Pages

Xem Mục lục

Friday, April 23, 2010

Nhõ "khùng"

VT, 23/4/2010





Đã 4 ngày rồi không thấy nhõ "khùng" lãng vãng chỗ tôi (nó tên Thuỷ - khoảng 30t nhưng đầu óc không bình thường, như đứa trẻ 9-10t). Không biết nó đã sang bãi khác xin ăn, hay đi đâu mà không thấy nó?! Bởi trước đây, nó hay vào bãi tắm chỗ tôi; có khi vào mỗi ngày.
Giá như tôi đừng ác cảm với nó thì đâu có đánh nó chiều hôm đó...



............





- Mày đi lên ngay! Cấm mày lãng vãng khu vực khách đang ngồi!
Tôi chỉ tay về phía nhỏ Thuỷ "khùng".
Không biết từ lúc nào mà tôi có ác cảm với nó kinh khủng! Thấy nó là tôi cứ xua đuổi còn hơn đuổi tà. Không biết có phải vì nó ăn mặc lôi thôi lếch thếch hay do nó cứ lãng vãng khu vực khách đang ngồi để xin ăn?
- Ông dzô dziên! Tui có làm gì đâu! Tui đi chơi không được sao? Nhõ khùng tay cầm lon nước ngọt tay cầm xương đùi gà mút mút gặm gặm nói.
- Mày đi lên ngay! không đi là tao đánh mày! Tôi điên tiết quát nó.
- Ông đánh tui đi, tui kiu 113 bắt ông cho coi! Nó vẫn không đi và cứ lãng vãng khu vực khách đang ngồi ăn.
"Trời ơi là trời! Con này nó lì qá!" Tôi liền đi tìm khúc cây vì tôi biết nó lì lắm (cứng đầu - không nghe). Cuối cùng, tôi cũng tìm được khúc gỗ d~3cm, l~33cm chỉ vào mặt nó quát lớn (lúc này thì tôi điên máu thật rồi).
- Bước lên ngay!
- *%$#%*#$%@ (những câu nó chửi bậy, nói tục khó nghe)
Sau một tràng chửi rủa với những lời lẻ thô tục & khó nghe của nó, hơi nóng trong người tôi bốc lên phừng phừng, tôi cầm khúc gỗ quất vào 2 chân nó 2 cái khá mạnh rồi giơ khúc gỗ chỉ vào mặt nó quát yêu cầu nó ra khỏi khu vực bãi tắm. Nó quả thật rất cứng đầu, bị tôi quất 2 cây vào chân mà không chịu đi, lại còn chửi bậy & hăm doạ gọi 113 bắt tôi. Con này nó khôn, ranh ma & quỷ quái lắm chứ ai bảo nói khùng!

Sau một hồi chửi rủa tôi & bị tôi dí khúc gỗ vào người nó đẩy nó đi, cuối cùng nó cũng từ từ đi ra.
Khi nó lên tới khu vực quầy giải khát, các Anh Chị đồng nghiệp thấy tôi cầm cây, mặt mày đang điên tiếc đuổi nhõ khùng đi, họ liền ra can bởi họ sợ tôi đánh nó (bố nó rất hung hăng + họ sợ tôi đánh vào đầu nó). Thấy có người ra can, nó liền mách (méc):
- Cô, nó đánh con đó cô! Nó đánh con... và rồi nó bù lu bù loa khóc.
Hơi nóng - nhiệt độ trong người tôi bỗng nhiên giảm xuống. Tôi không hiểu vì sao tôi lại điên máu với nó -> không kềm chế được -> đánh nó trong khi tôi là người rất giỏi chịu đựng & nhẫn nhịn.
Đang suy nghĩ thì tôi lại nghe nó ĐM chị Ng. (chị đồng nghiệp - người đã ra can không cho tôi đánh nó) & những lời lẽ hỗn láo - tục; tôi như núi lửa bùng nổ, tôi nhào tới định quất nó một trận cho chừa thì chị Ng., anh T. kéo 2 tay tôi lại & chị L ra xua nó đi
- Đi đi con, đi lên đi, ở lại nó đánh con đau đó.
Cuối cùng, nó cũng đi lên. Tôi cố hạ hoả & làm tiếp công việc dở dang.
Khoảng 10 phút sau, tôi lại thấy nó xuất hiện... cách tôi không tới 3m. Tôi nhìn trừng trừng vào nó. Người ngoài nhìn thấy cảnh này chắc sẽ liên tưởng tới hình ảnh con sói đang lừ mắt lăm le lao ra vồ lấy con cừu non lắm. Sau một lúc lâu trừng mắt... mà con cừu vẫn tỉnh bơ đứng nhìn.... còn sói không chút sợ sệt, tôi định lấy cây đánh đuổi nó đi tiếp nhưng cũng may lúc đó, tôi đã bình tĩnh nên đã tự nhủ coi như ko thấy nó, ko quan tâm đến nó nữa bởi nó có sợ đâu!
Tôi loay hoay dọn dẹp gần xong 90% thì trời cũng bắt đầu chạng vạng tối. Chờ thêm 1 lúc thì khách cũng về hết. Tôi lại xuống bãi cát thu dọn nốt chỗ còn lại rồi về.
Đặt chồng ghế lên vai, tôi quay lưng vác vào trong. Đặt chồng ghế xuống, tôi quay ra để gom nốt cái bàn còn lại vào nhà thì... nhỏ khùng đứng sau lưng tôi...; tay cầm xương gà, tay kia cầm cái bàn giơ về phía tôi
- Bàn nè chú. Mai chú đứng đánh con nữa nha...
Tôi nhận cái bàn nó đưa, đứng lặng im nhìn nó một lúc. Nó rụt rè đi giật lùi vài bước rồi mất hút sau quầy giải khát - trong bóng chiều loang lỗ.
Đặt cái bàn vào chồng bàn trong nhà mà đầu óc tôi như "xoá trắng". Cổ họng tôi như có gì đó ứ nghẹn lại (mỗi khi xúc động, tôi hay có cảm giác đó). Tôi nghĩ về nhỏ khùng - về hành động của tôi - về câu nói của chị Ng. khi can tôi đánh nó "Nó đã khùng rồi, mày đánh nó cũng khùng như nó..."
Ngồi dựa lưng vào ghế bố, nhìn ra biển từng đợt sóng lăn tăn cuốn vào bờ; đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng về hình ảnh nhỏ khùng và hành động của tôi lúc chiều nay, tôi mới thấm thía câu nói của chị Ng. lúc chiều. Một cảm giác ân hận vì mình đã cư xử như "con" chứ không phải "người". Thật đáng xấu hổ trong khi tôi tự cho mình "tỉnh táo" mà lại xử sự với 1 nhỏ khùng như vậy. Có lẽ chị Ng. nói đúng, tôi cũng khùng như nó khi mà tôi vun cây đánh nó chiều nay...

Hy vọng một ngày nào đó, sẽ gặp lại hình ảnh nhỏ khùng lang thang ở bãi tắm chỗ tôi, tôi sẽ thử áp dụng cách mà sau khi ân hận về "hành động khùng" của mình, nó sẽ hiểu & nghe lời tôi
" Mày ra chỗ kia ngồi chơi đi. Khi nào khách về, tao sẽ cho mày vào nhặt, tha hồ mà ăn. Nghe lời tao, tao sẽ ko đánh mày... "



_____________