Pages

Xem Mục lục

Sunday, February 22, 2009

Con "rẽ trái", Mẹ nhé !

" 9 tháng 10 ngày cưu mang con, mẹ mong baby của mẹ sẽ ra đời thật khỏe mạnh và tươi đẹp. Suốt 18 năm con mài đũng quần ở ghế nhà trường, mẹ mong con yêu sẽ học rộng hiểu nhiều, sẽ sống tốt vì trong mắt mọi người "Mẹ là một người Mẹ tốt, Mẹ ươm trồng một hạt giống tốt và lẽ dĩ nhiên Mẹ sẽ thu hoạch được trái tốt".



Mẹ thương con nhất trên đời. Vì thương con, mẹ làm tất cả, hi sinh và chiều chuộng những vòi vĩnh của con. Sẽ như thế nào nếu con không không phải là một thành quả đẹp như mẹ mong muốn...



Mẹ ơi, con rẽ trái mẹ nhé! Mẹ à, ai sinh ra cũng mong muốn một cuộc sống tốt đẹp nhưng cuộc sống vốn dĩ không như điều ta mong đợi. Thuở nhỏ, mẹ tập con viết tay phải, đã bao lần mẹ đánh khẽ tay con vì con cứ lén cầm bút tay trái. Vì sợ mẹ la, con đã ngoan ngoãn nắn nót từng nét chữ bằng tay phải nhưng khi lớn lên, con lại muốn viết tay trái để giữ lại một chút gì đó trong con, và con đã tập viết tay trái.



Thuở nhỏ, lúc đến ngã tư, mẹ thường dặn con phải luôn rẽ phải hoặc đi thẳng, rẽ trái là đều tối kỵ, cuộc sống cũng như đường đời. Hãy rẽ phải và đi thẳng để giống mọi người, để hoà nhập cùng tất cả. Nếu rẽ trái hẳn con sẽ gặp trở ngại... nhưng khi lớn lên, con nhận thấy có lẽ con sẽ không rẽ phải và đi thẳng.

Mẹ dạy con cuộc sống tồn tại song song mặt phải và trái, hãy nhìn vào mặt phải để sống tốt và đừng bao giờ trái lại... nhưng khi lớn lên, con bắt đầu nhận thấy con muốn trái lại một số mẹ à. Con thích con trai, con là một người đồng tính... hẳn mẹ sẽ rất buồn nếu biết con như thế. Con biết với linh cảm của một người Mẹ, hẳn Mẹ cũng mơ hồ điều đó. Con từng ở trong Mẹ, cùng đập một nhịp tim và thở cùng Mẹ, thì lẽ nào con nghĩ gì, muốn gì Mẹ không biết...



Nhưng có lẽ sự thật thì khó mà chấp nhận. Đồng tính thì có gì là sai... con có muốn thế đâu. Người ta thích rẽ phải, còn con thích rẽ trái, chẳng phải vì con ương ngạnh... nhưng vì con là thế. Mà mẹ ơi, con không lạc loài khi rẽ trái đâu, vì con biết cũng nhiều người rẽ trái như con... con không một mình...



Con rẽ trái mẹ nhé! Rẽ trái con sẽ thấy cuộc sống con dễ thở hơn, con sẽ không thấy mặc cảm khi nhìn sâu vào mắt mẹ nữa, vì trước giờ tự trong tim con, con thấy mình cứ như là người có lỗi. Nhưng con nói rồi, đồng tính có phải là lỗi đâu... Con đâu như những đứa con nít chạy theo lối vui chơi trái tính. Con cũng có phải những người không biết nhận thức đâu đúng đâu sai. Đôi khi con ngớ ngẩn trách mình sao sinh ra lại như thế... nhưng nếu tự trách mình thế thì khác nào con trách mẹ tạo nên con như vậy... Không ai có lỗi... Con nghĩ đã đến lúc con không nên tự dằn vặt mình nữa, chỉ là con thích như thế chứ con có phải người xấu đâu. Con ước mình sẽ tự nhún nhảy theo bước đi của riêng con như chú chim cánh cụt trong "happy feet". Con không bỏ ngoài tai những lời mẹ dặn và vượt tất cả một cách bốc đồng, nhưng con mong mẹ hiểu cho con "rẽ trái"...

(Sưu tầm)"


Source: http://www.vuontinhnhan.net/forum/showthread.php?t=40065
.
.
.
.
.
Trong cuộc sống muôn ngã rẽ, đâu phải lúc nào mình cũng rẽ đúng... và đâu phải lúc nào mình muốn rẽ theo hướng mình muốn là đc...

Điều quan trọng là bạn có ân hận cho con đường mình đã chọn ko... ?
Hãy sống tất cả với chính mình và vui vẻ theo con đường mình đã chọn cho dù nó có chông gai và trắc trở...

"Con người hầu như ko nhìn thấy và trân trọng những gì mình đang có, chỉ khi nó mất đi, mới cảm thấy nuối tiếc... "


Tuesday, February 10, 2009

Cầu Vồng - Chapter 01

Cầu Vồng
Tác giả: Kokubu Karin
Category: 's The Thrid World





CHƯƠNG I



- Trưa tao không ăn cơm ! Nhỏ bảo dì An thế nhé .

Tiếng ông anh họ phá tan không gian yên tĩnh vốn có trong phòng khách . Nhìn nụ cười đầy nam tính của lão , tôi thờ ơ trả lời :

- Tự nói !

- Giúp dùm đi mà ! – Lão phóng vèo ra sân , phóc lên chiếc SH to kềnh và hét với lại – Tao đang vội lắm .

Nhìn lão lao vút đi vội vã , tôi chỉ muốn đạp cho vài cái . Có cần vì một cô bồ mà chạy xe kiểu đó không ? Mới có trễ hơn tiếng thôi mà , cứ để cô ta chờ thì chết ai chứ . Dù sao lão cũng có nhiều người tình thì mất đi một hai người cũng không ít đi đâu . Mà cũng không hiểu nổi con mắt thẩm mỹ của người tình lão , lão có gì hay để nhiều con thiêu thân lao vào nhỉ ? Ngoài cái mã phải nói quá hoàn hảo ra , cộng thêm cái mác phó giám đốc công ty …công ty gì nhỉ ? Quên mất tiêu, chỉ nhớ công ty này có liên quan đến sắt thép gì đấy . Đó , chỉ từng đó thôi , vậy mà tính đến nay đếm sơ sơ cũng trên 50 cô nàng chết vì cái miệng dẻo quẹo của lão .
Ôi !!! Mà nghĩ đến lão làm gì cho tốn thời gian . Việc cần làm bây giờ là vào chuyển lời với dì An . Sau khi hoàn thành nhiệm vụ vừa được giao , tôi ngồi xuống ghế và nhìn dì lau bếp . Chắc dì đã giúp việc cho gia đình bác từ lâu lắm vì khi tôi chuyển về đây sống đã gặp dì rồi . Nghĩ tới đây tôi lại thấy buồn . Nếu ba mẹ không mất trong tai nạn năm trước thì giờ đây tôi đã được sống giữa tình yêu thương của ba mẹ rồi . Dù sống trong gia đình bác Hai tôi được tự do sống theo ý thích , và hai bác coi như con cái nhưng ….
Đang tủi thân thì tiếng dì An kéo tôi trở về thực tại :

- Hưng không nhưng con có ăn trưa phải không Thư ?

- Thôi con cũng không ăn đâu dì – Nghĩ tới bữa trưa chỉ có một mình là tôi ngán đến tận cổ , thà sang nhà tên Lâm ăn cùng nó còn hơn – Ăn một mình buồn lắm dì ơi !

Nhìn tôi ngạc nhiên , dì nói :

- Ủa ? Còn Huy nữa mà .

Ừ nhỉ , quên mất là còn cậu út nhà này . Tôi nói với cười nhẹ :

- Nhưng tự nhiên con không muốn ăn , con đi học đây !

Không để tôi kịp cất một bước nào , dì An đã chặn luôn :

- Trưa mà không thấy con , đảm bảo Huy sẽ không ăn cơm đâu .

Nhận thấy dì nói cũng có lý , lại còn đánh đúng vào điểm yếu của tôi_thích lo chuyện bao đồng . Thôi thì đành vậy , chân bước miệng nói , tôi dặn dì Ạn :

- Vậy dì nấu cả phần con nhe , thôi con đi học đây !

Đã ra khỏi bếp nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng cằn nhằn :

- Không hiểu bây giờ học hành kiểu gì mà gần 9 giờ mới đi học ? Thật không hiểu nổi.

Vừa dắt con xế điếc ra khỏi cửa , tôi vừa tủm tỉm cười vì nhớ lại lời những cằn nhằn của dì . Hì hì , dĩ nhiên làm gì có trường nào vào học muộn thế chứ . Chỉ là hôm nay tôi bùng học nên mới đi vào giờ này thôi . Bây giờ thẳng tiến đến nhà tên Lâm_thằng bạn thân của tôi .
Thò tay mở chốt cổng , tôi thản nhiên vào nhà như chốn không người . Quẳng xe vào góc sân , tôi phóc đến ngồi cạnh cái bàn kiểu Nhật . Ngó quanh ngó quất một hồi không có tên Lâm , tôi đành quay trở lại với quả dưa hấu vừa mua trên đường đến đây . Trông nó thật ngon , tính đứng dậy vào bếp lấy dao thì tên Lâm lò dò từ trong đó đi ra với con dao trên tay :

- Khỏi vào , tao mang ra rồi đây .

- Hi ! – Giơ tay chào nó , tôi cười toe toét – Mày đúng là người hiểu tao !

Đưa dao cho tôi , nó nhún vai nói giọng tỉnh bơ :

- Có lần nào mày sang đây mà không mang theo dưa hấu không hả ? - Ngồi xuống cạnh tôi , nó cười nhếch môi - Đồ chết vì …dưa hấu !

- Kệ tao – Không thèm nhìn nó , tôi bổ quả dưa ra thành từng miếng nhỏ và đưa lên miệng cắn - Ngọt lắm ! Ăn đi mày !

Nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn nó nói :

- Biết tao ghét dưa hấu mà còn mời hả , con quỷ !

Vừa ăn tôi vừa cười toe toét trêu nó . Sau một hồi chiến đấu không mệt nghỉ cuối cùng quả dưa còn lại một miếng không được gọi là to lắm thì tôi dừng lại và nằm kềnh ra sàn nhà lát gỗ :

- No , không ăn nổi nữa !

Đạp nhẹ tôi một cái , nó hét lên :

- Dọn ngay ! Mày ăn xong thì nằm hả ?

- Có thằng đàn ông nào mà đánh đập phụ nữ thế không hả ? - Trợn mắt lên tôi hỏi nó với nụ cười mím chi .

- Có ! Nếu đó là phụ nữ lười thì rất đáng đánh – Nó nheo mắt nhìn tôi lạnh lùng và phán tiếp - Dậy ! Dọn ! Nhanh !

Nhắm mắt lại dang hai tay ra , tôi hét lên :

- Không dọn ! Nhà ai người đó dọn !

- …

- Tao ngủ đây , chúc ngủ ngon ! –Và tôi giả vờ ngủ , miệng thì ngáy to – Khòoo…

- …

Rồi nó im lặng tôi cũng im lặng , để xe ai lì hơn ai ? Sau một thời gian như cả thế kỷ đã trôi qua , tôi he hé mở mắt thì thấy nó cười khẩy hất hất đầu :

- Khỏi giả ngủ ! Dậy dọn đi !

Mở choàng mắt ra , tôi cười cười và nhướng mắt với vẻ thách thức . Lâm cũng không vừa , nheo một con mắt và cười lạnh lùng với tôi . Công nhận tên này có nụ cười đẹp dã man . Dù nụ cười của nó phảng phất sự lạnh lùng đến kiêu bạc nhưng phải nói cực kỳ quyến rũ . Tuy không đẹp bằng lão Hưng nhưng Lâm có nụ cười đã đánh gục không biết bao nhiêu người rồi .
Nhìn vẻ thản nhiên của Lâm , tôi hiểu : nó sẽ không dọn . Nụ cười tuyệt đẹp của tôi xuất hiện cùng lúc với giọng nói như đi guốc vào bụng nó :

- Sàn nhà lát gỗ này mà kiến bò vào thì sao nhỉ ? Chậc …chậc…

Một bên mắt hơi nheo lại , rồi nó đưa ngón cái lên tỏ ý khen tôi và ..dọn đống vỏ dưa . Vừa làm Lâm vừa thắc mắc :

- Sao tao có thể chơi với mày được nhỉ ? Lại còn rất thân nữa chứ - Hình như Lâm hiểu hôm nay tôi muốn đùa nên nó thản nhiên tham gia .

- Vì tao đáng yêu xinh xắn hiền lành – Tôi cười toe toét trêu .

Sau khi bỏ vỏ vào thùng rác , Lâm đến ngồi cạnh tôi và nói :

- Mày cứ kiểu này thì khỉ mới dám lấy .

Cái mặt vênh vênh dễ ghét cho biết nó đang đùa , vui vẻ tôi phối hợp nhịp nhàng :

- Vài năm nữa nếu khỉ vẫn chưa rước tao thì mày làm ơn thế chỗ nhé ! Chứ mang tiếng ế cũng buồn !

- Ừm , để… suy nghĩ – Nói xong Lâm và tôi cùng cười phá lên . Hất nhẹ đầu về phía tôi , nó nói - Tao và mày hiểu nhau như thế sao không yêu nhau được nhỉ ?

- Có hai lý do không yêu nhau - Nở nụ cười rộng đến mang tai , tôi nheo mắt đùa – Tao không iu mày vì mày quá …xấu trai . Còn mày không iu tao vì tao là …con gái . Hehe…

Vừa dứt câu , nó đã đưa tay véo má tôi và hầm hừ :

- Lý do thứ hai có thể chấp nhận nhưng lý do thứ nhất đáng cho ăn đập – Nói đến đây Lâm bị hất tay ra vì 2 má tôi đang đau dã man , nở nụ cười nhếch môi nó đưa tay lên mặt tạo dáng - Mắt mày có vấn đề rồi , tao đẹp trai ngời ngời thế này mà kêu xấu !

Ôm bụng cười vì kiểu làm dáng của nó , tôi vỗ vỗ vai :

- Soi gương lại đi , “Người Châu Á má Châu Phi răng Thổ Nhĩ Kỳ dáng đi Ả Rập ” mà kêu đẹp hả ? – Nói đến đây tôi càng đùa dai khi thấy đôi mắt Lâm nheo lại hằm hè – May ra mày có đôi mắt và nụ cười kéo lại một chút .

Tôi đã ngưng nói nhưng Lâm vẫn giữ nguyên sự im lặng , chỉ nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn sắp ra khỏi nòng. Cười nhếch môi , tôi đáp lại bằng cái nhướng mắt thách thức . Hai đứa nhìn nhau một hồi cuối cùng nó đã chịu thua bằng hành động : đưa ngón cái lên khen tôi . Còn tôi lại quay ngược ngón cái xuống trêu tức làm nó trả thù bằng một cử chỉ vô cùng trẻ con : giơ tay lên và giơ …ngón giữa ra đe . Cười lăn ra , tôi nói trong giọng cười đứt quãng :

- Haha …tao ..tao không có ..cái đấy …haha…

- Mày …- Mặt hơi đổi màu , nó bỏ tay xuống và lườm tôi .

- Hiếm khi thấy mày mất bình tĩnh nhưng … mày đỏ mặt dễ thương chết được – Đã lâu hai đứa không có dịp trở lại tính con nít nên tôi vô tư tiếp tục đùa - Kiếm người yêu đi, 20 rồi mà chưa có mảnh tình nào vắt vai . Kém tắm !

Nhún vai , Lâm nói trong nụ cười kiêu bạc :

- Có lẽ tại tao chưa tìm được người xứng với tao !

Biết là đùa , tôi nguýt dài :

- Chảnh vừa thôi mày ! Hợp chứ không phải xứng - Đột nhiên giọng tôi trở nên nghiêm túc lạ - Người thật lòng vẫn còn tồn tại mà mày

- Tồn tại nhưng tao chưa gặp và cũng không muốn gặp– Nhún vai bất cần , nó hơi cười - Những người như tao lại không nhiều .

- Đừng lo, kiêu như mày rồi cũng có người yêu thôi – Vỗ vai , tôi an ủi nó với giọng quan tâm giả tạo .

Hất tay ra , Lâm lại một lần nữa nở nụ cười cố hữu : lạnh lùng nhưng quyến rũ_một nét đẹp liêu trai .

– Tao không cần và cũng không muốn - Thấy tôi vẫn cười cười , nó cười khẩy - Đừng ghép đôi chữ “kiêu” và chữ “ế”

- Thì tao có nói gì đâu - Chớp chớp mắt ngây thơ , tôi chối biến . Hehe , nó nói vậy chỉ vì nó là gay mà . Công nhận Lâm quá kén cá chọn canh nên giờ vẫn cô đơn . Cũng có mấy tên theo đuổi nhưng không thành . Mấy tên đó thích nó vì sự lạnh lùng đến kiêu bạc nhưng cũng bị chính sự lạnh lùng đó mà bỏ cuộc . Tội nghiệp ! Thằng bạn tôi đúng là kiêu ầm trời !

Đang tội nghiệp người dưng thì nó đã nói :

- Còn mày ? Vẫn cứng lòng chặt dạ hả ?

Nó nói làm tôi nhớ đến Quân_người đã nói yêu tôi . Đến giờ tôi vẫn không biết tình cảm trong lòng là gì nữa . Quen nhau trong lò luyện thi , rồi 3 tháng tìm hiểu , Quân đã nói yêu tôi . Tình cảm của tôi lúc đó không khác gì lúc này : vẫn chưa thông . Vì không muốn vội vàng quyết định điều mình chưa rõ , nên tôi bảo Quân cho thời gian suy nghĩ và Quân đã đồng ý chờ . Rồi Quân đỗ Đại học , tôi trượt , nhưng chúng tôi vẫn đi chơi như trước , vẫn hẹn hò và giận hờn nhau . Cứ tưởng mọi việc sẽ mãi mãi như vây , nhưng khi tôi đỗ Đại học cũng là lúc Quân đi du học. Trước khi lên máy bay Quân đã nói một câu rất dễ thương :

- Quân đi bốn năm nữa sẽ về, Thư hãy luôn nhớ có một người đang yêu và đang chờ câu trả lời của Thư . Đừng quên Quân nhé!

