Trường đời đâu tiên của tôi - Chapter 04
Tây Ninh, 12/2006
.............
Hôm nay cả Tiểu đoàn (d) diễn tập thử cho buổi lễ tuyên thệ - kết thúc 3 tháng tân binh. Rất may mắn, tuy không được đứng ở hàng đầu khối đội hình diễu hành (đì đều -> đi nghiêm - do chiều cao khiêm tốn tí! ^^ ) nhưng ít ra tôi cũng được tham gia trình diễn diễu hành. Cảm giác thật thích mặc dù mồ hôi ướt đẫm cả áo lót lẫn áo ca. Đến phần nghi thức tuyên thệ, "đại diện cho quân nhân nhập ngũ tháng 10/2006, xin mời đồng chí X.Cương - Trung đội Bộ binh 6/Đại đội BB 2 thay mặt xyz quân nhân lên tuyên thệ!" Oppps! Hoá ra cái tên hay ngồi nhặt lá mít tên là DCD.... Ôh! hắn cũng là thành viên trong đội văn nghệ của Tiểu đoàn (viết tắt d; d>c>b>a) hôm thi văn nghệ nhân đợt "tuyên truyền xung kích" hắn được nhận bằng khen đấy àh? Sao dạo này mình có cái ấn tượng gì đó là lạ đối với hắn vậy nhò! Đúng là "Ghét của nào, trời trao của nấy" mà!
Đống giáo án của anh bT giao cho, tôi viết mỗi ngày mấy tờ giấy caro thế mà cuối cùng cũng hết, chả còn gì để viết. "Ừh thôi kệ, ở nhà mãi cũng chán, theo AE đi công tác cho vui". Sau khi ngủ trưa dậy, trời nắng chang chang, tôi cũng khệ nệ vác cây cuốc, con dao; xếp hàng ngay ngắn rồi "rồng rắn" ra đơn vị mới - cách đơn vị cũ tôi đang đóng khoảng 2km đi bộ.
Đường đi xa, chúng tôi nói chuyện, chọc ghẹo nhau rôm rã. Thỉnh thoảng tụi nó cũng hay chọc lây sang tôi, bởi tôi tuy nhập ngũ cùng đợt với tụi nó, nhưng nhờ ít ra nắng, lại giữ gìn kỹ nên hơn 2 tháng sống ở cái đất "cháy da đen nhẽm" thế mà tôi vẫn trắng trẻo như thường.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa đi, anh chàng Lê Bá Dương cứ ca hát theo lối tán tỉnh... kon gái.... nhưng chả có cô nào ở đây.... người bị hắn tán tỉnh chính là... tôi >.< (Tâm lý hắn bình thường đấy, chẳng qua là hắn chọc cho vui) Nghe hắn hát tán tỉnh dí dỏm, nhiều lúc không nhịn được cười. Tôi bị những câu hát dí dỏm của hắn lôi cuối, cười ngặt nghẽo và quên mất tìm cách "phản đòn" hắn. Hắn vừa đi vừa hát nên đi chậm, bị tôi vượt lên trước; tôi đang vác cây cuốc trên vai, đang đi thì bị "thắng gấp" do tên đi trước đột ngột dừng lại. Sợ đầu cuốc va vào đầu hắn, tôi đè thấp đầu cuốc xuống thì .... cán cuốc sau lưng nhổng lên cao... vô tình đập vào .... "trái banh" của hắn (L.B.Dương). "Úh hụ! Anh để ý Em đã lâu, A thương nhất. Em không thương lại Anh thì thôi, cớ sao Em lại lấy cuốc đập vỡ trứng... Anh!!! Em nỡ bóp nát... một trứng... chimmm....." Nghe hắn rên đau + hát câu đó, tôi cười ôm bụng và quả thật, nhờ cái tình huống ấy mà tôi với hắn thân nhau hơn, và mãi đến giờ tôi không quên được câu hát mà hắn đã sửa lời "Em nỡ bóp nát một trứng chim" ^^. Ra tới nơi, chúng tôi ngồi nghỉ một lát cho đỡ mệt, sau đó sẽ tiến hành đào cây để khai hoang - làm vườn tăng gia cho đơn vị mới (chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ chuyển ra đây - nên bây giờ, ngoài học quân sự/chính trị/điều lệnh ra, chúng tôi đều dồn vào