Pages

Xem Mục lục

Saturday, April 4, 2009

Cầu Vồng - Chapter 02



Chương II:



Vừa bước chân vào nhà tôi đã nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng bác Hai . Lại thế rồi ! Chắc bác trai vừa đi công tác về , còn bác gái chì chiết việc bị bỏ bê ở nhà. Hai bác cứ thế này bảo sao lão Hưng và Huy cùng đi tối ngày chứ . Đã quá quen với cảnh này , tôi vào phòng lấy đồ và đi tắm . Không nên xen vào chuyện người lớn , với lại sống trong gia đình này thì phải thế . Thật là buồn !
Đang lau khô tóc thì có tiếng gõ cửa , nhẹ nhàng tôi lên tiếng :

- Dì An ạ ? Cửa mở mà , dì vào đi !

Nhưng người vào không phải là dì An mà là nhóc Huy , nó ngó đầu vào và nói :

- Xuống ăn cơm Thư ơi !

Đột nhiên tôi không muốn ăn , bây giờ mà xuống đảm bảo không khí dưới nhà vô cùng nặng nề . Nghĩ thôi đã oải rồi . Nhóc Huy cũng nhận thấy vẻ lưỡng lự của tôi, nó liền nói tiếp với giọng thản nhiên :

- Mẹ lại qua sòng bài rồi , cha cũng ra ngoài , chắc chắn lại đi uống rượu – Nói đến đây nó đổi giọng năn nỉ - Ăn cơm thôi Thư !

Nhìn vào mắt nó tôi hiểu , nếu tôi không ăn đảm bảo nó cũng không ăn . Cười nhẹ , tôi đứng lên và nói :

- Ừ , đi nào !

Vào đến phòng khách , ngó quanh chỉ thấy tôi và nó . Nhận thấy dấu hỏi trong mắt tôi , nó nhún vai ngồi vào bàn :

- Lão Hưng chắc đêm mới mò về , ăn thôi Thư !

- Không ăn càng còn – Tôi vui vẻ nói cho không khí bớt buồn – Thư sẽ ăn luôn phần mọi người .

Nó không nói gì mà chỉ lo ăn , thỉnh thoảng gắp thức ăn cho tôi nhưng nhất quyết không mở miệng . Bữa ăn diễn ra trong im lặng nhưng tràn ngập tình thương vì sự quan tâm của nhóc Huy dành cho tôi .
Đang gặm cánh gà thì Huy dừng đũa và đứng lên . Mồm ngậm cánh gà , tôi nhìn nó như muốn hỏi là nó giải thích :

- Tôi đi học , không phải đi chơi đâu mà Thư nhìn như thế .

Hơi tin nhưng mắt vẫn ánh lên vẻ nghi ngờ , và Huy cũng nhận ra nên lại nói :

- Hôm nay có buổi học tiếng Pháp .

Gật gật đầu , tôi tỏ ý tin tưởng nhưng vẫn không lên tiếng vì cái cánh gà trong mồm thì sao nói được .
Lạnh lùng nó bước ra ngoài như muốn chấm dứt câu chuyện . Huy đi được một lúc cũng là lúc tôi giải quyết xong bữa ăn .
Về phòng tôi bắt tay vào việc dịch sách . Với vốn tiếng Thái học được từ mẹ , tôi làm việc cũng không vất vả mấy . Cứ thế , tôi ngồi dịch từng trang từng trang , thỉnh thoảng lại dừng lại vì một số từ khó . Mải mê ngồi dịch , đến lúc thấy mỏi lưng tôi dừng bút và vặn mình vài cái . Ngước nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ rồi . cũng cảm thấy mệt nên tôi ngồi nghỉ một lúc vậy . Xoay xoay cái ghế , mắt lướt qua quyển album cũ . Sao không thư giãn bằng nó nhỉ ? Nghĩ là làm , tôi bước đến rút nó khỏi giá sách . Sau khi xem xong quyển album về gia đình , tôi mở quyển thứ 2 _trong này toàn ảnh bạn bè từ cấp 1 đến cấp 3 . Xem đến ảnh có tên Lâm thì một cái đầu ló vào phòng :

- Chưa ngủ hả nhỏ ?

Cười nhẹ , tôi lắc đầu :

- Anh vừa đi chơi về hả ? Sao em không nghe thấy tiếng xe ?

- Tâm hồn đang thả trôi theo ai đó thì nghe thấy gì – Lão thảy thảy chìa khoá trên tay và bước đến ngồi lên giường .

- Sao anh biết - Nhướng măt , tôi hùa theo .

Nheo con mắt lại , lão tò mò hỏi tôi :

- Phải tên nhóc đi cùng sáng nay không ?

- Hả ? Ai cơ ?

- Tên nhóc đã chở nhỏ ra bến xe buýt ý .

- À – Bi giờ tôi mới hiểu lão đang nhắc đến ai - Hiểu lầm rồi , đó không phải bồ , là bạn thôi .

Nghe tôi nói , lão thở ra tiếc rẻ :

- Ôi mừng hụt - Rồi lão cười trêu tôi - Tưởng cuối cùng cũng có người chịu rước nhỏ để còn ăn mừng . Tiếc thật , tiếc thật !

- Xí !!!

Cười cười , lão kéo quyển album và nói :

- Coi album hả ? Cho xem với - Đột nhiên lão hét lên – Xinh quá !

- Gì ? Anh nói em hả ? - Chớp chớp mắt tôi ngây thơ hỏi .

- Dĩ nhiên không ! Tao nói con bé này nè !

- Đâu ? - Bước đến ngồi cạnh lão , tôi thắc mắc – Đâu ?

- Đây – Lão chỉ vào một bức ảnh và tiếp tục tía lia – Sao một người xinh như thế lại kết bạn với một đứa xấu như nhỏ nhỉ ?

Véo vào tay lão , tôi lừ mắt :

- Nhìn lại coi ! Thế này mà xấu , chỉ …hơi xấu thôi .

Nhìn tôi một hồi rồi lão thật thà :

- Xấu thật mà ! Con gái gì mà tóc cụt ngủn như con trai , lại còn lùn , chắc mét năm là cùng - Thấy cái lườm của tôi , lão đã không dừng lại còn giở giọng khiêu khích – Con gái người phải thế này này …

Tay lão vẽ lên không trung một hình…hồ lô và cà giỡn :

- Nơi cần nở thì nở ! Chứ ai như nhỏ , trước sau như một .

Không nói không rằng , tôi tóm tay lão và cắn thật mạnh làm lão hét lên thất thanh . Nhả ra tôi lườm lão :

- Cho chừa . Hứ !!!

- Hì hì – Lão cười cầu tài - Mới đùa thế đã giận , nhỏ hổng dễ thương tẹo nào .

Chờn vờn , tôi tính cắn lão phát nữa , nhưng nhanh nhẹn lão nhích ra xa :

- Hổng giỡn à ! Nhỏ cắn đau dã man .

- Đau thì zìa phòng đi , qua đây chi cho bị cắn .

- Về sao được - Thấy cái nhướng mắt thắc mắc của tôi , lão nói giọng gian gian – Có nhỏ bạn dễ thương như vậy , sao về phòng được .

- Nó xinh thì ảnh hưởng gì đến anh ? - Hất đầu tôi khó hiểu hỏi lão .

- Xinh thì không bỏ qua được , nhỏ giới thiệu cho tao làm quen nhe !

- Điên - Giật lại quyển album , tôi thẳng thừng từ chối - Để nó là một trong những cái áo bị anh vứt bỏ sau khi mặc chán hả ?

Nhanh tay lão cũng giật lại quyển album và đính chính :

- Tao đâu tệ dữ vậy ? Mà tao đã xem xong đâu .

Nhìn lão mở mở quyển album , tôi nhún vai nói :

- Bỏ ý định đó đi , em không muốn …hại bạn !

Mắt lão thì nhìn như thôi miên vào bức ảnh , miệng thì nói tía lia :

- Nhưng nó xinh quá , tao cầm lòng không nổi !

Nghe lão nói , tôi mới chợt nhớ ra một điều vô cùng quan trọng . Nãy giờ người lão nhắc đến là …Lâm mà . Để cho chắc ăn , tôi hỏi lại :

- Xinh là đứa này phải không ? – Tôi chỉ vào bức hình 2 cô gái đang khoác tay nhau .

- Còn ai vào đây . Hình như đây là buổi vũ hội hoá trang phải không ?

Gật đầu , tôi xác định đúng . Đây là buổi lễ halloween mà trường đã tổ chức khi tôi học lớp 12 . Lúc đó tên Lâm đã nhờ bà chị là chuyên viên trang điểm hoá trang cho nó thành bà chúa tuyết . Công nhận hôm đó ai cũng sốc , nó đẹp dã man nhất là khi cười_một cảm giác lạnh lẽo nhưng không thể dứt mắt ra được . Nó như một phiên bản khác của bà chúa tuyết : lạnh lùng đầy quyến rũ . Hehe , sau hôm đó nó có rất nhiều đuôi , trong đó cũng có một hai tên con trai . Nhưng chẳng có ai thành công cả . Tội nghịp !!! Và ông anh tôi cũng đang dính chưởng đây . Nhìn lão tôi cảnh cáo :

- Quên nó đi ! Nó kiêu ầm trời .

- Chưa thử sao biết – Lão lại cười và nháy mắt với tôi - Đảm bảo cô bạn của nhỏ sẽ đổ ngay lần gặp đầu tiên .

Nhìn nụ cười tự tin nhưng nhuốm đầy đểu cáng của lão , tôi cười khẩy :

- Anh chưa đủ trình đâu !

- Nhỏ…- Lão nhướng mắt phật ý nhưng nụ cười lại nở trên môi và một giọng thách thức vang lên – Nhỏ có vẻ coi thương nhỉ . Vậy cá không ?

- Không – Tôi cắt ngang lời lão với giọng dứt khoát – Em không mang tình yêu ra cá cược .

- Sợ rồi hả ? Đấy , đã bảo không thoát được ma lực hấp dẫn của tao rồi mà ! Tao …

Giơ tay lên , tôi ngăn lão :

- Anh tự tin quá không ? Chơi thì chơi .

- Thiệt ? - Mắt lão mở to ngạc nhiên rồi nhanh chóng nheo lại - Nhỏ cá thiệt ?

- Ừ .

- Không hối hận ?

- Ừ .

