Pages

Xem Mục lục

Saturday, October 2, 2010

Yêu & được yêu – Chap 02

CHƯƠNG II



Cánh mũi phập phồng, hơi thở gấp gáp đứt quãng, ô xi trong buồng phổi dồn lên cổ họng, tắc nghẹn đắng ngắt. Nhịp đập của trái tim dồn dập lan nhanh vào mạch máu, chạy đến các đầu ngón tay tê rần. Bàn tay chai sạn lướt vội kéo chiếc áo đứt cúc khỏi vai, gió lùa đến ôm trọn vùng ngực trần. Sự thô ráp sành sỏi của những ngón tay nơi nhỏ xíu màu nâu sậm, sự mơn trớn nơi cổ khiến Khoa thở gấp hơn. Cái nóng trong người đang lướt dọc sống lưng, tràn xuống bụng dưới, lớn dần và muốn thoát ra ngoài. Đôi môi nóng ướt với chiếc lưỡi ma thuật trượt từ từ như cố tình để cơ thể trong tay cảm nhận mọi hương vị trước khi vào cuộc. Đầu đặc sệt không một suy nghĩ, ngửa ra sau với đôi mắt lờ đờ những tia đỏ không minh mẫn. Hơi thở đứt quãng trong tiếng rên nhỏ xíu, cánh tay phải đẩy đầu người đối diện đi nhanh hơn, sự ham muốn của cơ thể ngày càng lớn với những giọt mồ hôi lạnh ngắt. Lỗ chân lông nở to đón nhận mọi động tác sành sỏi và dứt khoát. Khoa muốn da thịt bị nhào nặn, cơ thể bị cắn xé, cảm xúc bị nhai nghiến… Khoa muốn người đang sở hữu anh nhanh hơn nhanh hơn nữa…

Bốp!!!

- Đồ chó!

Rầm!!! Phịch…

Những tiếng ồn liên tiếp từ đâu vọng đến dội vào đầu, xoắn lấy bộ não rồi siết chặt. Thân thể được thả tự do, cái nóng trong người tăng nhanh như vỡ tung theo dòng nước khiến Khoa muốn quay về cảm xúc được vuốt ve mơn trớn. Anh lao đến dáng người to lớn trước mặt nhưng gò má rát bỏng, cả người đổ xuống theo cái tát trời giáng, thái dương đập mạnh vào thành giường. Đầu ong ong như đội chiếc khăn nặng vài cân, Khoa ngước mắt nhìn hai thân hình trước mặt. Dáng mập mạp đang chồm đến đấm mạnh vào người đàn ông gầy gò cạnh đó. Tiếng chửi thô tục xuyên qua óc, thoát ra ngoài, không để lại một thứ gì. Hơi nóng trong người khiến cổ và ngực Khoa lấm tấm mồ hôi. Nóng, tê dại đến mức anh muốn thoát khỏi chiếc quần đùi độc nhất trên người.

- Cút! Cút khỏi đây ngay trước khi tôi dần ông không còn cái mà dùng.

Vẫn là giọng chửi khàn khàn quen thuộc nhưng Khoa không biết đó là ai. Tay chưa kịp giải thoát cơ thể khỏi miếng vải vướng víu, nách đã bị xốc lên lôi xềnh xệch như bao tải cát:

- Đi! Tôi phải làm ông tỉnh người - Đầu Khoa bị dìm xuống thô bạo, sống lưng anh có luồng điện khi dòng nước lạnh lẽo phủ lên tóc, trượt xuống trán, chạy khắp khuôn mặt đỏ gay – Ông ăn nhằm thứ gì mà xử xự như thằng đĩ đực thế hả?

Bàn tay to khoẻ tóm chặt tóc Khoa, đập cốp vào bức tường ướt nước khi anh cố phản kháng:

- Ngồi im! Còn tỏ thái độ thiếu hợp tác coi chừng tôi giết ông luôn đấy - Nước cay mắt đau rát, chui vào tai len lên não, luồng hơi lạnh nhưng dịu dàng đang bao phủ mọi cảm nhận của Khoa.

Sàn lát gạch trắng ướt sũng, nước bắn lên người, lên ngực, lên mặt Khoa. Chân tóc như bật khỏi da đầu, tay ai đó vẫn xoắn mạnh ấn đầu xuống. Cái nóng chìm ngỉm trong làn nước, cảm giác tê cứng tan biến không dấu vết, cơ thể nhẹ bỗng không trọng lượng. Khoa khuỵu xuống sàn gạch cũng là lúc có người khoá van.

Những giọt nước từ sống mũi chạy xuống khoé miệng, rơi ướt cằm và buông nhẹ lên sàn. Cơn gió cái từ cửa thông gió ùa vào mang theo cái lạnh, Khoa khẽ rùng mình vô thức. Đầu hết đau nhưng vẫn không một suy nghĩ nào lọt vào khuấy động trong đó. Cảm giác rã rời mệt mỏi, muốn nằm xuống, muốn nhắm mắt quên đi hiện tại. Có gì khá nặng trên đầu, che phủ ánh sáng, Khoa với tay và nhận ra là khăn bông.

- Lau khô đầu đi – Nách lại được xốc lên, cơ thể bị kéo vào phòng nhưng rất dịu dàng từ tốn - Muốn quỳ ở đó đến bao giờ?

Ấn cơ thể ướt nước xuống giường, Thạch bình thản dùng khăn vò mạnh mái tóc. Khoa thấy đau trước sự thô lỗ nhưng cơ miệng không cử động nổi, tất cả nhão ra thảm hại. Căn phòng lạnh nhạt nhìn anh khô khan, mọi vật thờ ơ trước vị chủ nhân mệt mỏi. Ánh sáng từ đèn tuýp soi rõ làn da, rọi lên người Khoa sự ấm áp dễ chịu. Người con trai trước mặt vẫn im lặng làm nhiệm vụ với vẻ tỉ mẩn khó dò. Khuôn mặt khô ráo, gò má ửng hồng vì bị chà xát, Khoa hơi nâng tay để Thạch lau dưới nách và sườn.

Lồng ngực phập phồng lên xuống, Khoa cố đào sâu suy nghĩ xem sự thể như thế nào mà ra cơ sự này. Phía bên phải đầu nặng *****, kéo mí mắt sụp xuống, đẩy mọi suy nghĩ của Khoa rối ren hơn.

- Chuyện gì đã xảy ra? - Giọng khàn khàn đấm mạnh vào Khoa, anh thấy người ngồi kề bên đang kiềm cảm xúc chờ đợi câu trả lời.

Hai tay ôm lấy đầu gục xuống như muốn tìm lại trí nhớ. Bộ óc hoạt động từng chút một, hơi thở nhẹ và dịu hơn, Khoa cố bắt mạch suy nghĩ xoay ngược thời gian.
Rèm cửa sổ khẽ động, gió lướt nhanh quấn quýt mái tóc rối nước, đùa giỡn cánh mũi hanh lạnh, nhẹ nhàng xoa dịu sự bức bối trong lòng, dàn trải ký ức và làm nó hiện ra rõ nét…

- Cái miệng thối của mày hễ mở ra là hãm - Chiếc ví màu nâu đen bằng da thật đập mạnh vào thái dương Khoa, giọng chì chiết vẫn vang lên bỏ qua cảm xúc của người nghe - Đồ sao chổi! Cứ ra khỏi nhà gặp mày là xui tận mạng.

Khoa im lặng, đầu cúi xuống cam chịu. Anh và bà Yên đang đứng ở cửa căn phòng sát cầu thang, vài cô gái làng chơi ngó đầu ra tò mò rồi thụt vào như đây là chuyện thường ngày ở huyện. Bà Yên sang sới từ sáng đến tối, vừa về thấy Khoa đã đay nghiến vì gặp anh trước khi đi nên hôm nay thua sạch túi. Bọn cò con được thì bỏ về hết, bà muốn gỡ cũng không có chân thay. Tất cả việc này đều tại Khoa, tại khuôn mặt hãm tài của anh.

- Không biết kiếp trước nợ gì mày mà cuộc đời tao trở nên chó má như vậy – Đôi mắt xăm đen quắc lên, một cái táng mạnh lên bả vai Khoa kèm theo tiếng xua đuổi lạnh nhạt – Cút về phòng! Muốn chết hả mà đứng lì mặt ra?

Vẫn cúi đầu câm lặng, lồng ngực bức bối ngột ngạt khi cánh cửa đóng rầm sau lưng. Tiếng rủ rê của hai cô gái tóc xù cũng không làm Khoa cử động. Động cơ xe máy ròn rã kèm theo những giọng cười vui mừng vì kép đến đón. Sự tĩnh lặng lại ập đến bủa vây khoảng sân rộng với vài chiếc xe máy vừa phóng đi. Dãy nhà trọ trở nên lạnh lẽo trơ trọi, sự ồn ào lẳng lơ biến mất, thay vào đó là bóng tối đặc quánh che phủ mọi thứ, xuyên vào ngực Khoa những nỗi đau không tên tuổi.

- Mày còn ở đây làm gì - Chiếc áo khoét sâu cổ, lấp ló trong nền đen là bầu ngực trắng muốt. Bà Yên nhíu mày nhìn Khoa trong một giây – À, hiểu.

Mở ví lấy ra vài tờ xanh và hồng, bà Yên đặt vào tay Khoa như kiểu anh là của nợ “Bỏ thì thương, vương thì tội”:

- Đây! Sao không nói sớm thằng lỏi.

Những tờ màu xanh đỏ méo mó trong tay Khoa, khoé miệng anh bất giác nhếch lên chua chát. Đôi guốc cao gót nhọn hoắt gõ lên mặt sân như đâm thẳng vào tim Khoa từng nhát từng nhát. Màu đen tuyền xen lẫn nước da trắng hồng khuất sau cánh cổng, gió vi vu lướt nhẹ cuốn bụi đuổi theo. Tiếng thở dài nặng nề trôi ngược vào trong, bàn tay nắm chặt đến mức các cơ căng ra như dây đàn. Chỉ sau hai giây, sự thoải mái lại trở về các thớ thịt, Khoa rảo bước ra cổng.

