Chuyện tình New York - Chapter 01 - 03
Chuyện tình
Lời người viết
Dịu êm, ngọt ngào, thơ mộng, đó là nửa đầu của câu chuyện, và có nhiều người chỉ thích đọc đến đó. Dữ dội, ồn ào, đau khổ, tuyệt vọng, và hồi sinh, đó là nửa sau của câu chuyện.
Khác với những tác phẩm được xuất bản ngoài kia, tôi là một người ngoại đạo, tôi không phải là nhà văn, tôi chưa có tác phẩm văn học nào trong quá khứ để mọi người biết đến. Vậy nên, trong "tác phẩm" của tôi cũng không có những từ ngữ "chuyên nghiệp"; những gì bạn đọc được chỉ là một kiểu "tự truyện" nhẹ nhàng, có chút ngô nghê của một người thích viết blog mà thôi.
Khi bắt tay vào viết câu chuyện này, tôi rơi vào một thời kỳ khủng hoảng nhẹ. Bế tắc về công việc, bạn bè, tiền bạc, đen đủi rớt liên tiếp lên đầu. Tôi có một công việc mà nhiều người mơ ước và đã tốn bao công sức để đạt được nó, nhưng tôi nhận ra nó không phải là sự lựa chọn đúng đắn! Tôi có người bạn thân vì đôi chút ích kỷ mà "lãng quên" mất mình. Tôi có một khoản nợ từ trên trời rớt xuống mà tôi thôn thở không biết trả bằng cách nào… cứ thế cứ thế… Tôi ngồi một mình, lần giở lại cuốn nhật ký xưa kia, những kỉ niệm của một thời chưa có blog, những kỉ niệm mà tôi nghĩ rằng người khác sẽ không bao giờ được biết.
Tôi buồn, và tôi quyết định phá lệ. Tôi viết!
Và khi đã bắt tay vào những dòng chữ đầu tiên, tôi vẫn không biết mình định viết đến đâu? Tôi chỉ viết như một cách để quên đi những rắc rối mình đang gặp phải mà thôi! Nhưng rồi cảm hứng ào đến, càng viết, càng hứng thú, có lúc vui, có lức ứa nước mắt, có lúc buồn vô hạn, và có lúc nhớ… nhớ đến mênh mang!".
Đã có lúc tôi muốn dừng lại, khi những gì êm ả sắp đi qua, tôi sợ "độc giả" của mình sẽ bị sốc, những ấn tượng hay ho họ dành cho câu chuyện của tôi sẽ bay mất. Tôi cũng e ngại, liệu có cần phải kể hết cho tất cả cùng biết hay không? Câu trả lời là có, vì câu chuyện đã bắt đầu lan đi ngoài tầm kiểm soát, mọi người rỉ tai nhau để đọc, những lời comment, khích lệ, nhưng hơn tất cả, là những lời cảm ơn. Vì nhũng lời cảm ơn ấy, tôi không thể dừng câu chuyện của mình lại giữa chừng.
Có người hỏi tôi, đấy là chuyện riêng, tại sao lại dám chường lên cho thiên hạ biết hết như vậy? Tôi trả lời rằng, nếu đã đọc, chẳng ai coi đó là chuyện của một cá nhân nào đó, mà như một câu chuyện, một bài học cuộc sống thú vị mà mọi người muốn được sẻ chia cho nhau. Điều này được chứng minh bằng những lời cảm ơn và dòng tâm sự của độc giả gửi đến cho tôi, những con người mà tôi chưa bao giờ biết tên biết mặt. Họ nói rằng, nhở câu chuyện tình yêu này mà họ yêu cuộc sống lên bao nhiêu, bản lĩnh lên bao nhiêu, có lẽ đó là phần thưởng lớn nhất mà tôi nhận được khi quyết định viết tiếp!
