên anh , em không thích sự thông minh vốn có của mình đâu .
Khoa khựng lại , đôi mắt như muốn đi vào tâm tư người đối diện . Ngực thắt lại trước vẻ tự chủ đến đáng sợ của Xuyên , vai anh bị đẩy nhẹ :
- Anh đi thay đồ đi . Ăn xong đưa em đến BigC nhé .

Khoa vẫn nhìn Xuyên , nhìn để cảm nhận chiếc đầu xinh đẹp đó nghĩ gì . Nhưng câu trả lời cuối cùng vẫn chỉ là đôi mắt xếch nhướng lên kiêu kỳ , đôi môi trái tim nhoẻn cười ngọt ngào . Đây là vẻ đẹp thường ngày của Xuyên nhưng không biết lý do gì khiến Khoa cảm nhận sự bất ổn trong đó . Chỉ là không biết bất ổn chỗ nào , lúc nào và vì cái gì ?

~~~~~~~~~~~~~~~~

Chụt !!!Đôi môi mềm hôn phớt qua má , lướt nhanh xuống khoé miệng , trong khi Khoa còn bất ngờ Xuyên dùng lưỡi thám hiểm vòm miệng anh . Cũng nhanh như lúc ban đầu , chiếc lưỡi đầy ma thuật quấn lấy người bạn nóng ấm rồi buông ra thật gọn :
- Anh vào nhà đi . Em về đây !
Chiếc miệng duyên dáng nhoẻn cười tạm biệt , bên má trái lõm xuống tạo thành đồng xu thật sâu . Con sirius phóng nhanh , mái tóc dài tự do bay trong gió hoà vào màn đêm bí ẩn . Ánh sáng vàng từ đèn cao áp toả xuống con đường không người đi lại , im lìm tĩnh lặng vào thời khắc chuẩn bị bước sang một ngày mới .
Khoa đoan chắc bây giờ cũng hơn 11 giờ đêm . Cả ngày hôm nay anh ở bên Xuyên , chiều Xuyên nhưng trái tim thì nhớ đến một người con trai khác . Nhìn Xuyên chu môi múc thêm ớt vào bát phở , Khoa chỉ ước anh có thể làm được việc đó mỗi khi anh và Thạch rủ nhau đi ăn sáng . Khi Xuyên cười vui trước những bông hồng vàng xinh đẹp , Khoa cảm tưởng nếu Thạch ở đây , những cánh hồng mỏng manh kiêu sa đó sẽ e ấp khép mình tôn kính Thạch . Ngay cả lúc Xuyên bước ra từ phòng thử đồ hỏi ý kiến Khoa về bộ váy trên cơ thể tuyệt đẹp , anh cũng chỉ thầm ước bản thân có thể tự tay sắm từ áo sơ mi đến quần dài , quần chip , rồi cả những vật dụng cá nhân cho Thạch . Để rồi đến khi Xuyên ép sát bầu ngực căng tròn lên lưng anh , đôi môi thoảng mùi hoa hồng nũng nịu yêu thương bên tai , tâm trí Khoa hoàn toàn nghĩ đó là Thạch , là hơi ấm , là sự rắn chắc của cơ thể Thạch , là nơi cồm cộm bên trong quần jean áp sát vào anh , khiến cách mạch máu trong người tê rần rạo rực …..

- Vậy ra đó là câu trả lời !
Giọng nói hơi gằn kèm theo động cơ xe máy lao vút về phía cuối ngõ . Đến khi tỉnh người , Khoa đuổi theo với cánh mũi không lấy được oxi vào buồng phổi :
- Thạch ! Đứng lại . Thạch , nghe tôi nói….
