Yêu & được yêu – Chap 05
CHƯƠNG V
“Dương tính”
“Nhiễm trùng không triệu chứng…những người nhiễm HIV sẽ trải qua một thời kỳ không có biểu hiện bất kỳ dấu hiệu hay triệu chứng nào liên quan đến nhiễm HIV . Thời kỳ này có thể kéo dài và thay đổi trung bình từ 5 đến 10 năm , tuỳ thuộc thái độ và cách sống , cách sinh hoạt cả người bệnh… Nhiễm HIV là nhiễm suốt đời cho đến khi phát triển thành bệnh AIDS …”
“Tôi nghĩ thời gian gần đây do anh sử dụng heroin nên quá trình phát triển bệnh tăng nhanh , biểu hiện qua các triệu chứng :sốt và tiêu chảy kéo dài hơn tháng mà không giải thích được , kèm theo rét run , ớn lạnh và mồ hôi về đêm…Vâng , ho dai dẳng hay sưng hạch cũng là một trong các triệu chứng”
Lời bác sĩ vang lên theo từng bước chân Khoa , anh thấy nặng nề như đeo theo hàng tấn cảm xúc rối ren của sự bấn loạn . Rất muốn phủ nhận lời nói đó , muốn hoá tro bản kết quả xét nghiệm tàn nhẫn kia nhưng Khoa có thể làm gì khi xét nghiệm lần thứ hai vẫn ra “dương tính” ?
Sau khi đưa vào bệnh viện , Thạch vẫn chưa tỉnh lại , các bác sĩ quyết định làm vài xét nghiệm vì không tìm ra nguyên nhân . Lúc cậu ta tỉnh cũng là lúc cô y tá đến lấy thêm máu . Thạch ngơ ngác trước ánh nhìn của cô ý tá , cậu ta khó chịu đòi về , không muốn vì lý do vớ vẩn mà tốn tiền nằm viện . Khoa hết năn nỉ rồi doạ nạt , cuối cùng mới thuyết phục được cái tên cứng đầu ương bướng đồng ý nghe xong kết quả xét nghiệm.
Khoa cũng nghĩ đó chỉ là các bác sĩ tận tâm với công việc nhưng không ngờ khi được mời gặp riêng…
Thạch lao ra khỏi phòng , nước da cậu ta tái ngắt , đôi mắt không còn màu đen cương trực , nó giờ đây chứa đựng vô vàn tâm trạng không để người khác đọc thấy . Khoa đuổi theo giữ lại vội vàng , chính cái kéo tay làm anh giật mình buông lơi . Mắt Thạch gồm nhiều mảnh vụn tách ra , long lanh , nhìn Khoa như không nhìn , ánh mắt làm anh liên tưởng đến đêm đen nơi nghĩa trang với làn khói âm u của xác người mới chôn . Anh biết người con trai trước mặt đang trong trạng thái sốc , khuôn mặt muốn ngất nhưng đôi chân vẫn bước đều chậm chạp không sức sống . Cậu ta cứ bước , không chủ đích , không quan tâm , các giác quan đã biến mất khỏi con người này , mọi vật đối với Thạch dường như không thực và kỳ dị . Nhất là khả năng tiếp thu thông tin xung quanh là rất thấp , biểu hiện ở việc mấy lần Khoa nhanh tay giữ kịp nếu không cậu ta đã làm mồi cho những chiếc xe phóng nhanh vượt ẩu . Những lúc đó anh muốn nói một lời , dù là lời khách sáo , muốn ôm cơ thể mềm mại vào lòng , tuy nhiên ánh nhìn đớn đau vô hồn làm anh bất động . “Tại sao điều này lại xảy ra với Thạch???” , Khoa tự hỏi mà không tìm ra câu trả lời . Cậu ta đã làm gì để ông trời nhẫn tâm đầy đoạ đến chỗ khốn cùng . Ban cho cậu ta một kiếp sống , nhào nặn trong vô vàn nỗi đau , có những lúc tưởng chừng buông xuôi trước cơn vật vã thiếu thuốc nhưng con người đầy nghị lực đã cố gắng vượt qua được , anh cứ nghĩ sau thử thách gian truân thì hạnh phúc sẽ mỉm cười . Nhưng không , Thạch lại bị ném vào con đường không có cửa ra , một con đường mà y học đến bây giờ vẫn bó tay .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Dậy ! Dậy đi ! Sáng bảnh mắt rồi Khoa – Bàn tay nóng ấm của ai đó chạm vào bả vai trần lay thật mạnh , Khoa giật mình mở đôi mắt lèm nhèm gỉ vàng – Vào rửa cái mặt mèo rồi chở tôi đi ăn sáng .
Một nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt vuông vức tỉnh táo , nắng chan hoà trong mái tóc xoăn , ve vuốt gò má làm bừng lên sức sống mạnh khoẻ . Thạch đang đứng cạnh giường , mắt lấp lánh nhiều tia sáng trắng , Khoa hoàn toàn bất ngờ trước biểu hiện có phần tích cực trái ngược hôm qua . Từ lúc nhận kết quả xét nghiệm , Thạch đi hết phố này sang phố kia , bất cứ đâu cũng chứng kiến tâm hồn đang chết dần chết mòn của cậu ta . Khi màn đêm giăng mọi nẻo đường , cơ thể mệt mỏi dừng trước cửa nhà , Khoa đau đớn nhìn ánh mắt đờ đẫn mà lòng muốn khóc …
- Mặc cái này nhé - Thảy chiếc sơmi sọc đỏ đun cho Khoa , giọng Thạch đều đều , đôi mắt đen chiếu thẳng vào anh – Bác sĩ chắc chắn đã nhầm . Điều đó không thể xảy ra được , tôi cảm thấy cơ thể khoẻ mạnh lắm cơ mà . Chúng ta đến bệng viện xét nghiệm lại nhé .
Hàng tấn nặng như đá đè chặt tim Khoa , nhói buốt từng mạch đập . anh biết cậu ta đang chối bỏ sự thật , đây là cách vô thức để bảo vệ bản thân khỏi những đe doạ do AIDS tạo ra . Khoa cũng muốn tin chỉ là sự nhầm lẫn , nhưng hai lần xét nghiệm , hai lần lấy máu đều ra một kết quả , liệu anh có nên hy vọng vào tình thương hoặc lòng vị tha của ông trời không ?
- Ông cũng nghĩ vậy phải không ? Phải không ? – Trong lúc mải suy ghĩ , Khoa không hay Thạch đã ngồi bên giường từ lúc nào , bàn tay lay mạnh đầy run rẩy – Tôi không quan hệ bừa bãi , không tiêm chích , không làm bất cứ việc gì dính đến máu me , vậy làm sao có thể nhiễm sida , đúng không ? Ông nói đi Khoa !
Anh nhìn đôi mắt đen không màu của sự sống , nó tối và chết hoàn toàn cảm xúc , chỉ còn duy nhất ánh sáng của hy vọng mỏng manh . Đôi môi nhợt nhạt vẫn run run hối thúc anh gật đầu đồng ý nhận định :
- Ông cũng tin như vậy đúng không ? Cũng tin một người khoẻ mạnh , có lối sống lành mạnh thì con sida , HIV sẽ không bám vào phải không ? Phải không Khoa ?
Anh muốn ôm chặt cơ thể hoà trong nắng sớm , muốn ghiền nát cánh môi chực trào bật khóc , muốn truyền toàn bộ yêu thương sâu thẳm sang người con trai bất hạnh trước mặt . “Trời tàn nhẫn kia , hãy trả lại cho cậu ta thứ mà ông đã bố thí cho người đời ngay từ lúc sinh ra , đó là sự sống của một con người” , nhưng trời già ác độc không trả lời Khoa , chỉ có giọng nói ấm áp khàn đặc của người khóc nhiều vang lên nơi cửa :
- Bác mua thức ăn trưa cho hai đứa rồi đây .
Cánh tay Khoa không còn bị lay mạnh , hơi ấm với chút mồ hôi ẩm vẫn đọng lại đầy lưu luyến , Thạch buông lơi bàn tay rồi quay lại nhìn bà Hoài. Người phụ nữ có mái tóc điểm những sợi bạc , đuôi mắt hằn rõ dấu chân chim_vết tích của tuổi già , dấu ấn của kinh nghiệm trải đời , tất cả hài hoà trong nụ cười phúc hậu . Quầng thâm nơi mắt người phụ nữ đã cho Khoa thấy lòng nhân hậu thương người_một người xa lạ có duyên trong đời anh và Thạch . Nắng hồng gay gắt bao lấy cơ thể bà như những tia sáng dịu hiền , cái oi bức trôi tuột ra sau bởi không gian trầm lặng . Khoa tưởng chừng cả xã hội đang nhìn anh , nhìn Thạch , cái dư luận khắt khe cổ hủ đang dịu dàng cảm thông hai người đồng tính , thương cảm người mắc sida… Liệu Khoa có được phép nghĩ đó là đại diện cho xã hội không ?
Túi thức ăn đặt nhẹ lên bàn máy may , bà Hoài là người phá vỡ sự im lặng khi ngồi xuống cạnh Thạch :
- Cháu đừng lo nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khoẻ . Bây giờ chưa có thuốc nhưng 10 năm , 20 năm nữa chắc chắn người ta sẽ tìm ra cách chữa được ăn bệnh này . Chỉ cần sống tốt , giữ gìn sức khoẻ thì việc sống thêm 20 năm là chuyện không khó . Cháu hiểu ý bác không Thạch ?
Giọng kiềm nén nước mắt hỏi Thạch nhưng cậu ta chỉ mở to đôi mắt vô hồn nhìn bà Hoài , miệng không một cử động dù là cái nhấp môi . Khoa thấy đôi mắt già nua đang trào lên lớp nước nóng ấm làm bà Hoài vội hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục với giọng rưng rưng :
- Bác biết một chỗ rất tốt , các tình nguyện viên và những bác sĩ nơi đó rất tận tâm . Thuốc men luôn cập nhật loại mới nhất . Hàng tuần có các buổi giao lưu hoặc hướng dẫn vệ sinh của các bác sĩ …- Bà Hoài đột nhiên im lặng , ánh mắt Thạch đang xoáy thẳng vào bà , nó làm người phụ nữ rúng động mà không rõ lý do .
Khoa sợ cậu ta sẽ làm gì đó không phải vì thái độ này lần đầu anh được chứng kiến , sự bất an đang bủa vây não Khoa . Bà Hoài cũng nhận ra phản ứng khác thường , kinh nghiệm bao nhiêu năm cho bà biết cần làm gì lúc này . Cơ thể Thạch được bao bọc bởi vòng tay ấm áp yêu thương , đầu cậu ta bị dúi vào vai bà Hoài :
- Con trai ! Con trai của ta – Bà Hoài ôm Thạch , giọng hiền như đang nói với đứa con ruột thịt - Đừng sợ , sẽ ổn thôi mà . Bác biết con chưa chấp nhận việc này , nhưng con à , trốn tránh không phải cách đâu . Con phải đối diện , phải hiểu rằng những người mắc bệnh không phải là mất tất cả. Con còn ta , còn thằng Khoa , còn rất nhiều người thương yêu con . Con có hiểu không Thạch ?
Vẫn không phản ứng chứng tỏ cậu ta có nghe những lời vỗ về hay không. Thạch như nhỏ bé hơn trong vòng tay của người mẹ mà không phải mẹ , cậu ta câm lặng hoàn toàn làm căn phòng không nhận ra sự tồn tại của cơ thể vừa được kết án bởi chữ “AIDS” . Hai cánh tay buông thõng làm bà Hoài bắt đầu hoảng sợ , đưa mắt sang Khoa hỏi ý kiến . Anh biết lúc này nên để cậu ta một mình , không ai được phép bước vào tâm tư đó , có thể kể cả anh cũng không có quyền . Tâm trạng chối bỏ đang chi phối cậu ta , cần từ từ tiếp cận , vội vàng sẽ gây ra hậu quả khôn lường .
Gật nhẹ đầu , Khoa ra hiệu cho bà Hoài :
- Con hiểu ý bác nhưng Thạch có vẻ mệt rồi , hôm khác chúng con trả lời – Bà Hoài nới lỏng tay , từ từ rời khỏi cậu ta trong ánh mắt lo âu – Con cảm ơn bác đã đi chợ giúp , không có bác chúng con cũng chưa biết trưa nay ăn gì .
Nhìn lại một lần nữa biểu hiện của Thạch , khuôn mặt vẫn bất động như đã đông cứng , bà Hoài đứng lên trách yêu :
- Ơn nghĩa gì thằng quỷ . Sinh viên tụi bây vừa làm biếng vừa lười ăn , không có bà già này chắc bữa trưa lại ăn qua loa phải không ? Chậc…đặt nồi thịt kho mà quên khuấy…- Tiếng thở dài thoát ra , bà Hoài bước nhanh khỏi cửa mà không biết Khoa đã kịp nhìn thấy thứ long lanh nơi khoé mắt bà .
Anh xúc động trước tình cảm của bà_người chủ nhà tốt bụng chỉ quen biết qua bản hợp đồng thuê trọ , liệu giữa xã hội “tiền tài vật chất” này còn có người thứ hai ?
Bốp !!!
Cú đấm bất ngờ làm Khoa ngã bổ chửng ra giường , khoé miệng ran rát cũng không làm anh bận tâm bằng đôi mắt đỏ tia hung dữ . Thạch nhìn anh căm phẫn , lông mày nhô cao làm mí mắt căng tròn , tiếng gầm vang lên trút xuống sự ngơ ngác :
- Thằng chó ! Mày phải rêu rao chuyện này thì mới vừa lòng hả ? Phải làm cả cái nhà trọ này , cái làng này biết tao là thằng sida thì mới sống yên lành hả thằng khốn - Thạch lại lao đến đấm Khoa nhưng anh nhanh chóng khoá chặt cánh tay thô bạo rồi vật ngửa cậu ta xuống giường tạo lên tiếng “rầm” khá lớn .
Sau giây phút sửng sốt , Thạch gồng lên hất mạnh Khoa nhưng cậu ta khó mà vùng vẫy trước cơ thể trên 60kg đè nơi đùi . Khoa ngồi hẳn lên đùi Thạch , ghì chặt đôi chân đang cố cựa quậy , tay Thạch bị tóm gọn giơ cao lên đầu , Khoa gần như nằm đè đối diện . Giọng thở khò khè đứt quãng , Thạch cắn chặt môi bất lực chịu thua cơ thể khoẻ mạnh phía bên trên . Cậu ta hoàn toàn quên thời gian cai thuốc đã cướp đi rất nhiều thể lực , giờ đây căn bệnh thế kỷ cũng bắt đầu phát triển thì sao thắng được một người tỉnh táo như Khoa .
Khoa nhìn xoáy vào đôi mắt mở to uất ức , giọng đanh lại dứt khoát :
- Còn chống cự coi chừng tôi lột đồ , cầy nát cơ thể , nhất là cái nơi hồng hào quyến rũ đó nghe chưa .
Lồng ngực phập phồng dữ dội chợt chững lại , Thạch ngơ ngác không tin vào tai mình . Tích tắc tiếp theo , không gian tĩnh lặng vỡ oà , hàng nhìn mảnh vụn tan nát hiện rõ trong mắt Thạch , nó làm Khoa giật mình hối hận :
- Tôi xin lỗi - Một nụ hôn nhẹ , trìu mến , mang nhiều yêu thương trân trọng đặt khẽ lên môi Thạch – Tôi không muốn tổn thương ông , chỉ là không nói vậy liệu ông chịu bình tĩnh không ? ĐỪNG TRÁNH ÁNH MẮT TÔI !
Đang quay đi , Thạch khựng lại lưỡng lự rồi ngoan ngoãn trôi bồng bềnh trong mắt Khoa . Trái tim đập dồn dập giờ nhẹ hơn rất nhiều trước sự vâng lời hiếm có của Thạch , Khoa vẫn chưa buông tay :
- Ông biết tôi yêu thằng nào rồi đấy . Liệu có ai trên đời tổn thương người quan trọng trong tim không Thạch ? Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó nếu không có sự cho phép . Tôi…
- Yêu thằng sida để làm gì ?
Câu hỏi cắt ngang , lạnh nhạt , dửng dưng , nhưng lại hiện thực đến nao lòng , nó tựa hàng vạn mũi tên cắm sâu vào tim Khoa , rỉ ra những giọt máu đau đớn mà không biết cách cầm .
Khoa nhắm mắt lại kiềm nén tức giận , hít một hơi thật sâu rồi xoáy lấy tròng mắt đen . Anh muốn bóp nát chiếc miệng màu nâu đỏ , muốn nghiền vụn sự nhẫn tâm , muốn hành hạ cái con người đang thản nhiên phủ nhận tình cảm lâu nay trong tim anh . Muốn rất nhiều và anh cũng biết bản thân chẳng bao giờ ra tay được với con người này .
- Người tôi yêu là thằng Thạch , một thằng đàn ông ngốc nghếch , cứng đầu cứng cổ , tính nhỏ nhen ích kỷ - Khoa vẫn tiếp tục với giọng “người dưng” , bỏ qua đôi mắt trợn trừng của Thạch - Thằng Thạch này vì ấu trĩ không cảm nhận được sự bận rộn của dòng đời mà ngu ngơ bị lừa đưa vào con đường nghiện ngập . Dù xảy ra bất cứ việc gì thì tim tôi cũng bị thẳng đó chôm chỉa mất rồi .
Hơi cười nhẹ , Khoa kết thúc một cách âu yếm :
- Kể cả nó bị bệnh trĩ thì tôi vẫn yêu .
- Ê ! Tôi bị trĩ hồi nào ? – Đôi mắt vô hồn giờ đang quắc lên phản đối , Khoa nhận ra chút sức sống trong đó .
Khoa cười , nhè nhẹ làm Thạch biết bị hớ . Khoé miệng cậu ta cử động tạo ra nụ cười gượng nhưng chợt nhớ tình cảnh hiện tại làm nó trở nên méo xẹo . Đôi mắt đen cụp xuống , khuôn mặt buồn làm Khoa từ từ leo xuống . Không gian trùng lại , căn phòng chỉ còn hơi thở của hai người nằm kề nhau , cùng tiếng tim đập khe khẽ .
Bất giác Thạch xích người lại gần Khoa kiếm tìm hơi ấm . Anh choàng tay qua cơ thể thơm mùi đàn ông , pha chút mồ hôi chua chua mà cũng ngòn ngọt . Lồng ngực trần với núm vú màu nâu sậm trở nên ấm áp , dù đang trưa hè nhưng Khoa không thấy nóng hay khó chịu . Anh rất yêu những giây phút này và ước thời gian dừng lại thì thật tốt , cảm xúc sẽ là mãi mãi , Thạch sẽ ở bên anh không rời , hơi ấm và mùi vị của cậu ta sẽ không bao giờ tan biến xuống nắm đất lạnh lẽo .
- Tôi vẫn chưa tìm ra lý do nhiễm HIV bao nhiêu năm nay mà không phát hiện .
Giọng nói khàn khàn chứng tỏ cậu ta đã lấy lại bình tĩnh . Khoa yên tâm hơn và cũng chú ý đến câu hỏi được đặt ra . Từ hôm qua anh nghĩ đến nhiều nguyên nhân nhưng có một điều không chắc chắn lắm , cũng không đủ cơ sở để khẳng định nên chua dám nói là tại nó . Cánh tay Khoa khẽ siết nhẹ người Thạch , anh muốn truyền cảm xúc sang cậu ta :
- Tôi không chắc lắm vì chuyện xảy ra khi ông 12 tuổi… tôi biết không nên nhắc lại , nhưng… chỉ có thể vì nó …ông…
Khoa im bặt , anh cũng không thể truyền đạt được suy nghĩ vì vạch vết sẹo đã kéo da non ra là điều ác độc nhất mà người đời vẫn hay làm , riêng anh thì không thể . Người Thạch không lạnh ngắt như Khoa nghĩ , nó vẫn đủ độ ấm , vẫn không cử động trong lòng Khoa , chỉ im lặng hơi khác thường một chút . Hơi thở của Khoa phủ nhẹ lên gáy Thạch , bật ngược trở lại làm anh thấy nong nóng nơi cằm . Một vài lần nóng ở cằm thì Thạch nói , giọng không âm sắc , góc cạnh trong từng lời :
- Chỉ duy nhất một lần mà hành hạ suốt 10 năm , giờ lại giết chết toàn bộ cuộc đời .
Khoa không đọc được suy nghĩ trong đầu cậu ta , cũng như không hiểu được cảm giác mất mát mà Thạch đã nếm , anh lại càng không thể làm gì để thay đổi quá khứ , nhưng hiện tại anh có thể ôm cậu ta , truyền yêu thương sang trái tim lạnh lẽo , và chắc chắn tương lai anh sẽ ở bên người con trai này , dù trên mặt đất hay thế giới bên kia… Sẽ là mãi mãi…
Ngoài khung cửa bỏ ngỏ , nắng hồng gay gắt lan tràn khắp sân , gió đi qua cũng không xua được cái oi bức ngột ngạt của trưa hè . Vài chú chim ríu rít gọi nhau tránh ánh nắng nóng , tiếng sinh hoạt về trưa lịm dần theo thời gian . Tất cả mọi vật đang dời xa căn phòng ngập tràn yêu thương , hai cơ thể như thả trôi trong cảm xúc đồng lòng , lãng quên hiện thực để ngày mai tiếp tục bước trên con đường mà ông trời sắp đặt một cách khô khan , lạnh lùng , đầy tàn nhẫn .
~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Nhẹ thôi ! Ông làm tôi đau đấy - Hất mạnh tay Khoa , Thạch gắt lên .