Anh cần thứ gì đó có thể làm nguội cái đầu, để giữ tâm trạng bình thường như mọi lần. Cách đối xử lạnh nhạt, coi thường và chà đạp lên cảm xúc của bà Yên đã trở thành thân quen từ khi còn nhỏ. Nhưng mỗi lần đón nhận, giả vờ không để tâm, giả ngây không tổn thương đều là dối lòng. Khoa cần một thứ cay nồng cuống họng nhưng đủ sức ôm trọn cảm xúc. Anh cần vài điếu thuốc.

- Có nghe tôi hỏi không – Hơi nảy người sau câu hỏi, Khoa nhớ ra Thạch đang ở trong phòng - Chuyện gì đã xảy ra ?

Khuôn mặt không vui , thân hình tròn mập mạp di chuyển đến bàn học , hai tay chống nhẹ ra sau , Thạch kiên nhẫn đi sâu vào mắt Khoa . Tâm trí bị chi phối , bộ não cố đẩy hình ảnh trong ký ức lên trước để quan sát nhưng chỉ là thước phim mập mờ . Khoa ngỡ ngàng nhìn cánh cửa phòng mở toang , anh quên cửa chưa đóng mà đã bỏ đi mua thuốc ? Dáng người gầy chễm chệ trên giường , giọng cười ngọt ngọt giả lả khi chủ nhân căn phòng bước vào :

- Thấy nhà không có ai , tôi sợ trộm nên trông hộ Khoa .

Vẫn là đồng tử nhỏ , những tia tình rực sáng trong đôi mắt gian vướt lên mặt , trượt xuống cổ Khoa . Anh dìm sự khó chịu bằng cách rót nước uống…Nước ? Khoa khựng người trong mạch hồi tưởng , anh đã biết cái gì điều khiển cơ thể . Cùng lúc với việc phát hiện sự thật , Khoa lao đến hất văng cốc thuỷ tinh trên tay Thạch :

-Đừng uống !

Mảnh vụn thuỷ tinh trong suốt ngổn ngang trên sàn , hoà vào vũng nước ánh lên dưới bóng đèn tuýp . Không khí trở nên lạ thường , đặc và cô đọng từng phần theo thời gian . Đôi mày nhíu lại tạo thành vết hằn sâu giữa trán , Thạch nhìn âu nước trên tay như đang dùng kính hiển vi xem mẫu vật :

- Vì cái này ?

Mất một lúc lâu Khoa mới hiểu hàm ý trong câu hỏi cộc lốc :

- Tôi cũng không chắc . Nhưng sau khi uống nó , tôi không biết gì cả cho đến lúc ông đập đầu tôi vào tường .

Thạch chuyển hướng nhìn từ âu nước sang mái tóc dần khô , mắt ánh lên sự hối hận vì đã mạnh tay :

- Không thằng đàn ông nào nhìn người mình yêu làm việc đó với người khác mà có thể bình tĩnh . Tôi không phải quân tử rởm , mà là thằng đàn ông đang yêu .

Một nhát búa giáng thẳng lên đỉnh đầu , xuyên vào óc và ngồi yên trong đó đau nhói . Hai tai ù ù , Khoa hỏi với đôi môi khô nứt :

- Người mình yêu ? Ông biết bản thân nói gì không ?

- Có cần phải lên giường làm việc đó thì mới gọi là yêu không ?

Các nơron thần kinh giật nhẹ nơi thái dương , chậm rãi vòng xuống trán tạo thành vài nếp nhăn , rồi tiếp tục đi theo sống mũi chạy thoát ra ngoài . Ngực thắt lại không muốn thở , sự hồi hộp lớn dần theo câu hỏi mơ hồ :

- Bắt đầu từ khi nào ?

- Tôi hỏi cái này…- Ngón tay Thạch chỉ vào ngực trái rồi nhún vai thật thản nhiên – Nó bảo không biết . Khi nhận ra thì đã xác định và có tên gọi rồi .

- Là yêu ?

- Cả tình cảm và tình dục .

Khoa im lặng vài giây , anh lưỡng lự trước câu hỏi trong đầu . Cuối cùng bật thoát vì muốn nắm rõ :

- Không phải ông sợ tôi chạm vào người sao ? Lần trước tôi mới….

- 12 tuổi tôi bị cưỡng bức – Đôi mắt Khoa mở to sững sờ nhìn như thôi miên khuôn mặt không biểu cảm , Thạch bước trở về giường trong im lặng .

Mái tóc xoăn tự nhiên khẽ động vì cơn gió cái chạy qua , phá phách khắp phòng , đảo lộn sự ngột ngạt xung quanh rồi men theo cửa sổ thoát ra bóng đêm . Nhịp thở đều đều , vùng ngực rộng lên xuống nhẹ nhàng trong chiếc áo phông trắng với dòng chữ Tiếng Anh , Thạch vẫn chưa nói lời nào . Chỉ khi không gian cô đặc đến mức Khoa thấy ngạt thở , ôxi không lọt qua được cánh mũi thì chất giọng khàn khàn quen thuộc mới vang lên :

- Trong một lần đi về muộn , tôi bị tóm và bị đi vào liên tiếp đến mức bất tỉnh không biết gì . Tỉnh dậy trong sợ hãi với cơ thể rách nát , ngổn ngang những dấu răng rướm máu trên da thịt .

- …..

- Mười năm - Tiếng cười không thành tiếng , chỉ có hơi thở hắt ra mỉa mai - Mười năm nhưng cảm giác nguyên xi chưa thuyên giảm .

- ……

- Khốn nạn tuổi mười hai với cơ thể không sức chống cự .

- Ông cũng biết dân đồng tính khác tụi straight điểm nào rồi đấy – Nói xong Khoa mới nhận ra anh đang cố tình tổn thương người trước mặt . Cũng có thể là ngăn chặn sự đổi hướng của trái tim anh .

Màu đen sâu thẳm khó dò xoay nhẹ , chuyển thành những tia sáng_màu đen nguy hiểm ngự trị trong mắt Thạch . Khi Khoa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì chiếc quần độc nhất trên người đã tuột xuống nằm im trên sàn , luồng điện đi từ dưới bụng lên , chạy thẳng sang sống lưng , tê rần từng thớ thịt . Khoa chưa kịp cảm nhận hết sự nóng ấm của bàn tay Thạch , tiếng quát nơi cửa đã dội vào óc :

- Hai đứa mày làm gì thế hả ?

Bức tường nghiêng ngả , dáng người lao đến trở nên méo mó dị dạng , Khoa lãnh trọn cái tát vào mặt khi đôi mắt vẫn mở to sững sờ . Bà Yên tóm tóc Khoa tát liên tiếp lên mặt anh . Ngón tay bật móng sau những cái tát rát bỏng , chiếc nhẫn với hoa văn cầu kỳ cào xước mặt Khoa . Vẫn trong cơ thể của một đứa trẻ mới sinh không một mảnh vải che thân , Khoa giữ chặt tay bà Yên khi giọng giận dữ hét lên ra lệnh :

- Thằng mất dạy ! Mày làm gì thế hả ? Có bỏ ra không thì bảo – Khoa vừa thả ra cũng là lúc bàn tay đi nhanh vào mặt anh .

Chát !!!

Người lãnh trọn cái tát là Thạch , cậu ta đứng chắn giữa hai người . Nhưng do Khoa cao hơn gần một cái đầu nên anh vẫn nhìn rõ đôi mắt ngập sự giận dữ , sửng sốt , bàng hoàng pha thêm thất vọng của bà Yên .

- Cô không có quyền đánh Khoa . Dù là người sinh ra cậu ta cũng không có quyền đánh con cái như kẻ thù .

- Mày còn dạy khôn bà hả thằng chó – Không trốn tránh , cậu ta nhanh nhẹn giữ chặt cổ tay bà Yên khiến bà có cảm tưởng cả gáo nước lạnh dội thẳng vào người - Thằng này ngon ! Bà cho mày biết tay …

Khoa đẩy Thạch ra ngăn cuộc xô xát không đáng có , anh ôm chặt cơ thể to lớn của Thạch :

- Đây là chuyện gia đình tôi . Ông về đi .

Tuy to khoẻ hơn Khoa nhưng không hiểu sao Thạch tìm mọi cách cũng không thoát khỏi gọng kìm của hai bàn tay rắn chắc :

- Chuyện gì dính đến ông thì không còn là chuyện riêng nữa . Bỏ ra ! Tại sao cứ là mẹ thì có quyền đánh con thế hả ? – Cơ thể bị đẩy ra cửa , Thạch cố trì người lại - Bỏ tôi ra ngay . Là ai đi nữa , đánh ông đều không yên với tôi đâu….

- Câm đi – Buông mạnh tay , Khoa quát lên với gương mặt đỏ bừng – Đó là mẹ tôi . Mẹ tôi . Ông nghe rõ chưa ?

Lồng ngực phập phồng , Thạch thở không ra hơi nhưng tuyệt nhiên không nói thêm lời nào nữa .

- Bây giờ ông về đi . Tôi sẽ giải quyết việc này .

- Nếu tôi bước ra khỏi cánh cửa này , tôi sẽ không bao giờ quay lại .

Sự im lặng chợt đến bất ngờ . Không gian chìm trong tiếng ếch kêu , gió đùa giỡn xung quanh như thử thách sự chịu đựng của hai nhân vật chính . Mắt Thạch đen tuyền một màu lỳ lợm , Khoa soi vào đó tìm kiếm sự nhượng bộ . Cuối cùng anh bất lực lên tiếng với giọng dứt khoát :

- Đó là mẹ tôi . Ông về đi .

Không một lời nói , không một biểu hiện , Thạch bước xuống cầu thang mà không một lần nhìn lại . Màu đen bao trùm khoảng sân rộng , những căn phòng thiếu ánh đèn , tất cả như tô thêm sự im lìm đang sợ của con người . Bóng đêm là cuộc sống , là thời điểm để gái làng chơi bước chân ra ngoài . Và đêm nay đã đánh dấu sự chuyển bước của cuộc đời Khoa . Con Dream II lao vút đi , mang theo toàn bộ cảm xúc trong Khoa . Anh khép cửa lại thật nhanh , trái tim rỉ máu trước dáng ngồi vắt chân lạnh lùng của người phụ nữ trong phòng . Tiếng thạch sùng chắt lưỡi , tiếng kim đồng hồ tích tắc và hơi thở đều đều của hai con người có quan hệ máu mủ , tất cả diễn ra trong sự ngột ngạt khó dò .