công tác khai hoang - sửa soạn cho đơn vị mới. Thú thật, tôi rất thích ra đây công tác, bởi có nhiều cây cối cao to, được hít thở không khí trong lành, được ngắm con kênh lặng lờ tháng nắng, được ngắm đồng lúa bát ngát - tôi đặc biệt yêu thích hình ảnh sóng nước và đồng lúa, và cái quan trọng không kém, đó chính là tôi có thể lén mua hàng rong! Căntin ở đơn vị có bán, nhưng giá hơi đắt và không có phong phú. Còn các cô các chị hàng rong, họ vừa bán rẻ, lại có nhiều món ngon - hợp khẩu vị tôi như các loại chè, sâm bổ lượng, cocktail, bún thịt nướng, bánh cuốn .v.v. (các món này căntin không có bán). Sở dĩ mua lén vì chúng tôi được quán triệt cấm không cho mua hàng rong bởi họ làm không có kỹ, các thủ trưởng sợ chúng tôi bị đau bụng và nhiều lý do khác nữa. Cấm thì cấm, nhưng không cấm được tôi, bởi tôi khá lém lỉnh và ranh ma lắm! ^^ Đi một lần công tác xa, tôi thích lắm. Thế là cứ canh hễ có đi công tác xa là tôi lén mặc áo và đi theo AE; mặc dù có hôm khai hoang phải làm việc nặng như đào gốc cây, tôi chặt rễ cây một tí là đau tay rồi hơn nữa nhát chặt của tôi không có lực, nên chém chẳng được sâu. Anh bạn bị tôi "đập trứng" ngứa mắt và ngứa tay, cứ hay đòi tôi đưa dao/rựa để him tiếp tục. Có hôm thì lấy củi, có hôm thì cuốc cỏ; nói chung công việc cũng nhàn và thay phiên nhau, nên cũng khoẻ. Có hôm đang núp trong hàng ngũ thì tôi bị anh bT gọi lại, bắt ở nhà. Tức anh ách! Tôi đã cố tình trốn theo AE để được thay đổi không khí, được ngắm nhìn con kênh xanh xanh, cánh đồng bát ngát, và được.... lén mua hàng rong, thế mà bắt tôi ở lại đơn vị, chán kinh khủng!
Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa đi, anh chàng Lê Bá Dương cứ ca hát theo lối tán tỉnh... kon gái.... nhưng chả có cô nào ở đây.... người bị hắn tán tỉnh chính là... tôi >.< (Tâm lý hắn bình thường đấy, chẳng qua là hắn chọc cho vui) Nghe hắn hát tán tỉnh dí dỏm, nhiều lúc không nhịn được cười. Tôi bị những câu hát dí dỏm của hắn lôi cuối, cười ngặt nghẽo và quên mất tìm cách "phản đòn" hắn. Hắn vừa đi vừa hát nên đi chậm, bị tôi vượt lên trước; tôi đang vác cây cuốc trên vai, đang đi thì bị "thắng gấp" do tên đi trước đột ngột dừng lại. Sợ đầu cuốc va vào đầu hắn, tôi đè thấp đầu cuốc xuống thì .... cán cuốc sau lưng nhổng lên cao... vô tình đập vào .... "trái banh" của hắn (L.B.Dương). "Úh hụ! Anh để ý Em đã lâu, A thương nhất. Em không thương lại Anh thì thôi, cớ sao Em lại lấy cuốc đập vỡ trứng... Anh!!! Em nỡ bóp nát... một trứng... chimmm....." Nghe hắn rên đau + hát câu đó, tôi cười ôm bụng và quả thật, nhờ cái tình huống ấy mà tôi với hắn thân nhau hơn, và mãi đến giờ tôi không quên được câu hát mà hắn đã sửa lời "Em nỡ bóp nát một trứng chim" ^^. Ra tới nơi, chúng tôi ngồi nghỉ một lát cho đỡ mệt, sau đó sẽ tiến hành đào cây để khai hoang - làm vườn tăng gia cho đơn vị mới (chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ chuyển ra đây - nên bây giờ, ngoài học quân sự/chính