Nhìn tôi một hồi rồi lão nói giọng lưỡng lự :

- Tao nói trước nha , tao cưa con bé này chỉ vì muốn chứng minh ma lực hấp dẫn của tao thôi đấy . Chứ kép tao còn đẹp gấp vạn lần .

Đáp lại lão là nụ cười nhếch môi của tôi :


- Em cũng nói trước , đồng ý cá cược với anh vì em tin bạn em . Nó sẽ không đổ vì một tên họ sở đâu .

- Thích nói sao cũng được – Nhún vai lão nói giọng bất cần – Tao thấy không sai mấy .

Cười cười , tôi không nói gì làm lão lại mở lời trước :

- Vậy sắp xếp cuộc hẹn để làm quen đi . Tối mai nhé ?

- OK ! - Nhẩm tính nhanh trong đầu , dù sao tối mai cũng không hẹn với ai , thôi thì đi chơi vậy - Vậy làm theo thế này nhé …

Tôi thủ thỉ vào tai lão kế hoạch ngày mai rồi kết thúc với cái nhún vai :

- Phải thật tự nhiên nhé !

Lão không nói gì , chỉ trả lời bằng một cái nhếch môi . Sao tôi ghét nụ cười khinh mạn của lão thế . Lâm cũng hay cười kiểu này , nhưng không hề cảm thấy vẻ coi thường mà chỉ thấy quyến rũ và đẹp đến mê hồn . Chỉ vì muốn cho lão bớt ngông mà tôi đã đặt một chân vào vụ cá cược này . Với lại tôi tin Lâm , nó không phải con gà mà dễ bị lừa . Điều đặc biệt nó không ưa những người không chung tình . Lão Hưng lại là một trong số đó , vậy thì tình yêu không thể nảy sinh giữa núi lửa và tảng băng được .

Đưa trả quyển album , lão dặn dò :

- Không được nói với con bé về vụ cá cược nhé . Các cô là hay buôn dưa lắm đấy .

- Nói trước thì còn gọi gì là cá cược nữa – Tôi đã phải cố nín cười lắm rồi đấy , vì lão vẫn nghĩ Lâm là con gái . Cũng tại nó hoá trang khéo quá , không biết trước thì cũng nhầm thôi .

Nhận được câu trả lời của tôi , lão đứng lên và kết thúc câu chuyện :

- Tao về phòng đây - Vừa đặt tay lên nắm cửa , lão đã quay lại hỏi – Mà con bé đó tên gì ?

- Lâm - Cộc lốc tôi trả lời lão .

- Con gái gì mà tên hổng đẹp .

Lần này lão ra khỏi phòng luôn nhưng ngay sau đó tôi đã lại nghe thấy giọng ngạc nhiên của lão đằng sau cánh cửa :

- Mày về lúc nào vậy ?

- Không liên quan đến anh - Tiếp theo là tiếng Huy vang lên .

Định đứng dậy ra mở cửa nhưng giọng Huy đã ngăn tôi lại :

- Tôi vào nhé Thư – Kèm theo là cánh cửa mở ra .

Đi thẳng đến chỗ tôi , Huy nói :

- Biết Thư chưa ngủ nên …- Giơ ra một túi nhỏ trên tay và Huy nói tiếp – Đây ăn đi cho nóng !

Đỡ túi bánh bao , tôi cười toe toét :

- Huy hiểu Thư ghê .

Nhún vai , nó ngồi xuống cạnh tôi không nói gì . Nhìn vào mắt nó tôi biết cuộc nói chuyện hồi nãy đã có ngưươì thứ ba biết . Kệ chứ , miễn người biết không phải tên Lâm là được . Nghĩ như vậy , tôi thản nhiên cạp bánh bao , mắt thì nhìn nhóc Huy mở album ra xem . Ăn xong một cái thì cũng là lúc nó xem tới ảnh có tên Lâm . Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà nó mở ngay chóc bức ảnh lúc nãy lão Hưng mở phải . Khác với thái độ của lão Hưng khi thấy ảnh tên Lâm trong bộ dạng con gái , nó cứ nhìn nhìn bức hình rồi nhíu mày và mở lại mấy trang trước rồi đột ngột mỉm cười thú vị . Lạ thật , nó cười gì nhỉ ? Cạp xong cái thứ hai thì nó cũng xem xong cả quyển . Lúc này dấu hỏi trong đầu tôi đã to bằng quả bóng nhưng tôi vẫn im lặng không thắc mắc . Gập quyển album lại nó cười nhẹ :

- Canh bạc này Thư thắng chắc !

Hả ? Trợn mắt lên tôi nhìn nó khâm phục .Theo cách nó nói , tôi đoán % nó nhận ra Lâm là…con trai . Thần kinh của nó vững thật , không bị mụ người vì cái đẹp , dù vẻ đẹp đó là do hoá trang mà thành . Nhướng mắt , tôi hỏi nó :

- Huy nhận ra hả ?

Nó không trả lời mà chỉ cười nhẹ nhưng đôi mắt của nó đã nói lên tất cả . Nhiều lúc tôi rất thích sự im lặng của nó_im lặng làm cho đối phương có rất nhiều cách nghĩ . Mà ở đây , lúc này , cái im lặng của nó tôi có thể hiểu là “đúng ” .
Đứng lên tôi bước lại bàn học và nói :

- Hơn 11 giờ rồi , Huy đi ngủ đi !

- Thư tính ngồi dịch tiếp hả ?

- Ừ , chút nữa Thư mới ngủ . Sau khi ăn bánh bao , tự nhiên cái mệt bay đi đâu mất tiêu - Vừa nói tôi vừa dò xem lúc nãy đã dịch đến đâu .

Không thấy tiếng Huy mà chỉ thấy tiếng cửa đóng nhẹ . Hôm nay nó lạ thật ! Mọi lần tôi thức đêm dịch sách nó toàn cằn nhằn mà ? Chưa kịp giải đáp thắc mắc trong đầu thì cửa phòng tôi lại một lần nữa mở ra . Trố mắt lên , tôi nhìn người bước vào :

- Gì nữa Huy ?

Phải , cái người đang bước đến ngồi lên giường là Huy . Nó thản nhiên mở quyển gì đó ra và nói :

- Học !

Hả ? Học ? Giờ này mà học ? Tôi ngạc nhiên đến mức cứ há hốc mồm ra không nói lên lời . Cười cười khi thấy sự ngạc niên của tôi , nó nhún vai :

- Thư cứ làm việc đi , Huy chỉ …học thôi ! Mai có tiết kiểm tra .

Nghe đến đây , tôi phì cười vì sự dễ thương của nó . Nó sợ tôi cô đơn khi ngồi một mình nên mới nói thế , chứ có bao giờ tôi thấy nó học đâu ? Từ khi quyết định thi Kiến trúc thì nó bỏ bê tất cả các môn học , chỉ tập trung toán lý và vẽ thôi . Chắc cảm thấy ngượng khi tôi cứ tủm tỉm cười , nó lại nói :

- Làm nhanh còn ngủ sớm Thư ! Muộn rồi đấy .

- Ừ - Nhanh chóng quay lại công việc , tôi cũng muốn làm nhanh để nó còn đi ngủ nữa chứ . Nhìn thái độ dứt khoát của nó , tôi cam đoan : nó chỉ zìa phòng khi tôi dừng tay thôi .

Tôi lại bắt đầu ngồi dịch tỉ mỉ và quên cả thời gian . Đến khi ngẩng đầu lên thì đã gần 2 rưỡi rồi . Cứ tưởng Huy đã zìa phòng nhưng khi quay lại thì thấy ánh mắt dịu dàng của nó đang nhìn tôi :

- Hôm nay dừng ở đây nhé , Thư đi ngủ đi !

Nhắc đến ngủ tôi mới cảm thấy mệt mỏi . Gật nhẹ đầu , tôi dọn đống giấy tờ trên bàn và nói :

- Huy cũng về ngủ đi . Lần sau đừng thức theo Thư nữa !

Không hiểu nó có nghe thấy tôi nói gì không mà lại nói :

- Ngủ ngon - Rồi nó bước ra mở cửa , nhẹ nhàng đóng cửa nhưng chỉ sau 5 giây nó lại ló đầu vào với khuôn mặt nghiêm trọng và đã nói một câu làm tôi phải suy nghĩ – Thư nè , không phải tên gay nào cũng là người tốt đâu .

Nó đã đi được một lúc mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng . Không nhẽ chỉ nhìn ảnh thôi mà nó cũng có thể nhận ra Lâm là gay ? Hay nó đang tự nói về bản thân ? Không thể nào , với thái độ lúc trưa khi tôi trêu thì nó không thể là gay được . Nó ghét đàn ông con trai mà ! Đúng là “ Một câu hỏi lớn không lời đáp ” ! Cứ thế , tôi đi ngủ với một bụng đầy thắc mắc .

-------o0o-------

Bước vào giảng đường đông nghịt , tôi ngáp mà không thèm che miệng . Hôm qua ôm theo thắc mắc về Huy đi ngủ , tôi trằn trọc mãi nên bi giờ mới bùn ngủ như vậy . Đang ngó quanh xem còn chỗ trống không thì có người réo tên tôi :

- Thư ! Đây nè , đây nè !

Ngước lên thì thấy tên Hiển đang vẫy vẫy tay . Cười toe toét , tôi bước lại chỗ nó. Vì bùn ngủ nên tôi quên mất thằng bạn hiền_luôn đến sớm giữ chỗ cho tôi , không thì …
Đứng lên cho tôi vào trong , nó tí tởn :

- Sao hôm qua bùng học vậy mày ?

- Đồng hồ hết pin , dậy muộn – Tôi lặp lại câu nói đã trả lời tên Lâm sáng hôm qua .

Đẩy quyển vở Hồng Hà đến trước mặt tôi , nó nói :

- Mang về chép bài !

Không nói không rằng , tôi thản nhiên nhét vào cặp trong cái ngáp dài . Nhăn mặt vì tôi không chịu che miệng khi ngáp , nó lại nói :

- Mày cứ thức khuya thì sức đâu mà học ?

Nhún vai , tôi trả lời nó bằng một cái ngáp . Chờ tôi ngáp xong hai ba cái , nó liền nói với giọng phật ý :

- Nãy giờ toàn tao nói , khinh tao hả ?