Tác phẩm của tôi chỉ là một dạng tự truyện, không phải là một tác phẩm văn học. Câu chuyện thế nào là tùy sự khen chê và cảm nhận của mỗi người, nhưng trong đó chỉ có những câu chuyện và bài học cuộc sống thực tế tôi cóp nhặt và muốn chia sẻ. Và mặc dù tôi tự nhận là đang kể một câu chuyện thật, nhưng lại có những tình tiết "hoàn hảo đến khó tin", hệ quả là rất nhiều người hỏi tôi câu chuyện này thật đến bao nhiêu phần trăm? Lúc đầu tôi cũng định phân bua, thanh minh đấy, nhưng về sau tôi nghĩ lại và phát hiện ra mình chẳng thích câu hỏi này chút nào! Vẫn biết bạn tò mò vì câu chuyện của tôi, nhưng chẳng có gì thỏa mãn mọi sự tò mò đến tận cùng là tốt hết, và bạn cũng không cần phải biết, bạn chỉ cần biết, bạn thích đọc nó, cảm thấy thích nó, có những hiệu quả tích cực thực sự cho cuộc sống của bạn, vậy thôi!
Có lẽ cũng không cần phải ngồi mất thời gian phân tích tác phẩm vì sao nó "ăn khách", nó thật tới đâu, bắt bẻ từng chi tiết một? Nó là một tác phẩm mang lại niềm vui cho những người yêu thích nó, hãy để nó được như vậy đi!
Có một số nhà sách đã đề nghị xuất bản câu chuyện của tôi khi tôi vẫn đang tiếp tục những phần tiếp theo trên blog của mình. Nhưng cuối cùng tôi đã chọn công ty sách Domino, một công ty sách mới thành lập từ đầu tháng Tư vì sự năng động và sáng tạo trong cách làm sách của họ, vì công ty đã làm tất cả những gì có thể để cuốn sách ra đời theo đúng như ý tưởng của tôi.
Và tôi hài lòng, cuốn sách đã ra đời nhưng không theo một cách bình thường như bao cuốn sách khác. Nó có thêm một đĩa âm thanh (đọc trích những đoạn hay nhất của câu chuyện đi kèm với giọng hát và phần nhạc do chính tôi lựa chọn). Ngoài ra còn có những bức tranh minh họa của các bạn hâm mộ vẽ theo đúng ý tôi thích.
Tôi đã trải qua những kỷ niệm thật thú vị khi làm cuốn sách, khi hàng tối được ngồi nghe bạn tôi đọc sách để ghi âm, được ngồi "sáng tác" những kịch bản nhạc nền, được bạn đánh piano, guitar và tự mình hát "minh họa" cho câu chuyện. Tôi chỉ muốn chia sẻ hết mọi sự thú vị của mình qua cuốn sách này.
Tôi muốn đó là một tác phẩm tổng hòa của "thương hiệu" Hà Kin như mọi người đã biết đến thời gian qua, như là một món quà dành tặng cho những người đã yêu mến tôi.
Tôi chúc cho tất cả những ai đọc câu chuyện của tôi sẽ yêu đời và bản lĩnh hơn thật nhiều trong cuộc sống!
Cuối cùng, tôi xin giá lời cảm ơn tới anh Lê Khánh Duy, Giám đốc công ty sách Domino, tới hai nhạc sĩ - biên tập viên âm nhạc Đặng Trần Văn và Đặng Trần Thi, tới chị Trần Kim Thanh, biên tập viên của Vietnamnet, tới hai cô bé đã tặng tôi những bức tranh minh họa, và tất cả những người bạn, những độc giả đã đọc, giúp đỡ và chia sẻ với tôi câu chuyện này!
Phần 1:
Chuyện tình tôi, giống như bao người, giờ xa tít giữa ngàn khơi, mà xanh thắm những cơn mưa lòng tôi.
Tôi đã gặp anh thật tình cờ. Tình cờ anh đến…
Đáp vào Macy, lúc đó dự định mua một cái mascara hiệu Este Lauder, cũng khá đắt những tiền nào của nấy. Đảo qua gian hàng rực rỡ đủ màu trong khu mỹ phẩm, dừng lại, cầm lên, và mua rất nhanh gọn. Bất ngờ nhìn qua sau gương, một khuôn mặt đàn ông cực kỳ hấp dẫn khiến tôi không thể nào không quay ngoắt lại nhìn.