- Tao cần mày khẳng định lại việc vừa rồi - Giọng lạnh lẽo vút cao thoát khỏi đôi môi màu son nâu – Là đùa giỡn của hai thằng con trai mới lớn phải không ?

Tim lỗi một nhịp , Khoa trả lời trong giọng trầm trầm tự chủ :

- Nếu mẹ không xuất hiện , con và cậu ta chắc chắn sẽ làm việc đó .

- Mày nhắc lại - Chiếc áo khoét sâu cổ di chuyển dần về phía Khoa , kim đồng hồ gõ từng nhịp theo đôi giầy gót nhọn

- Con yêu Thạch và việc ngủ với người mình yêu là chuyện rất đỗi bình thường …

Bốp !!! Choang …Rầm !!!

Câu nói chưa dứt , màu đỏ của máu đã hoà với nước thấm lên những bản thiết kế trên bàn . Âu nước bằng thuỷ tinh vỡ vụn sau cú đập , bên thái dương Khoa xuất hiện dòng máu đỏ tươi . Mắt anh hoa lên khi ngã dúi xuống sàn , mọi thứ rơi vãi theo sự xô đẩy của cơ thể .

- Loại biến thái nên chết . Tao không cần thằng con bệnh hoạn kiểu này - Cả chiếc ví đập lên vai đau nhói , rồi nện thẳng vào vết thương vừa rách , máu bật ra nhiều hơn trong giọng chì chiết cay nghiệt của bà Yên – Mày báo hiếu với tao thế hả ? Tao phải đánh cho mày tỉnh người….

Đầu đau buốt theo từng cú nện , Khoa biết anh mất máu rất nhiều . Chống tay dứng dậy , vết thương bị động máu ra nhiều hơn , Khoa đoán có mảnh thuỷ tinh ghim trong đầu …Cơ thể yếu dần , có vẻ thứ nước anh uống vẫn còn tác dụng phụ . Bây giờ mọi thứ cộng lại ập đến trong một lúc …

- Cô làm gì thế hả ???