Khoa dừng lại ngẩng lên làm Thạch quay đi tránh ánh mắt , đôi môi cậu ta bĩu ra đầy vẻ khó chịu . Khoa im lặng , chưa dời tia nhìn khỏi khuôn mặt đỏ bừng đó . Những đốm trắng và vài vết bất thường xuất hiện ở miệng Thạch mấy ngày hôm nay , cậu ta kêu da dẻ ngứa suốt mà không có vết muỗi đốt nào . Tiêu chảy nhiều làm cơ thể Thạch gầy sọp , da tái , xương cổ nhô ra lộ rõ . Nhìn dáng gầy yếu xanh xao , Khoa không biết làm gì ngoài việc thực hiện đúng hướng dẫn của bác sĩ về chăm sóc vệ sinh và cho uống thuốc đúng giờ .
Như lúc này anh đang tắm cho Thạch_một việc ngày làm hai lần đều đều . Chiếc khăn lông ướt nước lau nhẹ lên bả vai , Khoa kỳ cọ dịu dàng , nâng niu từng chút da thịt như sợ đau cậu ta . Chỉ sau thời gian ngắn mà Khoa không còn nhận ra thân hình mập mạp ngày nào , giờ chỉ còn da bọc xương . Tay anh dần di chuyển xuống lồng ngực rộng , cái núm vú nhỏ xíu hình đồng xu màu nâu đã một thời làm Khoa chỉ muốn cắn lên đó , giờ teo lại khô đen , nhăn nhúm dưới những nốt nhỏ cùng màu. Vùng bụng thở nhè nhẹ , xương sườn lộ rõ từng chiếc như phần xương hông , hai đùi mềm nhũn , da xám lại trông như da người già . Nơi đó Khoa vệ sinh nhanh hơn các chỗ khác , mắt tránh lớp lông xoăn đen quyến rũ , Thạch cũng nhận ra nên cố tình dạng chân đầy khiêu khích , giọng nói bỡn cợt lộ rõ :
- Không phải ông thèm muốn nó hay sao ?
Khoa không trả lời , im lặng lướt tay xuống phần mông và chân , bỏ qua tiếng “hừm” cao ngạo . Anh biết đây là một trong các diễn biến tình cảm của người nhiễm HIV/AIDS , bác sĩ cho biết và bà Hoài cũng truyền lại khá nhiều kinh nghiệm lâu năm của thời gian làm tình nguyện viên nơi bà giới thiệu cho Thạch . Anh và Thạch đều quyết định không đến các trung tâm có nhiều bác sĩ chuyên môn , anh muốn tự tay chăm sóc Thạch , nhất là có thể ở bên cậu ta 24/24 giờ . Khi quyết định điều này , Khoa biết phía trước vô cùng gian nan vì đây là căn bệnh không có thuốc chữa , chứ không phải bệnh tật thông thường .
- Khụ khụ…khụ …khụ - Tràng ho dài làm Khoa giật mình dứt khỏi mạch nghĩ , vội vàng vỗ vỗ lên tấm lưng trần ướt nước tạo ra những tiếng lép nhẹp .
Sau tràng ho mệt mỏi , Thạch thở dốc rồi bất chợt xoay lưng lại Khoa để che dấu gương mặt tái ngắt . Khoa nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì , dùng khăn lau khắp lưng , chợt phát hiện vài nốt màu sẫm hơn da . Ngón tay chạm khẽ lên đó , anh biết người nhiễm HIV/AIDS có hệ miễn dịch bị suy giảm cho nên họ dễ mắc các bệnh nhiễm trùng , đây chính là một trong các dấu hiệu , hiện nó chưa mưng mủ loét ra .
Dội nước xả khắp người Thạch rồi Khoa dùng khăn đã vắt nước lau khô cho cậu ta . Lúc cúi xuống lau phần bẹn và chân , Thạch cố tình quay thẳng vào Khoa nhưng anh chỉ cười cười làm cậu ta điên tiết , giật mạnh bộ quần áo vắt trên dây với vẻ hậm hực khó chịu .
Vẫn từ tốn như từ khi bắt đầu tắm cho đến khi tắm xong , Khoa thu dọn mọi thứ gọn gàng , lau rửa chậu và giặt khăn tắm bằng xà phòng, hoàn toàn quên sự có mặt của Thạch_cậu ta đang trút giận lên chiếc quần con. Việc tức giận khi biết bị nhiễm AIDS là hết sức bình thường , một người đang ở trạng thái mất mát có thể thực hiện sự bực tức của mình tới những người họ thấy gần gũi . Khoa cũng biết việc chấp nhận sự bực bội của người khác mà không có phản ứng gì là rất khó , nhất là lại hướng đến anh , nhưng nếu không cố gắng thì có lẽ cả hai đều đi vào ngõ cụt .
Mỉm cười với suy nghĩ này , Khoa vắt khăn lên dây rồi nhìn Thạch thật hiền :
- Lau khô tóc đi . Tôi lên phơi chiếu đây .
Khoa chưa kịp bước nào đã thấy Thạch hất mặt lên quát lớn , mọi bực tức vì bị coi là không khí làm cậu ta không chịu nổi :
- Chiếu chiếc gì , ông có biết các cơ của tôi luôn đau nhức không ? Cứ giơ tay lên cao cầm cái khăn làm mãi một động tác thì chịu sao thấu .
Dù cố nén mà Khoa vẫn phải phì cười trước tính trẻ con . Đây gọi là hành hạ, trút giận dỗi lên người đối diện , chứ chắc chắn chẳng có chút nhõng nhẽo nào đâu .
Vừa vò nhẹ mái tóc ngắn cũn cỡn ướt nước , vừa hít mùi dầu gội thơm dịu , Khoa từ tốn phân tán bớt nỗi bực dọc trong lòng Thạch :
- Ông đang cáu vì những tên khốn nạn không đáng nhớ đã lây bệnh cho mình đúng không ?
Đầu Thạch tránh khỏi tay Khoa , mắt mở to ngỡ ngàng làm anh thấy không gian trong phòng tắm dịu xuống rất nhiều . Nụ cười trên môi Khoa chứa đựng sự bình tĩnh bậc thầy :
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông tiếp tục cáu giận ?
Một tia sáng loé lên trong mắt Thạch , cậu ta cầm chiếc khăn trên đầu mà lòng nhẹ tênh :
- Ông đi phơi chiếu đi .
Biết là đã ngấm , Khoa cúi gần mái tóc ướt nước hít mạnh một cái , anh muốn lưu giữ mùi thơm này thật lâu . Để mặc cậu ta lại đó , Khoa tiếp tục làm công việc vệ sinh giường chiếu . Thu dọn chiếu vào một góc , Khoa gấp miếng nilong mỏng lót dưới chiếu rồi bỏ vào thùng rác , việc này làm bệnh tiêu chảy của Thạch không gây phiền phức .
Chiếu ba ngày mới giặt một lần nhưng tấm nilong thì ngày nào cũng thay . Những hôm không giặt chiếu , Khoa thường mang ra sân phơi , ánh mặt trời sẽ làm chiếu luôn khô ráo sạch sẽ . Căng chiếu lên dây thì cô bé Như phòng kế bên ở dãy nhà trọ cũ chạy ùa vào cổng với giọng hổn hển :
- Anh Khoa ! Giúp tụi em - Miệng nói tay lôi , Như không cần bận tâm xem Khoa có đồng ý hay không – Cái Huyền không hiểu sao lăn ra xỉu . anh chở nó đến bệnh viện , em ngồi sau ôm …đi nhanh lên anh . Nhà không còn ai ngoài em và nó …Đây , anh bế nó ra xe đi .
Chỉ vào cô gái tóc dài nằm rũ rượi trên sàn , Như hối Khoa . Không cần nhắc thêm , anh vội vàng bế cô gái từng là hàng xóm không kỳ thị phân biệt anh và Thạch ra con wave dựng ngay cửa . Nhanh chóng phóng xe đi , lòng thầm cầu khẩn cô gái không sao , người tốt chắc chắn sẽ không có gì xảy ra , đừng như Thạch của anh …
Ngồi ôm bạn đằng sau , Như luôn miệng gọi tên cô gái , ngay cả khi ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu cũng không ngừng gọi . Khoa vội vàng đi làm thủ tục nhập viện , tiện thể gọi điện về nhà bà Hoài nhờ sang nhắn với Thạch , anh quên trước khi đi không bảo qua cậu ta , chắc đang lo lắm đây . Điện thoại chờ mãi không ai bắt máy , Khoa đoán bà Hoài đi chợ , kiểu này về lại phải chứng kiến tính khí thất thường , mưa nắng bật chợt của Thạch cho mà xem .
Cô gái nguy hiểm hơn Khoa tưởng , tụt huyết áp và có gì đó liên quan đến não , gây nên choáng ngất , cần làm thêm nhiều xét nghiệm để kiểm tra tổng quát . Khoa ở lại bệnh viện trông cô gái , Như về nhà lấy tiền và gọi điện thông báo cho gia đình bệnh nhân . Ngồi cạnh giường bệnh , Khoa ngắm khuôn mặt thiêm thiếp ngủ , chai nước biển vẫn đều đều đi vào cơ thể để duy trì sự sống . Cô gái không đẹp , đôi môi màu nâu nhạt nằm yên bình dưới chiếc mũi tẹt , gò má cao lốm đốm vết tàn nhang , chỉ duy nhất hàng mi dầy cong vút là kéo lại chút ít điểm cho sắc đẹp con gái .
Dáng ngủ mệt mỏi làm anh liên tưởng đến Thạch . Tại sao một người chưa bao giờ làm điều xấu , chưa bao giờ tổn hại đến người khác như Thạch , và một người sống vui vẻ yêu đời , biết thông cảm cởi mở , hiểu rõ giá trị của một con người thông qua nhân cách chứ không phải thông qua thiên hướng tính dục , cả hai con người đó sao lại bị vướng vào bệnh tật , vướng vào vòng quay sinh mệnh ? Liệu ông trời có quá khắt khe , quá tàn nhẫn với người đời không ?
Ông trời không có mắt .
Mải ngắm khuôn mặt cô gái trong vô thức , Khoa không nhận ra vài ánh mắt hiếu kỳ đang chiếu vào anh . Đến lúc ngẩng lên , anh bắt gặp sự ngưỡng mộ , anh đọc được trong đó lời nói “Cô gái thật diễm phúc , được người yêu trân trọng như thế”. Tự nhiên cánh môi vẽ lên nụ cười mơ hồ , nếu là sự thật thì anh đã không làm khổ Xuyên , nếu anh có thể yêu được một người con gái thì trên đời này sẽ không bao giờ tồn tại những chuyện tình “yêu nhầm” , hoặc “vì hiếu thuận mà làm buồn lòng người thứ ba” … Nhớ đến Xuyên là vô vàn cảm xúc bủa vây Khoa . Sau hôm đó Xuyên chưa xuất hiện , cô biến mất như chưa từng tồn tại trong cuộc đời của anh . Có lẽ rằng không bao giờ còn gặp lại Xuyên , gặp lại người con gái bị anh tổn thương , và vì vết thương đó lại tự gây đau khổ cho mình , gây buồn thương cho người khác . Nhiều lúc Khoa cũng tự hỏi : do Xuyên , do anh hay do Thạch ? Có khi nào do ánh nhìn của dư luận xã hội ? Do sự cổ hủ phân biệt kỳ thị của người đời ?
Cuối cùng Như cũng quay lại , lúc này trời đã tối mịt khiến anh vội vã bắt xe về nhà . Không biết Thạch có chạy đi tìm không , anh hy vọng đừng xảy ra chuyện đó , cậu ta cứ chờ ở nhà , đừng đi đâu cả . Đó là cách giữ an toàn cho Thạch và giữ cậu ta cho riêng anh , dù rất ích kỷ nhưng Khoa không muốn thay đổi suy nghĩ .
Căn phòng vắng bóng đèn , tối om tăng thêm nỗi sợ trong lòng Khoa . Cửa mở toang , Khoa cảm tưởng từ lúc anh mang chiếu ra phơi cho đến bây giờ vẫn nguyên vẹn cửa nẻo . Ánh sáng từ đèn neol chói loà mắt , sau vài giây Khoa mới quen dần . Đảo mắt ra xung quanh phòng ,tính cất tiếng gọi thì đập vào mắt là dáng co ro yếu đuối nơi góc giường . Thạch ngồi đó , bó gối , đôi mắt buồn thương nao lòng người đối diện . Tròng đen mắt Thạch tối thui , sự cô đọc hằn rõ nét , không chút ánh sáng lọt vào trong đó .
- Thạch - Tiếng gọi ân hận bật thoát khỏi môi , Khoa vội vã đi nhanh đến chỗ cậu ta .
Cái giật mình ngơ ngác cho biết bây giờ cậu ta mới thoát khỏi trạng thái vô thức , nhanh chóng ùa đến ôm chặt cổ Khoa . Giọng Thạch nghèn nghẹn :
- Tôi xin lỗi . Tôi sẽ không cáu gắt , không bực bội nữa – Vòng tay quanh cổ Khoa siết chặt hơn - đừng bỏ tôi một mình , đừng ghét tôi nhé Khoa . Tôi xin lỗi . Xin lỗi…
Lời nói tắc nghẹn ở cổ , tiếng nấc nghẹn ngào sợ hãi điều gì đó làm Thạch vùi sâu hơn vào cổ Khoa :
- Tôi sẽ ngoan , không giả vờ đau , giả vờ khó chịu trong người… Khoa đừng vứt tôi đi , đừng xua đuổi tôi - Đột ngột như lúc chạy đến ôm cổ , Thạch đẩy người Khoa ra rồi cầm tay anh tự tát thật mạnh lên gò má xanh xao ướt nước của cậu ta – Đánh tôi đi …tôi đáng bị đánh . Chỉ cần đừng vứt bỏ tôi…tôi xin lỗi…xin…lỗi…
Khoa đứng bất động , nhìn chăm chú gò má nhoè nhoẹt nước , khoé mắt đong đầy thứ long lanh , anh thấy tội lỗi ngập lòng . Anh lại làm cậu ta buồn , lại làm lớp sương dễ vỡ kia trào ra … Dịu dàng giữ tay Thạch nhưng do cậu ta trong cơn hoảng loạn , cứ cố cầm tay anh tự đánh mình, hoàn toàn không nhận ra Khoa đang kiềm lại hành động bột phát . Thấy càng giằng co tâm hồn Thạch càng bị tổn thương , sức cơ thể cậu ta bây giờ sao chịu thấu . Một suy nghĩ lướt nhanh qua đầu , Khoa không cần đắn đo , thực hiện luôn bằng việc nắm chặt hai vai Thạch rồi hôn lên đôi môi rưng rưng khóc . Chiếc lưỡi luồn nhanh vào vòm họng , tham lam thám hiểm từng ngóc ngách .
Một nụ hôn thô bạo .
Tiếng khóc nín , không gian câm lặng , mọi vật mỉm cười nhẹ nhàng quay đi trước sự riêng tư và thầm thán phục cách xử trí sự việc của Khoa.
Dời môi Thạch trong luyến tiếc , Khoa nhìn sâu vào đôi mắt mở to sửng sốt , tiếng cười nho nhỏ thoát khỏi cổ họng cùng lúc cả người Thạch lọt thỏm trong vòng tay yêu thương trìu mến :
- Bình tĩnh chưa nào ?
Không có câu trả lời , chỉ có tiếng tim đập dồn dập ngượng ngịu, mà rất đỗi bình yên . Hai người đứng bên nhau , Khoa ôm Thạch như ôm toàn bộ cuộc sống của anh , như âu yếm nguyên do khiến anh phấn đấu tồn tại , Thạch ngoan ngoãn trong lòng Khoa như hoàn toàn hoà làm một , sống trong đó và cùng tồn tại trên một nhịp tim , một hơi thở . Thời gian lững lờ trôi , êm ả đến mức những chú thiêu thân cũng phải dừng lại vài giây để ngắm nhìn , quên cả việc tìm đến cái chết .
Hạnh phúc từ đâu đến ? Từ trái tim chung nhịp đập hay từ vòng tay chứa chan yêu thương chân thành ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Đưa giùm tôi lọ muối – Khoa nói , mắt cố tình tìm điểm chạm của đôi tròng đen nhưng Thạch đã vội vã quay lại rổ rau ướt nước .
Cậu ta xả nước liên tục , rửa từng chiếc lá , cố công tìm con sâu con vắt , thái độ lẩn trốn quá lộ liễu .
Khoa thở khẽ , buồn buồn vì nhà chỉ có hai người , tuy cùng ở trong bếp nấu nướng nhưng mạnh ai nấy làm , mỗi người một việc . Từ lúc ở trung tâm về , sau khi tiếp xúc với nhiều người mắc HIV/AIDS , Thạch càng khép kín hơn , khó tiếp cận đến lạ thường . Cả ngày hôm nay , Khoa quan sát cậu ta suốt , nói cười luôn miệng , bất cứ hoạt động nào cũng tham gia sôi nổi , phải nói là cực kỳ tích cực như một tình nguyện viên chính hiệu , chứ không hề có dấu vết của người bệnh . Vậy mà khi ra về , từ lúc bước vào nhà thì chưa nói lời nào , chưa một lần nhìn thẳng vào anh . Đã có chuyện gì xảy ra ? Không nhẽ chuyến đi do bà Hoài động viên tham gia thất bại ?
Thịt rang đã chín , Khoa tắt bếp đứng quan sát Thạch nghịch nước và vò nát rau bằng việc kiểm tra từng kẽ lá . Cậu ta mặc mỗi quần soọc ghi , tấm lưng trần phơi bầy những vết đỏ hôm trước đã có đầu mủ vàng , vài vết bầm xuất hiện trên bắp tay từ lúc nào không để ý . Khuỷu tay Thạch nhô xương ra khẳng khiu không chút thịt , da tái xám nhăn nheo . Khoa nhận thấy Thạch quá gầy , ước chừng sút đến 10kg trong hai tháng gần đây . Xương bả vai nhấp nhô theo cử động của tay , mỗi lần nhô lên là da thịt căng ra , các hột mủ đỏ ửng hơn bình thường . Những đốm trắng nơi miệng đã bị viêm , các vết bất thường trở nên thân quen như một ngày cậu ta thêm bớt vài vết mủ là chuyện thường , niêm mạc , mũi , trực tràng…Các dấu hiệu và triệu chứng ngày càng lộ rõ , nhiều hơn và tốc độ phát triển ngày càng nhanh .
Thở dài , Khoa để mặc Thạch luộc rau , anh lên nhà lấy dụng cụ khạc nhổ đi rửa . Lấy chiếu phơi ngoài sân rũ hết bụi , rồi trải lớp nilong mỏng lên nan giường . Khoa biết cậu ta hôm nay khá mệt , vận động nhiều hơn mọi ngày mà , ăn xong sẽ mát xoa rồi bắt đi ngủ sớm mới được . Cuộc sống giờ đây của hai người đơn giản , lặng lẽ trôi qua . May hồi còn làm việc cho Trực , Khoa kiếm được mấy hợp đồng tốt cho anh ta nên lương bổng dành dụm được khá nhiều . Thuốc men của Thạch đều do bà Hoài gửi mua , anh rất ngại nhưng không tìm ra cách từ chối tình thương của người phụ nữ tốt bụng này . Bất giác Khoa bật cười chua chát , khi xảy ra việc thì người quan tâm giúp đỡ lại là hàng xóm , là những người không ruột thịt máu mủ . Anh cũng chẳng còn ngạc nhiên nhiều khi chưa bao giờ thấy mẹ Thạch đến tìm con trai . Nhiều lúc anh phải cảm ơn sự lạnh lùng dửng dưng của người đàn bà đó , nếu bà ta là một người mẹ thương con thì có lẽ anh và Thạch sẽ bị cấm đoán thoá mạ , cũng có thể Thạch càng bị xa lánh , bị ruồng bỏ hơn . Cứ để như vậy là yên bình . Khoa chẳng ừân gì , chỉ muốn được ở bên Thạch , được chăm sóc , được nhìn thấy những biểu hiện khác nhau , như là vui , giận , buồn , khóc…
Bữa cơm trôi qua lặng lẽ , Khoa cố gợi sự chú ý của Thạch bằng việc nhắc lại những gì xảy ra vào hôm nay . Mắt Thạch vẫn ánh lên nét cô đơn , trầm nhẹ . Khoa không chịu thua , anh nhất quyết phải xác định nguyên nhân gì làm cậu ta có thái độ chán nản .
Đêm đến , Khoa vẫn dịu dàng nói dù Thạch nằm quay lưng lại anh như không muốn nghe :
- Ông còn nhớ anh Ngài không ? Cái anh có quả tóc chôm chôm , mặt có vết sẹo dưới mắt trái ý . Thì ra con bé Tuệ là người yêu ảnh . Tôi nghe bác Hoài kể hai người yêu nhau từ lúc học cấp hai , tình cảm tốt đẹp lắm, chỉ vì một lần cãi nhau mà anh Ngài đi chơi gái , mang bệnh về truyện cho người yêu mà không biết . Đến khi bệnh phát tác mới vỡ ra – Khoa hơi dừng lại xem phản ứng của Thạch rồi lại tiếp tục - Vậy mà cũng ở đó hơn năm rồi , cùng học đan lát , mấy cái giỏ ông khen đẹp là Tuệ nó làm đấy …
Tiếng “hức” nhỏ xíu chen ngang , Khoa ngưng bặt , vai Thạch run khẽ . Ánh đèn ngủ soi rõ bờ vai thu lại , không gian chợt chùng xuống đến lặng người . Sợi dây vô hình siết nhẹ tim Khoa , anh thấy đau , tưởng chừng máu đang rỉ ra rưng rức …
Khoa kéo vai Thạch nhưng cậu ta hất mạnh , tiếng nấc nín bặt , một giọng nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng khô đắng thiếu nước của Thạch :
- Xin lỗi . Tôi làm ồn quá hả …
Vẫn không chịu thua , Khoa kéo mạnh , có phần thô bạo nên Thạch bị bật ngửa ra giường . Vội vàng che tay lên mắt , giọng Thạch nhỏ xíu , có gì đó mằn mặn chảy khẽ vào đôi môi khô nứt nẻ :
- Tôi buồn ngủ lắm , có gì để ngày mai nói chuyện …
Khoa muốn mắng cậu ta thật ngốc , cánh tay trần có che nổi những giọt nước mắt nóng hổi kia không ? Dịu dàng đến bất ngờ , Khoa gỡ tay Thạch khỏi khuôn mặt ướt nước . Anh thấy cơ thể cậu ta khá nóng .