Một anh chàng khá cao ráo, khuôn mặt lai giữa Á Đông và phương Tây, thậm chí cả nét của Mỹ La Tinh nữa, tóc dài, râu quai nón, đôi mắt, và cả cái miệng, tuyệt đẹp.
Thật vô duyên, nhưng tôi không thể không ngoái lại nhìn, vì hiếm khi tôi thấy một người đẹp trai tới như vậy. Và chúng ta, chẳng ai nỡ bỏ lỡ một cơ hội được thỏa mãn đôi mắt mình như vậy… đúng không nhỉ?
Thực sự, cũng có lúc tôi nhìn thấy nhiều người đẹp trai trên đường phố hay đâu đó, nhưng đôi khi tôi kiêu hãnh không thèm ngoái lại nhìn. Vì tôi nghĩ rằng, những người như vậy cứ nghĩ mình quan trọng lắm, chắc ai cũng phải nhìn ngắm họ? Tôi không thèm? Nhưng anh thì khác, lần đầu tiên, tôi nhìn, và nhìn thẳng vào mắt, chắc cũng phải vài giây tôi mới bối rối ngước ra chỗ khác, một hành động không thể kiềm chế. Và khuôn mặt tôi thoáng đỏ, hình như thế?
Tôi cũng liếc thấy hình như có nụ cười từ phía đó, cười vì hãnh diện hay vì cười đểu, tôi không rõ nữa. Chỉ thấy mình thật vô duyên và thú nhận rằng, có lúc cũng phải gục ngã trước cái đẹp mà thôi. Vậy nên, tôi nhanh chóng quay ra thanh toán chiếc mascara rồi chuồn lẹ. Tất nhiên tôi cũng chả phải là người duy nhất ngắm anh, ngay cô bán hàng cũng vừa bán hàng cho tôi, vừa nhìn anh hau háu!
Tôi vừa lang thang trong Macy, vừa nghĩ về người đàn ông đó. Cứ như xoẹt điện vậy, tôi không nghĩ rằng có thể có lúc tôi bị "tiếng sét ái tình". Tôi chỉ tự an ủi rằng: "Đó là một người đàn ông quyến rũ, cả tỉ cô nhìn thấy anh ta thì cả tỉ cô bị xoẹt như vậy", mình chỉ là ham hố "đẹp trai" mà thôi. Thực ra ngay cả những lúc tôi gặp được một cô gái xinh đẹp, tôi cũng ngẩn ngơ khá lâu. Vì sao, vì tôi ghen tị với sắc đẹp của họ! Và với anh, tôi cũng thoáng ghen tị, ghen tị vì giá như anh ta sẽ là người đàn ông của mình (có vô duyên không thế?
Tôi đọng thêm một lời thắc mắc. Anh là chủng tộc gì vậy nhỉ, tại sao lại cuốn hút tới như thế?
Quả thật, cũng không dễ dàng quên một người quá ấn tượng như vậy. Dẫn tới hệ quả cứ mỗi lần đi qua phố 34, mà liếc thấy bách hóa Macy s là lòng lại bồi hồi, ngắm nghía đâu đó, biết đâu tôi lại gặp được anh ta nhỉ? Thật là dở hơi!
Tôi tin vào duyên số, và đúng là duyên số. "Có duyên ở chân trời cũng sẽ gặp, vô duyên ở trước mặt cũng như không". Quả thật, có những người tôi đối mặt hàng ngày hàng giờ hay một thời gian dài, thậm chí có lúc nghĩ tới một cái gì đó "xa hơn", nhưng rồi tôi và họ chả bao giờ đi tới đâu. Có những người, khi gặp một lần, nhưng là duyên số của ta, để rồi dù người ấy ở đâu, người ấy cũng sẽ trở về bên ta. Nhưng ngay lúc đó, tôi không nghĩ, và cũng không dám nghĩ, rằng anh sẽ là duyên số của tôi, cho tới khi chúng tôi đã chạm mặt nhau trên tàu điện ngâm…
Cả anh và tôi cùng nắm chung một cái cột trong tàu mà không biết, cho tới khi tôi ngẩng mặt nhìn lên, bốn mắt chạm nhau. Có lẽ ánh nhìn của tôi nó kỳ lạ lắm, chỉ có anh mới tả lại được cho tôi biết mà thôi. Tôi chỉ biết, hình như nhãn cầu của tôi mờ đi, vì lúc đó tôi… nhìn không rõ nữa, nguyên nhân có thể là do nhịp tim đập hối hả nhanh gấp mười lần bác sĩ cho phép!".