Có tiếng chân chạy , Khoa nhận ra đó là Thạch . Không phải cậu ta về rồi ? Trở lại làm gì ? Khoa không muốn Thạch chứng kiến cảnh này . Không muốn bất cứ ai nhìn thấy cuốc sống riêng tư của gia đình anh , dù đó có là người nắm giữ trái tim cũng không được biết …Đỉnh đầu , thái dương đau đến mức Khoa mất dần cảm giác . Anh biết vết thương khá nặng và nó hạ đo ván anh ngay trận đầu tiên .



~~~~~~~~~~~~~~~~

Nắng tràn lên khung cửa , phủ lên mái tóc đen cháy và nóng dần . Nắng lên nhẹ vào từng sợi , đột ngột khựng lại trước miếng gạc trắng . Nắng run run chạm khẽ để rồi giật mình khi thấy vết thương sáu mũi khâu đều đặn . Nắng từ tốn chảy xuống trán , soi rõ khuôn mặt chủ nhân của mái tóc rối . Nước da màu bánh mật khoẻ mạnh giờ chỉ còn màu mệt mỏi tổn thương . Sống mũi cao chia cắt đôi mắt nhắm nghiền , rèm mi khẽ động , đồng tử đen xuất hiện ngay sau đó . Màu đen của bóng đêm , màu đen của nỗi buồn , màu đen đặc quánh trong mắt Khoa .

Anh ngồi dựa lưng vào tường , một tay đặt lên đầu gối , tay kia mân mê…sợi xích giam giữ tự do của anh . Ánh buồn chiếu thẳng vào cổ chân_nơi xuất phát của sợi xích . Khoa bị xích vào song sắt cửa sổ , xích như một con chó không hơn không kém . Sợi xích màu xám với những mắt xích nhỏ , xoắn lấy nhau giết chết toàn bộ sự tôn trọng tối thiểu dành cho một con người . Khoa ngồi trên sàn , xen kẽ giữa giường đôi và bàn học bừa bộn giấy tờ , nơi nắng lẻn vào phòng qua khung cửa sổ , rọi thẳng lên mái đầu đã mất máu khá nhiều .

Sau khi cầm máu bằng sáu mũi khâu , Khoa được Thạch chở về nhà . Không kịp nói nửa lời , bà Yên thẳng thừng đuổi Thạch về , cấm bén mảng đến đây . Lúc đó Khoa ở trong phòng nên không rõ bà Yên nói gì nhưng anh biết chắc không phải là những lời nhẹ nhàng . Dù hiểu rõ sự khó tính và qua việc bị đánh chỉ vì anh là người đồng tính , nhưng Khoa cũng không ngờ bà có thể thản nhiên xích anh lại , không cho đi học , không có tiếp xúc với bất cứ ai . Bà dùng quyền của một người mẹ , dùng những lời thoá mạ đay nghiến để chì chiết giam cầm thằng con trai khác thường . Nhưng bà đâu biết thân xác anh ở đây , còn trái tim đã dời bỏ anh từ rất lâu , đi theo Thạch không một đòi hỏi . Nếu chỉ cần nhốt anh lại ,cắt đứt mọi quan hệ mà Khoa có thể không nhớ thạch , không muốn hôn vùng ngực trần , không muốn chạm vào nơi quần độn lên , thì Khoa đã tự giam cầm bản thân , đã tự làm ngay từ đầu .

Chỉ với từ “nếu” mà thay đổi được sự thật , Khoa đã không phải dằn vặt lựa chọn một trong hai con đường . Và vũ lực xoay chuyển được mọi thứ trong anh thì không bao giờ tình cảm của anh lại phải lôi kéo thêm người thứ ba .

Gần một đêm suy nghĩ , vết thương càng đau nhưng lại cho Khoa câu trả lời dứt khoát . Mọi việc đã phơi bày , Khoa không cần giấu giếm , mà có giấu giếm cũng không được . Trong cơn say của người mẹ , Khoa quyết định dìm tình cảm vào lòng để bước đến bên người con gái yêu anh_người con gái dâng hiến thứ quý giá nhất cho anh . Nhưng khi trái tim lên tiếng , khi lý trí không còn chỗ đứng , sự thật của trái tim tự tin bước ra trước , ép buộc Khoa sống đúng với lòng mình .

- Anh vẫn bình tĩnh nhỉ ? - Chất giọng ngọt như mật kèm theo tiếng guốc đi vào phòng .

Nắng ôm trọn thân hình cân đối , rực sáng nước da trắng hồng trong bộ váy bó sát hơi xoè nơi đầu gối . Mái tóc đen trải dài trên cánh tay trần , cổ áo chảy nhấp nhô gò ngực trắng mịn . Xuyên nhoẻn cười , ánh mắt lúng liếng đa tình :

- Người yêu khốn nạn hơn em tưởng đấy - Cằm Khoa được nâng lên bởi ngón trỏ lạnh giá , Xuyên quỳ một chân trước mặt anh như mệnh phụ phu nhân chính hiệu .

Quay đầu tránh ngón tay Xuyên , Khoa nhăn mặt trước sự bỡn cợt cố ý . Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp , trong đó rực sáng những tia căm phẫn hận thù . Luồng điện chạy dọc sống lưng , dựng tóc gáy Khoa . Anh cảm tưởng người con gái trước mặt là hiện thân của quỷ sa tăng .

Vẫn là ngón trỏ chạm khẽ môi Khoa , ngăn không cho anh bật thoát bất cứ lời nào :

- Anh hãy lựa chọn trước mặt em - Cặp lông mày nhướng lên kiêu ngạo , giọng Xuyên tự chủ đến kỳ lạ - Em hay Thạch ?

- … - Bụng thót lại , tim như ngừng đập , Khoa không tin vào tai mình .

- Vì mẹ anh có khách nếu không em còn ở dưới đó lâu hơn – Câu giải thích cho sự “biết tuốt" thật đơn giản – Nào , trả lời em đi chứ .

Khoa cảm thấy lạ khi trái tim trở lại nhịp điệu ngày thường , các mạch máu giãn ra thoải mái đến không ngờ . Bình thản , đó là tất cả cảm xúc của Khoa gói gọn trong đó . Anh nhìn Xuyên_thẳng thắn và trung thực , ánh nhìn dịu dàng đến mức ngón thay trượt khỏi môi Khoa , buông thõng tội nghiệp :

- Anh xin lỗi…

Tia sáng trong mắt người đối diện vụt tắt , màu đen thẫm lại chìm ngỉm giữa cái chau mày . Môi Xuyên run run , nước da tái đi trong chốc lát . Vì ngay sau đó , cô hít một hơi thật sâu rồi nụ cười kiêu kỳ xuất hiện như thường ngày :

- Em không tin anh không yêu em – Tay Khoa bị Xuyên nhét thẳng vào…ngực cô , hơi nóng ôm trọn anh . Khoa cảm nhận rõ trái tim của người con gái đập nhanh , dồn dập và nóng bỏng – Anh yêu em , chiều chuộng em không phải một hai tháng , mà là hơn một năm . Hơn một năm anh nghe rõ không ?

Khoa muốn rút tay lại nhưng Xuyên bóp thật chặt , anh tự hỏi cô lấy đâu ra sức mạnh đó ?

- Nếu chỉ đùa vui thì không kéo dài từng đó . Anh nói yêu em và nhận lời yêu tức là phải có cảm tình với em . Anh chiều chuộng thương yêu em tức là phải nhìn thấy nét dễ thương trong em . Anh đi vào em , ôm ấp âu yếm em tức là yêu chính con người em . Em không tin mình không để lại chút gì trong anh sau từng đó ngày bên nhau .

- Anh xin lỗi …

- Nếu chỉ cần nói xin lỗi mà trái tim em không chết , em sẽ chấp nhận – Buông tay Khoa trong nụ cười nhạt , khoé môi Xuyên cử động hình thành những lời mỉa mai – Anh xin lỗi rồi sẽ lại yêu em , dành trọn trái tim cho em , cho một đứa con gái chứ ?

- Đừng nói vậy …anh xin lỗi…

Chát !!!

Bàn tay năm ngón sơn màu đỏ đi thẳng vào mặt Khoa , mắt Xuyên quắc lên dữ dằn :

- Khốn nạn anh – Cái tát thứ hai nối tiếp ngay sau đó – Thà anh đừng nói xin lỗi , tôi còn đỡ đau .

- …

Mặt Khoa quay đi theo cái tát rát bỏng , anh im lặng đón nhận sự trút giận , xỉ vả của Xuyên . Nhưng không , sau hai cái tát cô không nói lời nào , chỉ nhìn chăm chú bàn tay đỏ vì đau .

Nắng vẫn chảy dài trên sàn , cái oi bức của tháng ba bủa vây căn phòng . Ngột ngạt từ khí trời , bức bối từ lòng người , không gian đặc quánh xiết lấy hai con người đã từng trao nhau nụ hôn ngọt nhưng đậm mùi dối trá .

Khoa vẫn dựa vào tường , tay buông thõng không một biểu hiện vỗ về an ủi . Anh nhìn mà xót xa . Anh muốn làm gì đó để giảm bớt nỗi đau trong Xuyên nhưng ngoài tiếng “xin lỗi” , anh thực sự không biết làm gì cho phải . Có xin lỗi thì cũng đã tổn thương rồi , muốn lấy lại hay thay đổi nào có được . Thời gian có quay ngược , chưa chắc Khoa đã lựa chọn khác . Thà đau một lần còn hơn ngủ quên trong hạnh phúc giả dối lừa lọc .

- Anh có thể ở bên em và chiều em mọi thứ trong hơn năm nay - Giọng tự tin pha chút kiêu ngạo của nữ giới vang lên kéo Khoa trở về thực tại – Em không tin những ngày tháng tiếp theo , em không thể dành được trái tim anh từ chính con người em .

Mái tóc rủ xuống theo cái nghiêng đầu duyên dáng , Xuyên đang chối bỏ hiện thực , cũng có thể cô tự tin vào chính bản thân mình và ý thức khả năng của cô . Đáp lại sự tự tin là giọng khàn khàn yêu thương của Khoa :

- Trái tim thằng Khoa ở bên tôi từ lâu rồi . Xuyên không tách rời hai hai trái tim yêu nhau được đâu , hãy dành cơ hội cho một nửa đích thực của Xuyên .

Khoa bật dậy cùng lúc với Xuyên nhưng sợi xích tàn nhẫn đã giữ chặt anh . Lạnh lùng không lời chào , Xuyên tát Thạch với tất cả sức lực vốn có :

- Anh vẫn còn dám đến đây sau những gì đã làm ? Da mặt anh dày hơn tôi tưởng .

Bằng động tác thật gọn , tay Xuyên đã yên vị trong tay Thạch_cái tát thứ hai không thực hiện được :

-Tát vừa rồi tôi nhận vì tôi góp phần tổn thương Xuyên - Giọng khàn khàn gầm lên khá lớn – Hai cái tát Khoa cộng thêm cái này là đủ . Tôi không để yên nếu Xuyên còn chạm vào người Khoa .

- Tính giết tôi chắc – Xuyên hét lên khi cố rút tay lại .

Thạch chưa kịp nói thì dưới nhà vọng lên tiếng quát khó chịu :

- Bọn mày làm loạn trên đấy hả ? Có câm đi không ?

- Bỏ tôi ra – Do Thạch buông tay bất ngờ , Xuyên ngã dúi theo đà , xô mọi thứ trên bàn xuống dưới .

Để không khí nhà trọ thêm gay gắt nóng bức , tiếng gốc dội lên cầu thang giận dữ , giọng bực bội cay nghiệt ngày càng gần :

- Khoa ! Mày có để con mẹ mày sống thêm một ngày không ? Cứ phải làm tao điên lên mới vừa lòng hả ?

Cơ thể bốc lửa trong chiếc áo ngủ mỏng manh lao nhanh vào phòng , khí nóng bốc lên khuôn mặt đỏ hồng không vui . Thạch nhanh chân đứng chắn trước bà Yên , đôi mắt kiên định quắc sáng :

- Cô không có quyền đánh Khoa…Bố ? Bố làm gì ở đây ? – Câu hỏi sửng sốt bàng hoàng của Thạch khiến Khoa chuyển sự chú ý sang người đàn ông ăn mặc lịch lãm , mái tóc điểm vài sợi bạc nhưng vẫn giữ được sự trẻ trung phong độ của người ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón .

- Con làm gì ở đây ? - Giọng nói ngạc nhiên nhưng vẫn thoát ra vẻ uy nghiêm , người đàn ông đưa mắt khắp phòng rồi nhìn xoáy vào Thạch .

Không gian trở nên đặc quánh , kim đồng hồ di chuyển chập chạm , mọi người lặng im như dự đoán một tương lai bất ổn . Ngay cả tâm trạng bà Yên cũng tháng chùng xuống trong giây lát , đôi mắt chớp nhẹ rồi phá vỡ sự cô đọng lạ kỳ :

- Hoá ra nó là con ông - Giọng trở nên mai mỉa giễu cợt – Lòi giống nhà ông đến khi nào buông tha cho tôi ?

Thạch cắt ngang với đôi mày chau lại , cậu ta cảm thấy bị xúc phạm trước lời ngoa ngoắt dù thâm tâm không rõ việc gì :

- Chuyện gì vậy bố ? Bố làm gì ở đây ?

- Bố đến tìm… - Đôi mắt lặng lẽ chuyển hướng sang Khoa , người đàn ông xót xa khi ánh nhìn chạm sợi xích trên chân anh – Là nó phải không Yên ? Là thằng bé…

- Nó là con tôi – Quay ngoắt người lại , bà Yên chống tay lên hông , đôi mắt sắc quắc lên đanh đá - Người sinh ra nó là tôi , là con đàn bà đang đứng trước mặt ông .

- Bà phủ nhận nhưng phân nửa dòng máu chảy trong người nó là của tôi .

- Bây giờ há miệng ra nhận không thấy ngượng hả - Giọng chì chiết cay nghiệt át lời người đàn ông – Lúc tôi mang nặng đẻ đau ông ở đâu ? Lúc nó ốm dặt ốm dẹo nay vào viện này , mai đến viện khác ông chui rúc xó nào ? Lúc đó ông còn ở bên cô vợ xinh đẹp giàu sang , còn đang ôm ấp vuốt ve cơ thể nõn nà , cung phụng nịnh nọt như con chó hám của ….

Bà Yên tiếp tục buông lời cay đắng , những từ ngữ chợ búa tràn ngập khắp phòng . Người đàn ông là bố Thạch lại tự xưng là người tạo ra Khoa vẫn lặng im cam chịu . Ánh mắt ông ta không rời khuôn mặt Khoa , nơi đáy mắt có sự sửng sốt trước nét thân quen của chính mình từ khoé miệng , sống mũi đến vầng trán rộng Ông nhìn Khoa mà lồng ngực thắt lại , tâm trạng chia thành vô vàn cảm xúc không tên gọi . Ánh nhìn như thôi miên người con trai trước mắt , không hề nhớ bên cạnh là những lời miệt thị , thoá mạ , đay nghiến , cũng không nhận ra trong phòng còn hai đôi mắt bàng hoàng đang chiếu thẳng vào ông .

Xuyên nhìn đôi môi đỏ son của người phụ nữ 39 tuổi mà thầm đau thay Khoa . Anh thả người trên sàn , khuôn mặt xám lại không chút biểu cảm . Lồng ngực ngừng cử động lên xuống , Xuyên cảm tưởng cơ thể đó không còn hơi thở , mọi giác quan đã chết . Thân thể người con trai cô yêu vẫn buông thõng ngay cả khi Thạch khẽ gọi :

- Khoa…ông…

Đôi mắt Khoa dao động , tia sáng duy nhất vụt tắt , tối đen sâu hun hút . Hai ánh mắt chạm nhau , dừng lại , cô đọng tất cả , chìm nghỉm mọi cảm xúc , mạch máu đông cứng chậm tiến trình đi về tim . Không gian xung quanh biến mất , một thế giới chỉ có hai người xuất hiện , xoắn lấy hai tâm hồn chung nhịp đập yêu thương , chung hướng nhận định cuộc đời . Nhưng thế giới đó bị người đời nguyền rủa , bị đạo lý làm người lên án_một thế giới đớn đau gấp vạn lần thế giới thứ ba .



~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Dù có ra Quận hay lên thành phố tôi cũng làm đến cùng . Loại bố chó ghẻ như ông có dùng hàng tấn vàng đặt dưới chân thằng Khoa , chưa chắc nó đã nhìn chứ đừng bảo là thừa nhận .

- ……

- Pháp luật dù mờ mắt trước đồng tiền thối cũng không thể chà đạp lên con này . Đụng vào bà thì không sao , chứ thử chạm vào con bà hay mang nó đi xem . Bà không đào cả mả nhà nó lên bà không bằng con chó .

- ……

- Gì ??? Ông nhắc lại xem …Con mẹ ông chứ…Anh bỏ tôi ra ! Lão già này không cho sáng mắt không được ….

- Thôi , thôi …cô nghe tôi - Giọng căn ngăn quen thuộc khiến Khoa nhíu mày – Làm to chuyện bất lợi cho cô chứ cho ai . Rồi công an phường xuống lại rách chuyện . Nào , nào , vào nhà đi cô Yên …

- Thằng chó , mày thích chơi thì bà chơi đến cùng . Con bà rách *** đẻ ra không phải đồ vật muốn vứt thì vứt , muốn nhặt thì nhặt …Bỏ tôi ra anh Tính !

- Cô nghe tôi vào nhà . Ông cũng về đi . Dân làm ăn như chúng tôi không muốn dính đến luật pháp .

- ……

Tiếng chửi vẫn vang lên , từ ngữ ngày càng thô tục nhưng động cơ xe máy lao nhanh ra ngoài đã trả lại sự yên tĩnh cho dãy nhà trọ .

Nắng gắt , không gian càng oi bức khi bước sang tháng tư . Khí trời đã ngột ngạt , lòng người càng bức bối khó thở . Hơi nóng từ mái tôn bóp nghẹt không khí trong phòng , bây giờ đến lượt những lời chửi bới tăng áp suất lên cao khiến cơ thể bải hoải , đầu óc nặng nề , muốn chìm vào quên lãng .

Người đàn ông xa lạ , người đàn ông tự xưng là bố Khoa lại đến tiếp tục thuyết phục bà Yên để ông ta nhận con . Vẫn như mọi hôm , dãy nhà trọ vang lên tiếng chửi , thoá mạ với ngôn ngữ chợ búa của các bà hàng tôm hàng cá . Bà Yên chửi cho thoả những năm vất vả một mình nuôi con , chửi cho bõ cơn đau sinh nở , chửi vào bộ mặt giả nhân giả nghĩa , bà chửi tất cả những ai muốn mang con bà đi . Và bà chửi chính bản thân bà , chửi cái đời con gái ngu dốt không biết đâu giả dối lừa lọc , bà chửi cả việc hàng ngày vẫn làm . Nhưng bà không chửi trời không chửi đất , bà chỉ chửi con ngươi_sinh vật đáng sợ nhất , sinh vật khốn nạn đểu cảng nhất . Đối với bà mọi việc đều do bàn tay con người tạo nên , do sự thối nát trong suy nghĩ bày ra , trời và đất đều không liên quan .

Bà Yên chửi còn nguyên nhân gây ra những đau khổ mất mát lại trốn tránh trên tầng_trong căn phòng có nắng có gió , có tâm trạng rối ren như mới bòng bong nhiều sợi đen vào nhau không theo trật tự nhất định . Từ hôm người đàn ông xuất hiện , thể xác Khoa không còn bị xiềng xích nhưng tâm hồn anh lại tự trói vào mớ tình cảm hỗn độn . Quyết định lựa chọn cho trái tim nhưng lại chết chìm trong luân thường đạo lý . Hai chữ “loạn luân” nhẹ nhàng không âm sắc nhưng chính là con dao chặt đứt mọi cung bậc tình cảm của người đang bước vào yên . Nó chia cắt không chỉ tâm hồn mà còn giết chết cuộc đời của hai con người . Thạch không đến lớp từ hôm đó . Mấy ngày đầu Khoa nghĩ cậu ta vẫn chưa qua cơn sốc vì ngay cả anh cũng chỉ giữ được vẻ ngoài bình thường , chứ bên trong là hàng vạn con sóng nhỏ không biết lúc nào sẽ vỡ tung lồng ngực , phá tan mọi sự câm lặng . Nói Khoa không có gì là dối lòng , ngay như lúc này đối diện với dáng người mập mạp , mới khuôn mặt trầm ngâm ít nói Khoa chưa biết phải dùng bộ mặt gì . Khoa không biết nên vẫn kiên nhẫn chờ đợi , chờ một thứ mà chính anh cũng không nắm rõ .