- Ngủ với nước mắt sẽ hại sức khoẻ đấy .
Lần này Thạch không quay đi , cũng không che dấu đôi mắt mọng nước , cậu ta nhìn Khoa qua làn sương mỏng :
- Với thằng sida thì cần gì sức khoẻ .
- Tôi cần ông khoẻ mạnh để sống nốt quãng đời còn lại với tôi – Khoa cười , giọng vừa thương vừa mắng .
Anh muốn đánh cho cậu ta tỉnh người , biết làm vậy sẽ phản tác dụng . Người nhiễm HIV/AIDS tâm lý rất thất thường , nội việc chấp nhận bản thân đã khó , thì sống với nó càng khó hơn . Chính vì vậy Khoa không bao giờ vội vàng , anh tin bản thân đủ kiên nhẫn , đủ chịu đựng để giúp cậu ta . Anh biết tình yêu trong tim anh đủ lớn để vì Thạch mà làm mọi việc .
Ngón tay chai sần lau gò má , tránh những đốm trắng nơi miệng để Thạch không đau , Khoa im lặng chờ cậu ta dịu lại . Anh thấy đau khi gò má xanh xao đã hóp lại gầy yếu , hốc mắt sâu hơn , vẻ mệt mỏi lộ rõ trong sự xơ xác . Khoa ước nếu có thể, anh sẽ gánh toàn bộ nỗi đau này.
- Lúc đứng chờ ông lấy xe ở cổng trung tâm , mấy người dân nhìn tôi như nhìn con quái vật , chỉ trỏ , thương hại , dè bỉu rồi vội quay đi khi tôi quay lại .
Câu nói không đầu không đuôi vang lên giữa đêm đen tĩnh lặng , chiếc quạt cây chạy rè rè nơi góc giường cũng nhỏ dần đi như hoà vào cảm xúc. Bàn tay Khoa khựng lại , chơ vơ bên gò má mát lạnh , những ngón tay chưa biết làm gì vào lúc này , nó nửa muốn vuốt ve âu yếm da thịt , vừa muốn rời đi vì sự bất lực không thể gánh vác .
Giờ Khoa đã lý giải được thái độ thay đổi của Thạch , nhưng anh không cách nào phủ nhận sự thật tàn nhẫn đó . Tình cảm đứng lại ngập ngừng , lý trí lên tiếng giúp Khoa :
- Xã hội này có người tốt người xấu , ông quá bận tâm vào ánh mắt người đời thì chịu sao thấu . Làm người có ích hay không , không dựa vào bệnh tật tuổi tác , mà người ta đánh giá ở cách thể hiện , cách sống , qua ý chí sống tốt và muốn sống tốt .
Thạch im lặng , mắt dõi lên trần nhà , Khoa hơi cười vì tên này đang bắt đầu nghiền ngẫm lời anh :
- HIV trong người ông đã chuyển sang AIDS , nó sẽ theo ông suốt đời , không ai có thể thay đổi được sự thật này . Ông phải chấp nhận nó , nhìn nhận nó và tiếp tục chiến đấu với nó cho đến ngày ngành y tìm ra thuốc chữa . Chấp nhận nó chứ không phải chối bỏ . Tôi biết ông làm được vì ông là thằng đàn ông chi phối được tim tôi . Không nhẽ tôi yêu nhầm kẻ ngốc nhu nhược ?
- Tôi không phải thằng nhu nhược - Thạch khẽ xoay sang Khoa nhưng khi chạm vào ánh mắt trìu mến của anh liền nhìn lên trần nhà – Tôi có gì để xã hội chấp nhận ?
- Ông có thể dạy những đứa trẻ trong trung tâm đọc và viết . Ông biết may nên thử tham gia xưởng may cùng mọi người , nhất là còn tự thiết kế , đảm bảo chẳng mấy chốc lên chức sếp chứ chả đùa .
Tiếng cười khan , đắng ngắt âm vang khắp phòng .
- Ha ha…ha…thằng sida sắp xuống lỗ làm sếp cơ đấy…ha ha ..haa..
- Thạch ! Không ai trên đời là không có ích . Nhất là một người có nhiều ưu điểm như ông…
- Có ích thì sao ? – Đôi mắt xoắn lấy mặt Khoa làm anh im lặng , Thạch gằn từng tiếng chua chát – Tôi vẫn chỉ là thằng mắc bệnh , không ai dám đến gần , một thằng hủi của xã hội chó chết này . Loại cặn bã bỏ đi thì ai cần , ai muốn ? Đi đâu cũng “được” dòm ngó , cũng được nằm trong ánh nhìn thương hại khinh bỉ , “Thằng sida” …
- Tôi cần ông . Thằng Khoa này cần ông, cần bản thân ông , con người ông , có hiểu không hả - Khoa gầm lên , khuôn mặt giận dữ đỏ gay .
- Tôi không cần sự thương hại chó má đó – Chưa kịp quay đi Thạch đã bị Khoa ôm chặt vào lòng .
- Không ai có quyền thương hại ông hết . Ông chẳng có gì để người khác thương hại . Ông còn có nhiều thứ mà người khác không có…
- Ôm thằng sida coi chừng nó truyền bệnh cho đấy .
Không gian chững lại , ngột ngạt , oxi xung quanh mũi Khoa tắc nghẹt không thở nổi . Anh nói mà như đang chửi , như đang trút tất cả sự bất lực vào trong đó :
- Thôi ngay suy nghĩ đáng nguyền rủa đó đi .
Khoa ôm cơ thể chỉ còn da bọc xương mà lòng thầm hỏi phải làm gì để giúp con người này ? Anh có thể làm gì ? Ai đó hãy đến cho anh câu trả lời , dù bất cứ việc gì anh cũng làm … Chỉ cần người con trai đang nằm trong vòng tay anh không còn đau , không còn bị tổn thương bởi ánh mắt của người đời …
Thạch nằm im trong tay Khoa , sao anh vẫn thấy xa vời . Thân xác cậu ta bên anh nhưng tâm hồn đang bị chôn vùi trong cô đơn , sự tự ám thị của chính cậu ta .
Khoa chỉ có thể ôm thật chặt cơ thể này .
~~~~~~~~~~~~~~~
- Mấy loại sách hướng dẫn vẽ sơn màu , vẽ chân dung bằng bút sắt , tưởng có ích , ai dè… - Thạch chắt lưỡi , xếp chung hai quyển vào chồng sách liên quan mỹ thuật – Mua chỉ tổ tốn tiền . Tôi buộc vào đây nhé , cần thì có cả đống .
Nhìn một lượt thành quả thu dọn cả buổi sáng , hai chồng sách đủ loại , ba xấp tài liệu tự tìm kiếm hoặc nghiên cứu được , một loạt bản thiết kế cuốn lại cẩn thận đặt trong giỏ nhữa , Thạch gật đầu tự hài lòng với chính mình .
- Thấy tôi giỏi không ? - Cậu ta toét miệng cười nhìn Khoa lui cui nhặt những mảnh giấy bị vò nát hoặc vài quyển sách quăn góc rách te tua cho vào túi nilong - Để đó chút dọn luôn thể , tôi còn xem tủ quần áo nữa cơ mà .
- Quần áo có vài bộ , có xem cũng đâu mọc thêm ra - Miệng cằn nhằn không vui , Khoa nhìn căn phòng bị bới tung mà thầm lo lắng cho sức khoẻ của cậu ta - Tự nhiên dở chứng đòi dọn phòng .
- Không dọn bây giờ , về sau còn mình ông chắc nó ra bãi rác – Đang nói thì thấy đôi mắt mở to sững sờ của Khoa , Thạch vội vàng lảng chuyện – Ăn cơm vậy , chút tôi dọn sau .
Khoa vẫn đứng đó bất động , tim nhói buốt , mắt tối đen giăng đầy sự bất lực . Thì ra đây là lý do thời gian gần đây cậu ta thay đổi thái độ theo chiều tích cực đáng mừng . Nào là cùng nấu cơm , cùng đi chợ , còn tỏ ra chăm sóc miếng ăn giấc ngủ của Khoa , không còn cáu gắt hay buồn rầu nữa . Không nhẽ đó là tiền đề cho quyết định cuối cùng ?
Suy nghĩ vừa loé lên trong đầu , Khoa xà xuống cạnh Thạch với giọng hối hả :
- Ông không có quyền tự ý quyết định mọi việc .
- Việc gì ? – Đôi mắt tròn xoe , Thạch dừng tay xới cơm rồi bất chợt cả mảng tối phủ lên tròng đen – Cô làm gì ở đây ?
Theo ánh mắt Thạch , Khoa nhận ra người đứng nơi cửa là Xuyên , là cô gái vì yêu mù quáng mà rắp tâm hại Thạch , là người con gái xinh đẹp nhưng vị kỷ . Xuyên vẫn đẹp , hài hoà trong bộ váy hồng bo gấu , phụ kiện là đôi giầy búp bê cùng túi xách xanh ngọc . Ánh mắt kiêu kỳ tự tin nhìn Khoa không chút nao núng . Đôi môi hồng nhoẻn cười cũng là lúc tiếng “rầm” “xoảng” vang lên khô khan ngay cạnh Khoa .
Bát canh cua vỡ tan , mảnh sành chìm nổi giữa gạch cua nâu vàng , nước lênh láng len lỏi trong chỗ cơm trắng , một khung cảnh tạp nham toàn thức ăn hiện rõ trên sàn nhà .
Thạch vừa hất đổ mâm cơm , giờ đang nhìn Khoa bằng đôi mắt vằn tia đỏ , tròng đen bị ăn dần bởi màu đỏ giận dữ . Khoa biết có sự hiểu lầm nơi cái đầu bừng bừng lửa giận này . Không để anh giải thích , cậu ta đứng phắt dậy lao về phía Xuyên :
- Giờ cô vừa lòng chưa ? Nhìn cái thân tàn ma dại này hạnh phúc lắm phải không ? - Cả thân hình bị Khoa giữ chặt , Thạch vẫn cố nhoài đến chỗ Xuyên - Vừa lòng chưa ? Hả dạ chưa ?
- Xuyên về đi – Khoa hét lớn nhắc nhở , Xuyên hoàn toàn sửng sốt trước phản ứng của Thạch – Còn ông , có câm đi không ? Chưa biết Xuyên đến có việc gì …
- Còn cần phải biết hả ? Loại đàn bà nham hiểm thì cần chó gì xem xét . Coi chừng lần này nó thuốc luôn cả ông đấy .
- Thạch , nghe tôi , bình tĩnh , bình tĩnh lại – Ghì chặt người cậu ta , Khoa nhẹ giọng vỗ về - Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu , ông như vậy không tốt cho sức khoẻ … bình tĩnh lại …từ từ thở . Được rồi , được rồi .
Vỗ vỗ vào lưng cậu ta , Khoa dịu dàng can ngăn và xoa dịu theo kiểu người con trai trong tay anh là đứa trẻ . Thạch dịu lại nhiều , hơi thở nặng nhọc nhưng không còn hung hãn nữa . Xoa xoa cánh ta khẳng khiu, Khoa trao cho Thạch nụ cười trấn an rồi quay sang khuôn mặt tái xanh của Xuyên :
- Xuyên về đi . Nơi này không còn chào đón Xuyên .
- Tôi… - Vẫn chưa hết ngỡ ngàng , Xuyên nhìn Thạch mà đôi môi run run – Tôi… Xuyên … chỉ muốn đến để …
- Xem thằng sida này chết chưa phải không ?
Khoa quay phắt lại sau tiếng gầm của Thạch , hình ảnh trước mắt làm tim anh ngừng đập . Mảnh sành trên tay Thạch nhuốm đầy máu , cậu ta giơ vết thương nơi bắp tay về phía Xuyên đầy vẻ hằn học :
- Muốn thử không ? Chỉ cần một chút máu là chết chùm cả lũ . Có muốn nếm không , con đàn bà ác độc kia ?
- Bỏ ngay ra - Giằng mạnh mảnh sành ném xuống đất , Khoa quát lớn – Tôi bảo Xuyên về . Xuyên còn muốn hành hạ chúng tôi đến mức nào nữa?
Khoa biết giờ đây mắt anh đã xuất hiện tia hận thù , anh không giấu mà chiếu thẳng vào Xuyên , xoắn lấy làn da trắng nhợt nhạt đó . Đáp lại ánh nhìn là cánh tay trần vung lên như muốn nói gì đó , cuối cùng Xuyên quay đi thật nhanh khi lớp nước trong suốt trào lên khoé mắt . Tiếng giầy cao gót gõ lộp cộp xa dần , động cơ xe máy nổ ròn rã lao vút đi . Căn phòng trở lại thủa ban đầu_lặng lẽ , ngột ngạt , bức bối và nhiều mùi vị bị nhào nặn trong không khí , có cả mùi tanh của máu .
Vết thương dài chừng bẩy phân , sâu hoắm , máu đỏ ướt cả bàn tay Khoa . Anh vội vàng kéo cậu ta đến bên giường , mặc kệ sự vùng vẫy khó chịu :
- Không cần . Cứ để thế cho thứ máu bệnh hoạn chảy hết đi . Tôi không cần ông giả vờ nhân từ tốt bụng .
Bỏ qua sự phản đối , Khoa tìm băng gạc để cầm máu . Chiếc hộp sắt chứa bao nhiêu thuốc mà không có chút gạc nào , máu ra ngày càng nhiều từ miệng vết thương . Khoa cầm chiếc áo phông gần đó ấn lên chỗ bị rạch :
- Giữ chặt , để tôi xem tủ có không - Thấy Thạch quẳng áo sang một bên , Khoa bắt đầu bực , giọng trở nên gắt gỏng - Muốn chết hả ? Giữ thế này mới ngưng .
Cậu ta lại ném chiếc áo ra xa hơn , mắt nhìn thẳng Khoa khiêu khích :
- Cho nó chết . Máu ra càng nhiều càng tốt , tôi không cần thứ bẩn thỉu bệnh tật này .
Nếu không vì sợ cậu ta mất sức vì thiếu máu , Khoa chắc chắn cho tên cứng đầu một trận nên thân . Anh dìm cảm xúc giận dữ vào trong , dùng lòng bàn tay giữ chặt miệng vết thương và lôi cả người cậu ta đi theo đến chỗ tủ . Thạch hét lên lo lắng trước sự tiếp xúc da thịt trực tiếp :
- Đeo găng tay vào . Đừng có chạm vào máu tôi - Thạch thực sự hoảng sợ vì tính lầm lì của Khoa , miệng nói như tụng kinh những lời bấn loạn – Đeo găng tay vào , vết thương không sao đâu , băng bó sau cũng được . Đeo găng tay đã Khoa . Ông muốn tôi làm gì cũng được , chỉ cần đừng chạm vào máu tôi…
Đáp lại giọng năn nỉ lo âu là sự im lặng , Khoa dùng oxi già rửa sạch vết thương , lau sạch chỗ máu xung quanh rồi lấy bông và gạc quấn lại cẩn thận . Cử chỉ trân trọng nâng niu làm giọng Thạch nghẹn lại :
- Kiếp sau ông vẫn yêu tôi chứ ?
~~~~~~~~~~~~~~~
Hạt mưa trong suốt , gai nhọn như những mũi kim , nối thành hàng xé toạc không gian nóng bức , rơi lộp bộp trên nền xi măng . Bong bóng nước nổi lên khắp nơi , cái rãnh thường ngày mốc rêu xanh giờ ngập nước . Những lá phượng liti trôi theo độ dốc của nền , chảy hờ hững lúc chậm lúc mạnh , tuỳ thuộc vào vật cản trên đường đi .
Qua cánh cửa mở toang đón gió , Khoa quan sát bức tường quét vôi , nước mưa đang nhiễu giọt ngấm dần theo thời gian . Cả khoảng sân trước mặt chỉ còn màu trắng trong của nước , ướt át nhưng vô cùng mạnh mẽ . Cái oi bức đột ngột biến mấy , nhanh như khi cơn mưa ập đến bất ngờ . Căn phòng mát hơn bởi khí trời hanh hanh sống mũi , gió lan nhẹ vào từng hơi thở , nhảy múa đùa nghịch mái tóc loăn xoăn hoe vàng của Thạch .
Khoa chợt nhận ra đã lâu rồi mái tóc thô ráp đó chưa được cắt tỉa , những lọn tóc xoăn tự nhiên rủ xuống trán che đi lớp da sần sùi màu tím tái . Gò má hồng hào ngày nào đã tan theo làn khói trắng , hai bên hóp sâu lộ rõ xương cằm và quai hàm . Đôi môi nứt nẻ lặng lẽ câm nín như không vướng bận thế sự .
Cái dáng nghiêng nghiêng trong chiếc áo ba lỗ của Thạch làm Khoa nuốt tiếng thở dài . Cậu ta chống cằm ngồi bên chiếc máy may bám lớp bụi mỏng , đôi mắt mông lung đi hoang theo từng hạt mưa . Cơn gió mạnh hắt nước mưa lên mặt , lên cổ cũng không thu hút được sự chú ý của con người đang thả trôi cảm xúc đó . Các vết mủ đã vỡ khắp người , dịch vàng màu trắng đục thường xuyên nhiễu ra rưng rức . Toàn bộ vùng lưng đầy vết đỏ đang chuyển sang vàng , sự lở loét chỉ là một sớm một chiều , chiếc áo ba lỗ quá hỏ bé để che đậy dấu vết của bệnh tật . Bắp tay thiếu thịt có đôi chỗ nứt toác há miệng , mỡ vàng len giữa thịt đỏ , chực trào ra khi cử động . Vết loét chưa kịp đóng vẩy thì lại xuất hiện hột mủ khác , mủ tan ra chảy sang các chỗ thịt đỏ hồng làm chúng không kịp lành , lại nhiễm trùng nặng hơn .
AIDS đã chuyển sang giai đoạn cuối . Bà Hoài đặt mua bao nhiêu thuốc từ nước ngoài cũng không làm bệnh tình thuyên giảm . Cơ thể Thạch ngày càng tiều tuỵ xơ xác , xương tay xương chân lộ rõ dưới lớp da nhăn nheo khô ráp đầy mụn nhọt . Mọi sinh hoạt của Thạch đều dựa vào Khoa, cậu ta vẫn có thể tự làm nhưng tâm trạng của người sắp chết đã giết dần ý chí sinh tồn của một con người . Bắt đầu từ hôm ở trung tâm về , cũng có thể là sau khi Xuyên xuất hiện nơi cánh cửa lộng gió , Khoa không biết lý do chính xác đẩy cậu ta đến vực thẳm trầm uất ít nói …
- Thái độ cảm thấy tội lỗi , vô giá trị và vô vọng thường xuất hiện ở những người có ý định tự tử . Bây phải giám sát hành vi của nó gắt gao . Tao là tao lo cho cái thằng lầm lì ít nói này lắm . Có gì buồn khổ cũng giữ rịt trong lòng…
Chính những lời cảnh báo của bà Hoài_người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm đã làm Khoa ở bên Thạch 24/24 . Tắm rửa cũng là Khoa , vệ sinh cá nhân cũng vào tay Khoa , ngay cả khi không có gì làm , anh cũng ở bên cậu ta , dùng khăn sạch rửa vết mủ , bôi thuốc và bóp chân tay để không tê liệt vì thiết vận động . Ban ngày cũng như ban đêm , dù bây giờ Khoa đã đồng ý ngủ riêng nhưng chỉ cần cái trở mình khe khẽ của Thạch là anh sẽ hỏi han có cần gì không . Khoa biết càng chăm lo càng làm tên cứng đầu này khó chịu , nhưng anh không cách nào yên tâm để cậu ta một mình .
- Không nhẽ cả đi vệ sinh , cái thằng sida như tôi cũng vô dụng ?
- Hai người vẫn nhanh hơn một phải không nào ?
Thạch gắt gỏng , cằn nhằn , nhiếc móc hay buông những lời xúc xiểng , Khoa vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh với giọng yêu thương dịu ngọt . Thạch đâu có biết , trước lúc nhận giấy xét nghiệm dương tính , Khoa đã coi cơ thể cậu ta là một phần cơ thể anh và anh là của cậu ta . Thử hỏi trên đời có ai tự tổn thương cơ thể do cha mẹ ban tặng ? Anh không tự tay chăm lo cái cơ thể thuộc một phần của anh thì còn ai vào đây ?
Mạch suy nghĩ chợt dừng lại , Khoa quan sát biểu hiện khác thường của Thạch . Cậu ta thôi ngắm mưa , ngoảnh mặt về phía anh , đôi mắt đen tuyền ẩn chứa tia buồn nao lòng người đối diện .
Khoa thấy khó thở , tim anh ngừng đập , các mạch máu co lại đông cứng khi mắt hai người chạm nhau , bồng bềnh trôi trên lớp cảm xúc yêu thương . Các tiếng động xung quanh vẫn rõ nét , mưa rền rỉ lặng lẽ , gió lướt quanh phòng , tiếng kim đồng hồ tích tắc đếm thời gian dần trôi . Khoa tìm trong đôi mắt đen hình bóng anh , nơi đó chứa đựng hàng vạn ngọt ngào mềm mại , nó khiến anh muốn chết vì ngộp thở .
Câu nói đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng thoát ra từ môi Thạch , chất giọng khàn khàn tự chủ đến ngạc nhiên :
- Tôi sẽ không nghĩ đến cái chết nữa đâu .
Niềm hạnh phúc bùng nổ trong tim , tiếng thở khoan khoái nhẹ nhõm thoát ra trong vô thức khi Khoa vẫn trìu mến nhìn cậu ta .
Một ánh mắt ấm nồng , một trái tim chung nhịp đập trọn vẹn yêu thương , tất cả bình yên trong căn phòng của Khoa và Thạch , trong cảm xúc của việc được đáp trả .
Mưa đã tạnh .