Dĩ nhiên tôi phải nhớ chứ, làm sao quên nổi . Dù sao cũng hơn một năm hai đứa gắn bó với nhau mà.
Tiếng Lâm cắt ngang suy nghĩ của tôi

- Nó đi cũng 7, 8 tháng rồi ? Giờ tim mày nghĩ gì ?

Cười nhẹ , tôi nhún vai không nói. Lâm hỏi tôi như vậy vì nó và nhỏ Hằng là hai người duy nhất trên đời tôi bộc lộ hết tâm tư tình cảm . Thở dài định nói thì nó đã lên tiếng trước với giọng bông đùa :

- Mày không xác định nhanh tao sợ sang đó nó…không giữ lòng nổi đâu .

Tôi thản nhiên phối hợp với đôi lông mày nhướng cao :

- Quân bỏ tao vì một thằng thì không sao, còn bỏ tao vì một con thì ăn axitttttttttt…

Nghe tôi kéo dài chữ axit để đùa , Lâm cười với cái nheo mắt

- Quỷ! Vậy cũng nghĩ ra được . Tính mày không chừa .

- Không phải sao - Chu môi ra tôi nói thật - Tao thật lòng đó , Quân bỏ tao vì đàn ông thì được , chứ bỏ vì một đứa con gái thì biết tay .

- Tao hiểu mày sẽ làm gì . Đừng có dối lòng bằng kiểu ăn nói tưng tửng như vậy .

- Hìhì- Nhe răng ra tôi cười chịu thua .

– Tình cảm vẫn chỉ dừng ở đó ?

Lắc lắc đầu tôi nói :

- Yêu vẫn chưa phải chỉ là cảm giác mất mát một thứ quan trọng thôi .

Cười khẩy Lâm nói như hiểu hết tim gan phổi phèo tôi :

- Tưởng mất đi những bữa ăn kem miễn phí chứ?

- Người sinh ra tao là ba má nhưng người hiểu tao lại là mày - Tôi gật gật đầu đồng ý với giọng cà giỡn .

- Thực dụng luôn song hành với mày !

- “Có ai từng yêu mà chưa phải tốn nhiều tiền , chính anh vì yêu mà phải đi nhiều shop, đành móc ví khi nàng muốn có bộ quần áo Tommy 3 vé và đôi dép cho hợp với bộ quần áo mới mua của em…”- Đang rống lên bài hát chế_loại nhạc Lâm ghét nhất thì bị cắt ngang với cái nhíu mày .

- Nín , nín, hết bài để hát rồi hả ?- Nhìn cái gật đầu của tôi , nó lừ mắt và đổi đề tài - Sao sáng nay lại sang tao , không đi học hả con lười ?

- Đồng hồ hết pin - Nhún vai tôi thờ ơ trả lời - Dậy muộn nghỉ luôn .

Chờ tôi ngáp xong Lâm nói nhẹ nhàng :

- Chữ nghe lời không tồn tại trong mày hả Thư ?

Tôi gật đầu không trả lời và lại ngáp. Nó lại lên tiếng một cách đe doạ :

- Tao đã nói . Mày không tự điều chỉnh việc dịch sách đến sáng thì có ngày sẽ bị chính tao đánh .

Ngồi dậy chải lại mái tóc bằng lược ngón , tôi nói trong cái chép miệng :

- Đâu thể dựa mãi vào hai bác hả mày , phải tự thân vận động thôi .

Nói đến đây tôi lại nhớ hôm năn nỉ hai bác cho đi làm . Đã phải dùng đủ mọi cách, đủ lời giải thích cuối cùng mới có đồng ý. Tôi đã ăn ở chùa thì không thể để hai bác trả luôn tiền học được. Sau cái chết của ba mẹ ,căn nhà với bao kỷ niệm đã bị bán đi để lo tang lễ và trả nợ hết . Đồ đạc trong nhà cũng cùng chung số phận và tôi trở thành người vô sản . Quên, còn cái máy tính nó đã được giữ lại . Rồi tôi đến ở nhà bác Hai , sống ở đây tôi được mọi người yêu thương như con cái trong gia đình . Nhưng cũng không thể dựa dẫm mãi, tôi quyết định vừa học vừa làm.
Chắc lúc này mặt tôi ngộ lắm nên Lâm mới nói :

- Đã nói nếu thấy áp lực thì dọn đến đây mà không nghe…

- Xí- Chun mũi tôi nói trong nụ cười tươi tắn - Bổn cũ soạn lại , mà thôi , tao về đây, muộn rùi

- Ớ - Nó trố mắt lên nhìn - Không ở lại ăn cơm luôn , về làm gì ?

- Về , không có người chờ - Tôi đứng lên dứt khoát vì sợ ngồi nữa sẽ bị Lâm thuyết phục chuyển về đây sống .

– Hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của tao ! Thôi, tao vào trường rồi ăn cơm vậy - Với chìa khoá Lâm đi theo tôi - Chở tao đến bến xe buýt .

Tôi trả lời bằng việc dắt xe ra và đứng chờ khoá cửa . Sau khi khoá cẩn thận Lâm phốc lên yên và đạp xe đi từ từ . Nhìn cách ăn mặc mà tôi khỏi nhăn mặt:

- Mày cứ luộm thuộm như thế thì tết Cônggô mới có người yêu.

Vừa dứt lời thì nó đánh võng luôn một vòng suýt tí nữa xe phía sau đâm vào. Vì bất ngờ tôi đã phải ôm chầm để khỏi ngã, chưa kịp há miệng ra chửi thì Lâm đã hớt ngang :

- Phạt cái tội không có mắt thẩm mỹ ! Quần soóc áo phông mà gọi là luộm thuộm ?

- Đi học mà mặc thế bảo sao không ế !

- Người đẹp mặc gì cũng đẹp – Lâm hôm nay rất chịu đùa nên mới nói với giọng cà giỡn - Nãy giờ tao đếm sơ sơ cũng ba bốn tên ngoái lại rồi đấy !

- Oẹ…- Giả vờ nôn oẹ , tôi nói cùng tiếng cười hí hí - Tại thấy mày tự nhiên như tên điên nên mới nhìn đấy.

Lần này Lâm cũng làm tôi chới với vì đột ngột phanh két một cái . Và điều phải đến đã đến : chiếc mũi thân iêu đã vô tư hôn lưng nó đau điếng . Bực vì đau tôi táng nó một cái và hét lên :

- Phanh từ từ chứ mày, tiêu mũi tao rồi !

Phóc xuống xe nó cười nhếch môi và giơ ngược ngón cái xuống , nhìn tôi với vẻ thách thức. Biết Lâm trả đũa vì tôi cố tình chọc vào điều nó không thích_tình yêu , tôi liền giơ nắm đấm lên doạ trong sự tò mò của những người xung quanh . Mặc kệ ánh mắt của mọi người tôi ngồi lên yên và phóng vù về nhà với nụ cười tươi trên môi. Sang Lâm chơi luôn là quyết định sáng suốt , thật vui vẻ thoải mái.
Vừa ngó đầu vào sân đã thấy con Jupiter của Huy chềnh ềnh ở đấy. Không có xe lão Hưng vậy đúng là lão không về . Dựng con xế điếc cạnh đó một cách khiêm tốn , tôi ngước mắt nhìn toà nhà năm tầng trước mặt và thầm so sánh với căn nhà trước đây của tôi. Thật một trời một vực nhưng tôi vẫn yêu căn nhà đã bị bán đó hơn dù nhỏ dù không tiện nghi nhưng luôn tràn ngập tiếng cười chứ không như nhà bác Hai…
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Huy đang phì phèo điếu thuốc trên môi. Vừa thấy tôi đã vội vàng dụi thuốc vào gạt tàn với vẻ bối rối . Chắc có việc gì đó rất nghiêm trọng thì Huy mới hút thuốc chứ nó đã cai thuốc từ khi biết tôi không chịu được mùi thuốc mà . Cười nhẹ, tôi nói cho không khí bớt căng thẳng :

- Hôm nay Huy về sớm nhỉ - Nhìn cái gật nhẹ đầu , tôi liền bước nhanh lên lầu - Để Thư thay đồ rồi chúng ta ăn cơm nha .

Vẫn không có câu trả lời mà chỉ có sự im lặng , im lặng và im lặng . Đã quá quen với tính Huy , nhún vai tôi bước lên lầu . Nhanh chóng thay đồ để xuống ăn cơm vì biết có người đang đợi . Lao nhanh xuống tầng còn hai bậc nữa thì tôi chới với ngã xuống . Trong lúc mình ngã mà chẳng hiểu vì sao mình ngã thì một bàn tay rắn chắc đỡ ngang bụng tôi . Nhưng theo lực hút của trái đất tôi và người đó té xuống.
Rầm!!!
Vội vàng ngước lên nhìn nhưng chưa kịp nói thì giọng lo lắng của Huy đã vang lên :

- Sao không Thư ? Đau chỗ nào không ? Kiểm tra lại coi .

Nhóc này hỏi ngộ ! Tôi ngã đè lên nó thì đau gì ? Người cần kiểm tra là Huy chứ . Cười hì tôi trấn an:

- Không , không đau , xin lỗi đã ngã đè lên Huy , Huy có sao không?

Huy không trả lời mà cứ nhìn nhìn tôi như kiểm tra xem trên người có vết thương nào không . Sau một hồi quan sát thì kéo tôi dậy và nói với giọng lạnh lùng nhưng vẫn cảm thấy có sự quan tâm trong đó :

- Lần sau đi từ từ . Thức ăn có chạy đi đâu mà sợ !

- Hứ…- Tôi liền lườm đứt đuôi mắt, làm như tôi tham ăn lắm không bằng , xí !!!

Thấy tôi lườm , Huy không nói gì cả mà quay lại đi thẳng vào phòng ăn . Dù nhanh đến mấy nhưng tôi vẫn nhận thấy đôi mắt vốn lạnh lùng đó đang cười . Nhún vai tôi tung tẩy nối gót và ngồi đối diện Huy . Nhìn đĩa cá rán_món khoái khẩu , đôi mắt tôi sáng rực lên khi đỡ lấy bát cơm từ tay dì An :

- Dì ngồi ăn luôn đi ạ?

- Hôm nay dì ăn chay - Dịu dàng dì An lắc đầu từ chối - Con và Huy ăn đi, ông bà và cậu Hưng không ăn đâu.

Nghe dì An nói , Huy nhếch một bên môi lên như thầm nói: Đó là chuyện bình thường có gì đâu phải thông báo . Ừm… cũng đúng . Từ lúc tôi sống ở đây chỉ có mấy bữa đầu là mọi người ăn cơm có mặt đầy đủ , nhưng dần dần chỉ còn tôi với Huy . Nghe dì An kể tôi phần nào hiểu được gia đình bác Hai: Ở đây cuộc sống rất tự do phóng khoáng nhưng luôn luôn thiếu tình cảm gia đình . Bác trai thì tối ngày đi công tác , ở nhà bác gái buồn sinh ra bài bạc . Lão Hưng thì khỏi nói , nếu không đến công ty thì vũ trường luôn là nơi dừng chân , ở đó mới có những em xinh xinh hấp dẫn lão. Còn Huy ngoài việc đến trường thì nó tụ tập đua xe . Nhưng không hiểu sao từ khi tôi dọn về đây Huy thay đổi hẳn (đó là theo lời dì An). Những buổi đua xe đã giảm bớt và luôn có mặt ở nhà khi đến giờ cơm . Chắc Huy tội nghiệp tôi . Mới đầu cũng không vui nhưng từ khi Huy bỏ thuốc vì biết tôi ghét mùi thuốc lá thì đã thay đổi quan điểm . Tôi bắt đầu để ý và nhận thấy : Trong nhà Huy thương tôi nhất và cũng chỉ bộc lộ tình cảm trước tôi thôi.
Đang mải nghĩ thì một khúc cá được gắp vào bát . Ngẩng lên tôi thấy cái hất đầu của Huy với hàm ý: ăn đi !
Chun mũi , tôi chợt muốn nhõng nhẽo như trước mặt là Lâm :

- Gắp cho người ta mà cũng không nói nổi một câu , xí , hổng thèm !

Vừa dứt câu thì miếng cá trong bát đã bị gắp lại . Trố mắt lên nhìn , tôi không biết nói gì vì Huy đang nhún vai . Xụ mặt , tôi phụng phịu :

- Kẹo…

Dù tôi phụng phịu làm nư nhưng Huy thản nhiên đưa cá lên miệng cắn ngon lành , rồi cười nhẹ khi thấy cái mặt bánh bao chiều của tôi . Quá bất ngờ với nụ cười hiếm hoi đó , tôi cứ trợn mắt lên nhìn nên hơi giật mình khi Huy gắp khúc cá khác vào bát tôi :

- Miếng này ít xương , Thư ăn đi !

- Ừ - Gật đầu , tôi cảm động .

Sau khi ăn xong tôi vội đi làm nhưng lúc ra lấy xe thì Huy nói :

- Để tôi chở Thư đi nhé ?

Nghe Huy xưng “tôi” cũng đã quen , không còn bỡ ngỡ như lúc đầu nữa . Theo vai vế thì tôi phải gọi Huy là anh , nhưng theo tuổi tác thì tôi hơn Huy hai tuổi nên mới có cách xưng hô như vậy .
Cười nhẹ , tôi dắt xe ra và nói :

- Thư đi xe được rồi , chiều còn ghé qua công ty nộp bản dịch nữa – Nói đến đây thì thấy cái nhăn mặt của Huy , chả là lúc xin đi làm thì Huy là người phản đối nhiều nhất và đã giận tôi một tuần liền vì không cản được . Tôi nhanh chóng lấy giọng bông đùa – Huy chở để Thư bị đánh ghen hả ?

- Sẽ không có cô gái nào ngoài Thư ngồi sau xe Huy đâu – Nó nhấn mạnh từng chữ một .

Nhìn nó với cái nhíu mày khó hiểu , tôi nói :

- Nhiều lúc Thư có cảm tưởng Huy …yêu Thư ý . Nói nghe hiểu lầm ghê !

Tôi thì nhíu mày còn nó lại cười , một lần nữa tôi được ngắm nụ cười hiếm khi xuất hiện trên gương mặt nam tính của Huy .

- Thì tôi yêu Thư thật mà , nhưng Thư yên tâm , đó không phải tình yêu trai gái đâu . Nó còn hơn thế nữa – Nghe Huy nói tôi càng trố mắt to hơn , chắc cũng nhận thấy nên nói thêm – Thư là người quan trọng nhất với tôi …ừm…hình như càng nói càng gây hiểu lầm . Chắc Thư hiểu ý tôi ?

Tôi cười trong cái gật nhẹ . Dĩ nhiên hiểu chứ , tình cảm Huy dành cho tôi còn hơn cả tình yêu và cũng biết trong lòng Huy , tôi có một vị trí vô cùng quan trọng . Dù không biết vì sao nhưng tôi vô tư và thản nhiên nhận như đối với Lâm vì tôi cũng thích Huy mà . Cười tươi thật sung sướng , tôi trêu Huy :

- Nếu không có cô gái nào ngoài Thư ngồi sau Huy thì là con trai sẽ ngồi sau Huy hả ?

Đang vui vẻ đột nhiên mặt Huy đổi màu , đằng đằng sát khí cứ như tôi vừa nói điều không nên nói . Nổ máy một cách dứt khoát Huy nói giọng kém vui :

- Đừng nhắc đến đàn ông con trai trước mặt tôi . Bọn họ đều là lũ khốn !

Nhìn cái mặt lạnh lùng , tôi chỉ muốn phá lên cười . Chời ơi , Huy cũng là con trai mà ? Vậy mà ..haha ..cố nín cười , tôi trêu già :

- Nhưng …

Chưa kịp nói thì Huy đã quay sang thúc giục :

- Tôi đưa Thư đi làm , nhanh lên muộn rồi !

Nhìn đồng hồ trên tay mà tôi tá hoả , 10 phút nữa là đến giờ rồi . Nhanh chóng phóc lên xe , tôi vội vã đạp đi . Nhóc Huy vẫn chạy chầm chậm bên cạnh nhưng không nói gì . Nhìn cái mặt không muốn nói chuyện đó mà tôi chỉ muốn cười nhưng “đời phải biết mình là ai chứ ” . Để hôm khác khai thác vậy . Với thái độ này thì cá nghìn phần trăm là có chuyện gì đó giữa Huy và một người đàn ông , nên thái độ mới khó chịu như vậy . Không nhẽ Huy cùng giới với tên Lâm ? Chà chà ..phải điều tra mới được .
Sau khi rối rít xin lỗi bác Nga_chủ cửa hàng vì đến muộn , tôi nhanh chóng đứng vào vị trí . Hôm nay hình như đông khách hơn mọi ngày nên đến 4 giờ đã thấy mệt . Xếp mấy quyển truyện thiếu nhi lại cho ngay ngắn thì tiếng bác Nga làm tôi giật mình :

- Hôm nay bác có việc , mấy đứa nghỉ sớm nhé .

Mọi người ai cũng vui vẻ đồng ý vì còn hợn tiếng nữa mới hết ca mà . Nhanh chóng sắp xếp mọi thứ , tôi muốn tận dụng thời gian để đến công ty nộp bản dịch . Định vào phòng thay đồ thì giọng bác Nga đã ngăn lại :

- Con qua nơi thằng Tùng làm phải không ? Con nhắn dùm bác là về sớm chở bác qua ngoại nhé .

- Dạ - Tôi vui vẻ gật đầu nhận lời - Để con nói với ảnh . Con đi thay đồ đây ạ !

Cười hiền , bác nói nhẹ nhàng :

- Con đi đi .