trị/điều lệnh ra, chúng tôi đều dồn vào công tác khai hoang - sửa soạn cho đơn vị mới. Thú thật, tôi rất thích ra đây công tác, bởi có nhiều cây cối cao to, được hít thở không khí trong lành, được ngắm con kênh lặng lờ tháng nắng, được ngắm đồng lúa bát ngát - tôi đặc biệt yêu thích hình ảnh sóng nước và đồng lúa, và cái quan trọng không kém, đó chính là tôi có thể lén mua hàng rong! Căntin ở đơn vị có bán, nhưng giá hơi đắt và không có phong phú. Còn các cô các chị hàng rong, họ vừa bán rẻ, lại có nhiều món ngon - hợp khẩu vị tôi như các loại chè, sâm bổ lượng, cocktail, bún thịt nướng, bánh cuốn .v.v. (các món này căntin không có bán). Sở dĩ mua lén vì chúng tôi được quán triệt cấm không cho mua hàng rong bởi họ làm không có kỹ, các thủ trưởng sợ chúng tôi bị đau bụng và nhiều lý do khác nữa. Cấm thì cấm, nhưng không cấm được tôi, bởi tôi khá lém lỉnh và ranh ma lắm! ^^ Đi một lần công tác xa, tôi thích lắm. Thế là cứ canh hễ có đi công tác xa là tôi lén mặc áo và đi theo AE; mặc dù có hôm khai hoang phải làm việc nặng như đào gốc cây, tôi chặt rễ cây một tí là đau tay rồi hơn nữa nhát chặt của tôi không có lực, nên chém chẳng được sâu. Anh bạn bị tôi "đập trứng" ngứa mắt và ngứa tay, cứ hay đòi tôi đưa dao/rựa để him tiếp tục. Có hôm thì lấy củi, có hôm thì cuốc cỏ; nói chung công việc cũng nhàn và thay phiên nhau, nên cũng khoẻ. Có hôm đang núp trong hàng ngũ thì tôi bị anh bT gọi lại, bắt ở nhà. Tức anh ách! Tôi đã cố tình trốn theo AE để được thay đổi không khí, được ngắm nhìn con kênh xanh xanh, cánh đồng bát ngát, và được.... lén mua hàng rong, thế mà bắt tôi ở lại đơn vị, chán kinh khủng!
--------o0o---------
Năm nay Noel thật lạnh! Có lẽ lạnh bởi thiếu hơi ấm.... bạn bè, người thân... cũng có thể lạnh bởi khí hậu ở Tây Ninh (địa hình cao hơn so với HCM). Tối lên giường là tôi cứ phải mặc 2 áo, mang tất và trùm kín chăn thế mà lúc gần sáng, cứ run cầm cập và thầm ước gì mình đang ở nhà, tha hồ mà nằm nướng cho.... khét! Bởi ở đây, hễ tới 05:15AM là chuông báo thức lại rung lên, dù cố tình nằm nướng nhưng vẫn phải vùng chăn dậy, nếu không muốn bị điểm kém và trưa phơi nắng ngồi gấp nội vụ! ^^ Thọc tay vào ca nước rửa mặt mà lạnh buốt! Chỉ mới có 19°C mà lạnh cóng cả người. Chúng tôi được phát áo ấm thế mà mặc người vẫn không đủ ấm để truyền nhiệt cho đôi bàn tay bớt lạnh.
Chiều nay sau khi xong buổi cơm chiều, chúng tôi không sinh hoạt như thường lệ mà được lệnh tập trung vào giữa sân, chuẩn bị đón Noel! ^^ Chà, trước giờ toàn đi chơi Noel với bạn bè, có hôm đi tới gần sáng mới về. Không biết năm nay ăn cái Noel quân đội thế nào nhĩ! 3 Trung đội tập trung (3b gộp lại tạo thành 1 c - Đại đội). Xong hết các phần có thể gọi là "nghi thức" thì chúng tôi bắt đầu chơi trò chơi. Trò chơi khá ấn tượng! Đặt cọc cờ giữa sân, mỗi b cử ra những "vận động viên" để tham gia. Tôi may mắn được trong nhóm tham gia - đại diện cho bBB8 ^^ và cũng là người ra quân đầu tiên cho bBB8.