Trời hồng .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một tay vòng xuống nách chạm vào lớp lông đen thô ráp , tay kia kéo tay Thạch quàng qua cổ , Khoa dìu Thạch từng bước chậm chạp đi vào nhà vệ sinh . Chân Thạch giờ rất yếu , các ngón chân dài ra thô kệch , xương bánh chè nhô cao bên trên bụng chân teo tóp thiếu thịt , da nhăn nheo , vài vết mủ vàng được lau sạch sẽ nhưng trông như sắp ứa ra nhão nhoét .
Để Thạch bám tay vào tường , Khoa cúi xuống kéo chiếc quần đùi làm lộ rõ lớp lông đen ủ rũ . Thạch vội nói với giọng thiều thào :
- Để tự tôi , ông ra ngoài trước đi .
- Không được . Yếu vầy nhỡ ngã thì ai đau cho – Khoa đứng dậy tính đỡ cậu ta ngồi thì chạm phải ánh mắt toàn một màu đen u buồn của sự chết chóc .
- Tôi tự lo được mà Khoa - Giọng năn nỉ , bám víu vào sự tin tưởng làm Khoa chợt mềm lòng .
Anh biết không thể chiều theo ý cậu ta , nhưng lý trí bị trái tim đẩy vào một góc , trái tim lên tiếng vì biết chắc không cách nào thắng được đôi mắt đen đó :
- Vậy có gì thì kêu , tôi ở ngay bên ngoài .
Tiếng “ừ” nhẹ đến mức Khoa cảm tưởng đó là sức tàn cuối cùng của cậu ta . Anh bước ra với hàng vạn lời tự trấn an trong lòng . Lưng dựa vào tường chờ đợi , ánh mắt đảo khắp phòng mà suy nghĩ còn lưu luyến phía bên kia cánh cửa gỗ .
Thạch quá yếu , thuốc men giờ vô dụng vì các tế bào ung thư đã phá huỷ hồng cầu , biểu hiện rõ nét ở biến dạng cơ thể như xác ướp biết di động . Khắp người cậu ta chỉ toàn mủ và mủ , lúc nào cũng lăm le tứa máu . Chỉ còn đếm từng giờ từng phút tử thần đến đưa đi , đi mãi , bỏ lại Khoa một mình , cô độc trên cõi đời này…
Nghĩ đến đây thì tiếng động khá lớn bên trong làm Khoa giật mình , vội vã đẩy cửa lao nhanh vào .
Thạch đang cố chống tay nâng thân hình gầy gò nhỏm dậy , cậu ta vừa ngã sõng soài trên bồn cầu , mủ vàng bị phân xen vào nhem nhuốc dơ bẩn . Cánh tay run run không chút sức làm Thạch mím môi vì bất lực của bản thân . Cậu ta tránh nhìn vào mắt Khoa khi anh đỡ cơ thể đứng dậy . Muốn thở dài trước sự lì lợm cố hữu , nhưng Khoa chỉ đeo găng tay rồi dùng giấy vệ sinh từ tốn lau sạch từng mảng phân bám trên người . Phân mềm nên khi cậu ta ngã , mông và đùi dính rất nhiều , lem lên cả các hột mủ đã vỡ đầu , loét ra trong thịt , phân vàng trộn lẫn mủ trắng nhơm nhớp . Đôi chỗ miệng vết thương , thịt bị tơi vụn , cảm tưởng nếu chạm khẽ các tảng thịt nhỏ bằng ngón tay sẽ rụng rời , nơi đó tràn lên màu mỡ vàng đục ngầu . Từng mảnh giấy được lau nhẹ , cẩn thận từng chút một , tránh chạm phải các chỗ bị loét , Khoa biết những chỗ này chỉ cần dính bất cứ thứ gì cũng sót đến tận xương tuỷ . Anh lau gần hết cuộn giấy vệ sinh rồi xả nước ra chậu , múc từng gáo rửa vết thương , rửa trôi mùi hôi thối trên người Thạch . Các ngón tay di chuyển khắp người , kỳ cọ nhẹ nhàng, cố không gây đau đớn cho cái cơ thể vốn đã ốm yếu . Khoa vỗ về khi trán Thạch nhíu lại vì nước tràn xuống chỗ thịt loét , mủ hoà với nước chảy ra ngoài thành màu vàng loang loãng :
- Chịu khó một chút rồi tôi lau khô , sẽ hết đau ngay thôi mà …Sắp xong rồi …
Thạch lọt thỏm trong lòng Khoa , anh xoay tới xoay lui , không bỏ sót chỗ da thịt nào . Khi mùi hôi không còn , anh vắt khô khăn rồi chậm nhẹ lên những hột mủ hoặc chỗ thịt loét rách toạc da , dịch vàng bám vào khăn dinh dính làm anh cố gợi hết chỗ mủ đang nhão theo . Vài hột mủ khô nhanh do sự khéo léo , anh chẳng thấy vui trước việc “quen tay” , nó chỉ khiến Khoa đau lòng hơn .
Khi Thạch gần như khô ráo , Khoa giúp cậu ta mặc quần rồi dìu ra phòng ngoài . Thạch ằm xuống giường , nghiêng người nhìn anh khẽ nói :
- Tôi xin lỗi ! Chỉ tại cái tính thích sĩ diện…
- Ông cũng biết đó là sai hả - Nhìn khuôn mặt hối hận của Thạch , Khoa thấy thương chi lạ nhưng vẫn giả vờ gằn giọng - Tưởng ông không biết đến hai tiếng “xin lỗi” chứ ?
Rèm mi cụp xuống , môi thạch khẽ động nhưng không có lời nào thoát ra . Hai bên mép cậu ta rất nhiều mụn trắng liti , da dẻ thì chỗ bong chỗ nứt , cặp mắt thâm lại nằm sâu trong hốc , duy có đôi tròng đen là vẫn phảng phất sự sống .
Khoa hơi cười , nụ cười méo mó đớn đau rồi vuốt nhẹ mái tóc xoăn :
- Chăm sóc lo lắng cho một người là ta đang yêu thương người đó . Là hạnh phúc , là may mắn đó Thạch- Thạch ngẩng lên theo lời nói của Khoa – Ông cũng nên cho tôi cơ thể thể hiện tình cảm chứ .
Chạm phải ánh nhìn dịu dàng , Thạch mím nhẹ môi để lựa chọn từ ngữ , cuối cùng cậu ta nói giọng hơi thiều thào vì không có sức :
- Chỉ vài năm nữa sẽ có thuốc phải không Khoa - Những ngón tay lồng trong tóc khựng lại , chơ vơ đến tội nghiệp khi giọng Thạch rộn ràng hy vọng - Chắc chắn tôi sẽ đợi đến lúc đó . Có thuốc , tôi lại là thằng Thạch béo tròn ngày nào , ông cũng nghĩ vậy phải không ?
Đôi mắt chờ đợi một tiếng “ừ” , một sự đồng ý , đôi mắt nhẹ như sương, mềm mại đến nhói tim . Thạch đang nhìn Khoa với đôi mắt đó , đang chờ đợi suy nghĩ giống cậu ta . Khoa rất muốn hy vọng đó thành sự thật , anh cũng tin tương lai sẽ có thuốc chữa nhưng bây giờ quá muộn rồi , không thuốc gì có thể cầm cự khi mà AIDS bước vào giai đoạn cuối . Thạch của anh đang nằm trong đó , thoi thóp , đếm từng giờ từng phút … Thạch của Khoa đang nằm trên giường , ngay bên cạnh nhưng không cách nào giữ chặt hoàn toàn… Khoa bất lực với sự thật mà vẫn cố mỉm cười trước gương mặt đợi chờ :
- Ừ , chắc chắn ông sẽ khỏi – Tay Khoa di chuyển xuống trán , nơi ít mủ nhất trên cơ thể cậu ta - Mệt rồi phải không ? Ngủ đi nhé…
Mí mắt Thạch díp lại theo lời vỗ về . Dạo gần đây chỉ cần tâm trạng nhẹ nhõm bình yên là cậu ta lại ngủ , rất nhanh và sâu . Nhiều lúc Khoa lo sợ cậu ta ngủ và mãi mãi không tỉnh dậy . Lần này cũng vậy , nhận được cái gật đầu như ý là yên tâm lại bủa vây tâm hồn Thạch .
Khoa vẫn dịu dàng giúp giấc ngủ đến nhanh hơn :
- Ngủ đi …Tỉnh dậy ông sẽ thấy những điều tốt đẹp hơn…chiều tôi sẽ nấu canh cua , món ông thích…ngủ đi…
Chỉ vài phút là rèm mi bất động trên gương mặt xanh xao , Thạch hoàn toàn chìm vào lời ru mật ngọt . Cậu ta nằm ngoan hiền trên giường , dáng thoải mái như bỏ lại căn bệnh quái ác , một mình phiêu bồng nơi nào đó mà không ai đến được . Những nỗi đau thể xác không còn vướng bận khuôn mặt say ngủ , những vết mủ lở loét nhiễu dịch vàng không còn gây đau đớn cho người con trai này nữa . Rồi đến một ngày Khoa phải dời xa khuôn mặt thân thương này ư ? Sẽ không còn được ngắm nụ cười bỡn cợt , không còn bị chi phối bởi đôi mắt đen tuyền cương nghị nữa sao ? Sẽ mãi mãi không thể lưu giữ được giây phút bên nhau ?
Không gian thanh bình êm đềm nhưng lòng người lại cuồn cuộn hàng vạn con sóng , Khoa nôn nao vùng bụng như chực trào ngược lên cổ , khó thở ngột ngạt . Anh bước nhanh ra cửa , nắng vẫn gay gắt oi bức trên khoảng sân vắng bóng người .
Một tiếng động lớn vang lên khô khốc , nắm đấm của Khoa dán chặt vào bức tường vô tri vô giác . Nỗi đau trong tim lớn gấp vạn lần cái đau nơi tay . Anh gục đầu vào tường , vai rũ xuống một cách thảm hại .
Phải chứng kiến từng hình ảnh , từng lời nói của một người sắp chết , của một người không còn thuốc nào có thể cứu chữa , tâm hồn Khoa luôn luôn ở trạng thái cùng cực .
Thạch ở sát bên cạnh , chạm vào anh trong mọi sinh hoạt , nhưng tính mạng đó không thuộc về anh , nó sắp rời bỏ anh …vứt anh lại một mình cô độc trên cõi đời hà khắc này . Một mình và không có Thạch bên cạnh Anh chỉ là thằng đàn ông bất lực trước tử thần , chỉ có thể đứng nhìn người đàn ông của đời anh từ từ bước sang thế giới không có anh …
Vai Khoa run lên từng hồi , lặng lẽ , câm nín , lọt thỏm giữa tiếng ồn từ đâu đó vọng đến .
~~~~~~~~~~~~~~~
Chiếc giường đôi rộng hơn bởi bên trên là cơ thể còi cọc , da bọc xương . Hơi thở nhẹ , khó nhọc , ánh mắt nhìn như không nhìn . Cậu ta nằm đó , nhìn anh , môi khẽ cười ngu ngơ . Nét buồn của đêm đen tĩnh lặng , nét u sầu của người bị lở loét hết cổ không không phát ra tiếng được , nét đớn đau soi vào tim anh , nhói lòng . Rèm mi màu tro chớp nhẹ , cố thu trọn hình ảnh anh .
Tất cả các biểu hiện của cơ thể không còn sức sống lộ rõ trên nét mặt Thạch . Giờ cậu ta nằm yên một chỗ , không còn khả năng tự vận động , các cơ và xương tê liệt hoàn toàn . Da thịt như bị hàng trăm con chuột gặm nhấm đục khoét , có khác chăng là ngoài máu và thịt còn có mủ vàng xen lẫn ươn ướt . Dù Khoa túc trực dùng khăn chậm khô nhưng thịt và mỡ luôn trong trạng thái bở loét làm miệng vết thương rộng hơn , một vài miếng thịt nhỏ nát ra . Tay chân khẳng khiu , xương lồi gồ ghề dưới lớp da nhăn nheo xám xịt . Hốc mắt sẫm lại sâu hơn làm tròng mắt lồi như hai con ốc bưu . Bờ môi nứt nẻ có vài vệt máu đã đông , liên tiếp ba bốn hột mủ đầu vàng nằm ngay mép trái , mỗi lần cử động đều làm chúng co lại dúm dó .
Đôi mắt nãy giờ vẫn dịu dàng ngắm Thạch đầy yêu thương , chợt bật thoát tia buồn giữa giọng đều đều khàn đặc :
- Nếu ngày nào đó không còn nhìn thấy tôi , không còn ở bên tôi , ông cũng không được thôi vun đắp tình cảm trong lòng đâu đấy – Hơi dừng lại quan sát biểu hiện của Thạch , Khoa tiếp tục khi cánh môi cậu ta không còn nhấc nổi dù là mấp máy – Lạnh lẽo , cô độc hay đáng sợ , vẫn phải tiếp tục đợi chờ tôi . Kiếp này , kiếp sau và mãi mãi , ông chỉ thuộc riêng tôi .
Giọng Khoa nhỏ đến mức thấy cay nồng sống mũi , mọi cảm xúc đang dồn lên não , tập trung trên đó dầy vò sức chịu đựng của anh . Khuôn mặt vẫn lặng câm , anh cảm tưởng sức sống nơi Thạch đã tắt . Khoảng khắc lo sợ đó nhẹ đi rất nhiều khi bàn tay sần sùi thô nhám đang được ủ trong tay Khoa vẫn ấm nồng . Sự sống chưa dời bỏ một cách ầm thầm không tiễn đưa…
- Tôi biết nơi đó vô cùng lạnh lẽo , nhưng.. – Khoa áp lòng bàn tay cậu ta lên mặt anh , ánh nhìn hiền hoà như nâng niu báu vật của cuộc đời – Tôi hứa , khi đã làm tròn phận sự của một sinh mạng được dòng đời ban tặng , tôi sẽ đến ôm ông vào lòng . Chắc chắn tôi sẽ giữ chặt bởi cánh tay này .
Trong giây phút cô đặc không gian , ngón tay nơi đuôi mắt Khoa khẽ cử động , mân mê gò mà anh . Cảm xúc vỡ oà , Khoa cười mà lớp sương trong suốt đang phủ đầy mắt anh :
- Tôi yêu ông…
Cơn mưa rả rích bên khung cửa lặng lẽ quay đi , khoảng sân tối đen che giấu những giọt nước mắt…
Mưa mùa hè tiễn đưa một linh hồn…
Mưa… đều hạt… đều đều…
9 năm sau …
Từng đám mây co cụm lại thành hình thù kỳ dị , đùa giỡn trao nhau cách ghép hình màu trắng xanh lơ . Gió chợt đến , giơ cánh tay với hơi thở mạnh tách ba tách tư , xé toạc sự quyến luyến của mây xanh . Tia nắng hồng nhanh trí lợi dụng sự độc đoán của gió mà chiếu xuống mặt đất một màu nắng chói . Nắng nhảy múa trên các bia đá xi măng có khắc tên , bên cạnh là vài lọ cao cổ khô nước đựng đầy sự héo úa của hoa cúng mộ .
Nơi đây là khu đất hoang , người dân lợi dụng sự bất cẩn phung phí của nhà nước mà xây mộ theo từng hàng san sát nhau . Chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết “mộ nhà giàu” hay “mộ nhà nghèo” . Mái ngói đỏ kèm theo diện tích rộng lớn phô trương thanh thế , che lấp những ngôi mộ xi măng đơn giản không cầu kỳ . Nằm nơi góc khuất bên mô đất trồng hoa mào gà là ngôi mộ đơn sơ nhất , bên trên chỉ có một chân nhang cùng lọ hoa được trát xi măng gắn liền với nấm . Bụi bặm theo thời gian bào mòn họ tên người nằm dưới , bông cúc vàng queo quắt chuyển qua nâu xỉn co ro trong chiếc lọ sứt mệng . Cơn gió mạnh cuốn lớp bụi bay lên rồi sà xuống những bông hoa mào gà rực rỡ , mang theo tiếng giầy gõ cộp cộp .
Đôi giầy đánh xi đen dừng trước nấm mồ , dáng người cao dong dỏng che đi ánh nắng gắt tạo ra cái bóng đen thui trên mặt đất . Gió vẫn từng đợt , rì rầm thắc mắc kẻ lạ mặt là ai ?
Người đó đứng lặng lẽ , ánh mắt xa xăm một màu đen huyền bí . Khoé môi trễ xuống ủ rũ , đôi vai buông thõng như đang thả trôi dòng cảm xúc bị dồn nén từ rất lâu . Như mưa , như thác tràn về trên bờ mi , lớp nước trong vắt màu pha lê ứ ra nhạt nhoà trực trào . Hai cánh mũi đỏ lên phập phồng , hoà giữa giọng hát du dương của gió là nhịp đập trái tim , dồn dập từng hồi .
Người đó sẽ đứng như vậy , cảm xúc sẽ lên đến tột đỉnh nếu không có giọng trong vắt , ngọt mà lại mềm của một đứa trẻ :
- Mẹ , nhanh lên đi . Đến muộn là chú không thèm ăn hoa quả của mẹ đâu đấy – Cô bé trạc năm sáu tuổi khựng lại với đôi mắt tròn xoe ngơ ngác – A ! Hôm nay chú có cả bạn đến thăm nè mẹ .
Gió không còn múa , nắng không còn cố gắng xuyên qua dáng cao cao để phủ lên ngôi mộ một màu vàng , nhưng hai con người vẫn nhìn nhau , chết lặng trong từng mạch máu . Cơ hồ thời gian sẽ dừng lại mãi mãi nếu chất giọng lí lắc của tuổi ngây thơ không chen ngang :
- Mẹ , không thắp hương là chú đói đó .
Nụ cười gượng gạo nở trên môi người phụ nữ :
- Đã 9 năm …mà tưởng chừng như mới đây .
Lại im lặng , ánh mắt người đó quay về tấm bia đá bị bào mòn bởi sương gió . Khi cảm xúc đã tự chủ trong lòng mỗi con người , những cây nhang được thắp lên , gió đưa mùi thơm hoà quyện vào không gian lan toả ra xung quanh , âu yếm các mộ phần bên cạnh . Mỗi người một tâm trạng , dời bước đến từng ngôi mộ cùng chịu nắng mưa , mỗi tâm hồn là một nhịp đập tình cảm nhưng đều hướng về người đã khuất .
Cô bé con chạy lăng xăng khắp nơi , rồi bắt chước mẹ chấp tay khấn vái . Cái nụ cười hồn nhiên chân thật khiến ai nhìn vào cũng đoán cô bé đã và đang có một gia đình hạnh phúc êm đềm .
- Bác …bác dạo này vẫn khoẻ chứ - Giọng ngập ngừng phân vân như sợ câu hỏi sẽ chìm vào sự thinh lặng .
- Mẹ tôi vẫn khoẻ - Tiếng nói không âm sắc vang lên mơ hồ xa xăm - Mấy năm trong đó lại làm bà có sức đề kháng khá ngạc nhiên .
Bờ môi đỏ mấp máy rồi thôi , lời nói đọng lại không thoát ra thành tiếng , người phụ nữ vẫn dõi theo cô bé con . Cuối cùng giọng cao vút tự tin ngày nào đã phá vỡ không gian ngập mùi nhang :
- Tên Hoài Thu . Cái tên gợi nhớ lời tỏ tình trong chiều thu lác đác lá me bay . Nó được sinh ra trong tình yêu vay mượn những lại lớn lên trong một gia đình hạnh phúc rạng ngời yêu thương .
Vẫn chỉ là sự im lặng trả lời , đó là tất cả những gì chợt đến rồi chợt đi . Người phụ nữ dắt đứa con nhỏ dời khỏi nghĩa trang , bước ra khỏi trang sách đã được đóng cách đây 9 năm . Người đó nhìn theo với khuôn mặt vô cảm vì tình cảm trong tim đã bị mang đi trong một đêm mưa rền rỉ . Trái tim chai cứng như mềm hơn khi ánh mắt đong đầy hơi cay của khói bạc . Lớp sương xuất hiện vì lòng người hay vì nhang đèn ? Câu trả lời mãi mãi ngủ yên không ai biết vì ngay lúc đó có giọng nam trầm vang lên phía sau :
- Cậu đi thăm mộ hả - Người đó quay lại để rồi giật mình trước nét thân quen nơi người đàn ông trên 50 với dáng khắc khổ cùng đôi mắt đen tuyền - Cậu đã tìm thấy chưa ? Nếu cần giúp cứ lên tiếng . Tôi trông coi cái nghĩa trang khô quạnh này gần 10 năm nay rồi . Chắc chắn có thể giúp cậu tìm ra mộ phần người thân trong thời gian ngắn .
Không biết vì nét quen thuộc hay vì sự nhiệt tình mà người đó trả lời , tiếng phát ra run run :
- Bác làm ở đây mà con cháu không nói gì ư ?
- Tôi làm gì còn ai là người thân trên đời hả cậu ? Làm việc ở đây cũng vì nơi này lưu giữ nó , lưu giữ thằng con trai duy nhất – Đôi mắt già nua hằn dấu chân chim chuyển từ gương mặt người đó đến bia mộ nghi nghút khói , bên cạnh là bông cúc mới thay - Đứa con từ khi lọt lòng đã bị cuốn vào âm mưu trả thù cho tính kiêu ngạo của mẹ …Cha không phải là cha… Cha chỉ là người dưng …
Một tiếng cười khô khốc vang lên , dội vào các bia mộ , bay vút lên cao , tràn trong gió rồi xoắn lấy cái nóng bức cùng cực .
Tiếng cười vang xa đến mức những người di đường cũng phải giật mình khựng lại . Tiếng cười xuyên vào tim người nghe khiến họ tự hỏi “đó là tiếng cười hay tiếng khóc thê lương” ?
Hết
5 – 1 – 2007
kokubu karin
Karin xin chân thành cảm ơn những bạn đã bỏ thời gian ra theo dõi và động viên karin trong thời gian viết Yêu và được yêu .
Hy vọng các bạn vẫn ủng hộ những truyện tiếp theo của karin .
Chúc các bạn một năm tốt lành !