Sau khi khoác lên bộ đồ thường ngày , tôi thong thả đạp xe đến công ty . Tôi có việc làm ngoài giờ này hoàn toàn nhờ anh Tùng , vì bác Nga phát hiện tôi biết tiếng Thái nên nhờ giúp . Mà lão này lại là trợ lý giám đốc nhà xuất bản Thanh Hải nên việc tôi được nhận cũng không khó mấy . Vậy là cứ 2 ngày đến lấy bản tiếng Thái về dich rồi lại mang nộp . Công việc này giúp tôi có thêm khoản thu nhập không nhỏ . Chính vì vậy tôi càng quý và biết ơn bác Nga và lão Tùng . Dù hiếm khi lão nói chuyện với tôi . Hình như lão có ác cảm với con gái hay sao ý . Sao những người con trai tôi quen đều có vấn đề không với con gái thì với con trai thế hả trời ? Lâm ghét con gái trừ tôi và nhỏ Hằng , lão Hưng thì mê tất cả gái đẹp , ngược lại Huy rất ác cảm với đàn ông con trai , trong khi đó lão Tùng lại trái ngược với Huy . Cuối cùng chỉ có tôi là bình thường thôi , giới nào tôi cũng kết bạn được tuốt .

~~~~~~~~~~~

Sau khi nộp bản dịch và nhận bản mới ở phòng biên tập , tôi đi thẳng đến phòng giám đốc . Vì chị thư ký nói : Trợ lý giám đốc đang ở trong phòng giám đốc . Tần ngần trước cửa , tôi không biết nên gõ cửa hay là không nữa . Chắc phải có việc thì giám đốc mới gọi lên chứ . Thôi thì chờ ở ngoài vậy , dù sao cũng không vội gì mà … 5 phút ..10 phút …Sao lâu quá vậy ? Đi đi lại lại một hồi nhưng vẫn không thấy lão Tùng ra , tôi quyết định gõ cửa . Nhưng vừa giơ tay lên thì đập vào mắt một con nhện đang bò trên cửa . Nhện là loài tôi ghét nhất , cứ nhìn thấy là chỉ muốn …vặt chân nó thôi . Nghĩ là làm , tôi với tay để tóm , nhưng người tính sao bằng trời tính , nó vội vã chạy vì thấy động . Vội vàng cố với , mất đà tôi đổ rầm vào cánh cửa . Ngờ đâu cửa không đóng , thế là theo lực hút của Trái Đất tôi ngã rầm vào phòng . Vừa đau vừa sợ , vội vàng ngẩng lên trong tiếng hét nửa ngạc nhiên nửa có gì đó bị nghèn nghẹn :

- Sao lại…

Cùng lúc đó tôi cũng chết sững với cảnh trước mắt . Lúc này lão Tùng đang trong một tư thế rất chi là khó nói : Ngồi trên …đùi giám đốc mặt đối mặt và hai tay đặt trên vai giám đốc rất tình tứ .

Thấy đôi mắt mở to của tôi , lão vội vàng đứng dậy và gầm lên với khuôn mặt đỏ gay :

- Ai cho phép cô vào đây ?

Có vẻ lão giận vì tôi đã thấy những điều không nên thấy , nhưng tôi đâu có lỗi chứ. Với suy nghĩ như vậy , tôi đứng dậy và nhún vai nói :

- Xin lỗi ! Tôi thực sự không cố ý . Tại cửa không khoá , mà tôi sơ ý ngã vào nó nên …thực sự xin lỗi !

- Cô…

Lúc này giám đốc mới lên tiếng :

- Được rồi Tùng , em ra ngoài đi !

- Nhưng …- Lão vẫn còn cố nói nhưng khi thấy ánh mắt ra lệnh của giám đốc liền đi một mạch ra cửa , mắt thì gườm gườm nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đi đến chỗ tôi đứng thì giám đốc gọi lão laị :

- Chờ chút .

Không chỉ có lão ngạc nhiên mà tôi cũng mở to mắt ra nhìn . Lúc này giám đốc đã đi đến trước mặt lão và…kéo áo lão Tùng lên cho ngay ngắn . Bi giờ tôi mới để ý , cả áo vét và áo sơ mi của lão Tùng đều bị trễ xuống làm lộ một bên ngực trắng hồng , trông rất mơi . Tôi không nghĩ lão trắng như vậy vì mặt lão đen thui mà . Đúng là không nên nhìn người mà bắt hình dong ! Không biết lão Tùng đỏ mặt vì sự sơ ý của mình hay ngượng vì sự quan tâm của giám đốc , và lão bỏ ra ngoài sau khi lừ tôi cảnh cáo . Cố nín cười vì tính trẻ con của lão , giám đốc đóng của lại và nói :

- Mời cô Thư ngồi ! Chúng ta nói chuyện một chút nhé .

Ngồi xuống ghế , tôi cầm lon coca từ tay giám đốc rồi …im lặng . Thấy tôi im lặng , giám đốc mở lời trước trong nụ cười thân thiện :

- Thư cứ tự nhiên ! Thư là người nhà của Tùng thì tương lai cũng là người nhà cả thôi .

Nghe giám đốc nói tôi cũng hiểu phần nào quan hệ của hai người , cười nhẹ tôi trả lời :

- Giám đốc …tôi ..

- Ấy ấy – Giơ tay ngăn không cho tôi nói , giám đốc cười cười – Thư gọi Tùng là anh thì cũng gọi tôi là anh đi . Tập dần cho quen .

Phì cười vì giọng bông đùa đó , tôi không nghĩ giám đốc lại dễ gần như vậy . Cười tươi tôi nói :

- Cung kính không bằng tuân lệnh !

- Tốt ! Vậy chúng ta trở lại vấn đề chính nhé – Nhìn tôi , giám đốc nói với giọng nghiêm túc - Chắc Thư sốc lắm phải không ?

- Dạ , không !- Tôi lắc đầu thành thật và nói tiếp - Chuyện đó thì có gì sốc ạ ?

- Thì…- Hơi ngập ngừng nhưng giám đốc vẫn nói tiếp - Bộ Thư không thành kiến hay ghê tởm dân …gay hả ?

Tôi vẫn không hiểu ý giám đốc nên hỏi lại :

- Hai người yêu nhau sao lại thành kiến hay ghê tởm ? Thư thực sự không hiểu …anh giám đốc nói gì ? - Xưng Thư gọi anh tôi vẫn thấy hơi gượng miệng .

- Ghê tởm với dân đồng tính ý - Giọng giám đốc có vẻ suốt ruột vì sự chậm tiêu của tôi .

- A – “ Bây giờ tôi đã hiểu thuốc fugaca diệt trừ giun như thế nào ” – Ôi , sao lại ghê tởm tình yêu chứ ! Giám đốc quan trọng hoá vấn đề rồi .

Tôi dã dứt lời được một hồi nhưng vẫn không thấy giám đốc nói gì , nên cũng im lặng theo . Cuối cùng giám đốc cũng lên tiếng trong nụ cười nhẹ nhõm :

- Phải chi xã hội có nhiều gười sống thoáng như Thư nhỉ . Vậy thì những người như chúng tôi mới có đất dung thân .

- Ôi , anh giám đốc chỉ được cái nói đúng . Thư cũng ước như vậy , hy vọng mọi người sẽ có cái nhìn khác về người đồng tính .

Hơi nheo mắt , giám đốc tò mò hỏi tôi :

- Nghe Thư nói , tôi đoán Thư cũng quen biết khá rộng với dân gay nhỉ ?

- Không nhiều lắm – Tôi nói thật - Một vài người bạn thôi .

- Ồ , vậy khi nào giới thiệu cho tôi làm quen với nhé – Nháy mắt giám đốc giở giọng bông đùa .

- Dạ thôi , Thư sợ có người …ghen - Cố tình kéo dài giọng ra , tôi trêu giám đốc .

Nhưng giám đốc cũng không phải tay vừa , đưa tay lên suỵt nhỏ và nói giọng bí mật :

- Chuyện này chỉ có trời biết đất biết tôi biết Thư biết thì không phải lo . Giữ bí mật giùm tôi nhe !

- Thư không giữ bí mật suông đâu - Lắc lắc đầu , tôi dụ dỗ - Anh giám đốc ..hối lộ đi .

- Chuyện nhỏ , chuyện nhỏ - Cười lớn , giám đốc đưa tay ra và nói – Tôi rất thích tính Thư , chúng ta có thể kết bạn không ?

Lắc đầu tôi nói :

- Không ! Anh giám đốc là người lớn , Thư đâu dám đứng ngang . Chi bằng chúng ta kết nghĩa anh em thì hay hơn .

- Cái cô này - Lừ mắt , giám đốc phì cười và nói – Gián tiếp chê tôi già phải không ? Anh em thì anh em . Rất vui vì có một cô em ngang hông !

Đặt tay vào bàn tay hộ pháp của giám đốc , tôi cười tươi :

- Hân hạnh được làm em của anh giám đốc !

Rồi cả hai cùng phá lên cười vui vẻ . Đang định đứng lên về thì giám đốc hỏi tôi một câu làm tôi nhớ đến nhiệm vụ :

- Nãy giờ quên hỏi , Thư đến có việc gì không ?

- Thôi chết - Đứng phắt dậy , vội vàng tôi nói – Bác Nga nhắn anh Tùng về sớm đưa bác đi có việc , vậy mà Thư quên . Xin phép anh giám đốc Thư về !

- Ôi trời ! – Nhìn tôi phật ý , giám đốc đe – Đã kết nghĩa anh em mà vẫn gọi anh giám đốc hả ? Gọi anh Lân đi , anh mới có 38 thôi hà , còn trẻ chán !

- Dạ đúng - Gật đầu tôi công nhận – Anh vẫn còn phong độ lắm . Vậy từ nay Thư sẽ gọi là anh Lân nhé .

- Ừ - Cười tươi , lão đổi giọng lo lắng – Ra bảo Tùng đi , không lại lỡ việc bác gái .

- Chào anh Thư về - Hơi cúi đầu chào rồi tôi bước vội ra ngoài .

Vừa đóng cửa thì đụng ngay mặt lão Tùng , chắc nãy giờ lão vẫn đứng đây chờ . Không để lão kịp mở mồm , tôi đã hớt ngang :

- Bác nhắn anh về có việc gấp , anh về ngay đi .

- Nhưng tôi có việc cần nói …

- Có gì để mai nói – Tôi liền giở giọng đe doạ - Nãy giờ đã mất nhiều thời gian rồi , bác chắc đang suốt ruột lắm đấy .

Nhận thấy tôi nói có lý , lão ba chân bốn cẳng chạy đi lấy xe . Trước khi đi lão còn đe tôi :

- Cẩn thận với những gì mình thấy ! Chiều mai tôi muốn nói chuyện với cô .

Nhún vai tôi không thèm trả lời . Nhìn lão lao nhanh ra cửa , tôi biết lão rất yêu mẹ . Có vẻ lão lo tôi sẽ tiết lộ việc vừa rồi cho mọi người . Lo hão , rảnh đâu mà buôn chuyện . Nhưng nhìn thái độ khó ưa này , tôi cảm thấy ghét . Phải chọc lão mới được , vì hình như nãy giờ lão không có nghe lén cuộc nói chuyện giữa tôi và anh Lân . Hehe , chiều mai sẽ thú vị đây .

~~~~~~~~~~

Next to Chapter 02



Friday, February 6, 2009

Chuyện tình New York - Chapter 46 - End

Phần 46




Josh không được phép lại gần Lavender. Nếu tôi là Sheryl, tôi sẽ không hành hạ em gái mình như thế. Chúng tôi vấn bao che cho họ gặp nhau cơ mà.
Tôi cứ suy nghĩ như thế khi Ryan và tôi trên tàu điện ngầm trở về nhà. Tôi ôm chầm lấy anh thật chặt vì cảm thấy mình được may mắn và hạnh phúc hơn người khác. Anh mỉm cười, lại nụ cười của thiên thần, anh đáng yêu làm sao, hy vọng anh cũng có cảm giác giống như tôi, biết trân trọng những gì chúng tôi đang có. Thời gian của tôi ở đất nước này cũng không còn nhiều, nghĩa là thời gian tôi ở bên anh cũng đang ngắn lại. Nhưng tôi nhớ những lời mình nói với Lave, thời gian thì ngắn nhưng tình yêu sẽ rất dài, thời gian sẽ trôi đi nhưng tình yêu ở lại. Điều tự hào lớn nhất, đó là tôi đã từng là bạn gái của một người đàn ông tuyệt diệu như thế này.


Còn những gì diễn ra ở tiệm nail ấy vẫn là như vậy. Tôi luôn tự nhủ, cố lên, sẽ cố khi nào mình không thể chịu được nữa thì thôi.

Tôi lảng tránh Ronie, không nói với anh ta một lời nào, không bao giờ bắt điện thoại. Tôi thấy sự chán nản và bất cần ở Ronie, anh ta hút thuốc nhiều hơn, cà khịa với khách nhiều hơn và rất hay cáu bẩn. Tôi thấy Lucy rất bực mình, mắng Ronie cũng chỉ đến thế, nhưng khi anh ta tỏ vẻ cáu gắt thì Lucy im ngay. Thực sự lúc đó tôi còn một ý nghĩ rất “xấu” nữa, đó là tôi càng nên ở lại thì họ sẽ càng mâu thuẫn sâu.
Anh Tài rất hay đi qua đi lại thủ thỉ với tôi. Tài nói anh ta hay qua nhà thăm Ronie, Ronie rất buồn và cô đơn, tội nghiệp lắm, anh ta rất yêu tôi. Có lẽ tôi nên tế nhị và nói chuyện với Ronie. Tài tâm sự và kể chuyện nhiều, thực sự tôi có chút mủi lòng.

Cứ chiều về, chị Thủy lại ca cẩm và ngồi phân tích lại những “tình huống” của ngày hôm nay ở tiệm, chê bai đủ điều và an ủi tôi. Tôi cũng chả them buồn lòng nhiều nữa.
Tôi hay về sớm hơn, bức tranh đã gần xong hoàn chỉnh, tôi hồi hộp chờ đợi được tặng anh, tôi đang suy nghĩ mơ màng nghĩ tới việc hẹn anh đi đâu đó chơi, thật lãng mạn và tôi sẽ tặng anh bức tranh, anh sẽ vui từng nào. Rồi một thời gian sau đó, tôi sẽ hỏi anh, anh đang treo bức tranh của tôi ở chỗ nào rồi? Chắc hẳn phải được ở giữa những bức tranh của em gái anh chứ.

