Pages

Xem Mục lục

Wednesday, March 25, 2009

Trường đời đầu tiên của tôi - Chapter 03

Tây Ninh, 11/2006
....................
Mom nhắn tin bảo CN này sẽ lên thăm tôi, sao mà sắp tới giờ cơm trưa rồi mà chưa thấy nữa... Sốt ruột quá!Đúng ra, tôi cũng như mọi người đồng đội khác - sẽ không được dùng ĐTDD đâu ("7 không" trong đó có một "không sử dụng đt"), nhưng nhờ tôi ngoan, hiền, có chút học thức và hơn nữa, tôi đang làm "thư ký" cho Trung đội trưởng - người chỉ huy trực tiếp ở một trung đội (viết tắt: bT) nên tôi được ưu tiên sử dụng điện thoại... lén ^^. Nói lén vậy chứ trong trung đội, ai cũng biết tôi được phép sử dụng điện thoại nhưng tụi nó không ai kiện cáo hay ganh tị bởi tôi cũng biết điều, chả bao giờ lên mặt hay khoe khoang với mọi người về mấy khoảng ưu tiên đó. Mà tụi nó không kiện cáo là khôn đấy, bởi điện thoại của tụi nó bị tịch thu trả về gia đình hết. Nhiều đứa muốn liên lạc với người nhà hay người yêu, bọn nó lén đưa SIM cho tôi, nhờ tôi gắn SIM vào để liên lạc, tôi cũng bao che cho tụi nó - bởi thế tôi hay bị anh bT la và thậm chí cấm không cho ai vào phòng làm việc của bT ngoài những người có phận sự... trong đó có tôi ^^. Thế là ngoài việc bao che, tôi giờ còn phải kiêm luôn nhiệm vụ làm "rada" cho bọn nó nữa chứ! >.<
Không hiểu sao tụi nó đứa nào cũng rảnh dễ sợ! Trưa hễ không bị phạt gấp nội vụ trưa hoặc tưới cỏ là tụi nó cứ hì hụi ngồi viết thư (bởi bị cấm dùng điện thoại mà) cho gia đình hoặc bạn bè/người yêu than vắn thở dài, nhớ nhung đủ trò. Đã vậy có đứa còn đòi bố mẹ CN tuần nào cũng lên thăm. Tôi thấy mà thương cho các bậc bố mẹ tụi nó quá. Nhà đứa nào gần thì ở xung quanh Tây Ninh, xa hơn tí thì có Bình Dương, Củ Chi, Đồng Nai, Tp.HCM, thậm chí có đứa ở tận Lâm Đồng - Đà Lạt. Nghe các bậc cha mẹ kể, họ sáng sớm mới 03 - 04:00 sáng đã phải dậy để lên xe đi thăm con bởi đường xa. Mà họ nào có đi tay không đâu, 10 người đi thăm con thì hết 10 người tay xách nách mang đùm đùm đề đề nhìn thật khổ sở. Nào là bánh, trái cây, thức ăn, mì gói .v.v. đủ thứ linh tinh mang lên cho con, sợ con ... thèm! Trong 3 tháng tân binh, cứ TB/CN là cả Sư đoàn như trẫy hội bởi người nhà lên thăm con em. Nhiều lúc thấy cũng vui vui...
Tôi nhập ngũ đã lâu, nhưng không có nhắn Mom lên thăm bởi tôi cảm thấy bình thường thôi, chả có gì mà "Má, con nhớ nhà quá. Ở đây con sống không quen má ơi" như mấy tụi kia bởi tôi sống tự lập một mình từ năm 19t, nên giờ có một mình cũng cảm thấy bình thường. Đúng ra tôi cũng không định nhờ Mom lên nhưng vì nhiều hôm thức viết giáo án khuya, bụng đói mà chả có gì nhấm nháp và thiếu một số thứ lặt vặt nên tôi mới nhờ Mom mang lên 1 thùng mì + những thứ cần (không quên dặn Mom mua tặng cho anh bT và các anh trên Đại đội (viết tắt là c. Theo đơn vị quân đội, tổ chức c - đại đội cao hơn b - trung đội và hơn a - tiểu đội) chút ít quà gọi là "cảm ơn" vì đã chiếu cố tôi - cái này là do tôi đề nghị với Mama để mà cảm ơn chứ không phải "lo lót - chạy chọt" ^^ ).
Ah, my Mom kia rồi! Có cả "chú lính" nào mang đồ vào phụ Mom nữa kìa. Thấy Mom xách đồ lỉnh kỉnh (tuy không nhiều như bố mẹ tụi kia) tôi tự trách mình tham lam, nhờ mua đủ thứ; cảm thấy thương Mom quá.Mom trông vẫn vậy, chỉ có điều hơi gầy tí. Tôi chạy ra phụ xách với Mom, dẫn Mom vào đơn vị, giới thiệu Mom với đồng đội, với anh bT và các anh trên đại đội. Ai cũng ngạc nhiên và thốt lên "Vậy mà tụi cháu cứ tưởng cô là chị, nhìn cứ tưởng 2 chị em, bởi cô trông quá trẻ" khi nghe tôi giới thiệu (các anh đa số đều tuổi 2x, 3x, ít người 4x - trong khi Mama tôi mới có 42). Nghe các anh khen, tôi và Mom đều vui, riêng tôi được dịp hãnh diện tí bởi mẹ trẻ ^^ (Má tôi làm nghề tóc hơn 6 năm nay - biết cách trang điểm, lại không làm việc nặng nhọc/ngoài nắng nên có được làn da trắng - nhìn trẻ hơn tuổi khá nhiều).
Tiễn Mama về, mắt tôi ngân ngấn nước... Tôi dặn Mom thỉnh thoảng 2 - 3 tuần hẵn lên, không cần đi nhiều vừa tốn kém lại vất vả nữa. Đường HCM - Tây Ninh hơi xấu, tôi lo cho Mom lắm...
Nhớ ngày tập trung ở BCH QS quận chuẩn bị lên đường, tôi còn dặn Mom không cần ra tiễn làm chi. Nhập ngũ gần 1 tháng rồi, tôi cũng chẳng nhớ nhà hay buồn gì cả. Có lẽ tôi đã quen với chuyện xa nhà chứ không phải cứng rắn, bởi chiều nay, mắt tôi đã long lanh ngấn nước...
_______________________________