Thân mến
Kokubu karin
“Dương tính”
“Nhiễm trùng không triệu chứng…những người nhiễm HIV sẽ trải qua một thời kỳ không có biểu hiện bất kỳ dấu hiệu hay triệu chứng nào liên quan đến nhiễm HIV . Thời kỳ này có thể kéo dài và thay đổi trung bình từ 5 đến 10 năm , tuỳ thuộc thái độ và cách sống , cách sinh hoạt cả người bệnh… Nhiễm HIV là nhiễm suốt đời cho đến khi phát triển thành bệnh AIDS …”
“Tôi nghĩ thời gian gần đây do anh sử dụng heroin nên quá trình phát triển bệnh tăng nhanh , biểu hiện qua các triệu chứng :sốt và tiêu chảy kéo dài hơn tháng mà không giải thích được , kèm theo rét run , ớn lạnh và mồ hôi về đêm…Vâng , ho dai dẳng hay sưng hạch cũng là một trong các triệu chứng”
Lời bác sĩ vang lên theo từng bước chân Khoa , anh thấy nặng nề như đeo theo hàng tấn cảm xúc rối ren của sự bấn loạn . Rất muốn phủ nhận lời nói đó , muốn hoá tro bản kết quả xét nghiệm tàn nhẫn kia nhưng Khoa có thể làm gì khi xét nghiệm lần thứ hai vẫn ra “dương tính” ?
Sau khi đưa vào bệnh viện , Thạch vẫn chưa tỉnh lại , các bác sĩ quyết định làm vài xét nghiệm vì không tìm ra nguyên nhân . Lúc cậu ta tỉnh cũng là lúc cô y tá đến lấy thêm máu . Thạch ngơ ngác trước ánh nhìn của cô ý tá , cậu ta khó chịu đòi về , không muốn vì lý do vớ vẩn mà tốn tiền nằm viện . Khoa hết năn nỉ rồi doạ nạt , cuối cùng mới thuyết phục được cái tên cứng đầu ương bướng đồng ý nghe xong kết quả xét nghiệm.
Khoa cũng nghĩ đó chỉ là các bác sĩ tận tâm với công việc nhưng không ngờ khi được mời gặp riêng…
Thạch lao ra khỏi phòng , nước da cậu ta tái ngắt , đôi mắt không còn màu đen cương trực , nó giờ đây chứa đựng vô vàn tâm trạng không để người khác đọc thấy . Khoa đuổi theo giữ lại vội vàng , chính cái kéo tay làm anh giật mình buông lơi . Mắt Thạch gồm nhiều mảnh vụn tách ra , long lanh , nhìn Khoa như không nhìn , ánh mắt làm anh liên tưởng đến đêm đen nơi nghĩa trang với làn khói âm u của xác người mới chôn . Anh biết người con trai trước mặt đang trong trạng thái sốc , khuôn mặt muốn ngất nhưng đôi chân vẫn bước đều chậm chạp không sức sống . Cậu ta cứ bước , không chủ đích , không quan tâm , các giác quan đã biến mất khỏi con người này , mọi vật đối với Thạch dường như không thực và kỳ dị . Nhất là khả năng tiếp thu thông tin xung quanh là rất thấp , biểu hiện ở việc mấy lần Khoa nhanh tay giữ kịp nếu không cậu ta đã làm mồi cho những chiếc xe phóng nhanh vượt ẩu . Những lúc đó anh muốn nói một lời , dù là lời khách sáo , muốn ôm cơ thể mềm mại vào lòng , tuy nhiên ánh nhìn đớn đau vô hồn làm anh bất động . “Tại sao điều này lại xảy ra với Thạch???” , Khoa tự hỏi mà không tìm ra câu trả lời . Cậu ta đã làm gì để ông trời nhẫn tâm đầy đoạ đến chỗ khốn cùng . Ban cho cậu ta một kiếp sống , nhào nặn trong vô vàn nỗi đau , có những lúc tưởng chừng buông xuôi trước cơn vật vã thiếu thuốc nhưng con người đầy nghị lực đã cố gắng vượt qua được , anh cứ nghĩ sau thử thách gian truân thì hạnh phúc sẽ mỉm cười . Nhưng không , Thạch lại bị ném vào con đường không có cửa ra , một con đường mà y học đến bây giờ vẫn bó tay .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Dậy ! Dậy đi ! Sáng bảnh mắt rồi Khoa – Bàn tay nóng ấm của ai đó chạm vào bả vai trần lay thật mạnh , Khoa giật mình mở đôi mắt lèm nhèm gỉ vàng – Vào rửa cái mặt mèo rồi chở tôi đi ăn sáng .
Một nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt vuông vức tỉnh táo , nắng chan hoà trong mái tóc xoăn , ve vuốt gò má làm bừng lên sức sống mạnh khoẻ . Thạch đang đứng cạnh giường , mắt lấp lánh nhiều tia sáng trắng , Khoa hoàn toàn bất ngờ trước biểu hiện có phần tích cực trái ngược hôm qua . Từ lúc nhận kết quả xét nghiệm , Thạch đi hết phố này sang phố kia , bất cứ đâu cũng chứng kiến tâm hồn đang chết dần chết mòn của cậu ta . Khi màn đêm giăng mọi nẻo đường , cơ thể mệt mỏi dừng trước cửa nhà , Khoa đau đớn nhìn ánh mắt đờ đẫn mà lòng muốn khóc …
- Mặc cái này nhé - Thảy chiếc sơmi sọc đỏ đun cho Khoa , giọng Thạch đều đều , đôi mắt đen chiếu thẳng vào anh – Bác sĩ chắc chắn đã nhầm . Điều đó không thể xảy ra được , tôi cảm thấy cơ thể khoẻ mạnh lắm cơ mà . Chúng ta đến bệng viện xét nghiệm lại nhé .
Hàng tấn nặng như đá đè chặt tim Khoa , nhói buốt từng mạch đập . anh biết cậu ta đang chối bỏ sự thật , đây là cách vô thức để bảo vệ bản thân khỏi những đe doạ do AIDS tạo ra . Khoa cũng muốn tin chỉ là sự nhầm lẫn , nhưng hai lần xét nghiệm , hai lần lấy máu đều ra một kết quả , liệu anh có nên hy vọng vào tình thương hoặc lòng vị tha của ông trời không ?
- Ông cũng nghĩ vậy phải không ? Phải không ? – Trong lúc mải suy ghĩ , Khoa không hay Thạch đã ngồi bên giường từ lúc nào , bàn tay lay mạnh đầy run rẩy – Tôi không quan hệ bừa bãi , không tiêm chích , không làm bất cứ việc gì dính đến máu me , vậy làm sao có thể nhiễm sida , đúng không ? Ông nói đi Khoa !
Anh nhìn đôi mắt đen không màu của sự sống , nó tối và chết hoàn toàn cảm xúc , chỉ còn duy nhất ánh sáng của hy vọng mỏng manh . Đôi môi nhợt nhạt vẫn run run hối thúc anh gật đầu đồng ý nhận định :
- Ông cũng tin như vậy đúng không ? Cũng tin một người khoẻ mạnh , có lối sống lành mạnh thì con sida , HIV sẽ không bám vào phải không ? Phải không Khoa ?
Anh muốn ôm chặt cơ thể hoà trong nắng sớm , muốn ghiền nát cánh môi chực trào bật khóc , muốn truyền toàn bộ yêu thương sâu thẳm sang người con trai bất hạnh trước mặt . “Trời tàn nhẫn kia , hãy trả lại cho cậu ta thứ mà ông đã bố thí cho người đời ngay từ lúc sinh ra , đó là sự sống của một con người” , nhưng trời già ác độc không trả lời Khoa , chỉ có giọng nói ấm áp khàn đặc của người khóc nhiều vang lên nơi cửa :
- Bác mua thức ăn trưa cho hai đứa rồi đây .
Cánh tay Khoa không còn bị lay mạnh , hơi ấm với chút mồ hôi ẩm vẫn đọng lại đầy lưu luyến , Thạch buông lơi bàn tay rồi quay lại nhìn bà Hoài. Người phụ nữ có mái tóc điểm những sợi bạc , đuôi mắt hằn rõ dấu chân chim_vết tích của tuổi già , dấu ấn của kinh nghiệm trải đời , tất cả hài hoà trong nụ cười phúc hậu . Quầng thâm nơi mắt người phụ nữ đã cho Khoa thấy lòng nhân hậu thương người_một người xa lạ có duyên trong đời anh và Thạch . Nắng hồng gay gắt bao lấy cơ thể bà như những tia sáng dịu hiền , cái oi bức trôi tuột ra sau bởi không gian trầm lặng . Khoa tưởng chừng cả xã hội đang nhìn anh , nhìn Thạch , cái dư luận khắt khe cổ hủ đang dịu dàng cảm thông hai người đồng tính , thương cảm người mắc sida… Liệu Khoa có được phép nghĩ đó là đại diện cho xã hội không ?
Túi thức ăn đặt nhẹ lên bàn máy may , bà Hoài là người phá vỡ sự im lặng khi ngồi xuống cạnh Thạch :
- Cháu đừng lo nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khoẻ . Bây giờ chưa có thuốc nhưng 10 năm , 20 năm nữa chắc chắn người ta sẽ tìm ra cách chữa được ăn bệnh này . Chỉ cần sống tốt , giữ gìn sức khoẻ thì việc sống thêm 20 năm là chuyện không khó . Cháu hiểu ý bác không Thạch ?
Giọng kiềm nén nước mắt hỏi Thạch nhưng cậu ta chỉ mở to đôi mắt vô hồn nhìn bà Hoài , miệng không một cử động dù là cái nhấp môi . Khoa thấy đôi mắt già nua đang trào lên lớp nước nóng ấm làm bà Hoài vội hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục với giọng rưng rưng :
- Bác biết một chỗ rất tốt , các tình nguyện viên và những bác sĩ nơi đó rất tận tâm . Thuốc men luôn cập nhật loại mới nhất . Hàng tuần có các buổi giao lưu hoặc hướng dẫn vệ sinh của các bác sĩ …- Bà Hoài đột nhiên im lặng , ánh mắt Thạch đang xoáy thẳng vào bà , nó làm người phụ nữ rúng động mà không rõ lý do .
Khoa sợ cậu ta sẽ làm gì đó không phải vì thái độ này lần đầu anh được chứng kiến , sự bất an đang bủa vây não Khoa . Bà Hoài cũng nhận ra phản ứng khác thường , kinh nghiệm bao nhiêu năm cho bà biết cần làm gì lúc này . Cơ thể Thạch được bao bọc bởi vòng tay ấm áp yêu thương , đầu cậu ta bị dúi vào vai bà Hoài :
- Con trai ! Con trai của ta – Bà Hoài ôm Thạch , giọng hiền như đang nói với đứa con ruột thịt - Đừng sợ , sẽ ổn thôi mà . Bác biết con chưa chấp nhận việc này , nhưng con à , trốn tránh không phải cách đâu . Con phải đối diện , phải hiểu rằng những người mắc bệnh không phải là mất tất cả. Con còn ta , còn thằng Khoa , còn rất nhiều người thương yêu con . Con có hiểu không Thạch ?
Vẫn không phản ứng chứng tỏ cậu ta có nghe những lời vỗ về hay không. Thạch như nhỏ bé hơn trong vòng tay của người mẹ mà không phải mẹ , cậu ta câm lặng hoàn toàn làm căn phòng không nhận ra sự tồn tại của cơ thể vừa được kết án bởi chữ “AIDS” . Hai cánh tay buông thõng làm bà Hoài bắt đầu hoảng sợ , đưa mắt sang Khoa hỏi ý kiến . Anh biết lúc này nên để cậu ta một mình , không ai được phép bước vào tâm tư đó , có thể kể cả anh cũng không có quyền . Tâm trạng chối bỏ đang chi phối cậu ta , cần từ từ tiếp cận , vội vàng sẽ gây ra hậu quả khôn lường .
Gật nhẹ đầu , Khoa ra hiệu cho bà Hoài :
- Con hiểu ý bác nhưng Thạch có vẻ mệt rồi , hôm khác chúng con trả lời – Bà Hoài nới lỏng tay , từ từ rời khỏi cậu ta trong ánh mắt lo âu – Con cảm ơn bác đã đi chợ giúp , không có bác chúng con cũng chưa biết trưa nay ăn gì .
Nhìn lại một lần nữa biểu hiện của Thạch , khuôn mặt vẫn bất động như đã đông cứng , bà Hoài đứng lên trách yêu :
- Ơn nghĩa gì thằng quỷ . Sinh viên tụi bây vừa làm biếng vừa lười ăn , không có bà già này chắc bữa trưa lại ăn qua loa phải không ? Chậc…đặt nồi thịt kho mà quên khuấy…- Tiếng thở dài thoát ra , bà Hoài bước nhanh khỏi cửa mà không biết Khoa đã kịp nhìn thấy thứ long lanh nơi khoé mắt bà .
Anh xúc động trước tình cảm của bà_người chủ nhà tốt bụng chỉ quen biết qua bản hợp đồng thuê trọ , liệu giữa xã hội “tiền tài vật chất” này còn có người thứ hai ?
Bốp !!!
Cú đấm bất ngờ làm Khoa ngã bổ chửng ra giường , khoé miệng ran rát cũng không làm anh bận tâm bằng đôi mắt đỏ tia hung dữ . Thạch nhìn anh căm phẫn , lông mày nhô cao làm mí mắt căng tròn , tiếng gầm vang lên trút xuống sự ngơ ngác :
- Thằng chó ! Mày phải rêu rao chuyện này thì mới vừa lòng hả ? Phải làm cả cái nhà trọ này , cái làng này biết tao là thằng sida thì mới sống yên lành hả thằng khốn - Thạch lại lao đến đấm Khoa nhưng anh nhanh chóng khoá chặt cánh tay thô bạo rồi vật ngửa cậu ta xuống giường tạo lên tiếng “rầm” khá lớn .
Sau giây phút sửng sốt , Thạch gồng lên hất mạnh Khoa nhưng cậu ta khó mà vùng vẫy trước cơ thể trên 60kg đè nơi đùi . Khoa ngồi hẳn lên đùi Thạch , ghì chặt đôi chân đang cố cựa quậy , tay Thạch bị tóm gọn giơ cao lên đầu , Khoa gần như nằm đè đối diện . Giọng thở khò khè đứt quãng , Thạch cắn chặt môi bất lực chịu thua cơ thể khoẻ mạnh phía bên trên . Cậu ta hoàn toàn quên thời gian cai thuốc đã cướp đi rất nhiều thể lực , giờ đây căn bệnh thế kỷ cũng bắt đầu phát triển thì sao thắng được một người tỉnh táo như Khoa .
Khoa nhìn xoáy vào đôi mắt mở to uất ức , giọng đanh lại dứt khoát :
- Còn chống cự coi chừng tôi lột đồ , cầy nát cơ thể , nhất là cái nơi hồng hào quyến rũ đó nghe chưa .
Lồng ngực phập phồng dữ dội chợt chững lại , Thạch ngơ ngác không tin vào tai mình . Tích tắc tiếp theo , không gian tĩnh lặng vỡ oà , hàng nhìn mảnh vụn tan nát hiện rõ trong mắt Thạch , nó làm Khoa giật mình hối hận :
- Tôi xin lỗi - Một nụ hôn nhẹ , trìu mến , mang nhiều yêu thương trân trọng đặt khẽ lên môi Thạch – Tôi không muốn tổn thương ông , chỉ là không nói vậy liệu ông chịu bình tĩnh không ? ĐỪNG TRÁNH ÁNH MẮT TÔI !
Đang quay đi , Thạch khựng lại lưỡng lự rồi ngoan ngoãn trôi bồng bềnh trong mắt Khoa . Trái tim đập dồn dập giờ nhẹ hơn rất nhiều trước sự vâng lời hiếm có của Thạch , Khoa vẫn chưa buông tay :
- Ông biết tôi yêu thằng nào rồi đấy . Liệu có ai trên đời tổn thương người quan trọng trong tim không Thạch ? Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó nếu không có sự cho phép . Tôi…
- Yêu thằng sida để làm gì ?
Câu hỏi cắt ngang , lạnh nhạt , dửng dưng , nhưng lại hiện thực đến nao lòng , nó tựa hàng vạn mũi tên cắm sâu vào tim Khoa , rỉ ra những giọt máu đau đớn mà không biết cách cầm .
Khoa nhắm mắt lại kiềm nén tức giận , hít một hơi thật sâu rồi xoáy lấy tròng mắt đen . Anh muốn bóp nát chiếc miệng màu nâu đỏ , muốn nghiền vụn sự nhẫn tâm , muốn hành hạ cái con người đang thản nhiên phủ nhận tình cảm lâu nay trong tim anh . Muốn rất nhiều và anh cũng biết bản thân chẳng bao giờ ra tay được với con người này .
- Người tôi yêu là thằng Thạch , một thằng đàn ông ngốc nghếch , cứng đầu cứng cổ , tính nhỏ nhen ích kỷ - Khoa vẫn tiếp tục với giọng “người dưng” , bỏ qua đôi mắt trợn trừng của Thạch - Thằng Thạch này vì ấu trĩ không cảm nhận được sự bận rộn của dòng đời mà ngu ngơ bị lừa đưa vào con đường nghiện ngập . Dù xảy ra bất cứ việc gì thì tim tôi cũng bị thẳng đó chôm chỉa mất rồi .
Hơi cười nhẹ , Khoa kết thúc một cách âu yếm :
- Kể cả nó bị bệnh trĩ thì tôi vẫn yêu .
- Ê ! Tôi bị trĩ hồi nào ? – Đôi mắt vô hồn giờ đang quắc lên phản đối , Khoa nhận ra chút sức sống trong đó .
Khoa cười , nhè nhẹ làm Thạch biết bị hớ . Khoé miệng cậu ta cử động tạo ra nụ cười gượng nhưng chợt nhớ tình cảnh hiện tại làm nó trở nên méo xẹo . Đôi mắt đen cụp xuống , khuôn mặt buồn làm Khoa từ từ leo xuống . Không gian trùng lại , căn phòng chỉ còn hơi thở của hai người nằm kề nhau , cùng tiếng tim đập khe khẽ .
Bất giác Thạch xích người lại gần Khoa kiếm tìm hơi ấm . Anh choàng tay qua cơ thể thơm mùi đàn ông , pha chút mồ hôi chua chua mà cũng ngòn ngọt . Lồng ngực trần với núm vú màu nâu sậm trở nên ấm áp , dù đang trưa hè nhưng Khoa không thấy nóng hay khó chịu . Anh rất yêu những giây phút này và ước thời gian dừng lại thì thật tốt , cảm xúc sẽ là mãi mãi , Thạch sẽ ở bên anh không rời , hơi ấm và mùi vị của cậu ta sẽ không bao giờ tan biến xuống nắm đất lạnh lẽo .
- Tôi vẫn chưa tìm ra lý do nhiễm HIV bao nhiêu năm nay mà không phát hiện .
Giọng nói khàn khàn chứng tỏ cậu ta đã lấy lại bình tĩnh . Khoa yên tâm hơn và cũng chú ý đến câu hỏi được đặt ra . Từ hôm qua anh nghĩ đến nhiều nguyên nhân nhưng có một điều không chắc chắn lắm , cũng không đủ cơ sở để khẳng định nên chua dám nói là tại nó . Cánh tay Khoa khẽ siết nhẹ người Thạch , anh muốn truyền cảm xúc sang cậu ta :
- Tôi không chắc lắm vì chuyện xảy ra khi ông 12 tuổi… tôi biết không nên nhắc lại , nhưng… chỉ có thể vì nó …ông…
Khoa im bặt , anh cũng không thể truyền đạt được suy nghĩ vì vạch vết sẹo đã kéo da non ra là điều ác độc nhất mà người đời vẫn hay làm , riêng anh thì không thể . Người Thạch không lạnh ngắt như Khoa nghĩ , nó vẫn đủ độ ấm , vẫn không cử động trong lòng Khoa , chỉ im lặng hơi khác thường một chút . Hơi thở của Khoa phủ nhẹ lên gáy Thạch , bật ngược trở lại làm anh thấy nong nóng nơi cằm . Một vài lần nóng ở cằm thì Thạch nói , giọng không âm sắc , góc cạnh trong từng lời :
- Chỉ duy nhất một lần mà hành hạ suốt 10 năm , giờ lại giết chết toàn bộ cuộc đời .
Khoa không đọc được suy nghĩ trong đầu cậu ta , cũng như không hiểu được cảm giác mất mát mà Thạch đã nếm , anh lại càng không thể làm gì để thay đổi quá khứ , nhưng hiện tại anh có thể ôm cậu ta , truyền yêu thương sang trái tim lạnh lẽo , và chắc chắn tương lai anh sẽ ở bên người con trai này , dù trên mặt đất hay thế giới bên kia… Sẽ là mãi mãi…
Ngoài khung cửa bỏ ngỏ , nắng hồng gay gắt lan tràn khắp sân , gió đi qua cũng không xua được cái oi bức ngột ngạt của trưa hè . Vài chú chim ríu rít gọi nhau tránh ánh nắng nóng , tiếng sinh hoạt về trưa lịm dần theo thời gian . Tất cả mọi vật đang dời xa căn phòng ngập tràn yêu thương , hai cơ thể như thả trôi trong cảm xúc đồng lòng , lãng quên hiện thực để ngày mai tiếp tục bước trên con đường mà ông trời sắp đặt một cách khô khan , lạnh lùng , đầy tàn nhẫn .
~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Nhẹ thôi ! Ông làm tôi đau đấy - Hất mạnh tay Khoa , Thạch gắt lên .
Khoa dừng lại ngẩng lên làm Thạch quay đi tránh ánh mắt , đôi môi cậu ta bĩu ra đầy vẻ khó chịu . Khoa im lặng , chưa dời tia nhìn khỏi khuôn mặt đỏ bừng đó . Những đốm trắng và vài vết bất thường xuất hiện ở miệng Thạch mấy ngày hôm nay , cậu ta kêu da dẻ ngứa suốt mà không có vết muỗi đốt nào . Tiêu chảy nhiều làm cơ thể Thạch gầy sọp , da tái , xương cổ nhô ra lộ rõ . Nhìn dáng gầy yếu xanh xao , Khoa không biết làm gì ngoài việc thực hiện đúng hướng dẫn của bác sĩ về chăm sóc vệ sinh và cho uống thuốc đúng giờ .
