Pages

Xem Mục lục

Sunday, March 1, 2009

Trường đời đầu tiên của tôi - Chapter 01





Thời bình rồi, chúng ta ko còn phải đi lính vất vả như ngày xưa nữa, ngày nay chỉ còn NVQS. Thế nhưng có rất nhiều người lại sợ và trốn NVQS. Tôi ko hiểu họ nghĩ gì khi trốn NVQS trong khi đó là nghĩa vụ của mỗi người công dân cần phải đóng góp - cống hiến cho Tổ Quốc. Chẳng những thế, khi đi NVQS, các bạn sẽ có được những cái mà ko thể nào bỏ tiền ra mua được: Đó chính là sự thay đổi về nhân cách (ở đây tôi muốn đề cập tới nhân cách tốt ). Có thể nói, quân đội chính là một trường Đại học tổng hợp mà ở Bộ Giáo dục ko thể nào dạy đc. Vào đây, bạn sẽ học đc tính nhẫn nại, chịu khó, biết cách sống hoà đồng - tập thể, học được thế nào là "tự phê bình và phê bình" để bạn có thể tự kiểm điểm lại bản thân những khi mắc lỗi lầm đồng thời có cách nhìn - nhận xét để đóng góp cho người khác nhận ra cái sai và sửa chữa.... và còn rất nhiều...
Còn nhân cách xấu, có người bảo rằng trước khi đi lính, tôi rất ngoan hiền, ko hút thuốc, ko rượu chè, ko nói tục, chửi thề .v.v... sau khi đi lính xong, những thói hư tật xấu tự nhiên có sẵn trong tôi. Xin thưa rằng bạn đừng có đỗ lỗi này nọ mà hãy tự kiểm điểm chính bản thân bạn. Nếu lập trường của bạn vững vàng, bạn có dễ dàng xa ngã ko? Bạn có dễ dàng bị người khác tác động không? Nếu bạn kiên định vững vàng thì đừng mong có người lung lay được. Thậm chí nếu bạn đủ mạnh để chiến thắng bản thân mình thì dù cho bạn có uống rượu vui vẻ với bạn bè nhưng bạn đủ sức làm chủ bản thân mình, thắng được cái bản chất xấu trong người mình thì thử hỏi có bị thành bợm ko?

Thời bình đi NVQS rất là sướng và nhàn nhã chứ có phải như ngày xưa chiến tranh đâu mà sợ đi "không có đường về" ?! Hay là các bạn nghe lời những người đi trước, họ bảo đi lính cực khổ lắm? Đó là quan niệm, suy nghĩ - chứng kiến của những người đi trước thời năm 9x trở về truớc, còn chúng ta từ hôm nay trở đi - nếu có đi NVQS thì đi ở thời 20x rồi. Thế thì các bạn thử xem thời 2006 tôi đi có thật sự là cực khổ như đi tù mà những người đi trước cứ hay ta thán ko nhé.


______________________



HCM, 15/10/2006





Cuối cùng thì ngày lên đường nhập ngũ cũng đã đến...

Thế là từ nay mình phải chia tay với AE trong Guide game HKGH rồi. Tạm biệt bạn bè, tạm biệt Thành phố thân yêu, tạm biệt Sài Gòn hoa lệ... Ta đi đây. Ta lên đường làm nghĩa vụ của 1 ng con trai với Tổ Quốc, ta đi để rèn luyện thêm...



Ra đến BCH Quân sự Q.10 mới hay rằng mình chỉ là dự bị chứ ko phải ng bị gọi chính thức... Hôm trước đã làm tiệc chia tay AE, chia tay đồng nghiệp rồi. Lẽ nào bây giờ mình lại trở về... thì năm sau chắc chắn cũng phải đi thôi. Thôi thì trước sau cũng đi, níu kéo làm chi sang năm. Cuối cùng tôi cùng quyết định đăng ký tham gia NVQS đợt II/2006.



Đường đi Tây Ninh sao mà xa xôi qá. Nắng cháy cả da. Bây giờ ngồi nhớ lại, tôi còn cảm thấy rùng mình và ngạc nhiên ko hiểu sao mình đã chịu đựng đc với cái nắng cháy da hơn 35độ cùng với đất đá cõi cằn ngần ấy thời gian. Đúng là "nói trước bước ko qua".



Khi xe vừa chạy vào cổng doanh trại Sư Đoàn Bộ binh 5 - Quân Khu 7, tôi chợt muốn khóc. Ko phải buồn - khóc vì xa nhà/ nhớ gia đình mà là quá khiếp sợ cái nắng cháy da, cái vẻ lạnh lùng - sắt thép của Sư đoàn 5 (khẩu hiệu "Kỷ luật là sức mạnh quân đội" được treo ngay cổng vào). Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ fải làm động chân tay, chưa bao giờ cầm cây cuốc, cây xà beng thì làm sao mà sống nổi ở cái đất khô cằn cháy nắng này... Có mà chết mất...



Tôi đến đơn vị vào 1 buổi chiều tháng 10. Hẵn các bạn nam chưa vào quân đội thì chưa từng chứng kiến cảnh ăn cơm phải xếp hàng ngay ngắn, 1 tay cầm chén đũa, 1 tay xách ghế nhỉ! Ban đầu nhìn cảnh tượng này, tôi thấy cũng kỳ kỳ, nhưng rồi riết cũng quen ^^
Ăn cơm xong, AE chúng tôi đc nghỉ ngơi 10' sau đó thay đồ ca chỉnh tề (đồ chuyên dùng trong sinh hoạt - học tập trong quân đội) rồi chúng tôi tập trung để nghe đồng chí Trung đội trưởng (bt) nói chuyện, tâm sự với AE tân binh (đúng ra là dùng từ quán triệt kơ, nhưng mới ngày đầu mà dùng từ quán triệt thì nhìu ng chưa hiểu hết ý nghĩa của nó đồng thời nghe có cảm giác hơi nặng nề).

Đúng 21h00 bắt đầu điểm danh quân số và nghỉ ngơi, 21h30 là chế độ cao cả nhất của 1 ngày: CHẾ ĐỘ NGỦ NGHỈ! Mới nghe tới việc ngủ nghỉ mà bảo là thiêng liêng ưh? ^^ Nếu ai đã từng đi NVQS thì sẽ hiểu vì sao tôi nói đó là chế độ thiêng liêng - quý báu nhất nhé! ^.*

Tôi chợp mắt tí đây, sáng mai còn dậy và biết bao điều mới mẻ còn chờ đón mà ko biết nó sẽ... như thế nào đối với tôi nữa...

2 Cảm nhận - Nhận xét:

Unknown said...

Sao có chút xíu vậy anh??? Anyway, tuyên dương tinh thần yêu nước nhé ^^.

Anonymous said...

Hehehe, từ từ chứ. Đã hơn 2 năm rồi, mún vít là phải nhớ lại từng kỷ niệm đó, đâu phải vít mỗi ngày (nhật ký) đâu mà type lên đây là nhanh liền đc. Từ từ chờ chappter 2 đi nha ^^

Post a Comment