- Ừa - Thản nhiên gật đầu , tôi trêu nó - Lần sau biết rồi thì đừng hỏi nhé .

- Con quỷ - Nó đánh bốp một cái vào tay tôi và nhăn mặt – Mày cứ thế thì khỉ mới dám rước mày !

- Hình như câu này quen quen – Nhíu mày tôi suy nghĩ rồi chợt nhớ ra – A , hôm qua tên Lâm cũng nói tao như vậy .

- Lâm bên Mỹ thuật công nghiệp phải không ?

- Còn ai vào đây ?

Xoay xoay bút trên tay , nó hỏi với giọng bông đùa :

- Chính ra chơi với dân gay an toàn hơn mày nhỉ ?

Nhướng mắt tôi nhìn nó khó hiểu làm nó nhe răng ra giải thích :

- Thì nhìn thấy mày không có ý đồ đen tối !

- Mày thích chết à ? – Tôi thẳng tay táng vào lưng nó .

Nó giả vờ hét lên đau đớn , rồi vặn vẹo người trêu tôi :

- Tao nói thật ! Nhiều khi ý tưởng đen tối cũng lươt qua đầu tao khi đi chơi với mày .

Sau khi ngáp một cái thật là dài , tôi doạ nó :

- Để tao nói lại với con bồ mày !

- Ấy ấy - Rối rít nó năn nỉ tôi – Tha tao ! Nó mà biết sẽ thịt tao mất .

- Dám gọi bồ là nó hả ? - Hất đầu , tôi hỏi nhỏ vì thầy đã vào lớp .

Nó quay lên bảng giả vờ chăm chú nghe giảng , nhưng miệng thì tía lia :

- Coi như nãy giờ mày chưa nghe thấy gì nhé !

- Tai tao chỉ điếc khi có sữa chua bỏ vào mồm thôi - Từ tốn , tôi gợi ý cho nó hồi lộ .

- Chuyện nhỏ , chuyện nhỏ - Đang nói thì nó im bặt vì thầy đảo mắt về phía chúng tôi .

Hai đứa tự hiểu : cuộc thoả thuận đã thành công tốt đẹp . Từ khi nhận được sự cảnh cáo của nhẹ nhàng của thầy , tôi bắt đầu chăm chú chép bài .
Vậy là một buổi sáng trôi qua bình yên , không có việc gì gay cấn cả . Sau khi ăn cơm với Huy , tôi thong thả đạp xe đến nhà sách . Lúc dựng xe tôi mới nhớ đến lời hăm doạ của lão Tùng . Chà chà , chiều nay có việc để làm rồi ! Không bít lão có còn nhớ không nhỉ ? Thôi cái gì phải đến sẽ đến , nghĩ nhìu làm gì cho già .
Nhưng “ Người tính không bằng trời tính ” , lúc khách vắng cũng là lúc lão Tùng xuất hiện . Bộ hôm nay lão không đi làm hả ? Đúng là bồ của sếp có khác_thích nghỉ lúc nào thì nghỉ .
Nhịp nhịp tay lên mặt quầy , lão dặn tôi :

- Hết giờ đừng về vội , có việc !

Tính cà giỡn với lão nhưng thấy ánh mắt tò mò của chị Thuý và Liên , tôi liền đồng ý bằng cái gật đầu .
Có vẻ lão rất nôn buổi nói chuyện này nên vừa hết giờ tôi đã chạm mặt lão . May tôi là người cuối cùng về , không lại đầy tiếng xì xầm bàn tán của mọi người . Nhìn tôi bằng nửa con mắt , lão quay đi :

- Sang quán cafe bên kia đường cho tiện .

Nhún vai , tôi bước theo lão trong sự im lặng . Vì thái độ khó ưa này mà tôi quyết hành lão tới cùng .
Sau khi gọi cafe cho lão nước cam cho tôi , lão là người mở lời trước :

- Quên những gì đã thấy chiều qua đi , biết không ?

- Nhớ thì sao ?- Nheo nheo mắt tôi hỏi khó lão .

- Thì chuẩn bị hồ sơ xin việc khác đi – Lão nhấn mạnh từng chữ một .

Nhếch môi cười khẩy , tôi không trả lời mà cầm cốc nước cam lên từ tốn uống . Lão tưởng tôi sợ mất việc chắc ? Với vốn tiếng Thái này , tôi không tin sẽ không có nơi nhận tôi .
Nhìn nụ cười nửa miệng đó , lão thở khì và xuống nước :

- Vậy thế nào …Thư mới im lặng ?

Chịu lịch sự rồi đấy hả ? Nãy giờ toàn nói trống không mà ? Lão cũng biết tức thời đấy chứ ! Nở nụ cười gian gian , tôi tò mò hỏi lão :

- Kể Thư nghe chuyện tình của hai người đi !

- Gì ? – Lão nhướng mắt lên hỏi ngược lại tôi – Sao chuyển đề tài lãng xẹt vậy?

- Điều kiện đó !

Lão nhìn tôi mà hai lông mày nhăn tít lại . Cuối cùng chỉ nhận được nụ cười tủm tỉm của tôi , lão đành nói miễn cưỡng :

- Cũng như mọi người ! Tìm hiểu , hợp nhau rồi yêu , hết !

- Nói vậy cũng nói – Tôi phản đối bằng cái chun mũi , rồi gợi ý – Ai tỏ tình trước ?

- ….

- Trí nhớ Thư tốt lắm à – Tôi đe doạ khi thấy lão im lặng không nói – Còn cái miệng hay ăn dưa lê lắm đó .

Mím mím môi lại , lão nói trong sự tức tối :

- Anh Lân !

Ôi trời ơi ! 28 tuổi mà lão dễ bị lừa thế ư ? Mà sao lão lại sợ mọi người biết chứ ? Anh Lân đâu có giấu giếm đâu . Chắc mỗi người có nỗi sợ khác nhau . Hehe , nhưng chính nỗi sợ của lão mà tôi có cơ hội khai thác :

- Anh kể chi tiết chuyện của hai anh đi . Rồi em sẽ giữ lời mà .

Nhìn tôi với đôi mắt cân đo đong đếm , cuối cùng lão đã có một quyết định rất dễ thương :

- Sau khi tốt nghiệp Đại học , anh được công ty anh Lân xin về , rồi anh lên chức trợ lý giám đốc sau 3 năm làm việc – Lão nói với giọng hồi tưởng – Sau hơn một năm làm việc chung thì anh Lân …ảnh …

- Ảnh tỉnh tò phải không ? Anh đồng ý luôn ?

- Không – Lão lắc đầu trong nụ cười nhẹ - Mới đầu anh đâu có nghĩ gì , lúc đó rất sốc . Nhưng dần dần anh Lân cũng chứng minh được tình cảm của ảnh là thật lòng nên …

- Anh đổ cái rầm phải không ? –Tôi cắt ngang lời lão với giọng bông đùa .

Nhìn tôi phật ý , lão nói :

- Đừng cắt ngang nhỏ !

- Hì hì , anh kể tiếp đi !

- Ừm ..cũng gần như em nói ! Và cái gì đến cũng phải đến , anh không biết đã yêu ảnh từ lúc nào nữa .

Cười nhẹ , lão đưa cốc cafe lên uống rồi nói tiếp :

- Đấy , chuyện chỉ có thế ! Thoả mãn chưa nhỏ ?

- Chưa thoả mãn lắm ! – Tôi nheo nheo mắt trêu già – Anh phải kể chi tiết như là : nụ hôn đầu xảy ra ở đâu ? Ai chủ động và nó có vị gì ? Tính đến giờ hun bi nhiêu cái rồi và…

Không để tôi nói hết , lão trợn mắt lên và cắt ngang lời tôi :

- Vô duyên ! Cái đấy sao nói được !

- Em đâu bảo anh nói ? Chỉ bảo anh kể thôi mà !

- Nhỏ …

- Hì hì - Tôi cười toe toét trong sự tức tối của lão – Thôi không đùa nữa ! Em sẽ không nói đâu , anh yên tâm !

Nhìn ly cafe , lão thở dài rồi nói :

- Anh cũng không phải muốn dấu giếm , chỉ là chưa đến lúc thôi !

Cười nhẹ , tôi thông cảm với lão , vì biết đâu tình yêu của lão sẽ tan vỡ khi mọi chuyện lộ ra . Ai có thể nói trước mọi việc , vì đâu phải mọi người đều có suy nghĩ thoáng đâu . Tiếng thở dài của tôi làm lão cười nhẹ:

- Không hiểu sao anh có thể tâm sự với Thư được nhỉ ? Thư là người đầu tiên anh nói về tình yêu đấy .

- Chắc tại em là người hiền lành dễ thương đáng yêu – Tôi cười toe cho không khí bớt buồn – Nên mới nhận được sự tin cậy nơi anh .

- Thiệt là…- Lườm tôi , lão chuyển đề tài – Hôm qua em và anh Lân nói gì với nhau mà lâu thế ?

Đột nhiên một ý tưởng dễ thương nảy sinh trong đầu tôi , cười bí hiểm tôi bốc phét với lão :

- Cả cuộc nói chuyện chỉ toàn nhắc tới anh thôi .

- Anh thì có gì mà nhắc ? –Hơi rướn người về phía tôi , lão thắc mắc - Thử nói anh nghe !

- Thôi em không nói đâu - Lắc lắc đầu , tôi từ tốn dẫn dắt lão - Nhỡ anh giận thì sao ?

Lão trấn an tôi bằng nụ cười nhẹ nhưng mắt ánh lên vẻ tò mò :

- Anh không giận đâu thật đó !

- Nhớ nhé ?

- Ừ !

- Đây toàn anh Lân nói thôi , em không có nói à .

- Ừ , nói đi !

- Thật không giận nhé ?

- Thật , câu giờ hoài !

- Ảnh nói …- Tôi thì thào như sợ ai đó nghe thấy - Người yêu của ảnh dễ thương lắm : hay nhõng nhẽo nè , lười nè , hở chút là giận , mà giận dai kinh khủng , nhiều lúc đỏng đảnh không khác gì một cô tiểu thư …

Nói đến đây tôi chỉ muốn cười vì mặt lão đang dần chuyển sang màu đỏ . Để không khí thêm phần gay cấn , sự bốc phét của tôi tăng lên một nấc khi tôi nói tiếp:

- Ảnh còn nói : Chắc phải kím bồ khác thôi vì dạo này hổng cho ảnh hun…

Và tôi không thể nín cười được nữa , cứ thế tôi ôm bụng cười mặc kệ mấy vị khách bàn bên quay sang nhìn . Lườm tôi muốn rớt con mắt , lão cũng phì cười và nói :

- Quỷ !