Sự lạnh lùng khô khan bao trùm lên mọi vật , con đường vắng lặng thiếu sinh hoạt của cuốc sống về đêm trong con ngõ nhỏ . Mặc Khoa hét khản giọng , chạy theo hụt hơi nhưng con dream II vẫn chìm dần và biến mất trong sự tĩnh lặng của đêm đen . Lồng ngực phập phồng theo hơi thở đứt quãng , các nơron thần kinh rung lên sự báo động bất an . Ánh mắt dao động ôm lấy mọi suy nghĩ rối ren hỗn loạn . Cử động của cơ thể khiến các cơ chững lại , các thớ thịt mềm oặt mệt mỏi . Khoa ngước nhìn bầu trời để rồi thấy một ngôi sao đang mờ dần mờ dần ….
- Làm gì mày đứng đây ? - Giọng nhè nhè vang lên chuyển hướng suy nghĩ của Khoa .
Bà Yên khoác vai một cô gái có gương mặt đậm son phấn , đôi mắt lờ đờ sáng hơn trong nụ cười :
- Lượn lờ đi chơi mới về hả - Cánh tay mềm quàng sang vai khiến Khoa vội đỡ cơ thể ngả nghiêng không điểm tựa - Mấy đứa cứ đi tăng hai . Chị mày…muốn về với thằng con…cưng ….

Bàn tay vỗ nhè nhẹ cằm Khoa như bỡn cợt , anh nhăn mũi trước mùi rượu nồng nặc . Mái tóc xù loăn xoăn lúc lắc cười tình tứ trong khi những cô nàng còn lại bật cười trêu ghẹo :
- Cưng đưa chị Yên về nhé . Hình như chị có tâm sự .
Những lời mời mọc cợt nhả vang lên từ khuôn mặt còn rất trẻ nhưng lại ẩn dưới lớp son phấn giả tạo . Khoa hoàn toàn không để tâm , anh dìu bà Yên về phía nhà trọ . Bước chân xiêu vẹo ,bà vừa bước vừa từ chối cánh tay mạnh khoẻ đang giữ eo bà dìu đi , đôi môi nhạt màu son hát những câu không đầu không đuôi . Chiếc áo hai dây trễ xuống , làn da trắng mịn màng nóng hổi ngập trong mùi rượu , trong sự mệt mỏi chán chường .

Rất ít khi Khoa chứng kiến bà Yên say . Mọi lần anh chỉ biết sau khi vào phòng bà lúc sáng sớm , những thứ màu vàng trắng lẫn lộn trên sàn trên giường đã tố cáo tất cả . Những lần đó anh đều lẳng lặng đắp tấm chăn mỏng lên cơ thể say ngủ rồi dọn dẹp mọi thứ . Lần này chắc chắn có việc khá quan trọng nên bà Yên mới say như vậy , một người trải đời như bà Yên không bao giờ để người khác thấy sự mềm yếu của bản thân , đặc biệt gái làng chơi tửu lượng càng khá , say là chuyện rất hiếm .
- Lấy bia trong tủ ra đây Khoa - Đẩy cánh tay Khoa khi anh đỡ bà nằm xuống giường , giọng bà Yên ngập trong mùi rượu chua chua .
- Mẹ say rồi , đừng uống nữa .
- Chừng đó xi nhê chó gì …Tao chỉ muốn biết rượu và bia cái nào đắng hơn …hahaha…. - Giọng cười mơ hồ vang lên khi bà bước đến tủ lạnh với dáng chực đổ nhào – Có đắng bằng cuộc đời này không….
Lon bia bật ra nghe tách , tiếng ừng ực nghe rõ trong sự ngột ngạt . Dòng nước lạnh chảy xuống cằm , từ tốn trượt xuống cổ …từng dòng …từng dòng…Lon thứ hai mở ra khô lạnh , bà Yên uống như kẻ bị vứt trong sa mạc lâu ngày chưa được giọt nước nào . Tiếng thở nhẹ như sương , Khoa bước vào bếp mang ra cái chậu xanh để cạnh chân giường .Bà Yên đã ngồi bệt trên sàn nhà , xung quanh vào lon bia rỗng không :
- Đàn ông là lũ chó …khốn nạn…thối nát…- Ánh mắt lờ đờ vẩn đục không minh mẫn , bà Yên nhìn Khoa thu dọn những lon bia mà cười khẩy – Không có những thằng mê của lạ thì lấy đâu những đứa chuyên nằm ngửa như con này …mẹ nhà nó chứ….