Và tôi lại thấy anh mỉm cười! Một nụ cười có cả thế giới hạnh phúc chứa chan trong đó. Có lẽ cả đời này rồi tôi sẽ chẳng thể nào quên được khoảnh khắc ấy?".
Phần 2:
Lúc đó, ý nghĩ trong đầu tôi, đó là "phải làm quen cấp tốc đừng bỏ lỡ cơ hội, phải bắt lấy anh ấy…" Càng nhìn cận mặt, tôi càng ngất ngây bởi cái vẻ đàn ông "xù xì", (vì bộ râu quai nón cho dù đã mờ hơn hôm trước) của anh. Thú thực, bây giờ nghĩ lại tôi không nhớ lúc đó mặt tôi đã đỏ cỡ nào và tôi đã ăn nói ngốc nghếch ra sao nữa.
Tất nhiên, câu tiếp theo, không nằm ngoài dự đoán: "Anh đã nhìn thấy em ở đâu đó rồi đúng không?". "Trông em quen lắm?" Và tôi cũng trả lời: "Tôi cũng cảm thấy thế, tôi đã thấy anh ở đâu đó rồi". "Ở đâu?" là thế nào, là tôi biết tỏng "ở đâu" là ở đâu rồi, nhưng lòng kiêu hãnh lại làm cho tôi ra vẻ là một kẻ không mấy quan tâm. (Nhưng tôi biết tôi không che giấu nổi cảm xúc của mình).
Và cả hai cùng cười, kiểu cười "Ừ, tôi biết tỏng đã nhìn bạn ở đâu rồi". "Em có một đôi mắt rất đặc biệt! Chúng có năng lượng rất mạnh!". "Thật á? Tại sao?". "Vì chúng làm anh đau đớn". Lại điện chạy xoèn xoẹt trong người. Tôi cũng biết mình có một đôi mắt khá đặc biệt, nhưng ít khi tôi tận dụng "năng lượng" của nó để phục vụ cho những lợi ích riêng, chẳng hạn như… liếc trai. Và từ giây phút đó, tôi hiểu đôi mắt mình đã làm được một việc quá có ích. Có thể anh đã bị cuốn hút bởi ánh mắt của tôi, có thể lắm chứ, cho dù tôi đã không cố ý?
"Làm anh đau ư? Tại sao có thể thế được?". "Nói cho em biết nhé. Đừng bao giờ nhìn thẳng vào mắt của người khác, em sẽ làm họ đau đớn đây em biết không?".
"Tại sao cơ? Nghe khủng khiếp quá?".
"Em đã làm anh đau".
Anh nhanh chóng chặn câu nói có vẻ đầy hờn dỗi mà lại rất "tự hào" của tôi ngay lập tức. Và tôi cười đầy sung sướng:
"Giờ đây anh đang đổ lỗi cho em vì sự đau đớn của mình sao?".
"Anh đổ lỗi đấy!"
Lúc đó, cảm giác tự hào thật sự, và hạnh phúc nữa. Vì dường như cái người tôi nghĩ đến lâu nay cũng đã nghĩ đến tôi và tôi đã gặp được người ấy. Có thể ông trời (hay đôi mắt?) đã cho chúng tôi đến với nhau, thì sao?
"Anh có thể biết được em là người nước nào không? Em có sinh ra ở đây không?"