- Nè - Hất đầu , tôi thông báo - Đừng gọi em là quỷ ! Hôm qua em đã kết nghĩa anh em với anh Lân rồi , em mà là quỷ thì ảnh cũng cùng loài đấy .

- Ý của nhỏ là anh yêu quỷ phải không ?

Nháy mắt , tôi xác định :

- Anh thông minh ghê !

- Cái gì nhỏ cũng nói được ! Thảo nào trong đám nhân viên mẹ cưng nhỏ nhất .

- Anh bảo em thảo mai ?

- Đây là nhỏ nói nhe , anh không có nói à .

Chun mũi tôi xí dài , rồi uống một hơi hết ly cam . Đứng đậy tôi kết thúc câu chuyên :

- Thôi đến giờ em phải về rồi !

~~~~~~~~~~~

Vừa ló mặt vào phòng khách đã thấy lão Hưng chễm chệ trên ghế sôfa . Nhìn tôi,lão nhắc khéo :

- Nhớ phi vụ tối nay !

- OK – Đi thẳng lên phòng , tôi buông lại câu trả lời – Ăn cơm xong chúng ta tiến hành kế hoạch .

Bữa cơm diễn ra vui vẻ vì thỉnh thoảng tôi và lão Hưng pha trò nhưng từ đầu tới cuối Huy cũng chỉ tham gia với sự im lặng . Nhìn sự trầm lặng cố hữu đó , tôi đoán nó phải gặp một biến cố gì đó mới trở nên như thế . Chứ hồi bé nó vô cùng hiếu động , luôn là người chọc phá người khác , và dì An cũng nói 2 năm gần đây tính nó thay đổi 180 độ , cứ như một người khác vậy .
Thở dài , tôi buông đũa :

- Thư no rồi , mọi người dùng bữa nhe !

Sau khi tân trang lại dung nhan , tôi xuống dặn dì An không phải chờ cửa . Trước khi đi , tôi đã nháy mắt ra hiệu với lão Hưng . Thong thả đạp xe đến nhà tên Lâm , lần này tôi không tự mở cổng nữa mà đứng ở ngoài hét lên :

- Lâm ơi ! Lâm !

Đáp lại là cái đầu nó ló ra :

- Không vào đi , đứng đó làm ồn hàng xóm !

- Đi chơi không mày ? - Hất hất đầu , tôi rủ rê nó .

- Hử ?

- Đi chơi ! Thay đồ đi .

Nhún vai , nó quay vào nhà sau khi buông gọn :

- Đợi hai phút !

Chưa đến hai phút đã thấy nó phóng ra trong bộ đồ bụi bặm : áo phông quần hộp. Phóc lên yên , nó nhấn pêdan và nói trống không :

- Giở chứng gì mà đi chơi vậy ?

- Thèm kem !

- Vậy quán cũ thẳng tiến – Nó đạp xe nhanh hơn , thỉnh thoảng đánh võng làm tôi la oai oái .

Dáng nó sành điệu nhưng lại đi xe đạp , trông rất mất phong độ . Tôi đập vai nó và nói :

- Mua xe đi mày !

- Mày không thích đi xe đạp nữa hả ?

- Tao đang nói mày ! – Véo vào hông nó , tôi tiếp tục - Thỉnh thoảng còn qua chở tao đi chơi .

Im lặng nó không nói gì , được một lúc nó nói giọng khàn khàn :

- Dạo này mày làm việc quá sức hả ?

Thở dài , tôi vòng tay qua eo và ôm nó . Tôi không nghĩ nó hiểu tôi như vậy . Mấy hôm gần đây tôi cũng hơi mệt vì hay thức khuya , mà mỗi lần mệt mỏi tôi thường tìm quên trong tốc độ . Những lúc như thế , con sirius của nhỏ Hằng là phương tiện cho tôi đua . Nhưng cái con bạn điên khùng đó không hiểu bây giờ chết ở phương trời nào nữa . Nó nghỉ học 1 tuần chỉ để đi tắm biển_đúng là ngông của con nhà giàu . Đang nhớ đến nhỏ Hằng thì tên Lâm phá bĩnh :

- Mày thích Dream không ?

- Tuỳ mày !

-Vậy mai tao sẽ mua – Nó nói giọng dứt khoát .

Tôi biết nó phải rất thương tôi vì nó vẫn không thích có xe mà chỉ thích đi xe bus. Nhưng không hiểu sao nó và Huy rất chiều ý tôi . Đến bây giờ tôi vẫn chưa giải đáp được thắc mắc này .
Cười cười tôi nói :

- Tao không dụ dỗ đâu nhé , mày tự nguyện đấy !

- Mày còn không hiểu tao – Hơi ngoái lại nó nhìn tôi phật ý – Tao chưa bao giờ làm những việc tao không thích . Đơn giản là thấy cũng cần có xe đi cho tiện .

- Đỡ áy náy - Cười khì , tôi phán .

Nó gầm gừ trong cổ họng :

- Mày thích chết à mà khách sáo thế ?

- No - Lắc lắc đầu , tôi áp má vào lưng nó và nói – Tao yêu mày lắm !

- Thằng Quân sẽ băm vằm tao đấy .

Nhắc đến Quân tôi mới nhớ , gần một tháng rồi nó không thư không email không tin tức gì cho tôi cả . Không nhẽ học hành bên đó nặng đến mức quên luôn tôi sao?
Tên Lâm lại lên tiếng khi thấy tôi im lặng :

- Vẫn chưa có thư của nó hả ?

- Ừa .

- Nghe giọng ỉu xìu của mày tao nghi con tim sắt đá đã bắt đầu chảy ra rồi đấy – Nó pha trò cho tôi vui .

Cũng không vừa , tôi thản nhiên tham gia :

- Tao chỉ lo nó học nhiều quá , chẳng may die thì hết còn người bao ăn kem . Bùn !

- Khỉ - Nó vừa dứt câu , tôi đã vội ôm nó vì xe lại đánh võng và dừng lại cái két. Cười lớn nó nói - Hết tiền , xuống thôi mày .

Phóc xuống xe tôi bước vào trước . Chọn một bàn gần cửa , tôi gọi luôn mà không thèm xem menu :

- Cũ như vẫn nhé thím !

Bà chủ cười tươi khi thấy khách quen . Lúc tên Lâm ngồi xuống cũng là lúc một cafe đá và một kem 7 mầu được mang ra .
Không nói không rằng , tôi thản nhiên xúc kem ăn . Mới được mấy miếng thì có tiếng gọi :

- Ủa ? Thư phải không ?

Ngước lên nhìn thấy cái mặt tươi rói của lão Hưng , tôi biết : cuộc chơi đã bắt đầu .

Ngồi xuống với nụ cười làm quen , lão nói :

- Chào em !

Lâm gật nhẹ không nói gì nhưng ánh mắt đã bắt tôi mở lời :

- Hưng , anh họ tao – Quay sang Lâm nhưng mắt vẫn canh chừng thái độ lão – Lâm , bạn em .

Vừa xong màn giới thiệu mặt lão Hưng nghệt ra . Để vụ cá cược thêm không khí, tôi cười cười :

- Anh thấy lạ phải không ? Trong ảnh và ngoài đời khác nhau một trời một vực!

Thấy lạ với thái độ của lão , Lâm nhìn tôi khó hiểu . Nó có cần tiết kiệm lời thế không ? Thắc mắc ngập lòng mà vẫn không chịu mở miệng ra hỏi . Thật thua nó luôn ! Nhún vai , tôi nói :

- Hôm qua nhìn ảnh mày trong vai bà chúa tuyết , anh Hưng tưởng là con gái – Chép chép miệng , tôi thở dài – Dè đâu mày ngoài đời xấu dã man , đặc biệt lại là con trai . Thế mới biết son phấn là gì .

- Gì ? - Gườm gườm nhìn tôi , Lâm nhíu mày rồi chợt à lên – Đã bảo mày đốt hết rồi mà .

Tôi cười trêu tức nó :

- Để về sau còn tống tiền mày chứ .

Lâm nheo mắt nhìn tôi không nói gì , hơi nhếch môi nó cầm ly cafe và uống . Dù đã quen với nụ cười lạnh lùng này nhưng tôi vẫn không khỏi choáng . Cố dứt mắt khỏi nụ cười của nó , tôi quay sang định nói với lão Hưng thì thấy cái mặt ngẩn tò te . Giọng cười cố nén của tôi làm lão giật mình , bối rối gãi gãi đầu và cười trừ . Lão cũng không thoát được nụ cười “ lạnh lùng nhưng quyến rũ ” của Lâm . Để không khí bớt ngượng ngùng , lão lên tiếng một cách lãng xẹt :

- Em …em…là con trai thật ?

- Nhìn tôi có chỗ nào giống con gái không mà anh hỏi thế - Lừ mắt , Lâm hỏi với giọng khó ưa .

- Nhưng …

Cố gắng cố gắng tôi nén cười và nhìn lão với đôi mắt thách thức :

- Đừng nói là anh rút lại lời hôm qua đấy nhé ?

Nở nụ cười tươi nhưng mắt ánh lên vẻ tinh quái , lão trả lời không thèm suy nghĩ:

- Yên tâm ! Anh chứ không phải người khác .

- Mày và…- Lâm hơi ngập ngừng trong cách xưng hô với lão – Nói gì vậy ?

- Tao hỏi xem ảnh có rút lại lời khen mày xinh không thôi đó mà – Tôi cố tình nói trớ đi nhưng chưa kịp tiếp tục thì đã bị nó đá vào chân đau điếng .

Thấy đôi mắt cảnh cáo , tôi vội đổi đề tài để vụ cá cược tiến triển :

- Quên , mày muốn muốn mua xe phải không ? – Quay sang lão , tôi nháy mắt đầy hàm ý - Chẳng phải bạn anh là chủ cửa hàng xe máy hay sao ? Nhờ anh chỉ cho Lâm chỗ mua , chứ “ngây thơ ” như nó dễ bị lừa .

- Hết việc để làm rồi hả….

Không để Lâm nói hết câu , tôi đã cắt ngang bằng tiếng hét chói tai ;

- Chết ! Bác Nga nhắn tao qua có việc mà quên - Vội vàng chạy ra cửa bỏ lại 2 đôi mắt mở to rồi vội vàng… chạy ngược lại nói nhỏ vào tai Lâm - Muốn mua xe tốt mà không bị lừa thì phải biết nhờ vả nghe mày !

Bỏ qua đôi mắt ngạc nhiên của những vị khách xung quanh , tôi vừa chạy ra cửa vừa hét:

- Anh đưa Lâm về nhe . Em vội lắm !

Sau khi làm bà mai , tôi…lang thang ngoài đường . Bây giờ làm gì cho đỡ buồn đây ? Nhỏ Hằng chết tiệt ! Nó không có ở đây , tôi sẽ dung dăng dung dẻ với ai hả trời ?
Đang nghĩ xem nên đi đâu chơi thì cảnh tượng trước mắt làm tôi chú ý . Đánh nhau ? Á…Cướp xe…

- Cướp ..Bớ người ta ! Cướp …

Tiếng hét chói tai của tôi nhanh chóng làm hai tên cướp chạy mất . Trước khi chuồn tụi nó vẫn kịp nhảy lên con dream của người bị nạn phóng đi . Lúc này tôi mới để ý đây là đoạn đường vắng , không có ai qua lại , mà lúc này cũng muộn rồi nên “ đã vắng nay càng vắng hơn ” . Vội vàng bước đến chỗ người bị nạn, tôi lấy cái que gần đó khều khều:

- Nè ! Chết rồi hay vẫn còn sống vậy ? Dù có chết thì cũng phải… lên tiếng để gọi cảnh sát chứ .

Gọi một hồi nhưng không thấy động tĩnh gì , tính …mặc xác người hoạn nạn thì giọng thều thào làm tôi giật mình :

- Làm ơn đưa tôi vào bệnh viện .. đầu tôi đau.. đau quá ..

Không biết lòng tốt từ đâu bay vào người , vội vã đỡ hắn lên xe và tôi gồng mình đạp xe chở hắn vào bệnh viện . Vì không được đô vật cho lắm nên mấy lần xe loạng choạng và tôi bị…ôm . Trời ơi ! Hắn …ôm tôi . Híc , thôi , đã làm ơn thì làm cho trót . Cố gắng chở hắn đến bệnh viện là xong . Sau khi “bàn giao công việc ” với bác sĩ và y tá ở bệnh viện thì tôi chuồn . Nhưng “ Người tính không bằng trời tính ” , cô y tá xinh như mộng đã tóm áo tôi và bắt đóng lệ phí cộng ghi tên bệnh nhân . Lúc này mới nhớ đến cái ví của nạn nhân mà lúc nãy khiêng hắn lên xe tôi đã…tiện tay đút túi . Vội vàng mở ví ra , tôi ghi tên bệnh nhân theo chứng minh thư và đóng tiền lấy từ trong ví . Tôi dốc ngược ví sau khi hoàn thành thủ tục , rồi vội vã chạy đi gọi điện theo số điện thoại tìm được trong đó . Chưa được 10 phút thì một bà cộng một cô chạy vào hớt hải :

- Duy ..Duy ở phòng này phải không cô ?

Nghe mà tôi không hiểu họ nói gì . Thấy cái mặt nghệt của tôi , người phụ nữ đứng tuổi vội giải thích :

- Xin lỗi cháu nha ! Có phải người vừa đưa vào bệnh viện nằm phòng này không ?

A , giờ tôi mới nhớ , lúc nãy chứng minh thư của hắn có ghi : Trần Công duy . Đúng là trí nhớ kém ! Gật gật đầu xác nhận :

- Vâng , bác sĩ đang kiểm tra . Hình như phải khâu hay sao ý , cháu cũng không rõ .

- Khâu ? Nó có sao không cháu – Lắc tay tôi , bà hỏi với giọng hơi run .

- Cháu cũng không biết … - Tôi từ tốn kể lại mội việc cho bà nghe .

Tôi vừa dứt lời thì tay lại bị lắc lấy lắc để :

- May nhờ có cháu không thì .. cảm ơn ! Cảm ơn cháu !

Tay tôi đang lên xuống theo nhịp lắc thì bác sĩ bước ra :

- Người nhà có thể vào ! Bệnh nhân …

Không để bác sĩ dứt lời , người phụ nữ đã lao vào phòng , dĩ nhiên lôi theo cả tôi. Trước mặt tôi lúc này là một khuôn mặt bầm tím , vài vết xước trên mặt , tay chân cũng cùng chung số phận . Nhưng có vẻ không nguy hiểm vì cái mặt đó đang toe toét cười :

- Con không sao ! Không sao đâu mẹ !

Mặc kệ lời nói của hắn , người phụ nữ cứ xem xét và hỏi đủ điều xem đau ở đâu , có uống thuốc giảm đau không …Tình cảm gia đình làm tôi ứa nước mắt , phải chi …
Chờ má hắn an tâm về cậu con cưng , tôi cáo từ ra về vì cũng khá muộn . Trong khi tôi gật đầu chào thì hắn hét toáng lên :

- Thư ? Thư phải không ?

Sao hắn biết tên tôi ? Nhớ nãy giờ có nói tên đâu nhỉ ? Để giải đáp thắc mắc trong đầu tôi , hắn vội nói :

- Duy ! Duy béo nhớ không ?

Duy béo thì nhớ chớ , nhưng hắn …đâu có béo , mà phải nói người hắn quá chuẩn thì đúng hơn . Nhưng trông cũng quen quen ..

- Có năm năm mà quên rồi hả bà la sát ?

- Ai bảo quên ? Chỉ là chưa nhớ ra thôi - Cười tươi , tôi nhớ lại hồi học cấp 2 luôn đánh nhau với Duy . Hồi đó vui ghê .

Hơi rướn người ra phía trước làm Duy nhăn mặt vì động vào vết thương trên tay :

- Giờ sống ở đây hay vẫn ở Hải phòng ? Học tiếp hay đi làm rồi ? Mà sao Thư không cao lên tí nào thế ?

Không cần tôi nói , cô bé nãy giờ đoán là em Duy đã lên tiếng hộ :

- Anh hỏi nhiều thế sao chị Thư trả lời được – Kéo tay tôi cô bé cười thân thiện – Chưa cảm ơn người ân , đã hỏi như hỏi cung rồi . Xí !!!

Nghe giọng chanh chua của cô bé mà tôi không khỏi phì cười :

- Người ân gì em – Quay sang cái mặt xụ của Duy , tôi tiếp – Thư giờ ở Hà Nội, đang học tại chức ngoại ngữ , trả lời thế vừa lòng chưa ông béo ?

- Giờ người ta hết béo rồi – Nhăn mặt nhìn tôi phật ý - Đừng có béo này béo nọ , mất dáng chuẩn người ta .

Cố nín cười vì giọng phụng phịu của Duy , tôi xin phép về nhưng đã bị bác Huê ngăn lại cảm ơn rối rít . Mãi mới được tha về , nhưng trước khi đi Duy đã vội hỏi , cứ như sợ tôi biến mất luôn :

- Muốn liên lạc với Thư thì làm cách nào ?

- “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ , vô duyên đối diện bất tương phùng ” - Vội vã chào mọi người , tôi bước luôn ra ngoài vì kim đồng hồ đã chỉ đến con số 11.
~~~~~~~~~~~
Đúng như tôi đoán , lão Hưng và Huy đang chờ cửa . Gãi gãi đầu , tôi cười cầu tài với hai đôi mắt đang chiếu tướng :