Như lúc này anh đang tắm cho Thạch_một việc ngày làm hai lần đều đều . Chiếc khăn lông ướt nước lau nhẹ lên bả vai , Khoa kỳ cọ dịu dàng , nâng niu từng chút da thịt như sợ đau cậu ta . Chỉ sau thời gian ngắn mà Khoa không còn nhận ra thân hình mập mạp ngày nào , giờ chỉ còn da bọc xương . Tay anh dần di chuyển xuống lồng ngực rộng , cái núm vú nhỏ xíu hình đồng xu màu nâu đã một thời làm Khoa chỉ muốn cắn lên đó , giờ teo lại khô đen , nhăn nhúm dưới những nốt nhỏ cùng màu. Vùng bụng thở nhè nhẹ , xương sườn lộ rõ từng chiếc như phần xương hông , hai đùi mềm nhũn , da xám lại trông như da người già . Nơi đó Khoa vệ sinh nhanh hơn các chỗ khác , mắt tránh lớp lông xoăn đen quyến rũ , Thạch cũng nhận ra nên cố tình dạng chân đầy khiêu khích , giọng nói bỡn cợt lộ rõ :
- Không phải ông thèm muốn nó hay sao ?
Khoa không trả lời , im lặng lướt tay xuống phần mông và chân , bỏ qua tiếng “hừm” cao ngạo . Anh biết đây là một trong các diễn biến tình cảm của người nhiễm HIV/AIDS , bác sĩ cho biết và bà Hoài cũng truyền lại khá nhiều kinh nghiệm lâu năm của thời gian làm tình nguyện viên nơi bà giới thiệu cho Thạch . Anh và Thạch đều quyết định không đến các trung tâm có nhiều bác sĩ chuyên môn , anh muốn tự tay chăm sóc Thạch , nhất là có thể ở bên cậu ta 24/24 giờ . Khi quyết định điều này , Khoa biết phía trước vô cùng gian nan vì đây là căn bệnh không có thuốc chữa , chứ không phải bệnh tật thông thường .
- Khụ khụ…khụ …khụ - Tràng ho dài làm Khoa giật mình dứt khỏi mạch nghĩ , vội vàng vỗ vỗ lên tấm lưng trần ướt nước tạo ra những tiếng lép nhẹp .
Sau tràng ho mệt mỏi , Thạch thở dốc rồi bất chợt xoay lưng lại Khoa để che dấu gương mặt tái ngắt . Khoa nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì , dùng khăn lau khắp lưng , chợt phát hiện vài nốt màu sẫm hơn da . Ngón tay chạm khẽ lên đó , anh biết người nhiễm HIV/AIDS có hệ miễn dịch bị suy giảm cho nên họ dễ mắc các bệnh nhiễm trùng , đây chính là một trong các dấu hiệu , hiện nó chưa mưng mủ loét ra .
Dội nước xả khắp người Thạch rồi Khoa dùng khăn đã vắt nước lau khô cho cậu ta . Lúc cúi xuống lau phần bẹn và chân , Thạch cố tình quay thẳng vào Khoa nhưng anh chỉ cười cười làm cậu ta điên tiết , giật mạnh bộ quần áo vắt trên dây với vẻ hậm hực khó chịu .
Vẫn từ tốn như từ khi bắt đầu tắm cho đến khi tắm xong , Khoa thu dọn mọi thứ gọn gàng , lau rửa chậu và giặt khăn tắm bằng xà phòng, hoàn toàn quên sự có mặt của Thạch_cậu ta đang trút giận lên chiếc quần con. Việc tức giận khi biết bị nhiễm AIDS là hết sức bình thường , một người đang ở trạng thái mất mát có thể thực hiện sự bực tức của mình tới những người họ thấy gần gũi . Khoa cũng biết việc chấp nhận sự bực bội của người khác mà không có phản ứng gì là rất khó , nhất là lại hướng đến anh , nhưng nếu không cố gắng thì có lẽ cả hai đều đi vào ngõ cụt .
Mỉm cười với suy nghĩ này , Khoa vắt khăn lên dây rồi nhìn Thạch thật hiền :
- Lau khô tóc đi . Tôi lên phơi chiếu đây .
Khoa chưa kịp bước nào đã thấy Thạch hất mặt lên quát lớn , mọi bực tức vì bị coi là không khí làm cậu ta không chịu nổi :
- Chiếu chiếc gì , ông có biết các cơ của tôi luôn đau nhức không ? Cứ giơ tay lên cao cầm cái khăn làm mãi một động tác thì chịu sao thấu .
Dù cố nén mà Khoa vẫn phải phì cười trước tính trẻ con . Đây gọi là hành hạ, trút giận dỗi lên người đối diện , chứ chắc chắn chẳng có chút nhõng nhẽo nào đâu .
Vừa vò nhẹ mái tóc ngắn cũn cỡn ướt nước , vừa hít mùi dầu gội thơm dịu , Khoa từ tốn phân tán bớt nỗi bực dọc trong lòng Thạch :
- Ông đang cáu vì những tên khốn nạn không đáng nhớ đã lây bệnh cho mình đúng không ?
Đầu Thạch tránh khỏi tay Khoa , mắt mở to ngỡ ngàng làm anh thấy không gian trong phòng tắm dịu xuống rất nhiều . Nụ cười trên môi Khoa chứa đựng sự bình tĩnh bậc thầy :
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông tiếp tục cáu giận ?
Một tia sáng loé lên trong mắt Thạch , cậu ta cầm chiếc khăn trên đầu mà lòng nhẹ tênh :
- Ông đi phơi chiếu đi .
Biết là đã ngấm , Khoa cúi gần mái tóc ướt nước hít mạnh một cái , anh muốn lưu giữ mùi thơm này thật lâu . Để mặc cậu ta lại đó , Khoa tiếp tục làm công việc vệ sinh giường chiếu . Thu dọn chiếu vào một góc , Khoa gấp miếng nilong mỏng lót dưới chiếu rồi bỏ vào thùng rác , việc này làm bệnh tiêu chảy của Thạch không gây phiền phức .
Chiếu ba ngày mới giặt một lần nhưng tấm nilong thì ngày nào cũng thay . Những hôm không giặt chiếu , Khoa thường mang ra sân phơi , ánh mặt trời sẽ làm chiếu luôn khô ráo sạch sẽ . Căng chiếu lên dây thì cô bé Như phòng kế bên ở dãy nhà trọ cũ chạy ùa vào cổng với giọng hổn hển :
- Anh Khoa ! Giúp tụi em - Miệng nói tay lôi , Như không cần bận tâm xem Khoa có đồng ý hay không – Cái Huyền không hiểu sao lăn ra xỉu . anh chở nó đến bệnh viện , em ngồi sau ôm …đi nhanh lên anh . Nhà không còn ai ngoài em và nó …Đây , anh bế nó ra xe đi .
Chỉ vào cô gái tóc dài nằm rũ rượi trên sàn , Như hối Khoa . Không cần nhắc thêm , anh vội vàng bế cô gái từng là hàng xóm không kỳ thị phân biệt anh và Thạch ra con wave dựng ngay cửa . Nhanh chóng phóng xe đi , lòng thầm cầu khẩn cô gái không sao , người tốt chắc chắn sẽ không có gì xảy ra , đừng như Thạch của anh …
Ngồi ôm bạn đằng sau , Như luôn miệng gọi tên cô gái , ngay cả khi ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu cũng không ngừng gọi . Khoa vội vàng đi làm thủ tục nhập viện , tiện thể gọi điện về nhà bà Hoài nhờ sang nhắn với Thạch , anh quên trước khi đi không bảo qua cậu ta , chắc đang lo lắm đây . Điện thoại chờ mãi không ai bắt máy , Khoa đoán bà Hoài đi chợ , kiểu này về lại phải chứng kiến tính khí thất thường , mưa nắng bật chợt của Thạch cho mà xem .
Cô gái nguy hiểm hơn Khoa tưởng , tụt huyết áp và có gì đó liên quan đến não , gây nên choáng ngất , cần làm thêm nhiều xét nghiệm để kiểm tra tổng quát . Khoa ở lại bệnh viện trông cô gái , Như về nhà lấy tiền và gọi điện thông báo cho gia đình bệnh nhân . Ngồi cạnh giường bệnh , Khoa ngắm khuôn mặt thiêm thiếp ngủ , chai nước biển vẫn đều đều đi vào cơ thể để duy trì sự sống . Cô gái không đẹp , đôi môi màu nâu nhạt nằm yên bình dưới chiếc mũi tẹt , gò má cao lốm đốm vết tàn nhang , chỉ duy nhất hàng mi dầy cong vút là kéo lại chút ít điểm cho sắc đẹp con gái .
Dáng ngủ mệt mỏi làm anh liên tưởng đến Thạch . Tại sao một người chưa bao giờ làm điều xấu , chưa bao giờ tổn hại đến người khác như Thạch , và một người sống vui vẻ yêu đời , biết thông cảm cởi mở , hiểu rõ giá trị của một con người thông qua nhân cách chứ không phải thông qua thiên hướng tính dục , cả hai con người đó sao lại bị vướng vào bệnh tật , vướng vào vòng quay sinh mệnh ? Liệu ông trời có quá khắt khe , quá tàn nhẫn với người đời không ?
Ông trời không có mắt .
Mải ngắm khuôn mặt cô gái trong vô thức , Khoa không nhận ra vài ánh mắt hiếu kỳ đang chiếu vào anh . Đến lúc ngẩng lên , anh bắt gặp sự ngưỡng mộ , anh đọc được trong đó lời nói “Cô gái thật diễm phúc , được người yêu trân trọng như thế”. Tự nhiên cánh môi vẽ lên nụ cười mơ hồ , nếu là sự thật thì anh đã không làm khổ Xuyên , nếu anh có thể yêu được một người con gái thì trên đời này sẽ không bao giờ tồn tại những chuyện tình “yêu nhầm” , hoặc “vì hiếu thuận mà làm buồn lòng người thứ ba” … Nhớ đến Xuyên là vô vàn cảm xúc bủa vây Khoa . Sau hôm đó Xuyên chưa xuất hiện , cô biến mất như chưa từng tồn tại trong cuộc đời của anh . Có lẽ rằng không bao giờ còn gặp lại Xuyên , gặp lại người con gái bị anh tổn thương , và vì vết thương đó lại tự gây đau khổ cho mình , gây buồn thương cho người khác . Nhiều lúc Khoa cũng tự hỏi : do Xuyên , do anh hay do Thạch ? Có khi nào do ánh nhìn của dư luận xã hội ? Do sự cổ hủ phân biệt kỳ thị của người đời ?
Cuối cùng Như cũng quay lại , lúc này trời đã tối mịt khiến anh vội vã bắt xe về nhà . Không biết Thạch có chạy đi tìm không , anh hy vọng đừng xảy ra chuyện đó , cậu ta cứ chờ ở nhà , đừng đi đâu cả . Đó là cách giữ an toàn cho Thạch và giữ cậu ta cho riêng anh , dù rất ích kỷ nhưng Khoa không muốn thay đổi suy nghĩ .
Căn phòng vắng bóng đèn , tối om tăng thêm nỗi sợ trong lòng Khoa . Cửa mở toang , Khoa cảm tưởng từ lúc anh mang chiếu ra phơi cho đến bây giờ vẫn nguyên vẹn cửa nẻo . Ánh sáng từ đèn neol chói loà mắt , sau vài giây Khoa mới quen dần . Đảo mắt ra xung quanh phòng ,tính cất tiếng gọi thì đập vào mắt là dáng co ro yếu đuối nơi góc giường . Thạch ngồi đó , bó gối , đôi mắt buồn thương nao lòng người đối diện . Tròng đen mắt Thạch tối thui , sự cô đọc hằn rõ nét , không chút ánh sáng lọt vào trong đó .
- Thạch - Tiếng gọi ân hận bật thoát khỏi môi , Khoa vội vã đi nhanh đến chỗ cậu ta .
Cái giật mình ngơ ngác cho biết bây giờ cậu ta mới thoát khỏi trạng thái vô thức , nhanh chóng ùa đến ôm chặt cổ Khoa . Giọng Thạch nghèn nghẹn :
- Tôi xin lỗi . Tôi sẽ không cáu gắt , không bực bội nữa – Vòng tay quanh cổ Khoa siết chặt hơn - đừng bỏ tôi một mình , đừng ghét tôi nhé Khoa . Tôi xin lỗi . Xin lỗi…
Lời nói tắc nghẹn ở cổ , tiếng nấc nghẹn ngào sợ hãi điều gì đó làm Thạch vùi sâu hơn vào cổ Khoa :
- Tôi sẽ ngoan , không giả vờ đau , giả vờ khó chịu trong người… Khoa đừng vứt tôi đi , đừng xua đuổi tôi - Đột ngột như lúc chạy đến ôm cổ , Thạch đẩy người Khoa ra rồi cầm tay anh tự tát thật mạnh lên gò má xanh xao ướt nước của cậu ta – Đánh tôi đi …tôi đáng bị đánh . Chỉ cần đừng vứt bỏ tôi…tôi xin lỗi…xin…lỗi…
Khoa đứng bất động , nhìn chăm chú gò má nhoè nhoẹt nước , khoé mắt đong đầy thứ long lanh , anh thấy tội lỗi ngập lòng . Anh lại làm cậu ta buồn , lại làm lớp sương dễ vỡ kia trào ra … Dịu dàng giữ tay Thạch nhưng do cậu ta trong cơn hoảng loạn , cứ cố cầm tay anh tự đánh mình, hoàn toàn không nhận ra Khoa đang kiềm lại hành động bột phát . Thấy càng giằng co tâm hồn Thạch càng bị tổn thương , sức cơ thể cậu ta bây giờ sao chịu thấu . Một suy nghĩ lướt nhanh qua đầu , Khoa không cần đắn đo , thực hiện luôn bằng việc nắm chặt hai vai Thạch rồi hôn lên đôi môi rưng rưng khóc . Chiếc lưỡi luồn nhanh vào vòm họng , tham lam thám hiểm từng ngóc ngách .
Một nụ hôn thô bạo .
Tiếng khóc nín , không gian câm lặng , mọi vật mỉm cười nhẹ nhàng quay đi trước sự riêng tư và thầm thán phục cách xử trí sự việc của Khoa.
Dời môi Thạch trong luyến tiếc , Khoa nhìn sâu vào đôi mắt mở to sửng sốt , tiếng cười nho nhỏ thoát khỏi cổ họng cùng lúc cả người Thạch lọt thỏm trong vòng tay yêu thương trìu mến :
- Bình tĩnh chưa nào ?
Không có câu trả lời , chỉ có tiếng tim đập dồn dập ngượng ngịu, mà rất đỗi bình yên . Hai người đứng bên nhau , Khoa ôm Thạch như ôm toàn bộ cuộc sống của anh , như âu yếm nguyên do khiến anh phấn đấu tồn tại , Thạch ngoan ngoãn trong lòng Khoa như hoàn toàn hoà làm một , sống trong đó và cùng tồn tại trên một nhịp tim , một hơi thở . Thời gian lững lờ trôi , êm ả đến mức những chú thiêu thân cũng phải dừng lại vài giây để ngắm nhìn , quên cả việc tìm đến cái chết .
Hạnh phúc từ đâu đến ? Từ trái tim chung nhịp đập hay từ vòng tay chứa chan yêu thương chân thành ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Đưa giùm tôi lọ muối – Khoa nói , mắt cố tình tìm điểm chạm của đôi tròng đen nhưng Thạch đã vội vã quay lại rổ rau ướt nước .
Cậu ta xả nước liên tục , rửa từng chiếc lá , cố công tìm con sâu con vắt , thái độ lẩn trốn quá lộ liễu .
Khoa thở khẽ , buồn buồn vì nhà chỉ có hai người , tuy cùng ở trong bếp nấu nướng nhưng mạnh ai nấy làm , mỗi người một việc . Từ lúc ở trung tâm về , sau khi tiếp xúc với nhiều người mắc HIV/AIDS , Thạch càng khép kín hơn , khó tiếp cận đến lạ thường . Cả ngày hôm nay , Khoa quan sát cậu ta suốt , nói cười luôn miệng , bất cứ hoạt động nào cũng tham gia sôi nổi , phải nói là cực kỳ tích cực như một tình nguyện viên chính hiệu , chứ không hề có dấu vết của người bệnh . Vậy mà khi ra về , từ lúc bước vào nhà thì chưa nói lời nào , chưa một lần nhìn thẳng vào anh . Đã có chuyện gì xảy ra ? Không nhẽ chuyến đi do bà Hoài động viên tham gia thất bại ?
Thịt rang đã chín , Khoa tắt bếp đứng quan sát Thạch nghịch nước và vò nát rau bằng việc kiểm tra từng kẽ lá . Cậu ta mặc mỗi quần soọc ghi , tấm lưng trần phơi bầy những vết đỏ hôm trước đã có đầu mủ vàng , vài vết bầm xuất hiện trên bắp tay từ lúc nào không để ý . Khuỷu tay Thạch nhô xương ra khẳng khiu không chút thịt , da tái xám nhăn nheo . Khoa nhận thấy Thạch quá gầy , ước chừng sút đến 10kg trong hai tháng gần đây . Xương bả vai nhấp nhô theo cử động của tay , mỗi lần nhô lên là da thịt căng ra , các hột mủ đỏ ửng hơn bình thường . Những đốm trắng nơi miệng đã bị viêm , các vết bất thường trở nên thân quen như một ngày cậu ta thêm bớt vài vết mủ là chuyện thường , niêm mạc , mũi , trực tràng…Các dấu hiệu và triệu chứng ngày càng lộ rõ , nhiều hơn và tốc độ phát triển ngày càng nhanh .
Thở dài , Khoa để mặc Thạch luộc rau , anh lên nhà lấy dụng cụ khạc nhổ đi rửa . Lấy chiếu phơi ngoài sân rũ hết bụi , rồi trải lớp nilong mỏng lên nan giường . Khoa biết cậu ta hôm nay khá mệt , vận động nhiều hơn mọi ngày mà , ăn xong sẽ mát xoa rồi bắt đi ngủ sớm mới được . Cuộc sống giờ đây của hai người đơn giản , lặng lẽ trôi qua . May hồi còn làm việc cho Trực , Khoa kiếm được mấy hợp đồng tốt cho anh ta nên lương bổng dành dụm được khá nhiều . Thuốc men của Thạch đều do bà Hoài gửi mua , anh rất ngại nhưng không tìm ra cách từ chối tình thương của người phụ nữ tốt bụng này . Bất giác Khoa bật cười chua chát , khi xảy ra việc thì người quan tâm giúp đỡ lại là hàng xóm , là những người không ruột thịt máu mủ . Anh cũng chẳng còn ngạc nhiên nhiều khi chưa bao giờ thấy mẹ Thạch đến tìm con trai . Nhiều lúc anh phải cảm ơn sự lạnh lùng dửng dưng của người đàn bà đó , nếu bà ta là một người mẹ thương con thì có lẽ anh và Thạch sẽ bị cấm đoán thoá mạ , cũng có thể Thạch càng bị xa lánh , bị ruồng bỏ hơn . Cứ để như vậy là yên bình . Khoa chẳng ừân gì , chỉ muốn được ở bên Thạch , được chăm sóc , được nhìn thấy những biểu hiện khác nhau , như là vui , giận , buồn , khóc…
Bữa cơm trôi qua lặng lẽ , Khoa cố gợi sự chú ý của Thạch bằng việc nhắc lại những gì xảy ra vào hôm nay . Mắt Thạch vẫn ánh lên nét cô đơn , trầm nhẹ . Khoa không chịu thua , anh nhất quyết phải xác định nguyên nhân gì làm cậu ta có thái độ chán nản .
Đêm đến , Khoa vẫn dịu dàng nói dù Thạch nằm quay lưng lại anh như không muốn nghe :
- Ông còn nhớ anh Ngài không ? Cái anh có quả tóc chôm chôm , mặt có vết sẹo dưới mắt trái ý . Thì ra con bé Tuệ là người yêu ảnh . Tôi nghe bác Hoài kể hai người yêu nhau từ lúc học cấp hai , tình cảm tốt đẹp lắm, chỉ vì một lần cãi nhau mà anh Ngài đi chơi gái , mang bệnh về truyện cho người yêu mà không biết . Đến khi bệnh phát tác mới vỡ ra – Khoa hơi dừng lại xem phản ứng của Thạch rồi lại tiếp tục - Vậy mà cũng ở đó hơn năm rồi , cùng học đan lát , mấy cái giỏ ông khen đẹp là Tuệ nó làm đấy …
Tiếng “hức” nhỏ xíu chen ngang , Khoa ngưng bặt , vai Thạch run khẽ . Ánh đèn ngủ soi rõ bờ vai thu lại , không gian chợt chùng xuống đến lặng người . Sợi dây vô hình siết nhẹ tim Khoa , anh thấy đau , tưởng chừng máu đang rỉ ra rưng rức …
Khoa kéo vai Thạch nhưng cậu ta hất mạnh , tiếng nấc nín bặt , một giọng nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng khô đắng thiếu nước của Thạch :
- Xin lỗi . Tôi làm ồn quá hả …
Vẫn không chịu thua , Khoa kéo mạnh , có phần thô bạo nên Thạch bị bật ngửa ra giường . Vội vàng che tay lên mắt , giọng Thạch nhỏ xíu , có gì đó mằn mặn chảy khẽ vào đôi môi khô nứt nẻ :
- Tôi buồn ngủ lắm , có gì để ngày mai nói chuyện …
Khoa muốn mắng cậu ta thật ngốc , cánh tay trần có che nổi những giọt nước mắt nóng hổi kia không ? Dịu dàng đến bất ngờ , Khoa gỡ tay Thạch khỏi khuôn mặt ướt nước . Anh thấy cơ thể cậu ta khá nóng .