Dạo này tôi cũng thực sự thấy chông chênh vì không còn thấy hình ảnh quen thuộc của ông già ở ven sông, hay là ông ấy ốm? Tôi nghĩ nếu tôi được gặp và nói chuyện với ông ấy hằng ngày thì tinh thần của mình sẽ được mềm mại biết bao sau bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười của một ngày.
Và tôi cũng đang định bụng, sẽ gọi điện cho Billy để đổi tiệm khác thôi.
Dạo này ở tiệm tôi rất hay bị lúng túng, không rõ là đầu óc tôi căng thẳng quá có vấn đề hay là có người nào đó đang ngấm ngầm chơi xấu tôi chăng? Ai? Lucy? Lily? Ronie? Tài? Hay thậm chí là chị Thủy? Hoặc bất kỳ ai khác?
Đồ nghề của tôi cứ bị lung tung. Khách đứng đợi thì thật đông mà tôi không tìm thấy nổi cái que wax của mình đâu. Ai cũng có que riêng và phải que của tôi thì tôi mới quen tay, có lúc cuống quá đành mượn tạm que của chị Thủy, nhưng có lúc chị ấy cũng đang sử dụng. Tôi liên tục phải đi mò và tỉ mẩn cấp tốc làm thành que mới, wax xấu hơn hẳn, vì que làm một thời gian nó sẽ mòn đi mới dễ wax. Thậm chí có lúc tôi wax hỏng hoàn toàn cái lông mày, khách cáu loạn lên, tôi thực sự mất bình tĩnh.
Hoặc ngay khi sơn móng tay, cái bàn sơn của tôi màu cứ bị lấy đi đâu hết, khách hỏi màu gì cũng không có, tôi đi hỏi mượn thì người trong tiệm hoặc không cho hoặc rất khó chịu. Chưa kể, Helen chiều nào cũng tới rất sớm, ngồi ở đó, nói chuyện rất to và khó chịu, nhát lại nhì nhằng lôi Ronie đi ra ngoài cãi nhau. Tôi đành phải “cẩn thận” hơn, ghi tên mình vào số chai đánh móng tay, và wax xong bất cứ lúc nào cũng cho que và nhíp vào túi. Phải tự phòng thủ mà thôi.
Ở tiệm nail có rất nhiều bụi móng tay chân cả giả lẫn thật tôi hít phải nên khiến cái chỗ xỏ khuyên mũi của tôi bị nổi sưng lên. Hôm đấy chị Thủy nói nên tháo tạm ra đi không thì nhiễm trùng. Tôi phải trầy trật mãi mới tháo ra được, rất đau, tôi định bụng sẽ lau nó bằng cồn rồi xỏ lại. Anh Tài tỏ vẻ quan tâm và dặn dò kỹ lưỡng tôi phải sát trùng cẩn thận. Ở cái tiệm này tính ra còn có hai người này tử tế với tôi.
Đêm về, sau khi đã sát trùng đầy đủ, tôi xỏ lại cái khuyên mũi. Trời ạ, chỉ có từ sáng đến tối mà cái lỗ xỏ của tôi đã bị liền lại, đã thế nó còn đang rất sưng và đau, chỉ vừa xỏ cái khuyên vào mà đã nhói lên tận óc. Xỏ khuyên mũi khác với khuyên tai, vì tại mũi có nhiều mạch máu hơn, dễ liền và lâu khỏi hơn rất nhiều, chỗ này cũng dễ bị nhiễm trùng hơn. Tôi thật sự tuyệt vọng, tôi không muốn lại phải đi xỏ lại, cái khuyên mũi rất hợp với tôi và hơn cả, Ryan rất thích nó. Anh vẫn hay ngồi ngắm cái khuyên mũi của tôi. Chợt nhớ tới Lavender, cô ấy có khuyên mũi giả còn tôi có khuyên mũi thật cơ. Tức thật, tôi chỉ muốn bật khóc.
Đã gần 1h đêm, tôi vẫn loay hoay mà không xỏ nổi khuyên mũi vào vì nó đã liền và đau quá. Cuối cùng, tôi quyết định, không thể để cho nó tịt được. Tôi ra phòng ngoài, sờ soạng tìm cồn, bông băng, kim chỉ của mẹ, thuốc mỡ, tất cả mọi thứ có thể. Cầm tất cả, đứng trong nhà tắm, hít thở một cái thật sâu. Tôi tự xỏ lại khuyên mũi cho chính mình. Đổ thật nhiều cồn lau thật sạch sẽ, nước mắt chảy tơi bời vì xót, tôi lấy kim đâm thẳng vào mũi mình, nhưng không chọc nổi vì quá đau, máu bắt đầu tuôn trào. Tôi hoảng hồn vì khi họ xỏ cho tôi không hề có máu, nghĩa là chắc “không đúng mạch”. Tôi lấy lại bình tĩnh lau hết máu, bôi thuốc mỡ đầy cây kim để cho trơn. Đau và nhức lên tận óc. Mãi tôi cũng xuyên qua được mũi mình, nhưng kim thì nhỏ và dễ, còn khuyên mũi thì rất to, xỏ vào sẽ đau đớn hơn nhiều, và máu vẫn tuôn chảy. Tôi lại lấy thuốc mỡ bôi quanh chiếc khuyên mũi, từ từ, nhắm mắt và nén chịu cơn đau khủng khiếp, nửa tiếng để từ từ đưa chiếc khuyên mũi đó qua được cái lỗ mới tôi vừa tạo ra. Tôi sung sướng và nhẹ người đến nghẹt thở khi thành công. Đó là phút giây tôi quyết định sẽ không bao giờ bỏ khuyên mũi ra để nó bị liền như thế nữa. Và tôi có làm gì, ở đâu, với ai, tôi sẽ từ bỏ họ ngay nếu bất kỳ ai bắt tôi phải bỏ cái khuyên mũi này đi. Tôi yêu nó vô cùng, vì nó là đặc trưng của tôi, và vì nó là do tôi tạo ra.
Nhìn đồng hồ, đã 3h sáng, 3 tiếng tự hành hạ mình, vĩ đại thật.
Muộn quá, tôi quyết định nghỉ sáng ngày hôm sau ở spa. Vừa mệt, vừa đau, mà lại vừa căng thẳng ban ngày nữa.
10 h sáng hôm sau tôi đã dậy, định bụng xuống nhà, không thấy ông già thì cũng vẽ nốt bức tranh. Ông già vẫn không thấy, tôi bất chợt thấy bất an. Tôi gọi điện cho Ryan và kể lể cho anh về “chiến tích” tự xỏ lại khuyên mũi của tôi. Anh kêu ầm lên trên điện thoại và nói rằng quá nguy hiểm, có thể bị nhiễm này nhiễm nọ thì sao, tại sao không bảo anh, anh có thể giúp, tôi thì lại đắc chí và vui vui vì anh lo cho tôi quá.
Chiều đến spa. Hôm nay đã thấy Sheryl, chị ta có nhìn tôi cười chào nhẹ nhàng, tôi nghĩ ít nhiều Sheryl đã có cảm tình với tôi. Tôi ra hỏi thăm rằng Lavender đã ổn rồi chứ, chị ấy nói Lavender đang ở trung tâm. Một thời gian la về, có thể hè sẽ cho về Hong Kong chơi để giải tỏa tâm lý. Tôi thấy thôi thế cũng là ổn. Lâu lắm rồi không thấy Mei, có lẽ bà ấy quá bận bịu với chuyện của Lavender. Hôm nay thấy Sheryl đủ hiểu có lẽ câu chuyện cũng bắt đầu OK rồi.
Helen làm việc và coi như tôi không tồn tại. Gần về, bất ngờ cô nàng lại gần tôi và bắt chuyện: “Dạo này thích nhỉ, đi làm thất thường thế, tôi phải trả bao nhiêu tiền để đi học mà Hà đi học như đi chơi ấy nhỉ?” Tôi nghĩ thầm vì chắc Helen không biết tôi được đi học “miễn phí”. “Tôi được đi học free mà”. “Vậy sao, không có đâu, tôi không tin, làm gì có chuyện miễn phí ở cái đất này chứ.” Tôi nhún vai chả biết nói gì. “Tôi biết mà, nghe nói Hà cũng đang có anh nào đấy, là cái anh bạn trai của Sheryl vẫn đến đây nè, anh ấy trả hết tiền học spa cho Hà rồi còn gì, thích nha, đi đâu cũng được đàn ông quan tâm”. Tôi thực sự nóng mặt bởi câu nói này, cái giọng của Helen rất mỉa mai, như kiểu tôi là kẻ cực kỳ lẳng lơ và đi đào mỏ đàn ông không bằng. Mà Helen thì biết gì, tôi ghét cái kiểu bịa đặt của kiểu nhà Helen thế không biết. “Thế sao, sao Helen biết chuyện của tôi mà ngay chính tôi cũng không biết vậy?”
“À, sáng nay tôi và Sheryl vừa nói chuyện với nhau đấy, không tin ra hỏi she đi”.
Lưỡng lự, tự nhiên cảm thấy có thể đó là sự thật. Tôi ngại nhất phải nợ nần bất kỳ ai, không hề muốn. Tôi tiến tới hỏi Sheryl:
“Can i ask you something?”
“Yes”?
“Is it Billy paying for me to practice in this spa?”
“He doesn’t tell you? How nice huh?”
“i didn’t khow that, for real, how much is the total? i’d pay him back”.
“ i don’t know, a couple of thousands, you can ask my mother”.
Nghe thấy “couple of thousands” là tôi đã run sợ, tôi không thể kiếm đâu ra được số tiền lớn như thế, mà chẳng biết có là “quá đắt” không nữa. Tôi cũng làm việc ở đây kha khá không lấy lương cơ mà. Nhưng thật sự bất ngờ là họ đã không tốt như tôi tưởng, đủ hiểu thế giới này là “no free lunch in this world”. Tôi ra ngoài, gọi điện cho Billy nhưng không được, tôi để lại một cái voice message: “Em mới biết anh trả tiền hộ em để học ở spa, đáng nhẽ anh nên nói với em từ đầu, nếu đắt quá em cũng không cần học và em sẽ muốn tự trả cho mình. Anh không cần phải làm thế đâu, anh nhớ gọi điện lại cho em nhé!”
Trở về, lại dòng sông, hái lá hái cành vẩn vơ. Tôi thấy mình đang trong một giai đoạn khó khăn, nhưng có lẽ không nhận ra đấy là lúc tôi đang được rèn luyện sự trưởng thành.
Tình cờ, tôi thấy bà đạo diễn, bạn thân của ông già ven sông đang đi tới. Tôi vẫy tay chào và hỏi han. Bà cũng hỏi tôi xem mọi chuyện vẫn ổn chứ. Tôi hỏi bà dạo này có hay gặp nguời bạn ven sông của tôi hay không? Tôi rất nhớ ông già, chẳng hiểu sao lại không thấy?
“Oh, i’m sorry, he’s now so sick, really really sick”. Mặt bà rất nghiêm trọng và buồn thiu.
Tôi sững sờ, tự nhiên tràn ngập một nỗi buồn mênh mang…