- Hai người sao không ngủ trước ? Thư …

- Sao áo Thư dính máu ? – Xoay người tôi , Huy kiểm tra – Thư bị ngã xe hả ?

- Không , mà là…- Từ tốn tôi kể lại mọi chuyện vì có giấu cũng không yên với nhóc Huy , tốt nhất khai báo để được về phòng nhanh nhanh - Đấy , mọi chuyện chỉ có thế …

Không để tôi nói hết , Huy đã cắt ngang với giọng gay gắt :

- Vậy mà không có gì ..

- Thôi nào - Đẩy vai tôi lên gác , lão Hưng cứu bồ - Nhỏ Thư cũng mệt rồi , có gì mai nói .

Như bắt được vàng , tôi đi nhanh theo đà đẩy nhưng chưa kịp khép cửa thì lão đã nhanh chân lách người vào . Rồi , quả này khó sống đây !
Ngồi lên ghế , lão xoay xoay mấy vòng rồi hỏi :

- Vụ cá cược thế nào đây ? Nhỏ chơi tao phải không ?

- Chẳng phải lúc nãy anh có ý không rút lui hay sao ? - Nằm vật ra giường , tôi nói tiếp mà không thèm nhìn lão – Không nhẽ thấy nhắm không nổi nên thay đổi hả anh ?

- Không hề ! Nhưng tao và nó đều là đàn ông vậy cưa thế nào chứ ?

Quay lại , tôi nhìn lão với đôi mắt thách thức :

- Em làm sao biết ! Nếu anh thấy không đủ trình thì chịu thua đi .

- Nhỏ…- Mím mím môi , lão nhướng một bên mắt lên – Tao không rút lại . Nhưng chỉ có gay mới cưa con trai thôi , tao thì…

- Vậy anh trở thành gay đi ! – Tôi cắt ngang lời lão với giọng tỉnh bơ .

- Tao không nói nữa – Xô ghế , lão đứng lên với gương mặt phật ý . Vừa chạm tay vào nắm cửa , đã quay lại nói với giọng nghiêm túc – Tao sẽ chơi ván bài này đến cùng , cứ chống mắt mà xem anh nhỏ đào hoa đến cỡ nào !

Cánh cữa đã đóng nhưng tôi vẫn kịp thấy nụ cười tự tin của lão . 32 tuổi rồi mà lão vẫn dễ bị kích động thế ư ? Với tính cách này thì trên thương trường sẽ khổ lắm đây . Nhưng dù tự tin đến mấy tôi vẫn tin Lâm không đổ vì lão_một người chưa yêu ai thực lòng .


Buổi học hôm nay được về sớm vì thầy có việc , nên tôi vui vẻ dắt xe ra cổng với nụ cười trên môi . Chưa kịp nhấn pedan thì một giọng nói quen quen vang lên bên tai :

- Có cần vô tình thế không bà la sát ?