Tây Ninh, 12/2006
..............
Lại thứ 5 nữa rồi. Ôi cái thứ 5 kinh khủng! Hay nói đúng hơn là buổi bình rèn kinh khủng nhất đối với tôi. Đối với chế độ tuần thì ngày thứ 5 hàng tuần là buổi sinh hoạt bình rèn (có nghĩa là phê bình & tự phê bình). Cứ sau khi xong chế độ cơm chiều, chế độ tiếp theo sẽ là ... bình rèn. Đến buổi bình rèn, bạn phải tự nhận xét/đánh giá - kiểm điểm - xem tuần qua, mình đã có những ưu khuyết điểm, tích cực/ tiêu cực gì trong tuần; nêu ra phương hướng - biện pháp duy trì ưu điểm/mặt mạnh đồng thời khắc phục/sửa chữa khuyết điểm/hạn chế. Đấy là công tác "tự phê bình", còn "phê bình" tức là phê bình người khác chứ còn gì nữa. Nhưng bạn phải đánh giá toàn diện từ mặt tư tưởng, công tác, tác phong - đạo đức và ưu/khuyết một cách đúng đắn, trung thực nhất. Ban đầu còn chưa hiểu được tính giáo dục của chế độ này, nên tôi thật tình rất sợ cái chế độ này. Sợ còn hơn cả các bài ĐLĐN hay các buổi học quân sự ngoài nắng chảy mỡ bởi lẽ tôi không cảm thấy tuần qua mình có mặt nào mạnh/yếu thì lấy gì mà tự nhận xét, tôi không đi tăng gia sản xuất (TGSX) (tức là chế độ lao động - chăn nuôi/trồng trọt tập thể vào cuối ngày) thì lấy gì biết mà nhận xét đồng đội. Buổi moi móc được kết thúc bằng việc bình bầu ra 2 đồng chí: 1 tuyên dương cấp Đại đội (c) và 1 tuyên dương cấp Tiểu đoàn (d). Mặc dù rất ngoan, hiền, tư tưởng tốt, đạo đức tốt, nhưng tôi chả bao giờ được đề cử tuyên dương!?!?(Cũng chính nhờ các buổi bình rèn mà sau này tôi đã học được phê & tự phê, biết cách nhìn nhận vấn đề, nhận xét/tuyên dương. Thật lòng, tôi cảm ơn các buổi bình rèn đã "rèn" tôi rất nhiều).
Nhớ cái lúc mới vào đơn vị, cứ mỗi lần nghe tới buổi học ĐLĐN là tôi than trời! Thế mà sau hơn 1 tháng luyện tập, tôi đi ĐLĐN được, không còn hưởng chế độ đặc biệt "tập riêng" nữa, tôi cảm thấy sung sướng làm sao ^^. Bởi cái cảm giác mình cùng tham gia vào đội hình tạo nên một khối thống nhất - hoàn chỉnh mà cảm thấy vui và hưng phấn lắm mặc dù sau mỗi lần tập luyện cấp tiểu đoàn là mệt bở hơi tai. Nhưng dù sao nó cũng đã qua rồi, giờ đây đối với tôi chỉ còn có mỗi chế độ "moi móc" (tức chế độ bình rèn - ghét nên tôi thường gọi thế) là cơn ác mộng mà thôi.
--------o0o--------