Oà, tôi chưa kịp hỏi anh là người nước nào, thì anh đã hỏi tôi. Chứng tỏ, anh có đầy những thắc mắc trong đầu y như tôi thắc mắc về anh vậy. Nói sơ qua về cái ngoại hình của tôi khi ở nước ngoài, tôi rất thích thú khi mọi người ở đây hỏi tôi về quốc tịch. Ai cũng thấy tôi châu Á nhưng da lại nâu nâu, miệng rộng, môi dày, mắt khá to và nâu, khác xa với những cô gái châu Á rất giống nhau ở đây. Những cô gái Tàu và Việt đều có một ngoại hình chung: tóc dài ngang lưng, da trắng, nhỏ nhỏ xinh xinh. Các cô Hàn thì nhìn rõ hẳn, mắt một mí, cao ráo. Nhật thì bụi phủi và bé nhỏ.
"Trung Quốc à?
"Không thể".
"
"Thái? Có thể, anh đoán thế. Đúng rồi, em là người Thái, à mà không…"
Anh cứ đứng đoán như vậy khiến tôi cười như một đứa trẻ đang được cho ăn kẹo. Tôi vừa cười vừa tự hào, vừa chợt lo, cái bến tôi sắp phải xuống cũng còn không lâu nữa. Tôi quyết định, anh xuống đâu, tôi sẽ xuống đó.
Mặc dù hôm đó tôi có một cái hẹn ăn trưa với một ông luật sư và tôi cũng chả có di động để báo lại cho ông ta.
Và tàu đã đi qua cái bến tôi cần xuống. Tôi đánh liều hỏi anh rằng khi nào anh sẽ xuống? Anh hỏi lại tôi khi nào tôi sẽ xuống? Thật ngại quá đi, chẳng lẽ nói với anh rằng cái bến tôi cần đến, nó đã qua được một lúc rồi. Tôi đành nói dối rằng tôi đang đi chơi lang thang, muốn xuống lúc nào cũng được. Cũng dở hơi phết, vì rõ ràng ngày đó bão tuyết cũng mịt mùng lắm, vừa lạnh vừa âm u, không có việc chả ai hâm ra khỏi nhà cả. Anh bảo hai bến nữa sẽ xuống, anh (cũng) đang có một cuộc hẹn ăn trưa với mấy "đối tác". Tôi chưa rõ lắm anh làm nghề gì? Và vì tôi không chịu nói cho anh biết tôi là người "từ đâu đến", nên anh cũng không chịu nói cho tôi biết anh là "chủng tộc" nào. Có khả năng không phải là công dân sinh ra ở Mỹ, vì tiếng Anh của anh có pha tạp chút Tây Ban Nha. Tôi đoán anh có nguồn gốc Tây Ban Nha gì đó, và phải có cả châu Á, vì nét châu Á trên khuôn mặt anh không lẫn đi đâu được. Đặc biệt là lông mày rậm và râu quai nón, rất đặc trưng của người Nhật.
Đặc điểm tôi nhớ mãi về anh, cho tới tận bây giờ, vừa nhớ, vừa vô cùng thích thú mỗi lần nghĩ đến, đó là mỗi khi anh nói, anh lại cúi xuống, nhíu lông mày và phì cười. Điều đó cuốn hút không tả nổi. Tôi đang được nói chuyện với một người đàn ông quyến rũ đến khó tin. Và thế rồi tôi bắt đầu hoang mang khi bến anh cần xuống đã sắp tới. Tôi có nên xuống cùng không? Có nên hỏi số điện thoại không? Anh đã có người yêu chưa nhỉ? (chắc chắn là phải có rồi chứ). Tôi muốn hỏi quá, nhưng thú thực trong cuộc đời tôi chưa bao giờ làm những việc như vậy cả. Tôi bắt đầu thấy cuống quít, và chợt tặc lưỡi. Với người đàn ông này, với cơ hội hiếm hoi này, tôi sẽ cho mình cái quyền được điên trước anh ta!