Trước mặt tôi lúc này là Duy với một bên mắt bầm tím và vài vết trầy bên má . Tên này hay nhỉ ? Bị một trận nhừ tử , không chịu nằm viện ra đây làm gì ?
Thấy đôi mắt thắc mắc của tôi , Duy cười tỉnh :

- Khoẻ rồi Thư , đừng nhìn với đôi mắt đó !

- Đi đâu lạc đến đây ? - Hất đầu tôi hỏi đùa .

- Muốn gặp Thư nên lạc đến đây – Nháy mắt , Duy rủ rê tôi – Đi đâu kiếm gì ăn nhe ? Chờ Thư từ sáng đã ăn gì đâu .

Mở to mắt , tôi nhìn Duy ngạc nhiên . Có việc gì mà phải chờ từ sáng chứ ? Thấy cứ đứng đây mãi cũng kỳ , tôi đi trước dẫn đường :

- Qua hàng bên kia đường đi , ở đó cũng có đồ ăn nhanh . Chờ Thư có việc gì ? - Ngồi xuống ghế , tôi kéo menu lại - Gọi gì ăn đi , tí nữa xỉu không ai khiêng vào bệnh viện đâu ông béo .

Phì cười vì tôi nhắc khéo đến chuyện đêm qua , Duy gọi đồ ăn rồi quay sang tôi cười :

- 5 Năm mà Thư không thay đổi mấy . Vẫn kiểu ăn nói khó ưa đó .

- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời – Nói xong tôi và Duy cùng phá lên cười .

Khuấy khuấy cốc nước cam rồi Duy đẩy đến trước mặt tôi :

- Dạo này sống thế nào Thư ? Chồng con gì chưa ?

- Chồng con gì , vẫn đang chờ Duy ngỏ lời mà - Cười toe toét , tôi đùa – Duy còn bắt Thư chờ đến bao giờ đây ?

- Tội Thư ghê – Vui vẻ Duy đùa theo - Hồi đó chỉ bảo Thư chờ hai ba năm , ai dè Thư mê… Duy đến thế !

- Tại ai bảo Duy đẹp quá làm gì ? Béo béo tròn tròn trông yêu chết được …

- Này này - Vội cắt ngang lời tôi , Duy hằm hè – Quên hình dáng hồi đó cho người ta nhờ . Cứ béo này béo nọ , mất dáng chết .

Mặc kệ mấy đôi mắt ngạc nhiên của những người xung quanh , tôi cười lớn :

- Duy béo đẹp hơn Duy bây giờ . Mà nãy giờ toàn Duy hỏi , giờ để Thư : có bồ chưa ? Đi làm hay đi học ?

- Trượt Đại học hai năm liền - Nhấp một ngụm cafe , Duy nói tiếp - Giờ ở nhà phụ mẹ. Có theo học một số lớp ngoại ngữ để kiếm vài bằng bỏ túi , bồ bịch thì có… Thư đây rồi .

- Vậy giờ Duy đang làm chủ mấy cửa hàng vàng bạc phải không ? – Trong đầu tôi hiện lên mấy cửa hàng trên phố hàng bạc , hồi đó có qua chơi vài lần – Khi nào túng tiền, qua Duy mượn vài món nhé .

Đôi mắt Duy có tia sáng kỳ lạ , nhưng chỉ một thoáng là trở lại bình thường , cười tủm tỉm Duy trêu tôi :

- Là bà chủ thì cần gì mượn , thích gì cứ lấy !

- Chỉ sợ bà chủ này không có duyên với mấy cửa hàng vàng bạc đó thôi .

- Yên tâm ! Nể tình bà chủ chờ 5 năm , ông chủ sẽ mở he hé cửa cho bà chủ …chui vào . Hehe…

Cùng cười với Duy nhưng khi nhìn đồng , tôi không khỏi giật mình . Vội vã đứng lên , tôi nhìn đồ ăn Duy gọi và nói trong nụ cười :

- Muộn rồi Thư phải về trước . Duy cứ từ từ thưởng thức …bữa sáng nhé !

Chưa kịp bước , Duy đã kéo tay tôi :

- Liên lạc với Thư thế nào đây ? Cho số điện thoại nhà đi !

- Thư đang ở nhờ nên không tiện – Nháy mắt với Duy , tôi bước ra lấy xe sau khi buông gọn – Thư đã chờ Duy 5 năm , chắc ông trời sẽ phù hộ sớm gặp Thư thôi . Bye nhe!

Vội vàng phóng nhanh về nhà vì biết chắc lúc này nhóc Huy đang chờ cơm tôi . May hôm nay có lão Hưng nên không khí đỡ căng thẳng . Đang loay hoay lấy xe đến nhà sách thì lão nói nhỏ vào tai :

- Chiều tao và Lâm sẽ đi mua xe - Rồ ga lão lao vút đi – Nhỏ chống mắt lên xem anh nhỏ ra tay nhé…

Nhún vai , tôi thong thả đạp xe với sự tự tin vào tên bạn . Lão làm như Lâm dễ ăn lắm không bằng . Để cô em này chống mắt lên xem anh trổ tài vậy . Dù sao tôi cũng nắm chắc phần thắng trong tay . Một người không phải gay thì không có khả năng cưa gay đâu , nhất là một đứa kiêu như tên Lâm . Mải nghĩ tôi đã đứng trước nhà sách lúc nào không hay . Để xe vào chỗ quy định , tôi vội vã thay đồ và bắt đầu công việc : bán hàng .
Sao hôm nay khách vắng thế nhỉ ? Nãy giờ việc tôi phải làm là ngáp . Ngáp mãi ngáp hoài mà vẫn không có vị khách nào thì mắt tôi lia phải ..lão Tùng . Cười thân thiện , lão nói nhỏ :

- Hết giờ nhỏ ở lại chút nha , anh có việc !

Gì ? Không nhẽ lại…đe doạ tôi ? Hôm qua đã nói là không để lộ rồi mà ? Đúng là …Nhận thấy Liên đang dỏnh tai nghe ngóng , tôi liền gật đầu đồng ý .
Hết giờ vẫn không thấy cái mặt lão , tôi tính vào hỏi bác Nga thì tiếng còi xe máy làm giật mình . Quay lại thì thấy lão Tùng bảnh bao đang ngồi chễm chệ trên xe :

- Nhỏ , đi uống nước rồi nói !

Như không nghe thấy gì , tôi lướt qua mặt lão với nụ cười nhẹ trên môi :

- Qua hàng hôm trước . Em không muốn về muộn !

Sau khi gọi nước , tôi nhìn nhìn lão :

- Có việc gì mà anh ăn diện thế ?

- Tối đi dự sinh nhật nên …

- Sinh nhật anh Lân hả ? – Nhìn vẻ ngập ngừng của lão , tôi đoán ra liền – Tính nhờ em chọn quà giúp hả ?

- Sao em biết ?

Cái mặt ngố của lão làm tôi muốn cười , nhưng cô phục vụ đã mang nước ra . Thản nhiên cầm cốc nước cam , tôi làm một hơi hết sạch và …đứng dậy :

- Anh còn ngồi đó làm gì ? Chọn quà mất nhiều thời gian lắm đấy !

Rồi mặc kệ lão đang ngớ người ra , tôi bước nhanh ra ngoài với nụ cười thú vị trên môi . Ra tới cửa cũng là lúc lão đuổi kịp :

- Nhiều lúc anh phải sốc vì tính em đó Thư !

- Anh còn sốc dài dài - Chỉ tay vào cửa hàng lưu niệm gần đó tôi nói – Vào đó nha !

- Gì ? Mua quà ở đó ? – Nhìn tôi , lão hỏi với giọng ngạc nhiên cực độ - Trong đó toàn đồ trẻ con mà ?

- Ai bảo anh vào đó mua quà ? Vào đó …gói quà mà !

Lúc này mắt lão đã mở to hết cỡ vì ngạc nhiên :

- Quà đâu mà gói ?

- Có phải anh muốn tặng một món quà vừa ý nghĩa vừa tình cảm đúng không – Nheo nheo mắt , tôi tỉnh bơ nói tiếp khi thấy cái gật đầu của lão – Anh tặng…anh đi , vừa ý nghĩ vừa tình cảm lại còn…xài được !

Lúc này tôi không thể nín cười được nữa , mặt lão đang nghệt ra trông rất ngố . Mãi một lúc lão mới hiểu ra , rồi phì cười lườm tôi :

- Quỷ !

- Thật mà – Nhìn lão với đôi mắt đầy hàm ý , tôi cười toe - Đừng nói với em là anh tặng rồi nhé ! hihi..

- Không nói với cô nữa – Lão đỏ mặt quay đi làm tôi có thể chắc chắn anh Lân đã …xực lão rùi .

- Không nói thì Tràng Tiền plaza thẳng tiến - Tôi ra hiệu cho lão bằng cái hất đầu .

Hiểu ý , lão chạy đi lấy xe với nụ cười nhẹ nhõm trên môi . Một lúc sau cả hai đã có mặt ở Plaza . Vừa đi tôi vừa hỏi :

- Anh định mua gì ?

- Không biết nên mới hỏi ý em chứ !

Nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng tôi quyết dịnh :

- Mua kẹp cavat đi anh , vừa dễ dùng lại vừa có ý nghĩa ! – Quay sang tôi hỏi – Ý nghĩa gì chắc anh cũng hiểu .

Gật nhẹ lão trầm ngâm :

- Hiểu ! Nhưng có đơn giản quá không ? Dù sao anh Lân cũng là giám đốc mà .

- Tình cảm hơn vật chất anh ơi ! – Kéo dài giọng , tôi nhìn vào quầy bán đồ trang sức – Dùng kẹp cavat tức là muốn nói hoa đã có chủ .

Cũng đảo mắt qua những món đồ trong quầy , lão phì cười :

- Dám kêu anh Lân là hoa hả ?