Khoa biết rượu bắt đầu ngấm , giọng nói đang lạc đi không theo chủ đề nhất định . Anh vòng tay bế bà lên mà tim thắt lại trước cơ thể mềm nhũn không sức sống .
- Mày cũng giống thằng bố mày…cái thằng chó “quất ngựa truy phong” – Khoa nhăn mặt khi 5 ngón tay móng đỏ sắc nhọn bấu chặt vào tay anh - Đời tao nhục như con chó cũng do nó ban cho….hahahaha….

Bà Yên vung tay loạn xạ khiến Khoa vội giữ chặt nhưng vẫn dịu dàng . Gạt mớ tóc loà xoà trên vầng trán đẫm mồ hôi , Khoa im lìm trước một người say .
- 17 tuổi …quê mùa…kệch cỡm…chui rúc trong căn nhà hoang …quằn quại đớn đau…để rồi cắn răng sinh ra …rơm rạ…mùi ẩm mốc quyện lấy máu tanh hôi…chua chua bẩn thỉu…hahahahaha….Chắc mày không biết cái đau khi sinh con đâu nhỉ…Đau lắm con ạ !
Khoa vẫn kiên nhẫn dùng khăn ướt lau khuôn mặt bà Yên , anh không chút biểu hiện nào trước những lời nói trong cơn say . Chiếc khăn bông chậm rãi giúp gò má đỡ bẩn , giúp bà Yên không còn quơ tay nữa . Đôi môi nhạt màu son vẫn vang lên giọng nhờ nhợ :
- Lúc mày đẻ ra đỏ hỏn nhầy nhụa , mắt nhắm kín…da nhăn nâu nâu….tao chỉ kịp thấy có mấy giây rồi không biết gì nữa…hahahaha…Trời còn thương con này…có người đi qua chứ không con mẹ mày đã chầu ông bà ….hahaha….Chết vì mất máu….hahahaha….
Từng lời xoắn lấy tim , siết chặt nhưng không chút hoảng loạn bất ngờ . Việc này Khoa đã biết từ bé , nghe nhiều lần nên anh không còn sốc hay có bất cứ thái độ gì . Nghe trong chì chiết sỉ vả khác khi nghe từ một người say , tâm trí không tỉnh táo .
- Lão đi vào đời tao…mật ngọt…cướp đi cái quý giá nhất…để lại thằng con đỏ hỏn như con mèo hen , tất cả….chìm ngìm trong lời hứa giả dối lừa lọc …quân đốn mạt …lừa đảo…khốn kiếp….
Giọng nhỏ dần yếu ớt khi rượu và bia gặp nhau rồi kéo sụp mí mắt :
- 17 tao có con và mất tất cả…đàn ông là đồ thối…khốn nạn như nhau….
Đầu nghẹo sang một bên , bà Yên chìm dần trong giấc ngủ với hơi thở mệt nhọc . Kéo chăn mỏng lên ngang bụng bà rồi Khoa đi thẳng vào bếp . Màu trắng của lớp men tường bị che phủ bởi màu nâu của chạn bát đĩa , bởi màu ghi xanh của bếp ga , của màu đỏ vàng của những chiếc rổ đựng rau …Mắt đảo lên kệ trên cao , Khoa với lọ gốm nhỏ màu trà .

Màu trắng tinh khiết của vôi bị vẩn đục khi ngón tay Khoa chạm vào . Màu trắng không tỳ vết vấy bẩn chỉ bởi cái chạm khẽ , cũng như đời con gái , chỉ một lần đi vào là mất tất cả . Khoa biết bản thân anh phải làm gì , lựa chọn đã có hướng đi cho cả ba người_một chọn lựa rướm máu cho trái tim đang khóc lặng lẽ đầy chịu đựng .

Hết chương I