Phải tận khi lên tàu rồi, nhìn xung quanh chắc chắn không có ai ở hai cái tiệm nail ấy ở trên tàu, bao gồm không có cả Tài và Ronie chị ấy mới thở một cái rồi nói. “Nè bé, biết chuyện gì hông?, chị mới có một thông tin đã quá”. “Có liên quan đến em không vậy?” “Trời, có chớ, nhưng là chuyện hay đấy.”. “Nè, hôm qua nói chuyện với một nhỏ bạn cắt tóc dưới chợ Tàu, mới biết một chuyện. Là thằng cha Tài đó, nó theo đuổi con nhỏ Helen lâu lắm rồi nhen, lão bệnh lắm đó, là mọi người đồn lão yêu con nhỏ đó phát điên, nhưng giấu kỹ lắm, hông có ai biết, có khi con nhỏ Helen cũng chả biết. Chỉ biết nghe kể nhà lão đấy có tranh với ảnh của con nhỏ, viết văn thơ yêu nhỏ suốt ngày đầy nhà, hôm rì nhỏ bạn chị có anh bạn có qua nhà lão chơi phát hiện ra, ghê thây mồ luôn, như trong phim đó, mà hôm nay chị sợ quá, phải đợi mãi cho lão về trước mới dám lôi em về sau kể đó”. “Ối”, tôi kêu lên, mắt cứ mở to tròn. “Anh Tài đấy thích Helen hả? Sao chẳng ai bao giờ nói nhỉ? Nghe nói còn có một cô con nhỏ gái mà, bỏ vợ hay thế nào? Mà Lucy Lily có biết không?” “Chưa biết, chị có kể với một chị Hồng ở tiệm đó, không biết chị đó đã kể cho hai bà ấy biết chưa, mà Tài cũng có tới nhà Lucy mấy lần liên hoan tiệm đó mà. Lão cũng kín ghê, không ai có biết hết. Không biết cái vụ tiền nong chi hồi lâu của Ronie có phải do lão làm không nữa”. “Hả, vụ đấy là vụ gì, cứ tưởng hai người thân nhau lắm, lại lo lắng cho nhau nữa, nhưng không chừng là mặt bồ tát bụng một bồ dao găm ấy nhỉ?” “Hồi đó nghe nói Ronie cầm tiền của Lucy đi mua đồ cho tiệm thấy về rắc rối tính toán gì đó thiếu hụt cũng kha khá tiền, lại thêm bột nail với màu đều không phải là hàng tốt gì đó, thế là cũng lườm nguýt nhau một hồi đó, nhưng Lucy cũng chiều Ronie nên lại cho qua” ‘Thế thì liên quan gì tới Tài?” “Thì hồi đó chị cũng không có quen ai hết, có nói chuyện với mỗi Ronie thôi, Ronie nói có đưa tiền nhờ Tài đi mua hộ và bắt mối gì đó, nhưng Ronie ngốc lắm, không có nói lại với Lucy, Tài cũng tỏ ra tốt với Ronie mà, không chừng có mỗi Tài làm bạn đó”. “À, hiểu hiểu, ghê cơ nhỉ”. Rồi mắt tôi lại sáng rực lên. “Thôi rồi, chị có nghĩ Tài đang hại gì em không? Dạo này em thấy ở tiệm có nhiều chuyện bất bình thường như thế đấy, có phải do Tài này không? Hay là Tài gay ở tiệm bên kia?” “Nè, thì thế chị mới bảo có khi liên quan đến em, tại em làm con nhỏ Helen đó khổ quá, nên lão tức em lão hại em thì sao?”. “À à, tôi gật gật gật, không chừng dễ thế quá. Nhìn mặt anh này là thấy nó có vẻ không trong sáng và cái cách hành xử nó cũng bất bình thường, chỉ là do tỏ ra tử tế với tôi quá nên tôi cũng không nỡ soi mói mà thôi. Có khi bấy lâu nay Tài rất căm ghét Ronie, chắc phải làm vài vố hại Ronie rồi. Đã thế Ronie lại còn “bạc tình” bỏ bê Helen để mê mải theo tôi, tôi mới là kẻ đáng ghét nhất. “Thế đúng lão ấy giấu đồ của em đi để bị Lucy chửi rồi”. “Chị không rõ mấy chuyện khác của em có đúng không và có phải do Tài kể không, nhưng Tài mấy lần thủ thỉ với chị là em dốt nát lắm, tiếng Anh chỉ được giả vờ khoe mép lừa mấy người như chị và Lucy Lily thôi, chứ em nói đến cái âm cơ bản còn sai. Mà nè, mấy vụ thấy em tới nhà của Ronie LiLy cũng nói là do Tài nhìn thấy đó nhen, Tài kể lại cho họ mà”. “Ái chà, chẹp chẹp, giờ thì em hiểu rồi em hiểu rồi”. Kinh khủng thật, tôi nổi hết da gà, thú thật cũng hiếm khi tôi gặp phải chuyện bất ngờ và tiểu nhân tới mức như thế này. Từ trước tới giờ, cũng hầu như chưa bao giờ tôi nhận nhầm ai bao giờ, nếu tôi thấy ai mang dáng vẻ “có vấn đề” hay “bệnh bệnh” cho dù thái độ có tích cực đến mấy là y như rằng người đó có vấn đề nặng thật.
“Chắc Helen phải biêt chứ nhỉ?” “Chị chưa hỏi, chả biết con nhỏ đó có biết không, nhưng Lucy với Lily thì chắc là không rồi, ai mà ngờ thế!”
“Giờ biết mình khổ sở bấy lâu vì kẻ đặt điều, Cộng sản nằm vùng cũng từ miệng Tài là cái chắc”
“Ừ chắc thế rồi”
“Con người ghê gớm thật đấy”
“Bé à, bé còn gặp nhiều người ghê rợn hơn nhiều à”
Chợt cảm thấy người cứ nhẹ bâng đi vì dễ chịu quá, cái người tôi tưởng tốt thì hóa ra xấu không thể tưởng tượng, những người tôi nghĩ họ rất xấu xa thì thực ra cũng không đến nỗi lắm. Tôi bắt đầu xâu chuỗi các vấn đề. Có thể là, Ronie vẫn luôn tin tưởng Tài và tâm sự với anh ta nhiều điều, và Tài từ đó đơm đặt và “xây dựng chiến lược” hủy hoại tôi. Tôi thấy sở dĩ Helen lại khổ sở một cách nghiêm trọng như vậy chắc chắn là do bị “bơm vá”, cô nàng căm thù tôi phải đến tận xương tủy rồi, chứ nếu tỉnh ra vì ghen tuông, cũng chả nặng đến thế vì tôi và Ronie đâu có bằng chứng gì rõ ràng đâu. Tài là một người khá thông minh và có học, thực sự là như vậy, anh ta dễ dàng “bắt nạt” những con người chị coi là ngờ nghệch xung quanh mình”
“Chị có định loan chuyện này trong tiệm không?”
“Wầy, thú thực chị cũng không chắc gì, mà giờ chị nói thì Tài cũng không có bỏ qua đâu. Lucy và Lily cũng đâu ưa gì chị đâu, chị nói ra họ lại tưởng chị bênh em, đơm đặt này nọ, cứ từ từ, rồi biết hết thôi. Nhưng chị bảo em cẩn thận là vì đó đấy”
“Vâng, giờ em cẩn thận rồi, em biết Tài rồi!” Tôi thở dài một cái, thực sự cũng chưa hẳn tôi tin hết những lời chị ấy nói đâu. Vì tôi thấy ở đây ai cũng “có vấn đề” hết, có lẽ nó không phải là cái thế giới của tôi, tôi không biết đo lòng người ở cái thế giới này, và tôi không thể. Nhưng thật lòng tôi thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều và thầm cảm ơn chị ấy. Cứ cho là do ít nhiều chị ấy ghét Tài mà loan những chuyện này đi chứ cũng chẳng phải là tốt đẹp gì với tôi, thì ít nhất những điều chị ấy nói đã khiến tôi cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều, thậm chí lớn hơn là dạy tôi một bài học về muôn mặt của cuộc sống con người nữa.
Lên trên đảo, tôi nhận được voice message của Billy, anh đang trên upstate cùng Mei chưa về, thăm hỏi Lave khi nào về, sẽ nói chuyện với tôi. Anh vừa gọi điện nhưng do tôi dưới tàu điện ngầm không có sóng. Lave đi cũng được một thời gian rồi nhỉ, không thấy gọi điện cho tôi, không rõ nàng bây giờ ra sao nữa.
Nhớ Ryan quá, tôi gọi anh đến đây để tôi có thể kể một câu chuyện mới thật hay. Anh lại nói sẽ đến muộn. Tôi về nhà buôn chuyện với Hạnh một thôi một hồi, phải đem điện thoại nhà ra ngoài hành lang buôn để những đoạn trút “cao trào” để bố mẹ tôi bớt chú ý. Tôi chỉ sợ bố mẹ tôi nghe chuyện tá hỏa những gì tôi đang phải trải qua thì thôi rồi đấy.
Buôn cho đúng tới khi Ryan tới, gần 11h thì thôi. Tôi tíu tít chạy xuống dưới nhà, anh đi tàu điện ngầm sang đây chứ không có ô tô. Nhớ quá, tôi ôm chầm lấy anh và hôn anh một cái thật lâu, anh cọ mũi vào mũi tôi như một đứa trẻ. Tôi nghĩ anh thấy vậy cũng vui lắm, tự hỏi sao hôm nay tôi lại phấn khởi đến thế nhỉ? Hôm nay Ryan có một món quà nhỏ tặng tôi, một chiếc vòng tay bằng inox có hình 12 con giáp của Trung Quốc. Anh nói anh cứ nghĩ 12 con giáp của Trung Quốc và Việt Nam là giống nhau. “Oh, no it’s OK”. Chiếc vòng vừa khít tay tôi, thì ra Ryan hôm nọ xem tôi khoe chiếc vòng chân do Lavender tặng, nên dứt khoát phải “cạnh tranh” bằng cách tặng tôi cái vòng tay. Và một lần nữa, “sản phẩm” này vẫn ở trên tay tôi cho tới hiện giờ.
Và thế là tôi lại kể chuyện mới nghe được ở tiệm. Ryan cứ “Oh my god” liên tục. Tất nhiên tôi không dám nói rõ thêm chuyện của Ronie và Helen, tôi chỉ nói có một người ở tiệm rất ghen ghét tôi chỉ vì anh ta yêu con gái bà chủ tiệm, mà cô con gái đó thì cũng cực kỳ ghét tôi vì tôi…có nhiều khách hơn cô ấy. Nghe có vẻ hơi kém khách quan và vô lý một tí nhỉ, nhưng tôi nhấn mạnh rằng đáng nhẽ chuyện chả có gì nghiêm trọng cả, nhưng vì người đàn ông kia “extremely sick” nên mới làm tôi khốn khổ thế. “Oh, my poor girl,” anh ngồi trên ghế đá ven sông còn tôi thì đứng trước mặt anh, anh ôm chầm lấy tôi như điều thương tôi làm sao. “Let’s quit that place, forget those stupid people, do you want to do something else? i can help you”. “Hihi, well, let’s solve the mystery first then i’ll move”. Tìm việc mới cho tôi ở cái chốn này không phải đơn giản, vì tôi không được phép đi làm, tôi chỉ có thể đi tham gia học hành và lăng nhăng này nọ như vậy mà thôi. “But tell you what, i’m so proud of you” “For what?” “For being so brave”. “OK”, tôi cười. Tôi yêu người đàn ông này làm sao, biết lo lắng vừa phải, biết nói những câu cần nói, và hơn cả là rất hiểu tôi.
Tới tiệm nail, không phải có phải là do tôi tự cảm nhận hay là đúng là thế. Mọi người dường như bớt ồn ào và yên ắng hơn với tôi. Lucy cũng không còn ca cẩm nhiều chuyện Cộng Sản này nọ nữa. Họ chuyển sang đề tài khác, chuyện lo cho…con gái đi lấy chồng thì cần gì, loại con gái nào thì lấy được, loại nào thì chỉ “ma nó mới lấy”. Còn thì que wax hay nhíp màu của tôi thì tôi canh rất chặt, không cho kẻ xấu lợi dụng “đục nước béo cò”. Tôi thấy mấy người ở tiệm và chị Thủy hay thì thầm chụm vào một góc. Tài cũng không nói chuyện với tôi nữa. Có lẽ Ronie thì vẫn chẳng biết cái gì cả, chỉ thấy cứ nhìn tôi cường ngượng. Nhưng vì chẳng biết đâu là sự thật, và cũng chưa chắc mọi người biết hết, nên tôi vẫn căng thẳng, sự khó chịu từ Lucy và Lily vẫn thể hiện ở những câu nói móc và đôi lúc gắt với tôi nếu tôi có “lỡ lầm” một hành động nào đó. Tóm lại, tôi thở dài, mệt mỏi quá, nhưng vẫn chưa tới mức maximum, cố lên, sắp không chịu nổi nữa rồi. Tôi tự nhủ như thế. (có bị coi là ngược đời không?)!
Còn ở tiệm spa, tôi vẫn không nói chuyện với Helen nhiều, cô nàng vẫn mặt lạnh tanh, ai làm việc đó. Ai trong tiệm cũng nhìn thấy chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cả Sheryl cũng vậy, nhưng có lẽ chị ta không phải tuýp người thích hỏi han nên cũng lặng lẽ bỏ vậy. Còn mấy cô thợ Tây ở trong tiệm thì thầm vào tai tôi. “You stole her boyfriend right? Haha”. Tất nhiên là họ chỉ là đùa cợt, nhưng tóm lại tôi không có tâm trạng đùa kiểu thế.
4h chiều, tự nhiên thấy số cố định gọi vào máy, số từ bên Manhattan. Nhấc lên thì hóa ra là Garbriel, tôi lại thót hết cả tim lại. “Hey, girl, wanna join me to a party today? A nice one, i think you should come. WONDERFUL party”. Garbriel kéo dài giọng chữ Wonderful, tôi nghe giọng của Gar cứ có chút gì đó say say. Tôi hơi hoảng hồn vì lời đề nghị này. Chả liên quan gì cả, tự nhiên rủ tôi đi party, cứ như thân thiết lắm ấy, mà biết đâu lại cái trò mèo gì thì sao. “Where are you, i’d come pick you up”. Mắt tôi lại còn mở to hơn, chắc hẳn ai nhìn thấy tôi lúc đó phải giống con mèo lắm. Lại còn sẵn sàng đến đón tôi đi party nữa. “What for? What’s the party about? Why? How come? When?” Tôi tuôn một tràng. “Stay where you are, tell me where you are, i’d come and pick you up, this party is really important, you must know, you’re gonna be surprised there about Ryan you know?” “What? It’s about Ryan?” “No, it’s not about Ryan, but you’re gonna find something about Ryan, anyway, its up on you if you want to know anything, you understand what i mean?”. Sự tò mò trong tôi trỗi dậy ghê gớm, tại sao tôi không cho mình một cơ hội để biết điều gì đó nhỉ. Thế là tôi hẹn Gar ở bến tàu ở Times Square, vì cô ta nói party ở gần đó. Chúng tôi hẹn 8h. Hôm nay tôi nảy ra ý định nhờ cô da đen trang điểm “free” cho khuôn mặt của mình để đi “party”, cũng chỉ là cho vui xem sau khi mình được hóa trang thì trông sẽ thế nào. Cô ấy cực kỳ thích thú và nói rằng khuôn mặt của tôi tạo ra rất nhiều “cảm hứng”. Thú thật, sau nửa tiếng cho cô ấy “sáng tác” thì tôi thót hết cả tim khi nhìn trong gương…không nhận ra mình, xinh tới mức khó tin. Trong lúc chờ tới giờ hẹn tôi lang thang shopping ở mấy cửa hàng trên chợ Tàu, trong lòng không khỏi lo lắng. Tôi thấy một cái dây chỉ đeo tay có chữ “i love you” liền mua ngay, định bụng sẽ bắt Ryan phải đeo, tôi sẽ tặng anh cùng bức tranh của mình.
8h tôi đã có mặt ở vị trí hẹn với Gar. Cô ta cũng đúng giờ ngay. “Hey, how are you?” “i’m OK, thanks, where are we going?” “Ah, its just a party hosted by OUR friends, just think you might need to join”. “Why do i need to join?” “Because it is a lot of fun, haha”. Tôi thấy Gar tưng tửng lạ lùng. Cũng nhún vai và đi theo.
Hôm nay ai cũng phải ngóai nhìn tôi, từ chợ Tàu đến trên tàu, vì thấy tôi xinh. Lạ là Gar không khen lấy một câu, không hiểu cô ta có đang nghĩ xấu rằng tôi muốn “làm hàng” gì đó không.
Chúng tôi bắt xe đi ngược lại downtown, hình như phố 2 mấy gì đó tôi nhớ không rõ lắm. Cũng nhanh nên tôi không phải nói chuyện nhiều với Garbriel, cô ta hỏi đủ thứ, tóm lại là rất lạ lùng.
Cô ta dẫn tôi lên tầng thứ 10 của một tòa nhà 37 tầng. Từ thang máy bước ra đã ngửi thấy mùi thức ăn và nhốn nháo phát ra từ một căn hộ ở gần cuối hành lang. Mở cửa đã thấy ầm ầm bởi tiếng cười nói và cả một bàn đồ ăn với bánh mì bơ rau hoa quả. Vừa nhìn thầy Garbriel bước vào đã có vài người vẫy chào rối rít. Tôi đi sau, Garbriel quay lại “giới thiệu”: “This is Hà Kin, Ryan’s GIRL friend!”. Gar kéo dài cái chữ Girl friend theo kiểu cực kỳ mỉa mai. Cả đám rú lên. “What? He got a girl friend? Oh, look at her, how pretty, how naïve, haha”. Họ cười ầm lên, họ cười theo đúng kiểu như tôi là một trò đùa vậy. Lúc này tôi để ý những con người ở đây, toàn nguời rất bảnh bao và sành điệu, đa phần đều có vẻ giàu có. Những cặp đôi nắm tay nhau cười nói và hôn nhau chụt chịt. Tôi chợt nhận ra và nóng mặt khi thấy càng ngày càng phát hiện ra nhiều cặp đồng tính, cả nam và nữ, trông họ ai cũng hạnh phúc và hớn hở rõ rệt. Cho đến tận khi tôi mới tỉnh ra, tôi đang ở trong party của một câu lạc bộ đồng tính thì tôi thực sự toát mồ hôi hột, người tôi run lẩy bẩy, đứng không vững nữa. Tôi không sợ họ, tôi chưa bao giờ sợ họ, nhưng nếu họ liên quan đến Ryan của tôi, thì khác nào nói rằng anh là một Gay chính hiệu. Mặt tôi tái mét khi nghĩ tới như thế. Gar lại gần, tay cầm ly rượu và bảo tôi uống đi, tôi lắc đầu. “You know what party it is right?”. “Gay, lesbian, right?” “Haha, smart, haha, let you know, this is Ryan’s world, haha, you understand me know, girl? Don’t you?”. Tôi nghẹn lời không nói được lời gì, tôi chỉ muốn đập tay thật mạnh xem có phải mình đang trong cơn ác mộng không. Vừa lúc lại có một người phụ nữ đi tới, bà ta ngắm tôi âu yếm khiên tôi rợn hết cả người: “Pretty, yeah, really, Ryan’s girl friend? That’s weird. Hey, have you ever heard of a name Juicy?” Tôi lắp bắp, “Juicy, the artist?” “You know? Ryan’s boyfriend, doesn’t he jealous of such a pretty girl like you?” “Is it Ryan gay?” Tôi hỏi mà gần như khuỵu xuống và khóc đến nơi. “What? He doesn’t tell you?” Bà ta ngạc nhiên. Gar cười cười; “No, of course she doesn’t know”. “Oh Garbriel, what the hell are you doing, why are you doing this to such a girl, Oh, i’m sorry”. Bà ta cho tay lên ngực ra điều cảm thấy rất có lỗi vì đã để cho tôi biết “sự thật”. Tôi nhắm mắt lại để mình bình tĩnh. Garbriel có điện thoại, cô ta thét lên: “Hey Jess, i’m at Shally’s party, you know what, Ryan’s girl friend is here too, haha”. Giọng của Garbriel đã thực sự say và cô ta có vẻ như không kiểm soát được mình nữa. Tôi bủn rủn chân tay và tìm đường trở về, nhưng Gar dứt khoát không cho, cứ đẩy tôi vào trong. Cô đơn, lạc lõng, kinh sợ, tôi không còn đủ năng lượng để bước chân ra khỏi cánh cửa ngòai kia.
Rồi một vị cứu tinh không ngờ của tôi đã đến chỉ ngay một lúc sau. Đó là Jess, cậu ta vừa đến đã tỏ ý đi tìm tôi, mọi người nháo nhào chào Jess nhưng cậu ấy chỉ vẩy tay. Tôi đang ngồi một góc, mặt trắng bệch. “Come one, come on”. Jess đưa tay kéo tôi lên, giọng thì thầm. Vừa nhìn thấy Jess tôi bất ngờ bật khóc nức nở khiến những ngừơi xung quanh không hiểu gì. Jess kéo tôi đi thật nhanh ra khỏi cửa, tôi vẫn còn nhớ anh mắt tức giận của Jess nhìn về phía Garbriel đang cười và say ngật ngưỡng.
Đứng trong thang máy, tôi nép người vào một góc và khóc. Với tôi bây giờ còn “out of control” hơn cả một người say. Jess đứng cạnh tôi, ôm tôi rồi nói: “Hey, i’m sorry, Garbriel is really crazy, i can’t believe what she did”. Tôi không buông nổi ra một câu hỏi với Jess rằng, có phải Ryan là gay hay không. Jess đứng cạnh tôi mà tôi có cảm tưởng như đó là Ryan, vừa ấm áp mà lại vừa ghê sợ. Tôi ngồi thụp xuống và không đứng dậy nổi cho dù thang máy đã xuống tầng một. “OK, come here, everything is OK, she was teasing you, stand up”. Jess kéo tôi đứng dậy rồi đưa tôi ra ngoài. Cậu ấy nắm tay tôi ra tận chiếc xe quen thuộc mà Ryan vẫn hay chở tôi. Nhìn thấy chiếc xe mà đất trời tối tăm. Tôi có đủ trí thông minh rằng những chuyện vừa xảy ra không đơn giản là một trò đùa như Jess nói. Tại sao Jess lại phải tử tế với tôi thế. Tôi đã hòan tòan là một kẻ mất hồn. Không nói, không khóc nữa, tôi ngồi lên xe, nhìn ra bên ngoài. Tôi không có năng lượng để làm bất cứ việc gì. Jess vẫn hỏi tôi: “Do you want to go somewhere? Are you OK? Do you want me to call Ryan for you?” “No”, tôi nói mà giọng nghẹn đặc nước mắt.
Jess đưa tôi về đảo. Chúng tôi ngồi im trong xe, tôi không buồn xuống nữa, thực sự tôi rất sợ phải đối mặt một mình với chính bản thân mình, ít nhiều sự có mặt của Jess ở bên cạnh khiến tôi thấy có gì đó chút tĩnh tâm. Có lẽ, ngòai cú sốc ngày năm nhất đại học khi nghe tin bà tôi bị mắc ung thư, thì đây là lần thứ hai tôi sốc khủng khiếp tới như thế.
Tôi ngồi im, lặng im, nhìn con phố Main hoang vắng, chiếc xe bus đỏ đã đi vài chuyến mà tôi vẫn ngồi. Jess cũng ngồi. Cậu ấy nhìn tôi, nhìn rất lâu.
“She’s not telling you the truth Kin, please don’t be this way, it is so painful to see you this way”.
Câu nói đó lại làm tôi ứa bao nhiêu nước mắt. Jess lại cúi mặt. Rồi cậu ấy lại gần tôi, ôm tôi mà tôi cũng không buồn phản ứng, chỉ thấy ấm áp và thực sự được an ủi.
“But I’m about to tell you one truth, this truth”
…….
……..
………..
“….I love you, loved you from the first time i saw you through out the window of that car”.
Một luồng điện chạy qua người, tôi mở mắt thật to nhìn ra ngòai cửa kính… “but at least you are not gay right, would you save my soul tonight ?" Tôi đã nhủ thầm trong tuyệt vọng như vậy đấy...


CHƯƠNG 48

Tôi cảm thấy một cơn đói.
Tôi chưa được ăn gì cả, một miếng ở cái party ấy tôi cũng chưa đụng tới. Và nỗi sợ hãi tuyệt vọng dường như đã lấy hết chút năng lượng còn lại của cơ thể. Người tôi hoàn toàn rũ ra trong vòng tay của Jess. Tôi không nói được điều gì, nhưng ít nhiều sự ấm áp ấy khiến tôi bớt đi được cảm giác bất an. Tôi bắt đầu thấy Jess hôn lên tóc tôi và lấy tay lau những giọt nước mắt vẫn tuôn chảy, như đang lau cho một đứa trẻ đang hờn dỗi vậy. Sao mà giống Ryan đến thế? Ôi Jess, đây là một Jess hoàn toàn khác, ấm áp dịu dàng, và tôi ôm lại cậu ấy, thấy chiếc áo khoác mỏng của Jess ẩm ướt bởi nước mắt của tôi.
Jess bật radio nhè nhẹ, vẫn nhớ, đúng bài One hundred years, bài hát ở đài 100 gì đó, được phát đi phát lại rất nhiều lần trong ngày và tôi đã nghe suốt ngày ở tiệm nail.