Ban tổ chức dùng khăn bịt mắt tôi lại, sau đó quay tôi một vòng để tôi mất phương hướng, họ bắt đầu thả tay tôi ra và ra thời hạn để tôi cướp cờ. Nếu chậm tay chậm chân, cờ bị đội bạn cướp coi như thua 1 hiệp. Họ vừa thả tôi ra, tôi ngồi chồm hổm và cứ thế chạy bộ thật nhanh, tay thì không ngừng quơ qua quơ lại để ... mò cờ! Có lẽ số tôi hên mà mới chạy có mấy vòng, tôi đã bắt được cờ trước đội bạn và giành tỷ số 01 trước. Đội bạn thấy "mánh khoé" của tôi, nên sớm bắt chước và thế là họ cũng nhanh chóng lập tỷ số. BTC thấy không ổn, họ bắt đầu tăng thêm chút khó khăn. Sau khi bịt mắt xong, họ cũng quay để mất phương hướng, nhưng họ lại di chuyển vị trí cột cờ, thế là nhiều anh cứ đâm đầu vào mà lao, có lúc lao hẵn vào khán giả, có anh ở đội này nhào vào ôm anh ở đội bạn để mà ... bắt cờ! :D
Kết thúc cuộc thi, b của tôi đoạt giải nhì. Tiếp theo là trò chơi giải ô chữ, và tôi được nhận ... 01 quyển tập, trong đó có ghi dòng chữ "Chúc mừng 2 tháng tuổi quân". Món quà tuy nhỏ nhưng cảm động làm sao...
--------o0o---------
Do thức khuya viết giáo án nên tôi cũng quen với giấc ngũ muộn. Thay vì đúng 21h30 là phải lên giường ngủ như mọi người, một mình tôi lại cặm cuội ngồi viết giáo án có hôm tới 01:00AM sáng. Nên giờ hết giáo án, nằm trằn trọc mãi không ngủ được, tôi ngồi dây ra ngoài ngồi nói chuyện với đồng chí trực gác đêm và ngắm sao trời (b tôi có 24 người chia nhau trực cho tới khi giáp vòng thì lại quay trở lại, riêng tôi không phải trực, tức là còn 23 người). Doanh trại về đêm sau 21h30 vắng lặng, nghe rõ từng tiếng dế, tiếng chó sủa xa xa vọng lại...
"Cái tướng mập mập đang trực bên kia sao thấy quen quen!" "Hắn với tên nào đang đốt lửa ấm quá, mình qua làm quen và sưởi ké tí". Tôi lò dò đi qua chỗ hắn - đống lửa, khẽ khàng ngồi xuống cạnh đống lửa, đưa tay vào hơ cho ấm.
- Trời lạnh thế này mà có đống lửa ấm áp thật! Hôm nay đồng chí Cương trực khuya àh? Tôi chủ động lên tiếng trước.
- Dạ, tại trời lạnh quá, có mấy cây củi khô nên đốt lên cho bớt lạnh, nhìn lửa thấy ấm áp hơn - Mà sao đồng chí biết tôi tên Cương? Đồng chí tên gì, ở bên cạnh àh?
- Ừh, tôi ở bên bBB8. Mấy lần đi ngang đều thấy Cương ngồi nhặt lá dưới gốc mít, không biết sao có ấn tượng... rồi hôm văn nghệ tuyên truyền xung kích, hôm tập diễu hành cho buỗi tuyên thệ mới biết tên Cương.
- Nhìn Anh ... già thế chắc lớn tuổi hơn Cương. Cương 23t, còn Anh?
- Ùhm, Anh 24. Cương ở Xì fố hay Lâm Đồng?
- Cương ở Xì fố, Phường 12 anh.
3 chúng tôi (tôi, Cương, và người kia tên Lâm) ngồi nói chuyện với nhau một lát thì hết ca gác, Lâm vào ngủ, còn Cương thì ở lại nói chuyện với tôi và gác thay cho đồng chí ca kế Cương. Không hiểu có ma lực thế nào, mà tôi và Cương nói chuyện lại say xưa đến thế, mới đó đã sắp hết ca trực nữa rồi. Cũng đã hơn 00:00AM, tôi bảo Cương đi ngủ để mai có sức mà ra thao trường học.
Leo lên giường, nằm mãi sao mà khó ngủ quá! Những hình ảnh, từng câu nói giờ cứ như cuốn phim đang chiếu lại trong đầu. Thế mà 2 đứa đã ngồi nói chuyện với nhau hơn 2 hrs dưới trời đêm đầy sao, cái se se lạnh mùa Đông, cái âm ấm từ đống lửa. Ngủ ngon ... miệng nhé! Sáng mai mình lại phải ra thao trường tập bắn. Hẹn gặp lại vào tối mai... bên ánh lửa bập bùng...
_________________
Next to Chapter 05
0 Cảm nhận - Nhận xét:
Post a Comment