- Ngủ với nước mắt sẽ hại sức khoẻ đấy .
Lần này Thạch không quay đi , cũng không che dấu đôi mắt mọng nước , cậu ta nhìn Khoa qua làn sương mỏng :
- Với thằng sida thì cần gì sức khoẻ .
- Tôi cần ông khoẻ mạnh để sống nốt quãng đời còn lại với tôi – Khoa cười , giọng vừa thương vừa mắng .
Anh muốn đánh cho cậu ta tỉnh người , biết làm vậy sẽ phản tác dụng . Người nhiễm HIV/AIDS tâm lý rất thất thường , nội việc chấp nhận bản thân đã khó , thì sống với nó càng khó hơn . Chính vì vậy Khoa không bao giờ vội vàng , anh tin bản thân đủ kiên nhẫn , đủ chịu đựng để giúp cậu ta . Anh biết tình yêu trong tim anh đủ lớn để vì Thạch mà làm mọi việc .
Ngón tay chai sần lau gò má , tránh những đốm trắng nơi miệng để Thạch không đau , Khoa im lặng chờ cậu ta dịu lại . Anh thấy đau khi gò má xanh xao đã hóp lại gầy yếu , hốc mắt sâu hơn , vẻ mệt mỏi lộ rõ trong sự xơ xác . Khoa ước nếu có thể, anh sẽ gánh toàn bộ nỗi đau này.
- Lúc đứng chờ ông lấy xe ở cổng trung tâm , mấy người dân nhìn tôi như nhìn con quái vật , chỉ trỏ , thương hại , dè bỉu rồi vội quay đi khi tôi quay lại .
Câu nói không đầu không đuôi vang lên giữa đêm đen tĩnh lặng , chiếc quạt cây chạy rè rè nơi góc giường cũng nhỏ dần đi như hoà vào cảm xúc. Bàn tay Khoa khựng lại , chơ vơ bên gò má mát lạnh , những ngón tay chưa biết làm gì vào lúc này , nó nửa muốn vuốt ve âu yếm da thịt , vừa muốn rời đi vì sự bất lực không thể gánh vác .
Giờ Khoa đã lý giải được thái độ thay đổi của Thạch , nhưng anh không cách nào phủ nhận sự thật tàn nhẫn đó . Tình cảm đứng lại ngập ngừng , lý trí lên tiếng giúp Khoa :
- Xã hội này có người tốt người xấu , ông quá bận tâm vào ánh mắt người đời thì chịu sao thấu . Làm người có ích hay không , không dựa vào bệnh tật tuổi tác , mà người ta đánh giá ở cách thể hiện , cách sống , qua ý chí sống tốt và muốn sống tốt .
Thạch im lặng , mắt dõi lên trần nhà , Khoa hơi cười vì tên này đang bắt đầu nghiền ngẫm lời anh :
- HIV trong người ông đã chuyển sang AIDS , nó sẽ theo ông suốt đời , không ai có thể thay đổi được sự thật này . Ông phải chấp nhận nó , nhìn nhận nó và tiếp tục chiến đấu với nó cho đến ngày ngành y tìm ra thuốc chữa . Chấp nhận nó chứ không phải chối bỏ . Tôi biết ông làm được vì ông là thằng đàn ông chi phối được tim tôi . Không nhẽ tôi yêu nhầm kẻ ngốc nhu nhược ?
- Tôi không phải thằng nhu nhược - Thạch khẽ xoay sang Khoa nhưng khi chạm vào ánh mắt trìu mến của anh liền nhìn lên trần nhà – Tôi có gì để xã hội chấp nhận ?
- Ông có thể dạy những đứa trẻ trong trung tâm đọc và viết . Ông biết may nên thử tham gia xưởng may cùng mọi người , nhất là còn tự thiết kế , đảm bảo chẳng mấy chốc lên chức sếp chứ chả đùa .
Tiếng cười khan , đắng ngắt âm vang khắp phòng .
- Ha ha…ha…thằng sida sắp xuống lỗ làm sếp cơ đấy…ha ha ..haa..
- Thạch ! Không ai trên đời là không có ích . Nhất là một người có nhiều ưu điểm như ông…
- Có ích thì sao ? – Đôi mắt xoắn lấy mặt Khoa làm anh im lặng , Thạch gằn từng tiếng chua chát – Tôi vẫn chỉ là thằng mắc bệnh , không ai dám đến gần , một thằng hủi của xã hội chó chết này . Loại cặn bã bỏ đi thì ai cần , ai muốn ? Đi đâu cũng “được” dòm ngó , cũng được nằm trong ánh nhìn thương hại khinh bỉ , “Thằng sida” …
- Tôi cần ông . Thằng Khoa này cần ông, cần bản thân ông , con người ông , có hiểu không hả - Khoa gầm lên , khuôn mặt giận dữ đỏ gay .
- Tôi không cần sự thương hại chó má đó – Chưa kịp quay đi Thạch đã bị Khoa ôm chặt vào lòng .
- Không ai có quyền thương hại ông hết . Ông chẳng có gì để người khác thương hại . Ông còn có nhiều thứ mà người khác không có…
- Ôm thằng sida coi chừng nó truyền bệnh cho đấy .
Không gian chững lại , ngột ngạt , oxi xung quanh mũi Khoa tắc nghẹt không thở nổi . Anh nói mà như đang chửi , như đang trút tất cả sự bất lực vào trong đó :
- Thôi ngay suy nghĩ đáng nguyền rủa đó đi .
Khoa ôm cơ thể chỉ còn da bọc xương mà lòng thầm hỏi phải làm gì để giúp con người này ? Anh có thể làm gì ? Ai đó hãy đến cho anh câu trả lời , dù bất cứ việc gì anh cũng làm … Chỉ cần người con trai đang nằm trong vòng tay anh không còn đau , không còn bị tổn thương bởi ánh mắt của người đời …
Thạch nằm im trong tay Khoa , sao anh vẫn thấy xa vời . Thân xác cậu ta bên anh nhưng tâm hồn đang bị chôn vùi trong cô đơn , sự tự ám thị của chính cậu ta .
Khoa chỉ có thể ôm thật chặt cơ thể này .
~~~~~~~~~~~~~~~
- Mấy loại sách hướng dẫn vẽ sơn màu , vẽ chân dung bằng bút sắt , tưởng có ích , ai dè… - Thạch chắt lưỡi , xếp chung hai quyển vào chồng sách liên quan mỹ thuật – Mua chỉ tổ tốn tiền . Tôi buộc vào đây nhé , cần thì có cả đống .
Nhìn một lượt thành quả thu dọn cả buổi sáng , hai chồng sách đủ loại , ba xấp tài liệu tự tìm kiếm hoặc nghiên cứu được , một loạt bản thiết kế cuốn lại cẩn thận đặt trong giỏ nhữa , Thạch gật đầu tự hài lòng với chính mình .
- Thấy tôi giỏi không ? - Cậu ta toét miệng cười nhìn Khoa lui cui nhặt những mảnh giấy bị vò nát hoặc vài quyển sách quăn góc rách te tua cho vào túi nilong - Để đó chút dọn luôn thể , tôi còn xem tủ quần áo nữa cơ mà .
- Quần áo có vài bộ , có xem cũng đâu mọc thêm ra - Miệng cằn nhằn không vui , Khoa nhìn căn phòng bị bới tung mà thầm lo lắng cho sức khoẻ của cậu ta - Tự nhiên dở chứng đòi dọn phòng .
- Không dọn bây giờ , về sau còn mình ông chắc nó ra bãi rác – Đang nói thì thấy đôi mắt mở to sững sờ của Khoa , Thạch vội vàng lảng chuyện – Ăn cơm vậy , chút tôi dọn sau .
Khoa vẫn đứng đó bất động , tim nhói buốt , mắt tối đen giăng đầy sự bất lực . Thì ra đây là lý do thời gian gần đây cậu ta thay đổi thái độ theo chiều tích cực đáng mừng . Nào là cùng nấu cơm , cùng đi chợ , còn tỏ ra chăm sóc miếng ăn giấc ngủ của Khoa , không còn cáu gắt hay buồn rầu nữa . Không nhẽ đó là tiền đề cho quyết định cuối cùng ?
Suy nghĩ vừa loé lên trong đầu , Khoa xà xuống cạnh Thạch với giọng hối hả :
- Ông không có quyền tự ý quyết định mọi việc .
- Việc gì ? – Đôi mắt tròn xoe , Thạch dừng tay xới cơm rồi bất chợt cả mảng tối phủ lên tròng đen – Cô làm gì ở đây ?
Theo ánh mắt Thạch , Khoa nhận ra người đứng nơi cửa là Xuyên , là cô gái vì yêu mù quáng mà rắp tâm hại Thạch , là người con gái xinh đẹp nhưng vị kỷ . Xuyên vẫn đẹp , hài hoà trong bộ váy hồng bo gấu , phụ kiện là đôi giầy búp bê cùng túi xách xanh ngọc . Ánh mắt kiêu kỳ tự tin nhìn Khoa không chút nao núng . Đôi môi hồng nhoẻn cười cũng là lúc tiếng “rầm” “xoảng” vang lên khô khan ngay cạnh Khoa .
Bát canh cua vỡ tan , mảnh sành chìm nổi giữa gạch cua nâu vàng , nước lênh láng len lỏi trong chỗ cơm trắng , một khung cảnh tạp nham toàn thức ăn hiện rõ trên sàn nhà .
Thạch vừa hất đổ mâm cơm , giờ đang nhìn Khoa bằng đôi mắt vằn tia đỏ , tròng đen bị ăn dần bởi màu đỏ giận dữ . Khoa biết có sự hiểu lầm nơi cái đầu bừng bừng lửa giận này . Không để anh giải thích , cậu ta đứng phắt dậy lao về phía Xuyên :
- Giờ cô vừa lòng chưa ? Nhìn cái thân tàn ma dại này hạnh phúc lắm phải không ? - Cả thân hình bị Khoa giữ chặt , Thạch vẫn cố nhoài đến chỗ Xuyên - Vừa lòng chưa ? Hả dạ chưa ?
- Xuyên về đi – Khoa hét lớn nhắc nhở , Xuyên hoàn toàn sửng sốt trước phản ứng của Thạch – Còn ông , có câm đi không ? Chưa biết Xuyên đến có việc gì …
- Còn cần phải biết hả ? Loại đàn bà nham hiểm thì cần chó gì xem xét . Coi chừng lần này nó thuốc luôn cả ông đấy .
- Thạch , nghe tôi , bình tĩnh , bình tĩnh lại – Ghì chặt người cậu ta , Khoa nhẹ giọng vỗ về - Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu , ông như vậy không tốt cho sức khoẻ … bình tĩnh lại …từ từ thở . Được rồi , được rồi .
Vỗ vỗ vào lưng cậu ta , Khoa dịu dàng can ngăn và xoa dịu theo kiểu người con trai trong tay anh là đứa trẻ . Thạch dịu lại nhiều , hơi thở nặng nhọc nhưng không còn hung hãn nữa . Xoa xoa cánh ta khẳng khiu, Khoa trao cho Thạch nụ cười trấn an rồi quay sang khuôn mặt tái xanh của Xuyên :
- Xuyên về đi . Nơi này không còn chào đón Xuyên .
- Tôi… - Vẫn chưa hết ngỡ ngàng , Xuyên nhìn Thạch mà đôi môi run run – Tôi… Xuyên … chỉ muốn đến để …
- Xem thằng sida này chết chưa phải không ?
Khoa quay phắt lại sau tiếng gầm của Thạch , hình ảnh trước mắt làm tim anh ngừng đập . Mảnh sành trên tay Thạch nhuốm đầy máu , cậu ta giơ vết thương nơi bắp tay về phía Xuyên đầy vẻ hằn học :
- Muốn thử không ? Chỉ cần một chút máu là chết chùm cả lũ . Có muốn nếm không , con đàn bà ác độc kia ?
- Bỏ ngay ra - Giằng mạnh mảnh sành ném xuống đất , Khoa quát lớn – Tôi bảo Xuyên về . Xuyên còn muốn hành hạ chúng tôi đến mức nào nữa?
Khoa biết giờ đây mắt anh đã xuất hiện tia hận thù , anh không giấu mà chiếu thẳng vào Xuyên , xoắn lấy làn da trắng nhợt nhạt đó . Đáp lại ánh nhìn là cánh tay trần vung lên như muốn nói gì đó , cuối cùng Xuyên quay đi thật nhanh khi lớp nước trong suốt trào lên khoé mắt . Tiếng giầy cao gót gõ lộp cộp xa dần , động cơ xe máy nổ ròn rã lao vút đi . Căn phòng trở lại thủa ban đầu_lặng lẽ , ngột ngạt , bức bối và nhiều mùi vị bị nhào nặn trong không khí , có cả mùi tanh của máu .
Vết thương dài chừng bẩy phân , sâu hoắm , máu đỏ ướt cả bàn tay Khoa . Anh vội vàng kéo cậu ta đến bên giường , mặc kệ sự vùng vẫy khó chịu :
- Không cần . Cứ để thế cho thứ máu bệnh hoạn chảy hết đi . Tôi không cần ông giả vờ nhân từ tốt bụng .
Bỏ qua sự phản đối , Khoa tìm băng gạc để cầm máu . Chiếc hộp sắt chứa bao nhiêu thuốc mà không có chút gạc nào , máu ra ngày càng nhiều từ miệng vết thương . Khoa cầm chiếc áo phông gần đó ấn lên chỗ bị rạch :
- Giữ chặt , để tôi xem tủ có không - Thấy Thạch quẳng áo sang một bên , Khoa bắt đầu bực , giọng trở nên gắt gỏng - Muốn chết hả ? Giữ thế này mới ngưng .
Cậu ta lại ném chiếc áo ra xa hơn , mắt nhìn thẳng Khoa khiêu khích :
- Cho nó chết . Máu ra càng nhiều càng tốt , tôi không cần thứ bẩn thỉu bệnh tật này .
Nếu không vì sợ cậu ta mất sức vì thiếu máu , Khoa chắc chắn cho tên cứng đầu một trận nên thân . Anh dìm cảm xúc giận dữ vào trong , dùng lòng bàn tay giữ chặt miệng vết thương và lôi cả người cậu ta đi theo đến chỗ tủ . Thạch hét lên lo lắng trước sự tiếp xúc da thịt trực tiếp :
- Đeo găng tay vào . Đừng có chạm vào máu tôi - Thạch thực sự hoảng sợ vì tính lầm lì của Khoa , miệng nói như tụng kinh những lời bấn loạn – Đeo găng tay vào , vết thương không sao đâu , băng bó sau cũng được . Đeo găng tay đã Khoa . Ông muốn tôi làm gì cũng được , chỉ cần đừng chạm vào máu tôi…
Đáp lại giọng năn nỉ lo âu là sự im lặng , Khoa dùng oxi già rửa sạch vết thương , lau sạch chỗ máu xung quanh rồi lấy bông và gạc quấn lại cẩn thận . Cử chỉ trân trọng nâng niu làm giọng Thạch nghẹn lại :
- Kiếp sau ông vẫn yêu tôi chứ ?
~~~~~~~~~~~~~~~
Hạt mưa trong suốt , gai nhọn như những mũi kim , nối thành hàng xé toạc không gian nóng bức , rơi lộp bộp trên nền xi măng . Bong bóng nước nổi lên khắp nơi , cái rãnh thường ngày mốc rêu xanh giờ ngập nước . Những lá phượng liti trôi theo độ dốc của nền , chảy hờ hững lúc chậm lúc mạnh , tuỳ thuộc vào vật cản trên đường đi .
Qua cánh cửa mở toang đón gió , Khoa quan sát bức tường quét vôi , nước mưa đang nhiễu giọt ngấm dần theo thời gian . Cả khoảng sân trước mặt chỉ còn màu trắng trong của nước , ướt át nhưng vô cùng mạnh mẽ . Cái oi bức đột ngột biến mấy , nhanh như khi cơn mưa ập đến bất ngờ . Căn phòng mát hơn bởi khí trời hanh hanh sống mũi , gió lan nhẹ vào từng hơi thở , nhảy múa đùa nghịch mái tóc loăn xoăn hoe vàng của Thạch .
Khoa chợt nhận ra đã lâu rồi mái tóc thô ráp đó chưa được cắt tỉa , những lọn tóc xoăn tự nhiên rủ xuống trán che đi lớp da sần sùi màu tím tái . Gò má hồng hào ngày nào đã tan theo làn khói trắng , hai bên hóp sâu lộ rõ xương cằm và quai hàm . Đôi môi nứt nẻ lặng lẽ câm nín như không vướng bận thế sự .
Cái dáng nghiêng nghiêng trong chiếc áo ba lỗ của Thạch làm Khoa nuốt tiếng thở dài . Cậu ta chống cằm ngồi bên chiếc máy may bám lớp bụi mỏng , đôi mắt mông lung đi hoang theo từng hạt mưa . Cơn gió mạnh hắt nước mưa lên mặt , lên cổ cũng không thu hút được sự chú ý của con người đang thả trôi cảm xúc đó . Các vết mủ đã vỡ khắp người , dịch vàng màu trắng đục thường xuyên nhiễu ra rưng rức . Toàn bộ vùng lưng đầy vết đỏ đang chuyển sang vàng , sự lở loét chỉ là một sớm một chiều , chiếc áo ba lỗ quá hỏ bé để che đậy dấu vết của bệnh tật . Bắp tay thiếu thịt có đôi chỗ nứt toác há miệng , mỡ vàng len giữa thịt đỏ , chực trào ra khi cử động . Vết loét chưa kịp đóng vẩy thì lại xuất hiện hột mủ khác , mủ tan ra chảy sang các chỗ thịt đỏ hồng làm chúng không kịp lành , lại nhiễm trùng nặng hơn .
AIDS đã chuyển sang giai đoạn cuối . Bà Hoài đặt mua bao nhiêu thuốc từ nước ngoài cũng không làm bệnh tình thuyên giảm . Cơ thể Thạch ngày càng tiều tuỵ xơ xác , xương tay xương chân lộ rõ dưới lớp da nhăn nheo khô ráp đầy mụn nhọt . Mọi sinh hoạt của Thạch đều dựa vào Khoa, cậu ta vẫn có thể tự làm nhưng tâm trạng của người sắp chết đã giết dần ý chí sinh tồn của một con người . Bắt đầu từ hôm ở trung tâm về , cũng có thể là sau khi Xuyên xuất hiện nơi cánh cửa lộng gió , Khoa không biết lý do chính xác đẩy cậu ta đến vực thẳm trầm uất ít nói …
- Thái độ cảm thấy tội lỗi , vô giá trị và vô vọng thường xuất hiện ở những người có ý định tự tử . Bây phải giám sát hành vi của nó gắt gao . Tao là tao lo cho cái thằng lầm lì ít nói này lắm . Có gì buồn khổ cũng giữ rịt trong lòng…
Chính những lời cảnh báo của bà Hoài_người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm đã làm Khoa ở bên Thạch 24/24 . Tắm rửa cũng là Khoa , vệ sinh cá nhân cũng vào tay Khoa , ngay cả khi không có gì làm , anh cũng ở bên cậu ta , dùng khăn sạch rửa vết mủ , bôi thuốc và bóp chân tay để không tê liệt vì thiết vận động . Ban ngày cũng như ban đêm , dù bây giờ Khoa đã đồng ý ngủ riêng nhưng chỉ cần cái trở mình khe khẽ của Thạch là anh sẽ hỏi han có cần gì không . Khoa biết càng chăm lo càng làm tên cứng đầu này khó chịu , nhưng anh không cách nào yên tâm để cậu ta một mình .
- Không nhẽ cả đi vệ sinh , cái thằng sida như tôi cũng vô dụng ?
- Hai người vẫn nhanh hơn một phải không nào ?
Thạch gắt gỏng , cằn nhằn , nhiếc móc hay buông những lời xúc xiểng , Khoa vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh với giọng yêu thương dịu ngọt . Thạch đâu có biết , trước lúc nhận giấy xét nghiệm dương tính , Khoa đã coi cơ thể cậu ta là một phần cơ thể anh và anh là của cậu ta . Thử hỏi trên đời có ai tự tổn thương cơ thể do cha mẹ ban tặng ? Anh không tự tay chăm lo cái cơ thể thuộc một phần của anh thì còn ai vào đây ?
Mạch suy nghĩ chợt dừng lại , Khoa quan sát biểu hiện khác thường của Thạch . Cậu ta thôi ngắm mưa , ngoảnh mặt về phía anh , đôi mắt đen tuyền ẩn chứa tia buồn nao lòng người đối diện .
Khoa thấy khó thở , tim anh ngừng đập , các mạch máu co lại đông cứng khi mắt hai người chạm nhau , bồng bềnh trôi trên lớp cảm xúc yêu thương . Các tiếng động xung quanh vẫn rõ nét , mưa rền rỉ lặng lẽ , gió lướt quanh phòng , tiếng kim đồng hồ tích tắc đếm thời gian dần trôi . Khoa tìm trong đôi mắt đen hình bóng anh , nơi đó chứa đựng hàng vạn ngọt ngào mềm mại , nó khiến anh muốn chết vì ngộp thở .
Câu nói đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng thoát ra từ môi Thạch , chất giọng khàn khàn tự chủ đến ngạc nhiên :
- Tôi sẽ không nghĩ đến cái chết nữa đâu .
Niềm hạnh phúc bùng nổ trong tim , tiếng thở khoan khoái nhẹ nhõm thoát ra trong vô thức khi Khoa vẫn trìu mến nhìn cậu ta .
Một ánh mắt ấm nồng , một trái tim chung nhịp đập trọn vẹn yêu thương , tất cả bình yên trong căn phòng của Khoa và Thạch , trong cảm xúc của việc được đáp trả .
Mưa đã tạnh .