Có thể tôi đã đúng, vì từ giây phút quyết định để "điên" đó, tôi đã chuyển vào cuộc đời của mình cả một thời yêu thương và dữ dội…
Rồi cái bến đó cũng tới. Tức thật, sao họ "nghĩ" ra cái tàu điện ngầm chạy nhanh thế, câu chuyện chỉ vài câu ngắn ngủi mà đã phải dừng lại. Cửa mở, gió lạnh ùa vào từ phía đường tàu đối diện khiến tôi hắt xì liên tiếp hai cái "Chúa phù hộ cho em", anh lại phì cười. "Cảm ơn anh?".
"Em có xuống cùng anh không? " Anh đã hỏi vậy.
"Vâng, thì xuống, em đang đi lang thang mà".
Tôi cười, nhún vai và bắt đầu ngập ngừng.
Có lẽ tôi đã cố tình ngập ngừng, tôi chờ một tín hiệu "giữ liên lạc" từ phía anh.
"Số điện thoại của em là gì? Em có số di động không?"
Thở phào kín đáo một cái. Tôi lắc đầu rằng tôi chỉ có số điện thoại nhà, và có thể… thêm địa chỉ email nữa. (Hồi đó cái gì tôi cũng giao lưu qua email, chưa biết chát, và hôm nào tôi cũng check mai).
"Tốt, thế thì cho anh số nhà và email của em đi". Tôi lại lúng túng vì tôi chả đem theo tờ giấy hay cái bút nào cả, đi ăn trưa mang theo mấy cái đó làm gì.
Tôi hỏi anh có giấy tờ không và anh rút ra một cái card, nói rằng đó là số điện thoại của anh. Thật tiếc là lúc đó anh chỉ có một cái card và không bút. Mà anh dường như rất vội vã, tôi không dám làm phiền lâu. Quyết định để anh đi mà không kịp kiếm ra cái gì viết số điện thoại hay email của mình cho anh. Nhưng dù sao tôi đã có cái card của anh!
"Gọi hoặc email cho anh số điện thoại của em nhé? Ok? Anh phải đi đây. Gặp lại em nhé, "Đôi mắt làm đau".
Và rồi anh nhanh chóng đi mất. Tôi cũng hơi hụt hẫng, nhưng một chút xíu thôi, còn thực ra tôi vô cùng sung sướng. Cảm giác bất ngờ vẫn còn nguyên xi, cứ như mình vừa nằm mơ tỉnh dậy vậy. Tôi ngắm nghía chiếc card, chợt nghĩ, nếu mà gió đường tàu thổi bay mất cái card này, thì chắc tôi sẽ lao theo bắt mất! Anh tên là Ryan, và không sai khi có một cái họ rất đặc trưng của Tây Ban Nha, đang là trợ lý cho một trung tâm nha sĩ tư nhân. Có thể anh ta còn đang đi học đại học, tôi nghĩ thế.
Lúc này, hơi "tỉnh tỉnh", tôi mới nhớ ra ông luật sư đáng kính nọ. Kể thì cũng hơi muộn, nhưng rồi tôi quyết định đi ngược lại tìm gặp ông ta. Tôi cũng đói lắm rồi, vì dậy muộn và chưa ăn uống gì cả. Tôi định bụng nếu không gặp ông ấy, tôi sẽ mua một miếng bánh pizza thật to rồi chui vào
Chờ tàu đi ngược lại thật là lâu. Tôi đang ở quận Queens, trong khi tôi hẹn ông luật sư tận bên quận
Đứng trên tàu, một tay nắm cột, một tay cho vào trong túi, mân mê cái card, và tôi bắt đầu suy nghĩ… lung tung. Liệu anh ta có người yêu chưa nhỉ? Mà có thì cũng kệ, biết đâu anh ay thích mình thì sao? Không làm người yêu thì làm bạn vậy. Rồi tôi thậm chí nghĩ xa hơn nữa, rằng chúng tôi mà có mối quan hệ gì, thì tôi sẽ buồn lắm, vì tôi chỉ được ở đây có vài tháng, tôi sẽ phải trở về Việt Nam để hoàn thành nốt năm cuối đại học. Nhưng rồi tôi tặc lưỡi, theo kiểu: "Chả biết ngày mai sẽ ra sao, mà có ra sao cũng chả sao". Cứ tận hưởng niềm vui kỳ diệu trước mắt này đi đã.