~~~~~~~~~~~~~~



Cán chổi đi thẳng lên vai Khoa đau rát , anh giơ tay đỡ cú quật thứ hai , vết lằn đỏ hiện rõ trên cánh tay . Khoa lùi dần trước trận mưa roi , những cú vụ mạnh như muốn lấy mạng anh :

- Thằng khốn nạn ! Mày ăn nói với con mẹ mày thế hả - Trong manh áo ngủ màu hồng , bà Yên vung cán chổi đót vụt như điên như dại , vụt với tất cả sự uất ức dồn nén – Mày đã làm cha làm mẹ chưa ? Đã bao giờ mang nặng đẻ đau , đã bao giờ cảm nhận cơn đau của việc vượt cạn một mình chưa ?

Sợi sắt nhỏ quấn quanh cán chổi cào rách tay Khoa , vết lằn kéo theo những giọt máu đỏ tươi . Những tiếng “bốp bốp” vang lên trong giọng khản đặc , Khoa giơ tay còn lại đỡ cú vụt tiếp theo :

- Mày làm sao hiểu cảm giác của tao , của con đàn bà bị lừa dối sinh ra đứa con vô thừa nhận . Mày có biết bọn quanh đây gọi con mẹ mày là gì không ? Là loại đàn bà mất dạy , không nên nết . Là loại cướp chồng người khác , là loại ăn bám bẩn thỉu phá tan hạnh phúc gia đình của thiên hạ . Là loại đàn bà chỉ biết nằm ngửa – Khoa cảm tưởng xương vai anh vỡ vụn khi cán chổi trúng vết lằn cũ , lưng anh đã lùi sát tường - Chỉ biết dạng háng cho những thằng đàn ông thừa tiền . Mày biết tao vì ai , vì thằng chó nào mà phải chịu như thế không ?

Sợi sắt bung khỏi cán , vài thanh nhỏ gãy vụn sau cú quật lên lưng Khoa . Bà Yên vẫn dồn tất cả sức lực , tâm trí và ánh mắt lên thằng con trai chỉ biết giơ tay đỡ đòn :

- Nếu tao là người mẹ chỉ biết lo cho mình , tao có thể vứt mày bên lề đường , nếu ác hơn tao bóp chết ngay khi mới sinh . Tại sao tao không làm thế , tại sao tao lại nuôi mày , nhìn mày lớn để rồi bây giờ báo hiếu tao thế hả - Cú vụt tàn khốc đến mức cây chổi gãy làm đôi , những đầu nhọn cào nát tay Khoa , Bà Yên lao đến tát liên tiếp lên má lên người – Mày trả lời tao ngay ! Tao đã làm gì để mày đối xử thế ? Tao không cho mày đủ tiền tiêu hay những đồng tiền kiếm được đều nhơ bẩn , đều đáng khinh ? Mày trả lời tao đi Khoa …Ư ư ư…Sao mày lại hành hạ đời tao …ư …hức..hức…Ngay đến cái Xuyên , đứa con gái ăn nằm với mày nhưng bị hắt hủi cũng tìm cách giúp con mẹ mày …người dưng đấy con , nó còn biết đúng sai…Mày là con tao …sao lại thế hả Khoa….

Đôi vai run theo tiếng khóc , bà Yên gục xuống với hai hàng nước mắt . Cánh tay trần chống trên sàn , bà như không còn chút sức trong người , cơ thể run lên yếu đuối . Tiếng khóc bị tắc nghẹn nơi cổ , đôi môi mím chặt rưng rưng , cánh mũi phập phồng thở ra những hơi đứt quãng .

Khoa chết lặng trước dáng vẻ cô độc của người phụ nữ thương yêu anh . Anh muốn chạm vào đôi vai nhỏ , muốn ôm vào lòng vỗ về nhưng cơ thể đầy vết lằn đỏ buông thõng , mềm oạt .

Có thứ gì đó nóng hổi tràn lên mắt trái , rơi nhẹ xuống gò má Khoa . Khi chúng trượt vào khoé miệng , anh thấy mặn và đắng . Sống mũi cay nồng , cánh mũi nở to đỏ au như báo hiệu thứ yếu đuối chực trào . Khoa hít mạnh nhưng anh khựng người nhận ra mũi tắc nghẹn , ôxi không thể lưu thông . Bốn bề trở nên nặng nề ngột ngạt , tiếng nấc kìm nén vẫn xoáy sâu vào tim Khoa . Đục khoét thành từng lỗ hổng rồi tràn vào đó dòng nước nóng và mặn chát . Nhịp đập trái tim rối loạn , nhanh , gấp gáp khiến bụng anh thóp lại dần dần .

Khoa vừa tổn thương người phụ nữ sinh ra anh , vừa đâm một nhát dao chí mạng lên sự chịu đựng bao lâu nay . Bà Yên tạo ra Khoa trong tình yêu lừa dối , bà nuôi sống anh bằng những đồng tiền kiếm được từ bọn đàn ông hám của lạ , bà chạy vạy đủ đường , dồn tất cả tâm trí tiền bạc vào vụ kiện đòi quyền nuôi con . Cuối cùng thì sao ? Đứa con đó đáp lại tình yêu thương là gì ?

“Hay con đến sống với ông ta ?”
Chỉ lời đơn giản gọn nhẹ nhưng đủ giết chết một tâm hồn , đã chà đạp lên cảm xúc yêu thương , đã nhẫn tâm phủ nhận mọi công lao , mọi khó khăn …Lời nói thoát ra nào rút lại được . Mà có thể lấy lại , Khoa vẫn nói như thế .

Anh chịu sao nổi cơ thể ngày càng gầy gò mệt mỏi , khuôn mặt xanh xao sự bất lực và ánh mắt luôn sáng đẹp giờ đây thâm quầng như chỉ chực nhắm lại . Bà Yên tìm đến những người đàn ông có chức quyền một thời đã đi qua đời bà , dồn tất cả mọi thứ kiếm được để lo lót pháp luật . Người đàn ông đó quyền lực lớn hơn anh tưởng , các ngả thoát đều bị chặn , tất cả hiện ra rõ nét trong tiếng thở dài của bà Yên .