Sau một hồi kén cá chọn canh , cuối cùng lão cũng chịu mua kẹp cavat thứ 21 mà tôi chỉ. Sau khi mang đi gói , tôi phóng nhanh về nhà mang theo cả lời cảm ơn rối rít của lão. Đang ấn chuông thì xe nhóc Huy dừng ngay trước mặt . Ôi may qua , nó cũng về muộn . Cười nhe răng , tôi chạy vọt lên phòng thay đồ trong cái nhìn của nó . Giờ ăn mà vẫn chưa thấy lão Hưng vác xác về . Kiểu này là sau khi mua xe lão đã mời Lâm đi ăn rồi đây. Hừ , lão bắt đầu ra tay . Nhưng lo gì chứ , một người không biết gì về tình yêu như lão thì không có cơ đặt chân vào tim Lâm đâu .
Ăn xong tôi thơ thẩn trong phòng khách vì không có gì làm , mà cũng không muốn ngồi dịch sách nữa . Đang nhìn trước nhìn sau thì thấy nhóc Huy bước xuống cầu thang . Nhớ hôm nay nó không có buổi học mà . Cười nhe răng , tôi thắc mắc :

- Đi chơi hả Huy ? Thư đi với !

Cứ nghĩ sẽ bị từ chối nhưng không ngờ lại nhận được cái gật đầu đồng ý .Thôi đã phóng lao đành theo lao thôi . Tôi chạy lên lầu với nụ cười tươi :

- Chờ Thư thay đồ .

Sau khi dặn dì An cứ ngủ trước không phải chờ cửa , tôi phóc lên xe và ôm eo nó :

- Giờ đi đâu ?

- Vũ trường Thiên Thanh – Hơi ngập ngừng rồi Huy hỏi – Không thay đổi ý định chứ?

- Không ! Có gì mà thay đổi ? - Nhướng mắt tôi hỏi khó hiểu , không nhẽ nó nghĩ tôi chưa đi vũ trường bao giờ ư ? Coi thường đến thế là cùng . Xí !!!

Vừa bước chân vào cửa , tôi đã thấy hưng phấn vì tiếng nhạc ồn ào nơi đây . Ánh đèn màu chiếu vào những bước chân điệu nghệ đang trổ tài tên sàn trông thật thích mắt . Chưa kịp tìm bàn thì có ai đó gọi :

- Huy ! Ở đây nè !

Ngơ ngác , tôi đi theo đà kéo của Huy đến một bàn đã có gần chục người . Sau khi gọi rượi cho bản thân và cooktail cho tôi , Huy lần lượt giới thiệu từng người . Bây giờ tôi đã biết , ở đây tôi lớn nhất vì đa số bằng tuổi Huy hoặc kém . Mới đầu còn lạ nước lạ cái nên tôi im lặng , nhưng giọng oang oang của cậu bé tóc vàng càng làm tôi mất tự nhiên hơn :

- Chị Thư dễ thương thật ! Bây giờ em mới biết mặt bồ của đại ca …

Nó chưa dứt lời đã vội im bặt vì cái lừ mắt cảnh cáo của Huy . Dù đang khó xử nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy tia buồn trong mắt cô bé đối diện . Định mở lời cải chính thì nhóc Huy đã đứng lên :

- Ra sàn chứ Thư ?

- Huy cứ ra đi ! Thư thích ngồi đây hơn - Cười nhẹ tôi từ chối nhưng mắt vẫn không quên quan sát cô bé đó .

Nhún vai không nói gì , Huy bước ra sàn kéo theo đám bạn , dĩ nhiên không có cô bé . Mới có mặt vài phút nhưng những bước nhẩy tuyệt đẹp , những cú xoay người Huy đã thu hút vài cô nàng tóc vàng nhập cuộc . Lúc này Huy thật khác mọi khi , có gì đó vui hơn tươi hơn . Không nhẽ đây mới là Huy sao ? Đang mải nhìn thì thấy sau gáy lành lạnh. Quay lại , tôi …nhe răng ra cười với đôi mắt hình viên đạn . Thấy nụ cười của tôi , cô bé nhíu mày hỏi :

- Chị là gì của anh Huy ?

Định nói thật nhưng cái giọng xấc xược làm tôi muốn phá . Nở nụ cười nham hiểm , tôi tỉnh bơ bốc phét :

- Thì như lúc nãy cậu bé kia đã nói ! Chị là bồ của Huy .

- Không thể nào - Tiếng hét của cô bé không đủ làm mọi người chú ý nhưng làm tôi phải nhăn mặt .

- Có gì mà không thể ? – Nheo mắt , tôi hỏi với cái nhếch môi – Trai chưa vợ , gái chưa chồng có gì mà không thể yêu nhau ?

Mím môi không nói , cô bé rót rượu và uống . Đến đây tôi có thể chắc chắn nhỏ này yêu đơn phương Huy rồi . Nhìn cách uống rượu của cô bé , tôi không khỏi sốc . Tửu lượng khá thật , gần một chai mà vẫn tỉnh bơ như không . Để giúp cô bé tỉnh trí , tôi búng tay kêu phục vụ lấy thêm …rượu . Chai rượu vừa đặt lên bàn , tôi liền quay sang cười gian gian với cô bé :

- Rượu này mạnh hơn ! Die sớm chị mới bớt đối thủ .

Mở to đôi mắt cô bé nhìn tôi ngạc nhiên , rồi rót rượu ra hai ly :

- Mời người chiến thắng một ly !

Nghiêng nghiêng đầu , tôi cầm lấy ly rượu uống cạn rồi dốc ngược xuống . Cô bé này cá tính ghê ! Nếu Huy và cô bé có yêu nhau thì tôi ủng hộ 2 chân 2 tay luôn . Đang định nói thật thì tiếng nhóc Huy đã ngăn tôi lại :

- Rượu này nặng lắm ! Thư đừng uống nhiều .

Huy vừa ngồi xuống thì cũng là lúc cô bé đưa ly rượu mới cho Huy . Nhìn vẻ thản nhiên thờ ơ của Huy lúc nhận rượu , tôi biết cô bé không có cơ lọt vào mắt xanh của nó .

- Anh Huy nhớ mai nhé ! Đừng để tụi em chờ lâu - Tiếng cậu bé tóc vàng cắt ngang suy nghĩ của tôi - Lần này nhất định chúng ta sẽ thắng ….

Cái lừ mắt của Huy làm thằng nhóc đang nói phải nín khe . Và Huy lẩn tránh sự thắc mắc của tôi bằng cách bước ra sàn nhẩy . Quay sang mấy đứa nhóc , tôi chưa kịp mở miệng thì tụi nó đồng loạt đứng lên với vẻ bối rối :

- Dạ , em cũng ra nhảy đây !

- Em cũng đi …

Nhìn tụi nó vội vã , sự thắc mắc trong lòng tôi càng tăng mạnh . Quay sang tính hỏi người khó moi thông tin nhất thì chỉ nhận được nụ cười chiến thắng :

- Cái này thì tôi thắng chị - Rót rượu vào ly tôi , cô bé nói tiếp - Uống mừng tôi đi !

Phì cười vì sự dễ thương của cô bé , tôi nâng ly lên uống cạn . Đưa ly để cô bé rót tiếp thì một bàn tay đã ngăn tôi lại :

- Về Thư !

Và không để tôi kịp phản ứng , Huy lôi tôi ra cửa trong đôi mắt đọng nước của cô bé . Hy vọng cô bé hiểu , tình yêu không thể cưỡng cầu .
Dừng xe ở cổng nhưng Huy không có ý định vào , tôi im lặng nhìn nó khó hiểu . Trầm ngâm một lúc , Huy giải thích thắc mắc nãy giờ trong lòng tôi :

- Tối mai có buổi đua xe và tôi là một trong những người đó !

Ôi , có vậy mà cũng bí mật ! Đua xe thôi mà , cùng lắm là chết . Dù sao tôi cũng là người yêu tốc độ nên mấy việc này không thành vấn đề . Mỉm cười , tôi mở cổng :

- Hãy hứa người đầu tiên Thư gặp vào sáng thứ hai là Huy nhé ?

Không thấy trả lời , tôi quay lại và bắt gặp nụ cười hiếm hoi của Huy_như vậy là một lời hứa đã được xác định .
Khoá cửa xong , tôi bước vào phòng khách vì Huy đã bỏ lên phòng . Trước mặt là lão Hưng đang nằm vắt vẻo trên ghế , miệng ngân nga một ca khúc nào đó .
Thấy tôi sà xuống ngồi cạnh , lão nhỏm dậy tò mò :

- Hai đứa đi đâu về muộn thế ?

- Thiên Thanh !

Nghe trả lời lão hơi sững người , ngó ngó tôi một hồi rồi nhún vai không nói gì làm tôi phải mở lời trước :

- Hôm nay anh và Lâm đi mua xe như thế nào ?

Như bắt đúng mạch , lão tuôn một tràng đầy hào hứng :

- Thì chiều đi mua , làm thủ tục hơi lâu , đến tối Lâm mời đi ăn - Ngập ngừng một chút , lão nói tiếp – Nói chuyện với nó cũng hay hay nên tao rủ đi cafe , vậy thôi !

- Vậy sao lúc nãy em thấy anh hát nhưng hồn để đâu đâu . Bộ có gì không vui hả?

Lão dựa vào ghế với cái nhún vai :

- Không có gì , đang nghĩ cách để thắng nhỏ trong vụ này !

- Thì anh cưa đổ nó là thắng mà .

- Ai chẳng biết thế - Lão quay sang tôi hầm hè – Nhưng con trai cưa con trai thế quái nào được ? Trừ khi đó là …

- Trừ khi đó là gay phải không ? - Từ tốn tôi tiếp lời lão – Anh cứ trở thành gay là xong chuyện thôi mà .

Tôi đã ngừng nói một hồi nhưng không thấy lão ư hử gì cả , chỉ thấy một đôi mắt đang nhìn tôi khó hiểu . Cuối cùng lão cũng lên tiếng trong nụ cười nhẹ :

- Làm cách nào để trở thành gay ? Nhỏ thử nói coi .

- Yêu Lâm là trở thành gay !

Nhún vai , lão thở nhẹ :

- Huề cả làng - Đột nhiên mắt lão sáng lên – Mà gay thì như thế nào nhỉ ?

- Nếu anh là gay thì thích ngắm và chỉ có cảm giác với con trai thôi , còn con gái thì dửng dừng dưng . Lúc đó từng khoé môi từng nụ cười , từng đường nét trên thân thể tụi con trai sẽ hấp dẫn anh , và…

- Thôi thôi – Giơ tay ngăn tôi , lão nói nhanh - Nhỏ đi ngủ đi , để tao một mình.

Đồ khó ưa , tôi có ý muốn giúp mà có thái độ thế hả ? Xí !!! Rút bao thuốc trên ngực áo lão , tôi dúi vào tay :

- Đây ! Hút đi rồi suy nghĩ . Xí !!!