“Half time goes by
Suddenly you’re wise
Another blink of an eye
67 is gone
The sun is getting high
We're moving on...”
“We’re moving on…”, câu hát khiến tự nhiên tôi tỉnh người. Tôi ngồi thẳng dậy, ngẩng mặt rồi nói lời cảm ơn đầu tiên.
“Are you OK? I’m sorry” Jess dịu dàng.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Jess vì tôi sợ ánh mắt của cậu ấy, ánh mắt lạ kỳ đã có những lúc liếc nhìn tôi mà tôi ngỡ rằng đó là sự lạnh lùng. Liệu có phải Jess đang an ủi tôi hay không? Nhưng nếu đúng thì vì sao cậu ấy cần phải tốt với tôi thế. Tôi và Jess còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ cơ mà?
“Love me? Really? Why?”
“Because of the way you look, because of the way you smile, because of the way you sing, and because of the way you changed my brother.”
“Does he really love me?”
“He does, sure he does”
“Is it his love different from your love?”
Jess nhìn ra ngoài, cậu ấy không trả lời một lúc. “i don’t know, really i don’t know, i don’t know if he loves you like the way i do”.
“How come he’s gay and i don’t know? i am stupid right?”
“OK, let’s get it this way. Ryan is gay, i admit it, but he’s really a special one. Never in my life I’ve seen him changed this much since he met you. He had women chased after him before, and still, but you know, he never had a girl friend in his life. On the day he gave me a call and said, “Now i have a girl friend, and it is terrible, that i really love her”, that’s how i understand you would be someone different, and when i saw you for the first time with your beautiful smile and sharp eyes, i learnt I had the same “terrible feeling” that Ryan did.”
“Gay men can not love women”.
“No, you can make a gay man love you”
“But i don’t want a gay man to love me”. Và tôi lại bật khóc.
“All right all right…shh, everything will be allright…”
“You love Garbriel too right?”
“Oh my god no, that’s a good woman, a good friend, she helped us a lot, and we should forgive her for what she did, may be she can’t take things anymore”
“She loves Ryan right?”
“Yes, crazily, they had a kind of a relationship, but that is not love, Ryan never loved her, well, it’s a long story…”
Vậy là Jess cũng đã công nhận anh trai mình là gay. Nhưng cậu ấy cũng công nhận, Ryan có yêu tôi, lòng tôi nhẹ bớt. Tôi mở cửa, nói lời cảm ơn sau cùng, cảm ơn Jess, cảm ơn rất nhiều, không hiểu nếu như không có Jess, thì giờ đây tôi sẽ ra sao? Giá tôi có thể gặp cậu ấy trước Ryan, giá như...nhưng nếu cuộc đời có sự giá như thì tôi đã chẳng bao giờ phải nói chữ giá như...
But he saved my soul tonight.
Tôi nói tôi cũng OK và sẽ đứng hít thở không khí ở ven sông trước khi trở về nhà cho sạch nước mắt đã. Tôi biết Jess rất muốn đứng cùng với tôi, nhưng tôi tạo được cho mình một khuôn mặt bình tĩnh và bỏ đi rất nhanh.
Tôi không chỉ đứng ven sông mà chạy như điên ra phía ngọn hải đăng, tự nhìn tôi thèm thấy nó một cách khủng khiếp. Chạy đến nơi, nhìn thấy ánh đèn vàng và làn sương bay mờ mờ là tôi òa lên khóc nức nở. Điện thoại rung lên, số của Billy, tôi lấy điện thoại ra mà tay run bần bật, và tôi tắt hẳn điện thoại đi không dám nghe, ngồi sụp xuống, ôm mặt, tôi sợ ai đó sẽ biết được chuyện thực sự đang xảy ra với mình, tuyệt vọng, xấu hổ...
Tôi tin chắc Ryan sẽ gọi, nếu không gọi được vào di động sẽ gọi về nhà. Bây giờ tôi không thể đối mặt với anh hay bất kỳ ai. Tự nhiên lại có cảm giác thương bố mẹ, tôi cần phải tĩnh tâm trở lại. Tôi còn tự an ủi, thế cũng tốt, trở về Việt Nam tôi sẽ bớt tiếc nhớ anh, có lẽ trong cái rủi, có cái may.
Và tôi cứ ngồi thế nghĩ, mỗi lần nhớ tới những kỉ niệm đẹp, nước mắt lại ứa ra, trái tim tôi cũng yếu mềm vậy thôi.
Khi đã quá mệt mỏi, tôi lê bước trở về nhà, không biết là mấy giờ nữa. Nếu bây giờ muộn thì chắc chắn bố mẹ sẽ đang rất lo. Tôi cố gắng lau sạch sẽ cái khuôn mặt nhòe nhoẹt mà đã mất công trang điểm rất xinh suốt buổi chiều hôm nay.
Không sai, cửa vẫn mở, đèn sáng. Đã là 1h hơn, bố tôi hộc tốc chạy từ phòng ra xem có đúng tôi về hay không, giọng vừa gay gắt vừa lo lắng. “Mày đi đâu về vậy? Điện thoại không gọi được? Sao thế? Sao thế kia?”. Chắc hẳn đôi mắt sưng húp của tôi khó giấu nổi ai. Tôi đành nói rằng mình vừa đi thăm ông già tôi quen đang nằm ốm ở bệnh viện về, hơi buồn. Mà chờ mãi không có tàu trở về nhà nên bây giờ mới về đến nơi, điện thoại cũng mới hết pin. Bố tôi lừ lừ đi vào, coi như tôi vừa nói sự thật đi, nhưng chắc hẳn đang lo lắng, bố tôi kín đáo ngắm nhìn xem tôi có bị “xộch xệch” quần áo gì đó không?
“Có thằng nào gọi điện suốt đấy”. Bố tôi vừa dứt lời điện thoại đã lại réo lên ầm nhà, cuống quýt thế nào tôi ra dứt luôn dây điện thoại, vì vừa không dám nghe, vừa sợ buổi đêm nó kêu thêm mẹ tôi ra thật là phiền.
“Ơ sao thế?”. Bố hỏi.
“Giờ có ai gọi điện đến xin gặp con bố bảo con không có nhà nhé, còn buổi đêm thì tắt đi luôn cho nhanh. Sáng con sẽ cắm lại.”
“Này, thằng nào nó phá quấy à? Hay thế nào? Nói thật đi?”
“Hả, làm gì có thằng nào, thằng nào phá được con, không có gì đâu, bố cứ yên tâm, xời”. Tôi tỏ ra rất bình tĩnh và rất muốn đi ngủ. Thật may, bố tôi không hỏi nữa. Quả thật, về được nhà, tôi mới thực sự bình yên và ấm áp.
Rửa mặt, đờ đẫn ngắm bức tranh của tôi một lúc, tôi đang nghĩ, chắc chắn chẳng bao giờ nó sẽ đến được tay anh nữa rồi, tôi sẽ không gặp anh nữa, quyết tâm như vậy. Tôi sẽ dứt hẳn anh ra, từ hôm nay, từ bây giờ. Tôi không muốn gặp mặt và nói chuyện nữa, thế là quá đủ.
Len lén ra ngoài, tôi lấy hẳn 2 viên thuốc ngủ của mẹ và uống, loại thuốc mà nửa viên 15 phút tôi đã có thể vào giấc dù tôi là người khó ngủ. Nhưng tôi tin chắc đêm nay sẽ là một đêm khủng khiếp nếu tôi không ngủ được. Hãy cố ru lòng mình lặng sóng qua những phút giây như thế này, có thể ngay ngày mai tôi đã có thể thấy khá hơn, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, giơ t̀ôi cần sự bình yên.
Và tôi ngủ thật, cho dù vẫn nhát lại giật mình, cho dù vẫn biết trời đang sáng dần, hai viên thuốc chỉ đủ cho tôi bớt đi sự tỉnh táo của lý trí để khiến mình sẽ không ngồi dậy và vật vã khóc trong đêm.
Lúc tôi tỉnh dậy cũng đã 12h, hôm nay tôi nghỉ ở cái tiệm nail đó mà chẳng kịp báo cho ai, tôi cũng không có tâm trạng đi làm. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ quyết tâm không bao giờ bật di động của mình lên nữa. Điện thoại nhà tôi vẫn chưa lắp lại. Bố mẹ và em đi sớm, chỉ có mình tôi. Nhưng đúng thật, tôi đã thấy khá hơn. Tôi nhớ tràn ngập cả sự nửa giấc đêm qua là ước mong cả buổi tối hôm trước sẽ chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng bây giờ trời đã sáng, tôi đã tỉnh, tôi biết đã chẳng có ác mộng, chỉ có sự thật mà thôi.
Em trai tôi về và lắp lại điện thoại. Tôi dặn nó rằng bất kỳ ai gọi cũng không được bảo tôi có nhà. Nó nhăn nhó.
Chiều, tôi lại ngủ, nó cũng ngủ, điện thoại reo, rất nhiều lần, chẳng đứa nào dậy nhấc.
Tôi sợ bước chân xuống dưới nhà, biết đâu Ryan đang ở dưới đó.
Tôi đã ở nhà, như vậy, đã gần 4 ngày liền, và không ra khỏi nhà, không nghe điện thoại, không lên internet, chỉ ngồi xem tivi và đọc sách. Bố mẹ cũng đoán ra tôi đang “có chuyện” nên không làm phiền nhiều. Ở nhà, mỗi chiều tôi lại nấu cơm rửa bát thay cho mẹ, thấy lòng mình bình yên. Tôi tạm quên bớt cái thế giới ngoài kia, có thể có người đang lo lắng và cố gắng tìm kiếm tôi.
Buổi chiều ngày thứ tư, cuối cùng tôi cũng dám đi xuống dưới nhà và lang thang khắp ven sông. Chợt nhớ ra muốn được đi thăm ông già, nhưng bà đạo diễn nói sẽ gọi điện cho tôi khi nào bà ấy sắp xếp được, mà tôi lại chỉ cho số di động của mình. Tôi cố gắng tìm kiếm trên đường mình đi xem bà ấy biết đâu đang đâu đó, tôi không muốn bật cái điện thoại của mình lên. Biết đâu bà ấy đã gọi điện thì sao. Nhỡ đâu ông già chết rồi thì sao, tự nhiên tôi nghĩ thế, lo quá, thế là lòng không yên. Tôi lại quay trở về nhà và bật di động lên.
1,2,3,4,5, không, hình như phải tới 20 cái voice messages lưu cữu qua gần 4 ngày không bật máy. Tôi đành phải nghe hết, vì nó không hiện số mà chỉ đọc số khi đã nghe được message. Tôi có đầy đủ messages của bất kỳ ai mà tôi nghĩ sẽ gọi điện cho tôi, Billy, chị Thủy, Ronie, Jess. Ai cũng hốt hoảng và lo lắng, ai cũng hỏi tôi đang ở đâu. Còn của Ryan ư, 10 cái voice messages, chỉ nghe số là tôi đã chuyển sang message tiếp theo, tôi không muốn nghe cái nào của anh hết. Tôi nghe thấy Jess nói Ryan đang phát điên vì lo cho tôi, xin tôi hãy gọi điện thoại. Tôi nghe thấy chị Thủy hỏi tôi có phải tôi bỏ tiệm rồi không? Ronie cũng hỏi có phải tôi bỏ tiệm rồi không, anh ta tuyệt vọng quá. Còn Billy, anh ấy nói: “Anh đã về, anh không liên lạc được với em, em có chuyện sao?, gặp anh nhé, Lavender muốn gởi em cái này”. Không có message của bà đạo diễn. Tôi quyết định gọi điện cho Billy và xin gặp anh ấy. “Anh lo hút hồn luôn, không biết em có chuyện gì, em rỗi không? Đi ăn tối luôn nha, ở đâu anh đón”. “Thôi không cần, ra Times Square ăn ở hàng ăn Nhật nhé?”
Tôi nói “món Nhật” mà không suy nghĩ trước chỉ vì sợ anh sẽ nhắc tới món salad Mexico, anh vẫn nghĩ tôi thích món đó mà.
Vừa đi, tôi vừa nghĩ, có nên kể cho Billy nghe chuyện của mình không nhỉ? Có xấu hổ không khi cho anh ấy biết chuyện của mình ? Tôi thấy vui hơn vì đợi xem Lavender sẽ có gì đó muốn gửi cho tôi.
“Nè, Lave gửi em một bức thư và một con gấu bông nha”. Anh ấy cầm theo một con gấu rất xinh, ấn vào bụng nó, nó kêu lên “I love you, hihihihi”, giọng cười rất giống tôi. “Nó cười giống em dễ sợ”.
Lave gửi tôi lá thư:
“Dear Kin
Thank you for your wonderful gift and letter. I will keep them forever in my heart. I’m doing OK now, gotta be back soon coz I miss ya.
I know I am beautiful but it ain’t easy to live beautiful, it is you who lives beautiful, but I’ll try girl.
Let say how special and BEAUTIFUL you are. I am so jealous of you and your love, how lucky a man to have your heart possessed, oooooooooooh, terribly jealous. Let’s meet Josh sometimes, we’ll come to visit you when I’m back.
Keep my little kiddo teddy bear for fun, kick its ass to hear I say “I love you”.
I love you, muah muah
Lave”

Nhẹ nhàng và nhí nhảnh y như lúc Lavender ngồi nói chuyện với tôi vậy.
“Lave thế nào ạ?”
“À, mấy hôm đầu hơi dữ, nhưng ổn rồi, bà Mei đề nghị ở đó ít là tháng, tội nghiệp con nhỏ ha”.
“Bây giờ Lave làm những gì ở đó?”
“Thì dăm ba cái treatments, ngồi nghe bác sĩ nói chuyện, nghe nhạc, đàn hát, ở đó có cái piano mà. Hôm đầu, con nhỏ thiếu thuốc phá phách, chui cả xuống dưới gầm giường gào khóc, bác sĩ phải lôi ra tiêm đó, sợ thiệt”
“Ôi thương quá”
“Thì phải vậy thôi, không sao, mà hôm nọ cái quán đó hay ha, hôm đó xúc động muốn chết vậy, thế em thì sao? Sao gọi hoài không được, cái tiệm đó thế nào, Ryan thế nào?”
Nhắc tới Ryan là tôi lại mềm nhũn, mắt tôi ngân ngấn, tôi không dám trả lời câu hỏi nào cả vì sợ nói ra bây giờ thì nước mắt tuôn trào chả đâu vào đâu.
“Sao vậy? Em có chuyện hả? Trời, có sao không?”
Có lẽ tôi quá xúc động và không giấu được thật, thế là nước mắt lại tuôn, tôi ôm mặt vì bất lực không ngăn được nước mắt.
“Nói đi, chuyện ở tiệm hả, hay chuyện gì, bình tĩnh nào? Nói đi, anh đoán là có chuyện mà, nào nào”.
Billy đưa khăn giấy cho tôi và bảo tôi lau nước mắt đi, rồi bình tĩnh nói chuyện.
“Anh trả tiền cho em để học ở tiệm bà Mei à? Bao nhiêu vậy? Em sẽ cố trả lại anh”
“Trời khùng rồi nhỏ ơi, sao tiền nong gì vậy, ai nói vậy, Sheryl hả? Đừng nói em buồn chuyện đó chứ, nhạy cảm quá”
“Chắc chắn mà, em không thích như vậy đâu”.
“Nè, người Việt Nam mình hay ghê, cứ thích sĩ diện. Thế nha, anh có trả tiền cho em, lúc đầu thôi, và không nhiều, có hơn ngàn thôi, nhưng mà ngay chính Mei cũng trả lại tiền cho anh sau này vì bà ấy thấy chả có cớ gì phải lấy tiền của em cả. Mà em làm khá lắm, rất có năng khiếu, bà ấy còn định giữ em làm lâu dài cơ, có chuyện gì nghiêm trọng đâu”
“Em không tin”
“Trời, em làm anh thất vọng đó nha, mà nè, đừng khóc nhé, anh sợ nhìn thấy đàn bà phụ nữ khóc lắm, mệt mỏi lắm”.
“Anh sống giữa nhiều đàn bà phụ nữ nên sợ hả? Mei này, Sheryl này, Lave này, chắc anh sợ thật”
Billy cười. Tôi đã bớt nước mắt.
“Thế vậy thực ra là em buồn về chuyện đó hả?”
“Không”
“Vậy chuyện gì?”
Tôi cúi đầu và cố nuốt món cơm với thịt bò, tôi cần một người để nói chuyện, để giải tỏa, có nên nói cho Billy hay không? Có nên không?
“Anh nghĩ sao về Ryan bạn trai em?”
“Em có chuyện với bạn trai à?”
“Vâng”
“Anh cũng đóan ra”
Tôi thấy giọng Billy nhỏ lại và nghiêm trang lạ lùng, cánh mũi phập phồng.
“Ryan thật đẹp trai và tài năng, và rất yêu em”
“Anh nhìn thấy thế hả?”
“Có chứ, không chỉ nhìn, anh còn cảm nhận được như thế”
“Anh cảm nhận được anh ấy yêu em?”
“Có chứ, ánh mắt, cử chỉ, mọi điều”
Tôi nghẹn lời.
“Tài tình nhỉ, anh có thể nhìn được, còn em thì không”
“Em nói sao, chắc cãi nhau hả? Chuyện thường mà”
“Không cãi nhau, anh nghĩ sao nếu em nói là Ryan là gay?”
“Gì, gì cơ?” Billy nói không nên lời. Mặt anh đỏ gay và im lặng nhìn tôi trân trân, rồi anh đưa hay tay lên vuốt mặt.
“Ai nói với em vậy?”
“Anh ấy nói với em”
“Thiệt hả? Ryan nói với em? Anh không tin, làm gì có chuyện đó”
“Có chứ, Ryan là gay mà”
“Không, anh nói anh không tin là Ryan nói với em rằng anh ấy gay”.
“Thế anh có tin là Ryan gay không?”
Và đó là sự im lặng. Tôi thắt lòng, vì không có sự trả lời ngay lập tức. Chả lẽ ai cũng biết mà tôi không biết?
“Kin ơi..” Billy nói. Và anh cho tay lên bàn với lấy nắm tay tôi, rất chặt.
“Em có buồn không?”
“Anh nghĩ em có buồn không?” Tôi lại bắt đầu khóc. Trong quán ăn, có lẽ mọi người đang nghĩ rằng chúng tôi là một cặp tình nhân hờn dỗi nhau.
“Ryan yêu em mà, em có tin không? Chỉ mới gặp, anh đã biết là anh ấy yêu em rồi, nhìn ánh mắt của he chưa? Anh ghen tị đấy, anh ghen tị vô cùng đấy”
“Anh không cần phải ghen đâu, mọi việc đã kết thúc rồi”.
“Anh ghen mà, vì anh cũng giống Ryan!”
Sao cơ, ôi Billy, anh nói gì cơ?
“Là anh...anh là gay? Hay là anh...yêu em?”
“Là cả hai!”
Cuộc đời có trớ trêu không? Bạn hỏi tôi đi!