Khoa không muốn buông xuôi nhưng chỉ có cách đó mới nhẹ gánh lo trong bà Yên . Cuối cùng anh giết chết tim bà bằng lời nói ngắn gọn và kết quả là sự hối hận ngập lòng , sự tổn thương sâu sắc . Khoa nhận ra anh đã sai và chính điều này khiến anh hiểu : bất cứ ai sinh ra trên đời đều có ý nghĩa nhất định với một ai đó .



~~~~~~~~~~~~~~~



Ánh sáng vàng từ đèn cao áp ôm trọn mọi ngả đường , những chú thiêu thân ngốc nghếch vẫn tiếp tục lao vào kiếm tìm cái chết . Xác của chúng rơi xuống đất , không kịp chứng kiến cảnh đôi tình nhân thể hiện yêu thương . Cô người yêu tóc dài màu nâu nhạt đang vung tay dỗi hơn , anh con trai vẫn mỉm cười độ lượng , cố giữ tay cô thật dịu dàng . Khuôn mặt chù ụ nhoẻn cười trước lời năn nỉ , mái tóc dài nhẹ bay theo gió khiến Khoa nhớ đến một người .

Xuyên vẫn đến dãy nhà trọ nhưng chưa lên phòng anh lần nào sau hôm đó . Cô chỉ gặp bà Yên rồi hai người phụ nữ xinh đẹp chở nhau trên con sirius phóng đi . Theo lời bà Yên , Xuyên đã tìm một luật sư khá giỏi để thắng trong vụ kiện dân sự . Xuyên yêu Khoa , một tình yêu không cần hồi đáp , một tình yêu lặng lẽ trước những việc đơn giản của cuộc sống mạnh được yếu thua . Xuyên yêu Khoa_anh thấy tim thắt lại trước sự thật này .

Phải chi Xuyên hận thù , xa lánh hay cay nghiệt anh , biết đâu tâm hồn sẽ nhẹ hơn , sẽ không cảm thấy bản thân nợ quá nhiều . Đặc biệt anh có thể đủ nhẫn tâm quên Xuyên , quên tình cảm chân thật và diễn trọn vai trò kẻ bạc tình đáng khinh . Nhưng cuối cùng thì sao ? Cô hành động đúng như lời nói “Em không tin những ngày tháng tiếp theo , em không thể dành được trái tim anh từ chính con người em” . Xuyên cũng như bà Yên , đều là mẫu phụ nữ đã nói là làm , khi làm thì làm đến cùng . Từ “khâm phục” không đủ diễn tả , nếu người ngoài nhìn vào , quan sát và cảm nhận mọi thứ , “nể sợ” mới chính xác được ánh nhìn của người đời , cũng có thể của chính Khoa .

Mẫu người phụ nữ khi yêu thì yêu hết mình và tất cả tâm trí đều dành cho người trong tim . Hiện tại Khoa là mối bận tâm duy nhất , là người thân cuối cùng của bà Yên vì họ bên ngoại không còn ai , dù chỉ là họ hàng xa . Cái người thân có vị trí quan trọng giờ đây đang chết lặng trước cảnh tượng bên đường .

Nhà nghỉ Hoàng Mai với biển quảng cáo màu vàng , chữ trắng thật nổi bật trên đường đối diện . Bảo vệ chạy ra mở cửa , người phụ nữ trong chiếc váy xẻ bên theo kiểu cổ đển , đẹp kiêu sa với nụ cười lúng liếng . Thật dịu dàng , cơ thể mềm mại uyển chuyển được một người đàn ông sang trọng dìu vào trong . Cửa kính đóng lại nhẹ nhàng nhưng cũng đủ nói lên tất cả .

Hai chữ “nhà nghỉ” đập thẳng vào mắt Khoa , tim anh thắt lại đớn đau trước sự thật . Dù chỉ gặp hôm ra toà lần thứ nhất nhưng không sao quên được khuôn mặt nghiệm nghị , đôi mắt quắc thước của vị quan toà . Tuy trang phục khác nhưng Khoa không thể nhầm và càng không thể sai khi bên cạnh là bà Yên . Vậy đây chính là sự trả lời cho câu nói ẩn ý cách đây mấy hôm “Mày cứ yên tâm . Thằng đàn ông nào cũng mê tiền và hám của lạ . Đời này chẳng ai cho không ai cái gì”

- Ông làm gì ở đây ? – Giọng khàn thân quen vang lên không đúng lúc , Khoa chưa muốn thoát khỏi dòng hồi tưởng .

Chưa đầy một tháng mà như cả năm không gặp . Khoa vướng vào vụ kiện , thời gian trở nên lu bu không nhất định , còn Thạch cố tình tránh mặt nên càng khó có cơ hội tiếp xúc . Lòng kiên nhẫn trong Khoa đã đến gới hạn , anh tìm đến chỗ học thêm tiếng Nhật và quyết bắt cậu ta nói chuyện thẳng thắn , trốn tránh không phải cách .

Có lẽ Thạch cũng nhận ra suy nghĩ này trong đôi mắt cương quyết , cậu ta trao tay lái cho Khoa :

- Về nhà ông cho yên tĩnh – Ánh mắt khẽ đảo nhanh sang đường , lời của Thạch dịu dàng đi vào lòng Khoa – Có những việc của người lớn , phận làm con như chúng ta không nên đào sâu tìm hiểu .

Khoa biết cậu ta đã nhìn thấy cảnh bà Yên đi vào nhà nghỉ và chắc chắn cũng biết lý do vì sao . Thạch ngày càng khó hiểu và khi hiểu thêm một chút lại càng khó dò nhiều khi bất chợt sợ người con trai thâm trầm này . Sợ vì không thể nắm bắt , không thể đọc , không thể nhìn , hy vọng được nghe nhưng ngoài việc kiệm lời thì không có gì .

Chắc chắn tối nay Khoa sẽ mở ra và nhìn vào , sẽ không làm cả hai phải mất tất cả .

Với dự định trong đầu , Khoa đẩy cửa rồi bước đến rót nước . Anh cần có thứ để giữ bình tĩnh . Nhưng mở lời lại là Thạch :

- Anh em thì không được yêu nhau ?

Chiếc cốc chút nữa trượt khỏi tay Khoa , anh mở to mắt nhìn người đối diện . Cậu ta đọc được suy nghĩ của anh ? Cơ thể không còn mập mạp đầy sức sống như trước đây ngồi trên giường , giọng nói vẫn khàn nhưng sự bình thản nhẹ nhàng thoát ra lan sang cả Khoa :

- Yêu thương , quan tâm hay chăm sóc một người đâu phải chỉ có những đôi tình nhân mới được làm . Khi mà khoảng cách địa lý , hố ngăn của miệng lưỡi người đời hay dị nghị của luân thường đạo lý càng làm cảm xúc đau khổ hơn , càng đẩy con người vào chỗ không tìm được lẽ sống . Tôi tự hỏi tạo sao phải đặt bản thân vào chỗ đó khi mà tôi và ông có thể bước sang con đường tốt cho cả hai , cho tất cả mọi người ?

Khoa nói trong vô thức , không nhận ra bản thân đã nói gì :

- Gia đình ông…mẹ ông đã biết việc này chưa ?

Một nụ cười mơ hồ không xác định được cảm xúc xuất hiện , Thạch nói thật hiền :

- Mẹ tôi đang ở bên Đức chơi với cháu ngoại , nghe chuyện tức tốc đáp máy bay về ngay – Đôi mắt Thạch xoáy vào tim Khoa , các cơ thịt đông cứng lại - Rồi ông xem vụ này sẽ trôi vào lãng quên vì đã rút đơn .

Tiếng thở phảo nhẹ nhưng trong căn phòng tĩnh lặng lại vang lên rõ ràng , Khoa cảm thấy gánh nặng được nhấc ra thật nhanh . Bất giác anh tự hỏi : Hồi bé hay hỏi bố , sao bây giờ lại vui khi không có bố ? Tự hỏi rồi không trả lời được , Khoa thầm cười chính mình .

- Ông nghĩ gì trước những việc này ?

Câu hỏi lạc đề vang lên , Khoa nhìn người con trai trước mặt với đôi mày chau lại . Người như Thạch trên đời còn tồn tại được bao nhiêu người ?

- Ông nói trước đi rồi tôi sẽ nói .

Chút dao động trong mắt rồi trở về bình thường , Thạch chiều ý :

- Từ nhỏ tôi đã quen sống trong sự ghen tuông của mẹ nên việc “bố có bồ bên ngoài , biết đâu có con rồi chứ chẳng đùa” đã trở thành đề tài nhàm chán đến mức nghĩ luôn đó là sự thật .

Ánh hồ nghi pha chút bất ngờ trong mắt Khoa nhưng chỉ làm Thạch hơi cười :

- Khó tin phải không ? Tôi chỉ không tưởng tượng người cùng cha khác mẹ lại là ông . Trời biết trêu người thật .

- Ông nghĩ gì khi biết việc này – Khoa vẫn chỉ lặp lại câu hỏi , dù thâm tâm muốn ôm chặt cơ thể trên giường , muốn vùi khuôn mặt nói cười thản nhiên vào vùng ngực có trái tim đập nhanh hơn thường ngày .

- Là gay kín đã khổ , nay còn vướng vào việc này có lẽ ông trời cố tình trói chặt tôi và ông , không cho thoát chữ “duyên nợ” .

- ……

- Trước khi ra khỏi lớp học tiếng Nhật tối nay , tôi đã nghĩ đến việc đi tìm ông – Đôi môi xuất hiện nụ cười mơ hồ , giọng Thạch nghe lạ , rợn nười – Anh em hay chỉ là người dưng khác họ tôi vẫn luôn tâm niệm : cuộc đời này ông là của tôi và tôi sẽ sống vì ông . Không bao giờ tôi cho phép ông dời bỏ tôi . Dù ông chết tôi cũng đào mộ sống với xác ông , hay khi tôi chết trước , hồn tôi sẽ ám ông cả đời , không cho bất cứ ai đến gần ông .

- Có thấy đó là sở hữu không ?

- Có !

- Tình yêu sở hữu đâu phải tình yêu .

- Sở hữu hay không là do cảm nhận của người trong cuộc .

Sự im lặng bủa vây mọi cảm xúc , không gian trong phòng cô đọng sau câu nói tự tin . Lòng người trở nên ấm áp lạ kỳ , chữ “hạnh phúc” gói gọn trong hai đôi mắt chung một cảm nhận , chung một hướng đi .

Nhưng cuộc đời không đơn giản cho con người bình yên sống , cơn bão với những trận gió xoáy quét qua Khoa khi người đàn ông anh ghét cay ghét đắng lao nhanh vào phòng :

- Khoa ! Cô Yên vừa bị bắt , giải thẳng lên Quận .

Choang !!!

Cốc thuỷ tinh vỡ vun trước hung tin . Khoa không tin những lời đó là sự thật . Bà Yên đang ở nhà nghỉ Hoàng Mai , sao lại bị bắt ? Nếu bị bắt do hành nghề mại dâm , phải ba lần mới bị giải lên phường rồi chuyển đến trại Lộc Hà , chứ bình thường nộp tiền là xong . Vì lý do gì ….

- Công an ập vào sới bạc chị Hồng , không một ai thoát .

Bàn tay mạnh mẽ giữ chặt vai Khoa khi anh chớm chử động . Sự ấm áp yêu thương lan nhanh vào mạch máu , nhịp đập của trái tim nhẹ nhàng chậm hơn , Khoa cố gắng nghe cho hết lời kể .

- Bây giờ họ không cho gặp . Tốt nhất cậu nên gom góp tiền bạc để chạy - Giọng nói của ông chủ nhà trọ nhẹ hẫng – Nhưng tôi e không được . Nghe đâu cô Yên nhận là chủ sới thay chị Hồng ….