Xuống bến, tôi mò ra được văn phòng của ông luật sư trên phố 23. Lúc bấm tín hiệu từ dưới lobby, tôi cũng hơi lo không có ai trả lời, ngại thật đi. Ông luật sư hẹn tôi qua email. Tôi và ông ta tình cờ gặp nhau trên đảo
Chợt nghĩ bây giờ ông ta có đón tôi, tôi cũng không có tâm trí mà nói chuyện về luật. Cuối cùng cũng có tiếng trả lời, giọng phụ nữ, chắc là thư ký:
"Đây là văn phòng của Laytol, tôi có thể giúp được gì?"
"Tôi muốn gặp ông Lay ton".
"Ông ấy đã ra ngoài ăn trưa. Cô có hẹn với ông ấy không?"
"Có tôi có hẹn".
"Vậy cô hãy cho tôi biết tên của cô đê tôi gọi cho ông ấy".
"Nói với ông ấy tên tôi là Hà Kin, K-I-N".
Tôi bắt đầu thấy ngại quá, vì mình đã đến muộn, mà đây thì không phải là Việt
"Ông ấy nói sẽ gặp cô vào hôm khác".
"À vậy à, cảm ơn chị!".
Thôi chả sao, đằng nào cũng là lỗi tại tôi và đằng nào tôi cũng không có hứng cho lắm. Vì tôi đã sẵn sàng đánh đổi cuộc hẹn này để bắt lấy một cơ hội lớn lao như thế kia cơ mà! Vậy thì, đi ăn bánh pizza và vào
Mua được cái bánh, nhảy lên tàu F. Chả lẽ ăn trước đông người, nhưng mà rồi cứ vô tư như thế, mà cũng chẳng ai quan tâm. Tôi cũng chả quan tâm, tôi đang vui!
Về đến nhà, việc đầu tiên là tôi giành máy với ông em của mình để ngồi đánh email "tạ lỗi" với ông luật sư.
Và có một điều bất ngờ xảy ra, thật chả hiểu ra làm sao nữa. Tới khi đọc lại cái mail của ông ta và reply, tôi mới phát hiện ra… tôi đã đi gặp ông ta nhầm ngày. Thực sự ngày mai mới là ngày chúng tôi hẹn ăn trưa. Tôi ngẩn người ra một lúc, và phá lên cười ầm ĩ khiến thằng em tôi tưởng tôi bị chạm mát. Tôi cười sung sướng, vì nhờ sự đãng trí vô duyên này mà tôi đã gặp được anh. Mọi người có thấy sự việc hơi kỳ lạ không? Chả lẽ nói rằng đó không phải là duyên số?
Cười chán chê như một đứa dở hơi, tôi mới thò tay vào túi lấy card của anh ra, định xem lại địa chỉ email.
Nhưng mà, biết sao không? Tôi đã sầm mặt lại khi lục cả hai cái túi áo lông không thấy cái card đâu. Trời ạ, nó ở đâu? Tôi chỉ để ở trong hai cái túi áo lông thôi mà, hay là do tôi đeo găng tay, lúc móc tiền ra trả bánh tôi đã làm rơi mất mà không biết? Gì chứ cái tính bất cẩn và đãng trí của tôi, tôi hiểu quá rõ! Nhớ lúc đó trả 4$, tôi cầm theo 20$, tôi được trả lại một tờ 10$, một tờ 5$ và một tờ 1$, tiền vẫn còn nguyên. Nhưng mà lục khắp hai túi không thấy cái card đâu cả, chỉ có đám tiền đó thôi. Tôi đã muốn òa khóc rồi đấy, muốn lao xuống dưới nhà ra ven sông đứng khóc, và… hét, và… tức? Ý nghĩ đầu tiên, hay là quay lại cái chỗ bán pizza xem có phải nó rơi ở đó hay không nhỉ?
Và tôi đứng dậy mặc lại quần áo, ra bến tàu. Rối bời? Tiếc, tức?
0 Cảm nhận - Nhận xét:
Post a Comment