CHƯƠNG 49

“Nhưng anh không thương em như Ryan thương, anh thương em như anh thương Lavender”
Im lặng...
.....
.....
“Khác nhau thế nào?”
“Ryan yêu em là tình yêu thật sự, còn anh thương em như một người em gái, như một người bạn tri kỉ”
“Tại sao anh lại yêu quý em thế? Em và anh biết nhau chưa lâu mà, em cũng làm gì cho anh đâu, em chả tốt thế đâu”. Vừa nói và tôi vừa khóc, tôi cũng chẳng biết mình phải phản ứng thế nào cho phải nữa.
“Có sao đâu, anh có tình cảm đặc biệt với Lavender, anh thương nhỏ hơn cả mẹ và chị của nhỏ cộng lại, con nhỏ cũng thương anh vậy thôi, nó vừa giống như tình yêu, vừa giống như em gái, vừa giống như em gái vậy.”
“Có lẽ Ryan cũng yêu em như thế thôi”
“Anh không nghĩ vậy, nhìn ánh mắt của he xem, chỉ có kẻ si tình mới vậy thôi à”
“Anh lo em buồn đúng không? Là anh đang an ủi em hả? Không sao đâu anh ạ, phải đối mặt với sự thật thôi, và thực sự em không nghĩ rằng anh cũng là gay...” Tôi vừa nói vừa ngập ngừng, vừa thấy ngại miệng ghê gớm.
“Vậy nên anh cũng biết Ryan là gay đúng không, ngay từ đầu anh đã biết rồi”
“Anh không chắc chắn đâu em à, nhưng anh kể cho em chuyện này nha?”
“Chuyện gì ạ?”
“Anh có vài người bạn gay, họ chơi thân với anh, cũng có vài người là bạn của Mei nữa, họ đã từng giúp Mei vụ của Josh. Hồi đó tới model club họ có bàn thảo về Ryan, quả thật đó là một chàng trai vô cùng hấp dẫn, anh đã từng choáng váng khi nhìn thấy Ryan ở cái club đó, vì Lavender chỉ cho anh mà, con nhỏ nói anh ta hot nhất club, được bao nhiêu người theo đuổi. Nghe nói Ryan là đối tượng của nhiều người. Khó tránh khỏi với một chàng trai đẹp trai như vậy, em có thấy thế không?”
“Anh biết từ lâu thế cơ à?”
“Thì em nghĩ xem anh đưa đón Lavender suốt hồi đó, mà con nhỏ líu lo suốt ngày, làm sao anh có thể không biết một người nổi bật như vậy chứ?”
“À,” tôi nghĩ thầm trong đầu, tại sao tôi không nghĩ ra như vậy nhỉ?
“Anh nghe nhiều lời đồn không?”
“Anh có nghe nói cậu ấy bị một vài nhân vật có nhiều tiền quan tâm, đặc biệt là giới gay như anh nè, nhưng thật lòng mà nói thì theo cảm quan của anh, Ryan không phải là gay đâu à, có lẽ ở cái đất nước này, em biết đấy, quan hệ với người đồng phái cũng là bình thường mà, có thể em bị sốc đó”
“Sau lần gặp anh về, Ryan tỏ ra ghen tuông với anh, em chả hiểu sao nữa”
“A ha”. Billy mỉm cười. “Chắc Ryan có thể biết qua về anh, anh ấy sợ anh nói với em chuyện của Ryan đó, nên chắc tỏ ra ghen tuông để em không tiếp xúc nhiều với anh đó mà”
“Thật sao? Mà anh có biết Ryan là bạn trai em trước khi gặp không?”
“Biết chớ, sao mà không biết, vả lại, có hôm em và Ryan đi cùng nhau anh có nhìn thấy rồi mà, Ryan có lẽ cũng biết đó, nên chắc đòi gặp kiếm cớ cách ly em nha”.
“Có thật vậy không? Thực ra...em nghĩ anh có mối quan hệ gì đó với cả bà Mei và Sheryl”
“Mei là một người phụ nữ cô đơn, bà ấy rất thiếu thốn tình cảm, bỏ chồng lâu rồi, hai cô con gái cũng không gần gũi, con nhỏ Lave thì ngang tàng quá, giờ lại dính thêm nghiện ngập sao bả không buồn. Hơn nữa bà ấy rất thương anh vì anh là con của ba anh, mối tình đầu khó dứt của bà ấy. Còn Sheryl à, cô ấy thì yêu anh thật sự, cũng thật khó dứt ra khỏi mối quan hệ như thế này,em có hiểu không? Họ gần như là gia đình của anh rồi, anh không bỏ họ được, anh thương họ như ruột thịt của mình vậy”
“Họ biết anh là gay chứ?”
“Biết chớ, Mei chấp nhận, còn Sheryl thì không”
“Nhưng anh thương Lavender nhất đúng không?”
“Đúng rồi, anh thương con nhỏ nhất, lúc anh gặp em, chả hiểu sao thấy em giống nhỏ tới thế, có gì đó rất tương đồng, và tự nhiên anh cũng yêu quý em đặc biệt như vậy đó. Có lẽ Mei và Sheryl có chun chút ghen tuông, cũng không sao mà”.
“Em trai của Ryan có nói với em rằng Ryan thật sự là gay”. Tôi nói như muốn phủ định toàn bộ những gì Billy muốn nói, như muốn nói rằng, anh thôi đi, anh đừng an ủi tôi nữa.
“Cậu em trai của Ryan hả? Nói với em hồi nào vậy? Nè, nghe nè, Kin ơi.”
Anh lại với tay nắm chặt tay tôi.
“Em gặp Ryan nói chuyện đi, nhìn vào ánh mắt của hai người, anh biết đó là tình yêu thực sự mà, em không nghe anh nói cũng được, nhưng em cũng đừng nghe ai nói cả, em nghe theo tiếng nói của trái tim mình nha”.
Và tôi lại khóc, cảm giác như người bị ốm vậy, rối bời, vừa hy vọng vừa tuyệt vọng, vừa cần vừa bất cần, chẳng biết nói sao. Tôi đã sốc đủ, tôi chả còn sốc nữa.
Billy nói sẽ đưa tôi trở về nhưng tôi nói tôi sẽ tự đi về một mình, tôi vẫn ngại Billy đưa tôi ra đảo, tôi trót nói với anh nhà tôi ở xa tít bên Queens rồi mà. Có thể anh cũng biết rồi nhưng thôi cứ tự đi là tốt nhất.
Tôi miên man nghĩ về những gì Billy nói, chuyện anh ấy bị gay tôi không còn cảm thấy quá sốc nữa, nhưng tôi nghĩ khi Billy nói rằng anh ấy cảm nhận rằng Ryan không thực sự là gay, và anh ấy nhìn thấy trong ánh mắt của Ryan có tình yêu thật sự. Nhưng tôi lại nghĩ, thực ra đó chỉ là cảm nhận của Billy, chứ có phải là điều gì chắc chắn vậy đâu. Và tôi lại buồn, chả phải chính Jess cũng có công nhận rồi đó sao, Garbriel cũng thế, những người ở buổi tiệc cũng thế. Nhưng có một điều tôi phải thú nhận rằng, khi ở bên cạnh Ryan, cả khi nhìn thấy anh ấy cười, anh ấy ăn, anh ấy vuốt tóc tôi, anh ấy hôn tôi, mọi hành động, không một chút biểu hiện của gay, kể của mùi của anh ấy, cũng là mùi của một người đàn ông đích thực, hay là do tôi không nhận ra? Hay là do anh ấy diễn trước mặt tôi? Và cứ thế, vừa đổ lỗi, vừa bào chữa...
Tôi bật di động lên, chỉ có một tin nhắn của Jess nói rằng cần gặp tôi. Tôi gọi điện cho chị Thủy, nói rằng tôi bị ốm nặng bây giờ mới ngồi dậy được, không kịp xin phép Lucy, xin chị ấy xin cho tôi nghỉ hai ba ngày nữa. Chị Thủy tỏ vẻ lo lắng và nói rằng cứ tưởng tôi bị làm sao hay là tôi về...Việt Nam rồi, còn nói Ronie cũng chán nghỉ hai hôm nay luôn. Tiệm thiếu thợ quá, Lucy chửi bới inh ỏi. Tôi thở dài chả biết nói gì.
Tôi gọi điện cho Jess, nói rằng đồng ý gặp cậu ấy nói chuyện, hôm nọ tôi sốc quá chưa kịp nói cho rõ ngọn ngành, tôi muốn gặp Jess ngày mai. Tôi thấy Jess rất vui mừng vì tôi cuối cùng đã chịu mở máy. Tôi nói tôi sẽ gặp Ryan, nhưng cho tôi gặp cậu ấy trước và làm ơn đừng nói gì với Ryan vội, tôi cũng ổn, không có chuyện gì đáng lo hết.
Chiều hôm sau Jess lên đảo, khoảng 3h, tôi đi bộ ra bến xe bus đỏ ở phố Maine để đón cậu ấy. Thật may mắn cho tôi, trên đường đi thì tôi gặp bà đạo diễn, tôi nói ngay rằng muốn đi gặp ông già. “Oh, I’ve tried to call you several times but you gave me the wrong number or something, it never worked”. “Oh no, its just something wrong with it, it is OK now, can you give me your number too?” “Didnt you get my card?”. Tôi mới chợt nhớ ra bà ấy có đưa cho tôi cái card từ buổi đầu gặp gỡ, nhưng giờ ở đâu thì tôi không thể nhớ ra, bà ấy cho lại cái card, và nói, nếu được thì ngày mai hoặc cuối tuần sẽ đi gặp ông ấy”. “He’s getting better now?” “Poor man”. Bà ấy chỉ nói thế.
Jess gặp tôi, ánh mắt cậu ấy có phần ngượng nghịu. Việc đầu tiên là Jess hỏi xem mấy hôm vừa rồi tôi có ổn không? Tôi đã gọi điện cho Ryan chưa? Chắc hẳn tôi buồn lắm? Và Garbriel...gửi lời xin lỗi, cô ta có gọi cho tôi không được. Ryan đã biết chuyện và anh ấy rất buồn bã mấy hôm nay, Ryan nói anh sẽ để cho tôi thời gian để tôi qua cơn sốc, và hy vọng tôi gọi điện lại.
“Do you want to go to the lighthouse on this island?”
“OK, where is it?”
“Not so far, we’ll walk there, Ryan loves that place”.
Và chúng tôi bắt đầu đi bộ về phía ngọn hải đăng, chậm rãi, tôi hái một chiếc lá và vò vò trên tay, nhát lại nhìn sang bên kia bờ. Thời tiết thật tuyệt, nếu hôm nay tôi được vẽ ngọn hải đăng thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Is it your brother REALLY REALLY a gay? Or he’s bisexual? Or he’s straight but has relationship with gay people?”
“Do you feel he loves you?” Jess không trả lời trực tiếp câu trả lời của tôi mà hỏi lại tôi bằng một câu hỏi khác.
“Honestly, I feel it. But there’s one thing, we haven’t had sex, that’s strange?”
“I know, you’d been to our apartment on that day, I was awoke when you came, and I was waiting if you guys did something, I was listening"
“Too bad it didn’t happen right?” Tôi mỉm cười nhè nhẹ.
“I don’t know if it is bad or good”
“So answer my question”
“OK,”
Jess dừng lại, thở dài. Cậu ấy đứng vịn tay vào lan can và cho hai tay lên di thái dương.
“I have to be honest, I don’t know, I don’t know my brother”
“What?” Tự nhiên tôi đỏ bừng cả mặt.
“You told me he was gay, he never had a girl friend before, of course you know, he’s gay, right?”
“If you already knew, you don’t have to ask”.
“But if he’s gay, how come he loves me, you know gay men can’t love woman, just like me, I’m totally straight, I can’t love a woman”
“To tell you this, actually, I don’t know my brother much. Our parents’d been divorced when I was just only 5, I was living with my mother and my little sister in California, and he was with my father in Philadelphia, we didn’t often keep in touch. We just met eachother in a couple of occasions and we both came to New York when we started that model club and for college, but I am upstate all the time though. I don’t understand his world, I thought he’s gay because he TOLD me he’s gay, and because he never showed me that he loved a woman, except Garbriel, but that’s not a kind of love anyway.”
Tôi lặng người trước những gì Jess nói. Ryan chưa bao giờ nói cho tôi biết sự thật về gia đình anh ấy, tôi không hề biết, tôi chỉ nhận ra một điều rằng có vẻ Ryan và Jess cũng không phải là hay nói chuyện và gần gũi lắm, họ như sống ở hai thế giới riêng biệt, chỉ có điểm tưong đồng là ngoại hình và nụ cười. Và hơn bao giờ hết, trong tôi tràn ngập sự hy vọng về MỘT – RYAN – KHÔNG – GAY.
“So you mean you are not even sure he’s really gay?”
“I dont know anything, and I’m sorry”. Jess nói, cậu ấy rất xúc động.
“Actually I’ve changed my mind after that night taking you home, I talked to my brother, now he doesnt admit he’s gay anymore, when he heard how terrible you were, he said he doesn’t want to lose you, I do believe that’s real love”.
Và thế là tôi bật khóc, tôi ôm mặt khóc tức tưởi.
Jess lại kéo tôi lại và ôm tôi rất chặt, thật tồi tệ, cảm giác lại giống y như trong vòng tay của Ryan.
“OK, OK, I’m sorry, I’ve been really bad right, everything will be allright, I’m sorry, sorry”.
“No, thank you”. Tôi nói.
Chúng tôi ra tới ngọn hải đăng. Tôi hỏi Jess:
“Is it your father a sailor?”
“No, he’s a captain”
“He’s still sailing now?”
“I dont see him many often, though sometimes I miss my father, he’s old now, he’s now selling liquor upstate, and he HATES modeling things a lot.”
“May be Ryan does too, and he loves to sail”
“Yes he does, my sister does too”
“I saw her pictures in your apartment, she’s really talented”.
“I see you're talented too”
“Do you see me have anything similar with your sister?”
“Alot, that’s maybe why we both love you”
“May be you LIKE me, not LOVE me”. Tôi nhấn mạnh.
“OK, but the feeling is special, I’m thinking about you everyday”
Tôi cười nhè nhẹ.
“I still don’t understand the relationship between Garbriel and Ryan, I mean, even she knew he’s gay, she didn’t have to do that to me, do you understand? She hurts me so bad, and even there’s such a truth, I don’t need her to tell me”. Tôi nói đầy tức giận khi nghĩ về Garbriel. Quả thật giờ tôi chợt nhận ra cô ta thật độc ác vì đã đối xử với tôi như vậy, tôi không biết Gar tốt với hai anh em họ thế nào, ra sao, Jess quý đến đâu, nhưng thực sự cô ta đã cho tôi một khoảng thời gian thật khủng khiếp. Cô ta không có quyền làm tổn thương tôi như thế.
“I know, but she’s too jealousy, but its not totally her fault, Ryan shouldnt be in the relationship with her if he didn’t love her that way you know, she was drunk too, but she feels sorry for it lately”
“So, I’m just another Garbriel right?”
“No, totally you are not, you are DIFFERENT, gosh, how can I explain it? You are not, OK, I can tell that, you’ve CHANGED my brother, OK? He’s trying really really hard to be with you. I know he has a boyfriend, the artist one, and some other rich ones fooling around, you don’t know how hard he tries to protect you out of that world. Too bad for Garbriel, she’s already in there, she knew it, and she was crazy for living in that world and in hope of winning Ryan’s heart, but with you, he won’t let you be in there, he admited that he loves you, that’s how you are different, you understand what I mean?”
“I met his boyfriend, Mr Juicy with nude pictures”
“I met him too, he loves Ryan so much”
“Funny, I didnt see him jealous with me”
“May be he doesn’t jealous”
“No way, gay people are terribly jealous, may be they’re just pretending in front of my face”
“Why do they have to do that?”
“Well, because...I’m different?”
Jess lại mỉm cười, cậu ấy ngồi xuống và ngắm ngọn hải đăng.
“You played piano nice”
“Thank you”
“I heard about your relationship with Lave too”
“Oh, haha, what did you hear, haha? we were drunk and she was god damn beautiful”
“So you couldn’t control sometimes right?”
“Yes, I couldn’t, I mean I liked her too”
“Even you had a girl friend at the time?”
“Well, that’s a place with beautiful people, its hard to know if you are really have a girl friend”.
“So you don’t know what love is”
“Of course I know, I can have girl friends, I can have sex with women, but I can love only love you”. Jess nói như thầm thì và ngước nhìn lên tôi.
“I see, that’s the difference between a man and a woman, only the man I love could get inside of me”.
Jess cúi đầu rồi hơi ngẩng lên nhìn ra phía xa xa, nơi có một con thuyền có cánh buồm đang từ từ đi qua. Tôi ngồi xuống cạnh Jess, và cả hai cùng im lặng. Tôi bắt đầu thấy chút gì đó như có lối thoát cho những sự tuyệt vọng trong lòng mình. Tôi không biết, có phải cuộc đời đang thực sự phức tạp như vậy hay như vậy thực sự ra là...bình thường nữa?
Tôi ngồi lẩm nhẩm hát bài 74-75. Jess ngạc nhiên vì tôi cũng biết bài hát đó, còn tôi thì cũng ngạc nhiên vì Jess cũng biết, tôi hỏi bài hát có nghĩa là là gì? Jess nói cậu ấy cũng không hiểu ý nghĩa bài hát là gì. Giọng Jess rất dễ thương, chúng tôi mỉm cười.
5h giờ, Jess phải trở về. Chúng tôi chia tay. Jess sắp phải quay lại upstate rồi.
“I’ll be missing you Kin”
“Well, may be I do too”
“Can’t be a couple right?”
“I don’t know too”.
Tối đó, tôi mở máy để chờ điện thoại của bà đạo diễn. Nhưng không có ai gọi điện hết, tôi suy nghĩ nhiều và thấy chông chênh trong lòng. Tôi quyết định nghỉ nốt hôm sau trước khi quay lại tiệm nail.
Nhưng sáng 8h bà đạo diễn đã gọi điện nói rằng chúng tôi đi thăm ông già thôi, ông ấy yếu lắm rồi. Tôi nghe xong điện thoại mà rơi nước mắt. Trước khi ra khỏi nhà, tôi lại thắp một nén hương.
Bà đạo diễn và tôi bắt xe bus đỏ rồi đi bộ ra phía đầu đảo nơi có bệnh viện tâm thần, nói rằng ông già đang ở đó. Ông ấy mới ở bệnh viện Bellevue bên Manhattan trở về. Tôi hỏi ông ấy bị làm sao? Bà ấy nói ông ấy bị tiểu đường nặng, có lẽ cũng giai đoạn cuối rồi. Tôi hỏi, không biết ông ấy viết xong cuốn tiểu thuyết chưa, ông ấy phải viết xong đã chứ, ông ấy có người thân không? “May be he’s already finished, hopefully, he has no relatives, we are his relatives”. Tôi nghe mà thương ông ấy vô cùng.
Ông già của tôi nằm trên gường, nặng nhọc vì thân hình to béo bệnh tật, thở nặng nhọc, nhưng ông vẫn ôm một cuốn sách trước ngực.
“Oh my dear, look who is it? I am bringing you your little lovely friend here”. Bà đạo diễn vừa nói dịu dàng vừa ôm và hôn ông ấy một cái. Thấy vậy, tôi cũng tới hôn ông ấy một cái lên má.
“Oh , my god”. Ông ấy kêu lên. “I’ve been kissed by a girl”. “Oh oh, you are alucky BOY”. Bà đạo diễn trêu đùa. Tôi cười rất tươi và nắm tay ông ấy.
“How I miss your beautiful smile”.
“How are you lately? I didn’t know you are sick, I’m sorry, have you finished your book?”
“Well, almost, we only need to be published now”.
“What is its end?”
“End up meeting a beautiful Vietnamese girl!”
“You’re funny, haha”
“No, I’m not”
“Oh, so you created a Vietnamese character because of me right?”
“Exactly, and that Vietnamese character is you”
“Oh no, that is a great honor”.
“Well, and I did not created it, because the character is real, let me tell you a secret”. Ông giả vờ thì thầm ghé vào tai tôi: “The story is about my life dear”
“Oh, wow”. Tôi thốt lên.
“So I must read it”.
“Yeah everybody should, he has an incredible life, he saved hundred of people, right? Old pa?, I’ll make a movie about you someday.”
“Must see it!” Ông già cười hà hà rồi đưa tay lên ngực ra vẻ rất tự hào.
“Things still going well with your beautiful boyfriend?” Câu hỏi quen thuộc.
Tôi im lặng và nghẹn lời lại, tôi muốn kể cho ông ấy biết bao nhiêu là chuyện. Thế rồi mắt tôi ngân ngấn, cả hai người đều đã nhìn thấy thái độ của tôi.
“Are you OK?” Bà đạo diễn hỏi.
“Something wrong is going on right?”
“He’s gay”. Tôi nói không lên tiếng.
“He’s what?” Bà đạo diễn sửng sốt.
“Oh my dear, really? I don’t think so, is it some one crazy telling you so? Oh” Ông già nắm tay tôi và nói với giọng đầy dỗ dành.
“I’m sorry to hear that” Bà đạo diễn nói.
Tôi lặng người đôi chút mỗi khi cứ phải nói lên “nỗi đau” của mình.
“He told you he’s gay?”
“No, he hasn’t, but everybody is telling me that”.
“Who is everybody?”
“His friends, his brother, and I even met his boyfriend”
“That is bad. I’m sorry.”
Tôi thấy mình hơi nực cười khi hôm nay đi thăm ông già, đáng nhẽ phải cười thật tươi và làm cho ông ấy vui thì chưa chi tôi đã ỉu xìu như thế này khiến ông ấy sẽ buồn thêm, nhưng có lẽ tôi đã không “control” được bản thân mình. Đây là lúc tôi quá nhạy cảm và khó có thể xử sự như bình thường.
“That’s OK, honey, it is normal here that you meet and fall in love with a gay one, that is normal, don’t be scared”.
“You think he’s gay?”
“No I don’t, the first time I met him, I was shocked that he was beautiful beyond my imagination, and that I could tell in his eyes how much love he had for you, ooh, how jealous I was”
“You see him love me?”
“Pretty much”
“May be he’s bisexual or something, because a gay man can never love a woman, I haven’t asked him”
“Hey girl, listen, what ever happens, don’t hurt yourself, it is nothing if some other people try to hurt you, but it is the most terrible thing if you hurt yourself. The feelings inside us are like water, we can pour it away out of our bodies if we want to and don’t ever pollute it by yourself. Are you scared right? Have you met him and talked or just been blaming yourself lately? Hey, TO GET OVER THE FEAR, THAT IS TO FACE WITH THE FEAR.”
“Well, and even if he’s really a gay one, I could tell why he loves you that much. Kind-hearted, smart and beautiful girl, what a damn losing you, even he’s gay he must hide it to keep you.”
“Thank you for your kind sympathy”
“That is not a mere sympathy, those are the words from my heart”
“Well, its not a big deal comparing with your health now, may you get well soon, that is more important”.
“Oh, I am getting well now”.
Tôi buồn. Thực sự là vậy, vì tôi nhìn thấy có giọt nước mắt trong mắt bà đạo diễn, tôi nghĩ đến bà ngoại của mình khi mọi người an ủi bà rằng rồi bà sẽ khỏi, rồi sẽ dẫn bà đi siêu thị và cả...tiếp tục chơi bóng rổ ở sân nhà tôi nữa. Tôi lại chảy nước mắt, thật may, ông già sẽ nghĩ rằng tôi đang khóc vì câu chuyện tình bi đát của tôi chứ không phải vì ông ấy.
“You want me to sing Amazing grace for you?”
“Oh, how glad, come on”
Amazing grace là bài hát được John Newton viết lời tặng cho những người nô lệ vào thế kỷ 18, tiếng Anh gọi đây là “hymn”. Sau đó nó được phổ nhạc và trở thành một giai điệu quen thuộc của những người theo đạo Thiên Chúa giáo. Hầu như ca sĩ nổi tiếng nào của nước Mỹ cũng từng cover lại bài hát này, và người Mỹ ai cũng biết đến nó như một folk song phổ biến nhất.
Tôi đã “phải lòng” bài hát này khi nghe thấy nó được hát acapella đệm nền cho mẩu quảng cáo kêu gọi giúp đỡ trẻ em nghèo đói trên khắp thế giới năm tôi 13 tuổi.
Và 14 tuổi, tôi đã hát bài hát này trong nhà thờ để tặng những người già trong một trại dưỡng lão, cho dù tôi không theo đạo Thiên chúa giáo.
Hôm nay tôi sẽ hát tặng ông già của tôi, vừa hát, và vừa khóc:
“Amazing grace, how sweet the sound
That sav’d a wretch like me!
I once was lost, but now am found,
Was blind, but now I see."
Ông ấy nắm tay tôi.... “Hey, I love you, girl, I really do, how I wish I could be 40 years younger to marry you”
“I love you too, I’d love you marry you if you want to”
Chúng tôi cười. Tôi sẽ đọc cuốn tiểu thuyết của ông ấy, chắc chắn vậy.
Đấy là lần cuối cùng tôi được nói chuyện với ông ấy, và hát cho ông ấy nghe.
Đứng ven sông, tôi lại ngắm nhìn Manhattan cao lô nhô, phía xa xa là hai cái cáp treo màu đỏ đang chuyển người từ đảo sang Manhattan và ngược lại. Tôi nhớ mình và Ryan đã từng đứng ôm nhau trên cái cáp treo đó và nhìn về phía ngọn hải đăng nhỏ xíu.
“TO GET OVER THE FEAR, THAT IS TO FACE WITH THE FEAR”. “Để vượt qua nỗi sợ, đó là phải đối mặt với nỗi sợ”.
Bây giờ, tôi sẽ đối mặt với nỗi sợ của chính mình.
“Hi, Ryan”