~~~~~~~~~~~~~



Dưới ánh nắng gay gắt , bóng Khoa trải dài theo từng bước chân . Anh vừa từ Hoả Lò về , dù đút bao nhiêu tiền họ cũng chỉ cho người phụ nữ tên Hồng vào thăm . Còm Khoa mang tiếng con trai cũng không được gặp . Bà Yên nhất quyết nhận là chủ sới_người đứng lên tổ chức các vụ sát phạt đỏ đen nên không được phép tiếp bất cứ ai cho đến hôm xét xử . Hình như người phụ nữ đi cùng Khoa có quen vài viên công an nên mới được gặp ít phút . Vậy là dù muốn dù không cũng phải hai tháng nữa Khoa mới được gặp bà Yên , phải đến khi toà xử thì mẹ con mới được nhìn mặt nhau .

Khoa hoàn toàn không hiểu lý do bà Yên nhận vụ này , anh chỉ biết những việc bà đã quyết sẽ không thay đổi được . Cuối cùng bà có thương yêu anh không ? Có còn nhớ trên đời có một đứa con trai này không ?

Việc oán tránh hay khó hiểu trước hành động kỳ lạ không đáng lo bằng việc ở Hoả Lò bà có bị đánh , bị bắt nạt ? Dù người phụ nữ tên Hồng đã trấn an , bảo lo hết mọi việc , sẽ không có ai dám động đến bà Yên . Nhất là người phụ nữ như bà thì vứt vào đâu cũng sống được , cũng biết cách không nhận thiệt thòi về mình . Khoa hiểu nhưng phận làm con lo vẫn phải lo . Anh tìm mọi cách kháng án nhưng đều bị bác bỏ , đơn giản một điều : bà Yên đã khai nhận tất cả , giấy trắng mực đen nào thay đổi được . Mọi việc chỉ khác khi chính bà Yên muốn .

Khoa biết việc đó khó hơn lên trời . Cuối cùng anh đành chấp nhận quyết định của người mẹ yêu thương anh và bắt đầu suy nghĩ những ngày tháng kế tiếp . Khoa phải làm gì để tồn tại từ hai bàn tay trắng , để tiếp tế cho bà Yên khi tội chứa chấp và tổ chức đánh bài đi tù ít nhất 5 năm ? Khoa có thể làm gì khi anh chỉ là thằng sinh viên năm thứ hai chưa bằng cấp ?

- Cậu Khoa ! Tôi không muốn thừa nước đục thả câu nhưng việc chẳng đã tôi mới nhắc - Giọng ngọt lờ lợ đến sởn gai ốc chắn trước mặt Khoa - Tiền nhà năm tháng rồi chưa đóng , giờ mẹ cậu lại ….

- Chú cũng biết đấy . Mẹ tôi gặp chuyện mà tiền bạc trong nhà dồn hết vào đó …Chú thư thư vài hôm rồi tôi kiếm việc làm…

- Ấy , tôi đâu ép Khoa trả ngay – Bàn tay chai sạn của dân lao động vuốt nhẹ bắp tay Khoa khiến anh thối lui - Người nhà với nhau cũng dễ nói phải không nào .

Khoa lớn tiếng , giọng nghiêm túc lộ rõ :

- Vâng , tôi cũng biết chú với mẹ tôi là chỗ thân quen . Vậy chú thư cho một hai tháng, khi tìm được việc tôi sẽ trả ngay .

- Người như Khoa đây đâu hợp việc nặng nhọc – Ông ta đổi cách xưng hô không chút xấu hổ , may có bóng tối đang dần buông che đi ánh mắt giận dữ của Khoa – Anh có một việc nhàn nhạ mà không mất chút mồ hôi sức lực , chỉ cần cưng dịu dàng với anh…

- Xin lỗi – Khoa cắt ngang với gương mặt bừng bừng lửa giận , mắt vằn những tia đỏ - Ông tìm nhầm người rồi . Tôi chưa đến mức cụt chân cụt tay mà phải dựa vào loại người như ông .

- A , thằng chó này ngon – Ông ta trở mặt nhanh như lật bàn tay vì đây không phải lần đầu Khoa từ chối thẳng thừng đề nghị khiếm nhã này - Đừng tưởng mày đẹp đẽ một chút mà làm giá nhé con . Loại mày và con mẹ mày có dát thêm vàng vẫn chỉ là bọn đĩ không hơn không kém .

Cú đấm trượt mục tiêu vì một cánh tay giữ lại :

- Không đáng để bẩn tay đâu .

Cọc tiền đặt mạnh vào tay ông ta , đôi mắt Thạch là một màu khinh bỉ :

- Đây , năm tháng tiền nhà . Thừa không cần trả lại . Tôi bố thí cho thứ cặn bã không xứng để làm bẩn tay tụi tôi .

Khoa bị kéo về phía cầu thang trước khi anh kịp sắp xếp mạch suy nghĩ :

- Đi ! Dời khỏi đây không loại vi trùng đó lại ám theo xúi quẩy .

Dù cố nén Khoa vẫn phải bật cười trước giọng chua ngoa . Anh đâu biết cũng có lúc Thạch nổi nóng và buông những lời ngoa ngoắt không khác gì phái nữ .

Trong khi Thạch lui cui mở tủ thu dọn quần áo , Khoa đưa mắt nhìn trời đầy sao . Anh không biết bà Yên lúc này đang làm gì , đã được ăn cơm chưa và thức ăn có vừa miệng ? Bây giờ anh không còn sống cho bản thân mà còn phải sống vì người sinh ra mình , phải tồn tại chờ ngày mãn hạn tù , và phải sống để kiếm tiền gửi vào cho bà Yên có cái mà dùng khi cần .

Lời đề nghị của người phụ nữ tên Hồng lại vang lên bên tai . Khoa không còn con đường nào khác , nhà không còn , tiền không có , nay có người lo nơi ở với giá rẻ mạt , Khoa đỡ một gánh lo , có thể tập trung kiếm việc làm trong cuộc sống tiền bạc là trên hết , tình cảm con người là thứ khan hiếm như đã tuyệt chủng gần hết .

Tương lai trước mặt chỉ còn duy nhất người con trai đang loay hoay trên giường với đống quần áo lộn xộn , là ở cạnh Khoa và quan tâm đến Khoa đúng với tình cảm thật lòng . Người con trai cùng cha khác mẹ , người con trai yêu anh bằng tình yêu lứa đôi giờ đây phải chuyển sang tình anh em_người con trai mà Khoa không thể quên trong suốt cuộc đời này .



~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Vụ quyền nuôi con đã xong . Cháu mãi mãi là con chị Yên , không có ai có thể xen vào gia đình cháu .

- ……

- Cháu cứ yên tâm ở đây . Chị họ cô là chủ nhà trọ , có gì không vừa lòng cháu cứ nói , đừng ngại .

- ……

- Thôi , dọn nhà chắc cũng mệt . Cô về cho hai đứa nghỉ ngơi . Khi nào có ngày xử cô sẽ thông báo .

Người phụ nữ với mái tóc cắt ngắn , mắt săm đen khá đanh đá , giọng sang sảng như đàn ông bước khỏi căn phòng 15 met vuông . Đúng như suy đoán của Khoa , người phụ nữ này không phải vừa . Giọng nói nghe ngọt ngào bùi tai nhưng bên trong vô cùng lạnh nhạt và khôn khéo . Vụ kiện của bố Thạch đã êm , đơn đã rút nên vụ việc chìm xuống rất nhanh . Những gì người phụ nữ đáp trả lại bà Yên ngoài việc tìm nơi thuê trọ với giá cực rẻ thì bà ta còn hứa sẽ lo giảm án xuống mức thấp nhất . Dân thường như Khoa thấp cổ bé họng chỉ biết cám ơn chứ đâu thể làm gì khi mà bà Yên giữ nguyên lời khai . Tuy vậy , Khoa vẫn tin có ẩn tình sâu xa , mọi đầu mối đều xuất phát từ người phụ nữ sinh ra anh . Đời mà , không ai cho không ai cái gì .

- Ông đừng quá lo . Tôi nghe đâu bà ta quen khá nhiều tai to mặt lớn , đủ sức giảm án cho bác - Giọng dịu dàng vang lên sau lưng , Thạch đang ngồi trên mấy thùng đồ gần đó – Tuy mẹ tôi bắt bố rút đơn nhưng cũng nhờ sự can thiệp của bà ta nên pháp luật mới nhanh gọn như vậy .

Thở dài , Khoa buông gọn :

- Tôi biết ! Không nên nghĩ nhiều nữa . Cuộc sống cơm áo gạo tiền đang chờ trước mắt , ở đó mà lo hão thì chết đói cả lũ .

- Cả lũ gồm những ai đấy ?

Câu hỏi móc họng như trêu ngươi , Khoa nhăn mặt quên đi mọi phiền muộn trong lòng :

- Ờ , thì là tôi và bọn…muỗi đấy mà .