Thế là đã gần 2 tháng nhập ngũ rồi. Chẳng còn bao lâu nữa, mình sẽ phải cùng đồng đội kiểm tra "3 tiếng nổ" rồi(bắn súng AK bài 1, ném lựu đạn bài 1, đánh bộc phá bài 1) kết thúc 3 tháng tân binh (chỉ luyện tập có 2.5 tháng thôi). Nghe các đồng chí nhập ngũ trước bảo sau 3 tháng tân binh sẽ cho về phép, nếu bắn súng đạt loại giỏi sẽ được cài hoa, chụp hình với thủ trưởng và được thưởng thêm ngày về phép. Nghe nói thế, tôi vui lắm. Họ làm tôi nhớ tới game Hiệp khách giang hồ mà tôi đang chơi dở dang, đang làm chủ Gude phải uỷ quyền lại cho ông anh. Bao nhiêu là háo hức và chờ đợi.... Thế nhưng, tôi lại lo mình không đạt được loại giỏi bởi tôi vốn dĩ có bệnh yếu tim hay hồi hộp - giật mình, cơ tay yếu, nâng súng lâu một tí là mỏi, nòng súng cứ chúi lên chúi xuống. Tối ngủ, tôi thường hay cầu nguyện Bồ Tát phù hộ cho tôi bắn đạt giỏi để được về phép, tôi nguyện ăn chay 30 ngày để tạ ơn Bồ Tát.Sau khi kiểm tra "3 tiếng nổ", còn kiểm tra tất tần tật các môn phụ như ĐLĐN, đồng diễn thể dục, chính trị, đội hình đội ngũ .v.v.
Ngoài giờ học chính quy, tôi không phải theo đồng đội tăng gia sản xuất (TGSX) hay làm vệ sinh đơn vị gì gì cả. Thế nhưng có hôm cũng buồn, hoặc ngồi viết giáo án lâu, mệt; tôi theo tụi nó ra vườn tăng gia hoặc ra ngồi xem tụi nó cắt cỏ, tỉa cây, tưới cỏ. Thỉnh thoảng, tôi hay bắt gặp 1 thằng nhox ngồi nhặt lá mít ở cái trung đội (b) bên cạnh b của tôi. Tuy chưa có dịp gặp gỡ, nhưng không hiểu sao một thằng nhox mập ấy cứ lôi cuốn mình thế không biết mặc tôi hơi bị không có ấn tượng tốt/cảm tình với những người mập (họ chẳng làm gì nên tội, thế nhưng không hiểu sao tôi lại ác cảm với họ thế không biết! Thế mà nhox mập này lại ngoại lệ mới lạ!).
Chả hiểu ma lực gì, mà cứ mỗi lần có dịp ra cửa sau là mắt tôi cứ dõi về phía ... gốc mít, xem thằng mập có ngồi đó nhặt lá mình không!?Nhiều lúc tôi bực mình và chửi mình "Vớ vẫn! Nhox mập đó đâu có đẹp đâu, cũng hok có gì hay/ấn tượng mà sao mình cứ dõi mắt về b nó mãi thế! Stop ngay lập tức!" Bụng bảo dạ thế, nhưng hễ viết giáo án mệt, đi lòng vòng chơi hoặc chiều tắm xong là mắt cứ dõi về phía đó như có ma.... !
.
.


3 Cảm nhận - Nhận xét:

Unknown said...

Hehe tới khúc hấp dẫn rồi nè, nhặt lá mít ^^. Mà nè, hồi xưa mẹ em kể, người ta nghèo, đâu có tiền mà mua giấy.....nên xài lá mít không đó. Hổng biết chừng anh kia cũng nhặt lá mít để.....^^

Anonymous said...

Vớ vẫn! him nhặt lá mít để vứt. Trong quân đội, họ rèn luyện mình sống sạch sẽ, kỹ lưỡng, cọng cỏ bắt nhổ, cái lá rơi cũng fải nhặt. Nhặt mỗi ngày 3 lần cơ. Quét sân quét nhà ngày 2 lần. hic hic

Unknown said...

Dám nói tui vớ vẩn, nhớ nghe @_@. Mà nè, đang online đó, vào cho coi mặt cái đi, ông thầy ổng đang chăm chú làm cái kia ^^.

Post a Comment