“Hey....”
“Can you please answer me?”
........
“Are you gay?”



“No, I am not, and I LOVE YOU”.
Và tôi thú nhận với bạn một điều nhé, lần đầu tiên Ryan nói với tôi ba từ đó đấy!





CHƯƠNG 50

Lặng im, tôi dập điện thoại, tôi không muốn nói thêm câu nào nữa, tôi chỉ chờ thế thôi, tôi không muốn thêm lời giải thích. Tôi sợ cái điều tốt đẹp tôi vừa nghe thấy sẽ chuyển hóa thành điều gì đó tồi tệ ngay tức khắc. Tôi tắt hẳn điện thoại, người lại run lên, rồi tôi nở nụ cười một mình, cười mà nước mắt cứ tràn ra. Tôi không miêu tả được cảm giác lúc đó, chỉ biết nó vừa giống như một điều gì đó khủng khiếp được trút bỏ, như một niềm hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc ấy rất mong manh.
Trở về nhà, tôi uống hai viên thuốc ngủ. Và tôi ngủ mê mệt rồi tỉnh giấc vào lúc 2h đêm mà không bị đánh thức. Tôi thật mệt mỏi và xấu xí, có lẽ ai cũng nhìn thấy, bố mẹ muốn tôi được thực sự bình yên.
Tôi ngồi dậy bật máy tính. Ngồi đọc lại những bức thư bạn bè gửi, và cả những bức tôi gửi đi, ngồi mò tìm những câu chuyện tình yêu, về những trang web và những bài báo viết về vấn đề đồng tính, có lúc nước mắt ứa ra vì thấy mình như một phần ở trong đó.
Tôi đến tiệm sáng hôm sau. Cầm theo bức tranh, vì hôm nay tôi sẽ gặp và tặng anh bức tranh này.
Vừa bước chân vào tiệm là đã thấy những khuôn mặt soi mói ngẩng nhìn tôi. Một cái nhìn sắc lạnh và giận dữ của Lucy.
1h chiều chị Thủy mới đến, chị ấy hỏi tôi đã ổn chưa và nói rằng tôi thực sự trông rất xanh xao. Chị ấy nói hình như Ronie đã xin bỏ làm và Lucy chắc cũng chuẩn bị tinh thần “thanh lý” tôi. Tôi cười và nói tôi cũng chuẩn bị đi đây. Lucy nghĩ rằng tôi đã xúi bẩy gì đó với Ronie và hai đứa cùng trốn bỏ chỗ này. Mấy hôm nay Helen như phát điên và Lucy không ngừng nói những lời cay nghiệt về tôi. Cả tiệm cũng được thể hùa vào, nhất là Tài. Không chỉ vậy, Tài còn nói rằng tôi và Ronie cậy tiếng Anh tốt đã xui khách hàng bỏ đi chỗ mới mà hai đứa “định gây dựng”.
Chỉ có một lúc chúng tôi thầm thì với nhau không để ý mà y như rằng “đồ đạc” của tôi đã lại mất tích. Khách gọi, tôi lại phải dùng tạm cái que của chị Thủy, tôi lẳng lặng dù biết thừa thủ phạm là ai. Thật không may mắn, đó là một vị khách rất khó tính, cho dù đã trở thành khách quen của tôi, nhưng do tôi dùng que không quen nên wax hơi quá tay, mà có lẽ do tâm trạng không ổn định nữa. Đây lại là vị khách sân siu từng sợi lông mày một, nên bà ấy đã tỏ ra khó chịu và hơi gắt gỏng. Và chỉ đợi có thế, Lucy lại mắng tôi. Tôi liếc nhìn Tài, anh ta len lén nhìn tôi kiểu như một con chó sắp bị đánh đòn vì làm gì tội lỗi. Và trong tiệm bắt đầu có tiếng xì xào. Lily đi ra và hỏi tôi đầy gay gắt: “Này, Ronie đang ở đâu vậy? Nhắn dùm là về ngay đi, bỏ đi mà không thanh toán như vậy được sao?”. Tôi ngước nhìn và chẳng trả lời nữa.
Tôi bật di động lên, và gọi cho Ryan.
“Hey, can you come take me from this nail salon?”
Tôi cầm bức tranh lên và cho chị Thủy cùng vài người khách xem. Chị Thủy há hốc mồm và kêu lên vẻ đầy kinh ngạc vì không ngờ tôi có thể vẽ được một bức tranh như thế. Bức tranh được lồng trong một cái khung gỗ mà tôi đã mua từ rất lâu ở cửa hàng đồ cũ trên đảo. Mấy người khách họ chuyền tay nhau và xuýt soa, họ nói rằng sao tôi không theo nghề họa sĩ vậy. Sự “xôn xao” nho nhỏ khiến cho những người còn lại để ý.
“Cái gì cũng giỏi, câu trai cũng giỏi”.
Cô em gái của Lucy và Lily đã từ tiệm bên kia đi sang. Vừa nhìn thấy tôi đã kêu lên: “A, bồ của Ronie đã tới đây hả, thế đã hỏi được con rể đang trốn ở đâu chưa vậy Lucy? Gái Cộng Sản bây giờ ghê ha, cũng biết chim cò để được ở lại nước Mỹ đó à nhà”.
Phải công nhận đó là một người phụ nữ ghê gớm. Tôi im lặng trước tất cả bọn họ.
Có lẽ Ryan đã sắp tới. Lặng lẽ, tôi lấy áo khoác, gói ghém lại bức tranh, đứng mỉm cười nói chuyện phiếm với mấy người khách đang ngồi làm chân, vui vẻ lạ thường, coi như mọi lời thị phi bên tai cũng chỉ là không khí.
“Trơ nhỉ”.
Và Ryan của tôi đã đến. Anh đứng trước cửa tiệm, tim tôi như ngừng đập khi nhìn thấy hình dáng của anh. Tôi vẫy anh vào đây. Ryan bước vào. Một cảnh tượng hiếm thấy trong tiệm, khi tất cả đều ngưng công việc để ngước lên nhìn anh. Cô em gái đanh đá cá cầy của hai “bà cô” há hốc mồm nhìn khi anh tiến về phía tôi, tựa như không thể tin nổi đó là một con người bằng xương bằng thịt và là bạn của tôi. Vị khách tôi đang nói chuyện, cũng quên luôn phải trả lời câu hỏi tôi đang hỏi. Tất cả dường như bị đông lạnh trong giây phút. Tôi ôm bức tranh, đồ đạc của tôi ở đây không có gì ngòai que wax và hai chiếc nhíp thì đã bị lấy mất rồi. Tôi nắm tay anh để anh dẫn ra khỏi tiệm. Tôi gặp chị Thủy đang ngoái người nhìn chúng tôi chằm chằm ở bàn đầu gần cửa. “Tạm biệt chị nhé, cảm ơn chị, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại, ”,.
Tôi đã trả lại mọi mệt mỏi nhún nhường cho họ phía sau lưng.

“You’ve been missing me?”
“A lot”
“I do too”.
Tôi thấy anh khóc, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Tôi ngắm nhìn người đàn ông tuyệt đẹp của mình để xem anh “gay” như thế nào. Nếu thực sự anh là gay thì tôi sẽ làm sao đây? Tôi sẽ phản ứng thế nào đây? Tôi sẽ bỏ chạy? Tầm thường như bao cô gái khác. Tôi sẽ ở lại, cam chịu rồi trở nên điên rồ như Garbriel? Ngay đến Ryan cũng không muốn tôi giống Gar nữa là tôi? Tôi đặc biệt cơ mà, có phải những lời anh đang nói là thật không, thật hay không? Gay hay không gay?
Chúng tôi đứng ven đường để sang bên kia, nơi đỗ chiếc xe quen thuộc của anh. Ryan nắm chặt tay tôi và tôi cũng ôm chặt bức tranh. Anh gần như mất hồn. Tôi giật tay lại vì sợ bức tranh rơi. Một chiếc ô tô to lao lên với tốc độ chóng mặt, mà anh lại đứng yên, tôi thét lên và kéo anh lại. Chỉ một tích tắc thôi tôi không kéo kịp anh thì chắc chắn anh đã bị đâm chết. Người tôi run lên bần bật. Tôi ôm anh thật chặt, anh thật sự khủng hoảng tới thế hay sao? “i’m afraid of losing you, Ryan”. Cuối cùng tôi cũng biết trong lòng mình đang nghĩ gì.
Chúng tôi lên xe.
Anh thú nhận rằng anh không thể hiểu nổi cảm giác của mình khi nhìn thấy tôi. Anh đã đã lang thang tìm kiếm tôi khắp mọi nơi. Anh nhớ ánh mắt của tôi, nhớ khuôn mặt của tôi, nhớ cái dáng bé nhỏ của tôi. Anh đã bật khóc một mình khi tìm được ra tôi.
Anh ghen tuông khi thấy tôi ở bên những người đàn ông khác.
Càng tiếp xúc với tôi anh càng thấy hạnh phúc và bình yên vì tôi cho anh những cảm giác rất đặc biệt, cảm xúc của một tình yêu thực sự. Và bởi vì tôi giống cô em gái mà anh vô cùng yêu thương.
Cảm xúc dành cho tôi là sự trân trọng, và muốn “tận hưởng” nhâm nhi từng tí một như một điều gì đó dễ đổ vỡ. Anh đã gồng mình để tôi không bị sa chân vào cái thế giới “phức tạp” của anh. Sau khi gặp tôi, Juicy đã chấp nhận mối quan hệ giữa hai chúng tôi và nói rằng anh ta cũng hiểu vì sao tôi lại được Ryan yêu đến thế.
Đến giờ thì tôi đã hiểu, hiểu ra rất nhiều điều. Tôi có nhận ra, anh thực sự khác nhiều so với lần đầu nhìn thấy vẻ bề ngoài cao sang và lịch lãm của anh. Anh gầy hơn, sạm đi, nói ít hơn, luôn suy nghĩ nhiều tựa như một người đang vật lộn với cuộc sống, sao tôi không nhận ra nhỉ? Là vì tôi ngây thơ quá hay tôi cố tình tự lừa dối mình. Tôi cũng hiểu cái từ “glad” của mọi người. Họ đều biết mối quan hệ này, còn tôi thì không, họ “glad” vì họ thấy Ryan thay đổi, và vì tôi đang thực sự được anh ấy yêu.
Tất cả mọi thứ, trừ việc nói cho tôi những mối quan hệ “tội lỗi” của mình, còn mọi lời nói yêu thương và cảm xúc đều là có thật.
“I wanted to stop everything just to be with you”
….
“And I am trying so hard”
“OK”. Tôi thì thầm.
Tôi nói Ryan hãy lái xe đưa tôi ra biển. Tôi vẫn biết ước mơ đi biển như bố anh. Chúng tôi muốn nhìn biển, tôi muốn biết cái cảm giác muốn được đối mặt với mênh mông như anh.
Tôi nằm xuống, gối đầu lên chân anh, lặng im, nước mắt tuôn rơi. Xe băng qua dòng người hối hả, cả một thế giới ồn ào đang ở ngoài kia. Những hàng cây ven đường đã ra đầy lá át xanh những bông hoa cuối cùng của mùa xuân, tôi nhớ tới bông hoa mà cả khiến hai cùng nhớ đến nhau, tình cảm có thể là có thật chứ, vì nếu không sao người ta có thể đồng cảm tới như vậy?
Và tôi ngủ, thiếp đi không mộng mị.
Biển New York – đã 4h chiều.
Trời hơi thâm tối nhưng vẫn có ánh sáng. Nước biển lạnh lùng. Tôi cầm bức tranh đặt lên trước biển như thể đó là một ngọn hải đăng có thực đang hiện hữu. Anh cầm bức tranh và hôn lên đó. Anh đứng nhìn, mắt long lanh. Tôi nắm tay anh.
Chúng tôi ngồi xuống bãi cát, tôi bảo tôi vẫn hay gối lên chân anh, giờ anh có thể gối lên chân tôi hay không? Anh nằm xuống và gối vào lòng tôi. Tôi vuốt tóc mái tóc dài và cắn lên tai anh như anh vẫn làm với tôi. Anh nhắm mắt, tay bên kia vẫn nắm chặt bức tranh. Tôi ôm anh vào lòng.
Thời gian đang trôi đi lặng lẽ , có mấy cánh chim chao nghiêng bay trôi theo những vạch xám ở cuối đường chân trời. Tôi nhìn ra biển, tưởng tượng một ngọn hải đăng.
Biển, cánh chim, những ngọn hải đăng, dòng sông, ông già tật nguyền, tiệm nail, những màu xanh đỏ của nước sơn móng tay óng ánh,chiếc đàn piano, con chó đang mê mải chạy, Lave, Jess, Billy….
Những nơi ấy, những chỗ ấy, những khuôn mặt ấy, là những mảnh ghép của một thời ký ức mãnh liệt của tôi. Một thời mà, có những người đàn ông kỳ lạ, và một cô gái tuyệt đẹp, đã rất yêu tôi…và tôi cũng thế…