Tiếng cười tràn ngập phòng , nắng ngoài khung cửa vẫn rực rỡ như báo hiệu hè đã đến . Cuộc sống đang chờ đón Khoa_chàng trai không người thân bên cạnh , không xu dính tui chỉ có duy nhất một tấm lòng .



~~~~~~~~~~~~~~~~



- Từ ngày mai cậu bắt đầu đến làm nhé – Khuôn mặt hiền từ mỉm cười hài lòng trước vẻ chất phác của Khoa.

Cơ thể muốn hét to vui mừng nhưng hình ảnh phía sau dìm tâm trạng vui vẻ xuống. Anh con trai chủ quán đang nhanh tay thủ tờ polime một trăm nghìn đồng nhưng không lọt qua con mắt tinh anh. Khuôn mặt phúc hậu đỏ bừng giận dữ, mắng thằng con hư thân mất nết làm nó lao vội ra ngoài va thẳng vào Khoa. Có vẻ vài vị khách đã quen với việc này nên tiếp tục chat, không chút bận tâm dù là cái liếc mắt.

Khoa đi bộ đến bến xe buýt, niềm vui giảm xuống phân nửa. Kiểu này mỗi lần trông hàng là thần kinh anh căng lên như sợi dây đàn cho xem, lúc nào cũng phải cảnh giác trước tên ăn trộm… trong nhà.

Hơn tuần tìm việc cuối cùng Khoa cũng được nhận trông hàng Internet vào sáng và chiều. Dù trước đó anh vẫn làm gia sư buổi tối nhưng số tiền kiếm được quá ít ỏi không đủ chi tiêu và trả tiền nhà chứ đừng nghĩ đến việc gửi vào cho bà Yên. Nhất là bây giờ cô học trò lớp 12 sinh lòng… đẩy đưa thầy giáo lên nguy cơ mất chỗ kiếm tiền lại càng lớn. Khoa không ngại vất vả nhưng phải là việc đàng hoàng đúng với lương tâm anh mới làm. Đây là lí do các ngày lẻ trong tuần Khoa vẫn đi bốc vác ở khu vật tư gần đó, mỗi tối cũng có thêm được vài chục. Sang tuần là phải đóng trước ba tháng tiền nhà mà cuối tháng mới có lương nên không tằn tiện từng đồng không được. Dù Thạch không vui khi biết Khoa đi bốc vác nhưng anh vẫn làm, không ăn cắp ăn trộm thì đâu có vấn đề.

- Được cái gì mà được! Làm vài bữa rồi lăn ra ốm, tiền thuốc còn tốn gấp mấy lần tiền thu được. Lúc đó cho sáng mắt ra. Hay lắm mà cười!

Nhớ lại lời cằn nhằn của Thạch khi đứng chờ Khoa mấy tiếng đồng hồ mà anh không nén nổi cười. Càng tiếp xúc Khoa càng phát hiện nhiều điều mới lạ nơi Thạch. Khi chín chắn đáng gườm, khi trầm tư khó gần, khi mai mỉa chua ngoa, khi đay nghiến cay độc, cũng có lúc trách móc yêu thương… Thạch như cơn gió hoang không thể nắm bắt vì không cơn gió nào giống cơn gió nào, mỗi ngày lại là một con người mới.

- Ông không vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm. Coi chừng muộn giờ dạy đấy- Giọng hối thúc ngay bên tai, không cần quay lại Khoa cũng biết ông cụ non đó là ai.

- Hôm nay tôi vừa tìm được việc làm… Mặt ông sao thế này? Ai đã đánh ông?

Thạch tránh tay Khoa với gương mặt bầm tím, con mắt phải thâm đen, khoé môi rách tụ máu đen:

- Không có gì !

- Thế mà bảo không có gì - Khoa ấn mạnh vào vết thâm trên má Thạch làm cậu ta nhăn trán đau đớn - Nói, ai đánh ông?

- Biết để làm gì? Tính trả thù cho tôi hả - Giật chùm chìa khoá trên tay Khoa, Thạch cười cười trêu gan anh.

Đi theo vào phòng, Khoa nhìn Thạch buông mình xuống giường. Tiếng thở dài thoát khỏi lồng ngực cậu ta làm anh hỏi lại:

- Không phải chuyện đùa. Ông đánh nhau hả - Bước tới giường, Khoa kéo chiếc áo phông đen để kiểm tra - Trên người có chỗ nào bị thương để bôi thuốc… Cái gì thế này ? Những vết thương này từ đâu ra?

Khoa vén áo xem xét vết lằn to bằng hai đốt tay, một số vết tứa máu đã thâm đen. Anh chạm nhẹ lên lớp da màu nâu, hơi nóng ôm gọn bàn tay. Cơ thể sống vẫn đều đều nhịp thở nhưng sự xót xa đã ngập lòng Khoa :

- Đây không phải vì đánh nhau. Ai đánh ông?

Thạch nhìn thẳng vào mắt Khoa, đồng tử không dao động, xoắn lấy câu hỏi rồi tiếng thở dài thoát khỏi cánh mũi :

- Tôi nói với bố tình cảm thật của tôi và ông.

Lòng chùng xuống, bàn tay xoa nhẹ những vết thương nơi ngực Thạch khẽ dừng lại. Khoa im lìm chìm trong ánh mắt yêu thương của người con trai đang nhìn thẳng vào anh. Không có sự đau đớn, không có chút hối hận, chỉ ngập một màu bình yên dịu ngọt _ màu của mái ấm gia đình. Đôi mắt đó làm Khoa tự hỏi: Cuộc sống của Thạch trong gia đình đó như thế nào?



~~~~~~~~~~~~



Lại một ngày làm việc mà đầu óc hoạt động gấp đôi người thường . Vừa trông khách vừa trông chừng ngăn kéo để tiền , sơ xảy là vài tờ polime biến mất không dấu vết . được lòng người chủ tốt bụng thì lại mất lòng tên con trai trạc tuổi Khoa . Khách ra vào khá đông , máy lúc nào cũng có người mà không thấy tiền đâu thì lấy gì ăn nói với chủ . Còn nghiêm túc bắt quả tang lại tự rước hoạ vào thân . Đã là kẻ tiểu nhân thì không biết nể nang kiêng dè , nhất là họ lấy tiền trong nhà chứ có phải chôm chỉa của mình đâu . Đứng bên nào cũng chết khiến Khoa bắt đầu nghĩ đến việc tìm chỗ khác . Dân làm thuê cũng chỉ là người ngoài , có ai bỏ con bênh kẻ dưng bao giờ .

Bất giác tiếng thở dài thoát khỏi lồng ngực , Khoa vẫn bước chậm trên con đường dẫn về nhà . Tối nay không có buổi gia sư nên không cần vội , cũng chưa đến giờ bốc vác thường ngày . Khoa thấy mệt trước mọi việc xung quanh . Trông hàng Internet thì lo mất tiền , mai sợ mất lòng chủ , khi lại sợ kẻ tiểu nhân đâm lén sau lưng . Làm gia sư , cảm giác nguy hiểm trước thiếu nữ tuổi mộng mơ ngày càng lớn , Khoa biết đã đến lúc kết thúc hợp đồng . Riêng việc bốc vác thì không bỏ được , vất vả nhưng đổ bao nhiêu mồ hôi thì số tiềm kiếm được có ngay sau đó , không phải chờ đến cuối tháng .

Sống trong chăn mới biết chăn có rận . Không tự kiếm việc , không tự trải nghiệm đâu biết đồng tiền là đồng tiền quý . Nai lưng ra làm , được lòng chủ vừa lòng khách nhưng đó cũng chưa phải là tất cả . Thiệt thòi hay khó xử bản thân đều phải đứng ra hứng chịu , dù đúng dù sai dân làm thuê luôn lãnh phần thiệt thòi .

Đúng là chỉ có người trong nhà mới quan tâm yêu thương nhau không tính toán chi li . Khoa ngẩng lên nhìn bầu trời mà lòng nhớ bà Yên nhiều thật nhiều . Chỉ còn vài ngày nữa là buổi xử cuối cùng . Cái án bốn năm tù giam là con số không thể giảm hơn được nữa . Bốn năm , khoảng thời gian không lớn trong cuộc đời một con người nhưng cũng đủ thay đổi nhiều thứ . Lúc đó Thạch đã ra trường , có thể là nhà thiết kế trang phục áo cưới đúng với ước mơ , hay lại theo con đường kinh doanh của bố . Còn Xuyên , hiện cô đang đi thực tập , chỉ vài tháng nữa nắm chắc chiếc bằng Đại học trong tay . Bốn năm sau chắc chắn sẽ là mẫu phụ nữ thành công trên thương trường lẫn tình trường . Biết đâu trở thành nữ giám đốc ngân hàng trẻ nhất nơi bố Xuyên đang làm Chủ tịch hội đồng quản trị . Tất cả chỉ là suy đoán , không có gì chắc chắn . Ngay như Khoa , mới hôm nào là thằng sinh viên năm thứ hai , giờ đã thành đứa trắng tay không một bằng cấp .

Không ai biết được chữ ngờ , điều Khoa học được trong thời gian gần đây . Bất ngờ nhất đối với Khoa lại là tình cảm của Thạch . Cậu ta hàng ngày ngoài giờ đến lớp , tất cả thời gian đều ở lại phòng Khoa cho đến đêm mới xách xe về . Vẫn ít nói , đặc biệt những chuyện liên quan gia đình càng khó tiếp xúc . Lần duy nhất Thạch nói về mẹ chỉ bằng một câu ngắn gọn xúc tích “ Sư tử Hà Đông không nhất thiết phải đanh đá chua ngoa . Mật ngọt còn đáng sợ gấp vạn lần ” . Chắc đây là bí quyết giữ chồng và lý do đơn kiện được rút nhanh chóng .

Mạch suy nghĩ đứt ngang bởi bóng đen nơi cửa . Nhìn chiếc balo căng phồng bên cạnh dáng trầm ngâm kiệm lời , Khoa khẽ hỏi :

- Sao không vào nhà ? Quên chìa khoá hả ?

Ánh sáng từ ngọn đèn cao áp ngoài đường không đủ soi vào tới cửa phòng Khoa , khuôn mặt Thạch đang biểu hiện tâm trạng gì anh không cách nào đọc được . Cơ thể không còn mập mạp căng tròn như trước đây đứng dậy , giọng khàn khàn quen thuộc trở nên lạ kỳ :

- Từ bây giờ tôi sẽ sống ở đây .

Trong bóng tối , một nụ cười mơ hồ xuất hiện . Khoa cảm nhận chữ “hạnh phúc” lan cả sang anh , gió quấn quýt mái tóc xoăn của Thạch :

- Nếu thời gian không thể quay lại thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu .


Hết chương II

______________

Back to Chapter 01

Next to Chapter 03

1 Cảm nhận - Nhận xét:

Nguyen said...

Chắc hẳn a là người rất sâu sắc và tình cảm. Hãy vui lên nhé! Nếu có thể thì change nhạc nền đi a, nó khiến mình cảm thấy u ám lắm.

Post a Comment