Trời hồng .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một tay vòng xuống nách chạm vào lớp lông đen thô ráp , tay kia kéo tay Thạch quàng qua cổ , Khoa dìu Thạch từng bước chậm chạp đi vào nhà vệ sinh . Chân Thạch giờ rất yếu , các ngón chân dài ra thô kệch , xương bánh chè nhô cao bên trên bụng chân teo tóp thiếu thịt , da nhăn nheo , vài vết mủ vàng được lau sạch sẽ nhưng trông như sắp ứa ra nhão nhoét .
Để Thạch bám tay vào tường , Khoa cúi xuống kéo chiếc quần đùi làm lộ rõ lớp lông đen ủ rũ . Thạch vội nói với giọng thiều thào :
- Để tự tôi , ông ra ngoài trước đi .
- Không được . Yếu vầy nhỡ ngã thì ai đau cho – Khoa đứng dậy tính đỡ cậu ta ngồi thì chạm phải ánh mắt toàn một màu đen u buồn của sự chết chóc .
- Tôi tự lo được mà Khoa - Giọng năn nỉ , bám víu vào sự tin tưởng làm Khoa chợt mềm lòng .
Anh biết không thể chiều theo ý cậu ta , nhưng lý trí bị trái tim đẩy vào một góc , trái tim lên tiếng vì biết chắc không cách nào thắng được đôi mắt đen đó :
- Vậy có gì thì kêu , tôi ở ngay bên ngoài .
Tiếng “ừ” nhẹ đến mức Khoa cảm tưởng đó là sức tàn cuối cùng của cậu ta . Anh bước ra với hàng vạn lời tự trấn an trong lòng . Lưng dựa vào tường chờ đợi , ánh mắt đảo khắp phòng mà suy nghĩ còn lưu luyến phía bên kia cánh cửa gỗ .
Thạch quá yếu , thuốc men giờ vô dụng vì các tế bào ung thư đã phá huỷ hồng cầu , biểu hiện rõ nét ở biến dạng cơ thể như xác ướp biết di động . Khắp người cậu ta chỉ toàn mủ và mủ , lúc nào cũng lăm le tứa máu . Chỉ còn đếm từng giờ từng phút tử thần đến đưa đi , đi mãi , bỏ lại Khoa một mình , cô độc trên cõi đời này…
Nghĩ đến đây thì tiếng động khá lớn bên trong làm Khoa giật mình , vội vã đẩy cửa lao nhanh vào .
Thạch đang cố chống tay nâng thân hình gầy gò nhỏm dậy , cậu ta vừa ngã sõng soài trên bồn cầu , mủ vàng bị phân xen vào nhem nhuốc dơ bẩn . Cánh tay run run không chút sức làm Thạch mím môi vì bất lực của bản thân . Cậu ta tránh nhìn vào mắt Khoa khi anh đỡ cơ thể đứng dậy . Muốn thở dài trước sự lì lợm cố hữu , nhưng Khoa chỉ đeo găng tay rồi dùng giấy vệ sinh từ tốn lau sạch từng mảng phân bám trên người . Phân mềm nên khi cậu ta ngã , mông và đùi dính rất nhiều , lem lên cả các hột mủ đã vỡ đầu , loét ra trong thịt , phân vàng trộn lẫn mủ trắng nhơm nhớp . Đôi chỗ miệng vết thương , thịt bị tơi vụn , cảm tưởng nếu chạm khẽ các tảng thịt nhỏ bằng ngón tay sẽ rụng rời , nơi đó tràn lên màu mỡ vàng đục ngầu . Từng mảnh giấy được lau nhẹ , cẩn thận từng chút một , tránh chạm phải các chỗ bị loét , Khoa biết những chỗ này chỉ cần dính bất cứ thứ gì cũng sót đến tận xương tuỷ . Anh lau gần hết cuộn giấy vệ sinh rồi xả nước ra chậu , múc từng gáo rửa vết thương , rửa trôi mùi hôi thối trên người Thạch . Các ngón tay di chuyển khắp người , kỳ cọ nhẹ nhàng, cố không gây đau đớn cho cái cơ thể vốn đã ốm yếu . Khoa vỗ về khi trán Thạch nhíu lại vì nước tràn xuống chỗ thịt loét , mủ hoà với nước chảy ra ngoài thành màu vàng loang loãng :
- Chịu khó một chút rồi tôi lau khô , sẽ hết đau ngay thôi mà …Sắp xong rồi …
Thạch lọt thỏm trong lòng Khoa , anh xoay tới xoay lui , không bỏ sót chỗ da thịt nào . Khi mùi hôi không còn , anh vắt khô khăn rồi chậm nhẹ lên những hột mủ hoặc chỗ thịt loét rách toạc da , dịch vàng bám vào khăn dinh dính làm anh cố gợi hết chỗ mủ đang nhão theo . Vài hột mủ khô nhanh do sự khéo léo , anh chẳng thấy vui trước việc “quen tay” , nó chỉ khiến Khoa đau lòng hơn .
Khi Thạch gần như khô ráo , Khoa giúp cậu ta mặc quần rồi dìu ra phòng ngoài . Thạch ằm xuống giường , nghiêng người nhìn anh khẽ nói :
- Tôi xin lỗi ! Chỉ tại cái tính thích sĩ diện…
- Ông cũng biết đó là sai hả - Nhìn khuôn mặt hối hận của Thạch , Khoa thấy thương chi lạ nhưng vẫn giả vờ gằn giọng - Tưởng ông không biết đến hai tiếng “xin lỗi” chứ ?
Rèm mi cụp xuống , môi thạch khẽ động nhưng không có lời nào thoát ra . Hai bên mép cậu ta rất nhiều mụn trắng liti , da dẻ thì chỗ bong chỗ nứt , cặp mắt thâm lại nằm sâu trong hốc , duy có đôi tròng đen là vẫn phảng phất sự sống .
Khoa hơi cười , nụ cười méo mó đớn đau rồi vuốt nhẹ mái tóc xoăn :
- Chăm sóc lo lắng cho một người là ta đang yêu thương người đó . Là hạnh phúc , là may mắn đó Thạch- Thạch ngẩng lên theo lời nói của Khoa – Ông cũng nên cho tôi cơ thể thể hiện tình cảm chứ .
Chạm phải ánh nhìn dịu dàng , Thạch mím nhẹ môi để lựa chọn từ ngữ , cuối cùng cậu ta nói giọng hơi thiều thào vì không có sức :
- Chỉ vài năm nữa sẽ có thuốc phải không Khoa - Những ngón tay lồng trong tóc khựng lại , chơ vơ đến tội nghiệp khi giọng Thạch rộn ràng hy vọng - Chắc chắn tôi sẽ đợi đến lúc đó . Có thuốc , tôi lại là thằng Thạch béo tròn ngày nào , ông cũng nghĩ vậy phải không ?
Đôi mắt chờ đợi một tiếng “ừ” , một sự đồng ý , đôi mắt nhẹ như sương, mềm mại đến nhói tim . Thạch đang nhìn Khoa với đôi mắt đó , đang chờ đợi suy nghĩ giống cậu ta . Khoa rất muốn hy vọng đó thành sự thật , anh cũng tin tương lai sẽ có thuốc chữa nhưng bây giờ quá muộn rồi , không thuốc gì có thể cầm cự khi mà AIDS bước vào giai đoạn cuối . Thạch của anh đang nằm trong đó , thoi thóp , đếm từng giờ từng phút … Thạch của Khoa đang nằm trên giường , ngay bên cạnh nhưng không cách nào giữ chặt hoàn toàn… Khoa bất lực với sự thật mà vẫn cố mỉm cười trước gương mặt đợi chờ :
- Ừ , chắc chắn ông sẽ khỏi – Tay Khoa di chuyển xuống trán , nơi ít mủ nhất trên cơ thể cậu ta - Mệt rồi phải không ? Ngủ đi nhé…
Mí mắt Thạch díp lại theo lời vỗ về . Dạo gần đây chỉ cần tâm trạng nhẹ nhõm bình yên là cậu ta lại ngủ , rất nhanh và sâu . Nhiều lúc Khoa lo sợ cậu ta ngủ và mãi mãi không tỉnh dậy . Lần này cũng vậy , nhận được cái gật đầu như ý là yên tâm lại bủa vây tâm hồn Thạch .
Khoa vẫn dịu dàng giúp giấc ngủ đến nhanh hơn :
- Ngủ đi …Tỉnh dậy ông sẽ thấy những điều tốt đẹp hơn…chiều tôi sẽ nấu canh cua , món ông thích…ngủ đi…
Chỉ vài phút là rèm mi bất động trên gương mặt xanh xao , Thạch hoàn toàn chìm vào lời ru mật ngọt . Cậu ta nằm ngoan hiền trên giường , dáng thoải mái như bỏ lại căn bệnh quái ác , một mình phiêu bồng nơi nào đó mà không ai đến được . Những nỗi đau thể xác không còn vướng bận khuôn mặt say ngủ , những vết mủ lở loét nhiễu dịch vàng không còn gây đau đớn cho người con trai này nữa . Rồi đến một ngày Khoa phải dời xa khuôn mặt thân thương này ư ? Sẽ không còn được ngắm nụ cười bỡn cợt , không còn bị chi phối bởi đôi mắt đen tuyền cương nghị nữa sao ? Sẽ mãi mãi không thể lưu giữ được giây phút bên nhau ?
Không gian thanh bình êm đềm nhưng lòng người lại cuồn cuộn hàng vạn con sóng , Khoa nôn nao vùng bụng như chực trào ngược lên cổ , khó thở ngột ngạt . Anh bước nhanh ra cửa , nắng vẫn gay gắt oi bức trên khoảng sân vắng bóng người .
Một tiếng động lớn vang lên khô khốc , nắm đấm của Khoa dán chặt vào bức tường vô tri vô giác . Nỗi đau trong tim lớn gấp vạn lần cái đau nơi tay . Anh gục đầu vào tường , vai rũ xuống một cách thảm hại .
Phải chứng kiến từng hình ảnh , từng lời nói của một người sắp chết , của một người không còn thuốc nào có thể cứu chữa , tâm hồn Khoa luôn luôn ở trạng thái cùng cực .
Thạch ở sát bên cạnh , chạm vào anh trong mọi sinh hoạt , nhưng tính mạng đó không thuộc về anh , nó sắp rời bỏ anh …vứt anh lại một mình cô độc trên cõi đời hà khắc này . Một mình và không có Thạch bên cạnh Anh chỉ là thằng đàn ông bất lực trước tử thần , chỉ có thể đứng nhìn người đàn ông của đời anh từ từ bước sang thế giới không có anh …
Vai Khoa run lên từng hồi , lặng lẽ , câm nín , lọt thỏm giữa tiếng ồn từ đâu đó vọng đến .
~~~~~~~~~~~~~~~
Chiếc giường đôi rộng hơn bởi bên trên là cơ thể còi cọc , da bọc xương . Hơi thở nhẹ , khó nhọc , ánh mắt nhìn như không nhìn . Cậu ta nằm đó , nhìn anh , môi khẽ cười ngu ngơ . Nét buồn của đêm đen tĩnh lặng , nét u sầu của người bị lở loét hết cổ không không phát ra tiếng được , nét đớn đau soi vào tim anh , nhói lòng . Rèm mi màu tro chớp nhẹ , cố thu trọn hình ảnh anh .
Tất cả các biểu hiện của cơ thể không còn sức sống lộ rõ trên nét mặt Thạch . Giờ cậu ta nằm yên một chỗ , không còn khả năng tự vận động , các cơ và xương tê liệt hoàn toàn . Da thịt như bị hàng trăm con chuột gặm nhấm đục khoét , có khác chăng là ngoài máu và thịt còn có mủ vàng xen lẫn ươn ướt . Dù Khoa túc trực dùng khăn chậm khô nhưng thịt và mỡ luôn trong trạng thái bở loét làm miệng vết thương rộng hơn , một vài miếng thịt nhỏ nát ra . Tay chân khẳng khiu , xương lồi gồ ghề dưới lớp da nhăn nheo xám xịt . Hốc mắt sẫm lại sâu hơn làm tròng mắt lồi như hai con ốc bưu . Bờ môi nứt nẻ có vài vệt máu đã đông , liên tiếp ba bốn hột mủ đầu vàng nằm ngay mép trái , mỗi lần cử động đều làm chúng co lại dúm dó .
Đôi mắt nãy giờ vẫn dịu dàng ngắm Thạch đầy yêu thương , chợt bật thoát tia buồn giữa giọng đều đều khàn đặc :
- Nếu ngày nào đó không còn nhìn thấy tôi , không còn ở bên tôi , ông cũng không được thôi vun đắp tình cảm trong lòng đâu đấy – Hơi dừng lại quan sát biểu hiện của Thạch , Khoa tiếp tục khi cánh môi cậu ta không còn nhấc nổi dù là mấp máy – Lạnh lẽo , cô độc hay đáng sợ , vẫn phải tiếp tục đợi chờ tôi . Kiếp này , kiếp sau và mãi mãi , ông chỉ thuộc riêng tôi .
Giọng Khoa nhỏ đến mức thấy cay nồng sống mũi , mọi cảm xúc đang dồn lên não , tập trung trên đó dầy vò sức chịu đựng của anh . Khuôn mặt vẫn lặng câm , anh cảm tưởng sức sống nơi Thạch đã tắt . Khoảng khắc lo sợ đó nhẹ đi rất nhiều khi bàn tay sần sùi thô nhám đang được ủ trong tay Khoa vẫn ấm nồng . Sự sống chưa dời bỏ một cách ầm thầm không tiễn đưa…
- Tôi biết nơi đó vô cùng lạnh lẽo , nhưng.. – Khoa áp lòng bàn tay cậu ta lên mặt anh , ánh nhìn hiền hoà như nâng niu báu vật của cuộc đời – Tôi hứa , khi đã làm tròn phận sự của một sinh mạng được dòng đời ban tặng , tôi sẽ đến ôm ông vào lòng . Chắc chắn tôi sẽ giữ chặt bởi cánh tay này .
Trong giây phút cô đặc không gian , ngón tay nơi đuôi mắt Khoa khẽ cử động , mân mê gò mà anh . Cảm xúc vỡ oà , Khoa cười mà lớp sương trong suốt đang phủ đầy mắt anh :
- Tôi yêu ông…
Cơn mưa rả rích bên khung cửa lặng lẽ quay đi , khoảng sân tối đen che giấu những giọt nước mắt…
Mưa mùa hè tiễn đưa một linh hồn…
Mưa… đều hạt… đều đều…
9 năm sau …
Từng đám mây co cụm lại thành hình thù kỳ dị , đùa giỡn trao nhau cách ghép hình màu trắng xanh lơ . Gió chợt đến , giơ cánh tay với hơi thở mạnh tách ba tách tư , xé toạc sự quyến luyến của mây xanh . Tia nắng hồng nhanh trí lợi dụng sự độc đoán của gió mà chiếu xuống mặt đất một màu nắng chói . Nắng nhảy múa trên các bia đá xi măng có khắc tên , bên cạnh là vài lọ cao cổ khô nước đựng đầy sự héo úa của hoa cúng mộ .
Nơi đây là khu đất hoang , người dân lợi dụng sự bất cẩn phung phí của nhà nước mà xây mộ theo từng hàng san sát nhau . Chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết “mộ nhà giàu” hay “mộ nhà nghèo” . Mái ngói đỏ kèm theo diện tích rộng lớn phô trương thanh thế , che lấp những ngôi mộ xi măng đơn giản không cầu kỳ . Nằm nơi góc khuất bên mô đất trồng hoa mào gà là ngôi mộ đơn sơ nhất , bên trên chỉ có một chân nhang cùng lọ hoa được trát xi măng gắn liền với nấm . Bụi bặm theo thời gian bào mòn họ tên người nằm dưới , bông cúc vàng queo quắt chuyển qua nâu xỉn co ro trong chiếc lọ sứt mệng . Cơn gió mạnh cuốn lớp bụi bay lên rồi sà xuống những bông hoa mào gà rực rỡ , mang theo tiếng giầy gõ cộp cộp .
Đôi giầy đánh xi đen dừng trước nấm mồ , dáng người cao dong dỏng che đi ánh nắng gắt tạo ra cái bóng đen thui trên mặt đất . Gió vẫn từng đợt , rì rầm thắc mắc kẻ lạ mặt là ai ?
Người đó đứng lặng lẽ , ánh mắt xa xăm một màu đen huyền bí . Khoé môi trễ xuống ủ rũ , đôi vai buông thõng như đang thả trôi dòng cảm xúc bị dồn nén từ rất lâu . Như mưa , như thác tràn về trên bờ mi , lớp nước trong vắt màu pha lê ứ ra nhạt nhoà trực trào . Hai cánh mũi đỏ lên phập phồng , hoà giữa giọng hát du dương của gió là nhịp đập trái tim , dồn dập từng hồi .
Người đó sẽ đứng như vậy , cảm xúc sẽ lên đến tột đỉnh nếu không có giọng trong vắt , ngọt mà lại mềm của một đứa trẻ :
- Mẹ , nhanh lên đi . Đến muộn là chú không thèm ăn hoa quả của mẹ đâu đấy – Cô bé trạc năm sáu tuổi khựng lại với đôi mắt tròn xoe ngơ ngác – A ! Hôm nay chú có cả bạn đến thăm nè mẹ .
Gió không còn múa , nắng không còn cố gắng xuyên qua dáng cao cao để phủ lên ngôi mộ một màu vàng , nhưng hai con người vẫn nhìn nhau , chết lặng trong từng mạch máu . Cơ hồ thời gian sẽ dừng lại mãi mãi nếu chất giọng lí lắc của tuổi ngây thơ không chen ngang :
- Mẹ , không thắp hương là chú đói đó .
Nụ cười gượng gạo nở trên môi người phụ nữ :
- Đã 9 năm …mà tưởng chừng như mới đây .
Lại im lặng , ánh mắt người đó quay về tấm bia đá bị bào mòn bởi sương gió . Khi cảm xúc đã tự chủ trong lòng mỗi con người , những cây nhang được thắp lên , gió đưa mùi thơm hoà quyện vào không gian lan toả ra xung quanh , âu yếm các mộ phần bên cạnh . Mỗi người một tâm trạng , dời bước đến từng ngôi mộ cùng chịu nắng mưa , mỗi tâm hồn là một nhịp đập tình cảm nhưng đều hướng về người đã khuất .
Cô bé con chạy lăng xăng khắp nơi , rồi bắt chước mẹ chấp tay khấn vái . Cái nụ cười hồn nhiên chân thật khiến ai nhìn vào cũng đoán cô bé đã và đang có một gia đình hạnh phúc êm đềm .
- Bác …bác dạo này vẫn khoẻ chứ - Giọng ngập ngừng phân vân như sợ câu hỏi sẽ chìm vào sự thinh lặng .
- Mẹ tôi vẫn khoẻ - Tiếng nói không âm sắc vang lên mơ hồ xa xăm - Mấy năm trong đó lại làm bà có sức đề kháng khá ngạc nhiên .
Bờ môi đỏ mấp máy rồi thôi , lời nói đọng lại không thoát ra thành tiếng , người phụ nữ vẫn dõi theo cô bé con . Cuối cùng giọng cao vút tự tin ngày nào đã phá vỡ không gian ngập mùi nhang :
- Tên Hoài Thu . Cái tên gợi nhớ lời tỏ tình trong chiều thu lác đác lá me bay . Nó được sinh ra trong tình yêu vay mượn những lại lớn lên trong một gia đình hạnh phúc rạng ngời yêu thương .
Vẫn chỉ là sự im lặng trả lời , đó là tất cả những gì chợt đến rồi chợt đi . Người phụ nữ dắt đứa con nhỏ dời khỏi nghĩa trang , bước ra khỏi trang sách đã được đóng cách đây 9 năm . Người đó nhìn theo với khuôn mặt vô cảm vì tình cảm trong tim đã bị mang đi trong một đêm mưa rền rỉ . Trái tim chai cứng như mềm hơn khi ánh mắt đong đầy hơi cay của khói bạc . Lớp sương xuất hiện vì lòng người hay vì nhang đèn ? Câu trả lời mãi mãi ngủ yên không ai biết vì ngay lúc đó có giọng nam trầm vang lên phía sau :
- Cậu đi thăm mộ hả - Người đó quay lại để rồi giật mình trước nét thân quen nơi người đàn ông trên 50 với dáng khắc khổ cùng đôi mắt đen tuyền - Cậu đã tìm thấy chưa ? Nếu cần giúp cứ lên tiếng . Tôi trông coi cái nghĩa trang khô quạnh này gần 10 năm nay rồi . Chắc chắn có thể giúp cậu tìm ra mộ phần người thân trong thời gian ngắn .
Không biết vì nét quen thuộc hay vì sự nhiệt tình mà người đó trả lời , tiếng phát ra run run :
- Bác làm ở đây mà con cháu không nói gì ư ?
- Tôi làm gì còn ai là người thân trên đời hả cậu ? Làm việc ở đây cũng vì nơi này lưu giữ nó , lưu giữ thằng con trai duy nhất – Đôi mắt già nua hằn dấu chân chim chuyển từ gương mặt người đó đến bia mộ nghi nghút khói , bên cạnh là bông cúc mới thay - Đứa con từ khi lọt lòng đã bị cuốn vào âm mưu trả thù cho tính kiêu ngạo của mẹ …Cha không phải là cha… Cha chỉ là người dưng …
Một tiếng cười khô khốc vang lên , dội vào các bia mộ , bay vút lên cao , tràn trong gió rồi xoắn lấy cái nóng bức cùng cực .
Tiếng cười vang xa đến mức những người di đường cũng phải giật mình khựng lại . Tiếng cười xuyên vào tim người nghe khiến họ tự hỏi “đó là tiếng cười hay tiếng khóc thê lương” ?
Hết
5 – 1 – 2007
kokubu karin
Karin xin chân thành cảm ơn những bạn đã bỏ thời gian ra theo dõi và động viên karin trong thời gian viết Yêu và được yêu .
Hy vọng các bạn vẫn ủng hộ những truyện tiếp theo của karin .
Chúc các bạn một năm tốt lành !
Thân mến
Kokubu karin
0 Cảm nhận - Nhận xét:
Post a Comment