Pages

Xem Mục lục

Monday, March 16, 2009

Tung cánh

Tung cánh
PPH
.................................


- Cô Vân, con muốn nói chuyện với cô một chút. Sau khi đắn đo và sắp sếp thứ tự cuộc nói chuyện xong, hắn quyết định nói chuyện thẳng thắn với cô chủ.


- Có gì không con?

- Theo như thoả thuận là con sẽ thử việc ở đây 1 tuần.... Nhưng sau 2 ngày làm việc, con cảm thấy công việc không phù hợp. Con muốn xin phép cô chú cho con về lại công trường, để khỏi tốn thời gian và công sức của cô chú... Con không quen với công việc tẳn mẳn tặt mặt mặc dù công việc ở đây rất nhàn nhã và thoải mái...

- Trời ơi! Tưởng chuyện gì! Không sao đâu con. Con cảm thấy không phù hợp thì thôi, chứ cô chú đâu có ép con phải làm đâu mà con phải lo ngại. Mình đã thoả thuận làm thử 7 ngày, cảm thấy được thì mới chính thức làm luôn mà. - Thế con định khi nào về lại công trường? Tối nay hay sáng mai rồi về?

- Dạ con định tối nay về luôn để sáng mai kịp ra công trường làm việc với Anh em.

- Con ở lại ăn cơm với cô chú xong cô bảo thằng Thịnh nó chở con về.

- Vâng.

Hắn cảm thấy như mình vừa được "trả tự do"! Cái cảm giác như con đại bàng được tung cánh bào lên vùng trời bao la, như con cá kình được thả về với đại dương... Hắn như cảm thấy mình vừa tìm lại được thứ quý giá nhất mà .... 2 ngày qua hắn đã đánh mất - TỰ DO!

Trước khi đến nhà cô Vân phụ làm giò chả, hắn là công nhân ở 1 công trường xây dựng. Đúng ra, công việc phụ làm giò chả sẽ làm hắn thích thú và cảm thấy hạnh phúc mới đúng. Bởi lẽ công việc nhẹ nhàng, thoải mái gấp nhiều nhiều lần so với công việc mà hắn từng làm ở công trường: Khuân vác sắt cho công trường xd 8hrs/ngày nhưng đổi mồ hôi và sự vất vả mà hắn có đc chưa tới 4.5$ ! Thế nhưng hắn cảm thấy vui và hạnh phúc với những gì hắn có được. Mặc dù vất vả thật, đổ mồ hôi sôi nước mắt đấy, nhưng hắn sẽ được thoải mái, tự do sau 17h00. Thậm chí hắn muốn nghỉ thì nghỉ, đi làm thì đi làm, không cần phải xin phép ai. Thế nhưng... nó đã xa vời rồi. Giờ đây, hắn phải dậy sớm mỗi ngày (03:30AM) làm những công việc lặt vặt (hay đúng hơn là để chủ sai vặt) như xâu dây vào cây giò, mang giò vào nồi nấu, mang giò ra chợ, lau rửa nhà .v.v. Đến khoảng 07:30AM thì hắn mới có chút thời gian để đánh răng và ăn sáng!
Khoảng 08:30 - 10:00AM hắn tiếp tục ngồi xé lá chuối (hay còn gọi là làm lá) để chuẩn bị cho ngày mai có cho cô Vân gói giò. Nghỉ ngơi 30', sau đó hắn lại phải tiếp tục phụ ông chủ nấu nướng chuẩn bị cho bữa trưa ( có khi 1 mình hắn phải làm tất). 13:00PM cơm nước xong, hắn mới thật sự được tự do, hắn có thể nghĩ trưa 1 tí để chiều dậy làm tiếp những công việc lặt vặt cũng nhằm chuẩn bị sáng sớm mai.
Đến khoảng 19:30PM nhà mới xong bữa cơm chiều, hắn lại phải kiêm luôn nhiệm vụ dọn dẹp... xong cũng 20:00PM. Hắn muốn chạy ào ra tiệm net gần nhà để online tí, để viết blog hoặc mail cho bạn cũng không kịp bởi mỗi lần hắn mà viết blog hay mail thì hắn phải tốn ít nhất 2hrs mới hoàn thành. Do đó với khoảng thời gian ít ỏi, hắn cũng ko thể nào mail cho bạn mặc dù hắn rất nhớ bạn, nhớ blog lắm. Hơn nữa, nhà cô Vân có thói quen ngủ sớm để sáng dậy sớm: 20:30PM mà đã cửa đóng then cài! Cả ngày quần quật, tối ngủ sớm.... một cảm giác tù túng đối với thằng con trai 26t - cái tuổi tuy không còn trẻ nhưng không phải là già. Công việc nhàm chán mà lại không có thời gian riêng tư để thả bộ trên phố, hoặc ngồi ngắm biển đêm, thậm chí không được online - hắn cảm thấy mình như đang bị giam lỏng bởi khung củi sắt vô hình...
Hắn bắt đầu nhớ tới công trường mà hắn từng làm việc, nhớ lán sinh hoạt tập thể, nhớ tất cả các Anh Em trong công trường....

Cái công trường nắng cháy da, công việc lại nặng nhọc, vất vả - đúng ra hắn sẽ không thể nào nhớ tới. Nhưng bởi lẽ trước khi vào công trường, hắn tuy đã làm nhiều việc nhưng không có công việc nào gọi là nặng nhọc. Có thể nói là hắn hầu như chưa bao giờ phải động tay động chân nặng nhọc cho nên khi hắn quyết định vào công trường làm việc - một quyết định chấn động đối với hắn; hắn chấp nhận! Nhiều AE trong công trường nghi ngờ khả năng làm việc của hắn, bởi hắn trông chẳng khác gì một công tử, trắng trẻotay không một vết chay, dáng người mảnh khảnh. Có người bảo rằng hắn sẽ chịu không nổi và bị "knock out" sớm thôi. Thế nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày.... một tuần, hai tuần... 4 tuần trôi qua, hắn vẫn trụ được. Đúng ra hắn đã out lâu rồi, nhưng nhờ quyết tâm + sự quan tâm, động viên của AE ở lán đã cỗ vũ tinh thần hắn, tạo động lực giúp hắn từng ngày một vượt qua. Bởi thế, hắn càng nhớ da diết hơn. Hắn nhớ những buổi chiều sau khi xong việc, cùng mấy người bạn ào mình xuống biển nô đùa với sóng. Hắn như nô lệ - con đại bàng bị nhốt vào củi sắt... Khát khao cháy bỏng....

----------------------o0o--------------------------


Từng làn gió thốc mạnh vào người kèm theo hơi nóng hừng hực, hắn cảm thấy như con đại bàng đang vỗ cánh trên bầu trời bao la, như con cá kình được về với biển. Hắn không mặn mà gì với cái công trường chết chóc này, nhưng hắn quý cái tình cảm con người với nhau, hắn yêu cái tự do mà hắn có được. Hắn muốn hét thật to với biển "trời cao & biển xanh - biểu tượng của sự tự do! ".

Vũng Tàu, 22/3/2009

PPH



0 Cảm nhận - Nhận xét:

Post a Comment