Dù đang dỗi nhưng vẫn nhận thấy lão hơi cười về sự trẻ con của tôi . Bước được mấy bậc cầu thang , tôi khựng lại khi nhớ ra một việc :

- Vụ cá độ này quan trọng với anh thế sao ?

- Không phải – Đôi mắt rực sáng nhìn thẳng vào tôi - Những gì tao đã nói ra thì phải thực hiện bằng được . Đó là tính tao !

Tôi bước tiếp với một cái nhún vai , thì ra lão và Lâm cũng có điểm tương đồng . Nhưng dù hợp nhau cũng không bước qua được sự bướng bỉnh của nó đâu . Nhất là lão Hưng không hề yêu , còn nó lại thích sự chân tình_một thứ không bao giờ tồn tại ở ông anh tôi .

Mở mắt ra đã hơn 7 giờ , tôi lồm cồm bò dậy . Biết hôm nay là chủ nhật nhưng không dám nướng , vì tôi mà nằm xuống nữa đảm bảo sẽ ngủ một mạch tới tối luôn . Mở toang cửa sổ ra , cố hít lấy những làn gió nhẹ nhưng tiếng rê ga đã thu hút ánh mắt tôi về phía cuối sân . Ở đó nhóc Huy đang loay hoay bên con jupiter , chắc chuẩn bị để tối nay đua đây . Vội vàng vệ sinh cá nhân rồi tôi phóng vèo ra sân , bỏ qua tiếng gọi của dì An :

- Không ăn sáng hả Thư ?

Ngồi xổm , tôi tía lia :

- Hỏng xe hay sao mà sửa thế Huy ?

Lắc nhẹ đầu nó nói mà không thèm nhìn tôi :

- Kiểm tra trước khi đua thôi .

Gật gật đầu tò mò xem nhưng nhìn một hồi vẫn không hiểu qué gì . Đang ngáp ngáp thì Huy nói :

- Vào ăn sáng đi Thư .

- Không , ở đây xem Huy sửa xe cơ .

Vẫn không nhìn tôi , nó nói giọng thản nhiên :

- Vậy đi ngủ đi ! Khi nào muốn ăn sáng thì dậy

- Xí !!! - Đứng dậy tôi vào thẳng nhà , làm gì đuổi như đuổi tà thế .

Sau khi giải quyết xong bữa sáng , tôi dắt xe ngang qua Huy , định không nói gì nhưng thấy kỳ kỳ :

- Thư qua nhà bạn chơi đây !

Không chờ Huy ư hử , tôi phóng vèo đi vì biết chắc có người đang chờ tôi đến để xử lý . Ngó nghiêng một hồi vẫn không thấy bóng Lâm đâu , tôi hí hửng mở túi bánh gio mới mua ra ăn . Nhưng mới há miệng ra cắn thì tiếng nó làm giật mình :

- Vẫn còn tâm trạng mà ăn hả , đồ “đem con bỏ chợ” kia ?

Quay lại thì đập vào mắt là khuôn mặt gầm gừ , tôi liền nở nụ cười cầu tài :

- Ăn sáng chưa mày ? Bánh gio nè !

- Đưa đây – Nó hất đầu ra lệnh , còn tôi không hiểu sao lại tuân lệnh răm rắp.

Lại còn đưa cả túi nữa chứ , làm Lâm thản nhiên xực hết 10 cái bánh gio trước con mắt mở to thô lố của tôi . Đến khi nhận ra thì chỉ còn lại những cái lá không , tôi hét lên ai oán :

- Bánh của tao !

- Hết rồi - Từ tốn nó lấy giấy ăn lau miệng và nheo nheo mắt - Phạt vậy là còn nhẹ đó!

- Tao tội gì mà phạt ?- Ỉu xìu , tôi nói với giọng tiếc rẻ - Dù có phạt thì cũng đừng ăn hết chứ , chừa tao một cái thì chết ai .

Nó lại làm động tác thường ngày : véo má tôi và nói :

- Tật xấu không bỏ - Như chợt nhớ ra việc quan trọng , Lâm trở lại vấn đề chính – Sao hôm trước bỏ về ngang xương vậy ? Mày có ý đồ gì hả ?

- Thông minh như mày phải đoán ra từ khuya rồi chứ - Xoa xoa má , tôi nói với nụ cười tươi .

- Tao thừa thông minh để hiểu – Thu những lá bánh cho vào túi , một giọng bình thản vang lên đều đều – Nhưng tao không thích và cũng không muốn !

Khều khều nó , tôi tò mò :

- Không ưa lão hả ? Sao hôm qua lão bảo đi chơi vui lắm mà ? Không nhẽ …

- Nghe nói hết đã – Nó cắt ngang không cho tôi tiếp tục – Hôm qua không phải đi chơi, chỉ là tao muốn cảm ơn nên mới mời cơm thôi và tao đâu nói ghét anh ta .

- Nhưng …

- Mày cũng biết lão không phải gay và đặc biệt hiểu suy nghĩ của tao , không hiểu sao còn cố vun vào .

Cười cười , tôi chối bay chối biến :

- Ai bảo mày kiêu quá làm gì . Mà cuộc gặp hôm đó là tình cờ , việc tao làm bà mai chỉ nảy sinh khi nhắc đến bức ảnh ...

Nói đến đây tôi nín khe và ngồi xích ra xa để giữ an toàn . Lúc này Lâm nhìn tôi toé lửa, còn giọng nói ngọt ngào đã chuyển sang tiếng gầm gừ :

- Đưa đây !

- Gì – Hơi nhổm người lên để lấy đà , tôi hỏi ngây thơ .

- Ảnh !

- Tao về đây – Phóng vèo ra sân , tôi phóc lên xe và đạp đi .May là lúc nãy quên đóng cổng không thì …

Hihi , mấy ảnh đó cực kỳ nghệ thuật , vậy mà cứ bắt vứt đi . Ngu sao bỏ , để đó còn thỉnh thoảng đem ra phá chứ .
Buổi chiều chủ nhật cũng không gọi là yên ả khi lão Tùng xuất hiện với cái mặt bánh bao :

- Nói chuyện một chút nha Thư !

- Có việc gì thế anh ?

- Anh Lân giận anh rồi - Giọng ỉu xìu của lão làm tôi trố mắt lên nhìn nhưng nhanh chóng hất đầu ra hiệu vì Liên đang cố tình nghe lén , chắc lão cũng nhận ra nên nói nhanh - Vậy cuối giờ nhé .

Chỉ vì vẻ mặt buồn thảm của lão mà hôm nay tôi làm việc đầu óc trôi đi đâu mất ấy . Cuối giờ tôi thản nhiên vào thẳng phòng lão vì bác Nga có việc đã đi ra ngoài . Vừa thấy mặt tôi , mắt lão sáng rực như nhìn thấy vị cứu tinh :

- Tan giờ rồi hả Thư ? Anh chờ mãi .

- Anh làm gì mà anh Lân giận ? - Ngồi xuống ghế tôi vào thẳng vấn đề .

- Anh…

- Anh không nói thì em sao làm quân sư được chứ - Nhíu mày , tôi giục khi thấy vẻ ngập ngừng của lão – Hay tại món quà em chọn giúp anh ?

Mặt lão xụ ra trông rất dễ thương :

- Không ! Anh Lân rất thích món quà đấy , nhưng …- Lão gãi gãi đầu đầy vẻ khổ sở - Tối qua diễn ra vui vẻ , nhưng đến nửa chừng thì gặp người yêu cũ của ảnh nên…

- Anh đã ghen vô vớ phải không ? – Tôi cắt ngang không cho lão nói tiếp - Trời ơi ! Hiện tại thì không quan tâm , lại muốn trở về qua khứ ư ?

- Không phải thế - Lão lắc đầu như rất khó nói - Chỉ là… không hiểu sao lúc đó anh lại thế nữa ? Giờ anh Lân giận vì anh không tin vào tình yêu của ảnh . Em bảo anh phải làm sao đây ?

Nhìn con mắt chờ đợi , tôi chỉ muốn mắng cho một trận . Điên hết cỡ , ai đời lại đi ghen với quá khứ . Thở dài , tôi hỏi thật lòng :

- Sao lại nói với em ? Không sợ em phao tin đồn nhảm hả ?

- Giờ còn nói việc này ? Thì em là người duy nhất biết chuyện bọn anh , em lại là người tốt và …- Đột nhiên lão vò đầu bứt tóc - Phải làm gì để ảnh hết giận đây ? Cả đêm hôm qua và sáng nay anh đã liên tục gọi điện nhưng ảnh không chịu bắt máy .

- Thì anh đến thẳng nhà !

Khuôn mặt lão chuyển sang màu đỏ , kèm theo là giọng ấp úng :

- Anh không biết nhà .

- Gì ? Yêu nhau mà anh không biết nhà ảnh ? – Tôi hét lên nhưng vội vàng vặn nhỏ volum - Đừng nói là từ trước đến nay đi chơi toàn anh Lân qua đón nha ?

- Thì thế , có việc gì anh Lân cũng làm hết nên anh …

- Vậy ảnh giận anh cũng không oan - Ngả người vào ghế , tôi buông thõng một câu – Anh bị thế là đáng !

Trợn mắt lên lão ngó tôi lom lom :

- Này này , kể Thư nghe không phải để nghe mắng nha . Nghĩ cách gì giúp anh đi !

- Thân làm thân chịu - Đứng lên dứt khoát , tôi bước về phía cửa không thèm nhìn lão một cái - Từ giờ đến mai hy vọng anh tự ngẫm ra . Yêu nhau mà không biết quan tâm đến tâm trạng sở thích cuộc sống của nhau thì vứt .
.
.
_________________
.
..
Bạn vừa xem xong Chương II của bộ truyện "Cầu vồng". Nếu bạn đã đọc hết chương II một cách nghiêm túc, chắc chắn bạn sẽ có rất nhiều cảm xúc - suy nghĩ trong tâm trí bạn. Còn chờ gì nữa, bạn hãy lưu lại vài dòng nhận xét - cảm nhận của mình vào mục "Cảm nhận" ở phía dưới để chúng ta cùng nhau giao lưu - chia sẽ cảm xúc nhé.
.
.
Tiếp theo chương III


0 Cảm nhận - Nhận xét:

Post a Comment